Đã ba tháng rồi, chàng đã rời khỏi đây, ba tháng, vậy mà dường như đã ba thu, lạnh lẽo, lại đau đớn...
"Công chúa, nghe nói tiểu thư họ Hà, ngày mai sẽ thành thân với công tử..."
Bóng lưng nàng lạnh lẽo quay về phía nam nhân mặc đồ đen, mắt thấy nàng phất tay, hắn mới thôi không hành lễ, vội vàng cáo lui.
Thành thân...
Đến bây giờ nàng cũng hoàn toàn tin rồi, tin tưởng rằng chàng không có một chút tâm tư nào với bản thân, đều là tự mình đa tình.
"Mộ Dung Ly..."
Chàng tàn nhẫn quá.
Dung Ly, chàng tàn nhẫn với ta quá..
Chàng rời bỏ ta, vất bỏ ta, chàng có hạnh phúc, còn ta có cái gì ? Cả đời này, ta đã chẳng còn gì nữa rồi. Ta là một công chúa ngu ngốc, ta là một nữ nhân thất bại nhất thiên hạ này. Mất chàng, dường như ta đã mất tất cả...
____________
Tô Nhan nắm dây cương, chỉnh lại khăn trùm đầu, sau đó dùng chân huých một cái, A Bạch liền cắm đầu chạy.
Trúc xanh, xanh thắm một màu. Nắng vàng ngả trên cánh đồng hoa cúc, hương hoa lan tỏa khắp nơi...
Nàng một thân bạch y, váy thêu chỉ vàng, lưng dắt thêm trường kiếm, theo hướng Tây phi ngựa đến thị trấn.
Vừa vào đến thị trấn, đã nghe thấy tiếng kèn trống vui tai vang lên. Nàng nắm chặt dây cương, cưỡi ngựa đi theo bờ tường dán đầy chữ hỉ tìm đến hôn lễ.
Đèn lồng đỏ treo khắp nơi, đồng tâm đỏ rực kết trên cổng lớn.
Tô Nhan xuống ngựa, mỗi một chữ hỉ, mỗi chiếc lụa đỏ, nụ cười hân hoan của mọi người, lại khiến mắt nàng phiếm hồng.
Nàng nắm chặt kiếm, vừa bước chân qua cửa gỗ, liền bị người khác giữ tay lại:
"Ngươi tìm ai?"
"Tránh ra! Bổn công chúa đến đòi người!"
Tô Nhan làm loạn ngoài cổng, sau đó nhanh chân bước vào trong sân.
Thân ảnh nam nhân đứng sững lại nhìn nàng khiến trái tim Tô Nhan run rẩy.
Hôm nay, chàng là tân lang.
Tóc chàng đen dài buông sau lưng, hỉ phục màu đỏ rất đẹp, đầu đội mũ hỉ, khuôn mặt rất có sức hút, duy chỉ có đôi mắt lặng lẽ như hồ nước mùa thu.
Lâu rồi không gặp...
Tô Nhan để mặc gió thu thổi bay khăn che mặt của nàng, khuôn mặt diễm lệ lộ ra, nước mắt cũng trực rơi xuống.
"Nàng..."
Tô Nhan không nghe chàng nói, nàng cầm phù hiệu bên người giơ lên, sau đó lớn giọng nói:
"Nhìn thấy công chúa điện hạ ở đây, còn không mau quỳ xuống hành lễ!"
Mọi người nháo nhào vội vàng quỳ xuống, Mộ Dung Ly cũng im lặng phất vạt áo đỏ quỳ xuống đất. Tô Nhan kéo khóe môi, nàng tiến tới, dùng lưỡi kiếm lạnh lẽo nâng cằm của chàng lên, bốn mắt nhìn nhau:
"Chàng từng nói sẽ làm hộ vệ cho ta cả đời"
"..."
"Thế mà sau ba tháng, ta liền nghe nói, tiểu thư của Quan thượng thư vì tình yêu sâu đậm với một nam nhân, nhất quyết sống chết đòi cưới, Hà lão gia vì thương yêu con gái, chấp nhận một chàng rể không danh phận cao quý. Ta thật không ngờ, đó lại là chàng..."
"Công chúa, nàng đừng làm loạn nữa"
Tô Nhan tức giận đem kiếm phi ra từ phía tay phải, lưỡi kiếm cắm vào cột gỗ làm mọi người sợ hãi, nàng lớn giọng nói:
"Hồ đồ! Còn dám nói ta làm loạn! Võ công là chàng từ nhỏ dạy ta, khiến ta vui vẻ cũng là chàng làm, khiến ta hạnh phúc cũng là chàng, khiến ta đau khổ, vì sao lại là chàng..."
"Xin lỗi, công chúa, một đoạn ân tình, mong người hãy quên đi..."
Một đoạn ân tình, hãy quên đi...
Tô Nhan cười lớn, một giọt nước mắt rơi xuống bất chợt, nhưng lại không ai để ý thấy nước mắt của nàng.
"Mộ lão gia..."
"Người của ta, là thuộc sở hữu của ta, ngươi thấy có đúng không?"
"Chuyện này..."
Tô Nhan rút kiếm, sau đó quay người kéo tay chàng đứng dậy:
"Theo ta trở về cung!"
"Làm càn! Người..."
"Nếu ngươi không theo ta trở về, vậy một chốc nữa đến Hà gia đem xác tân nương trở về đi!"
Chưa bao giờ thấy nàng dùng giọng điệu này nói với ta, cũng chưa từng thấy bộ dạng này của nàng, làm cho ta cảm thấy thực xa lạ...
Vì sao khó khăn đến như vậy? Buông xuống không phải tốt hơn sao? Vì sao còn làm khó dễ ta?
Nàng là công chúa, còn ta chỉ là một thủ hạ, chúng ta giống như mặt trăng và ngọn cỏ, ta không thể ở bên nàng, vì sao nàng còn cố chấp?
____________
Tô Nhan bị hoàng thượng phạt 50 roi, sau đó bị nhốt trong tẩm cung 7 ngày. Ngày hôm đó ở Long Điện, hoàng thượng tức giận mắng nhiếc nàng một trận, sau đó hạ lệnh đem nàng phạt 50 roi.
Tô Nhan cắn răng chịu đựng, đau đến nỗi nước mắt chảy ra, nhưng nhất định không hé răng kêu một lời. Cuối cùng phụ thân hỏi nàng đã nhận ra lỗi hay chưa, nàng vẫn chỉ im lặng khiến người càng thêm tức giận.
___________
Tô Nhan im lặng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngự uyển, nàng thất thần ngắm nhìn cây hoa đào cổ thụ trong vườn. Hồi còn bé, nàng rất hay cùng Mộ Dung Ly chơi đùa ở đó. Có một lần năm nàng 15 tuổi, vào mùa xuân, hoa đào nợ rộ một góc vườn, Mộ Dung Ly ở dưới gốc cây thổi tiêu bài Mộng xuân, còn nàng dịu dàng uyển chuyển múa, cánh hoa đào theo gió bay xung quanh, kí ức hồi ấy đẹp tới nỗi, mỗi lần nhớ lại đều khiến trái tim Tô Nhan xao xuyến.
"Công chúa, thuốc của người..."
Tô Nhan im lặng quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Ly đứng trong phòng, tinh thần chợt vui vẻ, nàng chậm rãi đi đến.
"Tay ta cũng đau, chàng giúp ta bôi thuốc nhé"
Không đợi Mộ Dung Ly trả lời, nàng ở trước mặt chàng cởi y phục bên ngoài, chỉ để lộ áo yếm màu cánh sen che đi thân hình quyến rũ.
Bàn tay của chàng mềm mại lướt trên da thịt, tuy vết thương ở lưng vô cùng đau đớn, nhưng nàng từ bé học qua võ công, có thể chịu được tới mức này, cũng thật may mắn...
"Mộ Dung Ly..."
"..."
"Chàng đừng hận ta, có được không..."
Động tác của chàng hơi dừng lại, sau đó giường cũng nhẹ trở lại, chàng cất hộp thuốc vào tay áo, sau đó nhẹ nhàng nói xin cáo lui.
Nước mắt lại rơi xuống, Tô Nhan để mặc gió đêm từ ngoài cửa sổ thôi vào lạnh buốt. Cả đêm hôm ấy, nàng sốt liên miên, sau đó hôn mê bất tỉnh. Trong lúc hôn mê, Tô Nhan điên cuồng đuổi theo một nam nhân mặc bạch y, nàng vừa chạy vừa cười khúc khích:
"Mộ Dung Ly, mau chờ ta với..."
"Mộ Dung Ly, chúng ta đi thả diều đi..."
"Mộ Dung Ly, ngươi đẹp quá..."
"Mộ Dung Ly, hoa đào năm nay nở nhiều quá, đều do công sức chả chúng ta có phải không?"
"Mộ Dung Ly, Tô Nhan ta thật sự rất yêu ngươi, rất yêu..."
___________
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn