• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Phu thê


“Hôm nay là mùng một sao?” Hoàng hậu hỏi.


Nhũ mẫu sững sờ gật đầu, đáp đúng một tiếng.


Trong đại điện yên tĩnh lại, hoàng hậu nhìn bậc thang trước điện rồi trầm mặc, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng phân phó: “Dựa theo lễ thường, vào mùng một và mười lăm, đều sẽ tổ chức gia yến của đế hậu. Ngươi thay bổn cung truyền một lời tới Hoàng thượng…”


“Nương nương!” Nhũ mẫu lập tức hiểu được dụng ý của Hoàng hậu, một tiếng gọi này tràn ngập sự nghẹn ngào.


Hoàng hậu vỗ lên tay bà ta, bình tĩnh hơn ngoài dự liệu rất nhiều. Bà ấy cắt ngang lời của vú nương, vẫn tự nói tiếp: “Cứ nói bổn cung chờ ngài ấy ở Thừa Hoan điện.”


Hai cánh cửa gỗ có hoa văn hình củ ấu* ở trước điện đã khép lại, hoàng hậu sai tất cả cung nhân hầu hạ rời đi.


*Hoa văn hình củ ấu: giống như hoa văn hình thoi.


Bà ấy vô định đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ cảm thấy Thừa Hoan điện quá trống rỗng, bà ấy thật sự phải nhét đồ vật nào đó vào đây mới được, vậy nên bà lấy cây nhóm lửa ra.


Ánh nến từ từ sáng lên, trong điện đã sáng như ban ngày.


Thời gian này giống như dùng để hồi tưởng, bà ấy nhớ tới lần đầu gặp gỡ của mình và Vĩnh Huy đế, là vào tết nguyên tiêu ngày 15 tháng 1 của năm nào đó.


Trong trí nhớ của bà ấy, ngày đó có đèn màu sặc sỡ, sáng chói ngay trước mắt.


Nhưng nghiêng nghiêng ngã ngã hơn mười năm, hiện tại cuối cùng lại quay về thuở ban đầu.


Trong tủ quần áo có một bộ quần áo ngắn màu đỏ nhạt, lúc bà ấy còn là cô nương đã từng mặc lên. Năm đó, bà ấy mặc nó để đi tuyển chọn hậu cung cho Thái tử, hắn ta khen đẹp một câu.


Nhu quần này đã bị bà ấy lặng lẽ cất vào, tỉ mỉ nhiều năm như thế, nhưng chưa từng mặc qua lần nữa.


Hoa phục của Hoàng hậu quá nặng, trên đó đang gồng gánh Trần gia, gồng gánh tiền đồ, còn gồng gánh cả hy vọng xa vời về tình yêu mà bà ấy vĩnh viễn không thể với tới được.


Cũng may hôm nay đã có thể buông xuôi tất cả, bà ấy cởi hoa phục ra, thay vào bộ tố y. Sau đó gỡ trang sức xuống, đổi thành trâm cài tóc màu trắng.


Màn đêm buông xuống, nến lắc lư sắp tắt. Mãi cho tới khi tia sáng cuối cùng của chân trời biến mất, bên ngoài Thừa Hoan điện cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, hắn ta tới đây một mình.


Cửa bị đẩy ra, người tới giật mình, nhưng không lên tiếng.


Ánh lửa óng ánh trong đại điện, chiếu sáng một khoảng trống lạnh như băng. Sau một lúc lâu, hoàng hậu quay đầu, nằm rạp người về phía Vĩnh Huy đế.


Vĩnh Huy đế nhíu mày, nhìn bà ấy lại một lần, vẫn tự mình ngồi xuống.


“Có gì muốn nói, cứ nói đi.”


Bảy chữ lạnh như băng, giống như đang thẩm vấn.


Hoàng hậu quỳ gối trước hắn ta, dập đầu, giọng nói nức nở: “Gây ra sai lầm, thần thiếp nhận tội.”


“Nhận tội?” Vĩnh Huy đế hỏi lại: “Hoàng hậu nhận tội gì?”


Hoàng hậu ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Mười ba năm trước, thần thiếp đã thông đồng với Lương Vương, mưu hại công chúa An Dương, giá họa Tiêu gia, đầu độc cả Hoàng tự và mẫu thân của Hoàng tự… Những tội đó, thần thiếp đều nhận hết.”


Kèm theo tiếng khóc nức nở, Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Huy đế: “Thần thiếp không cầu xin tha thứ, chỉ cầu Hoàng thượng nghĩ tới tình xưa mười ba năm qua của phu thê chúng ta, buông tha Trần gia và Thái tử.”


Vừa dứt lời, Trần Hoàng hậu chỉ chờ được tiếng cười lạnh của Vĩnh Huy đế.


“Hay cho một câu tình xưa, hay cho một câu buông tha.”


Hắn ta nhìn chằm chằm vào bà ấy, bàn tay dưới long bào nắm chặt lại: “Lúc ngươi cùng một giuộc với Lương Vương, có từng nhớ tới tình xưa với hoàng tỷ của trẫm chưa? Có từng buông tha cho Khuynh Dung và hoàng nhi của trẫm chưa?!”


Hoàng hậu ngừng lại một chút, nước mắt không ngừng tuôn trào.


“Đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, âm mưu muốn độc chiếm ân sủng của hoàng thượng, âm mưu muốn đem lại vinh dự cho nhà mẹ đẻ nên một khi trượt chân, lại hối hận không kịp.” Bà ấy nằm sấp trên mặt đất, đập trán mình đến nỗi phát ra tiếng bịch bịch, liên tục lên tiếng cầu xin.


“Nhưng… Nhưng Tuân Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, không biết chút nào về chuyện lần ấy, nhà mẹ đẻ của thần thiếp cũng chưa từng tham dự vào chuyện của Tiêu Lương Đệ và công chúa An Dương năm đó. Ngàn sai vạn sai, đều là thần thiếp sai…” Hoàng hậu khóc không ngừng, cái trán đã đập đến máu me đầm đìa.


Bà ấy quỳ gối về phía trước, bắt được góc áo của Vĩnh Huy đế, nói khàn cả giọng: “Thần thiếp tất nhiên sẽ kết thúc tất cả để tạ tội.”


“Ồ…” Vĩnh Huy đế vẫn ngồi ngay ngắn như trước, lạnh lùng liếc xéo nữ nhân nằm sấp ở bên chân: “Ngươi muốn tự mình kết thúc?”


Hoàng hậu nghe vậy ngẩn ra, tiếng khóc ngừng lại.


“Nếu trẫm ban cái chết cho ngươi, thì lại quá nhân từ với ngươi rồi.” Hắn ta dừng một chút, giọng điệu đầy lạnh lẽo: “Tất cả những gì Tiêu gia từng trải qua, trẫm muốn Trần gia của ngươi cũng phải trải qua một lần. Những khổ sở mà Khuynh Dung đã phải chịu, trẫm cũng phải khiến nếm trải qua vị thuốc đắng đó.”


Giọng nói của hắn ta chậm lại, cúi người xuống, một tay nắm lấy cằm của hoàng hậu, trong mắt mang theo sự tuyệt tình và tàn nhẫn chỉ thuộc riêng về Đế Vương: “Muốn chết, nào có dễ dàng như vậy. Trẫm muốn ngươi phải trở thành Hoàng hậu duy nhất của Đại Nam triều bị ba ty hội thẩm, không phải ngươi muốn lưu danh cho gia tộc sao? Trẫm giúp ngươi được như ý nguyện.”


“Người đâu!” Vĩnh Huy đế lớn tiếng hét lên: “Bắt giam Hoàng hậu lại, vụ án này giao cho Đại Lý tự, Hình bộ và Ngự Sử Đài cùng nhau thẩm tra, vài ngày nữa sẽ chiêu cáo thiên hạ.”


Tiếng khóc bỗng nhiên im bặt, sắc mặt Trần Hoàng hậu trắng bệch xụi lơ trên mặt đất, bà ấy không tin được mà nhìn về phía nam nhân trước mặt đã chung gối chung giường với bà ấy mười ba năm, đột nhiên cảm giác vị trí của mình trong lòng hắn, tựa như chưa từng chiếm giữ được một vị trí nhỏ nào.


Cửa điện bị đẩy ra, Phú Quý mang theo cung nhân bước vào.


Gió trong buổi đêm mùa đông lạnh vô cùng, nhưng cũng không bằng sự lạnh lẽo chằng chịt phức tạp trong nội tâm bà ấy.


Bà ấy biết mình chỉ là quân cờ của gia tộc, cũng biết trong lòng người nam nhân trước mắt này, bà vĩnh viễn không bằng Tiêu lương đệ.


Nhưng khoảng thời gian mười ba năm, hơn bốn ngàn ngày lẫn đêm, bà ấy còn vì hắn ta mà liều chết sinh ra một trai một gái, nhưng bà lại chưa từng chiếm được một chút thương hại nào.


Bà ấy là thê tử kết tóc của hắn ta mà.


Vào thời điểm nào đó, nguyệt lão đã cài khóa tại dây tơ hồng cho bà, nhưng không hề biết rằng, thứ đó đã biến thành xiềng xích của bà ấy. Nhanh chóng trói chặt bà ấy lại, khiến bà ấy không nhúc nhích nổi.


Những điều bà ấy mong muốn cả đời này, càng ngày càng giống như truyện cười.


Tiếng cười quanh quẩn trong bầu không khí ở Thừa Hoan điện, nơi vắng vẻ mang theo chút thê lương. Cười ra nước mắt, cuối cùng hoàng hậu cũng đứng dậy, gắt gao nhìn thẳng vào Vĩnh Huy đế, bình tĩnh chất vấn: “Hoàng thượng nghĩ người hại chết Tiêu Lương Đệ là thần thiếp sao?”


“Nhưng thần thiếp lại cho rằng, người hại chết Tiêu Lương Đệ, chính là người đó Hoàng thượng à!”


Phú Quý thấy chuyện không ổn, dùng ánh mặt ra hiệu với những người xung quanh, nhưng lại bị tay áo vung lên của Vĩnh Huy đế ngăn lại.


“Để nàng ta nói tiếp.” Gương mặt Đế Vương lạnh đi trầm giọng nói, không ai dám phản kháng lại.


Trần Hoàng hậu mỉm cười nhìn hắn ta, nước mắt lau đi vết máu trên mặt, tạo ra những giọt nước mắt máu.


“Người cho nàng ta những thiên vị không xứng với danh, cho Tiêu gia vinh quanh sủng ái vạn người thèm muốn, người chưa từng hại chết Tiêu Lương Đệ…”


Bà ấy dừng một chút, đôi mắt đỏ bừng thẳng tắp về phía nam nhân, gằn từng tiếng nói: “Nhưng chính người đã đưa nàng ta lên vị trí cao trên vạn người, biến nàng ta thành cái đích bị mọi người chỉ trích, rồi mới gỡ đi thang mây* của nàng ta, sau đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng ta chết đi.”


*Thang mây: ý chỉ nấc thang lên đỉnh vinh quang, ở đây ý chỉ Vĩnh Huy đế đã tự gỡ đi cái thang từng giúp Tiêu Lương Đệ leo tới đỉnh vinh quang.


“Suy cho cùng, ngươi và thần thiếp đều đáng hận như nhau thôi.”


Giọng nói vang xa, trong đại điện trống không yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người ở đây không ai không nín thở, không khí đã đọng lại thành băng.


Thật lâu sau, Vĩnh Huy đế với gương mặt không chút thay đổi thở ra một hơi, ngược lại biến thành âm thanh cực kỳ mệt mỏi, phất phất tay với Phú Quý.


Hắn ta đi ngang qua người bà ấy, không hề nhìn tới bà ấy.


Hoàng hậu cũng không để cung nhân lại gần mình, bà ấy nhìn lại Thừa Hoan điện lần cuối cùng, ánh mắt của bà vẫn sáng rực dừng trên người nam tử kia.


Bà ấy không nói rõ được là cảm giác gì, lưu luyến, không cam lòng, oán hận…


Nhưng mãi cho tới khi bà ấy ngẩng đầu đi xuống chín mươi chín bậc thang kia, khi bà quay đầu lại nhìn. Người kia, vẫn là người khiến bà ấy ôm hy vọng xa vời, nhưng cuối cùng vẫn không liếc mắt nhìn bà ấy dù chỉ một cái.


Tháng giêng năm Hồng Vũ thứ bảy, Lương Vương mưu phản, Hoàng hậu vào tù, Trần gia bị liên lụy nặng nề, bản án Tiêu gia mưu nghịch mười ba năm trước cũng được lật lại, thế cục triều đình trong một đêm mưa gió đã có biến đổi lớn.


Ngay lúc tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ thăm dò thánh ý, sợ chạm vào xui xẻo của Hoàng gia, Lâm Vãn Khanh lại nhận được ý chỉ Thái hậu tuyên nàng vào Đại Minh cung.


Trải qua lần đối mặt trước kia với Thái hậu, lần nào cũng không được vui vẻ.


Vì vậy lần này, Lâm Vãn Khanh sống chết cũng phải để Tô Mạch Ức đi cùng với nàng.


Khi hai người đến, Thái hậu đang ngủ trưa. Quý ma ma thấy Tô Mạch Ức đi theo bên cạnh Lâm Vãn Khanh thì ngẩn ra, lập tức nghe thấy giọng nói mệt mỏi truyền ra từ trong buồng.


“Ngươi để cho tiểu vô lại Cảnh Triệt kia tìm một chỗ tự mình hóng mát đi, hôm nay ai gia cũng đâu có tuyên hắn.”


Ba người chợt xấu hổ, Quý ma ma không thể phản kháng lại ý chỉ của Thái hậu, chỉ đành xin Tô Mạch Ức tới Thiên điện tạm thời nghỉ ngơi trước.


Lâm Vãn Khanh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lại, thảm thương nắm tay áo hắn không cho đi.


Còn nam nhân không có lương tâm kia lại bị bộ dáng này của nàng chọc cười, cúi người lại gần sờ sờ đầu nàng, kề tai nói nhỏ với nàng: “Yên tâm, Hoàng tổ mẫu sẽ không ăn nàng. Nếu bà ấy thật sự muốn làm khó dễ nàng, thì nàng cứ nói mình đã mang thai, đã mang cốt nhục của ta đi.”


Lâm Vãn Khanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn.


Thái hậu mới tỉnh ngủ, trong phòng đốt hương an tức để giúp an thần, mùi hương nhàn nhạt, khiến cho người ta không tự chủ mà thả lỏng xuống.


Lâm Vãn Khanh tiến lên đi theo Quý ma ma, ngồi xuống trước tấm bình phong dựng ở bên ngoài.


Chờ một lúc, phía sau vang lên âm thanh sột soạt, là tiếng ma xát với vải y phục. Thái hậu được Quý ma ma dìu ra, vòng qua bình phong, ngồi vào vị trí trên cùng.


Lâm Vãn Khanh cúi đầu không dám nhìn bà ta, muốn đứng lên hành lễ, nhưng lại được thái hậu miễn đi.


Hai người nhất thời không nói thêm gì, sau một lúc lâu yên lặng, mới nghe thái hậu nói: “Án của Tiêu gia, Cảnh Triệt đã điều tra rõ ràng.”


Hô hấp Lâm Vãn Khanh bị kìm lại, nhẹ giọng đáp lời: “Vâng.”


“Hắn nói cho ngươi biết rồi?” Thái hậu hỏi.


Lâm Vãn Khanh lắc đầu, nói: “Đây là vụ án quan trọng của triều đình, trước khi kết án thì phải giữ bí mật với những người không trực tiếp tham dự vào. Đại nhân mang chức trách trong người, đương nhiên sẽ không nói nhiều với ta, ta cũng không hỏi thêm.”


Thái hậu nghe vậy cũng thấy ngoài dự đoán, khóe môi không tự chủ được mà nhoẻn thành một đường cong, rồi nói: “Hoàng thượng nói với ta, Hình Bộ và Ngự Sử Đài chủ trương cho rằng nên phế hậu phế Thái tử, diệt tam tộc cả nhà Trần thị, còn lại sẽ tịch thu tài sản lưu đày, nhưng Cảnh Triệt không đồng ý.”


“Vâng.” Lâm Vãn Khanh gật đầu đáp lại, nhưng không có quá nhiều cảm xúc.


Thái hậu thấy dáng vẻ giải quyết việc chung này của nàng thật không thú vị, chỉ đành phải tự mình nói: “Hắn lại chủ trương cho rằng nên phế hậu phế Thái tử, nhưng cả nhà Trần gia chắc chắn không tham dự vào án mưu phản của Tiêu gia, nên không cần phải luận tội mưu phản. Nhưng bọn họ chứa chấp Công chúa giả, khi quân phạm thượng, nên bị phán tịch thu tài sản và lưu đày.”


Nói xong lại dừng một chút, Thái hậu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, giọng điệu thản nhiên nói: “Ngươi thấy sao?”


Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát, chỉ hỏi lại: “Thái hậu muốn dân nữ lấy thân phận gì để trả lời vấn đề này?”


Thái hậu không ngờ tới câu hỏi này của nàng, sững sờ trong chốc lát: “Chỉ giáo chăng?”


Lâm Vãn Khanh hướng về phía bà ta, bộ dạng sợ sệt vừa rồi đã chuyển thành không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Nếu lấy thân phận của người bị hại, dân nữ tất nhiên hận Hoàng hậu thấu xương, hận không thể khiến bà ta nếm trải những đau khổ của dân nữ. Nhưng nếu lấy thân phận Lục Sự của Đại Lý Tự, dân nữ tất nhiên tuân theo thái độ của người trong hình ngục, đồng ý chủ trương của Tô đại nhân.”


“Ồ…” Thái hậu nghe vậy cười, không phải giọng điệu giễu cợt, còn mang theo chút kinh ngạc: “Vậy nếu ai gia kêu ngươi trả lời theo ý muốn thật sự trong lòng ngươi thì sao? Nếu ngươi không phải là người bị hại, cũng không phải là người của Đại Lý Tự, vụ án này ngươi sẽ quyết định như nào?”


Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lát, nói ra lời thật lòng: “Dân nữ vẫn sẽ đồng ý với chủ trương của Tô đại nhân như cũ.”


“Ồ?” Thái hậu không ngờ tới.


“Có lẽ Thái hậu sẽ cho rằng dân nữ si mê hình ngục, hướng tới Đại Lý Tự, chỉ là vì báo mối thù nợ máu của gia đình, biến luật pháp làm thành phương tiện để báo thù và trừng trị tội ác. Nhưng dân nữ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, thái hậu tin không?”


Thái hậu giật mình, không tỏ thái độ.


Lâm Vãn Khanh vẫn tự mình nói tiếp: “Theo dân nữ thấy, một quốc gia sở dĩ phải có pháp luật, không đơn thuần vì để ‘trừng trị cái ác’ mà chuyện quan trọng hơn là để bảo vệ những người lương thiện không để cái ác làm tổn thương họ. Đối với dân nữ, luật pháp công lý có ý nghĩa hơn việc trả thù. Vậy nên dân nữ cho rằng chủ trương của Tô đại nhân rất hợp lý, không có chỗ nào không ổn.”


Lời nói nàng lanh lảnh, vang lên oang oang.


Nói xong, Thái hậu cũng sững sờ, rất lâu sau mới không cam lòng ngập ngừng nói: “Thường nói phu thê đồng tâm, ai gia vốn muốn để cho ngươi đi khuyên nhủ ngoại tôn bướng bỉnh này của ai gia… Haiz…”


Bà ta yên lặng thở dài một hơi, bổ sung thêm: “Nếu đặt vào một năm trước, Cảnh Triệt đâu chỉ muốn tiêu diệt tam tộc, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên muốn tiêu diệt cửu tộc cả nhà ấy chứ. Ai gia còn thấy kỳ lạ, sao tới lúc phải giậm chân, ngược lại hắn còn bắt đầu làm trái với ai gia rồi…”


Nói xong bà ra không cam tâm tình nguyện liếc nhìn Lâm Vãn Khanh, khẽ hừ một tiếng.


“Thôi…” Thái hậu thở dài: “Ai gia già rồi, cũng không còn lòng dạ nào để ý tới chuyện phân tranh trong triều đình, chỉ ngóng trông sớm ngày ẵm được tằng tôn, tứ thế đồng đường*, bảo đưỡng tuổi già…”


*Tứ thế đồng đường: Bốn thế hệ đều sống chung một nhà.


Nói xong, bà ta không ngừng đánh giá Lâm Vãn Khanh, nhưng thấy sắc mặt của nàng không có gì khác lạ, Thái hậu nhịn không được nổi lên tin nóng vội trong lòng.


Bà ta đánh giá bốn phía một lượt, sau khi xác định không còn ai ở đây, rồi vẫy vẫy tay với Lâm Vãn Khanh, để nàng tới gần một chút.


Lâm Vãn Khanh ngẩn người, mờ mịt tới gần.


Thái hậu thay đổi phong thái nghiêm túc đoan trang của ngày xưa, lén lút lấy ra một quyển sách nhỏ dưới chỗ ngồi, nhét vào trong tay Lâm Vãn Khanh rồi nói: “Đây, ngươi cầm đi, học cho tốt vào, tương lai nhất định sẽ có ích với ngươi.”


“Vâng vâng…” Lâm Vãn Khanh gật đầu nhận lấy, đã thấy trên mặt bìa có mấy chữ “Một trăm lẻ tám điều tuyệt mật nhất trong khuê phòng xuân sắc” to rõ ở trước mắt.


“…” Lâm Vãn Khanh không dám tin vào hai mắt mình, mở to mắt nhìn Thái hậu rồi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.


Thái hậu đưa tay khép lại cái miệng đang mở to của nàng, lập tức mở quyển sách nhỏ ra, dặn dò: “Quyển sách này thật sự rất tiện dụng, năm đó hậu cung của tiên đế không có con, ai gia đã dùng biện pháp ở trong quyển sách này, khiến cho tiên đế trầm mê trong đó, muốn ngừng mà không được. Ngươi xem này…”


Thái hậu chỉ vào một tờ trong đó rồi nói: “Ai gia đã dùng tư thế này mà mang thai được mẫu thân của Cảnh Triệt đấy.”


“…” Lâm Vãn Khanh nhìn dáng đứng chổng ngược chồng lên nhau của hai người trên trang sách, nhất thời cảm xúc rất phức tạp.


“Cầm đi.” Thái hậu nhét quyển sách nhỏ vào trong tay Lâm Vãn Khanh, dặn dò: “Đều phụ thuộc vào ngươi hết, đừng khiến ai gia thất vọng.”


Lâm Vãn Khanh: “…”


Nàng đã biết bản Tiểu hoàng thư mà Tô đại nhân đọc ở Hồng Châu là của ai rồi…


Chương 84: Mỹ nhân


Đầu xuân ở Thịnh Kinh mưa nhiều, tết Nguyên Tiêu vừa qua, thời gian thoắt cái đã chuyển sang tháng ba ẩm ướt.


Triều đình dọn dẹp xong dư đảng Lương Vương vì bồi thường cho Tiêu gia, Vĩnh Huy đế ban hành sắc lệnh liên tiếp phong Tiêu Lương Đệ làm Hoàng quý phi, ban phong hào hương quân cho Lâm Vãn Khanh.


Nhưng bởi vì thân phận nữ tử không nên tiếp tục làm quan trong triều, cho nên triều đình phá cách bổ nhiệm nàng làm quốc tử giám luật học trực giảng, bồi dưỡng nhân tài hình ngục cho triều đình.


Lai Lạc cũng bởi vì chuyện ở Thái Dịch Trì cứu giá có công được giảm án tử hình, Tô Mạch Ức kể lại rằng nàng ta sẽ bị lưu đày sau khi thời tiết ấm áp lên.


Về phần hôn sự của hai người, bởi vì có Thái hậu ở một bên nhìn chằm chằm, tất nhiên tiến độ rất nhanh. Ngắn ngủi một tháng, lục lễ đã qua năm lễ, chỉ chờ ngày mùng chín tháng ba đón tân nương.


Dựa theo quy củ, hôn lễ một khi định ra cho đến hôn lễ diễn ra hai phu thê cũng không thể gặp nhau được. Lâm Vãn Khanh đành phải chuyển đến một tòa nhà do Vĩnh Huy đế ban cho.


Cũng may Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu nghe tin, sáng sớm đã vào kinh. Một năm không gặp, trong lúc đó lại phát sinh rất nhiều chuyện, ba người vừa gặp mặt đã nói không hết, cuộc sống cũng không có cảm giác cô đơn.


Cuối cùng đã đến ngày rước tân nương.


Đai hôn của Tô thế tử, Vĩnh Huy đế cùng Thái hậu đích thân đến chúc mừng, hào hoa tự nhiên vô cùng hoành tráng.


Lúc chạng vạng tối, Lâm phủ thắp đèn lồng chữ hỉ màu đỏ thẫm, những biểu ngữ đỏ treo cao trên bốn bức tường, ở trong ánh đèn đỏ rực giao nhau hô ứng.


Lâm Vãn Khanh không có cô dì tỷ muội, Thái hậu liền sắp xếp những quý phụ quý nữ trong kinh đi Lâm phủ, muốn chống đỡ cho nàng.


Lương Vương ngã xuống, Thái tử bị phế, chúng thần trong triều chính khổ tâm tìm cơ hội bám trụ Hoàng gia. Đột nhiên thời cơ nịnh bợ Thái hậu tốt như vậy, các quyền quý trong kinh đều chen chúc rách đầu, muốn đưa nữ nhi nhà mình đi.


Cứ như vậy, cảnh đón tân nương cũng vô cùng náo nhiệt.


Nhưng Lâm Vãn Khanh cảm thấy, dường như Tô Mạch Ức cũng không cảm thấy đây là một chuyện tốt.


Bởi vì lúc hắn vừa mới vào cửa, đã bị những “cô tẩu” thái hậu sắp xếp này làm khó dễ một trận, chỉ riêng “thơ mở đầu” đã khiến hắn phải ngâm vài bài.


Lâm Vãn Khanh ngồi trong phòng cũng không nghe thấy hắn nói gì cả. Nhưng xét theo tiếng cười của các quý nữ trong viện, các nàng có lẽ đã bị Tô đại nhân ngày thường không nhiễm phàm trần, lạnh người lạnh mặt đã quen này làm cho bối rối.


Lâm Vãn Khanh ở trong phòng giật giật tay áo, sợ người này nghèo từ lại lấy “Tẩy oan lục” ra để đọc.


Cũng may Tô đại nhân sớm làm đủ bài tập, mặc cho “nhà mẹ đẻ” khó tính như thế nào vẫn luôn có thể đối đáp như nước chảy.


Rốt cục đợi đến khi hắn vượt qua năm quan trảm lục tướng, đi tới dưới cửa sổ hiên trước khuê phòng của nàng bắt đầu đọc thúc trang thơ, trăng đã lên cao, Lâm Vãn Khanh sớm đã ngồi đến chân tê dại.


Dù sao cũng là muốn gả cho hắn, Lâm Vãn Khanh cũng lười rụt rè, cầm một đoàn quạt che mặt, được các quý nữ ôm đi ra ngoài là được.


Bóng trăng tỏa sáng rực rỡ, bóng trúc lấp ló ngoài cửa sổ.


Dưới ánh trăng hoa đăng, cả người hắn mặc đồ đỏ, màu sắc tươi đẹp lộng lẫy, lại bị hắn mặc ra một thân hương vị gió mát của trăng, tựa như một gốc hòe cao.


Gió nhẹ thổi qua, ngàn lá hát ca.


Lâm Vãn Khanh ngẩn ra, vậy mà nàng quên mất nhận lấy tơ đỏ hắn đưa tới, cho đến khi một nữ tử xinh đẹp bên cạnh che môi cười trộm, nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay nàng.


Nàng thoáng chốc đỏ mặt, đối diện với đôi mắt nhìn thấu hết thảy của Tô Mạch Ức mang theo nụ cười, chỉ đành rũ mắt tiếp nhận tơ đỏ, không nhìn hắn nữa.


Tô Mạch Ức cưỡi ngựa dẫn trước, đoàn người đánh chiêng đánh trống, chậm rãi đi đến phủ Thế tử.


Đợi đến khi một bộ lễ được thực hiện xong, vừa quỳ lạy vừa dập đầu, lúc Lâm Vãn Khanh được dìu trở về phòng lưng eo đã sớm mỏi nhừ.


Hai người ngồi vào trong trướng được trang trí bằng những quả cầu hoa bằng nhung vàng và tua rua đỏ, người săn sóc tân nương bưng hợp di tửu tới.


Lúc này, cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng buông quạt đoàn giơ hơn nửa ngày xuống, thoáng lắc lắc cánh tay.


Tô Mạch Ức cười rộ lên nhìn nàng, kìm lòng không đậu muốn giúp nàng xoa, lại bị Lâm Vãn Khanh dời người né tránh.


Người săn sóc tân nương còn ở đây, để cho người ta thấy hai người ngán ngẩm xiêu vẹo thật không tốt, sau này nàng sẽ đi quốc tử giám luật học làm nữ phu tử…


Tô Mạch Ức thấy bộ dáng nghiêm trang này của nàng, nín cười thu tay lại.


Những người hầu hạ xung quanh sau khi buộc dây đỏ vào chân hai người, chải tóc rồi rời đi.


Ngọn nến đỏ rực lên cao, hai người ngồi đối diện nhau, bóng dài bị chiếu lên cửa sổ lụa thiến dán chữ hỉ màu đỏ, tựa như một cặp xứng đôi.


Cuối cùng lúc này Lâm Vãn Khanh cũng thả lỏng, đầu tiên nhéo nhéo cái cổ mềm mại đau nhức, sau đó lắc lắc đầu đầy châu thúy. Tô Mạch Ức thấy nàng vất vả, cũng bất chấp lễ tiết, tiến lên thay nàng dỡ bỏ hạt châu trên đầu.


Lúc này Lâm Vãn Khanh mới thở dài một hơi, giọng điệu thoải mái, tiếp theo lại không biết nghĩ tới cái gì, chuyển chủ đề nói với Tô Mạch Ức: “Sớm biết thành thân vất vả như vậy, ta cũng không cần gả cho ngài.”


Tô Mạch Ức cũng không tức giận, nhìn nàng như cười như không nói: “Thế nhưng Khanh Khanh tham lam sắc đẹp của vi phu, không gả cho ta còn có thể gả cho ai?”


Lâm Vãn Khanh sửng sốt, nhớ tới lúc trước mình thất thố trước mặt hắn, nhất thời vừa tức vừa hối hận.


Quả nhiên là sắc đẹp sai người, còn chưa vào cửa đã bị Tô đại nhân nắm chặt nhược điểm, những ngày sau này cái đuôi chó của người này chẳng phải sẽ vểnh lên tận trời sao.


Vì thế nàng ấm ức cứng cổ nói: “Ngài cũng chỉ là hôm nay thoạt nhìn thuận mắt một chút mà thôi, đừng đắc ý.”


Tô Mạch Ức cười rộ lên, ánh nến chiếu lên một đôi mắt sâu, tinh quang rạng rỡ.


Hắn bỗng nhiên kề sát vào một chút, đầu ngón tay vuốt ve tóc mai của nàng, ngữ khí mềm mại nói: “Vi phu thì cảm thấy Khanh Khanh rất đẹp…”


Vừa dứt lời, Tô Mạch Ức ôm eo nàng, cúi người dán bên tai nàng nói: “Đặc biệt là lúc không mặc quần áo.”


“Tô Mạch Ức!” Lâm Vãn Khanh bị hắn nói mặt đỏ tai hồng, tức giận, đưa tay muốn đẩy hắn lại bị Tô đại nhân nhanh chân nắm lấy, kéo một cái.


Cả người nàng nhào đến trong lòng hắn, mặt dán mặt, môi cắn môi.


Dù sao cũng đã thành thân, hiện tại Tô đại nhân đối với nàng làm chuyện càn rỡ gì đều là thiên kinh địa nghĩa, hợp lễ hợp pháp. Lâm Vãn Khanh không tránh khỏi, rất nhanh đã bị hắn hôn đến hơi thở không ổn định, thở dốc liên tục.


Ai ngờ đăng đồ tử đắc thủ này lại chợt dừng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng vẫn cười ra tiếng.


“Vi phu đợi lát nữa còn phải ra ngoài xã giao tân khách, Khanh Khanh gấp như vậy phải làm sao mới được đây?”


“…” Lâm Vãn Khanh bị hắn làm cho tức giận không chịu nổi, đang muốn phản bác, lại nghe ngoài cửa truyền đến thị nữ nhắc nhở, bảo Tô Mạch Ức mau đi tiếp khách, đừng để Hoàng thượng cùng Thái hậu chờ lâu.


Lúc này Tô Mạch Ức mới buông nàng ra, sửa sang quần áo đang muốn đi, tay áo lại bị Lâm Vãn Khanh kéo lại.


Vẻ mặt nàng nghiêm túc đứng lên, nhắc nhở: “Tửu lượng của chàng không tốt, nếu xã giao uống quá nhiều biểu diễn đọc thuộc lòng có thể bị lôi ra làm trò cười.”


Nói xong nàng quay đầu đánh giá bốn phía, hỏi: “Chàng có cho người ta chuẩn bị thuốc hay túi thơm tỉnh rượu nào hay không?”


Lúc này Tô Mạch Ức mới nhớ tới, đúng là có chuẩn bị, nếu nàng không nhắc nhở, sợ là hắn thật đúng là sẽ quên mất.


Vì vậy, hắn chỉ vào một bên của căn phòng, tủ thấp phía sau cuốn sách lê án màu vàng nói: “Ở đó.”


Lâm Vãn Khanh đi tới, lục lọi bắt đầu tìm.


Tủ thấp không lớn, bên trong ngoại trừ một ít điển tịch và tạp vật cũng không có đặt cái gì, tìm cũng không khó.


Nàng nhanh chóng tìm thấy một hộp gỗ nhỏ trông giống như một loại thuốc.


Lúc này Tô Mạch Ức cũng đi tới, thấy nàng cầm đúng liền nhận lấy, lấy hai viên thuốc uống vào. Đang chuẩn bị đi lại nghe một tiếng ào ào vang lên, trong tủ thấp có thứ gì đó rơi ra.


Lâm Vãn Khanh cúi người nhặt lên, là một bức mỹ nhân đồ.


Tóc mai phi tiên, lông cáo trắng, hai mắt cắt nước, miệng điểm giáng môi, lúc quay đầu cười, mặt mày ẩn tình. Quyến rũ hoành sinh, sống động như thật.


Lâm Vãn Khanh nhìn mà ngẩn người, cho đến khi nam nhân bên cạnh luống cuống tay chân đoạt lấy bức tranh kia.


Lúc này nàng mới hỏi một câu, “Người này là ai?”


Tô Mạch Ức ho khan hai tiếng, biểu tình cực kỳ không được tự nhiên, do dự một lát mới nói: “Cái này… Là nàng.”


“Ta?” Lâm Vãn Khanh chớp chớp mắt, lại đoạt lấy bức tranh trong tay hắn, đánh giá từ trên xuống dưới.


Tô Mạch Ức bị nàng nhìn thấy chột dạ, cuống quít chỉ vào đề thi nói: “Sóng mắt sáng, lông mày nhẹ, bên hồ Khúc Giang thấy Khanh Khanh. Ngoại trừ nàng, còn có ai tên là ‘Khanh Khanh’?”


“À…” Lâm Vãn Khanh bừng tỉnh đại ngộ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại nói không nên lời.


Ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng gõ cửa, thị nữ đến thúc giục lần thứ hai.


Tô Mạch Ức vội vàng đoạt lấy bức tranh trong tay nàng, khóa vào tủ thấp: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, mau lên giường nghỉ ngơi một lát, chờ ta trở về.”


Nói xong lại coi mỹ nhân trước mặt chẳng ra gì.


Trước khi đi, Lâm Vãn Khanh kéo khăn tay thay hắn lau sạch son môi, lúc này mới thả hắn rời đi.


Mặt trăng lên giữa trời, khách khứa dần dần tan rã. Trong phòng rèm ngọc tháp, nến đỏ rơi lệ.


Trong tầng tầng lớp lớp hồng trướng, bóng người chồng lên nhau, tứ chi quấn lấy nhau.


Tô Mạch Ức nhẹ nhàng cởi quần áo cho Lâm Vãn Khanh, ánh nến chiếu rọi, để cho hắn nhìn vẻ mặt của nàng tự dưng có thêm vài phần ấm áp.


Mặc dù là đêm tân hôn, nhưng hai người đối với việc này sớm đã quen thuộc.


Rất nhanh, Lâm Vãn Khanh liền bị Tô Mạch Ức trêu chọc đến sắc mặt dần đỏ, mắt ngậm hơi nước. Ngón tay thon dài của hắn đi tới sau gáy nàng, tìm được dải gấm tinh tế kia, nhẹ nhàng nhấc lên, một mảnh tơ đỏ phủ trên đỉnh ngọc rơi xuống đất, lộ ra hai đóa hồng mai ẩn giấu phía sau.


Hắn không thể chờ đợi mút nó lên.


Đầu nhũ cứng rắn bị hắn ngậm vào trong miệng, khoang miệng trơn trượt ấm áp, đầu lưỡi từng vòng đảo lộn mang theo tiếng nũng nịu.


Lâm Vãn Khanh cũng chủ động, sau khi thay hắn cởi áo trung y, liền dùng bàn tay mềm mại qua lại vuốt ve côn thịt của nam nhân đã sớm sung huyết cứng rắn.


“Khanh Khanh…” Trong giọng nói Tô Mạch Ức sớm đã mang theo giọng điệu khàn khàn khó có thể che giấu, hơi thở nóng ẩm ở tai mờ mịt, ngứa ngáy khó nhịn.


Nhưng không biết vì sao, vừa nghe thấy hai chữ này, bức tranh vừa rồi nhìn thấy lại hiện lên trước mắt.


Bàn tay Lâm Vãn Khanh xoa xoa qua lại dừng một chút, thở hổn hển hỏi: “bức tranh kia là ai vẽ?”


Tô Mạch Ức đang hưng phấn đột nhiên bị hỏi như vậy, cũng lười suy nghĩ sâu xa, chỉ nắm lấy tay nàng ấn vào hông mình, vội vàng nói: “Ta vẽ.”


“Ồ…” Lâm Vãn Khanh gật đầu, vừa xoa cho hắn vừa tiếp tục hỏi: “Nhưng ta chưa bao giờ búi tóc phi tiên, sao chàng vẽ được?”


Tô Mạch Ức vuốt ve khối mềm mại trước ngực nàng, ngậm một đóa hồng mai của nàng hàm hồ nói: “Nghĩ rồi vẽ.”


“Ừ…” Lâm Vãn Khanh trầm mặc một lát, lại nói: “Nhưng ta chưa bao giờ cùng chàng đi Khúc Giang, sao lại viết câu thơ ‘bên hồ Khúc Giang thấy Khanh Khanh’?”


“…” Tô Mạch Ức dừng lại, dường như cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, vừa chột dạ vừa tức giận nói: “Lúc động phòng có thể chuyên tâm một chút không?”


“Ừm…” Lâm Vãn Khanh quả nhiên an phận một chút, dịu dàng thuận thế tách chân ra, dùng cái khe thịt nhỏ của mình cọ cọ côn thịt hiên ngang cứng rắn của hắn.


Lúc này Tô Mạch Ức mới yên tâm một chút, cúi người lại đè nàng, đỡ côn thịt thăm dò huyệt khẩu của nàng.


Có lẽ là do sự kích thích đột ngột này, cả người Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên run lên. Trong hôn lễ hôm nay, nữ tử dùng khuỷu tay chạm vào nàng, nhắc nhở nàng hồi phục bộ dáng trong thoáng chốc hiện lên trước mắt.


Đôi răng mèo xinh đẹp đáng yêu kia quả thực giống như người vẽ trên tranh!


Bên hồ Khúc Giang thấy Khanh Khanh.


Từ Khanh Khanh này cũng không chỉ có ý tên của nàng, ai biết cái gọi là Khanh Khanh của cẩu quan này, có phải hay không hắn viết nghĩa Khanh Khanh kia.


Lại nhớ tới bức mỹ nhân đồ sống động như thật kia, Lâm Vãn Khanh cuối cùng cũng hồi tưởng lại.


Quen biết lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nghe nói qua Tô đại nhân có tài vẽ tranh nhất tuyệt.


Nhưng chữ viết bên cạnh bức tranh kia rõ ràng xuất phát từ tay hắn, xem qua nhiều công văn và hồ sơ như vậy của hắn, chữ viết của người này hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.


Vậy thì chỉ có một khả năng.


Một cơn tức giận không biết từ đâu bỗng bùng cháy.


Lâm Vãn Khanh nhấc chân lên: “Người vẽ trong tranh không phải ta.”


Chắc chắn, tỉnh táo, còn mang theo tức giận mơ hồ, chân sen trắng nõn vững vàng đạp vào lồng ngực phập phồng của Tô Mạch Ức, suýt nữa đá hắn lăn xuống giường.


“Cho nên… nữ nhân đó là ai?”


Chương 85: Cơn mưa (Kết cục)


Ánh nến trong suốt, vốn phải là không khí dây dưa triền miên, nhưng thoáng chốc lại trở nên quỷ dị.


Tô Mạch Ức sợ Lâm Vãn Khanh lại sinh lòng độc ác đạp hắn xuống giường, nên bắt lấy mắt cá chân của nàng kéo đến bên mình, muốn dời đi lực chú ý của nàng.


Nhưng Lâm Vãn Khanh hoàn toàn không để mình bị kéo đi, hai tay đẩy ra, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của hắn rồi nói: “Quá là không khéo rồi, vị cô nương này hôm qua ta vừa thấy qua. Hình như ở trong Vũ An vương phủ, chàng không nói cũng được, ngày mai ta tự mình đi hỏi.”


Dứt lời nàng mặc quần áo muốn ngủ.


Tô Mạch Ức nhanh chóng ôm lấy hông nàng, làm ra bộ dạng làm việc trái lương tâm lại bị vạch trần nói:


“Nữ tử trên bức tranh quả thật không phải là nàng… Nàng ấy là cháu gái của Vũ An vương, Nguyệt An huyện chúa.”


Lâm Vãn Khanh thấy hắn thành thật khai báo, tâm trạng tốt hơn một chút, giật lấy một bên chăn gấm đắp lên cho hắn, vô cùng ghen tuông hỏi: “Vậy chàng cất giấu chân dung của nàng ấy làm gì? Còn… còn ghi mấy lời sến súa chết đi được nữa.”


Vấn đề này thật sự phải hỏi tới Tô đại nhân.


Cất giấu bức tranh vẽ người khác, bên cạnh còn đề một bài thơ tình do tự tay hắn viết, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ cảm giác hắn có tình ý với nữ tử trong bức tranh.


Nhưng nhìn tới mỹ nhân đang mặt mày tủi thân này, hắn nhận ra nếu không nói rõ chuyện này, hôm nay sợ là không thể tiến hành động phòng được.


Vậy nên, Tô Mạch Ức cũng không vội vàng, quơ lấy y phục rơi trên mặt đất của mình, ngồi vào bên cạnh Lâm Vãn Khanh, nghiêng người ôm nàng vào trong ngực, kiên nhẫn giải thích: “Tuy tranh giống như đang vẽ người khác, nhưng bài thơ này thật sự là ta viết cho nàng.”


Nói xong dừng một chút, hắn phát hiện trong ánh mắt Lâm Vãn Khanh nhìn hắn mang theo nghi ngờ, Tô đại nhân vội vàng dựng thẳng ba ngón tay lên trời nói: “Ta thề trước ‘Tẩy oan lục’.”


Lâm Vãn Khanh nhìn vẻ mặt hắn thoáng chốc cảm thấy một lời khó nói hết.


“Vậy nên…” Nàng hỏi: “Chàng viết một bài thơ tình tặng cho ta ngay bên cạnh bức tranh của một nữ tử khác?”


“…” Tô đại nhân không biết nói gì chỉ nâng trán, sau một lúc lâu mới từ từ gật đầu, ừ một tiếng.


Sắc mặt của Lâm Vãn Khanh vẫn nửa tin nửa ngờ.


Tô Mạch Ức không còn cách nào khác, thở dài nói: “Mấy tháng trước Vũ An vương phủ có mở tiệc, ta đồng ý lời mời ghé qua. Trong lúc Nguyệt An huyện chúa vẽ tranh, có mời ta đề thơ. Lúc ấy trong mắt trong tim ta đều là nàng, nên không kìm được tình cảm tự mình viết một đoạn thơ tình tặng nàng. Nguyệt An huyện chúa cũng nhìn ra, nên tặng lại bức tranh cho ta, chính là như vậy.”


Hắn nói tới mức hợp tình hợp lý, vẻ mặt không có gì khác thường.


Lâm Vãn Khanh đột nhiên được thổ lộ như thế, cũng có chút hưởng thụ, thoáng chốc đã đỏ mặt, níu lấy ống tay áo của hắn hỏi: “Bức tranh kia để ở trong phòng thì quá kỳ quái… Nếu chàng đã không muốn giữ lại, sao không xử lý sạch sẽ?”


Tô Mạch Ức vừa nghe xong, đã cảm thấy có hy vọng được động phòng, cuống quít giải thích: “Bởi vì ngày ấy không phải ta đã chạy tới Thanh Nhã cư để cứu nàng sao? Lúc đó tùy tiện ném lại bức tranh cho Diệp Thanh, ta vốn không để chuyện này trong lòng, qua lâu ngày lại quên mất, nào biết hắn ta đã đặt bức tranh ở nơi này.”


“Ồ…” Lâm Vãn Khanh cuối cùng hài lòng, bĩu môi không thèm nhắc lại.


Tấm màn thưa mơ hồ dưới ánh đèn, gương mặt nữ tử như hoa sen, sóng mắt dập dờn, răng trắng môi đỏ.


Trong lòng Tô Mạch Ức hơi động, lại cúi người xuống, áp thân xuống. Một nụ hôn triền miên, đi từ sau tai dọc theo cổ, đi tới quả đỏ trên núi tuyết.


Mỹ nhân dưới thân lập tức cả người run lên.


“Hự!!!” Tô Mạch Ức kêu lên một tiếng đau đớn, không phải là vì sảng khoái.


Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy bụng mình bị đạp liên tục, suýt chút nữa đã bị đạp đến mức nôn hết rượu vừa uống vào lúc tối.


“Đợi đã!”


Nữ nhân dưới thân dùng cả tay chân, đột nhiên đẩy ra một chút, ánh mắt nhìn hắn đầy khiếp sợ như đã hiểu ra gì đó.


“Ngày đó chàng tới Thanh Nhã cư cứu ta cũng là ngày chàng đi dự tiệc?”


Tô Mạch Ức không hiểu lắm, gật gật đầu, đã thấy Lâm Vãn Khanh cười lạnh một tiếng, nét mặt trở nên dữ tợn.


“Nói cách khác, chàng đốt hôn thư đã viết cho ta, sau đó xoay người đi dự tiệc dù trong lòng đã biết rõ đó là ‘tiệc xem mắt’, rồi còn viết một bài thơ miên man đầy tình ý cho một cô nương đang có ý với chàng?!”


“…” Tô Mạch Ức ngẩn ra, hoàn toàn cứng đơ.


Sự suy luận chặt chẽ tinh tế cùng với sự nhạy bén không chê vào đâu được này, dù hắn đã làm quan nhiều năm, thường thấy vô số suy luận xuất sắc vượt trội, nhưng hiện tại vẫn không nhịn được muốn vỗ tay khen hay.


Thật ra trước kia hắn tới dự tiệc cũng không hoàn toàn là vì xem mắt, quan trọng hơn là Nguyệt An huyện chúa đã ba lần bốn lượt mời tiệc nhưng hắn vẫn không đáp lại.


Lúc đó hắn chỉ cảm thấy đồng bệnh tương liên với nàng ta, nên mới muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng ta, coi như cũng là một loại an ủi với hắn.


Nhưng nếu bây giờ nói ra, chính hắn cũng không tin, chớ nói chi tới một nữ nhân đang rất kích động.


Lâm Vãn Khanh thấy dáng vẻ của hắn giống như đã bị mình nói đúng tâm sự, lại giận dữ đánh tới.


Muôn vàn cảm xúc đột nhiên phun trào, Tô đại nhân luôn luôn ăn nói khéo léo nhất thời lại không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể cam chịu số mệnh kéo tay nàng, muốn tiếp tục giải thích.


Lâm Vãn Khanh hoàn toàn không nể tình, kéo tay mình lại, kiên quyết nói: “Chàng đi ra ngoài.”


“…” Tô đại nhân ngẩn người hoàn toàn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.


Lâm Vãn Khanh trừng hắn, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nếu chàng không đi, ngày mai ta sẽ hòa ly* với ngài.”


*Hòa ly: theo nghĩa hiện đại là ly hôn.


Vừa nghe tới hai chữ “hòa ly”, trong lòng Tô Mạch Ức theo bản năng mà căng thẳng. Nữ nhân này không nghe hắn giải thích thì thôi đi, tiệc tân hôn còn nói ra chữ hòa ly, cũng đâu phải là điềm tốt lành gì!


Giống như đã giẫm phải đuôi chó, sắc mặt của Tô Mạch Ức cũng dần dần chìm xuống.


Hắn muốn khuyên nữa, nhưng Lâm Vãn Khanh không hề muốn nghe, nàng quay lưng nằm xuống, lấy chăn che lại đầu, chỉ chừa cho hắn một cái gáy lạnh lùng.


“Ra ngoài!”


Ở trong chăn bay ra hai chữ ngắn gọn, lạnh nhạt tuyệt tình.


Tô Mạch Ức đưa tay sờ đầu nàng, nhưng vừa mới chạm tới, Lâm Vãn Khanh lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, hất văng ra ngoài.


“Ầm!”


Cùng với âm thanh trầm đục đó, Tô đại nhân phong thái tao nhã ngã lộn ngược xuống, suýt chút nữa mặt đã chạm đất. Hắn không tin được nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, chỉ cảm thấy nữ nhân nổi nóng thật sự không thể nói chuyện bằng lý lẽ được.


Hắn cũng biết nổi giận, cũng có sĩ diện. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả Thái hậu cũng chưa từng đối xử thô bạo như vậy với hắn!


Sắc mặt Tô Mạch Ức tối sầm đi, đứng dậy với bộ áo ngủ trên thân, xoay người nhấc chân rời đi.


Mặc dù đã bị chọc tức, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ lại một tia mong chờ may mắn, mỗi một bước chân đều đang đợi nữ nhân ở phía sau lao xuống giường ôm lấy hông hắn, với dáng vẻ mỹ nhân khóc như hoa lê dính mưa.


Nhưng chờ tới lúc hắn đi tới bên cạnh cửa, phía sau vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, Lâm Vãn Khanh giống như đã ngủ thật, hoàn toàn không có ý muốn níu giữ hắn.


Ngực Tô Mạch Ức chợt lạnh đi, cắn răng đạp cửa, thật sự bước ra ngoài.


Hôm nay là đại hôn, Tô Mạch Ức đã chuẩn bị kỹ lưỡng muốn lăn xả cả đêm, nên hai người đã dọn sạch sẽ bên ngoài phòng ngủ ở tân phòng, trước mắt không còn người hầu nào.


Hắn cứ như vậy mà đi thẳng bước vào thư phòng.


Thư phòng không có ai dùng, nên không đốt địa long. Ban đêm đầu xuân rất lạnh, Tô Mạch Ức lại chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh.


Đêm tân hôn Thế tử đã chia phòng ngủ với Thế tử phi.


Nhưng hắn cảm thấy cũng không sao cả, chỉ có điều Lâm Vãn Khanh là lần đầu đến phủ Thế tử, nếu bị hạ nhân biết được, sợ là sau này nàng khó có thể lập uy ở quý phủ.


Tô Mạch Ức suy nghĩ trong chốc lát, hít mũi một cái, sau đó thắp nến trong phòng lên, bắt đầu tìm chậu than trong thư phòng.


Hắn luôn luôn ngủ dậy muộn, có đôi khi địa long tắt hẳn lại không nhịn được sai tiểu tư đốt lại, hắn đã tìm thấy chậu than mình hay dùng, hiện tại lại có thể giúp hắn giải quyết tình hình khẩn cấp.


Tô Mạch Ức dùng hai cái chậu than vây xung quanh mình, tiếp theo lấy một áo nhung lông cừu trên giá gỗ lim rồi bao lấy chính mình, cuối cùng không bị đông lạnh đến chết rồi.


Chờ đến khi tất cả đã yên ổn, đêm cũng đã rất khuya.


Tô Mạch Ức ôm đầu gối ngồi ở trên giường, tránh ở sau cửa sổ rồi rướn cổ nhìn ra bên ngoài, nhưng đợi đến khi buồn ngủ mông lung, hắn cũng không đợi được Lâm Vãn Khanh tới tìm hắn.


Tô Mạch Ức vừa tức lại vừa tủi thân, trằn trọc, hoàn toàn không còn lòng dạ nào để đi ngủ.


Dưới ánh trăng, người bị khó ngủ thức trắng đêm với hắn, có lẽ chỉ có Ti Ngục đã phạm vào tương tư nhiều năm trong viện kia.


Tô Mạch Ức nhìn bóng dáng cô độc ấy lại giật mình, hắn khép lại áo nhung lông cừu chậm rãi đi xuống.


Có lẽ lại một lần nữa hắn cảm nhận được nỗi bi thương khi lưu lạc chân trời của nó, hắn nhanh chóng đi tới bên người Ti Ngục, suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay cởi bỏ dây thừng cho nó.


“Đi đi.” Hắn nói, sờ sờ đầu của Ti Ngục: “Đi tìm con chó trong lòng ngươi đi.”


Cuối cùng, lại thêm vào một câu: “Đừng để ta thất vọng.”


*


Hôm sau, Tô Mạch Ức phải dắt Lâm Vãn Khanh vào cung thỉnh an Thái hậu và Hoàng thượng, cả dọc đường hai người ngồi trên xe ngựa đều không nói gì.


Tới hoàng cung, Lâm Vãn Khanh chú ý đến mặt mũi, nên cũng không tiếp tục chiến tranh lạnh nữa, kéo tay Tô Mạch Ức, nhưng trong lúc đó hoàn toàn không trao đổi ánh mắt và lời nói nào, di chuyển cùng nhau cũng rất gượng gạo.


Tô Mạch Ức cả một đêm không ngủ, đáy mắt đen thui, tinh thần không được tốt, lòng bàn chân rảo bước trông rất vô thực, bộ dạng rất yếu đuối.


Chờ tới khi Lâm Vãn Khanh dâng trà cho Thái hậu xong, lúc cáo biệt, Thái hậu tìm lý do để bà ta nói vài câu riêng tư với Tô Mạch Ức.


Tô Mạch Ức vừa mới đi qua, cánh tay đã bị Thái hậu bắt lại.


“Cái này, con cầm đi.” Thái hậu tiến tới bên tai hắn, nhận lấy quyển sách nhỏ ở trong tay Quý ma ma rồi đưa cho Tô Mạch Ức nói: “Bên Khanh Khanh cũng có một quyển, là quyển để nữ dùng, còn cái này của con là để nam dùng.”


Tô Mạch Ức không hiểu, cúi đầu nhìn bà ta, đã thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Thái hậu, nét mặt bà như đã nhìn rõ được chân tướng thế sự, vô cùng đau đớn nhìn hắn nói: “Cũng không biết con giống ai, sao mới một đêm tân hôn đã có bộ dạng bị ép khô như này. Trách không được Khanh Khanh không vui, là ta, ta cũng nhăn nhó với con.”


“…” Trên trán Tô Mạch Ức ứa ra mồ hôi lạnh, hắn muốn giải thích nhưng phát hiện không thể mở nổi miệng, nên đành phải từ bỏ, đem tất cả lời nói nuốt lại vào bụng.


Thái hậu thấy bộ dáng hắn như vậy, cho là hắn đã chấp nhận, bỗng cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dứt khoát lật ra trang cuối cùng, vẻ mặt nghiêm túc.


“Con thử xem xem, kiểu thứ một trăm lẻ tám, vạn tinh quy tông, bảo đảm sau này con sẽ luôn tươi cười rạng rỡ, một lần nữa làm người. Mấy chuyện giường chiếu của phu thê, vốn sinh ra đã kém cỏi thì có thể bù lại sau này, con phải hầu hạ tức phụ dễ chịu, tức phụ mới khiến con thoải mái được… Này! Ôi! Cảnh Triệt! Đừng đi mà!”


Đầu Tô Mạch Ức đầy mồ hôi, trong đầu buồn bực kéo Lâm Vãn Khanh lên xe, lại nghe thấy Thái hậu ở đằng sau vẫn chưa từ bỏ ý định nói với Quý ma ma: “Tới nhà kho trong thái y viện một chuyến, lấy cái gọi là sừng hươu, hải mã nữa, nhân sâm nữa, mỗi một phần của bò hổ rắn nai đều lấy đưa tới phủ Thế tử.”


“…” Sắc mặt Tô Mạch Ức tái xanh liếc mắt nhìn Lâm Vãn Khanh ở bên cạnh.


Lâm Vãn Khanh bị hắn nhìn như thế, cho là hắn không thích mình đụng vào, nên tự giác nghiêng người nhích qua bên cạnh.


Sắc mặt Tô Mạch Ức tối sầm lại, dứt khoát học theo nàng, sau khi đã chừa ra một khoảng trống có thể nằm ngang nằm dọc, hắn bèn chợp mắt.


Xe ngựa chưa đi được xa đã dừng lại.


Trực giác của Tô Mạch Ức thấy không đúng, mở mắt phát hiện Lâm Vãn Khanh đang xách váy bước ra ngoài, không nhìn tới hắn đã nói: “Đại nhân về trước đi, ta còn có việc.”


Nói xong đã xuống xe.


Tô Mạch Ức vén rèm xe lên, phát hiện Diệp Thanh dừng xe ngựa ở bên ngoài Kinh Triệu phủ, không khỏi tò mò hỏi một câu: “Nàng đang muốn làm gì?”


“Tìm Lương Vị Bình.” Lâm Vãn Khanh đáp, cổ tay đã bị hắn nắm lấy.


Tô Mạch Ức nhìn nàng, giọng điệu đầy mùi chua: “Ta và nàng mới thành thân được ngày thứ hai, nàng không ở nhà hầu hạ phu quân, tìm hắn ta làm gì?”


Lâm Vãn Khanh quay lại nhìn hắn, đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là để bàn chuyện, trong chuyện tình cảm, ta còn lâu mới như đại nhân cầm được mà buông không được.”


Tô Mạch Ức cảm thấy trên tay trơn trượt, cổ tay trắng trước mắt thoáng cái đã không thấy bóng dáng, hắn lại muốn nắm tiếp, nhưng người đã đi tới thềm đá ở trước cửa Kinh Triệu phủ rồi.


Bầu trời không biết từ lúc nào đã nổi lên cơn mưa phùn rả rích, giống như một tấm màn vuông, bao phủ tất cả những thứ trước mắt tạo thành bức màn sương mù đầy ký ức.


Hắn vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp nàng là tại Kinh Triệu phủ.


Nhớ tới ngày đó lúc nàng chạy tới lại không mang ô, bộ quan phục cấp thấp đã ướt thành một mảnh.


Hắn vẫn luôn không thích xen vào chuyện người khác, càng không quan tâm tới những nhân vật nhỏ bé bình thường này. Cũng không biết tại sao, ngày đó chỉ với một cái nhìn, hắn đã dễ dàng nhìn thấy nàng trong nội đường lớn như thế.


Sau đó, hắn nhíu mày.


Cũng giống với nét mặt hiện tại của nàng khi hắn nhìn tới.


Đầy nhà toàn mỹ nhân, riêng với ta đưa tình*.


*Trích trong tập thơ Cửu ca của tác giả Khất Nguyên.


“Haizz…” Tô Mạch Ức thở dài, đi qua, cúi người xách mỹ nhân lên trên vai.


Lâm Vãn Khanh bị hành động lớn lối này của hắn sợ tới mức cứng cả lưỡi, chợt nghẹn lời, mãi cho tới khi bị thả vào xe ngựa mới phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ lên trách mắng: “Đang, đang giữa ban ngày ban mặt, cái tên đăng đồ tử này!”


Mặt Tô Mạch Ức không có chút thay đổi nào, nhốt người vào trong ngực, để mặc nàng đẩy ra, chỉ bình tĩnh nói: “Bổn quan chính là đăng đồ tử, phu nhân không hài lòng thì cứ việc kiện ta đi, thử xem người nào trong Kinh Triệu phủ và Đại Lý Tự dám nhận vụ này.”


“Chàng…” Lâm Vãn Khanh tức giận đến dậm chân: “Chàng không nói đạo lý gì cả!”


Tô Mạch Ức mở chân kẹp lấy đôi chân đang ra sức quơ bậy của nàng, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân nói: “Thân là Đại Lý Tự Khanh, lời bổn quan nói chính là đạo lý.”


“Ta tới Ngự Sử Đài kiện chàng!” Người nào đó thở phì phò.


“Hoàng thượng và Thái hậu đều đứng về phe của bổn quan, nàng tới ba pháp ty* kiện ta cũng vô dụng.” Người nào đó lại nói quá đúng lý đúng tình.


*Ba pháp ty: gồm Hình Bộ, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự Khanh.


“Chàng, chàng không nói đạo… ưm, ưm…”


Tiếng cãi vã trong xe yếu dần, chậm rãi biến thành tiếng thở gấp liên tục và tiếng tí tách của nước khiến kẻ khác phải mặt đỏ tai hồng.


Diệp Thanh ngồi bên ngoài xe ngựa lắc lắc đầu, nhìn trời bất đắc dĩ thở dài.


“Haizz… con trai lớn không thể giữ lại*.”


*Con trai lớn không thể giữ lại: Sửa lại từ câu Con gái lớn không thể giữ lại, ý chỉ con gái/trai lớn lên chỉ biết hôn nhân của mình, thay đổi tính tình như bát nước đổ đi.


< Chính văn hoàn >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK