Tô Mạch Ức bị giữ lại trong cung dùng bữa tối.
Lúc chạng vạng tối, hắn từ biệt Thái hậu. Sau đó lên xe ngựa Diệp Thanh tại cửa cung, chuẩn bị trở về Đại Lý Tự.
Hai người ra cửa Đan Phượng. Khi đi ngang qua Vĩnh Hưng phường, Diệp Thanh bỗng để xe tựa ở bên cạnh một quán nhỏ, vén màn xe lên và nói: “Đại nhân, phía sau có một chiếc xe đã theo chúng ta từ khi ra khỏi cửa cung đến giờ.”
Tô Mạch Ức ngắt ngắt mi tâm, thản nhiên nói: “Đã phát hiện từ lâu rồi.”
Diệp Thanh nói xong cầm kiếm trong tay: “Có muốn bắt người hỏi cho rõ ràng hay không?”
Tô Mạch Ức nhấc lên một nửa màn xe, trông thấy phía sau cách đây không xa không gần có hai chiếc xe đang đậu. Người ở bên trong cũng đang vén lên rèm ra nhìn: Là một nam tử có gương mặt trắng quá mức. Lúc đẩy ra màn xe, đặc biệt thấy rõ lan hoa chỉ.
Tô Mạch Ức thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Là người của Hoàng tổ mẫu.”
Diệp Thanh chần chờ: “Vậy… Hay là ti chức dẫn dụ bọn họ đi?”
“Không cần.”
Tô Mạch Ức trầm mặc khẽ dựa lên vách xe, bảo: “Đi thẳng đến Bình Khang phường đi.”
“Hả?”
Diệp Thanh cho là mình nghe lầm.
“Ngươi quay về Đại Lý Tự một chuyến, đem những hồ sơ bản án gần đây ta định làm đến đó hết.” Thần sắc hắn không kiên nhẫn, ngón tay dài nhịp nhịp đầu gối, bổ sung: “Mấy ngày gần đây ta sẽ ở lại đó.”
Chuyện Tô Mạch Ức muốn ở nơi khác thật ra là đã sớm có dự mưu.
Kể từ ngày sau khi từng có giây phút ngắn ngủi không khống chế được với Lâm Vãn Khanh, liên tục mấy ngày nay hắn đều cố gắng lảng tránh nàng. Bao gồm hôm nay đi Trường An Điện, trên danh nghĩa là vấn an Thái hậu, nhưng trên thực tế chỉ là muốn kéo dài mỗi một giây phút không có mặt ở Đại Lý Tự. Nhưng mà không lý do gì đi đến nơi khác ở, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Đặc biệt là bụng dạ Lâm Vãn Khanh lại rất lanh lợi, không thể bị hiểu lầm mình là chột dạ nên tránh nàng.
Bây giờ Thái hậu phái người theo dõi, chắc là nghe nói sự kiện hắn nhảy hồ cứu người trong hồ Thái Dịch.
Tô Mạch Ức chẳng muốn giải thích, không bằng dùng hành động chứng minh hắn không phải nam phong, lại vừa khéo không cần quay về Đại Lý Tự, nhất cử lưỡng tiện.
Hắn bảo Diệp Thanh dừng xe ở Nam Khúc, còn mình thì đi xuống.
Ở bên kia, trong tiệm mì hoành thánh ở chợ phía Đông, Lâm Vãn Khanh mấy ngày không thấy Lương Vị Bình như cách ba thu, hoàn toàn không có chú ý tới gần đây trong Đại Lý Tự thiếu một người.
Nàng dùng sức nhét vào miệng Lương Vị Bình một muỗng mì hoành thánh, nói: “Ta và tên cẩu quan kia chưa từng xảy ra cái gì hết!”
Mì hoành thánh phỏng miệng nhét kín miệng Lương Vị Bình, hắn mồm miệng không rõ nói: “Có quỷ tin đệ! Mấy ngày gần đây chỗ ở thanh nhã của ta suýt nữa ngay cả nóc nhà cũng bị lật. Nếu đệ không dùng thủ đoạn quyến rũ gì đó hầu hạ hắn thoải mái thì sao hắn chịu thả đệ dễ dàng vậy?”
Sắc mặt Lâm Vãn Khanh thoáng chốc có chút mất tự nhiên, giải thích: “Cái loại tính tình bất cận nhân tình kia, ta sợ là cho dù sử dụng thủ đoạn gì thì cũng không giải quyết được gì sất.”
Hắn nói: “Ài! Đệ đây là không hiểu.”
Lương Vị Bình nuốt mì hoành thánh xuống, dùng muỗng chỉ vào Lâm Vãn Khanh nói: “Lúc lỗ tai nam nhân mềm nhất cũng chính là lúc thứ kia của hắn được hầu hạ thoải mái, bảo đảm đệ hỏi cái gì hắn cũng đáp ứng!”
“Hừ!”
Lâm Vãn Khanh chẳng muốn nhiều lời với Lương Vị Bình, móc ra hai văn tiền từ trong lòng ngực đặt lên bàn, sau đó trở về Đại Lý Tự.
Gần đây không biết Tô Mạch Ức lại bận cái gì, hắn không phái Lâm Vãn Khanh làm việc nên nàng cũng không có việc mà làm. Vì tránh cho bản thân nghĩ ngợi lung tung, nàng thế mà còn đem tất cả nhật trình khi còn sống của người bị hại của án gian sát ra, xem xét thêm một lần nữa.
Có bốn người chết đã từng là ca cơ Nam Khúc của Bình Khang phường, tuổi ba mươi lăm trở lên, trước khi chết đều chưa từng gặp nam tử. Hai người đầu chết vào tháng mười, một người chết vào tháng hai, một người cuối cùng chết vào tháng năm.
Phỏng theo phán đoán trước đó của nàng với hung thủ, gã là một người vặn vẹo lại tự ti, người như vậy bình thường chỉ biết ra tay với người quen. Vả lại hung thủ án gian sát đều có tiền án cưỡng gian. Sở dĩ chuyển từ cưỡng gian rồi giết chết, bình thường là vì trong cuộc sống gặp biến cố đột ngột và bị tổn thương, khiến cho bọn họ khó có thể chấp nhận, cho nên mới dẫn đến phẫn nộ trút giận xuống người người bị hại. Có lẽ, nếu theo hướng ra tay của án gian sát biết đâu sẽ có một cánh cửa đột phá. Bởi vì trong cùng một loại phạm tội, thông thường người bị hại có thể cung cấp tin tức có ích liên quan tới hung thủ. Xem ra, Bình Khang phường vẫn là điểm mấu chốt đột phá, nàng gần như có thể khẳng định rằng hung thủ nhất định đang ẩn náu ở đó. Thế nhưng mà gã lại dùng phương pháp gì khiến cho người ta tìm không thấy nhỉ?
Lâm Vãn Khanh bực bội vò đầu, quyết định tối nay lại đi Bình Khang phường xem thử. Nhưng mà điều nàng không nghĩ tới chính là tú bà Nam Khúc nói cho nàng biết hoa nương nàng nhìn thấy vài lần lần trước đã bị lang quân cùng đến vào lần đó chọn và dắt đi rồi.
Thấy hai người bọn họ quen biết, tú bà bèn dẫn Lâm Vãn Khanh đến nhã gian lầu ba, vừa hay đám hoa nương đi ra từ bên trong.
Lúc cửa phòng bị gõ và mở ra, trầm hương và trà xanh mờ ảo ngăn cách căn phòng. Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức nhiều ngày không thấy, hai bên nhìn nhau, đều sững người chốc lát.
Tô Mạch Ức là người kịp phản ứng trước tiên, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Vãn Khanh, giải thích: “Ta tới để thẩm vấn.”
Tựa như sợ nàng hiểu lầm mình không làm việc đàng hoàng, tầm hoan tác nhạc. Thế nhưng mà giải thích xong Tô đại nhân lại rất hối hận. Sao lại có ảo giác lén lút đến thanh lâu nhưng bị phu nhân bắt tại trận vậy. Hắn cuộn tay đặt bên miệng ho hai tiếng, kín đáo chuyển về điệu bộ ăn nói có ý tứ xưa giờ, vẫn vung bào ngồi lại trên giường.
Nhưng trái lại Lâm Vãn Khanh không nghĩ nhiều như vậy, nàng cảm ơn tú bà rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Mạch Ức.
Trên thư án gỗ tử đàn bày chỉnh tề hai chồng hồ sơ, phía trước là một cái giá bút, bút bên trên vẫn là kích thước dài ngắn treo thẳng thóm. Giấy và bút đều là Tô Mạch Ức đem theo, trà và âu trà cũng vậy. Lâm Vãn Khanh nhất thời cũng không biết nên cười hay là nên khen ngợi, chỉ nhặt lấy quyển hồ sơ án gian sát mà Tô Mạch Ức đã mở ra. Hóa ra người nọ đến đây là để giúp nàng tra án.
Nàng nói với Tô Mạch Ức: “Đại nhân, ta có mấy vấn đề muốn hỏi.”
Đám hoa nương lại nơm nớp lo sợ mà ngồi về vị trí cũ.
Lâm Vãn Khanh móc ra những điểm đáng ngờ trước đó đã sắp xếp hoàn chỉnh từ trong lòng ngực, lại lấy thêm một cây viết, bắt đầu tra hỏi.
“Các vị có từng nghe nói trong thanh lâu Nam Khúc này xuất hiện án cưỡng gian nào không?”
Câu hỏi vừa ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Lâm Vãn Khanh thấy thế an ủi: “Các vị có thể không cần báo danh tính người bị hại.”
Một hoa nương không nhịn được nhỏ giọng lải nhải: “Có thì đúng là có, chỉ là không có ai đi báo án mà thôi.”
Nàng hỏi: “Đó là vì sao?”
Hoa nương kia mỉm cười nhẹ, nói: “Lúc trước không phải là không có tỷ muội đi báo quan. Chỉ là nữ tử thanh lâu vốn là bán mình mà sống, bởi vì chuyện như vậy đi báo quan, quan phủ ngoại trừ chế ngạo và châm chọc, có ai thật sự lập án đi điều tra chứ.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy ngực có chút nghẹn, lại nói: “Tỷ tỷ có từng nghe người ta nói đến phạm nhân án cưỡng gian?”
Một hoa nương khác mở miệng, nói: “Ta có nghe nói. Nghe nói người nọ thích tập kích từ phía sau, lúc làm chuyện này còn phải che mắt người đó. A! Nghe nói còn cắn hết mấy núm vú của các cô nương đó.”
“Còn gì nữa không?”
Tô Mạch Ức không nhịn được chen vào nói, ngữ khí lạnh thấu xương khiến hoa nương mới nói run lên, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Nàng ta ấp nói: “Nô, nô gia cũng chỉ là nghe nói…”
Lúc này, Lâm Vãn Khanh đã phóng ánh mắt như dao găm cho hắn, bảo: “Đại nhân công vụ bề bộn, chuyện thẩm tra cứ giao cho ty chức làm đi.”
“…” Tô Mạch Ức đành phải vùi đầu làm tiếp chuyện của mình.
Những câu hỏi sau đó của Lâm Vãn Khanh đều là dịu dàng và hòa nhã. Giọng nói của nàng giống như màn vải mỏng màu hồng trong phòng, lẫn vào mùi vị trầm hương có chút say lòng người.
Tô Mạch Ức đang phúc thẩm hồ sơ vụ án nhịn mấy lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được giương mắt nhìn nàng.
Ánh sáng trong phòng sáng trưng, chiếu rõ từng biểu cảm nhỏ của người.
Nàng khác với đại đa số hình ngục. Lúc Lâm Vãn Khanh thẩm tra, ánh mắt dịu dàng, không có vênh váo hung hăng, không có vênh mặt hất hàm sai khiến, dường như chỉ là ân cần thăm hỏi giữa bạn bè, không có làm giá đang thẩm vấn tí nào.
Nàng còn có thể cười nói “Không sao”, khi nghe nhập thần sẽ gặm gặm móng tay.
Ánh nến dần dần lụi đi, lúc Lâm Vãn Khanh hỏi xong một người cuối cùng, đêm đã rất khuya. Tô Mạch Ức nhìn tờ trình trong tay mình từ đầu đến giờ chỉ thêm hai hàng chữ. Hắn ảo não xoa thái dương…
Lâm Vãn Khanh sửa sang lại đồ trong tay xong, bảo: “Đại nhân, ty chức đã hỏi xong.”
“Ừ.”
Tô Mạch Ức nhấc bút lên, ánh mắt xéo qua rồi lại vờ nhìn vạt áo lay động của nàng: “Có thu hoạch gì không?”
Lâm Vãn Khanh xem ghi chép trong tay nói: “Mấy người chết và người bị hại ở thanh lâu Nam Khúc khác nhau. Cho nên ty chức hỏi được những thanh lâu này còn có chỗ nào đó cần người, là ở cộng đồng.”
Tô Mạch Ức hỏi: “Có sao?”
“Có.”
Lâm Vãn Khanh dùng đầu bút chỉ vào mấy hàng chữ phía trên hồ sơ nói: “Cô nương trong thanh lâu cần học đàn học thơ, cho nên tất cả các thanh lâu đều tranh nhau thuê sư phó dạy hay.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Còn có xiêm y đồ trang sức của các cô nương, cũng sẽ thuê thợ may nổi danh nhất Thịnh Kinh để làm. Mặt khác chính là ma ma giáo tập các cô nương chuyện khuê phòng. Vẫn phải từ từ loại trừ mới được.”
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Lâm Vãn Khanh không phát hiện gương mặt đó của Tô đại nhân đã âm thầm đỏ từ lọn tóc lan đến cổ…
Nàng nói xong đã từ từ thu dọn xong đồ, đứng lên nói: “Giờ giấc không còn sớm, ty chức cáo từ trước.”
Bóng dáng màu nâu xanh kia đứng lên, cúi người lấy tờ ghi chép đã viết xong.
Tô Mạch Ức gọi nàng lại: “Đợi một chút.”
Hắn chợt nhớ tới chiếc xe một mực đi theo hắn cả hôm nay, vừa rồi nó cũng theo chân hắn dừng ở bên ngoài Nam Khúc, nếu như bị bọn họ nhìn thấy Lâm Vãn Khanh đã muộn như thế mà còn nghênh ngang đi ra ngoài từ nơi này, không biết Hoàng tổ mẫu sẽ lại làm ra chuyện kỳ quái gì.
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ che hờ ra, nói: “Ngươi thấy hai nam nhân phía dưới kia không?”
Lâm Vãn Khanh đi qua, cái đầu vươn ra ngoài dò xét một lúc lâu sau, nghi ngờ nói: “Nam nhân ở đâu ra vậy?”
Tô Mạch Ức chỉ vào con đường đối diện trước thanh lâu, hai nữ nhân có thân hình hơi có vẻ cao lớn, nói: “Kia là hai người.”
“Đó… Không phải nữ nhân sao?”
Tô Mạch Ức không nhịn được cười khẩy: “Ngươi chỉ cho ngươi nữ giả nam trang, không cho phép người khác nam giả nữ trang sao?”
Lâm Vãn Khanh liền nghẹn, không nói.
Hắn buông mảnh vải tránh mưa trước cửa sổ, tiếp tục nói: “Hai người này đã theo ta đến Bình Khang phường. Có lẽ họ cảm thấy dùng thân phận nam tử đứng ở bên ngoài lượn lờ quá chói mắt nên thay đổi thành giả dạng nữ tử. Như vậy là không phân biệt được với các hoa nương mời chào khách hàng kia rồi.”
“Đây là người Hoàng tổ mẫu phái tới theo dõi ta.”
Tô Mạch Ức ngồi trên giường, nâng âu trà lên: “Lần trước tại hồ Thái Dịch, chuyện ngươi rơi xuống nước khiến Hoàng tổ mẫu nổi lên hoài nghi. Nếu như ngươi không muốn nảy sinh thêm sự cố thì lúc xuống dưới chú ý chút, đừng để bị phát hiện.”
“Ồ….” Lâm Vãn Khanh lên tiếng, thu dọn đồ rồi rời đi.
Đi tới cửa, còn chưa kịp đẩy cửa ra, nàng liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng âu trà bị rơi đổ.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, bọt nước văng khắp nơi.
Tô Mạch Ức như là trúng tà, ánh mắt trống rỗng lại thanh minh nhìn Lâm Vãn Khanh, âu trà đang tốt đẹp trong tay vỡ nát rải rác đầy đất, nước trà làm ướt vạt áo bào.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh cũng bị bộ dạng này của hắn khiến cho càng thêm hoảng sợ. Ngờ vực đi qua, vừa muốn đập vai của hắn thì tay lại bị Tô Mạch Ức túm một phát.
“Ta đã biết!” Hắn bỗng kích động la lên.
Lâm Vãn Khanh hỏi: “Đại nhân biết cái gì thế?”
Cổ tay bị hắn bóp đau nhức.
Tô Mạch Ức hoàn toàn mặc kệ, nắm lấy Lâm Vãn Khanh đột nhiên đứng dậy: “Chính là hung thủ, ta biết tại sao chúng ta mãi không tra được gã rồi!”
Lâm Vãn Khanh không nghĩ tới hắn nói là chuyện này, truy hỏi: “Ồ?Tại sao?”
Hắn đáp: “Bởi vì chúng ta chỉ toàn điều tra nam nhân!”
Lâm Vãn Khanh nháy mắt mấy cái: “Án gian sát… Chẳng lẽ còn phải điều tra nữ nhân sao…”
“Ngớ ngẩn!”
Tô Mạch Ức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bỏ tay Lâm Vãn Khanh, đẩy cửa sổ ra và chỉ vào hai người theo dõi hắn, nói: “Người chúng ta muốn tìm chính là loại nam nhân này.”
Tô Mạch Ức túm lấy ghi chép trong tay Lâm Vãn Khanh, bắt đầu xem: “Gặp phải án gian sát, đối tượng hoài nghi hàng đầu của quan phủ chính là nam tử, không có ai điều tra nữ tử.”
“Nhưng mà nam tử muốn đi vào khuê phòng nữ tử vào ban đêm còn là việc khó huống chi là ban ngày? Thời gian những bản án này đều xảy ra vào ban ngày. Cái này đã nói lên hung thủ là đối tượng căn bản không bị hoài nghi.”
Ánh nến trước mắt lóe lên, một mắt xích đứt rời cuối cùng trong đầu kia đã kết nối. Lâm Vãn Khanh vội vàng tiến đến ánh lửa, sửa lại tất cả chi tiết đặc biệt trong vụ án một lần.
Thời gian gây án: ban ngày; phương thức gây án: trói; mùa xảy ra vụ án: đều là giao mùa cuối thu đầu đông, hoặc là cuối xuân đầu hè; hình thức miệng vết thương người chết bất đồng, có dày rộng do hung khí cùn đâm bị thương, có dao sắc cắt làm bị thương, núm vú thì bị thứ gì đó cắt đứt…
Ánh mắt hai người đồng thời dừng lại trên một hàng “chế tạo quần áo” trên tờ ghi chép.
Hung thủ là một thợ may!
Thời gian gây án là giao mùa, là vì khi đó đúng là thời điểm may đồ mới: thợ may đều mang theo thước mềm và cây kéo, thước mềm dùng để trói, cây kéo là hung khí gây án!
Một thợ may nam cải trang nữ muốn ở chung một mình cùng nữ tử, giúp người đó chế tạo quần áo, không có ai sẽ cảm thấy không ổn. Như vậy, hung thủ đã có điều kiện gây án.
“Đúng!”
Lâm Vãn Khanh bởi vì kích động mà đôi môi run rẩy: “Ta nhớ có một vị hoa nương đã từng nói rằng Nam Khúc có một nữ thợ may có tay nghề đứng đầu, tất cả mọi người sẽ dùng số tiền lớn cầu kẻ đó may theo yêu cầu.”
Tô Mạch Ức hỏi: “Kẻ đó là người câm?”
Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, dùng biểu cảm gặp quỷ nhìn về phía Tô Mạch Ức, cuối cùng vẫn chậm chạp gật đầu, khó có thể tin nói: “Ngài sao biết rõ kẻ đó là…”
Tô Mạch Ức đã không thể chờ đợi được mà muốn lao ra.
Hắn tiện tay nâng một cái áo choàng từ trên một bên giá áo lên, quay đầu phủ lên người Lâm Vãn Khanh.
“Bên cạnh kẻ đó cũng không phải là người thô kệch trong nha môn, những ca cơ nhạc sĩ này mẫn cảm với giọng nói cỡ nào, nếu không phải giả câm thì thân phận nam tử này có thể giấu giếm lâu như thế sao?”
Tô Mạch Ức đẩy cửa ra, nói với Diệp Thanh đang ở trong phòng: “Đi Đại Lý Tự dẫn người, cùng bổn quan đi đến phường thêu một chuyến.”
Chương 26: Bị thương
Canh ba, giờ Tý.
Khi nhà nhà chìm trong mộng đẹp, Lâm Vãn Khanh theo Tô Mạch Ức dẫn người bao vây phường thêu.
Trước đó hai người đã nghe ngóng qua chỗ ở của “thợ may câm”, cho nên không có quấy rầy người khác.
Tiếng đập cửa bịch bịch quanh quẩn trên đường phố yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa thỉnh thoảng truyền đến cùng tiếng bó đuốc đang cháy bập bùng.
“Đạp cửa.”
Tô Mạch Ức ra lệnh một tiếng, cửa lớn bị Diệp Thanh cùng mấy nha dịch đạp mở toang.
Người cầm bó đuốc xông vào trong nội viện, giống như một con rồng lửa giãn người, tiểu viện tối đen thoáng chốc đèn đuốc sáng trưng.
Nha dịch quét nhìn rất nhanh sau đó vội vàng hồi báo: “Đại nhân! Không có người.”
Sắc mặt Tô Mạch Ức nặng nề thêm vài phần. Đây chỉ là một căn tiểu viện bình thường, trong ngoài chỉ có ba căn phòng, bày biện đơn giản, liếc mắt là có thể thấy được. Hung thủ không có khả năng nhận được tin tức để bỏ chạy đi trước khi bọn họ đến nhanh như thế.
Như vậy…
Lâm Vãn Khanh nói: “Tra xem sàn nhà và tủ xây trong tường, có lẽ có mật đạo.”
Vừa dứt câu, trong phòng liền kề liền truyền đến giọng Diệp Thanh: “Đại nhân!”
Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức cùng tới.
Đây là một căn phòng tàng trữ, bên trong có chút ít vải vóc và vật phẩm trang trí. Bọn nha dịch đẩy ra một cái rương lấp kín vải rách, lộ ra một cái cửa vào ở phía dưới.
Tô Mạch Ức cầm bó đuốc của người bên cạnh, vung bào đi xuống.
Mật đạo cũng không lớn, một lần chỉ có thể đủ một người đi qua. Mọi người giơ bó đuốc chiếu sáng một đoạn đường, chỉ thấy phía trước xuất hiện ánh sáng hơi yếu, giống như là có người đã đốt đèn.
Mà ngọn đèn mờ nhạt đang cháy kia phản chiếu một bóng lưng phụ nhân đang đưa lưng về phía bọn họ.
Lâm Vãn Khanh muốn tiến lên nhưng bị Tô Mạch Ức ngăn cản.
Diệp Thanh nắm chặt trường kiếm, quát lên với bóng lưng kia: “Đại Lý Tự truy bắt hung phạm, người phương nào đang ngồi?!”
Ngọn đèn lay động, nhưng không ai đáp lại. Phụ nhân kia chỉ ngồi như thế, vẫn không nhúc nhích.
Tiếng ‘soát’ vang lên, Diệp Thanh rút kiếm trong tay: “Mau chóng trả lời câu hỏi của bổn quan!”
Đáp lại là sự yên lặng, bóng người đó vẫn ngồi đưa lưng về phía người tới, chưa từng quay lại.
Ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng có thể thấy loáng thoáng được tóc hoa râm của phụ nhân đó. Búi tóc người đó vấn là búi tóc phụ nhân, dựa theo thân hình hơi còng xuống, có lẽ là một nữ tử tuổi ngoài bốn mươi.
Thân hình?
Lâm Vãn Khanh hoảng lên, ánh mắt dừng ở hai vai của bà ta. Nàng chợt nhớ tới, từ khi bọn họ nhảy vào mật thất đến bây giờ, hình như phụ nhân kia chưa bao giờ động đậy. Ngay cả tiếng hô hấp yếu ớt cũng không có.
Nàng đẩy tay Tô Mạch Ức, đi đến bên người phụ nhân nhìn một cái. Là một cái xác khô!
Dựa theo mức độ khô của làn da mà phán đoán, bà ta ít nhất đã chết gần một năm, và hung thủ cũng bắt đầu phạm án từ tám tháng trước.
“Đại nhân!” Hình như Diệp Thanh cũng phát hiện cái gì đó, trong giọng nói xưa nay không sợ hãi cũng nhiễm vài phần hoảng sợ.
Lâm Vãn Khanh nhìn sang, nhìn thấy trên tường treo một bộ tranh thêu mỹ nhân, bức thêu đó cười tươi uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người.
Trong bức thêu có hơn mười mỹ nhân, đều là trần như nhộng, hoặc nằm hoặc nằm kê cao, biểu cảm khát cầu, dường như đang bị người đùa giỡn thân thể. Nhưng mà làm cho người ta sởn hết cả gai ốc nhất chính là những núm vú mỹ nhân được thêu đặc biệt chân thật, thậm chí có thể nhìn thấy đầu vú đứng thẳng.
Lâm Vãn Khanh thiếu chút nữa nôn tại chỗ.
Hung thủ kia là một tên luyến mẫu nghiêm trọng và có chứng nghiện thu thập.
Có lẽ là bởi vì sống với người mẫu thân lạnh lùng hoặc nghiêm khắc, gã cũng không có được sự yêu mến của mẫu thân nên tạo thành tính cách vặn vẹo lại tự ti. Tự ti cực độ đã khiến cho gã ta không thể cùng nữ tử hoan ái bình thường, vì vậy khi phạm án cần che đi ánh mắt của người đó.
Cái chết của mẫu thân vào một năm trước là áp lực mà gã ta không cách nào khống chế và hóa giải. Lâm Vãn Khanh phỏng đoán, người này cả đời đều mơ tưởng đạt được sự công nhận của mẫu thân, thế nhưng đến chết gã ta cũng không thể đạt được thứ mình muốn. Sự tiếc nuối chuyển hóa thành phẫn nộ, gã ta bắt đầu bất lực, cho nên mới tiến thêm một bước biến thành bộ dáng bây giờ.
Khi chưa biết rõ chân tướng luôn sẽ cảm thấy hung thủ đáng giận. Nhưng một khi chạm đến nội tâm của bọn họ, Lâm Vãn Khanh lại khó tránh đau thương.
“Nơi đây còn có một cái mật đạo!”
Giọng Diệp Thanh kéo nàng về hiện thực, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy phía sau bức thêu còn có một cái lối nhỏ, thông hướng ra bên ngoài.
Nàng giữ vững tinh thần đuổi theo.
Mật đạo này thông với một cái hẻm nhỏ bên ngoài phường thêi. Hẻm nhỏ âm u và dài, một hướng kéo dài đến bờ sông, một hướng thông với đường lớn. Mấy người đều không hẹn mà cùng đuổi theo hướng bờ sông.
Tối nay không gió không trăng, áng mây nặng nề trôi trên bầu trời. Lúc mấy người đuổi theo chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở xa xa, trước mắt đều là một mảnh đen kịt.
Tô Mạch Ức đã bảo người tắt bó đuốc, không cho phép lên tiếng. Tất cả mọi người điều chỉnh hô hấp chậm lại.
Từ nơi xa xôi truyền đến từng tiếng nước chảy, khác với tiếng nước chảy va vào đá chính là có tiếng có người đang ngâm chân lội nước, tiếng động vừa vội vừa bối rối.
“Bên kia!”
Mọi người chạy đuổi theo theo hướng sông đối diện
Một tiếng ào ào vang lên, hung thủ phát hiện có người đuổi sát, lập tức chìm vào lòng sông tối đen như mực.
Mắt thấy gã ta sắp bao phủ trong bóng đêm, Lâm Vãn Khanh phản ứng nhanh nhất. Lúc phân biệt phương hướng đã thả người nhảy vào dòng sông.
Thời tiết tháng sáu, nước sông cũng không lạnh. Lâm Vãn Khanh hít sâu một hơi, rất nhanh đã xuôi dòng lặn xuống phía dưới người nọ. Nàng ôm lấy chân của gã ta, thoáng chốc đứng dậy nhấc người người đó lên. Nước sông không sâu, không quá ngực người nọ. Nhưng thình lình bị nhấc lên như thế, mới đầu gã vẫn bị luống cuống. Trong lúc đạp nước, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy một đường sáng lạnh lẽo. Gã ta có mang theo dao găm!
Dĩ nhiên, hung thủ bị vây, khi đến đường cùng, dưới sự tức giận và hoảng sợ thì cây dao kia sẽ bị gã ta quơ lung tung cuồng loạn. Tàn ảnh rơi xuống như mưa, đâm bừa về phía Lâm Vãn Khanh.
Vóc người hung thủ không cao, nhưng dù sao cũng là nam tử, về mặt thể lực tất nhiên khỏe hơn người thân là nữ tử như Lâm Vãn Khanh.
Nàng cứ trốn tránh, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Chân bị trợt một cái, lại thêm không kịp lấy hơi, Lâm Vãn Khanh bị hung thủ nắm chặt búi tóc, nhằm nước mà ấn xuống.
Nàng thoáng chốc không còn điểm tựa, vừa đối kháng sức mạnh với hung thủ, vừa còn phải né tránh từng đường đâm tàn nhẫn của gã ta.
Mặt sông vốn bình lặng bỗng vang tiếng nước ào ào. Ý thức dần dần mơ hồ, Lâm Vãn Khanh gần như là dựa vào bản năng mà giãy giụa.
Một đường sáng trắng đánh xuống ngay trước mắt, Lâm Vãn Khanh thấy chạy trời không khỏi nắng, nhắm mắt lại, nhưng mà thứ lao đến chính là một bàn tay hữu lực. Cổ áo bị xiết chặt, nàng được người ra xách ra khỏi mặt nước.
“Ngươi chết vì đuổi bắt cũng không được xem là hi sinh vì nhiệm vụ đâu!”
Mới ngâm nước nên tai lùng bùng, nàng không nghe rõ tiếng Tô Mạch Ức, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt kia bởi vì phẫn nộ mà nổi gân xanh. Lâm Vãn Khanh lau mặt ướt sũng, thở hổn hển mấy hơi mới chậm rãi tỉnh táo.
Tô Mạch Ức thấy vẻ mặt nàng thảm hại. Cuối cùng không nổi giận tiếp được, chỉ không nhẹ không nặng mà nói một câu “Đuổi theo”. Nói xong liền quay lưng lại, vươn tay của mình cho nàng. Lâm Vãn Khanh vô thức bắt lấy tay áo của hắn.
“Nắm tay áo dễ trượt.”
Tô Mạch Ức nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc cầm tay của nàng.
Bàn tay nóng hổi của nam nhân xoay lại, nắm vững tay của nàng trong lòng bàn tay mình. Cánh tay kéo lên một cái, để cho cánh tay của nàng quấn chặt tay của hắn. Nàng được Tô Mạch Ức kéo lên bờ bằng cách đó.
Hung thủ đã bị bắt.
Có lẽ là vì gã ta giãy giụa kịch liệt nên lúc mấy nha dịch bắt gã ta, xuất phát từ tự vệ nên dẫn đến đâm gã tabị thương. Sau khi hung thủ mất đi ý thức, trượt vào lòng sông, hít mấy ngụm nước, lúc được kéo lên hiển nhiên hô hấp đã yếu ớt.
“Mau đi tìm đại phu!” Lâm Vãn Khanh thấy thế liền muốn xông lên phía trước.
Tô Mạch Ức giật nàng trở về: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu.
Lâm Vãn Khanh không quan tâm nhiều như vậy, hất tay Tô Mạch Ức ra, tìm áo choàng lúc nãy ném ở bờ sông, giúp hung thủ ấn chặt miệng vết thương đang chảy máu không ngừng.
“Nhiệm vụ của ta là đem nghi phạm ra công lý.”
Nàng kéo áo choàng trong tay ra, quấn quanh vài vòng ở vết thương giữa bụng hung thủ, lại nói: “Hắn sống hay chết đều có luật pháp phán xét.”
Tô Mạch Ức không lay chuyển được nàng, đành phải phân phó Diệp Thanh đi nội thành tìm một đại phu.
Thấy miệng vết thương đã băng bó xong, Lâm Vãn Khanh bảo nha dịch đeo gông xiềng lên cho hung thủ.
Biến cố chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Hung thủ đã nằm dưới đất bỗng nhiên tỉnh lại, gã ta đoạt lấy bội đao bên hông của nha dịch bên cạnh, đâm về phía trái tim của Lâm Vãn Khanh từ phía sau.
“Phịch…”
Vang lên bên tai là âm thanh mũi kiếm đâm vào thịt.
Lâm Vãn Khanh không phản ứng kịp nữa, nàng chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo ra, sau đó rơi vào một cái ôm thơm mùi gỗ thông.
Hai tiếng “loảng binh” vang lên, trường đao bị người ta đá rớt xuống mặt đất.
Cái ôm kia ôm nàng xoay người, nàng thấy khuôn mặt dữ tợn của hung thủ. Lúc này gã ta đã phun ra một búng máu, trên thân găm vài thanh đao nhọn, mất sức sống dần. Tới chết cũng trừng cặp mắt đục ngầu kia nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Khanh.
Tim Lâm Vãn Khanh đập loạn, vô thức vươn tay ôm lấy người đang ôm nàng, nhưng lại chỉ sờ được một vùng ấm áp thấm ướt, kèm theo mùi tanh của máu.
“Tô, Tô đại nhân…”
Nàng ngây ngốc chốc lát, cổ họng nghẹn ngào, gần như không phát ra được âm thanh nào. Trong hơi thở đều là mùi hương của hắn, mùi máu tươi dần dần che lấp mùi gỗ thông dễ ngửi.
“Tô Mạch Ức…”
Lâm Vãn Khanh lúng túng, dần dần cảm thấy hai tay ôm nàng chậm rãi vô lực.
“Tô Mạch Ức!”
Lực ôm đột nhiên lỏng đi, Lâm Vãn Khanh không ôm vững thân thể đột nhiên trượt xuống của hắn.
Một ánh lửa chập chờn, nàng chỉ nhìn thấy eo hắn nghiêng qua, thấy một mảnh đỏ thẫm đáng sợ.
*
Xe ngựa phi nhanh một đường, Tô Mạch Ức được người chở về Đại Lý Tự.
Bọn nha dịch có giúp đỡ thái y cầm đèn, có giúp đỡ nấu nước. Diệp Thanh đứng ở bên giường Tô Mạch Ức, sốt ruột đến độ chân tay luống cuống.
Trong phòng đốt hơn mười chén đèn dầu, tất cả mọi người vội trước vội sau, tới tới lui lui.
Chỉ có Lâm Vãn Khanh cầm tay áo ẩm ướt, ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, mặt vô hồn nhìn nam nhân nằm trên giường, áo bào bị máu tươi thấm ướt.
Búi tóc và quần áo của hắn còn chưa khô, nhếch nhác dán lên người. Giữa hàng mi thường ngày luôn luôn nhăn nhó giờ đây đã không thấy một tia nếp nhăn nhỏ nào. Hắn chỉ là nằm ở đó, nhợt nhạt và suy yếu.
Mọi người cẩn thận thay quần áo ướt sũng cho hắn, thái y rắc chút bột phấn cầm máu trên eo của Tô Mạch Ức. Nhưng bởi vì miệng vết thương thật sự quá sâu nên hai lần phấn cầm máu rắc xuống đều bị hòa tan, thái y đành phải dùng vải gạt dày sạch sẽ để ấn xuống cầm máu. Thế nhưng vừa ấn là máu tươi chảy ra cuồn cuộn, thái y chỉ đành đổi miếng khác.
Chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà ngắn ngủi, máu hắn đã nhuộm ướt ba miếng.
Thái y muốn bắt đầu khâu vết thương, vì để tránh cho bị quấy nhiễu, tất cả mọi người ở đây bị “dọn” ra ngoài, chỉ có Diệp Thanh ở bên cạnh giơ đèn, gương mặt căng thẳng.
Thái y vừa xâu kim vừa phân phó: “Lúc ta khâu vết thương ngươi nói chuyện với ngài ấy. Tuyệt đối đừng để ngài ấy thiếp đi.”
Cảm giác khó chịu ở bụng kéo tới, Lâm Vãn Khanh có chút muốn nôn, che miệng lui đến bên tường, thở yếu ớt.
Hắn sẽ chết sao?
Ý nghĩ này xuất hiện, nàng bỗng cảm thấy hoảng hốt. Trong lòng nói không rõ là tư vị gì, chỉ cảm thấy bàn tay vịn bức tường đang run không ngừng.
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã nổi mưa rào, cơn mưa đó giống như khiêu khích, một hai muốn xét rách màn đêm.
Ngọn đèn trong tay Diệp Thanh hết tối lại sáng, không biết qua bao lâu, cuối cùng thái y cắt đứt chỉ trong tay. Miệng vết thương không hề rướm máu, thế nhưng Tô Mạch Ức chưa tỉnh lại.
Tiếng Diệp Thanh gọi hắn chưa từng ngưng, nhưng mỗi một câu đều rơi vào gió đêm, đảo mắt liền biến mất vào màn mưa.
Thuốc cố khí bổ huyết đút không vào, tất cả mọi người chỉ có thể sốt ruột suông. Chỉ có Lâm Vãn Khanh đần độn nhìn Tô Mạch Ức mê man giống như một pho tượng đá.
Trong ấn tượng của nàng, hình như Tô đại nhân vĩnh viễn đều ngồi nghiêm chỉnh, ăn nói có ý tứ.
Hắn mang theo một luồng uy áp hiển nhiên, làm cho người ta nhìn đã khiếp sợ, cho dù bất luận là yêu ma quỷ quái, si mị võng lưỡng nào cũng không thể gần. Nàng chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở công đường Kinh Triệu Phủ. Bởi vì hướng về hình ngục nên khi còn bé nàng đã len lén nhìn thoại bản trên phố, tưởng tượng danh thần qua các thời kỳ, thanh thiên xử án như thần ra làm sao. Nhưng khi nàng nhìn thấy Tô Mạch Ức, nàng liền không bao giờ tưởng tượng nữa. Bởi vì nàng cảm thấy, Đại Lý Tự Khanh chưởng quản hình ngục thiên hạ nên là dáng vẻ như thế này. Và cũng chỉ có thể là dạng này.
“Đại nhân…”
Trong mưa gió đêm lạnh, Lâm Vãn Khanh đi qua, cầm tay Tô Mạch Ức. Bàn tay lạnh buốt, không có một tia ấm áp.
Nàng gọi hắn, giọng nghẹn ngào: “Đại nhân, ngài đừng ngủ…”
“Không phải ngài muốn biết chuyện của ta sao? Ta kể cho ngài nghe ta khi còn bé được không?”
Người nghe lặng im, trả lời nàng chỉ có gió thổi lay rèm che.
“Bọn họ đều nói ngươi là kỳ tài nổi danh Thịnh Kinh, ba tuổi vỡ lòng, bốn tuổi thành thơ. Thế nhưng mà đại nhân, ngài biết không, khi còn bé ta đọc sách vỡ lòng muộn, đến sáu tuổi còn không biết rành mặt chữ. Quyển <Tẩy Oan Lục> ngài đọc làu làu, ta nhai mười lần, nhưng mỗi lần đều là học thuộc lòng xong quên ngay…”
Trên mu bàn tay truyền đến ướt át ấm áp, Lâm Vãn Khanh mới phát hiện nước mắt đã không kiềm chế được.
“Sau đó ta quyết định còn không thuộc nữa thì mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm. Kết quả, ta suýt nữa làm mình đói chết…”
Nước mắt xen lẫn ý cười tự giễu, giọng của nàng càng thêm đau buồn.
“Đại nhân, ta không giống ngài… Ta không phải thiên tài… Bên cạnh ta không có quý nhân, ta bỏ ra nhiều nỗ lực gấp trăm lần nghìn lần so với người bên ngoài mới đi được đến nơi đây, ta luôn luôn chỉ có tự lực, ta cũng không nợ nhân tình…”
“Vì vậy ngài… ngài đừng để ta nợ ngài…”
Gió thổi mảnh vải nhúc nhích, ánh lửa khẽ lay động.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy tay hơi xiết chặt.
Cây đèn cao cao, nam nhân ung dung tỉnh lại. Cái trán sắc bén nhợt nhạt nhuộm thêm vài phần mệt mỏi, suy nhược, và đôi mắt ánh lên hình ảnh ánh nến đang lay động.
Hắn đang nằm yên, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn nàng, cao ngạo và khinh thường trong ánh mắt có giấu cũng không giấu được.
“Bổn quan cứu ngươi… Là vì không muốn chuyện của ngươi… Làm liên lụy tới ta.”
Giọng Tô Mạch Ức khàn khàn nhưng cay nghiệt không giảm. Hắn nói chậm rì, lại không ngăn được ghét bỏ, nói: “Mười lần mà còn chưa thuộc… a ….Còn có mặt mũi nói?”
Lâm Vãn Khanh: “…” Cẩu quan, xin ngài làm người đi…