Lâm Vãn Khanh biết tin Tô Mạch Ức sẽ tham cuộc săn mùa xuân đã là hai ngày sau.
Nàng dậy rất sớm, muốn tìm Tô Mạch Ức để sắp xếp lại những manh mối của mình ở Bình Khang phường. Lúc đến ngoài thư phòng của hắn mới biết Tô đại nhân đã cưỡi ngựa đi từ sớm, phải ngày mai mới trở về.
Nàng có hơi thất vọng.
Nam tử có liên quan tới người ở Bình Khang phường và người bị hại đều bị loại lần lượt, không có điều kiện để gây án, vì không phù hợp với đặc điểm của thủ phạm.
Bản án lại đi vào ngõ cụt, mà người nàng muốn cùng thảo luận thì cũng chẳng thấy đâu.
Lâm Vãn Khanh u oán nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt của Tô đại nhân, thở dài một hơi.
Lúc quay đi, bước chân nàng khựng lại, chỉ cảm thấy Đại Lý Tự hôm nay có hơi khác thường.
Nếu là bình thường, nếu nàng muốn đứng đây thì phải trải qua hai đợt xin phép với Tô đại nhân. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Lâm Vãn Khanh phát hiện trong viện của Tô Mạch Ức không có một thủ vệ nào hết.
Trong núi không có hổ, hầu tử ắt xưng vua.
Trong Đại Lý Tự không có Tô Mạch Ức, đồng nghĩa với việc mấy thủ vệ bình thường bị hắn chèn ép sẽ lén lười một chút đúng không?
Mang tâm tư như vậy, Lâm Vãn Khanh giả vờ đi dạo xung quanh Đại Lý Tự một vòng, mãi đến khi xác định suy đoán của mình chính xác mới khẽ nhếch miệng.
Xem ra tối nay nàng có thể vào phòng hồ sơ rồi.
Đêm nay, trời không trăng không sao, bóng đêm nặng nề phủ xuống giống như dấu hiệu sắp có mưa lớn.
Thời tiết cuối xuân đầu hè là thời tiết phổ biến ở Thịnh Kinh.
Lâm Vãn Khanh vừa sắp xếp lại bộ trang phục ngắn của mình vừa đánh giá bầu trời như sắp trút mưa lớn, thậm chí còn có hơi chờ mong.
Tuần tra buổi đêm vốn vất vả, nếu dính mưa to thế này thì có lẽ bọn nha dịch sẽ không quá tận chức.
Huống chi tối nay Tô Mạch Ức cũng không có ở đây.
Ánh nến trong phòng càng sáng rực hơn, bị cơn gió thổi qua làm lung lay không ngừng.
Lửa vừa tắt phụt, phía chân trời đã vang lên tiếng sấm đánh đầu tiên.
Mưa bắt đầu rơi, tiếng gió hú vang dần, lồng đèn treo dưới mái hiên bị màn mưa rơi xuống làm cho lắc lư như u linh.
Lâm Vãn Khanh tùy tiện tìm một sợi dây buộc tóc dài lên, mở cửa rời khỏi phòng.
Mấy kẻ tuần tra không biết đã tụ tập dưới mái hiên nào tránh mưa, Lâm Vãn Khanh men theo nơi hẻo lánh mà ánh đèn không chiếu tới, nhanh chóng đi đến cửa phòng hồ sơ bị đóng kín.
Quần áo đã bị nước mưa thấm ướt, nhỏ tí tách xuống đất. Nàng lấy hai sợi dây sắt cắm vào lỗ khóa.
Cạch! Khóa bị mở ra.
Dù sao cũng là làm việc trái với lương tâm, thế nên Lâm Vãn Khanh vẫn cảm thấy hồi hộp. Nàng ném đồ trên tay vào bụi cây gần đó, cẩn thận che giấu đâu vào đấy rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối mù, chỉ có ánh sáng từ đèn lồng bị gió thổi phất phơ chiếu nhạt nhòa vào trong. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, nuốt mất tất cả tiếng vang ồn ào.
Nàng lục tìm cây nến và đá đánh lửa, đánh một phát nhóm lửa lên.
Ở đây chính là phòng hồ sơ của Đại Lý Tự, nơi cất giấu án oan của Tiêu gia mười hai năm trước.
Trong phút chốc, nàng chợt muốn khóc, lại cũng muốn cười.
Gió lạnh lùa từ cửa sổ vào khiến mũi nàng lạnh ngắt, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc để đau lòng.
Lâm Vãn Khanh lấy tay lau lau khuôn mặt ướt dầm dề của mình, vén tóc mái đang rối tung trên trán, cầm đèn bắt đầu soi lên từng giá sách.
Có lẽ vì sợ nàng không thể buông bỏ, thế nên Lâm bá phụ luôn giấu kín chuyện của phụ mẫu, không nói gì nhiều.
Đến nay, Lâm Vãn Khanh chỉ vẻn vẹn biết án của Tiêu gia là vào năm Thiên Khải thứ ba mươi bảy, cả nhà Trung Lang tướng – Tiêu Cảnh Nham bị chém đầu cả tộc.
Nhưng theo sự sắp xếp quen thuộc của Tô Mạch Ức, nếu tìm theo thời gian thì sẽ không khó khăn mấy.
Thiên Khải ba mươi lăm, Thiên Khải ba mươi sáu, Thiên Khải ba mươi bảy…
Giữa tiếng mưa rơi ầm ĩ, ánh sáng trong tay Lâm Vãn Khanh lóe lên trên giá gỗ bên phải, nàng nhìn thấy một cuốn sổ ghi “Trung Lang tướng Tiêu thị”.
Lòng nàng run lên, tập tức bỏ cây nến xuống, bước nhẹ đến muốn lấy quyển ghi chép án kia.
Đột nhiên một tia sét đánh xuống, gió lạnh thổi mạnh vào làm ánh đèn tắt ngúm.
Mấy cái đèn lồng đang lắc lư trong gió bên ngoài cũng rơi xuống lăn đầy dưới đất, sau đó toàn bộ phòng hồ sơ tối sầm lại.
Lâm Vãn Khanh giật mình lo lắng, cúi xuống định châm lửa lại. Nhưng ở nơi xa, trong tiếng mưa rơi rào rào, nàng nghe thấy tiếng khóa cửa nhẹ nhàng vang lên.
Cạch!
Nó giống như một bàn tay bất chợt siết lấy hô hấp của nàng.
Lâm Vãn Khanh không đi tìm nến nữa, nàng sờ soạng giá sách san sát bên trong phòng hồ sơ, tìm kiếm một nơi để nấp. Nhịp tim hòa với tiếng mưa, dồn dập đến mức khiến Lâm Vãn Khanh nín thở.
Ngoài ý muốn là người kia lại không châm đèn.
Nếu là người của Đại Lý Tự, bất kể là tuần tra hay vào xem tài liệu mà vào lại không châm đèn thì đúng là kỳ lạ.
Người xuất hiện không làm gì cả, trừ tiếng khóa cửa sau khi vào thì không còn phát ra một âm thanh nào khác.
Lo lắng càng sâu thêm mấy phần, Lâm Vãn Khanh thử tiến mấy bước về phía cửa.
Ánh chớp xen lẫn mưa to rót vào, trong hoàn cảnh như vậy, nàng nghe thấy hơi thở nặng nề của người kia, vừa khó nhịn lại có chút đau đớn, còn hắn lại đang cố gắng chịu đựng.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua, càng đến gần thì mùi hương đó càng trở nên rõ ràng hơn.
Chớp đánh ầm vang, phía chân trời ánh lên một quần sáng chói lòa, tình hình trong phòng hồ sơ thoáng chốc trở nên rõ ràng.
Mượn ánh sáng bên ngoài, cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng nhìn thấy rõ vị khách không mời mà đến.
Hắn ngồi dựa lưng vào giá sách, bàn tay chống lên đùi nắm chặt lại đến mức nổi gân xanh.
Áo bào ướt đẫm dính sát lên cơ thể, tóc mai rối tung dán lên gương mặt ửng hồng. Hắn hơi ngửa cằm, đôi môi mỏng khẽ nhếch phát ra tiếng thở dốc nặng nề theo chuyển động của yết hầu.
Trông giống một con cá thiếu nước.
“Tô… Tô đại nhân?” Lâm Vãn Khanh ngạc nhiên.
Chứng kiến Tô Mạch Ức khốn khổ như vậy, lòng nàng chợt được lấp đầy, nhưng sau đó là tim đập thình thịch không yên. Giống như mưa trút thành suối đột nhiên bị đá ngăn lại, càng làm bọt nước văng tung tóe thêm.
Nàng sờ trán Tô Mạch Ức thăm dò thử, nhiệt độ lạnh buốt, nhưng hai má hắn lại ửng đỏ, cơ thể nóng rực gần như muốn hong khô áo bào trên thân đến bốc hơi..
“Tô đại nhân?” Nàng lại bắt mạch của hắn, không giống như bị trúng độc.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Trong hơi thở của hắn phảng phất mùi hương ngọt lạnh say nồng, muốn tránh cũng không tránh được, làm nàng choáng váng một hồi.
Hoa Đào Túy.
Tô Mạch Ức bị người ta hạ dược.
Trong bóng tối, nhịp tim Lâm Vãn Khanh chững lại.
Trước kia nàng có nghiên cứu một chút về kỳ văn biên giới, Hoa Đào Túy là loại thuốc cổ của vùng biên giới Dao Cương, vừa là thuốc cũng vừa là cổ.
Điểm đặc biệt của nó chính là ngay khi dính cổ thì sẽ có tác dụng thôi thúc tình dục mà không khống chế được. Nếu sau khi uống thuốc mà không giao hợp với người khác trong vòng ba canh giờ thì sẽ khiến kẻ đó đắm chìm trong nhục dục, lạm giao hại thân đến chết…
Xem ra kẻ hạ dược đã mang lòng không chiếm được thì sẽ hủy diệt.
Nhìn trạng thái hiện tại của Tô Mạch Ức, có lẽ dược hiệu đã phát tác hơn một nửa rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm.
Tiếng sấm vang lên bên tai, tim Lâm Vãn Khanh đập mạnh, sợ đến nhắm mắt.
Làm thế nào đây?
Nàng nên xử lý thế nào đây?
Mắt nàng liếc đến quyển ghi chép án còn chưa kịp động vào, nó vẫn còn yên lặng nằm trên giá sách, chỉ cách nàng mười bước, chỉ cần đưa tay ra là lấy được.
Lâm Vãn Khanh biết nàng có thể lấy hồ sơ rồi bỏ đi luôn. Sau đó dùng cả đời để ẩn nấp để tìm kiếm cơ hội tiếp theo.
Nhưng Tô Mạch Ức thì sao?
Qua hôm nay, có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Hắn sẽ hãm sâu vào bê bối, không thể thoát thân.
Từ đó trên quan trường Nam triều sẽ mất đi cẩu quan lạnh lùng khắc nghiệt, và có thêm một kẻ vô dụng sống mơ màng trầm mê trong nữ sắc.
Chẳng biết sao, cảnh hôm đó Tô Mạch Ức say rượu đọc thuộc lòng “Tẩy Oan Lục” ở Bình Khang phường lại hiện lên trước mặt nàng.
Giọng hắn hào sảng, tiếng như chuông đồng, ánh mắt chứa nhật nguyệt lộ ra ánh sáng chói mắt.
Trong tiếng chó sủa văng vẳng, Lâm Vãn Khanh yên lặng đứng đấy nghe hắn đọc hết cả quyển.
Nàng thậm chí còn có suy nghĩ, nếu năm đó, nếu năm đó bản án của Tô gia được Tô Mạch Ức chủ thẩm thì sao?
Kết cục có thể thay đổi hay không?
Suy nghĩ chợt lóe lên khiến nàng giật mình, thứ cảm xúc mờ mịt này chợt biến thành bất đắc dĩ và tự giễu.
Thời gian giống như bị cơn mưa bên ngoài cọ rửa cuốn trôi sạch sẽ, Lâm Vãn Khanh lâm vào tình trạng giằng co chưa bao giờ có.
Người trước mặt vẫn đau đớn chịu đựng, sau đó lại thở dài một hơi, giống như sóng lớn chảy xiết trở về với bình yên, để lại một cơn hư ảo bị cơn mưa phía sau cắn nuốt.
“Cách ta… xa ra…”
Giọng Tô Mạch Ức đứt quãng làm Lâm Vãn Khanh chợt tỉnh táo lại.
Án Vương Hổ cũng vậy, án gian sát cũng vậy, Tô Mạch Ức chính là kẻ duy nhất mà nàng có thể tin tưởng được.
Chuyện hôm nay, coi như nàng có qua có lại, trả ơn tri ngộ cho hắn đi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lâm Vãn Khanh cúi người xuống, lẳng lặng ôm lấy mặt Tô Mạch Ức trong vùng tăm tối đầy tiếng mưa rơi.
Hơi thở nàng chậm lại, tiến lại gần người đã sắp không kiên trì nổi nữa.
Lâm Vãn Khanh chợt cảm thấy ngạt thở.
Mùi vị nhàn nhạt của nam tử tràn tới, mùi gỗ thông, cỏ xanh, hoa đào, rượu… Tất cả ập đến cùng lúc, Lâm Vãn Khanh cảm thấy như mình cũng say rồi, nếu không thì sao lại nảy sinh khát vọng với mùi hương của hắn chứ.
Trong lúc thân mật, hơi thở rối loạn mềm mại mà ướt át, chỉ trong phút chốc mà nàng đã lấm tấm mồ hôi, cảm giác dính ướt tán loạn, chọc người ngứa ngáy.
“Ngươi… là ai?” Hắn hỏi, hơi thở nóng bức phảng phất bên tai nàng, mang theo cảm giác ngọt lạnh khiêu gợi.
Nàng hôn hắn, ngăn lại vấn đề mà mình không thể trả lời.
Trong bóng tối, hai bờ môi ướt át mềm mại kề nhau, giống một đám mây mang theo mưa lướt qua lãnh địa của nàng, để lại những dấu vết ẩm ướt nóng bỏng mập mờ.
Tô Mạch Ức chợt mờ mịt, theo bản năng đẩy nàng ra. Thế nhưng lúc mùi hương trên cánh môi lặng lẽ lan tràn, hắn hơi giật mình, giống như tìm thấy cảm giác quen thuộc, từ kháng cự nhanh chóng biến thành thủ thỉ.
Hắn cắn mạnh vào nàng.
Cắn.
Giữa răng môi, hai bên mềm mại day dứt nhau, mút nhẹ. Hắn giống như sói đói tìm thấy mùi máu tươi, ngửi được mùi hương của nàng thì hung ác quyết liệt, một phát cắn trúng đích.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt cạy mở răng nàng, sau đó tiến quân thần tốc.
Lưỡi tinh xảo tò mò thăm thú khắp những nơi sâu kín nhất, trằn trọc lưu luyến bên trong môi nàng.
Trong phút chốc, Lâm Vãn Khanh chợt quên đi hết thảy, tiếng mưa rơi ầm ĩ bên ngoài cùng với hô hấp nóng ướt và mùi vị thanh mát của hắn. Nàng luống cuống cứng đờ người, giống như bản thân biến thành một đóa hoa ngoài cửa sổ bị rơi vào đống bọt nước trong dòng suối, sóng nước dập dờn làm hoa run rẩy từng hồi.
Trong bóng đêm, nàng nghe thấy tiếng tim đập của nhau, điên cuồng nảy lên bên tai, hòa với giông tố dập dờn ngột ngạt lặng lẽ bùng nổ, biến thành thứ tiếng động duy nhất còn tồn tại trên đời.
Lâm Vãn Khanh bị hắn hôn đến ngạt thở, lúc nàng khẽ giãy dụa thì một bàn tay nóng như lửa đưa qua, vuốt ve nhẹ nhàng mấy ngón tay bị níu chặt của nàng như an ủi.
Lúc này nàng mới biết, hóa ra lòng bàn tay của hắn lại trơn mềm và tinh tế như vậy, đầu ngón tay hơi lạnh, nơi cầm bút có một vết chai mỏng. Mỗi lần hắn lướt qua lòng bàn tay của nàng thì giống như tờ giấy nhám ma sát nhẹ nhàng, chọc lên một cơn ngứa ngáy nhỏ xíu.
Đầu ngón tay thuận theo ống tay áo mơn trớn tới thắt lưng, ngón tay thon dài kéo nhẹ, bên tai vang lên tiếng quần áo xột xoạt rơi xuống đất.
Ngón tay lạnh buốt của hắn mò vào trong, chạm vào sống lưng của nàng, có hơi tê tê, giống như đóa hoa mưa ngoài cửa sổ đang đung đưa nhẹ.
Cảm giác nhột ngứa vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng, men một đường từ eo hướng thẳng lên trên, xông vào đầu nàng.
Lý trí để gạt nó ra hầu như không còn, chỉ có lửa nóng trầm luân.
Lúc quần áo lần lượt bị lột ra, chỉ còn lại cơ thể nguyên thủy nhất, tứ chi giao triền, hô hấp quấn quít.
Đầu lưỡi mềm mại của hắn nhấm nháp cánh môi no đủ thơm ngọt, lướt qua phần tóc mai ướt đẫm của Lâm Vãn Khanh, đi đến phần cổ đang nảy lên từng hồi rung động nhịp nhàng.
“Ngươi là…”
Vẫn là giọng nói mơ hồ, nó giống như phòng tuyến cuối cùng của người trước mặt, dù đang đắm mình trong bầu không khí cuồng loạn thì vẫn cố gắng tự kiềm chế lại.
Lâm Vãn Khanh bình tĩnh đứng dậy, dạng chân ngồi lên người hắn.
Tô Mạch Ức giật mình, bên trong tiếng mưa rơi và tiếng sấm động, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường cong tinh tế chập trùng của nữ tử, nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng.
Khi lửa nóng cứng rắn của hắn chạm vào phần ướt át mềm mại của nàng, sợi dây cung đang căng chặt cuối cùng của hắn cũng…
Đứt mất.
Chương 16: Sau giông tố (H)
Lâm Vãn Khanh bị Tô Mạch Ức xoay người đè xuống.
Lòng bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng như cũ, cánh tay đè trên vai, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt cũng tấn công mãnh liệt.
Hắn hơi cúi đầu, cách nàng không thể gần hơn.
Trên người cả hai còn nước mưa chưa khô, cơ thể ướt đẫm của hắn thấm đến ngực nàng, cổ của hắn lướt qua gò má nàng, giống như hai con rắn lạnh ngắt quấn vào nhau.
Nhưng khi thở ra lại nóng rực.
Quấn quýt không rời khiến Lâm Vãn Khanh quên mất cái lạnh phía sau lưng.
Thế là ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt của nàng dùng sức kéo cằm hắn. Người bên trên hơi khựng lại, cúi xuống bên thùy tai như ngọc của nàng.
Hơi thở ấm áp mang theo xúc cảm nhỏ bé lướt qua vành tai Lâm Vãn Khanh, giống như một đám lửa tàn đốt lên cơn ngứa ngáy dữ dội từ tai đến tim.
Cơn ngứa kia đi một đường, lướt qua đầu ngực đang siết chạy đến phát đau, kéo dọc xuống rốn và bụng dưới, tiến vào nơi kiều nộn nhất giữa hai chân.
“Ưm…” Nàng không kiềm được mà rên lên một tiếng mang theo giọng mũi, lập tức muốn khép hai chân lại theo bản năng.
Nhưng thứ nàng kẹp được chỉ là vòng eo cường tráng của Tô Mạch Ức.
Vật cứng dưới bụng của hắn đã sung huyết ngóc cao đầu từ lâu, nó lướt qua nơi ngứa ngáy nhất của nàng, Lâm Vãn Khanh biết mình đã ướt.
Không có cảm giác xấu hổ hay sỉ nhục mà lại mơ hồ sinh ra cảm giác khát vọng, đó là bản năng khát vọng nguyên thủy nhất của một nữ nhân đối với nam nhân.
Tô Mạch Ức hôn từ tai đến trước ngực nàng, đầu lưỡi nóng rực linh hoạt quấy rối đầu ngực, bờ môi ướt át mút vào khiến nhũ châu bị hút đến đau nhức.
Một mồi lửa nhóm lên thiêu đốt cả người nàng.
Lâm Vãn Khanh nhấc chân quấn lấy eo Tô Mạch Ức, dùng kiều huyệt đã trơn ướt của mình lặng lẽ đón hùa ma sát cực nóng của hắn.
Tiếng nam nhân thở dốc lại nặng nề thêm mấy phần, khàn khàn đến không còn rõ ràng.
Gió xoáy cuốn lấy mưa rả rít bay đi không quay lại.
Sau tiếng sấm, bầu trời lại lóe sáng, Lâm Vãn Khanh nhìn qua vai Tô Mạch Ức, thấy đóa bạch tú cầu ngoài cửa sổ đang lắc lư không ngừng dưới mưa.
Rối loạn giống suy nghĩ bây giờ của nàng.
Thứ cứng rắn nóng hổi dừng lại ở nơi ẩm ướt mẫn cảm của nàng, nhục hành nghiền ép vào hoa châu đang sung huyết đứng thẳng, lúc chạm vào cửa huyệt thì lướt qua chứ không đi vào.
Nếu không phải hắn đang không tỉnh táo thì Lâm Vãn Khanh nghi ngờ Tô Mạch Ức cố tình làm vậy.
Nàng không nhịn nổi nâng hông lên, đầu lửa nóng kia cuối cùng cũng tìm tới miệng nhỏ đang nấp sau trong cánh hoa. Nó đưa đẩy vào trong, mở hành lang đang đóng chặt của nàng ra một chút.
Lâm Vãn Khanh biết hắn sắp cắm vào rồi.
Hơi thở của nàng chợt gấp hơn, không biết lấy can đảm từ đâu mà nàng giơ tay lên ôm lấy lưng Tô Mạch Ức, đầu ngón tay bấu chặt như muốn đâm vào da thịt của hắn.
Tiếng sấm vang lên cùng lúc với cơn đau truyền tới.
Nàng để lại trên sống lưng ẩm ướt của nam nhân mấy vết cào không nhẹ không nặng.
Tính khí của hắn vừa cứng vừa lớn, trực tiếp đâm lút vào âm đạo, nhanh chóng xuyên phá bụng nhỏ của nàng.
Tường thịt gắt gao quấn chặt lấy hắn, Lâm Vãn Khanh thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập trên thân gậy của hắn.
Tô Mạch Ức có vẻ cảm thấy thoải mái, cơ thể hắn hơi run lên, hít sâu một tiếng bên tai nàng, trong đau đớn còn xen lẫn sự thỏa mãn.
Sau đó, côn thịt chậm rãi ma sát ra vào.
Cảnh tượng nam nữ giao hoan hôm đó hiện lên, Lâm Vãn Khanh nghĩ hắn lớn như vậy, cắm vào thế nào, giờ phút này cửa huyệt của nàng sắp bị căng tới nứt ra.
Nhưng nam nhân đã mất ý thức vốn không nghĩ nhiều như vậy, sau mấy lần thăm dò chính là cơn mưa cắm rút như cuồng phong.
Hắn ngồi dậy, nâng đôi chân của Lâm Vãn Khanh lên hai cánh tay rồi lại đè ép xuống tiếp.
“A…” Cảm giác căng chướng bên trong truyền tới, tính khí của hắn vẫn tiếp tục xâm phạm vào trong.
Lưng Tô Mạch Ức chợt căng cứng, dưới sắc trời u ám có thể thấy cơ bắp của hắn hiện lên rõ ràng.
Hắn đâm rút mãnh liệt, toàn tiến toàn lùi. Mỗi lần rút ra đều chỉ chừa lại quy đầu bên trong rồi lại dùng sức đâm mạnh vào, phá vỡ từng lớp thịt mềm bên trong.
Đâm đến mức Lâm Vãn Khanh liên tục rướn thẳng bàn chân.
Quá nhanh, quá mạnh.
Lâm Vãn Khanh không hề biết, Tô đại nhân sau khi trút đi lớp quan phục để làm chuyện nam nữ thì lại càn rỡ đến vậy, thậm chí so với nam tử bình thường chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
Nàng bị đâm tới không chịu nổi, khó khăn đẩy eo ra sau để tránh né. Thế nhưng vừa lui được một ít thì đã bị đôi tay to lớn giữ chặt lại, kéo nàng trở về vị trí cũ.
Đôi chân bị hắn gác lên hai vai.
Nếu có thể nhìn thấy, Lâm Vãn Khanh biết chắc chắn bây giờ cửa huyệt của mình nâng bị lên trời bằng một tư thế xấu hổ, eo bị hắn nhấc bổng lên cao.
Gậy thịt thô to cứng rắn như đóng cọc trong cơ thể nàng, mấy lần đều đâm đến tận cùng, chạm vào cái miệng nhỏ bên trong cổ tử cung.
Hắn giống như một con thú đực không biết mệt mỏi, cắn riết lấy thú cái dưới thân, ép nàng dùng tư thế xấu hổ nhất tiếp nhận dục vọng của hắn.
“Đau à?” Cổ họng hắn phát ra một câu.
Người dưới thân không lên tiếng, chỉ hơi lắc lắc đầu, nhưng trong tiếng thở dốc lại nghe ra tiếng khóc nho nhỏ.
“Cố nhịn một chút.” Hắn trầm giọng, rút thứ của mình ra một chút: “Sẽ ổn nhanh thôi.”
Không chờ người bên dưới đáp lại, Tô Mạch Ức lại cắm vào trong.
Tiểu huyệt của nàng vừa trơn vừa mềm, tầng tầng thịt mềm quét qua nơi mẫn cảm nhất trên gậy thịt theo từng đợt đâm chọc. Tô Mạch Ức càng thêm không khống chế nổi, muốn đút vào hết.
Hung hăng làm nàng.
Hắn nghĩ thế, rồi làm theo y hệt.
Vòng eo nhấp nhô giữa vùng ẩm ướt ấm áp càng sâu hơn, tiếng thở dốc cũng ngày càng to. Mái tóc dài ướt sũng, im lặng quấn quýt lấy nhau, giống như mưa và gió lưu luyến giao hòa, không phân khác biệt.
Mỗi lần quy đầu đâm vào vách tường mềm mại của nàng đều kéo ra một dòng chất lỏng dinh dính, có vị mặn nhàn nhạt.
Lưng trần thấm đẫm mồ hôi xen lẫn mùi hương tỏa ra từ cơ thể nữ nhân, kết nối với nhau như trận giông tố đầu hạ, giống như cỏ xanh thở gấp.
Mùi hương này xông vào xoang mũi khiến hắn chợt hoàng hồn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc.
Cảm giác đó, dường như hắn đã từng nếm thử, nhưng chỉ lướt thoáng qua rồi thôi.
Hắn vốn chỉ định làm qua loa, không ngờ lại chẳng muốn dừng lại.
Lúc bàn tay xoa lên lưng nàng, đầu ngón tay lướt qua mấy dấu vết hơi lồi lên.
Tô Mạch Ức không để ý mấy, vì sưng đau dưới bụng khiến hắn bây giờ chỉ muốn tìm kiếm thật sâu bên trong cơ thể nàng.
Khoái cảm giữa hai chân càng sâu thì dục vọng càng bị mất khống chế.
Tô Mạch Ức thở dốc nặng nề, cự vật cương cứng đâm ra rút vào bên trong tiểu huyệt trơn mềm khít chặt của nàng. Quy đầu của hắn chà qua từng nếp uốn trong thịt mềm, mãi đến khi chạm tới một cái miệng nhỏ.
“Ư…” Người dưới thân lại run lên, trong hơi thở mềm mại đều là mềm mại cầu xin.
Hắn biết là nàng đang bị đau.
Nhưng cái miệng nhỏ kia giống như ngọn lửa trong đêm tối, liên tục mút hút lấy nơi nhạy cảm nhất của hắn.
Đụng vào một lần chính là cảm giác thoải mái ngứa ngáy ăn sâu tới tận xương tủy.
Hắn muốn cắm vào, mạnh mẽ xâm nhập, mang theo sự điên cuồng nhất chiếm hữu nó.
Hơi thở nặng nề, hành động điên cuồng đâm rút cũng không vì thế mà dừng lại.
“Đại… đại nhân…”
Có lẽ vì bị đâm quá hung hăng nên người dưới thân cuối cùng phải lên tiếng, lời duy nhất nói với hắn chứa giọng mũi nghẹt cứng, đứt quãng.
Tô Mạch Ức hơi giật mình, hắn làm nàng khóc rồi.
Chuyện này giống như cây kim đâm mạnh vào lòng hắn, không quá đau nhức nhưng cũng đủ để khiến người ta lo lắng.
Cảm giác muốn làm nhục và ngang tàng chiếm hữu bị câu “đại nhân” và tiếng khóc nức nở xóa tan.
Hắn dừng đưa đẩy từ từ, rồi sau đó khẽ hỏi bên vành tai nàng: “Làm đau nàng à?”
Lúc này cả người Lâm Vãn Khanh đều rúc trong lòng Tô Mạch Ức, nàng gật đầu, tóc mai ma sát lồng ngực làm hắn hơi ngứa.
“Vậy ta sẽ nhẹ lại.” Tô Mạch Ức nói.
Người dưới thân vẫn không lên tiếng.
Lồng ngực phập phồng, hơi nóng và mồ hôi ẩm ướt của giống đực trong đêm khó mà nhìn thấy mang tính xâm lược, chặt chẽ vây quanh nàng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy yên tâm, chỉ yên lặng siết chặt mười ngón tay trên lưng hắn, mãi đến khi nó mất cảm giác.
Ê ẩm sưng tấy và đau nhức giữa hai chân theo sự đưa đẩy của hắn từ từ hóa thành cảm giác ngứa ngáy khát vọng.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng lên đỉnh lần đầu tiên. Nàng chỉ cảm thấy mắt mình trắng xóa, tiếng sấm đánh vừa nãy và tiếng mưa rơi đều biến mất. Khoái cảm ngút trời ập tới, móng tay nàng khảm sâu vào da thịt của hắn.
Tô Mạch Ức không dừng lại.
Quy đầu cứng rắn của hắn lướt qua từng lớp thịt non, lần nào cũng có thể đâm thẳng vào miệng cổ tử cung của nàng, mang đến cảm giác chướng bụng.
Nàng lại muốn chạy trốn, đẩy hông ra sau một tấc, đột nhiên hai chân mất trọng lực, hắn đã ôm nàng dậy.
Hắn xoay người để lưng nàng đụng vào giá gỗ phía sau, làm kệ sách vang lên một tiếng.
Tư thế này làm nàng không thể trốn đi đâu được nữa.
Mạnh mẽ va chạm và rung động càng lúc càng nhanh.
Mưa còn đang rơi, tiếng rền rĩ vang vọng hòa cùng tiếng giá gỗ kêu kít kít, tạo thành âm thành ồn ã.
Tiếng mưa át đi tất cả, nàng rên rỉ, hắn thở dốc và tiếng da thịt va chạm vào nhau.
Nhũ châu đứng thẳng cọ qua lồng ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn, âm đế sung huyết nhô lên cũng liên tiếp va chạm vào thứ cứng rắn dưới bụng hắn, đón nhận sự vuốt ve của hắn.
Những nơi nhạy cảm đồng loạt bị kích thích khiến nàng như muốn chết đi. Lâm Vãn Khanh thở hổn hển, ôm hắn chặt hơn, hắn cũng đáp lại nàng theo bản năng.
Ma sát dữ dội, đút vào rút ra.
Sau mấy hồi, tiếng sấm rền từ phía xa truyền tới, thân trên của Lâm Vãn Khanh cong lại, trong tiểu huyệt cũng đồng thời tràn ra từng dòng nước ấm.
Gương mặt hắn lướt qua tóc mai của Lâm Vãn Khanh, nàng nhìn thấy một tia sáng trong màn đêm u tối.
*
Giờ Dần ba khắc, trời gần sáng.
Sau khi giải được thuốc, Tô Mạch Ức nhanh chóng ngủ mê man.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng mặc đồ lại chỉnh tề, sau đó mới lấy ngoại bào phủ lại qua loa cho hắn một chút.
Người ở Đại Lý Tự vẫn chưa đi làm, nhánh hoa rụng rơi, đèn lồng bị thổi tới góc tường, trên đất đều là dấu vết do cơn mưa tối qua để lại.
Lâm Vãn Khanh quay về phòng, gánh một thùng nước lạnh lau sạch dấu vết dâm mỹ trên người mình.
Đầu ngực bị mút đến rách da, cửa huyệt cũng hơi sưng đỏ, bụng nhỏ cũng chướng không chịu nổi.
Lâm Vãn Khanh lấy tay mở cửa huyệt ra, nhấn nhẹ, tinh dịch đặc quánh hòa với dâm dịch len lỏi thêm mấy sợi máu xử nữ đỏ tươi lập tức tràn ra.
Nàng thấy thế thì mặt đỏ đến nóng ran, cẩn thận kiểm tra hết rồi mới thay áo bào thường mặc, vội vàng đi đến chợ phía Tây.
Đêm qua Tô Mạch Ức đã bắn trực tiếp tinh dịch vào trong, nếu không uống canh tránh thai sớm thì sợ là sẽ muộn mất.
Thấy một tiệm thuốc mở cửa, Lâm Vãn Khanh vừa định bước vào thì chợt dừng lại. Nàng bỗng nghĩ, với tính cách của Tô Mạch Ức thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Chắc chắn hắn sẽ điều tra.
Kẻ mới sáng sớm nay đã ra tiệm thuốc mua canh tránh thai chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện.
Phải né tránh điều tra của Tô Mạch Ức, mua được thuốc này mà không để lại dấu vết.
Thế là nàng cắn răng chuyển hướng đi tới Kinh Triệu Phủ tìm Lương Vị Bình.
Đã mấy ngày không gặp Lâm Vãn Khanh, mà gặp lần này lại là hắn bị lôi từ trên giường xuống.
Lương Vị Bình bất mãn mơ màng, thấy nàng sốt ruột, dáng vẻ đứng ngồi không yên thì chẳng dám oán trách, cúi đầu đi theo Lâm Vãn Khanh đến chợ Đông chợ Tây, thay phiên chạy vào mười mấy tiệm mới gom đủ ba bao thuốc.
Hai người quay về chỗ ở của Lương Vị Bình.
Mùi thuốc đặc quánh cùng với hơi nóng bay mù mịt trong phòng, nước thuốc đen xì trút từ trong bình vào bát sứ.
“Dùng chút nước lạnh.” Lâm Vãn Khanh đi tới, đưa cho Lâm Vãn Khanh một chậu nước: “Lạnh nhanh thôi.”
Lâm Vãn Khanh khựng lại, nhận lấy chậu nước, chợt không biết phải nói gì.
“Tô Mạch Ức?”
Nghe câu hỏi của Lương Vị Bình, Lâm Vãn Khanh xém chút không bưng nổi chậu nước. Nàng khiếp sợ ngẩng đầu, miệng há ra rồi lại khép, không nói gì cả.
Lương Vị Bình tỏ vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện, phẩy vạt áo ra ngồi xuống cạnh nàng: “Lo lắng mua thuốc như vậy, trừ bệnh sắp chết thì chỉ có canh tránh thai thôi.”
Lâm Vãn Khanh cắn cắn môi, bất lực giải thích: “Ta bất cẩn ăn nhầm độc vật, đâu phải không có khả năng…”
Lương Vị Bình thở dài, kéo mặt Lâm Vãn Khanh tới trước cái gương đồng, chỉ vào cổ áo nàng: “Nói ta nghe xem, uống phải độc gì mà trên cổ lại có dấu này?”
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện bên cổ và sau tai của nàng vẫn còn dấu ấn mà Tô Mạch Ức để lại đêm qua.
Dấu ửng đỏ càng dễ thấy trên làn da tuyết trắng của nàng.
“Cái này… Cẩu súc sinh…”
“Làm thì làm thôi, sao còn cắn chứ…”
Lâm Vãn Khanh đuổi lý, nhưng vẫn tức giận nói: “Cũng đâu chắc chắn là Tô Mạch Ức chứ…”
Lương Vị Bình nghe thế thì thở dài: “Nếu là người bình thường thì cần gì đệ phải chạy tới mười tiệm thuốc để mua canh tránh thai chứ.”
“…” Lâm Vãn Khanh nghẹn họng, không thể phản bác.
Nếu có thể chọn, nàng thật sự không muốn kết giao bằng hữu với người ở Hình Ngục.
Lương Vị Bình thấy nàng chột dạ đuối lý im lặng không nói gì, cũng không tiếp tục đôi co. Hắn ta ra ngoài lấy chén canh tránh thai đã sắc xong đưa cho nàng, nói: “Không ngờ đệ có thể vì Đại Lý Tự mà hy sinh đến nhường này…”
“Khụ khụ…” Lâm Vãn Khanh bất ngờ bị sặc, chặn họng hắn: “Tô… Hắn vẫn chưa biết là ta.”
Sắc mặt Lương Vị Bình chợt trở nên khó tả, hắn ta khó hiểu nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Đệ, và hắn, ấy ấy… Ừm. Xong việc rồi mà không biết đối phương là đệ?”
Sao nghe giống chuyện mà chỉ có mấy tên hái hoa tắc nửa đêm lẻn vào khuê phòng nữ tử, chiếm đoạt trong sạch người ta mới làm thế?!
Lâm Vãn Khanh biết chắc chắn Lương Vị Bình đang nghĩ chuyện kỳ cục gì đó, nàng cũng lười giải thích, vội bỏ chén thuốc đã uống xong xuống: “Huynh cứ coi như ta ham mê nhan sắc của hắn nhưng không muốn phụ trách đi.”
Nàng lấy cái quấn cổ trên kệ áo của Lương Vị Bình quấn lên: “Vậy nên không thể để bất cứ kẻ nào biết được chuyện này, nếu không huynh sẽ trở thành đồng phạm vấy bẩn sự trong sạch của Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân.”
Khóe miệng Lương Vị Bình giật giật, đang định phản bác thì lại nghe người kia đã đi tới cổng nói vọng vào: “Thuốc này uống ngày một lần, liên tục ba ngày, sau này phải làm phiền Lương huynh sau khi tan làm đem đến Đại Lý Tự giúp rồi.”
Lương Vị Bình: “…”