Chương 17: Nữ tử
Buổi sáng sau cơn mưa, ánh nắng chói chang không gì che cản. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ lăng hoa phòng ngủ, để lại ánh sáng loang lổ trên sàn nhà.
Lúc Tô Mạch Ức tỉnh lại, tuy rằng hai mắt sáng ngời nhưng vẫn mờ mịt, giống như đứng ở dưới đáy nước nhìn lên. Suy nghĩ cũng bị tắc nghẽn, giống như một con kênh nhỏ bị cát sông bồi đắp.
Hắn ngồi dậy, co một chân lên, dùng ngón tay thon dài xoa trán.
Hôm qua hắn đã bị người hạ thuốc bên ngoài bãi săn.
Gần đây tình hình rất căng thẳng, tất cả tin tức qua lại ở Tống phủ đều bị điều tra. Nếu Tống Chính Hàn muốn đưa tin ra ngoài thì cuộc săn mùa xuân chính là cơ hội tốt nhất.
Cho nên hắn phải phái người luôn đi theo. Hai ngày trước có lẽ vì tránh tai mắt của người ngoài nên Tống Chính Hành vẫn luôn an phận thủ thường.
Cho đến ngày hôm qua mật thám đột nhiên đến báo cáo, nói ông ta đã thay bộ quần áo bình thường, đi ra bãi săn, đến một ngôi chùa cũ nát.
Tô Mạch Ức sắp xếp nhân thủ đề phòng, mang theo Diệp Thanh đi theo.
Đó là một ngôi chùa ở dưới chân núi. Ba mặt bị núi bao bọc, chỉ có một con đường để đi.
Trực giác của hắn cảm thấy có gì không đúng, nếu như tên cáo già Tống Chính Hành muốn tìm người trao đổi tin tức, vậy tại sao có thể chọn một chỗ như vậy.
Một khi bị bao vây sẽ không có lối thoát.
Trong lòng hắn lập tức phản ứng lại, nhưng mới đi được vài bước hắn đã phát hiện thân thể có chút khác lạ.
Những mũi tên văng vẳng bên tai, bọn họ đã rơi vào bẫy, người đến dường như muốn đẩy hắn vào chùa cổ.
Có lẽ không thể trở về được, nếu như người tới giữa đường để lại tay sau thì dựa vào trạng thái bây giờ của hắn sợ là khó mà ứng phó.
Vì vậy Diệp Thanh để người đã sắp xếp từ trước ngăn chặn người đến, hắn cưỡi lên ngựa trực tiếp trở về Đại Lý Tự.
Chuyện tiếp theo…
Những gì phía sau đều là hình ảnh mờ ảo, hắn nhớ rõ tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng hít thở. Trên tay là xúc cảm mềm mại, dưới thân là nhiệt độ nóng rực.
Trung y vốn khép hờ trên người đột nhiên rơi xuống. Một tiếng vang trầm, sau đó hắn giật mình, lúc này mới lo lắng cúi đầu nhìn mình.
Hơi thở ngừng lại một lúc, dòng ký ức đêm qua lại ùa về trong tâm trí.
Hắn nhớ ra, một nữ tử.
Trong đầu uỳnh uỳnh, Tô Mạch Ức bỗng nhiên đứng dậy. Khóe mắt rơi xuống áo trong trắng thuần, trên đó có vài dấu vết khả nghi.
Một khối cứng rắn có mùi vị tanh nồng.
Một vết đỏ nhạt rơi vào trên áo ngoài của hắn, giống như đóa Hồng Mai trên tuyết, sự tương phản nhìn thấy mà kinh ngạc.
Máu xử nữ xen lẫn tinh trùng.
Tô đại nhân từng nhìn vô số hiện trường vụ án đương nhiên biết đây là cái gì, ảo não biến thành kinh ngạc.
Hắn im lặng không lên tiến,g cắn răng cấm, con ngươi rung mạnh.
Hắn mất kiểm soát…
Cho dù phi ngựa ba canh giờ, ngàn dặm xa xôi chạy về Đại Lý Tự.
Hắn vẫn không kiểm soát được.
Một cảm giác nhục nhã khó tả như đàn kiến leo từ đuôi cụt đến tận thái dương.
Đầu óc trống rỗng, hắn vội vàng mặc thêm ngoại bào, sau đó chạy một mạch vào phòng tắm của mình.
Đầu mùa hè, tuy rằng buổi sáng không lạnh nhưng nhất định không thích hợp để tắm nước lạnh.
Nhưng mà Tô Mạch Ức không thể đợi nấu nước xong.
Hắn lấy khăn tắm, lấy một lớp đậu tắm dày, xả vài xô nước lạnh, sau đó bắt đầu điên cuồng lau người. Tiếng nước rì rào và tiếng cọ rửa trong phòng sôi trào như hận không thể tẩy sạch một lớp da.
Nhưng ngay sau đó, sự khó chịu đã được thay thế bằng sự tức giận.
Giữa thanh thiên bạch nhật hiếm khi thấy trong Đại Lý Tự có nữ nhân, chứ đừng nói đến là ban đêm?
Xem ra nữ tử kia quả nhiên rất khả nghi.
Chắc đây cũng là cái bẫy do Tống Chính Hành thiết kế đúng không?
Tiếng cọ rửa dần dần chậm lại, Tô Mạch Ức lấy thêm một gáo nước đổ từ trên đầu xuống.
Trong cái lạnh, suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn.
Nếu Tống Chính Hành muốn vu oan cho hắn gian ô lương nữ, nữ nhân kia sẽ không đợi ở Đại Lý Tự, dù sao ở lại Đại Lý Tự chính là suy nghĩ nhất thời.
Mà loại tội danh này, bắt cả hai kẻ thông dâm mới có sức thuyết phục. Làm gì có ai yên lặng cùng hắn vui một trận rồi sau đó lại lặng yên rời đi?
Cái này rõ ràng là không muốn để cho người khác biết.
Lòng hắn lại buồn bực dội thêm cho mình một gáo nước, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Thanh trên người dính đầy máu bùn đang muốn nhào về phía hắn.
Tô Mạch Ức trở tay cầm lấy áo choàng sạch sẽ choàng lên người, nhanh nhẹn nghiêng người, Diệp Thanh ngã sấp mặt xuống đất.
“Đại nhân…” Hắn ta bò từ dưới đất dậy, phun đậu tắm trong miệng ra lẩm bẩm nói: “Thuộc hạ còn tưởng rằng, sẽ không còn được gặp lại đại nhân…”
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhớ ra hắn đã tự mình rời đi trước.
Nhìn Diệp Thanh chắc hẳn hắn sau khi đẩy lùi sơn phỉ đã tìm kiếm mình dọc đường trong cơn mưa xối xả. Khi nản lòng thoái chí mới trở về chờ.
“Ồ.” Tô Mạch Ức trả lời một cách qua loa: “Ta không sao.”
Diệp Thanh nghẹn ngào, thấy hắn xoay người rời đi, vội vàng kéo hắn lại nói: “Hoàng thượng gọi ngài vào cung tra hỏi.”
“Cái gì?”
Bước chân của Tô Mạch Ức dừng lại, không nói gì.
Diệp Thanh thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, lo lắng hắn không nghe rõ, lại nói lại lần nữa, cuối cùng cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ngài có đi không?”
Tô Mạch Ức thu hồi ánh mắt nhìn hắn ta, nhẹ giọng giễu cợt nói: “Hoàng thượng triệu kiến, ta dám không đi?”
Diệp Thanh bị hỏi đến không dám lên tiếng, thầm nghĩ trước kia ngài cũng không phải chưa từng từ chối.
Người trước mắt bỗng nhiên dừng bước, đưa lưng về phía hắn ta, có hơi run run.
Chỉ thấy Tô Mạch Ức do dự một hồi, nhàn nhạt hỏi: “Bên trong Đại Lý Tự… có nữ tử nào hay không?”
Diệp Thanh không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, đảo mắt suy nghĩ một chút nói: “Thực uyển bên kia có mấy trù nương.”
Nhịp tim Tô Mạch Ức đập hụt một nhịp, nhưng vẫn bình tĩnh dặn dò: “Lát nữa ngươi tìm các nàng ghi chép khẩu cung, xem đêm qua các nàng ở đâu, làm cái gì.”
Diệp Thanh không hiểu tại sao, gãi gãi đầu nói: “Đều là phụ nhân qua năm mươi tuổi, ban đêm không ở nhà ôm cháu trai, chẳng lẽ còn đến phòng tông án phân tích vụ án?”
“…”
Khuôn mặt Tô Mạch Ức đen như đáy nồi, ném cái nhìn lạnh thấu xương về phía Diệp Thanh.
Nụ cười của Diệp Thanh dần dần cứng lại, im lặng rồi chạy nhanh đi, nhưng lại nghe người phía sau trịnh trọng nói: “Kiểm tra tất cả tiệm thuốc ở phía chợ Đông và phía chợ Tây một chút, xem sáng nay có ai đến mua thuốc tránh thai không.”
“Thuốc tránh thai.”
Hắn ta còn chưa kịp hỏi rõ, Tô đại nhân như sấm rền gió cuốn mà để cho hắn ta một cái bóng lưng.
Diệp Thanh: “…”
Xe ngựa của Tô Mạch Ức nhanh chóng tiến vào cung.
Hậu cung không cho triều thần đi vào, nhưng Tô Mạch Ức có sự chiếu cố đặc thù của Thái hậu cho nên vào hậu cung thỉnh an nhiều lần cũng không ai ngăn cản.
Hắn vừa mới vào cung thì nội thị đã đến đón, đưa hắn đến Thừa Hoan điện của Hoàng hậu.
Thành Chiêu Đế và Thái hậu cũng ở đây, biểu cảm hai người nặng nề, Hoàng hậu đỏ hoe hai mắt, hình như vừa mới khóc.
Chưa đợi Tô Mạch Ức thỉnh an, Thái hậu đã lên tiếng trước. Bà rất cẩn thận cho người rời đi bớt, đợi trong điện chỉ còn lại bốn người mới nói: “Hôm qua Thù Nhi xảy ra chuyện rồi.”
Con ngươi của Tô Mạch Ức hơi run, lúc này mới hiểu chuyện trong miệng Thái hậu đó là chuyện tổn hại thể diện Hoàng gia.
“Hôm qua mấy thị nữ của nàng đến báo, nói là Thù Nhi ở bãi săn phía Bắc ngoại ô lạc đường. Kim Ngô Vệ dẫn người đi tìm, trong một ngôi chùa cổ phát hiện nàng bất tỉnh.
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhìn thấu mọi chuyện.
Tống Chính Hành tính toán hắn và Gia Định công chúa.
Nếu không phải hôm qua hắn đi kịp thời, chỉ sợ khi vào chùa cổ thì sẽ có người khóa lại, lúc Kim Ngô Vệ chạy đến nhìn thấy cảnh hắn và Gia Định tằng tịu trong Phật tự.
Cho dù Hoàng thượng và Thái hậu có thương hắn cũng không thể nào bỏ toàn bộ mặt mũi hoàng thất xuống được.
Đến lúc đó cưới Gia Định là lựa chọn duy nhất của hắn.
Tổ chế Nam triều, phò mã không được phép làm quan trong triều. Khi đó tất cả các vụ án trong tay hắn sẽ buộc phải giao ra. Đoán chừng người tiếp nhận bọn họ cũng sắp xếp thỏa đáng.
Mà danh dự của Công chúa bị mất, cho dù Tô Mạch Ức có bị hãm hại hay không, Hoàng thượng chắc chắn sẽ tạo khoảng cách vi diệu nào đó.
Không uổng phí một binh một tốt, chuyện một mũi tên trúng hai con chim, Tống Chính Hành tính toán thật tốt.
Tô Mạch Ức cười khẽ hai tiếng, âm thanh lạnh nhạt mang theo hàm ý sâu sắc: “Công chúa có sao không?”
Trần Hoàng hậu nghe vậy khóc nức nở: “Thù Nhi vẫn ổn, chỉ sợ nếu chuyện này bị truyền đi sẽ không có ít tin đồn, hủy mất danh dự của Thù Nhi. Nàng vốn không lớn lên bên cạnh bản cung, bây giờ còn gặp chuyện này…”
Thái hậu ở bên cạnh cũng thở dài theo, xoắn xuýt nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói lời đó khỏi miệng.
“Thù Nhi nói nàng nhận được thư của con, muốn gặp nàng ở ngoại ô phía Bắc, bây giờ mới gặp chuyện như vậy…”
“Thư của ta?”Chuyện vốn ở trong dự tính, giọng nói của Tô Mạch Ức rất bình tĩnh.
“Nếu như tôn nhi muốn gặp Gia Định công chúa thì đi phía Bắc ngoại ô làm chuyện khiến người ta chỉ trích làm gì? Hơn nữa nếu như tôn nhi thật sự có ý với Gia Định công chúa, hoàng tổ mẫu và Hoàng hậu nương nương sẽ có dục ý tác hợp, tôn nhi cũng không cần phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Trần Hoàng hậu vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Thái hậu đè xuống.
Bà gật đầu nhìn Tô Mạch Ức nói: “Tổ mẫu nghe nói hôm qua thuộc hạ của con gặp đám sơn phỉ ở phía Bắc ngoại ô, việc này còn liên quan đến đám sơn phỉ kia?”
Tô Mạch Ức dừng một chút: “Sơn phỉ không có khả năng tính toán lên đầu Gia Định công chúa và tôn nhi.”
“Nói như vậy…” Khi Thái hậu và Tô Mạch Ức nhìn nhau đều lóe lên một tia tinh quang, sau đó ngầm hiểu nói: “Vậy là chuyện tiền triều rồi.”
Bà thân mật kéo Hoàng hậu vừa muốn nói lại thôi, trấn an nói: “Chuyện tiền triều, hậu cung không nên hỏi đến. Cảnh Triệt do một tay ai gia nuôi nấng, nhân phẩm và năng lực ai gia đều tin. Hắn chắc chắn tra ra chân tướng, lấy lại công đạo cho Thù Nhi.”
Nói xong đứng dậy liền đi.
Trần Hoàng hậu thấy Thái hậu đã bảo đảm, còn cố ý né tránh muốn nói chuyện tiếp, đương nhiên bà cũng không dám nói gì cả, cũng cuốn quýt cáo biệt Thành Chiêu Đế lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại quân thần hai người.
Trầm mặc hồi lâu, lúc này Chiêu Thành Đế mới hỏi, “Chẳng lẽ việc này liên quan đến Tống Chính Hành?”
Ánh mắt Tô Mạch Ức nheo lại, từ chối cho ý kiến.
Sắc mặt Chiêu Thành Đế lúc này lại chìm ba phần: “Xem ra bọn họ biết ngươi đang tra Tống Chính Hành, thật sự luống cuống rồi.”
Ông chưa từng nói Tống Chính Hành một mình luống cuống, mà là bọn họ luống cuống. Quân thần hai người đều rất hiểu, cho dù là án bạc giả hay là án tính toán đến cả Hoàng gia, Tống Chính Hành cũng chỉ là một quân cờ đi trước.
Nếu muốn dùng sức rút ra, nói không chừng sẽ gây thêm phong ba càng lớn. Cho nên khi chưa hoàn toàn thăm dò rõ tình hình đối phương thì con cờ Tống Chính Hành này không thể vứt bỏ.
“Có thể động tay chân bên người công chúa, nếu nói hắn không chút liên hệ với Hoàng gia sợ khó mà làm được.”
Thành Chiêu Đế nghe vậy run lên: “Ngươi nói là bọn họ có người trong cung?”
“Thần không khẳng định.” Tô Mạch Ức nói: “Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”
…
Sau khi ra khỏi cung, Tô Mạch Ức lại tắm rửa ba lần, mãi cho đến khi sắp trầy một lớp da mới dừng lại.
Diệp Thanh rất sợ hãi khi thấy dáng vẻ hắn cứ vùi đầu tự hại mình nên sớm đã trốn xa xa.
Đêm vào khuya, trong phòng sách rất yên tĩnh.
Tô Mạch Ức liên tục đọc khẩu cung do Diệp Thanh báo lên và cả ghi chép tất cả tiệm thuốc ở Thịnh Kinh nhiều lần, mãi cho đến khi dầu đèn gần cạn mới dừng lại.
Không có cái gì cả…
Thật sự rất kỳ quái…
Hắn bực bội vuốt thái dương, đứng dậy dập tắt ngọn nến.
Đại Lý Tự luôn rất yên tĩnh, mùi cỏ xanh sau trận mưa rào tản trong không khí, trên mặt đất có thể nhìn thấy bóng mây trôi vảy mực.
Hắn chợt nhớ tới hình như bản thân mấy ngày chưa nhìn thấy Lâm Vãn Khanh rồi.
Tuy nói quan hệ hai người không giống hắn và Diệp Thanh, nhưng từ khi Lâm Vãn Khanh vào Đại Lý Tự đến nay thì đây là lần đầu tiên cả ngày nàng không xuất hiện trước mặt mình.
Dựa vào tính nết của Lâm Vãn Khanh, ở dưới mí mắt của hắn vẫn có thể thường xuyên làm loạn.
Cộng thêm đợt săn bắn mùa xuân đã bốn ngày trôi qua, vậy mà nàng có thể an phận lâu như vậy?
Tô Mạch Ức nghĩ ngợi, vốn dĩ vẻ mặt không chút biểu tình lại càng thêm không kiên nhẫn.
Lúc ngẩng đầu hắn mới phát hiện vậy mà thần xui quỷ khiến hắn đã thong thả đi đến ngoài phòng của Lâm Vãn Khanh.
Nhưng mà…
Viện của hai người rõ ràng ở hai phương hướng…
Tô Mạch Ức nhắm mắt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy chắc gần đây mình quá mệt mỏi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, bước chân của hắn vẫn như bị găm trên mặt đất, không hề xê dịch.
Dưới ánh trăng, ánh đèn vẫn sáng trong khung cửa sổ nhỏ khép hờ dưới mái hiên. Ánh lửa chập chờn như nước chảy tung tóe, ung dung chảy khắp mặt đất.
Người bên trong cửa sổ đang ngồi trước án, vùi đầu vào sách.
Tư thế nàng cầm bút nhìn rất đẹp, không giống khí thế thẳng tắp của nam tử mà mang theo vẻ đẹp của nữ tử nhưng không hề mềm mại.
Lúc đọc sách đầu sẽ hơi nghiêng về trái, lộ ra chiếc cổ thon dài tinh tế. Tóc rải rác sau tai sẽ dính vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, giống như những sợi dây leo mềm mại mọc ra từ tuyết.
Cổ…
Sau lưng Tô Mạch Ức run lên, một cảm giác ngứa ran quen thuộc từ sau tai hắn truyền đến.
Hắn đột nhiên nhớ tới hình bóng mảnh mai đó trong phòng tông án đêm hôm đó.
Tim đập loạn nhịp, thậm chí còn thở nặng hơn.
Cuối cùng hắn đang làm gì?
Hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến cửa sổ người khác ngẩn người?
Tô Mạch Ức đột nhiên ảo não, ánh mắt vội vàng tránh ánh nến mờ mịt hiện trên lớp vải mỏng, quay người thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng nhìn mình dưới ánh trăng.
Ti Ngục…
Tô Mạch Ức giật giật khóe miệng, trong đầu cảm thấy có chút đau.
Con chó ngu ngốc này nửa đêm không ngủ chạy giữ cửa cho Lâm Vãn Khanh làm gì?
Nhưng mà sau khi Ti Ngục ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ u sầu. Sau đó yên lặng đi về phía trước, dùng cái mũi ướt sũng cọ xát lòng bàn tay Tô Mạch Ức.
Cảm xúc mơ hồ vừa ròoi đột nhiên bị đánh tan.
Con chó ngu ngốc này…
Đang thương hại hắn?
Nếu không tại sao lại có dáng vẻ “Cùng người lưu lạc nơi chân trời”?
Bị một con chó an ủi, Tô đại nhân cũng không cảm thấy khá hơn, ngược lại còn tức giận kéo con chó nhà mình, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
“Bị sắc đẹp làm cho mê mẩn!” Tô Mạch Ức lẩm bẩm.
“A ô” Ti Ngục cũng đồng ý.
—
Tô thẳng nam: Ta thật bẩn, tắm thế nào cũng không sạch. Ô ô ô ô… đừng đụng vào ta.
Chương 18: Phong hàn
Ánh trăng sáng tỏ, vài chiếc đèn lồng treo trong cung lay động.
Vệ Thù đứng trước cửa sổ, nhìn về phía ánh lửa đột nhiên lóe lên nơi hành lang âm u ở phía xa xa, đang đi tới Thừa Hoan điện.
Đó là kiệu của Hoàng hậu và Thái hậu.
Một khắc trước, nàng ta vừa mới bị người ở trên xà ngang nhảy xuống ôm lấy, nên khóc nháo lên đòi tự sát để chứng minh trong sạch.
Chuyện này cuối cùng đã kinh động đến Thái hậu.
Kế hoạch lần trước thất bại, đám người kia tất nhiên sẽ không buông tha nàng ta. Bọn họ muốn nàng ta phải nghĩ cách tham gia vào đợt điều tra vụ án lần này của Tô Mạch Ức, rồi làm người cung cấp tình báo.
Để có thể tiếp cận được Tô Mạch Ức, ngoại trừ thông qua Hoàng thượng thì có thể thông qua Thái hậu.
Nhưng cho dù Hoàng hậu khuyên bảo đến cỡ nào, Thái hậu trước sau vẫn không muốn buông tay chuyện của Tô Mạch Ức.
Cần tới hạ sách, nàng ta chỉ đành tự biên tự diễn ra cảnh vừa rồi.
Bóng người lắc lư đã đi tới trước điện, nàng ta nghe thấy tiếng quỳ xuống thỉnh an của gã sai vặt đang gác đêm ở cổng, nàng ta lập tức nằm lại trên giường.
Cửa bị mở ra, ánh lửa trong phòng sáng rồi lại tắt, phản chiếu đôi mắt đã khóc sưng của Trần hoàng hậu. Mặc dù vẻ mặt của Thái hậu có chút không vui, nhưng sự yêu thương vẫn chiếm nhiều hơn.
“Hoàng tổ mẫu…” Vệ Thù dùng giọng nói run rẩy kêu lên một câu, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Dù sao vẫn là tôn nữ, lại còn là một tiểu cô nương, về tội làm ra chút việc ngu ngốc kia cũng có thể giải thích được. Lúc này Thái hậu có chút mềm lòng, đi tới bên giường Vệ Thù ngồi xuống, sờ sờ hai gò má của nàng ta.
“Sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ?” Thái hậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé và yếu đuối của nàng ta, đau lòng nói: “Nếu để cho phụ hoàng con biết, nhất định sẽ nói con không hiểu chuyện.”
Vệ Thù không trả lời, trong đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước, khiến người ta đau lòng.
Thái hậu đành phải trấn an nàng ta nói: “Chuyện của con, Hoàng thượng và Cảnh Triệt sẽ làm chủ cho con, con nói xem còn muốn náo loạn đến cỡ nào đây hả?”
Vệ Thù nghe vậy, mắt không kìm được nước mắt nữa, một giọt rồi lại một giọt chảy xuống, tựa như một chuỗi hạt châu bị cắt đứt.
“Là do Thù Nhi tùy hứng rồi, Thù Nhi không nên khiến mẫu hậu và hoàng tổ mẫu lo lắng. Nhưng Thù Nhi rất sợ…”
Nàng ta nức nở một tiếng, như đang cố gắng áp chế lại cảm xúc, so với bộ dáng gào khóc không kiêng kị gì thì bộ dạng nhỏ bé ủy khuất hiện tại của nàng ta càng khiến cho tim gan của mọi người thấy đau đớn hơn.
“Mỗi khi Thù Nhi nhắm mắt lại thì sẽ thấy vài tiểu tỷ muội ngày thường hay gặp mặt đang cười nhạo sau lưng Thù Nhi, nói Thù Nhi đã mất đi trong sạch, đánh mất hết mặt mũi của hoàng thất… Thù Nhi là vì thích biểu ca nên mới đi đến chỗ hẹn…”
Tiểu cô nương nói xong lại bắt đầu nước mắt rơi như mưa, rất nhanh đã nức nở đến mức nói không nên lời.
“Nhưng chuyện của biểu ca con, tổ mẫu còn có thể làm được gì đây?” Thái hậu lấy ra một cái khăn tay, dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng ta.
Vệ Thù lập tức cảm thấy ủy khuất ôm lấy thái hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nước mắt chôn vào trong lòng bà, cả người càng run rẩy dữ dội hơn.
“Thù Nhi, Thù Nhi chỉ muốn có được một cơ hội, nếu được ở chung với biểu ca nhiều hơn thì biết đâu biểu ca sẽ thích Thù Nhi…”
Tiểu cô nương càng khóc càng thương tâm, Trần hoàng hậu đứng một bên thấy bộ dạng của nữ nhi như vậy cũng bắt đầu không chịu được mà lau nước mắt.
Hai mẫu nữ đều thút tha thút thít, trong phút chốc Thái hậu cũng không biết an ủi như nào, chỉ vỗ bả vai của Vệ Thù hỏi: “Vậy con muốn làm thế nào đây?”
Vệ Thù chỉ khóc nằm trong ngực Thái hậu.
Thái hậu bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra tiểu cô nương thật sự thích tên vô lại kia rồi.
Nhưng theo tính tình của Cảnh Triệt, trừ phi chính bản thân hắn chấp nhận, không thì chỉ sợ sẽ càng làm tổn thương người khác nhiều thêm.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Vả lại lúc đầu bà cũng tính tác hợp cho hai người họ, nếu tiểu cô nương đã quyết tâm đến vậy, nói không chừng lại là việc tốt.
Một khi đã như thế, Thái hậu nâng Vệ Thù dậy rồi nói: “Hoàng tổ mẫu sẽ cố gắng giúp con một chút.”
*
Biệt viện Đại Lý Tự.
Buổi sáng Lâm Vãn Khanh viết công văn, sau khi ăn trưa mới nằm nghỉ ngơi một lát, sau đó nghe được tiếng đập cửa lén lút truyền từ bên ngoài truyền vào.
Năm tiếng ngắn hai tiếng dài, theo sau đó là tiếng mèo kêu lanh lảnh.
“…” Lâm Vãn Khanh đỡ lấy thái dương, không hiểu tại sao có người lại cố tình khiến người khác hoài nghi những chuyện hợp tình hợp lý cơ chứ.
Nàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên đã thấy Lương Vị Bình y hệt con mèo đang cúi đầu, trong tay còn vác thêm một hộp đựng thức ăn.
Hắn ta không nói hai lời, cúi đầu lủi vào trong phòng Lâm Vãn Khanh.
“Huynh làm gì vậy?” Lâm Vãn Khanh nhíu mi nhìn theo.
Lương Vị Bình khẽ nhìn ra bốn phía, đưa tay che bên miệng thấp giọng nói: “Ta đưa thuốc cho đệ.”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy khó chịu trong ngực, đoạt lấy hộp đựng đồ ăn trong tay hắn ta, sau đó kéo ghế ấn hắn ta ngồi xuống rồi nói: “Vậy nên huynh đã trèo tường vào?”
Lương Vị Bình sững sờ, đắc ý nói: “Nơi này sao làm vậy được chứ! Ta nói mình tìm Lâm lục sự Lâm Vãn Khanh, người ta đã mang ta tới đây.”
Hắn ta vừa nói vừa đứng dậy, đánh giá nơi ở của Lâm Vãn Khanh một chút, không khỏi tán thưởng nói: “A! Ta đã nói Hình Ngục của Đại Lý Tự chưởng quản thiên hạ chính là không tồi mà. Đệ xem! Xà nhà còn thô hơn cả của Kinh Triệu Phủ.”
Lâm Vãn Khanh vừa uống thuốc vừa dùng mắt khoét vào hắn ta: “Mới vừa rồi huynh còn lấm la lấm lét ở bên ngoài, chỉ thiếu điều để cho người khác hiểu lầm huynh đang tới Đại Lý Tự để cướp ngục đấy.”
Lương Vị Bình nghẹn họng, tựa như đang rất ủy khuất giải thích: “Đây còn không phải là do nam nữ khác biệt à? Ta là một đại nam nhân, dưới ban ngày ban mặt lại bước vào khuê phòng của một nữ tử như đệ, còn đóng cửa ở riêng với nhau. Để cho người ta nhìn thấy thì ta phải giải thích làm sao đây?”
“…” Lâm Vãn Khanh không phản bác lại được, thầm nghĩ phải nhanh chóng uống xong thuốc trong tay rồi kêu Lương Vị Bình bỏ của chạy lấy người.
Cánh cửa gỗ nhỏ lâu năm không tu sửa bỗng nhiên bị người đẩy ra, “ken két ——” một tiếng, tựa như có ngón tay xẹt qua bức tường đá bóng loáng.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào bên trong đã bị che khuất hơn phân nửa, Lâm Vãn Khanh nghe tiếng ngẩng đầu lên. Tay nàng run lên khiến cho thuốc đang bưng trên tay tràn ra, nàng bỏng đến nỗi suýt chút nữa đã quăng chén đi.
“Ngươi, các ngươi…” Nàng chột dạ giấu thuốc trong tay ra sau lưng, nhìn mấy người vừa tới rồi hỏi: “Sao các ngươi tiến vào mà không gõ cửa?”
Diệp Thanh quay đầu nhìn lại một chút, vuốt vuốt sau đầu trả lời: “Nhưng ngươi không đóng cửa mà…”
Lâm Vãn Khanh không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức rơi vào người đứng bên cạnh mang đai ngọc gồm mười ba trang sức kim ngọc trên quan bào màu tím kia.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau đêm mưa to hôm đó.
Lâm Vãn Khanh có chút đỏ mặt.
Bởi chỉ có mình nàng mới biết, lực mạnh yếu đâm rút của cái eo khỏe mạnh kia, cả tốc độ và độ bền…
Nàng sững sờ, nhanh chóng lắc lắc đầu, vứt đi suy nghĩ hổ thẹn này.
Nhưng Tô Mạch Ức đứng một bên không cảm nhận được một chút tâm tư nhỏ của Lâm Vãn Khanh. Con ngươi màu đen chỉ gắt gao nhìn thẳng vào Lương Vị Bình, nét mặt lộ ra chút quái dị không thể nói nên lời.
Lương Vị Bình lại là người nhát gan.
Hiện tại hắn ta thấy gương mặt lạnh của Tô Mạch Ức, tự mình nghĩ ngợi đầy trong bụng, sợ tới mức chân mềm nhũn, lảo đa lảo đảo lui về sau mấy bước.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Tuy trên mặt Tô Mạch Ức vẫn vân đạm phong khinh như trước, nhưng giọng điệu lại mang theo sự khó chịu rất rõ ràng.
“Ta… Ta…” Lương Vị Bình sợ tới mức cứng lưỡi.
Lâm Vãn Khanh thấy thế liền chắn trước người hắn ta: “Hắn đến đưa thuốc cho ta.”
Quả nhiên ánh mắt lạnh thấu xương của Tô Mạch Ức dời sang chén thuốc mà Lâm Vãn Khanh đang bưng trên tay, trầm giọng hỏi: “Lâm lục sự bị bệnh?”
Nói xong hắn vươn tay về phía nàng.
Lâm Vãn Khanh giật mình một cái, cũng bất chấp thuốc mới được hâm lại, lập tức ngửa đầu nuốt sạch sành sanh.
Uống quá gấp quá nhanh, chất lỏng tràn qua xoang mũi, nàng bị bỏng cả yết hầu nên ho một trận mãnh liệt.
Nhưng tay Tô Mạch Ức lại dừng trên khăn quàng trên cổ nàng, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo sự khó hiểu.
“Trời cũng đã ấm lên lâu rồi, sao Lâm lục sự còn mang theo khăn quàng?”
Sắc mặt Lâm Vãn Khanh thoáng chốc trắng đi hai phần, lại cuống quýt ném chén đi lấy tay che lại phần cổ của mình.
“Ta… ta bị phong hàn, lang trung nói nên mang theo khăn quàng giữ ấm.”
Tô Mạch Ức nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại. Dù sao cũng đã làm quan nhiều năm, trải qua phong vân biến hoa trong triều đình, trên người mang theo uy áp vốn không ai chịu đựng nổi.
Hiện tại còn mang theo ánh mắt có chút bất thiện.
May mà Lâm Vãn Khanh gặp chuyện lại bình tĩnh, ngay lập tức khẽ dời ánh mắt đi, cúi đầu nhìn ô vuông khoảng ba tấc hai dưới chân mình.
Tô Mạch Ức cầm lấy giấy bút từ trong tay Diệp Thanh, sau đó nhét vào trong lòng Lâm Vãn Khanh: “Cầm mấy thứ này rồi đi theo.”
Nói xong hắn lại xoay người rời đi.
Lâm Vãn Khanh thình lình bị nhét đầy đồ trong ngực, tay còn chưa cầm chắc bút đã nghe Tô Mạch Ức nói: “Bạch Uyển thành Nam lại xảy ra một vụ gian sát.”
Diệp Thanh vui vẻ theo sát, đi tới bên người Tô Mạch Ức lại bị hắn kéo lại.
“Cái vị Lương chủ bộ kia có quan hệ rất tốt với Lâm lục sự sao?” Tô Mạch Ức hỏi, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.
Diệp Thanh nghĩ ngợi, do dự nói: “Chắc cũng không tệ lắm… Lần trước Lâm lục sự bị phạt roi, lúc thủ hạ đưa thuốc tới có nhìn thấy hắn ta ở trong phòng chăm sóc cho Lâm lục sự.”
Bước chân Tô Mạch Ức dừng lại trong phút chốc, xoay người nhìn lại.
Lúc bị thương hay bị bệnh đều có Lương Vị Bình chăm sóc, xem ra, quan hệ của hai người quả thật không bình thường.
Không hiểu sao, hắn lập tức càng cảm thấy không vui, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, khiến cho hô hấp không thông, chỉ có thể mặt lạnh nói với Diệp Thanh: “Kêu nàng nhanh lên, nếu đến trễ thì tự mình cưỡi ngựa tới.”
Diệp Thanh đáp ứng, chợt nhớ tới trong Đại Lý Tự chưa cấp ngựa cho Lâm Vãn Khanh, không khỏi lắm miệng hỏi một câu.
Tô đại nhân đi ở phía trước, tay áo vung lên, lạnh lùng liếc hắn ta một cái nói: “Cưỡi ngựa của ngươi.”
“Vậy còn ta đây?”
“Chân dài để làm gì?”
Diệp Thanh: “…”
*
Bánh xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc, nghiền nát từng viên đá lởm chởm ở bên ngoài.
Lâm Vãn Khanh thả màn xe đang nắm trong tay xuống, ánh mắt từ đường phố hối hả chuyển về bóng người đang ngồi ở phía bên kia.
Tô Mạch Ức tựa như không muốn tương tác với nàng, vừa lên xe đã bày ra bộ dáng đẩy người ra xa ngàn dặm. Khuôn mặt từ đầu đến cuối đều đen thui, hắn tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần.
Không gian vốn đã kín kẽ chật hẹp, còn thêm áp khí thấp đủ để dọa sợ người.
Lâm Vãn Khanh vốn cũng đoán ra nên càng không muốn trêu chọc hắn vào lúc này.
Hai người ngồi trên xe đi suốt một đường không nói gì, đi từ Đại Lý Tự ở Thịnh Kinh thành Bắc đến Bạch Uyển ở thành Nam.
Vừa mới xuống xe, Tô Mạch Ức cũng không đợi nàng, còn tự mình dẫn theo một đám người bước vào cửa viện.
Đây là một trạch viện tư nhân, mấy năm trước được một phú thương mua lại thành nơi ở ngoại thành.
Bình thường không ai ở, chỉ có hai nha hoàn và một ngoại thất của phú thương đó ở lại. Mà phú thương đó cũng chỉ ngủ lại được khi có chuyện làm ăn ở Thịnh Kinh.
Người chết chính là ngoại thất của phú thương đang nuôi trong trạch viện kia.
Thi thể của nàng ấy được phát hiện khi nha hoàn đang vẩy nước quét nhà vào sáng sớm.
Theo như nha hoàn hầu hạ nói, vị Vân đại cô nương này trước khi làm ngoại thất từng làm ca kỹ trong Bình Khang phường, nên mỗi buổi chiều nhất định phải gảy đàn luyện giọng, tới thời gian ăn trưa sẽ tới đại đường dùng bữa.
Nhưng hôm nay nha hoàn phát hiện nàng ấy không tới đại đường vào giờ cơm nữa.
Cuối cùng hai người họ tìm được nàng ngay trong phòng ngủ của nàng, lúc đó nàng đã chết rồi.
Lâm Vãn Khanh vừa ghi chép lại lời kể của hai nha hoàn, vừa đi theo Tô Mạch Ức, đi về phía người chết đang đặt ở trên giường.
Liếc qua một cái, lúc Lâm Vãn Khanh nhìn thấy thi thể của người chết đã ngẩn ra, sau đó nôn khan một tiếng.
Trước kia ở Kinh Triệu phủ nàng chỉ phụ trách chỉnh lý và sao chép sổ sách ghi chép về vụ án, chưa bao giờ tự mình đi tới hiện trường vụ án. Tất nhiên cũng không phân biệt được giữa hai chữ “ngược đãi” và hiện thực có gì khác nhau.
Nhưng Tô Mạch Ức đang tập trung xem như đã quen với tình huống như này, nhàn nhã mang mạng che mặt và bao tay lên, sau khi đốt ngải làm sạch thi thể thì hắn bắt đầu tiến hành kiểm tra thi thể cẩn thận.
Ngược lại không thấy có chút sự mất tự nhiên nào như trong ngày thường.
Lâm Vãn Khanh không dám nhìn, quay mặt hỏi Diệp Thanh: “Tô đại nhân vẫn luôn tự mình nghiệm thi sao?”
Diệp Thanh gật đầu: “Từ lúc đại nhân vào Đại Lý Tự tới nay, tất cả những vụ án qua tay ngài ấy, nếu có thể tiếp xúc với hiện trường vụ án thì ngài ấy nhất định sẽ tự mình nghiệm thi.”
Lâm Vãn Khanh có chút ngoài ý muốn.
Không ngờ một người ngay cả bút và sách đều phải xếp thẳng hàng với nhau, lúc đi tới trà lâu còn tự mình mang theo một bộ trà cụ bên người, thế mà hắn lại có thể tự mình nghiệm thi.
Nàng nhìn Tô Mạch Ức đến nỗi ngẩn ngơ một lúc lâu, mãi cho tới khi nha hoàn ở bên người cũng đang nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thi thể chuyển một chén trà nóng vào trong tay nàng nói: “Cô nương uống nước đi cho đỡ sợ.”
Bàn tay vốn định nhận lấy chén trà của Lâm Vãn Khanh run lên, trong lúc nhất thời sắc mặt đã trắng đi.
Đúng vậy, những nam nhân ở đây khi thấy thi thể này lại không có ai phản ứng gì.
Chỉ có nàng và hai nha hoàn run rẩy, không dám giương mắt nhìn. Huống chi hôm nay nàng còn đeo khăn quàng đi ra ngoài, hầu kết bị dán lên không lộ ra, khó trách nha hoàn kia lại gọi nàng là cô nương…
Trong phút chốc nàng chột dạ đến mức không chịu nổi, phản ứng đầu tiên không phải là phản bác lại mà lẳng lặng nhìn về phía Tô Mạch Ức.