• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Nước mưa


Những ngày đầu xuân, Thịnh Kinh nhiều mưa, cứ tí ta tí tách, rả rích mãi không ngớt. Tựa như một tấm lụa mỏng quét qua một vùng trời khiến đình viện vắng lặng đang khép lại của chánh đường Kinh Triệu Phủ thấm ướt.


Trên một thềm đá trước Chánh Đường, Chủ bộ Lương Vị Bình của Kinh Triệu Phủ lo lắng bước tới bước đi, khiến mưa xuân rả rích đều theo tiếng bộp bộp mà bực bội thêm vài phần.


“Lương chủ bộ.”


Phía sau truyền đến tiếng gã sai vặt của Kinh Triệu Phủ hỏi ý: “Xe ngựa của Tô đại nhân đã đứng ở cửa phủ rồi…”


“Đã biết.”


Trái tim Lương Vị Bình căng thẳng, tiện tay kéo tay áo lau ráo mồ hôi mỏng trên trán. Hôm nay là ngày Đại Lý Tự phụng mệnh tiếp nhận vụ án hiếp xong giết liên hoàn vào năm ngoái từ Kinh Triệu Phủ.


Lương Vị Bình đã sớm ngờ tới vụ án này trọng đại, nhưng thực sự không ngờ Hoàng Thượng lại phân phó cháu ngoại trai của mình là Đại Lý Tự Khanh – Tô Mạch Ức đích thân đến Kinh Triệu Phủ bàn giao.


Hôm nay vị Đại Phật này đã đi đến cửa, Lục Sự – Lâm Vãn Khanh chịu trách nhiệm ghi chép suốt vụ án này tới giờ còn chưa xuất hiện. “Quan lớn một cấp đè chết người”, cho dù là bản án bình thường thì cũng sẽ đứt đoạn nếu không có sự lo liệu của những chủ thẩm và lục sự chớ nói chi là nhân vật đang ngồi trong phòng hôm nay, nhân vật đó chính là ác quan đứng đầu Nam Triều – Tô Mạch Ức mang danh kiêu ngạo tại Thịnh Kinh, thần quỷ không sợ.


Lòng bàn tay đọng mồ hôi nhỏ giọt của hắn cọ xát trên làn áo dài, duỗi dài cổ lại nhìn xuống thềm đá.


“Lương chủ, chủ bộ!”


Trong màn sương mù của mưa phùn, lờ mờ có một bóng dáng gầy yếu đang chạy tới. Bộ áo bào nha môn màu xám nhạt của nàng bởi vì dính nước mưa mà loang lỗ màu đậm màu nhạt. Chỗ đầu gối có vết nước của hai giọt nước bùn, trông vừa chật vật vừa bần hàn.


“Lương chủ bộ!”


“Đã đi đâu thế!”


Không đợi Lâm Vãn Khanh mở miệng giải thích, Lương Vị Bình đang ẩn nhẫn lửa giận liền phun ra té tát lên mặt mày và cổ của nàng. Có vẻ như nàng đã sớm lường trước nên thuần thục lách mình sang một bên, sau đó hơi hơi nhướng mắt nhìn về phía Lương Vị Bình, ngược lại có chút đuối lý.


“Trên đường… trên đường gặp chút chuyện nên chậm trễ một tí.”


Bấy giờ Lương Vị Bình mới lo lắng nhìn Lâm Vãn Khanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã vừa lạnh vừa trắng vì mắc mưa, trên tóc gáy phủ một lớp nước mỏng màu trắng càng khiến khuôn mặt nhỏ tái nhợt thêm vài phần. Lông mi vừa dài vừa dày hơi nhếch lên, đọng hai giọt nước mưa óng ánh chơi vơi. Dưới lông mi là một đôi mắt hạnh đen bóng xinh đẹp lúng liếng hơi long lanh, lộ vẻ chút áy náy và nét cười dí dỏm khiến cho người ta vừa nhìn liền ném đi sự nóng giận đang có.


Sắp ba mươi tuổi rồi, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một nam tử yêu nghiệt như thế. Nếu không phải trước cổ của nàng có cục yết hầu thì Lương Vị Bình thật sự muốn tự mình thử một phen.


Suy nghĩ bị cắt đứt, lửa giận muốn bộc phát cũng mất tích không thấy tăm hơi.


“Lau mặt đi!”


Lương Vị Bình tức giận lấy ra từ bên hông một tấm khăn mặt, ném vào mặt Lâm Vãn Khanh. Lâm Vãn Khanh biết rõ đuối lý nên cũng không giận, cười hì hì nhận khăn mặt, lau bừa hai cái, sau đó xoay người lại lau nước bùn trên đầu gối.


Lương Vị Bình tức giận hỏi: “Bị ngựa hay là xe đụng phải?”


“Không phải.” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, trong giọng rầu rĩ: “Nhìn thấy một con chó trắng nhỏ rơi xuống cống thoát nước không leo ra được nên kéo giúp nó.”


“Ngươi!!! Khụ khụ….”


Lương Vị Bình bị đáp án này làm cho khiếp sợ, tức đến độ một hơi không lên, ngăn ở cổ họng, nghẹn thành những tiếng ho khan.


“Lương chủ bộ.” Phía sau hai người lại truyền đến tiếng gã sai vặt thúc giục: “Tô đại nhân sắp đến phòng nghị sự rồi.”


Bấy giờ Lương Vị Bình mới bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực, thuận tay rút tấm khăn đã bị Lâm Vãn Khanh lau thành màu bùn. Để lại một câu hừ lạnh nhỏ rồi chắp tay đi xa. Lâm Vãn Khanh tự biết đuối lý ngưng cười, ngoan ngoãn theo sau.


Nàng nghiêng người hỏi bên tai Lương Vị Bình: “Có gì ăn không?”


Lương Vị Bình giật mình, nghiêng người hỏi lại: “Điểm tâm cho ngươi mang về hôm qua đâu?”


Lâm Vãn Khanh rụt cổ một cái, nói giọng ấp úng: “Cho chó hoang ăn rồi.”


“Ta!!! Khụ khụ khụ…”


Mắt thấy Lương Vị Bình lại muốn nổi giận, lúc này đây Lâm Vãn Khanh lại tay chân lanh lẹ, sớm trước một bước đỡ hắn, vỗ lưng cho hắn thuận khí.


“Có đạo là giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên. Con chó này ta đã cứu được nó, nhất định không thể nhìn nó đói bụng, vì vậy ta liền…”


“Ngươi cứ lo chuyện bao đồng, không chỉ có ô uế quan phục, còn thiếu chút nữa để lỡ chánh sự!” Lương Vị Bình kích động, thân thể rung rung. Khó lắm mới nén được giọng xuống và nói: “Ngươi cũng biết người hôm nay đến là Tô đại nhân của Đại Lý Tự Khanh. Nếu là hắn trách tội dáng vẻ không nghiêm, nhiễu loạn tư pháp, bỏ rơi nhiệm vụ, có nhục quan uy…”


“Vâng vâng vâng.”


Lâm Vãn Khanh thuần thục cười ha hả, vừa đấm lưng cho Lương Vị Bình vừa mỉm cười nói: “Lương huynh xin bớt giận, tiểu đệ biết sai rồi, biết sai rồi, lần sau không vậy nữa… Thế nhưng mà…” Nàng dừng một chút, chuyển lời tiếp tục nói: “Huynh có gì ăn không?”


Lương Vị Bình cho nàng một cái liếc sắc như dao, lấy ra hai viên kẹo tống tử từ trong lòng: “Đây là kẹo mà ngày hôm qua đệ cho ta, lót dạ trước đi.”


“Ôi!” Lâm Vãn Khanh cười cười nhận lấy, nhanh chóng lột mạnh một viên ném vào trong miệng.


Mái hiên màu than chì nhỏ nước mưa giống như một bức rèm óng ánh.


Hai người thuận theo hành lang đi tới một căn phòng nghị sự nằm bên cạnh. Nha dịch, gã sai vặt đã vào chỗ, cảnh tượng sâm nghiêm túc mục.


Chân Lương Vị Bình không khỏi mềm nhũn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay giữ chặt Lâm Vãn Khanh, nói: “Ngươi chịu trách nhiệm ghi chép, đại nhân không hỏi thì tuyệt đối đừng nói nhiều. Đây không giống thảo luận tình tiết vụ án ngày thường của chúng ta, cũng không nên khoe khoang chút khôn vặt của mình.”


Lâm Vãn Khanh gật đầu, không hề ngập ngừng. Bấy giờ, Lương Vị Bình mới bình phục hô hấp, vỗ vỗ vạt áo trước, hít sâu một hơi rồi bước qua cánh cửa. Kề sát tường phòng nghị sự đi xuôi đến ngồi xuống bên cạnh bàn dài phía sau chủ vị.


Bàn giao và thảo luận về tình tiết vụ án không giống với thẩm tra trên công đường, đương nhiên không có hình cụ, cũng không cần gọi người có hiềm nghi và nhân chứng đến.


Lâm Vãn Khanh thành thạo trải giấy Tuyên Thành lên bàn, cầm bút thấm mực.


Gượm chốc lát, tiếng bước chân ổn trọng từ xa phía sau phòng nghị sự truyền đến gần, nương theo tiếng tơ lụa cọ xát khe khẽ vang lên là tiếng ngọc bội va chạm.


Giữa ban ngày, sau bình phong lụa Tô Châu thêu cổ tùng có hai bóng người một tím một đỏ bước tới.


Tim Lâm Vãn Khanh loạn nhịp khi nhìn bóng người giấu sau bình phong và hồi tưởng lại, đại danh Tô Mạch Ức nàng đã từng nghe qua.


Tự cổ tài tuấn giai thiếu niên.


Vị Tô đại nhân này từ thuở thiếu niên đã thành danh, là một tay văn chương rất tài ba. Cữu cữu Hoàng đế của hắn vốn định xếp cho hắn cái chức quan thanh nhàn, nhưng không ngờ hắn lại cứ si mê phạt ngục. Từ mười sáu tuổi thi đậu trạng nguyên đến nay, trong Đại Lý Tự đi một đường từ Đại Lý Tự Chính rồi làm tới Đại Lý Tự Khanh.


Bởi vì có bối cảnh thâm hậu, có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, trong công việc thẩm án hắn cũng không cần nhìn sắc mặt người, đương nhiên cũng sẽ làm được một phen công trạng.


Quan thăng thứ vị, thứ hắn dựa vào không hẳn là sự che chở của hoàng gia.


Nhưng có lẽ nguyên nhân chính là như thế. Tô Mạch Ức làm việc dứt khoát, thủ đoạn rất độc, trên quan trường tại toàn bộ Nam Triều lưu đại danh “Thần quỷ không sợ, đệ nhất ác quan”.


Nghe nói phạm nhân tử hình dưới tay hắn, khi bị chấp hành tử hình thường là đã chịu một lần cực hình. Thậm chí có người nhận tội nhưng cầu được chết, để tránh thoát mang vạ.


Lâm Vãn Khanh đang nghĩ ngợi thì hai bóng dáng kia đã đi qua bình phong.


Người đi đằng trước chắc hẳn chính là Tòng Tam Phẩm Đại Lý Tự Khanh – Tô Mạch Ức.


Tay cầm bút không kiềm được run run. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Vãn Khanh có hơi lo lắng không yên, lặng lẽ nhấc mi mắt.


Lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt tễ nguyệt phong quang(2), phong thái tuấn lãng. Có lẽ bộ quan bào màu tím kia đã tăng thêm vài phần khí thế lẫm liệt cho hắn, mười ba trang sức kim ngọc thắt bên hông làm nổi bật lên eo thon vai rộng, dáng người cao lớn của hắn.


(2)Tễ nguyệt phong quang: một câu thành ngữ, nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.


Lâm Vãn Khanh không khỏi hụt một nhịp hô hấp.


Nhìn lên là đường nét gương mặt như đao gọt kiếm khắc, đôi lông mày đậm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhạt tạo cảm giác lành lạnh, đôi đồng tử đen như mực, giống như đầm sâu không thấy đáy, bất cẩn sảy chân chính là thịt nát xương tan.


Tướng mạo này và hung danh bên ngoài của hắn dường như cực kỳ không ăn khớp tí nào…


Một giọt mực nước ở đầu bút rơi “tạch” một tiếng rơi xuống giấy Tuyên Thành đang được trải rộng ra, một chấm mực này lan dần ra rất nhanh. Lâm Vãn Khanh cúi đầu, vừa khéo tránh đi ánh mắt lạnh thấu xương của người kia, đương nhiên cũng không chú ý tới một đôi mày kiếm hơi nhăn nhăn khó nhận ra.


“Tô đại nhân.”


Lý Kinh Triệu ngồi dưới tay Tô Mạch Ức mở miệng nói: “Về trần thuật tình tiết vụ án này…”


“Bắt đầu đi.” Nam nhân ở vị trí đầu thu hồi ánh mắt, trong giọng nói hờ hững không phân biệt được hỉ nộ.


Lý Kinh Triệu cười nịnh nọt, nhận hồ sơ kết án mà Lương Vị Bình đệ lên, bắt đầu cao giọng trần thuật tình tiết vụ án.


Đó là vài vụ án cưỡng gian xong giết phát sinh ở vài năm trước.


Người bị hại là ngoại thất của quan nhân hoặc là thương nhân nuôi ở bên ngoài phủ, đều là các nữ nhân trẻ tuổi xấp xỉ hai mươi.


Bởi vì là ngoại thất nên người kim chủ tư dưỡng các nàng sẽ không thường tới đây.


Tuy rằng dân phong Nam Triều cởi mở, nhưng suy cho cùng ngoại thất cũng là thân phận tiện nô thấp kém hèn mọn, vì vậy người hầu hạ bên cạnh cũng không nhiều, bình thường chỉ có một hai nha hoàn, bà tử tâm phúc. Nhờ thế đã cho người gây án có thời cơ lợi dụng.


Thi thể người bị hại đều được phát hiện tại phòng ngủ nhà mình, tư thế nằm ngửa, trần như nhộng, hai mắt bị bịt, tay chân bị trói. Qua biểu hiện nghiệm thương, tổn thương chí mạng là hung khí sắc bén để lại ở ngực. Nhưng mà khiến tất cả mọi người sởn hết cả gai ốc chính là thi thể không chỉ có dấu vết từng chịu làm nhục trên bầu ngực mà ở hạ thể còn có vết thương do lưỡi dao bén lật ngược đâm vào. Thân phận người bị hại không khác nhau lắm, thủ pháp gây án đồng nhất. Cho nên Kinh Triệu Phủ suy đoán đại khái rằng những vụ án này là cùng một nghi phạm làm nên. Lâm Vãn Khanh chịu trách nhiệm ghi chép suốt vụ án này, chắc hẳn Lý Kinh Triệu cũng sợ đối mặt với hỏi dò ra được lỗ hổng của Tô Mạch Ức nên mới đặc biệt khâm điểm nàng cùng tới xử lý việc này.


Nghe Lý Kinh Triệu nói đâu ra đấy tình tiết vụ án, bút trong tay Lâm Vãn Khanh cũng nhanh chóng ghi chép, mãi sau một lúc im ắng ngắn ngủi.


Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt bóng loáng đang cười của Lý Kinh Triệu hiện lên mấy nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi.


Hắn ta hắng giọng một cái, cố gắng làm chậm giọng điệu lại, ngẩng đầu bái Tô Mạch Ức và nói: “Hung thủ của vụ án hiếp xong giết liên hoàn này, bổn quan đã bắt được vào hôm qua.”


Chương 2: Thông minh


Nghe lời này của Lý Kinh Triệu, người ở đây đều ngẩn ra.


Lâm Vãn Khanh mới vừa nâng đầu bút lông lên bỗng nhiên ngừng lại một lát, một tay chữ khải cực nhỏ tú lệ xem như bỏ đi.


Lý Kinh Triệu tựa hồ vừa lòng với phản ứng của mọi người, khẽ cười một tiếng nói: “Hôm qua kẻ bắt cóc kia lại gây án lần nữa, bị bản quan dẫn người bắt được ngay tại trận.”


“Là……”


Lời dò hỏi còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Vãn Khanh liền cảm thấy cổ tay áo căng căng, quay đầu liền thấy gương mặt nhăn nhó của Lương Vị Bình.


Hắn hơi lắc đầu, tựa như bắp thịt trên mặt đang co rút.


Vì thế lời nói đã tới bên miệng lại bị nuốt trở vào.


Nàng chỉ đành phải buồn bực giương mắt đi nhìn Tô đại nhân ngồi nghiêm chỉ ở trên vị trí chủ vị. Dưới ánh sáng u ám, vẻ mặt của hắn dửng dưng giống như chuyện không liên quan đến mình.


Lý Kinh Triệu cũng bị phản ứng như vậy của hắn làm cho có chút xấu hổ, vẫn hắng giọng hóa giải cục diện, nói tiếp: “Lúc người này hành hung ở trong nhà ngoại trạch của Trung Thư Lệnh – Tống đại nhân bị bản quan bắt được.”


Nếu nói câu nói đầu tiên đều là cố làm ra vẻ huyền bí, vậy thì câu này không thể nghi ngờ chính là viên đá bỏ vào mặt hồ yên ả. Đừng nói là Lâm Vãn Khanh, ngay cả vị Tô đại nhân ngồi ở chỗ kia cũng bất giác nghiêng người về phía trước.


“Người Lý đại nhân nói chính là Trung Thư Lệnh – Tống Chính Hành, Tống đại nhân?”


“Đúng vậy, đúng vậy.”


Lý Kinh Triệu liên tục gật đầu, tiếp tục nói: “Đêm qua hạ quan nhận được tin báo của gã sai vặt nơi biệt viện của Tống đại nhân nói là một vị di nương trong phủ dưỡng bệnh ở chỗ này gặp bất trắc. May mà phát hiện kịp thời, di nương tuy rằng không còn nhưng tốt xấu gì không để kẻ xấu chạy mất. Vì thế hạ quan bắt người quy án, thẩm vấn suốt đêm. Rạng sáng hôm nay phạm nhân đã chịu nhận tội đền tội.”


Đồng tử của Tô Mạch Ức hơi rung động nhưng giọng nói lại vẫn bình tĩnh: “Di nương kia chính là vị biểu tiểu thư Hầu phủ mà Tống đại nhân đã nạp vào hai năm trước?”


Lý Kinh Triệu nghe vậy hai mắt sáng ngời, cười nịnh nói: “Đại nhân tính toán như thần, nhìn rõ mọi việc, người chết đúng là vị biểu tiểu thư kia.”


Thân thể hơi nghiêng về phía trước của Tô Mạch Ức ngã ra sau, dùng giọng điệu không mặn không nhạt hỏi: “Phạm nhân có thân phận như thế nào?”


“Là một người hộ vệ của Kim Ngô Vệ, tên là Vương Hổ.”


Sau khi hiện trường lặng im một lúc lâu.


Hàng lông mày vốn có hơi nhíu lại của Tô Mạch Ức lại nhíu chặt thêm vài phần, “Vậy Lý đại nhân làm sao khẳng định hắn chính là hung thủ.”


Trên gương mặt mập mạp của Lý Kinh Triệu nổi lên một tia khiêm tốn đắc ý, tùy ý mở ra vài tờ hồ sơ vụ án trong tay.


“Trạng thái khi chết của vị di nương kia giống y như đúc mấy vụ án trước, huống hồ Vương Hổ nếu không phải hung thủ, lấy cái gì giải thích việc hắn xuất hiện tại hiện trường vụ án? Huống chi hắn đã trực tiếp thừa nhận hành vi gây án của mình, tại hiện trường vụ án cũng tìm được hung khí gây án mà hắn chưa kịp vứt bỏ.”


Nói xong, Lý Kinh Triệu lấy ra hung khí nha dịch mới vừa trình lên.


Một cây dao chẻ củi thường thấy, dài chừng ba tấc, bề rộng chừng một tấc, lưng dày lưỡi mỏng.


Lâm Vãn Khanh giật mình, nếu như không có nhớ lầm, trên người bị hại của mấy vụ án trước đúng là có vết thương do lưỡi dao sắc bén để lại.


Chỉ là……


Miệng vết thương trên người người bị hại hình như không phải do một con dao như vậy tạo thành. Đặc biệt là vết thương trí mạng trên ngực, hiện ra hai vết thương có chiều rộng bề mặt như nhau, có một vài vết thương còn đối xứng nhau.


Án này đã lâu không phá, cũng là vì lý do không có cách nào giải thích này.


Nếu vậy công cụ gây án của hung thủ làm sao là một cây đao này, phải làm sao mới có thể tạo thành thương thế như vậy?


Lời nói trong bụng lại bắt đầu xao động, giống như một nồi nước sắp sôi, ùng ục ùng ục thổi đến tay cầm bút của Lâm Vãn Khanh cũng bắt đầu run lên theo.


Tay áo của nàng lại bị Lương Vị Bình kéo lấy.


Lúc này đây, Lương Vị Bình gần như là dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, trên mặt viết năm chữ to —— “Đừng lo chuyện không đâu”.


“……” Lâm Vãn Khanh vùi đầu, hít sâu một hơi, đem nước sôi trong bụng nghẹn đi xuống mấy độ.


Bên tai truyền đến tiếng nói ồn ào của Lý Kinh Triệu, mang theo sự nhơ nhớp khiến người ta khó chịu.


Giọng hắn ta như chuông lớn, lòng đầy căm phẫn nói: “Đáng giận cho tên tặc nhân này, thấy sắc nảy lòng tham, ngay cả phụ nhân có bệnh trong người cũng không tha, thừa dịp đêm đen che mặt hành hung! Uổng cho hắn thân là Kim Ngô Vệ, ăn bổng lộc triều đình!”


Nói xong gõ chát chát hai cái, cầm án kỷ bên người đập oang oang vang dội.


Tô Mạch Ức không nói một lời, trầm mặc ngước đầu về phía sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười khiến người nhìn không rõ. Giống như hơi lạnh của màn mưa mờ mịt ngoài hành lang, mang theo tia lạnh lẽo.


“Vậy ý tứ của Lý đại nhân là, án tử này có thể trực tiếp giao cho Hình Bộ phê phục(1), cũng coi như là kết thúc rồi?”


(1) Phê phục: Ý kiến ghi trên báo cáo của cấp dưới.


“Này……” Lý Kinh Triệu nghẹn nghẹn, nịnh nọt nói: “Phạm nhân của án tử này đã thừa nhận, tự nhiên không dám làm phiền Tô đại nhân tái thẩm. Bản quan tính toán hôm nay liền đem hồ sơ đưa cho Hình Bộ, để cho lão già ăn lộc vua kia vì quân phân ưu.”


Không khí lập tức đình trệ trong chớp mắt, trước khi Tô Mạch Ức mở miệng, ai cũng không dám lắm lời.


Nụ cười trên mặt Lý Kinh Triệu đều đã cứng đờ, tựa hồ ngay sau đó liền sẽ không kiềm được. Mãi đến khi mấy tiếng gõ thanh thúy phá vỡ cục diện bế tắc này.


Tô Mạch Ức hơi thu ánh mắt lại, ngón tay với từng đốt rõ ràng gõ trên tay vịn của ghế Thái sư, phát ra âm thanh trầm đục làm người ta có chút kinh hãi.


Trong lòng Lâm Vãn Khanh chợt sôi sục, mơ hồ chất chứa chút chờ mong vô hình.


Phàm là người nghiêm túc xem qua mấy vụ án kia thì sẽ không thể không phát hiện ra điểm đáng ngờ này. Lý Kinh Triệu thủ đoạn vụng về như vậy, không thể nghi ngờ là xem Tô Mạch Ức trở thành những tên hoàn khố hữu danh vô thực trong triều mà đẩy đi chỗ khác.


