Giữa nhân sinh vô ngàn ta lại vô tình gặp gỡ, như định mệnh an bài, chỉ chút đụng chạm nhẹ nhàng cũng khiến lòng người ngơ ngẩn.
Chàng thiếu tướng trẻ tuổi của Đại Đường chợt nhận ra ánh mắt mình như bị lay động, ngay cả chén rượu trên tay cũng sớm bị quên lãng tự lúc nào. Ca vũ múa hát trên đài, lả lướt hồng đào chỉ càng tôn lên dáng người uyển chuyển. Kia mắt cười, kia mày duyên, càng khiến cho tâm thần chàng thiếu tướng như xuân phong thổi qua liễu xanh mà rung động.
Năm ấy phong cao, rừng đào trên núi đương thì nở rộ, đóa đóa rực rỡ lại không giấu hết được tâm tình ai kia trong đáy mắt. Nàng e lệ cười, vì người mà dâng lên đoạn vũ khúc đẹp nhất, đổi lấy nhân tâm người trao. Hẹn ước nguyện thề một chốc không nói thành lời, chỉ có ánh trăng kia như thay ta mà thổ lộ nỗi lòng đến dáng hình ai yểu điệu in bóng dưới mặt hồ.
Năm ấy chiến hỏa tràn lan biên giới, cầm thánh chỉ trên tay, không dám quay lại nhìn nàng, chỉ sợ khóe lệ cứa lấy con tim thật đau đớn. Một khúc Lan lăng, nàng vì chàng mà đàn tấu. Một đời một kiếp, chàng dám vì nàng mà thề nguyện cả linh hồn mình.
___________________________
Chiến trận khói lửa mịt mù, huyết đỏ chảy thành sông, bông Xuyến Chi lay động trong gió, bầu trời tựa cao hơn. Một thân kiên cường, một thanh đao trấn giữ cả cường quốc.
Chàng thiếu tướng trẻ tuổi của Đại Đường khẽ gục trên lưng ngựa, máu từ ngực chảy xuống đỏ thẫm một mảng chiến bào, giây phút thở dài quay đầu nhìn về phương Nam. Chỉ mong, có thể bảo vệ rừng đào kia khỏi ánh lửa gươm đao. Chỉ mong, nàng sẽ sớm quên đi... Quên những kỷ niệm giữa nàng và y Chỉ mong...
___________________________
Năm nay, năm ấy rừng đào vẫn cứ như thế rực rỡ nở, chỉ là, bóng hình ai sao mà tiều tuỵ. Tí tách tí tách, cơn mưa bụi rơi phảng phất, phảng phất... tiếng đàn vang lên bi ai như thay ai oán than kể lể về duyên phận không thành.
Nhấp môi nhuộm đỏ má hồng, nàng nâng ly uống cạn gió sương, khẽ ngước nhìn chỉ thấy không trung vô vàn. Nhân sinh vô ngàn, ai có thể thấu hiểu được nỗi lòng ta đây? Một chữ duyên liệu có thể luân hồi mấy kiếp. Nàng chau mày, khóc cho những ký ức chẳng thể quay về. Dù cho sử sách kia có hoá thành tro bụi nhưng tình cảm ta dành cho chàng mãi là bất diệt, không thể phai mờ
Phù sinh nhược mộng, lẽ nào chàng chỉ là giấc mộng mà ta phải tỉnh sao...
Bỉ Ngạn hoa, nhuốm đỏ chiến bào, thật mỹ lệ, thật đau đớn. Chàng ở bên kia dòng sông quay đầu khẽ bước đi, chàng thật ích kỷ hay do ta quá đa tình. Chàng không biết người ở lại bao giờ cũng là người đau khổ nhất sao...
(Sưu tầm)
P/s: Nói là sưu tầm cho oai thôi chứ cốt là do bạn ta nghĩ, còn ta là người cải biên và viết Nay bận ôn thi chuyển cấp nên ta không đăng đoản :(( vậy mà mọi người vẫn ủng hộ ta đc 5k Thành thật cảm ơn mọi người (khóc cạn dòng sông ) vote cho ta nhé!!! Để ta có động lực đi thi
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn