• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Sai sót


Dù câu nói của Thái hậu là một câu hỏi, nhưng Tô Mạch Ức biết, bà vốn không hỏi tới đến ý kiến của mình.


Sinh nhật của lão nhân gia có cả quan văn võ trong triều và tông thân hoàng thất nhìn vào, hắn thật sự không thể quay lưng bỏ chạy. Vì vậy, hắn chỉ có thể run rẩy tấm lưng, yếu ớt đáp một tiếng đúng.


Thái hậu ở bên này vừa được hắn gật đầu, bên kia đã đánh mắt với Hoàng hậu ngồi ở một bên.


Người gọi là Thù biểu muội này chính là tiểu nữ nhi của Trần hoàng hậu, cháu gái ruột của Thái hậu, cũng xem như là thanh mai trúc mã với Tô Mạch Ức.


Bởi vì khi còn bé cơ thể nàng ấy rất yếu, thường xuyên bầu bạn với phong hàn, thái y bèn đề nghị đưa nàng ấy tới nơi ấm hơn Thịnh Kinh một chút là Giang Nam để điều dưỡng.


Thời gian thoáng cái đã hơn mười năm, tiểu cô nương cũng đã trổ mã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Tháng trước sau khi thái y bắt mạch thấy thân thể của nàng ấy đã được điều dưỡng tốt, đại khái có thể quay về Kinh.


Trần hoàng hậu bèn phái người đón nàng ấy trở về.


Bên này Thái hậu vừa nghe nói Hoàng thượng lại đưa cho Tô Mạch Ức thêm một vụ án khó giải quyết thì bà lại than thở oán trách Hoàng thượng chỉ nghĩ cho giang sơn xã tắc của mình, không có chút quan tâm nào tới người cháu ngoại này. Gia Định công chúa vì để giải vây cho phụ hoàng của mình nên đã hỏi bà một hai câu sơ lược tình hình về Tô biểu ca kia.


Thái hậu và Hoàng hậu đều là phụ nhân sống trong thâm cung, luôn luôn nhạy bén với tâm tư của tiểu nữ nhi, hai người dùng vài ba câu đã hỏi ra được suy nghĩ của nàng ấy.


Thấy nàng ấy cúi đầu thu mắt, trên gương mặt ửng đỏ nở nụ cười, chỉ cảm thấy nếu có thể thân thiết hơn thì sự sắp xếp này thật sự không thể tốt hơn được nữa rồi.


Thế là, mới có chuyện xảy ra như vừa nãy.


Thái hậu nắm thật chặt tay áo rộng của Tô Mạch Ức, sợ hắn bỏ chạy, do đó đã làm ra một đống nhăn nhúm trên mặt vải gấm hoa văn mây màu xanh nhạt của hắn.


Tô Mạch Ức không được tự nhiên kéo kéo, cảm giác mình như phạm nhân đang bị áp giải.


Trong lúc đang suy nghĩ, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi cùng tiếng ngọc thạch thanh thúy đánh vào nhau vang lên, bên tai nghe thấy một giọng nữ mềm mại yêu kiều.


Vệ Thù nghiêng người về phía Tô Mạch Ức, cúi đầu rụt rè nói: “Bái kiến biểu ca.”


Nữ tử trước mặt mặc một thân cung trang màu hồng nhạt ngó sen, vốn là kiểu ăn mặc không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng làn da trắng nõn nà và vài cây trâm ngọc hồng nhạt vừa đủ đẹp của nàng ấy, bước đi uyển chuyển, khiến cả người nàng ấy trở nên cực kỳ nổi bật giống như một đóa hoa hào đầu cành tháng tư.


Yêu kiều lộng lẫy, khẽ lay động theo gió.


Cũng tính là vừa khéo léo lại vừa thuận mắt, nhưng dáng người và giọng nói quá mức mềm mại này, so với tiểu biểu muội kiêu căng bốc đồng trong trí nhớ thật sự là có chút chênh lệch.


Tô Mạch Ức không khỏi nhíu mày, như có như không mà “ừ” một tiếng.


Tay áo bị Thái hậu kéo tựa như càng thêm nhăn nhúm, Tô Mạch Ức ổn định lại tâm trạng, nín nhịn nặn ra một nụ cười.


“Bái kiến Gia Định công chúa.” Giọng nói cứng ngắc giống như đang thẩm vấn nghi phạm.


“Ôi!” Thái hậu nắm tay Vệ Thù, trêu ghẹo nói: “Các con cũng có chút quen biết mà, sao giờ lại xa lạ như vậy? Tổ mẫu vẫn còn nhớ rõ trước đây cả ngày con luôn đi theo phía sau Tô biểu ca như một cái đuôi nhỏ.”


Tiểu cô nương cúi đầu, gương mặt đỏ bừng ngập ngừng nói: “Tổ mẫu đừng chê cười Thù Nhi nữa.”


Giọng nói mềm mại, đầy nũng nịu, bất kể là nam nhân nào nghe xong cũng muốn mất hồn mất tâm.


Nhưng lông mày của Tô Mạch Ức càng ngày càng chau lại, nhanh chóng biến thành chữ “xuyên”(1)…


(1) Chữ xuyên: 川


Chuyện này cũng không trách hắn được.


Từ lúc hắn gia nhập vào Đại Lý Tự tới nay, đã gặp qua rất nhiều nữ phạm nhân mưu sát trượng phu của mình, thông dâm giành gia sản, đều là bộ dáng xinh đẹp mê người, mềm mại vô hại như thế. Bởi vì nữ tử chính là kiểu người như vậy mới hiểu được phải lợi dụng ưu điểm của bản thân, đoạt lấy tiền tài, tình yêu, thương xót và tính mạng của nam nhân…


Tay áo lại bị kéo lệch thêm một đoạn, hắn lấy lại tinh thần, phát hiện gương mặt của Thái hậu đã trầm xuống, biểu tình “nếu con dám không tiếp lời thì cứ đợi đó cho ta”.


Hắn bất đắc dĩ, nâng trán cười lễ độ đáp lại.


Lúc này Thái hậu mới nới lỏng tay hắn ra, đẩy hắn tới chỗ Vệ Thù kia, nói: “Đừng chỉ thấy biểu muội Thù Nhi dịu dàng động lòng người của con thôi, mấy năm nay nàng đến Giang Nam, cũng bí mật nghiên cứu chút kỳ án trong hình ngục, mấy ngày trước còn tìm cuốn sách nghiệm thương muốn thảo luận với ta đấy.”


Tô Mạch Ức vô cùng xa cách gật đầu, không mở miệng.


Vệ Thù tận dụng mọi chỗ trong lời nói của Thái hậu để bắt chuyện: “Đúng, trong sách nói có thể dùng phương pháp tích xương(2) để nghiệm thân(3), đây quả thật là lần đầu nhìn thấy, lần đầu nghe thấy…”


(2) Tích xương: lấy máu nhỏ vào xương, nếu thấm vào thì xác nhận có cùng huyết thống.


(3) Nghiệm thân: Xét nghiệm ADN.


“Bởi vì nó là giả.”


Gương mặt Tô Mạch Ức lạnh lùng, cắt ngang lời nói của Vệ Thù, không chút nể mặt nào.


Vệ Thù nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể cười lớn nói: “Nhưng… ta thấy trên sách nói là…”


“Chất lỏng ngấm được vào xương là vì bên trong xương có những khe hở rất nhỏ, không liên quan đến việc có cùng huyết thống hay không.”


Hai mắt Tô Mạch Ức vẫn nhìn thẳng về trước như thường, tiện tay vỗ vỗ tay áo đã bị Thái hậu vò đến nhăn nhúm, trầm giọng nói: “Nếu thích nghiệm thương hình ngục thì không bằng xem nhiều sách y một chút, còn tốt hơn là tin vào mấy câu vô căn cứ lan truyền trong phường(4).”


(4) Phường ở đây là ám chỉ phường bán sách.


Mọi người đều á khẩu không trả lời được.


Dù cho Vệ Thù có khoan dung đến đâu, nàng ấy cũng không thể kiềm chế lại gương mặt cứng đờ hiện tại của mình nữa.


Tiểu cô nương vốn mới hồi cung không lâu, ngay cả với mẫu thân ruột thịt cũng có chút sợ sệt. Bị Tô Mạch Ức nói như thế, hai má đỏ lan xuống tận cổ. Mười ngón tay trắng muốt bất lực kéo kéo khăn lụa trong tay, môi dưới đã nhanh chóng bị cắn thành một mảng máu.


“Ngươi tới đây cho ta!”


Thái hậu cũng không nhìn được nữa, lại bắt lấy tay áo của Tô Mạch Ức, kéo đến nỗi hắn loạng choạng. Hoàng hậu ở một bên cũng thấy cuộc gặp mặt có chỗ nào đó không tốt nên dẫn Vệ Thù mắt đang ứa lệ vì bị nhục nhã tránh xa một chút.


“Rốt cuộc cái miệng này của ngươi bị gì vậy hả?”


Thái hậu tức giận thở ra, vừa sợ bị người khác nghe được, vừa sợ lại khiến cho Vệ Thù khó xử, nên đè giọng nghiêm khắc hỏi: “Ngươi hùa theo lời nói của người ta không được à?”


Tô Mạch Ức vẫn giữ vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Con là quan hình ngục, sai chính là sai, mấy chuyện sai như này phải hùa theo như nào đây?”


“Ngươi… khụ khụ…” Thái hậu bị hỏi đến không đáp lại được, nhất thời không biết nên nói gì.


Chỉ có thể vỗ ngực ho khan, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn Tô Mạch Ức nói: “Trước kia giúp ngươi nhìn thử Nguyệt An quận chúa, ngươi chê răng người ta mọc không ngay ngắn. Tìm được người có hàm răng ngay ngắn thì ngươi lại chê nốt ruồi lệ chi của người ta không được cân đối. Hiện tại tới Thù biểu muội ngươi còn ghét bỏ người ta cái gì đây?”


Tô Mạch Ức nghĩ ngợi, bình thản nói: “Tướng đi quá rung lắc, lông mày có hơi cao.”


Thái hậu nghe vậy thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.


Cung nữ và ma ma đứng một bên tay chân luống cuống bưng trà dâng nước, Tô Mạch Ức nhân cơ hội này lui ra xa một chút.


Thái hậu chững lại trong giây lát, sau đó oán giận nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không quản chuyện này của ngươi nữa. Sớm biết tới tới lui lui lại là kết quả như này, còn không bằng tiết kiệm chút thời gian đọc thêm vài trang sách.”


“Tổ mẫu nói đúng lắm.”


“Ngươi…” Thái hậu lại nghẹn thêm lần nữa, bắt lấy chén trà do cung nữ đưa tới rồi uống một hớp, buồn bực khoát tay nói: “Đi đi đi! Trong khoảng thời gian ngắn này ta không muốn gặp lại ngươi.”


Xem ra trong khoảng thời gian này mình sẽ không bị bức hôn nữa, Tô Mạch Ức suy nghĩ, trong lòng thả lỏng hơn một chút. Sau đó khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn, xoay người chuẩn bị bái biệt Thái hậu.


Trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn về phía vị trí trống không ở dưới bậc thang kia ── Tống Chính Hành.


Có lẽ do đèn lồng trong yến hội bị gió thổi dao động một chút, trong nháy mắt Tô Mạch Ức cũng dao động theo.


Đúng vậy.


Nếu sớm đã biết kết quả ra sao, tại sao vẫn có người không ngại bí quá làm liều đây?


Thái hậu là vì không hài lòng với chuyện đại sự của con cháu, vậy còn bọn họ?


Một khi suy nghĩ đã nảy ra thì không thể khống chế lại được.


Tống Chính Hành làm quan đã được vài chục năm, tại sao lại ngốc đến nỗi đỡ thay cho Vương Hổ một tội danh nghiêm trọng, trong khi tội danh đó rất dễ xóa đi?


Cho dù Vương Hổ bị phán tội tử hình, cũng phải trải qua một quy trình rất dài dòng, phải để hình bộ xem xét rồi cuối cùng mới nộp lên cho Hoàng thượng phê duyệt.