Nếu như Tô Mạch Ức có chút chân tài thực học cũng sẽ không bị hắn ta qua mắt được.


Nhưng mà ngay sau đó, thanh âm lạnh nhạt của Tô Mạch Ức lại đánh nát tính toán của Lâm Vãn Khanh.


Hắn vẫn mặt không đổi sắc như cũ, chỉ nắn vuốt ngón cái cùng ngón trỏ một cách cực kỳ nhàm chán.


“Một khi đã như vậy, vậy làm phiền Lý đại nhân báo cáo với Hình bộ.”


Lâm Vãn Khanh thiếu chút nữa sặc nước miếng, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức. Lại thấy hắn mang vẻ mặt dửng dưng nhìn Lý Kinh Triệu, ngoài miệng ngậm một tia trào phúng như có như không.


Hắn lập tức đứng dậy, tay áo rộng phất một cái, xoay người bước về phía sau bức bình phong.


Lâm Vãn Khanh hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy ngực căng lên, dường như lục phủ ngũ tạng đều trộn lại với nhau, cỗ xúc động kia lại quay trở lại, hừng hực khí thế xông ra khỏi cổ họng, khiến nàng kiềm nén đến sắp không thở nổi.


Bút trong tay cũng không biết rơi xuống nơi nào, nàng chỉ cảm thấy tay chân đều không nghe sai bảo.


Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy một thanh âm run rẩy chui ra khỏi yết hầu.


“Vương Hổ không phải hung thủ.”


Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.


Nàng liền cả kinh, nhanh chóng bịt kín miệng mình.


Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, huống hồ tất cả mọi người đều đã nghe được.


Nàng theo bản năng nhìn Lương Vị Bình, chỉ thấy dáng vẻ hắn ta vô cùng đau đớn. Lý Kinh Triệu ở bên cạnh lại là khiếp sợ đầy mặt, trong vẻ không thể tin mang theo chút thấp thỏm khó phát hiện.


“Ngươi nói cái gì?” Khóe mắt của Lý Kinh Triệu giật giật, biểu cảm cũng không tự nhiên biến thành cực kỳ mất tự nhiên.


Lâm Vãn Khanh không dám lập tức trả lời, ánh mắt lướt qua hắn đi nhìn Tô Mạch Ức.


Người nọ lại chỉ hơi dừng bước chân, mặt vẫn không biểu cảm như cũ. Trong ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo một tia kinh ngạc, trầm mặc không nói.


Không khí ngưng trệ một cách dị thường.


Lâm Vãn Khanh cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ đành cúi thấp đầu, cung kính nói: “Vương Hổ không phải hung thủ.”


“Ăn nói xằng bậy!”


Lời còn chưa dứt, giọng nói đầy giận dữ của Lý Kinh Triệu đã vang lên.


Hắn vung tay áo rộng lên, trên mặt dữ tợn, trợn mắt nói: “Án này nhân chứng vật chứng có đủ, động cơ gây án của hung thủ rõ ràng chính xác, thủ pháp gây án cũng rõ ràng. Bản thân cũng đã nhận tội, nào đến lượt tiểu lục sự như ngươi nhiều chuyện nói bậy!”


“Chính đại nhân không cảm thấy có vấn đề sao?”


“Vấn đề gì?”


Lâm Vãn Khanh bất chấp tất cả, hỏi ngược lại: “Đại nhân nói lúc Vương Hổ bị bắt là ở hiện trường gây án?”


“Đúng vậy.”


“Vậy vì sao hắn phải che mặt? Đại nhân đã quên mấy vụ án cưỡng gian rồi giết người trước đó, tất cả người chết hai mắt đều bị miếng vải đen che lại. Nếu hung thủ đã bịt kín hai mắt người chết thì vì sao phải mang khăn che mặt? Đây không phải là làm điều thừa thãi hay sao?”


“Cái này……” Lý Kinh Triệu cứng họng, nhất thời không có lời gì để nói.


Lâm Vãn Khanh tiếp tục, “Không nói đến hung khí cùng vết thương trên người bị hại trước kia có khớp nhau hay không, chỉ nói riêng nếu Vương Hổ là hộ vệ của Kim Ngô Vệ, lại ở ban đêm tuần tra gây án. Hắn vì sao không lựa chọn mang theo trường kiếm bên người làm công cụ, mà phải dùng một cây dao không lớn không nhỏ như vậy?”


“A…… Cái này……” Vẻ mặt Lý Kinh Triệu đầy khó xử, đã bắt đầu yên lặng lau mồ hôi.


“Còn nưa, tính thống nhất của mấy vụ án liên hoàn trước đó thể hiện rất rõ ràng. Từ thân phận người bị hại đến miệng vết thương, lại đến tư thái lúc bị phát hiện, việc này nói rõ hình thức gây án của hung thủ là cố định. Như vậy, một người đã cố định hành hung vào ban ngày tại sao đột nhiên thay đổi khuôn mẫu, biến thành gây án vào ban đêm?”


“Câm miệng!” Lý Kinh Triệu bị một chuỗi câu hỏi tựa như pháo nổ liên hoàn này ép cho không có đường nào thối lui.


Hắn ta ném hồ sơ vụ án đến trước mặt Lâm Vãn Khanh, tức muốn hộc máu nói: “Phạm nhân đều đã nhận tội, hắn còn có thể đổ oan cho mình hay sao?!”


“Vậy lỡ như……”


“Ngươi câm mồm cho ta! Ngươi một cái lục sự nho nhỏ cũng muốn cướp công việc của phán quan hay sao?! Dĩ hạ phạm thượng, quả thực làm càn!”


Lời phản bác của Lâm Vãn Khanh bị đánh gãy, Lý Kinh Triệu lấy kiểu cách nhà quan ra. Nàng chỉ đành phải im lặng, bởi vì có biện bạch nữa cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, không làm nên chuyện gì.


Trừ phi……


Mang theo tâm trạng không cam lòng, Lâm Vãn Khanh nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.


Hắn vẫn tỉnh bơ đứng chắp tay, gương mặt như đao khắc không đoán ra được hỉ nộ. Một thân quan phục màu tím lộ ra quý khí và uy áp một cách tự nhiên, cỗ sắc bén trong xương cốt kia ngay cả tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài hiên cũng không dập tắt được.


Lời cũng đã nói đến nước này, cho dù người này không phải Đại Lý Tự Khanh chủ quản Hình Ngục, chỉ cần không phải một quý tộc công tử bao cỏ thì sẽ không để việc này cứ trôi qua như vậy.


Lâm Vãn Khanh đem Tô Mạch Ức trở thành hy vọng duy nhất lúc này của nàng.


Một tràn tiếng cười khẽ trong trẻo truyền đến, nam nhân trước mắt phá lệ lộ ra cảm xúc duy nhất mà mắt thường có thể nhìn thấy trong hôm nay.


Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Lâm Vãn Khanh chưa đến một hơi thở liền khó khăn lắm chuyển hướng về phía Lý Kinh Triệu đầu rịn đầy mồ hôi mỏng.


“Lý đại nhân phá án tuy rằng thần tốc nhưng công phu dạy dỗ cấp dưới này hiển nhiên là không đủ ha.”


Nói xong, hắn chỉ vỗ vai Lý Kinh Triệu một cách ý vị sâu xa. Lúc xoay người đi xa cũng không liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh thêm một cái.


“Là…… Là hạ quan không biết cách dạy dỗ cấp dưới…… Làm, làm Tô đại nhân chế giễu……”


Lý Kinh Triệu bị bỏ lại ở phía sau như được đại xá, dắt tay áo lau lau mồ hôi giữa trán, cũng không biết là mồ hôi hay là dầu.


Mắt thấy Tô Mạch Ức đi xa, hắn ta mới hung hăng liếc xéo Lâm Vãn Khanh một cái nói: “Nếu ngươi không muốn làm Lục sự vậy thì không cần làm. Ngày mai ngươi liền rời khỏi Kinh Triệu Phủ của ta, đi tìm chức quan lớn hơn đi!”


Lý Kinh Triệu vẫy vẫy tay áo, nhảy nhót đuổi theo bước chân của Tô Mạch Ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang