*Khanh Khanh: là từ dùng để chỉ vợ chồng hoặc nam nữ yêu nhau vô cùng thân mật. Tiêu đề vừa chỉ ý trên vừa chỉ tên của nữ chính Lâm Vãn Khanh.
Khúc Giang nằm ở vùng Đông Nam của Thịnh Kinh, là nơi thiết yến du ngoạn của mấy dòng dõi hoàng thất từ trước đến giờ.
Hôm nay, địa điểm Nguyệt An huyện chúa tổ chức thưởng tuyết được sắp xếp ở đây.
Thật ra yến hội này là do Vũ An vương phủ tổ chức. Lão Vũ An vương trước kia đi theo tiên đế bình loạn, lập được công lao to lớn, là vị vương gia khác họ duy nhất được tiên đế thân phong.
Nguyệt An huyện chúa chính là tôn nữ của lão Vũ An vương.
Tô Mạch Ức bề bộn công vụ, dù đồng ý lời mời nhưng chỉ có thể đợi sau khi đến Tử Thần điện nghị sự thì mới đi được.
Vậy nên lúc hắn đến thì tân khách cũng đã có mặt đủ.
Sau khi chào hỏi đơn giản với trưởng bối trong dòng họ, Tô Mạch Ức được thị nữ dẫn đến một tòa lang kiều* cạnh Khúc Giang trì.
*Lang kiều: là loại cầu có mái che, có thể trú mưa, cho cung nhân nghỉ ngơi, hoặc nơi tụ hội.
Hiện tại trời rét đậm, dù mặt ao dưới cầu đã kết băng mỏng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước róc rách, băng lớn mang theo băng nhỏ như mấy miếng ngọc cùng kéo nhau đi.
“Thế tử.” Phía sau truyền tới giọng nói hơi xấu hổ của một nữ tử, Tô Mạch Ức quay lại, nhìn thấy một nữ tử búi tóc phi tiên, khoác áo lông chồn trắng.
Nàng dịu dàng cúi đầu với Tô Mạch Ức, lúc đứng lên thì trông mong nhìn hắn, cười khẽ làm lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xắn.
“Chào huyện chúa.” Tô Mạch Ức đáp lễ, nhưng ngữ khí và cử chỉ lại mang theo sự xa cách bẩm sinh.
Hắn nhìn về sau Nguyệt An huyện chúa một chút, thấy có người đi theo thì nhẹ nhàng thở phào.
Trên lang kiều nhanh chóng náo nhiệt.
Vì tiệc tối chưa mở nên các quý nữ tôn thất được mời lập tức kết bạn với đám công tử du ngoạn Khúc Giang. Trời mùa đông nhanh tối, đám người đi cũng thấm mệt, lại có người đề nghị vẽ tranh ngâm thơ ở lang kiều, sẵn đó nghỉ ngơi ngắm cảnh.
Đám người hầu nhanh chóng mang giấy bút và nghiên mực đến, đèn hình dưa đỏ thẫm trên lang kiều cũng lần lượt được nhóm lửa.
Khách phải theo chủ, dù Tô Mạch Ức không mấy hứng thú với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế này, nhưng cũng không từ chối. Hắn chỉ đứng từ xa né tránh đám người, tìm một chỗ yên lặng xem tuyết ngắm đèn.
“Thế tử, cái này cho ngươi.” Nguyệt An huyện chúa không biến đã tới từ lúc nào, đưa cái lò sưởi trong tay cho hắn, hai má ửng hồng dời mắt.
“Đa tạ ý tốt của huyện chúa.” Tô Mạch Ức không nhận lấy: “Chỉ là Tô mỗ mắc bệnh thích sạch sẽ, không quen dùng đồ của người khác.”
Hắn dụng giọng điệu thành khẩn thản nhiên, hoàn toàn không có ý cố tình gây khó xử.
Nguyệt An huyện chúa cười, cúi đầu nói: “Không sao.”
Hai người ngồi trên ghế ở lang kiều.
“Đa tạ thế tử nể mặt tới dự.” Nguyệt An huyện chúa nói khẽ, trong giọng nói là sự thấp thỏm lo âu của nữ nhi động lòng.
Tô Mạch Ức vẫn thể hiện như thường, khách khí nói: “Huyện chúa mời ba lần nhưng Tô mỗ đều vì có việc bận nên từ chối, đáng lý câu đa tạ này phải do Tô mỗ nói mới phải.”
Nguyệt An huyện chúa ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hai con ngươi dập dờn sóng nước trong veo thấy đáy, mắt nàng vốn đã đẹp, nay lại phối hợp với tóc mái ngang trán trên gương mặt mượt mà nên càng thêm linh động, giống như mặt trời rực rỡ vào lúc ngày xuân băng tan.
Nhưng Tô Mạch Ức lại thấy lòng chua xót, gương mặt vẫn treo sự lễ phép xa lạ, cười nói: “Tô mỗ nên đa tạ huyện chủ không so đo mới phải.”
Nguyện An huyện chúa nghe thế thì cười, chỉ nói: “Thế tử vất vả chuyện quốc gia đại sự, Nguyệt An cũng nên thấu hiểu.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn vào mặt hồ kết băng lại hơi thẫn thờ.
Mấy người vẽ tranh ngâm thơ cách đó không xa hình như đã chơi chán, có người đề nghị muốn xem Nguyệt An huyện chúa vẽ tranh. bởi vì thầy dạy của nàng là Đan Thanh* sư phụ Không Tịch đại sư khá nổi danh ở kinh thành.
*Đan Thanh: là kiểu vẽ cổ đại của Trung Quốc thời xưa, tranh thường dùng hai màu xanh và đỏ để vẽ thành.
Sau khi Không Tịch đại sư viên tịch, tranh của ngài gần như là nghìn vàng khó kiếm, thế nên thanh danh của Nguyệt An huyện chúa cũng thuận nước đẩy thuyền.
Mắt thấy từ chối không thành, nàng đành phải đồng ý thịnh tình của đám người, nâng bút cúi xuống đưa bút trên trang giấy.
Nước chảy mây trôi, long phượng bay lượn, xuân phong dưới ngòi bút. Chỉ thoáng chốc mà một mỹ nhân đã dần rõ ràng, nàng ngoái nhìn lại trong hoa xuân rực rỡ, mắt nước môi đỏ, trong mắt ẩn chứa nét xấu hổ như đang thổ lộ tâm tình với người thương.
Chỉ vẽ sơ lược đã khiến mọi người không khỏi kinh hãi thán phục sống động tài tình.
“Chỉ có họa mà chẳng có thơ thì sao thành được?” Một kẻ trong đám đông chợt đề nghị, đám người cũng nôn nao tán thành.
“Vậy mời ai đến đề thơ đây?” Có người hỏi.
Mấy công tử dòng dõi ở đây cũng can đảm tự tiến cử mình nhưng đều bị thái độ cười mà không nói của Nguyệt An huyện chúa uyển chuyển từ chối.
“Nếu vậy thì mời huyện chủ tự chọn đi!”
Mọi người đồng ý.
Nguyệt An huyện chúa thả bút vẽ xuống, nâng bút lông mềm nhẹ nhàng đi đến chỗ Tô Mạch Ức.
“Vậy phiền Thế tử rồi.” Nàng cười nói, đưa bút vào tay Tô Mạch Ức.
Lúc này Tô Mạch Ức mới phản ứng lại, nào ngờ bút đã nằm trong tay, lại chẳng thể không nể mặt Nguyệt An huyện chúa trước mọi người. Thế nên hắn chỉ có thể đồng ý, cầm bút đứng trước bàn.
Ánh đèn chập chờn soi lên bức tranh ánh sáng dìu dịu. Mỹ nhân trên đó khiến hắn thấy mà khẽ giật mình.
Không trang điểm, không nhiễm duyên hoa, nhẹ nhàng xoay người, đẹp mà thoải mái.
Vẻ xinh đẹp tùy ý và thoải mái kia, hắn đã rất quen thuộc.
Không phải Tô Mạch Ức không biết người trong tranh không phải là Lâm Vãn Khanh.
Chỉ là lòng chất chứa thì vạn vật trong mắt đều là nàng thôi.
Tay chấp bút không động, hắn lại đột nhiên bật cười.
Kẻ luôn xem thường phong nguyệt là hắn đến bây giờ không thể không thừa nhận, tình yêu không chỉ khó mà khỏi được, nó giống như căn bệnh đến chết không thôi, kéo dài tận xương, muốn tránh cũng không thể.
Dáng vẻ nàng hớn hở, dáng vẻ lí lẽ tranh cãi, dáng vẻ hoảng sợ lấy lòng, dáng vẻ nản lòng tuyệt vọng,…
Vô số khuôn mặt hiện lên trước mắt dần biến thành một hình dáng.
“Sóng mắt sáng, lông mày nhẹ, bên hồ Khúc Giang thấy Khanh Khanh. Tóc mây vấn nhẹ, chuồn chuồn vàng nhỏ.”
Đi mực thành văn, đặt bút thành thơ, nhận lấy một đợt trầm trồ.
Nguyệt An huyện chúa nhìn thấy một hàng nét chữ cứng cáp này cũng lặng lẽ đỏ mặt, muốn sai người cất tranh đi thì lại bị Tô Mạch Ức ngăn cản.
Hắn đưa tay mời, hai người bước từng bước rời khỏi đám đông.
“Tô mỗ có vài lời muốn nói với Huyện chúa, mong Huyện chúa đừng trách tội.” Tô Mạch Ức dừng chân tại thanh chắn, nhìn ánh đèn trộn với sóng nước lăn tăn trước mặt, đứng thẳng lưng.
“Lần này đến thăm, thứ nhất là vì Huyện chúa mời mấy lần, thật tình không thể chối từ. Thứ hai…”
Hắn hơi ngừng lại, quay sang đối mặt với Nguyệt An huyện chúa, trịnh trọng nói: “Thứ hai là có mấy lời nếu không nói trực tiếp với Huyện chúa, sợ là Huyện chúa sẽ tiếp tục lãng phí thời gian nơi Tô mỗ.”
Nguyệt An huyện chủ nghe vậy thì biến sắc, đôi mắt óng ánh tràn đầy chẳng hiểu sao lại ảm đạm đi.
Tô Mạch Ức lại tiếp tục: “Trước đó có nghe Hoàng tổ mẫu nhắc qua, Nguyệt An huyện chúa nhiều lần gửi thiếp đề thân Tô mỗ, có việc này không?”
“Ta…” Nguyệt An chợt nghẹn lời.
Tô Mạch Ức không chờ nàng nói thêm, tiếp tục: “Bất kể là có như lời của hoàng tổ mẫu hay không, Tô mỗ nên nói cho huyện chủ biết… E là Tô mô sẽ khiến Huyện chúa thất vọng.”
“Tại sao?” Nguyệt An hỏi, giọng điệu vội vàng, không biết là do lạnh hay vì quá thất vọng mà gương mặt nhỏ vừa nãy còn hồng hào giờ lại trắng bệch.
“Vì…” Ánh mắt Tô Mạch Ức chợt dịu dàng, giống như rơi vào tầng mây mềm mại.
Cười một tiếng, trời cao cũng rung động.
“Vì Tô mỗ đã có người trong lòng, đời này… sợ là không phải nàng thì không được.”
Nguyệt An bị nụ cười của hắn làm cho sững người, mãi cũng không có phản ứng gì, chỉ siết chặt lò sưởi trong tay.
“Ta có gì không tốt ư?” Nàng hỏi, giọng nói run rẩy.
Tô Mạch Ức cười, tất nhiên nàng không có gì là không tốt cả.
Khéo hiểu lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài giỏi ở Đan Thanh có thể xếp vào bốn hạng đầu trong kinh thành.
Nếu nói có gì không tốt, chắc chỉ có thể là vì nàng không phải Lâm Vãn Khanh.
Thế là hắn lắc đầu nói: “Huyện chúa đừng quan tâm, chuyện tình cảm trước giờ chỉ có yêu và không yêu, nào có tốt và không tốt đâu.”
Tiếng người huyên náo, sắc trời tuyết bay trở thành cảnh sắc giữa hai người.
Thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng gật đầu cho qua: “Vậy ta cũng không thể giữ lại bức họa kia rồi.”
Nói xong, Nguyệt An huyện chủ mang bức tranh mỹ nhân kia tới, hai tay dâng lên.
Trong tình yêu, bất kể nam nữ đều là những kẻ tâm tư hiểu rõ. Nét mặt vừa nãy Tô Mạch Ức đặt bút, ý trong lời thơ và cả lần thẳng thắn này, nàng không thể không hiểu được.
Nếu vậy, chẳng bằng lùi một bước rộng lòng tiếp đón.
Tô Mạch Ức cười nhạt, hai tay tiếp nhận cúi đầu: “Vẫn xin Huyện chúa đừng tiếp tục đưa thiếp cho Hoàng tổ mẫu, cũng chúc Huyện chúa sớm ngày tìm được lương duyên.”
“Ừ.” Nàng thản nhiên đáp lại, hỏi thêm: “Vậy Thế tử định đính hôn khi nào?”
Tô Mạch Ức do dự chớp mắt, thẳng thắn nói: “Tạm thời vẫn chưa được, nhưng mà… ta nghĩ chờ một thời gian xem sao.”
Nguyệt An gật đầu, không hỏi tiếp.
Tuyết động ở bên cạnh lang kiều Khúc Giang, ánh đèn chập chờn trong gió đêm.
Lâm Vãn Khanh nhìn lên nửa vầng trăng trên trời, ánh sáng dịu dàng trôi đi, trải dài như lụa.
Mấy khóm cây lá nhọn sáng lên, giữa ánh sáng chuyển động, một cành cây thấp hình như không gió không mưa mà lung lay.
“Lai Lạc?” Lâm Vãn Khanh đẩy cửa sổ khép hờ, thờ đầu ra nhìn.
“Ừ?” Lai Lạc từ sau giá sách trong phòng đi ra, khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Cô nương gọi ta?”
Lâm Vãn Khanh giật mình hỏi: “Ngươi đến khi nào đấy?”
“Ta… từ sau cơm tối ta vẫn ở đây mà. Không phải cô nương căn dặn phải sắp xếp những thứ này… Hả? Cô nương?” Lai Lạc khó hiểu, thấy Lâm Vãn Khanh đột nhiên đẩy cửa đi ra ngoài thì lo lắng bỏ cuốn sách xuống, vội vàng đuổi theo nàng.
Trong viện không có người, đèn lồng phía xa lắc lư chiếu xuống thành một bóng đen quỷ dị.
Nàng nhìn quanh cả buổi, ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm…”
“Keng!”
Tiếng nói ngừng lại, Lâm Vãn Khanh đứng dưới hiện nhìn thấy một ánh sáng bạc lóe lên hướng tới ngực mình!
Nàng không kịp phản ứng, lúc này tia sáng càng lúc càng gần thì đùi chợt mềm nhũn, đột nhiên ngã ra sau.
Búi tóc trên đầu xõa ra, tóc dài trút xuống đong đưa theo người nàng, tạo thành một độ cong mạo hiểm.
“Xoạt!”
Lại là một tiếng động cực nhanh, Lâm Vãn Khanh chỉ kịp thấy một vầng sáng chuyển mình từ phía sau bay tới, chỉ một đường đã đâm vào yết hầu của bóng đen.
Dưới ánh trăng, máu tươi phun tung tóe rơi đầy đất.
“Cô nương mau vào phòng đi!”
Ở chung lâu như vậy mà nàng không hề biết võ công của Lai Lạc lại cao minh như thế.
Lâm Vãn Khanh bị cảnh tượng giết người như xé sách, lại thêm thủ pháp một kích trí mạng này làm cho giật mình.
Nhưng còn chưa kịp chờ mình tiêu hóa xong, bên tai lại vang lên tiếng kiếm bay. Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy đường kém này bay vút tới phía nàng!
“Đi mau!!!” Lai Lạc quát lên, vượt tới trước chắn cho nàng, xoay người lại kéo nàng trốn vào trong phòng.
Lương Vị Bình vừa phát hiện tình hình không đúng hoảng sợ, chạy từ giữa phòng ra hỏi: “Chuyện này, chuyện này là thế này…”
“Xoẹt!”
Một thanh kiếm bay ngang qua mặt hắn, gắn chặt vào bức tường sau lưng.
“Khóa cửa sổ lại, tìm chỗ trốn trước đi!”
Lai Lạc tỉnh táo chỉ huy, động tác nhanh nhẹn đóng cửa sổ phía sau lại.
Lâm Vãn Khanh chậm chạp đi theo làm theo, kéo Lương Vị Bình đã bị dọa sợ, ôm Tiểu Bạch tìm cái tủ thấp nấp vào.
Lai Lạc ra hiệu bảo họ im lặng, thổi tắt nến.
Trong phòng thoáng chốc đen kịt một mảng, ánh trăng lạnh lẽo quỷ dị xuyên qua song cửa sổ soi xuống đất.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân sột soạt từ bốn phương tám hướng, như sông đổ vào biển.
“Lạch cạch!” Có người nhảy lên nóc nhà.
“Năm, mười, hai mươi, ba mươi,…” Bên tai là tiếng Lai Lạc tự lẩm bẩm, thần kinh của Lâm Vãn Khanh theo số lượng trong miệng nàng dần căng ra.
“Ba mươi.” Lai Lạc lúng túng: “Đối phương có không dưới ba mươi thích khách.”
“Hả, hả?!” Lương Vị Bình gần như muốn khóc, lưỡi ríu lại: “Vậy… vậy ngươi có thể…”
“Đương nhiên không thể!” Lai Lạc cũng nghiêm túc: “Đều là thích khách được huấn luyện, một địch mười thì còn được, nhưng một địch ba mươi thì ta cũng không phải thần tiên!”
“Á… Tiêu rồi tiêu rồi…” Lương Vị Bình hoảng hồn: “Ta, chúng ta, chúng ta mau trốn đi! Phải trốn đi!”
Lúc đang nói chuyện, hắn bỗng nhào lên như muốn chạy ra ngoài, còn không quên kéo theo Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh bị hắn kéo một cái tới lảo đảo.
“Bốp!” Một tiếng vang rung trời.
Lương Vị Bình ôm mặt bị Lai Lạc tát đỏ bừng, chợt yên tĩnh lại không ít.
Lai Lạc kéo hắn qua nhìn sát tới, hỏi: “Tỉnh chưa?”
Lương Vị Bình gật đầu, tủi thân ngồi về lại hộc tủ.
Lúc này Lai Lạc mới thả hắn ra, quay sang nói với Lâm Vãn Khanh: “Ta sẽ tìm thời cơ xông ra dụ địch, ngươi lập tức trốn ra ngõ sau. Ra ngoài rẽ trái không xa sẽ có một cái giếng cạn, ngươi tạm thời trốn trong đó một lúc. Sau khi đánh lạc hướng bọn chúng xong thì ta sẽ quay lại đón!”
Lâm Vãn Khanh kinh ngạc nhìn Lai Lạc, chỉ cảm thấy giọng nói cứ mông lung.
“Rắc!”
Tiếng ngói vỡ vụn trên nóc nhà truyền đến, mấy kẻ đó đã sắp xới tung nóc phòng lên rồi.
Dưới ánh trăng mờ, Lai Lạc nhìn Lâm Vãn Khanh, trong mắt là sự dịu dàng chưa từng thể hiện cho người khác thấy.
“Cô nương.” Nàng ta cười: “Lúc bốn tuổi ta đã quen cô cô của ngươi, bà ấy dịu dàng lương thiện, là nữ tử tốt nhất thế gian này. Bà ấy không phải độc phụ mưu hại hoàng tự, là Hoàng gia dơ bẩn không xứng với bà ấy. Nhưng lúc đó ta còn quá nhỏ nên không bảo vệ được bà ấy.”
“Những gì nợ bà ấy, bây giờ đều trả lại cho ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng ta đốt đèn dầu trong y phục lên, mở cửa ném ra ngoài.
Theo hướng ánh sáng chiếu rọi, thả người nhảy ra.
“Đại nhân!”
Từ xa truyền tới bước chân gấp gáp, Tô Mạch Ức nghiêng người, thấy Diệp Thanh đang lo lắng chạy đến.
Nguyệt An huyện chúa ở bên cạnh cũng bị dáng vẻ này của hắn ta làm cho kinh ngạc nhìn lại.
“Đại nhân…” Diệp Thanh nhìn sang Nguyệt An, vẻ mặt khó xử.
Nguyệt An thấy hai người có vẻ cần thương lượng công vụ, nàng cúi người chào rồi tránh đi.
Lúc này Diệp Thanh mới thở hổn hển nói với Tô Mạch Ức: “Vừa nãy thám thính đại nhân sắp xếp bên cạnh Lâm Lục Sự báo, nói là có thích khách bao vây Thanh Nhã cư.”
“Thích khách?” Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, đồng tử Tô Mạch Ức rung lên.
Lập tức, hắn không hỏi gì thêm đã vội vàng phất áo rời khỏi Khúc Giang trì.
“Còn ngây người ra đó làm gì?” Từ xa truyền tới tiếng của Tô Mạch Ức, hắn vừa đi vừa nói!
Chương 72: Thánh chỉ
Rời khỏi Khúc Giang trì, Tô Mạch Ức nhận lấy dây cương từ thị vệ, xoay người cưỡi lên ngựa.
Diệp Thanh vội vàng theo sau, nói từ xa: “Đại nhân đừng vội, thuộc hạ đã phái nha dịch đi trước rồi. Có điều…”
“Có điều cái gì?!” Tô Mạch Ức hỏi, cũng không quay đầu lại.
“Có điều cánh tay phải của Kim Ngô Vệ là Trung Lang tướng Hạ Hoàn dẫn người bao vây Thanh Nhã cư, lấy việc đuổi bắt loạn tặc muốn đưa Lâm Lục Sự đi, ta sợ bọn họ không ổn định được cục diện.”
“Cái gì?!” Tô Mạch Ức kinh hãi, chợt siết chặt dây cương, móng ngựa nâng lên làm bùn tuyết văng đầy.
“Là Hoàng thượng hạ lệnh?” Hắn hỏi.
“Không phải Hoàng thượng.” Diệp Thanh nói: “Nếu đúng là Hoàng thượng hạ lệnh thì nếu bọn họ giơ thánh chỉ ra, chúng ta cũng không dám ngăn cản.”
“Có người điều động cấm quân?” Tô Mạch Ức kinh ngạc không thôi.
Diệp Thanh suy nghĩ rồi nói: “Cũng không tính là điều động, vốn Kim Ngô Vệ cũng có chức trách tuần tra kinh thành. Muốn lùng bắt loạn tặc trong thành cũng không phải là không thể.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì sực tỉnh.
Đối phương trước thì phái thích khách đi, sau lại điều Kim Ngô Vệ, chắc chắn đã ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Nếu vậy cho dù hắn có xuất hiện, mượn sức mạnh của Đại Lý Tự để đối kháng với Kim Ngô Vệ phụ trách bảo vệ kinh thành thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Vậy nên kế hoạch bây giờ chỉ có thể…
“Diệp Thanh!” Tô Mạch Ức lấy ngư phù đeo bên hông xuống ném cho Diệp Thanh, giọng nói trầm lạnh: “Ngươi mang thứ này tiến cung, tìm Hoàng thượng xin một bản thánh chỉ.”
“Thánh, thánh chỉ?” Diệp Thanh ngây người, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt Tô Mạch Ức lạnh lẽo: “Cứ nói hiện có một khâm phạm liên quan đến án mạng của công chúa An Dương và Tiêu Lương Đệ năm xưa, xin Hoàng thượng ban thánh chỉ giao án này cho Đại Lý Tự điều tra.”
“Đại, đại nhân!” Diệp Thanh bị Tô Mạch Ức dọa đến dại ra.
Nếu làm vậy, chẳng phải sẽ công khai tội đáng chết của Lâm Vãn Khanh ư?
Nhưng Tô Mạch Ức lại không buồn giải thích, hắn quất roi, kẹp lấy bụng ngựa rồi nói: “Nói với Hoàng thượng, sáng sớm mai ta sẽ vào cung báo cáo tình hình cho người.”
Nói rồi nhanh chóng phóng đi.
Một nơi khác trong Thịnh Kinh, may là có nha dịch ở Đại Lý Tự kịp thời đuổi tới, thích khách kẻ trốn người chết, chỉ còn vài kẻ ít ỏi đang chiến đấu.
Thấy thế cục ở Thanh Nhã cư đã được khống chế, Lâm Vãn Khanh ôm Tiểu Bạch, dẫn Lương Vị Bình và Lai Lạc định trốn đi. Bỗng nàng nghe thấy xung quanh vang lên tiếng bước chân gấp gáp, lộn xộn chạy đến gần, giống như cơn mưa to muốn càn quét cả đất trời.
Nàng ngẩn đầu, xuyên qua bóng đêm mờ mịt, chỉ thấy ánh lửa ngợp trời bao vây bọn họ, như một con rồng lửa kéo dài cơ thể trong màn đêm.
Trong sân, nha dịch Đại Lý Tự và những người ở đây lập tức bị bao vây.
Bọn họ kinh ngạc, không khỏi dừng bước. Nhưng Kim Ngô Vệ xuất hiện cũng không có ý định giằng co với họ, sau khi bao vây thì lập tức rút kiếm ra chém tới ba người Lâm Vãn Khanh!
Cũng may Lai Lạc phản ứng kịp, trước khi hai ánh đao lạnh lẽo tiếp cận Lâm Vãn Khanh thì lập tức lách mình ngăn đỡ.
Sau tiếng kim loại chói tai va vào nhau vang lên, kiếm trong tay Kim Ngô Vệ bị gãy thành hai đoạn, một trái một phải cắm lại vào trước ngực cả hai tên.
Đánh nhau đã thấy máu, cục diện lập tức rối loạn. Ánh đao bóng kiếm lướt qua trước mắt, bên tai toàn là tiếng kiếm va chạm.
Kim Ngô Vệ phụ trách tuần tra nhìn như muốn đuổi bắt thích khách, nhưng trong từng nhát kiếm chém giết lại từng bước áp sát tới Lâm Vãn Khanh.
Lai Lạc thấy chuyện không ổn, lập tức nhảy tới phía trước Lâm Vãn Khanh, ngăn cản trường mâu càng lúc càng nhiều.
“Mau trốn đi!”
Nàng ta quay lại hét lên, nhưng âm cuối chưa dứt thì tiếng mũi kiếm xuyên thẳng vào da thịt vang lên nặng nề.
Lâm Vãn Khanh ngây ra.
Nàng giật mình lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh tay trái của Lai Lạc bị trường mâu đâm xuyên qua. Máu tươi tuôn ra, chỉ tích tắc đã thấm ướt ống tay áo của nàng.
Nhưng Lai Lạc chỉ hơi nhíu mày, sau đó giơ trường kiếm trong tay lên. Tay nâng kiếm rơi, trường mâu bị chém đứt. Nàng ta hét to, rút thẳng đầu mâu trên cánh tay ra.
Vây giết cũng không vì thế mà dừng lại.
Kim Ngô Vệ nhắm ngay lúc này vội vàng hướng kiếm về phía Lâm Vãn Khanh, lại tiếp tục xông tới từ bốn phía!
“Keng!”
Khí lạnh tấn công lại vướng phải một đốm lửa quét dài.
Trong hơi thở là hơi nóng đậm đặc, giống như cả không khí đều đã bốc cháy.
Chuyện xảy ra quá nhanh nên Lâm Vãn Khanh còn không kịp nhắm mắt lại.
Gió lạnh thấu xương thổi tới làm vạt áo bay phấp phới, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí vang, như sấm sét oanh động!
Trong lửa cháy trùng trùng, Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng đen to lớn. Hai móng trước của nó giơ lên cao cách đỉnh đầu của nàng chưa tới ba tấc, sau đó lại theo tiếng mà dời đi, rơi lộp cộp xuống đất.
Bùn loãng trên đất bị đạp nát văng lên mặt nàng.
Không đợi Lâm Vãn Khanh kịp phản ứng lại, nàng chỉ cảm thấy lưng mình nhẹ bỗng, sau đó rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc… Mùi gỗ thông xen lẫn hương hạnh nhàn nhạt, đã rất lâu rồi không ngửi thấy mùi của hắn.
Lâm Vãn Khanh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy phần xương cằm lạnh lẽo. Sau đó hắn mới chậm rãi cúi xuống nhìn nàng.
Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong bóng đêm và ánh lửa.
Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo sâu lắng như băng tuyết nghìn năm, nhưng lúc hướng vào nàng lại có thêm vài phần dịu dàng.
Mũi Lâm Vãn Khanh chua xót, bối rối dời mắt đi.
Tô Mạch Ức không nói gì, cánh tay mạnh mẽ ôm trọn nàng trong lòng, một tay cầm cương, tay kia cầm kiếm, ánh mắt sắc bén đầy sát khí chậm rãi quét qua tất cả những kẻ có mặt ở đó.
Bọn họ giống như bị vị khách không mời mà tới này làm cho kinh hãi, cũng dừng tranh đấu lại.
Lát sau, một kẻ khác cưỡi con ngựa to lớn chậm rãi từ phía sau rồng lửa xuất hiện, giống như địa ngục Tu La bên trong sương mù.
Hắn ta lẳng lặng nhìn Tô Mạch Ức một hồi, nhếch môi cười rồi tung người xuống ngựa.
Lâm Vãn Khanh nhận ra, người này chính là cánh tay phải của Kim Ngô Vệ phụ trách bảo vệ Thịnh Kinh, Trung Lang tướng Hạ Hoàn.
Thị vệ bên cạnh cầm đuốc dẫn hắn đến trước mặt Tô Mạch Ức.
Lai Lạc ôm cánh tay trái đã máu me đầm đìa tiến tới một bước, định bảo vệ Lâm Vãn Khanh.
Hạ Hoàn bị chấn động phải lui về sau hai bước.
Hắn ta nhanh chóng rời mắt lên người Tô Mạch Ức, cười như không cười vái chào: “Chào Tô đại nhân.”
Tô Mạch Ức vẫn lạnh nhạt nhìn xuống, trong sự im lặng còn mang theo uy áp dọa người.
Hạ Hoàn vẫn đứng lên nhìn Tô Mạch Ức rồi hỏi: “Tô đại nhân đang làm gì thế?”
Tô Mạch Ức lạnh lùng liếc hắn ta, hỏi lại: “Bổn quan cũng muốn hỏi Hạ tướng quân một chút, ngài đang định làm gì?”
Hạ Hoàn cười lạnh, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Khanh hung ác nham hiểm: “Hạ mỗ vừa nhận được mật báo, nói rằng cô nhi Tiêu thị vốn đã chết mười ba năm trước nay lại xuất hiện ở Thịnh Kinh, bây giờ tất nhiên là phụng mệnh làm việc.”
“Phụng mệnh?” Tô Mạch Ức lạnh giọng chất vấn: “Phụng mệnh ai?”
Hạ Hoàn cũng không hoảng hốt, thong thả bình tĩnh nói: “Giữ gìn trị an kinh thành vốn là chức trách của Kim Ngô Vệ, bây giờ trong thành xuất hiện nghịch tặc, Hạ mỗ ăn lộc vua ban, đương nhiên là phụng lệnh của vua.”
Tô Mạch Ức ôm Lâm Vãn Khanh chặt hơn, không manh động gì, chỉ hỏi: “Chỉ muốn hỏi, Hạ tướng quân có biết đại án mưu phản trước giờ đều nằm trong phạm vi chức trách của Đại Lý Tự hay không. Dù tướng quân bắt người thì sau khi báo cáo lên triều đình, vẫn sẽ là chuyện của Đại Lý Tự. Nếu đã vậy, lần này không cần tướng quân nhọc lòng nữa.”
Nói xong, hắn giục ngựa giơ roi ra vẻ muốn đi.
Nhưng hắn vừa cất bước thì đã bị trường mâu của mấy Kim Ngô Vệ chặn lại.
“Ai mà chẳng biết phản tặc này từng là Lục Sự ở Đại Lý Tự, Hạ mỗ chỉ sợ Tô đại nhân phán đoán sai lầm, sẽ gánh tiếng xấu lấy việc công làm việc tư.”
Phía sau truyền đến tiếng của Hạ Hoàn, hắn ta hừ lạnh một tiếng, nói ra rõ ràng.
Lòng Tô Mạch Ức run lên.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, đối phương đã chuẩn bị nếu ám sáng không thành thì sẽ trắng trợn cướp bóc. Vì chỉ cần người vào đến tay thì chắc chắn không thể sống qua đêm nay được.
Sau đó bọn họ có thể dùng lý do nghi phạm chống lệnh, đao kiếm không có mắt để lấp liếm cho qua chuyện.
Dù sao án của Tiêu gia đã kết, bây giờ thế cục tiền triều rối rắm, Hoàng thượng vốn sẽ không có tâm tư quản một kẻ vốn đã nên chết từ mười ba năm trước.
Vậy nên giờ khắc này, dù hắn dùng danh nghĩa Đại Lý Tự hoặc thân phận Thế tử của mình, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống, lạnh lùng từ trên ngựa cao nói: “Nếu bổn quan không chịu thả người thì sao?”
“Vậy phải hỏi đao của Kim Ngô Vệ ta có đồng ý hay không.”
Bầu không khí lại trở nên giương cung bạt kiếm, đêm đông hàn gió lạnh thấu xương, giống như từng lưỡi dao nhọn cứa qua da thịt khiến lòng người run rẩy.
“Ôm chặt ta.” Trong cảnh hỗn loạn, Tô Mạch Ức cúi xuống thì thầm bên tai Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh sững sờ nhưng cũng làm theo, ôm lấy eo rồi dán mặt vào ngực hắn.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của hắn, giờ phút này nghe thấy nó, không hiểu sao nàng lại muốn khóc.
Mười bảy năm, người này vượt mọi chông gai mà đến, cho nàng nghe thấu nhịp tim của chính mình.
“Đại Lý Tự… Nghe lệnh!” Tiếng Tô Mạch Ức như gió lạnh phần phật.
Hạ Hoàn thấy thế thì cắn chặt răng, giơ tay nói với Kim Ngô Vệ phía sau: “Kim Ngô Vệ…”
Đêm tĩnh lặng như đầm sâu, không khí như ngưng kết thành những sợi tơ mỏng, gió thối nhẹ qua thì sẽ đứt gãy lập tức!
“Thánh chỉ đến…”
Từ xa truyền tới tiếng la vang dội, nương theo lớp lớp móng ngựa, giống như bước ra từ cảnh mơ, mông lung mà không hề chân thực.
Mày Hạ Hoàn nhíu chặt lại, nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Trong màn đêm dày đặc, Diệp Thanh cầm Hoàng Quyển trong tay, phi ngựa chạy tới. Móng ngựa nặng nề đạp lên mặt đất như tạo thành cơn chấn động nho nhỏ.
Đợi khi đến gần, Diệp Thanh ghìm chân ngựa, cầm thánh chỉ giơ lên nói với mọi người đang có mặt: “Hoàng thượng có chỉ…”
Tất cả đồng loạt hạ binh khí, cúi người quỳ xuống đất.
“Án cô nhi Tiêu thị liên quan đến dòng dõi hoàng thất, chính là trọng án, nay giao cho Đại Lý Tự chủ lý cùng giải quyết với Hình Bộ, những kẻ khác không được phép can thiệp…”
Nghe thánh chỉ trong tay Diệp Thanh xong, tay Hạ Hoàn bủn rủn.
Nếu chỉ mỗi Đại Lý Tự ra mặt thì dù chuyện có nghiêm trọng cùng lắm thì sẽ bị cách chức, mỗi kẻ đều tự có lý của mình.
Hắn ta dựa vào binh lực trong tay, ngược lại có thể mặc kệ Tô Mạch Ức.
Nhưng nay thánh chỉ đã ban, nếu hắn ta lại tiếp tục cứng rắn chống đối lại Tô Mạch Ức thì không chỉ đơn giản là cách chức, mà sẽ biến thành đại tội kháng chỉ.
Trước chuyến này, Trần Diễn đã nhiều lần căn dặn hắn ta bất kể thế nào cũng phải tự tay đâm chết Tiêu nữ, không được thất bại. Nhưng giờ xem ra, sợ là lực bất tòng tâm…
Đám người tiếp chỉ tạ ơn, chỉ có Hạ Hoàn quỳ mãi không dậy, thanh kiếm trong tay vẫn nắm ngang chắn đường Tô Mạch Ức lúc nãy.
Tô Mạch Ức lặng lẽ nhìn hắn, đưa Lâm Vãn Khanh lên ngựa, hắn giơ roi ngựa lên rồi nói: “Tránh ra!”
Kim Ngô Vệ ở đây bị dọa sợ, nhưng không nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hoàn nên chẳng dám manh động, chỉ nhao nhao nhìn hắn ta.
Hạ Hoàn âm trầm, thật lâu sau mới than dài một hơi, cuối cùng nhấc tay lên.
Vòng vây vốn bị bao bởi ánh lửa vào đao kiếm lập tức lộ ra một con đường rộng.
Tô Mạch Ức không trì hoãn, ra lệnh đơn giản bảo Diệp Thanh mang thi thể của thích khách ở hiện trường về, sau đó đưa đoàn người Lâm Vãn Khanh về phủ Thế tử.
Nàng và Lai Lạc cũng bị thương ít nhiều, may mà ở phủ đã chuẩn bị đại phu và dược liệu từ sớm.
Tô Mạch Ức ôm Lâm Vãn Khanh đến phòng ngủ, đình viện vắng vẻ, trong đêm tối sâu hoắm, dọc đường đi hai người không nói gì.
Hắn vẫn kìm nén lại, không chịu phản ứng với Lâm Vãn Khanh. Chỉ có sau khi xác định vết thương của nàng không đáng ngại thì mới bình tĩnh nhìn nàng một chút.
Lâm Vãn Khanh cũng cúi đầu không nhìn hắn.
Tô Mạch Ức chợt cảm thấy lòng mình bức bối.
Hắn bề bộn nhiều nhiều như thế, chưa tra ra thân phận của Lai Lạc và thích khách thì sao lại có thời gian để so đo chuyện nhàm chán với nữ nhân xem ai là kẻ nói trước.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, Tô đại nhân vừa rồi đối diện với đao kiếm mà mặt vẫn tỉnh bơ, bây giờ lại đen thui cả mặt.