Trong quá trình này, hung thủ trong vụ án gian sát(5) bất cứ lúc nào cũng có thể phạm án lần thứ hai. Cứ như vậy, án oan của Vương Hổ không đánh cũng tự xóa mất thôi.


(5) Gian sát: cưỡng gian xong rồi giết chết.


Tống Chính Hành từng làm Hình bộ thượng thư, nhưng ông ta lại không nghĩ tới chuyện này.


Nếu vậy, chỉ có một khả năng…


Hô hấp bị trì trệ, Tô Mạch Ức bị suy nghĩ lóe lên trong đầu mình làm cho kinh sợ đến nỗi sống lưng phát lạnh.


Lễ cúi chào kia còn chưa làm xong đã cứng đờ ngay tại chỗ.


“Hoàng tổ mẫu, trên người tôn nhi còn có chuyện quan trọng, sợ là không thể bồi người dùng bữa được rồi.”


Vừa nói xong, Tô Mạch Ức thậm chí còn không chờ Thái hậu hồi âm lại đã bước nhanh một mạch từ trong hậu viện ra tới ngự hoa viên.


Đi tới cửa cung, hắn giơ vạt áo lên, xoay người lên ngựa, trầm giọng phân phó Diệp Thanh: “Mau! Đến Đại Lý Tự gọi người! Cùng ta đi một chuyến tới tử lao của Kinh Triệu phủ!”


Chương 6: Dưới ánh trăng


Mặc dù gió xuân ban đêm rất lạnh nhưng không đến nỗi lạnh tới thấu xương. Còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt của ban ngày, cảm giác buồn bực nặng nề ép người ta tới mức không thở nổi.


Lương Vị Bình nhìn tên tiểu bạch kiểm trước mặt mình, nặng nề hít thêm một hơi để tránh bản thân hắn không đến nỗi ngất đi, ngay cả giọng nói cũng không che giấu được sự run rẩy.


“Đệ… đệ nói ngươi cái gì cơ?”


Lâm Vãn Khanh giấu nắm tay dưới tay áo rộng, nắm thật chặt, giống như đang đấu khí với ai đó rồi trả lời một câu: “Ta nói ta muốn đi thẩm vấn Vương Hổ.”


Lời vừa nói ra, tay áo của nàng đã bị Lương Vị Bình nhanh chóng túm lấy.


“Tổ tông… Xem như vi huynh cầu xin đệ, đừng tiếp tục đi tìm chết nữa…”


Nàng liếc nhìn bộ dáng than thở khóc lóc của Lương Vị Bình, nhưng lại coi như không nghe thấy lời của hắn, chỉ rút tay áo mình ra, bước nhanh về phía Kinh Triệu Phủ.


“Lâm! Lâm Vãn Khanh! Lâm Vãn Khanh đệ đứng lại đó cho ta!” Lương Vị Bình đuổi theo ở phía sau, thở hổn hển.


Nhưng Lâm Vãn Khanh không hề quay đầu lại, ngay cả bước chân cũng không có chút do dự nào.


Lương Vị Bình cảm nhận được gân xanh đang đập thình thịch bên thái dương: “Đệ cũng biết việc tự tiện xông vào tử lao của Kinh Triệu Phủ là tội gì mà?!”


“Ta vốn là người của Kinh Triệu Phủ, sao lại coi là tự tiện xông vào được chứ?” Câu hỏi của Lâm Vãn Khanh lại quá hợp tình hợp lý.


“Nhưng đệ đang bị tạm đình chỉ.”


“Lý Kinh Triệu sẽ tạm đình chỉ ta vào ngày mai, nếu vậy thì nói cách khác, trước giờ Tý hôm nay, ta vẫn là người của Kinh Triệu phủ.”


“…” Lương Vị Bình nghẹn lại, giống như trong mấy chuyện nói lý như này, hắn mãi mãi không nói lại được Lâm Vãn Khanh.


“Đệ nhất định phải đi sao?” Hơi thở hắn mong manh, hỏi tới mức gần như tuyệt vọng.


“Ừ.”


Một chữ kiên định rơi vào đêm tối, vô cùng vang vọng.


Đêm trầm lặng như nước, mọi thứ xung quanh mơ mơ hồ hồ.


Trong ánh đèn ảm đạm mơ hồ, hắn nhìn góc mặt nghiêng gầy gò của Lâm Vãn Khanh, trong mắt nàng có ánh sáng nhạt đang xoay chuyển, hắn đột nhiên cảm thấy những thứ mơ hồ đều trở nên rõ ràng.


Thôi quên đi, với tình tính như con lừa cứng đầu của người này, dù có mười con ngựa cũng kéo không lại.


Người như nàng, có vài điểm khiến người ta không thích; nhưng cũng có vài điểm lại khiến người ta thích nhất.


Lương Vị Bình vẫn đang dừng lại bước chân hỗn loạn dưới chân, mắt thấy bóng dáng màu xám nhạt càng đi càng xa dần chìm vào bóng đêm, chỉ thở dài không biết làm sao: “Ta ở Thanh Nhã Cư.”


Không muốn cùng nàng đi tìm chết, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, Lâm Vãn Khanh sẽ biết đi nơi nào để tìm hắn để nhờ lượm xác.


Lâm Vãn Khanh một đường chạy chậm về phía trước, bên tai đều là âm thanh nước đọng lại văng ra tí tách. Bàn đá xanh bên đường tích từng giọt nước mưa và bùn, rất nhanh đã dính vào vạt áo của nàng, lưu lại một dấu vết vừa mỏng vừa sâu.


Tô Mạch Ức nói nàng không hiểu vụ án của Vương Hổ.


Nàng đúng thật là không hiểu.


Vụ án nào cũng phải trả giá bằng mạng người oan uổng thì mới có thể tra ra được hay sao?


Huống hồ người bị oan uổng ngoại trừ Vương Hổ còn có nàng.


Liên lụy tới quãng thời gian mười năm cố gắng, nếu muốn nàng buông tha cho tất cả, vậy nhất định phải lấy đi một cách rõ ràng và minh bạch.


Tóm lại không thể chỉ vì một câu “Ngươi không hiểu” mà bị đuổi đi được.


Ai cũng sẽ không cam tâm.


Lâm Vãn Khanh suy nghĩ hỗn loạn, cứ chạy như vậy, đảo mắt cái đã tới cửa Kinh Triệu phủ.


Nàng quay bước, đi vào từ cửa bên hông.


Gã sai vặt và nha dịch ở Kinh Triệu Phủ rất nhiều, mặc dù ngày thường ngục tốt không xuất hiện cùng quan văn bọn họ quá nhiều, nhưng Lâm Vãn Khanh thường xuyên giúp ghi khẩu cung, số lần chạy vào trong lao cũng nhiều, vì vậy cũng có chút tình nghĩa đồng liêu với vài ngục tốt.


Hiện tại nàng còn mặc quan phục của Kinh Triệu Phủ, trên người cũng có thẻ bài chứng minh thân phận, vả lại lúc sáng nàng còn đi theo Lý Kinh Triệu gặp Tô Mạch Ức. Nàng nói trước kia có vài sổ ghi chép ghi không khớp, hiện tại muốn đi vào để bổ sung thêm một phần khẩu cung, chắc hẳn cũng không quá khó khăn.


Huống hồ, trước nửa đêm còn có một lần thay ca, nếu thiếu đi một vài người thì sẽ dễ lộng hành hơn.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngục tốt ở cửa đại lao nhìn thẻ bài rồi lại nhìn một thân nhếch nhác của nàng. Hắn ta liền cảm thấy nhất định nàng đã được cấp trên an bài cho việc gấp, nên không dám chậm trễ mà để nàng đi vào.


Trong tử lao u ám chật chội, ngọn đèn dầu liên tục nhả ra khói đen, lưu lại dấu vết loang lổ ở trên tường, một vòng rồi lại thêm một vòng tựa như ma quỷ.


Trong không gian, bầu không khí có chút ngưng trệ và vắng vẻ, hít vào toàn là mùi nấm mốc thối từ cỏ khô và mùi tanh tưởi nhàn nhạt.


Tiếng bước chân văng vẳng vang bên tai, một tiếng rồi lại một tiếng, khiến cho Lâm Vãn Khanh không khỏi trở nên khẩn trương.


Phía cuối tử lao chỉ gắn một ngọn đèn dầu u ám, một người quần áo rách rưới đang chán nản ngồi đó. Tóc mai hỗn độn che đi khuôn mặt gã, trái ngược với khung cảnh không sạch sẽ này chính là y phục đã gần như khô đi những vết máu của gã.


Rất dễ nhìn ra được, áo tù nhân từ màu trắng thuần đã bị nhuộm thành màu đỏ nâu.


“Vương Hổ?” Lâm Vãn Khanh thử gọi một tiếng.


Đáp lại nàng đầu tiên chính là tiếng vang từ xích khóa bằng sắt.


Người nọ giống như một con thú bị giật mình, hoảng sợ mông lung chỉ lo ôm đầu chạy trốn.


Lâm Vãn Khanh không ngờ gã sẽ phản ứng như vậy, nàng do dự lui về sau vài bước mới nhìn thấy gã đang ngồi an tĩnh trong góc tường, cúi đầu dùng ánh mắt dò xét nàng. Khóe miệng gã không ngừng chuyển động, phát ra tiếng sột sột soạt soạt.


Lâm Vãn Khanh tiến vào thêm chút nữa mới nghe được, gã lải nhải lẩm bẩm nói: Ta nhận, ta nhận hết…


Lâm Vãn Khanh giật mình, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Ngươi nhận hết cái gì?”


Người trước mặt ngừng lại một chút, giọng nói lớn thêm vài phần, trong đầu mang theo nỗi sợ hãi bất an và tràn đầy oán hận.


“Là ta giết, Triệu di nương là do ta giết, chính là do ta giết…”


Nói đến đây, cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng hiểu được tại sao Vương Hổ lại thừa nhận tội danh có lẽ có(1) này.


(1) Có lẽ có: Ám chỉ những tội danh bị thêu dệt nên, làm hại đến người vô tội chịu oan.


Tất cả những án oan trong thiên hạ, không ngoài hai tình huống, có miệng nhưng khó trả lời, hoặc là bị vu oan giá họa. Vị trước mắt này, có lẽ chính là vế sau.


Gã tự biết mình đã bị bắt ngay tại trận, người chết lại là di nương có chút sủng ái của quan to tam phẩm trong triều. Muốn toàn thân trở ra, tất nhiên sẽ rất khó khăn. Chắc hẳn Lý Kinh Triệu đã nói gì đó với gã mới chặt đứt tất cả hy vọng và suy nghĩ của gã.


Vả lại còn dùng nghiêm hình(2) tra tấn và tạo áp lực, một cửa ải không có thiên lý như vậy, sẽ dễ dàng khiến người ta trở nên hoảng sợ rồi mất đi tâm lý phòng ngự. Biến thành bộ dạng bảo sao làm vậy, không cầu không mong.


(2) Nghiêm hình: những hình phạt nghiêm khắc, tàn bạo.


Lâm Vãn Khanh đành phải thuận theo hỏi tiếp: “Ngươi nói ngươi giết Triệu di nương, vậy ngươi còn nhớ mình đã dùng hung khí gì không?”


Người đối diện hoảng hốt một trận, như đang cố gắng tìm kiếm gì đó trong đầu, rồi sau đó mới nói: “Đao, một thanh… một thanh đoản đao.”


Lâm Vãn Khanh nhíu lông mày, mặt lạnh hỏi vặn lại: “Ngươi đi tuần tra ban đêm thì tất nhiên sẽ mang theo kiếm.”


Mang theo kiếm nhưng lại dùng đao.


Chuyện này không hợp tình hợp lý.


Quả nhiên Vương Hổ đã bị hỏi khó, ấp a ấp úng không lên tiếng, một đôi tay dính đầy máu đen gắt gao gẩy gẩy khóa sắt, bắn ra màu trắng lạnh lẽo.


“Vương Hổ, ngươi nghe ta nói đã. Hoàng thượng đã giao vụ án này lại cho Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân xử lý. Tô đại nhân biết ngươi bị oan, nhưng nếu chính ngươi lại nhận tội thì hắn không thể nhúng tay vào nữa.” Lâm Vãn Khanh đi về trước mấy bước, giọng nói vang lên càng thêm dịu dàng: “Chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, Tô đại nhân nhất định có thể lật lại bản án cho ngươi.”


Lời vừa nói ra, người trước mặt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.


Một đôi mắt đầy hoảng sợ và luống cuống, xuyên qua không gian hỗn loạn, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Lâm Vãn Khanh. Đôi môi khô khốc kia mở rồi lại đóng, ấp úng đấu tranh.


“Vương Hổ.” Lâm Vãn Khanh bước về phía trước, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn thẳng vào gã: “Ngươi cũng biết nếu ngươi nhận tội này, nhất định sẽ phải chết, thậm chí còn không đợi đến sau thu đã bị xử tử hình…”


“Cái gì?”


Thân thể Vương Hổ hơi hơi run rẩy, đôi mắt ảm đạm trừng mắt nhìn Lâm Vãn Khanh, không thể tin được trả lời lại: “Nhưng mà… chính Lý đại nhân đã nói, chỉ cần ta nhận tội vụ án này, ông ta sẽ bảo vệ ta không chết. Thậm chí còn có thể đưa ta ra khỏi Thịnh Kinh, Tống đại nhân cũng sẽ không tìm tới ta gây phiền toái nữa…”


“Vương Hổ.” Lâm Vãn Khanh lại ghé lại gần thêm một chút, bàn tay đầy mồ hôi lạnh đặt lên rào chắn: “Tô đại nhân là hy vọng duy nhất hiện tại của ngươi rồi.”


Người trước mặt không lên tiếng, như đang rơi vào một cuộc chiến vô hình với thiên nhân.


Ngọn đèn trên đầu sáng rồi lại tắt, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ nhẹ, tia lửa bắn ra rất nhanh đã bị vụt tắt.


Xung quanh rất yên tĩnh, nhưng cũng đầy tiếng động lớn hỗn tạp.


Lâm Vãn Khanh nghe thấy tiếng thình thịch đập loạn trong lồng ngực mình, dùng ánh mắt khóa chặt trên người Vương Hổ, tựa như muốn chọc ra hai cái lỗ thủng trên người gã.


Thật lâu sau, cuối cùng gã cũng mở miệng nói: “Ta không có giết người. Lúc ta tới, Triệu di nương đã chết.”


Lâm Vãn Khanh rùng mình, hỏi tiếp: “Nửa đêm ngươi tới khuê phòng của nữ tử làm gì?”


Vương Hổ cười khổ: “Nàng ấy là họ hàng xa cũng là thanh mai trúc mã của ta, trước khi nàng ấy gả vào Tống phủ, từng hứa hẹn sẽ làm thê tử của ta. Đáng tiếc ý trời trêu ngươi…”


“Ngươi tới hẹn gặp nàng ấy sao?”


Vương Hổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Từ lúc nàng ấy gả vào Tống phủ, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Mãi cho tới đến khoảng mấy ngày trước, ta vô tình gặp được xe ngựa của Tống phủ ở trên đường. Nàng ấy mượn cơ hội chuyền cho ta một tờ giấy, cầu xin ta ban đêm hãy dẫn nàng ấy ra khỏi thành. Ta chỉ nghĩ là nàng đã hồi tâm chuyển ý, muốn nối lại tình xưa với ta nên đồng ý ngay. Nhưng đêm đó ta đứng ở ngoài đợi sao cũng không thấy người, ta lo cho an nguy của nàng ấy nên lúc đó mới muốn đi tìm một chút…”


“Nhưng không ngờ rằng, ngươi vừa tới thì phát hiện ra thi thể của nàng ấy.”


“Đúng vậy…” Vương Hổ tựa như tự giễu, cười nói: “Từ nhỏ nàng ấy đã mất mẹ, tiếp đó lại mất thêm cha. Vất vả lắm mới nhận lại được họ hàng ở Hầu phủ, đảo mắt cái đã bị đưa tới chỗ như vậy. Sớm biết như thế…”


Trong giọng nói của gã mang theo tự trách và ân hận không cách nào che giấu được, cuối cùng vẫn nuốt lời lại vào sau.


Lâm Vãn Khanh biết hiện tại không phải là lúc tức cảnh sinh tình, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có phát hiện ở gần đó có người nào khả nghi không?”


Vương Hổ vùi đầu suy nghĩ, do dự nói: “Hình như, lúc ta đứng trước cửa có thấy một nữ tử.”


“A?” Lâm Vãn Khanh nổi lên hứng thú: “Bề ngoài nữ tử đó như nào?”


“Cách có hơi xa nên không nhìn rõ. Đại khái vóc người nàng ta không cao, y phục có lẽ là nha hoàn của Tống phủ, hình như bị tật ở chân, lúc đi đường nhìn chân có hơi thọt. Nhưng nàng ta chỉ đứng ở ngoài trong chốc lát, cũng không có đi vào mà cứ thế rời đi.”


Lâm Vãn Khanh nhíu mày, đôi mắt linh động cũng mất đi vài phần rực rỡ.


Xem ra, Vương Hổ cũng không cung cấp được thêm tin tức hữu dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng xác nhận được gã thật sự bị oan uổng.


Còn nữ tử kia, mặc kệ có liên quan tới hay không, tóm lại vẫn không thể bỏ qua manh mối này.


Lâm Vãn Khanh ngẫm nghĩ một lát, nói với Vương Hổ: “Ta đi lấy giấy bút, viết một tờ khẩu cung cho ngươi. Ngươi phải ký tên đồng ý, phần khẩu cung này ta sẽ nghĩ cách đưa tới trên tay Tô đại nhân.”


Thấy Vương Hổ chỉ yên lặng trong chốc lát đã gật đầu đồng ý, nàng xoay người chạy ra khỏi đại lao.


Không biết lúc nào ánh trăng đã treo trên đỉnh đầu, trong buổi đêm mùa xuân yên tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lẽo này tỏa ra rất nhiều ánh sáng bạc, tựa như chiếu sáng cả tâm trạng của Lâm Vãn Khanh.


Trong gió thổi tới chút mùi hương mơ hồ, Lâm Vãn Hương hít hít mũi, là từ chùm xuân đào trong Kinh Triệu Phủ. Ánh trăng lấp lánh, cây đào kia giống như ôm lấy những ráng mây hồng dưới ánh trăng, bị từng cơn gió nhẹ thổi qua.


Vị ngọt thanh đạm, mang theo chút lo lắng.


Nàng khoái trá ngước mắt lên nhìn, trong lúc chuyển mắt, màu yên chi(3) lướt qua thật nhanh, hòa cùng với những ánh bạc sắc lạnh.


(3) Màu yên chi: màu đỏ như màu son.


Lâm Vãn Khanh giật mình theo bản năng, lại xoay người đi tìm một lúc, chỉ thấy bụi phấn đầy trời đang rơi xuống như mưa.


Làm gì có màu yên chi nào, chắc những cánh hoa bay tán loạn trong không trung đã mê hoặc mắt nàng mà thôi.


Thế là nàng an tâm, tiếp tục chạy tới phòng hồ sơ gần nhất. Đi được nửa đường nàng thấy hai nha dịch của Kinh Triệu Phủ đang kết bạn cùng nhau đi tuần tra, dưới ánh trăng cười đùa khoa tay múa chân với trường kiếm trong tay.


Có lẽ do ánh trăng quá sáng, mũi nhọn trên thân kiếm bằng bạc rực rỡ vừa xoay chuyển đã vụt qua trong mắt Lâm Vãn Khanh, bắn ra rất nhiều mũi nhọn sắc lạnh.


Đợi đã…


Hai tay sắp chạm tới cửa gỗ đã bị treo giữa không trung.


Những ánh sáng bạc lạnh lẽo lóe qua trước mắt Lâm Vãn Khanh lúc nãy khi nàng đứng dưới những rặng mây hồng.


Đó không phải là ánh trăng mà là…


Mà là…


Một thanh kiếm sắc lạnh!


Hô hấp bị đình trệ, sống lưng dâng lên sự run rẩy.


Lâm Vãn Khanh bất chấp cầm lấy bút mực, kéo áo bào dưới chân lên, một đường chạy tới tử lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK