Khi mặt trăng ở giữa bầu trời, Tô Mạch Ức mang theo người của Đại Lý Tự, chậm rãi rời đi từ Thanh Nhã Cư.
Trong tay hắn vẫn nắm lấy bức thư Lâm Vãn Khanh viết cho Lương Vị Bình.
Nhưng lá thư này đâu phải viết cho Lương Vị Bình, rõ ràng là viết cho hắn.
Nàng biết sau khi nàng rời đi, hắn nhất định sẽ tới thẩm vấn Lương Vị Bình, cho nên nàng đơn giản để lại bức thư này ở nơi dễ thấy nhất trong thư phòng.
Bên trong không chỉ giải thích vì sao đêm đó nàng cùng hắn da thịt thân thiết, còn đề cập tới nơi mình đi lần này.
Tuy rằng Tô Mạch Ức không gặng hỏi, nhưng hắn dám chắc chắn Lâm Vãn Khanh nhất định đã chính miệng nói cho Lương Vị Bình.
Bằng cách này, cho dù Lương Vị Bình nhịn không được thú nhận, nhưng nó phù hợp với thông tin trong thư, Tô Mạch Ức cũng không có lý do gì để làm Lương Vị Bình khó xử nữa.
Thật sự là từng chi tiết nhỏ đều suy nghĩ thay Lương Vị Bình.
Không biết vì sao, ngọn lửa vốn đang kìm nén trong lồng ngực Tô Mạch Ức như muốn bùng cháy trở lại.
“Đại nhân.” Diệp Thanh tiến lại gần, nhìn bức thư bị vò nát trong tay hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Ngài muốn đi về quê của Lâm lục sự tìm nàng ấy sao?”
Tô Mạch Ức cười lạnh, giơ tay xé lá thư nát bấy.
“Nếu nàng thật sự muốn về quê nhà thì sẽ không viết trên thư.”
Diệp Thanh lo lắng, truy vấn: “Xem xét thời gian, thời gian lâu như vậy cũng đủ để chạy trốn khỏi Thịnh Kinh. Một khi ra khỏi thành, con người giống như cá xuống biển, Lâm lục sự nếu không về nhà, muốn tìm nàng cũng không dễ dàng.”
Tô Mạch Ức quay đầu lại, mắt sáng như đuốc.
“Từ cổng thành đến trạm duy nhất ở Thịnh Kinh đi bộ cần ít nhất hai canh giờ. Nàng là một nữ tử, lại là vào ban đêm, nếu tùy tiện từ trong thành đi ra ngoài, chúng ta chỉ cần quất roi tăng tốc chắc chắn sẽ đuổi kịp. ”
“Cho nên…”
“Cho nên, nàng ấy dùng kế điệu hổ ly sơn.” Tô Mạch Ức xoay ngón trỏ dưới ống tay áo rộng, ma sát ra tiếng động sàn sạt.
Hắn dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía cửa thành cách đó không xa, ánh mắt u ám nói: “Nếu nàng muốn chúng ta đuổi theo, vậy chúng ta cũng đừng phụ tâm ý lần này. ”
Cùng một vầng trăng lạnh lẽo, chiếu vào người bị lửa giận thiêu đốt dưới cổng thành, cũng chiếu vào người cả đêm khó ngủ trong ngôi miếu đổ nát.
Nàng cúi người đặt một cái bánh bao nóng trong tay xuống đất, ngón tay thon dài gõ khung cửa.
Một con chó nhỏ màu trắng vẫy vẫy cái đuôi từ xa chạy tới, trong miệng ngậm một tờ giấy nhỏ.
“Ăn đi.” Lâm Vãn Khanh cầm tờ giấy trong miệng nó, xoa xoa đầu nó.
Tiểu bạch cẩu khéo léo ngậm bánh bao, nằm sấp ở một bên ăn.
Một canh giờ trước, Lâm Vãn Khanh từ Đại Lý tự đi ra.
Trên đường Diệp Thanh đưa nàng trở về, nàng thăm dò mấy lần, biết Tô Mạch Ức không nói cho hắn ta biết thân phận của mình.
Cho nên nàng phỏng đoán, nếu như ngay cả Diệp Thanh mà Tô Mạch Ức tín nhiệm nhất cũng không biết, trong Đại Lý Tự hẳn là không ai biết. Hơn nữa vừa rồi Tô Mạch Ức đi vội vàng, ước chừng cũng chỉ dặn dò Diệp Thanh trông chừng nàng.
Không cho nàng đi, cũng không nói không cho người khác đến.
Nàng lấy cớ mua thuốc, nhờ người tìm một hoa nương cải trang thành nàng, mang theo quần áo nữ tử đến thăm.
Diệp Thanh lại là một người thành thật, thấy cách ăn mặc của cô nương hơi lộ ra ngoài, ánh mắt của hắn ta cũng không biết để ở đâu. Cho nên Lâm Vãn Khanh đang mặc quần áo của hoa nương lại nghênh ngang đi ra.
Nàng mua chuộc tiểu ăn mày đầu đường, bảo hắn ta đi tới trước cửa Đại Lý Tự ngồi xổm, nếu như nhìn thấy có người mang theo nha dịch ra khỏi cửa thành liền đến báo cáo với nàng.
Hiện giờ xem ra, Tô Mạch Ức đã phân phó người ra khỏi thành đi cản nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tối nay, không rõ là vui hay buồn.
Vụ án của phụ thân xem ra tạm thời lại phải bị gác lại. Tuy nhiên, nàng vẫn còn một đời để cố gắng.
Nghĩ như vậy, hình như cũng không có gì đáng tiếc.
“Tiểu Bạch.” Lâm Vãn Khanh vỗ vỗ lưng tiểu bạch cẩu, cười nói: “Ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải chạy đi.”
Hôm sau, Lâm Vãn Khanh tính xong canh giờ, dậy thật là sớm.
Lúc nàng rời khỏi Đại Lý Tự chỉ đơn giản thu dọn một ít lương khô, mang theo hai bộ xiêm y để trên đường thay giặt.
Để tránh tai mắt trong thành, nàng không thay trang phục nữ nhi đã mặc ngày hôm qua. Một tay nàng xách theo một cái túi vải, một tay ôm Tiểu Bạch, đi theo nhóm người đầu tiên ra khỏi thành rời khỏi Thịnh Kinh.
Tính toán thời gian, từ tối hôm qua đến bây giờ người của Đại Lý Tự hẳn là đã đuổi theo ít nhất mấy chục dặm.
Thịnh Kinh là thủ đô của Nam Triều, nằm ở cứ điểm, dễ thủ khó công. Cho nên ra khỏi thành và vào thành đều phải đi qua một sơn cốc hẹp, nơi đây cũng là trạm dừng nghỉ chân duy nhất trên đoạn đường này.
Lâm Vãn Khanh tính toán thời gian, nghĩ có lẽ có thể nhanh chóng đến chỗ nghỉ ngơi trước bữa trưa, thuận tiện ăn cơm trưa luôn.
Đại lộ thẳng tắp, cây cối rợp bóng, bên cạnh thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua, cuốn cát sỏi tung bay mù mịt.
Một đường rất thuận lợi, đi đến giữa trưa, nàng đã có thể nhìn thấy trạm dịch nhỏ hai tầng cách đó không xa.
Gạch xám ngói đen, bên ngoài dùng vải chống thấm nước để dựng một khu râm mát cho du khách nghỉ chân.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hôm nay vận khí của nàng không tệ, nếu là trước kia, lúc này dịch trạm đã sớm quá tải. Bây giờ thoạt nhìn, nơi này có vẻ còn rất trống trải.
Nàng tăng nhanh bước chân, Tiểu Bạch đi theo lon ton phía sau nàng.
Chuông trên rèm cửa bị lay động, phát ra tiếng vang thanh thúy. Lâm Vãn Khanh cúi người đi vào, tìm một cái bàn ngồi xuống đại sảnh. Vừa đặt túi trên tay xuống, một tên sai vặt nhỏ từ đại sảnh đi tới.
“Cô nương.” Hắn cười tủm tỉm gọi nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay dịch trạm này đang tu sửa, mời khách nhân lên lầu hai. ”
Lâm Vãn Khanh ngẩn ra, ánh mắt dừng trên người thiếu niên mặc xiêm y nghề mộc ở góc tường, sau đó đi theo gã sai vặt lên lầu hai.
Nàng được đưa đến một nhã gian trong cùng, sạch sẽ và trang nhã, cửa sổ không giáp đường sẽ không bị người đi đường lui tới quấy rầy.
Lâm Vãn Khanh đi vào, muốn mở cửa sổ hít thở một hơi lại phát hiện không đẩy được.
Gã sai vặt ở một bên thấy thế vội vàng nói: “Cả bên trong và bên ngoài đều phải cùng tu sửa, để tránh đột nhiên mở cửa sổ gây ra tai nạn, cho nên cửa sổ cũng không mở được. ”
Đi đường cả buổi sáng, Lâm Vãn Khanh đã đi đến mức chân bủn rủn, chỉ muốn nhanh chóng dùng bữa nghỉ ngơi nên cũng không coi trọng.
Nàng ngồi xuống rót cho mình một ly nước nóng, gọi một phần súp bắp cải đậu phụ và gà ướp nước sốt.
Gã sai vặt trong tiệm cười rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
Nhưng mà Tiểu Bạch nằm sấp dưới chân phát hiện ra có gì đó không đúng.
Nó đột nhiên dỏng tai lên và dán chặt mắt vào cánh cửa. Sau một vài tiếng sủa trầm thấp vang lên trong cổ họng, Tiểu Bạch đột ngột đứng dậy, lo lắng xoay vòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đều.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, chỉ thấy trên cửa sổ lụa thiến in một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ.
Một loại dự cảm không lành hiện lên, nàng còn không kịp suy nghĩ kỹ, liền nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Lâm lục sự sao mới đến liền đi rồi?”
Trong trẻo, lạnh lùng, trầm thấp, mơ hồ còn mang theo tức giận.
Trái tim nàng bị đóng băng trong chốc lát, chìm xuống dưới đáy.
Buổi trưa với cái nắng như thiêu như đốt, mọi thứ dường như dừng lại.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rít vang của ve sầu mùa hạ, giống như có roi đang quất vào tai nàng.
Cửa phòng bị mở ra, một người mặc áo choàng thêu màu trắng sẫm như trăng từ sau cánh cửa gỗ hoa văn hình thoi đang hé mở bước vào, đi tới chỗ nàng không chút vội vàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Đầu hắn đội ngọc quan, tay áo dài đong đưa, bên hông là một đưa lưng ngọc xanh trắng, lộ ra vẻ quan nhã thanh quý, lan chi ngọc thụ.
Tư thế tiên nhân như thế, lúc này nhìn vào mắt Lâm Vãn Khanh lại tựa như tu la địa ngục.
Kinh ngạc, kinh sợ, chột dạ, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt chặn ở cổ họng Lâm Vãn Khanh, làm cho môi răng nàng mở ra khép lại, không phát ra được âm thanh nào.
Tô Mạch Ức cường thế nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt u ám nói: “Lâm lục sự, đây là định đi đâu?”
*
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong ngục giam Đại Lý Tự ẩm ướt, nấm mốc, hôi thối, Lâm Vãn Khanh nhìn hình cụ treo đầy trên tường, an phận quỳ gối trên đống chiếu rơm mục nát.
Nam nhân đối diện ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế bành, đang bất động thanh sắc nhìn nàng.
Tầm mắt hai người ở trong không gian u ám giao nhau trong chốc lát.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ức nhìn thấy nàng mặc nữ trang.
Nữ tử trước mặt mắt ngọc mày ngài, môi son mặt phấn. Một đôi mắt trong veo tràn đầy hơi nước, cho dù là trong hoàn cảnh bẩn thỉu như hiện tại cũng lộ ra một hơi thở trong trẻo, làm cho người ta nhìn qua khó mà quên được.
Ánh mắt hắn lập tức lóe lên, tầm mắt rơi vào trên mái tóc của nàng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Lục sự Kinh triệu phủ, Lâm Vãn Khanh.”
Tô Mạch Ức nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi nữ giả nam trang, tham gia khoa cử, làm giả văn thư lừa gạt Lại Bộ, lừa dối triều đình làm quan. Từng việc một đều là chuyện lớn phải chết, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng rồi hẵng trả lời. ”
Lâm Vãn Khanh lơ đễnh, đổi hướng nhìn ở trên bãi cỏ, mới chậm rãi nói: “Ty chức từ nhỏ đã yêu hình ngục, nhưng bất đắc dĩ là thân nữ nhi, ra hạ sách này chẳng qua vì muốn mưu đoạt một cơ hội, thực hiện khát vọng. Vì sao lại bị đại nhân nói đến tội ác tày trời như thế? ”
“Ngươi cho rằng bản quan sẽ tin?” Tô Mạch Ức cười lạnh.
“Tin hay không tất cả đều nằm trong ý niệm của đại nhân.”
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi cong lên, giống như hai con bướm nhỏ vỗ cánh muốn bay.
Trong lòng Tô Mạch Ức lại run lên.
Một đôi bàn tay lớn giấu dưới tay áo rộng nắm chặt, lại buông ra; buông ra, lại nắm chặt, cuối cùng đáp xuống tay vịn ghế, vỗ không nhẹ không nặng.
“Vậy thì tốt, nếu không muốn nói, chúng ta đổi đề tài khác.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt như áp bức nàng nói: “Người biết chuyện này, ngoại trừ Lương Vị Bình còn có phụ mẫu ngươi đúng không? Ngươi nói xem, bọn họ bao che tội phạm biết không báo, khoản nợ này phải tính như thế nào? ”
Lâm Vãn Khanh bị hỏi đến gần như muốn nhảy lên khỏi đống cỏ.
Chuyện quái gì đang xảy ra với tên cẩu quan này vậy?!
Hắn có biết người quỳ trước mặt hắn ngoại trừ là phạm nhân còn là ân nhân cứu mạng của hắn hay không. Không nhớ đến ân cứu mạng còn chưa tính, vậy mà còn dùng tính mạng chí giao của phụ mẫu nàng ra uy hiếp nàng!
Sớm biết thế lúc trước đã không giúp hắn cho rồi.
Để cho hắn đi theo những tên Thịnh Kinh ăn chơi trác táng, lưu luyến sắc hoa, thanh sắc khuyển mã, sống mơ mơ màng màng là được rồi!
Một cỗ lửa giận đột nhiên bốc lên, Lâm Vãn Khanh từ trên đống cỏ bất ngờ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tô Mạch Ức: “Đại nhân từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện ty chức lừa gạt thân phận. Vậy dám hỏi đại nhân, ty chức vì giúp đại nhân tự hủy thanh danh, khoản nợ này thì tính như thế nào? ”
“Không được nhắc tới chuyện kia!” Tiếng quát giận dữ bất thình lình cắt đứt câu hỏi của Lâm Vãn Khanh.
Vẻ mặt lạnh nhạt mà Tô Mạch Ức cố gắng duy trì bị vấn đề này làm tan rã. Toàn bộ khuôn mặt của hắn không thể kiềm chế đỏ lên, ngay cả cổ cũng mơ hồ hiện ra huyết sắc.
Hắn đây là…
Bị chọc vào chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?
Lâm Vãn Khanh giật mình, một ý nghĩ vẫn bị bỏ quên hiện lên trong đầu.
Nữ giả nam trang trà trộn vào quan trường, chuyện này nói cho cùng là Lại Bộ kiểm duyệt thất trách.
Tô Mạch Ức cũng không có chứng cớ hoài nghi nàng tiến vào Đại Lý Tự vì mưu đồ bất chính. Cho nên hiện giờ hắn cắn chặt không buông, nguyên nhân thực sự là hắn không thể chấp nhận được việc bị một nữ nhân lợi dụng, rồi lẩn quẩn ở bên, thậm chí bỏ đi một mạch.
Đối với Tô Mạch Ức luôn luôn thanh cao, lại tự xưng là phá án như thần mà nói, không thể nghi ngờ là sự khiêu khích và khinh thường lớn nhất.
Huống hồ hôm nay hắn tới tìm nàng, bên cạnh chỉ mang theo Diệp Thanh, rõ ràng là không muốn để cho người khác biết gút mắc lúc trước của bọn họ.
Cho nên, nếu muốn làm giảm sự phẫn nộ của hắn nhất định phải làm cho hắn ý thức được chuyện này cũng không phải vấn đề của một mình nàng.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ, lại yên lặng quỳ trở về.
Nếu đổi lại là tình hình lúc trước, nàng tất nhiên không dám thử. Nhưng bây giờ cẩu quan này đem đao kề lên cổ nàng rồi, chỉ còn cách bí quá hóa liều, phá nồi dìm thuyền.
Dường như không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, Lâm Vãn Khanh dứt khoát thay đổi thành vẻ mặt phẫn nộ bị ác nhân cáo trạng trước, vừa ủy khuất vừa thành khẩn nói với Tô Mạch Ức:
“Dược hiệu của Đào Hoa Túy giao hoan một lần là có thể giải được, nhưng sau khi thuốc đêm đó hết hiệu lực, đại nhân cũng không dừng lại…”
Chương 24: Giằng co (H nhẹ)
“Hơ…”
Tô Mạch Ức giận quá hóa cười, âm thầm siết chặt tay vịn bên cạnh.
“Huống chi mấy lần sau đó đều không phải là ta chủ động.”
Lâm Vãn Khanh tiếp tục, dường như không nhận ra sắc mặt của hắn đã vô cùng khó coi.
“Cho nên chuyện này làm sao có thể hoàn toàn trách…”
Bên tai “loảng xoảng” một tiếng, lưng đập mạnh lên bức tường phía sau, gây ra tiếng vang kinh động của một xâu hình cụ.
Trong chớp mắt, mùi của hắn bao vây lấy nàng.
Tô Mạch Ức dùng tay bóp cổ nàng, Lâm Vãn Khanh không thể phát ra tiếng.
Dưới làn khói đen của ánh lửa, hắn đến gần để nhìn nàng. Con ngươi đen kịt in ánh lửa, phản chiếu lại bộ dạng nhợt nhạt, gầy yếu của nàng, giống như một con nai con bị con sói ngậm trong miệng.
Lâm Vãn Khanh cảm giác được cánh tay trước cổ kia hơi run rẩy.
Ấn chặt, thả ra rồi lại ấn chặt.
Tô Mạch Ức im lặng kiềm lại sức lực, nếu không trong phút chốc ngắn ngủi như vậy, hắn có thể cướp đi tính mạng của nàng.
Chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng Lâm Vãn Khanh biết, nàng đã có phần thắng.
Nhưng cổ bị bóp đến không thể thở, cả gương mặt ngạt đến đỏ bừng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy rùng mình, kiễng đầu ngón chân, hai tay nàng níu lấy vạt áo của Tô Mạch Ức, đè lên môi hắn không chút do dự.
Sức nàng hôn xuống kiên quyết mà mãnh liệt, cho nên Tô Mạch Ức ngẩn ra, răng hai người suýt nữa chạm vào nhau, trong cổ họng từng người phát ra một tiếng rên. Cánh tay hắn vốn đè lấy cổ họng nàng cuối cùng đã thả lỏng.
Nàng mang nữ trang, hai luồng thịt mềm không bị bó buộc đè lên cơ thể nam tính vô cùng nóng bỏng phía trước của người kia.
Nụ hôn đè trên môi hắn đã trở thành cắn.
Đúng thật là cắn, chỉ cần Tô Mạch Ức vùng vẫy hơn nữa, rất có thể xé rách da môi của mình.
Cùng lúc đó, Lâm Vãn Khanh cảm thấy chỗ eo của người nào đó kề sát vào mình, một thứ nóng hầm hập, từ từ lớn lên, cứng lên.
Tô đại nhân…
Quả nhiên là không chịu được sự khiêu khích.
Sự dè dặt và thể diện vốn không bỏ xuống được, bây giờ hoàn toàn không thấy nữa.
Dù sao đối mặt với Tô Mạch Ức, nàng có ngây thơ thế nào đi nữa cũng sẽ có một ảo giác hủy hoại một đóa tiểu kiều hoa. Chuyện liên quan đến sống chết, chi bằng buông bỏ tất cả.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Khanh buông răng cắn Tô Mạch Ức ra, ngược lại dùng đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào bên trong. Khẽ cọ qua chỗ nàng vừa mới hành hạ, nhẹ nhàng liếm một cái.
Trong cổ họng Tô Mạch Ức phát ra một tiếng kêu rên, giữa răng môi còn giữ lại mùi vị thanh ngọt của nàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, hiện giờ bản thân và Lâm Vãn Khanh là đang dính lấy nhau với tư thế nhục nhã thế nào.
Nhưng chỗ bụng dưới của nàng là gậy thịt cứng đến phát đau của hắn.
Giọng nữ nhẹ nhàng, chậm rãi, kèm theo một chút khàn, mang đến hơi thở mềm mại, ngứa ngáy bên tai.
Người trước mặt kia đang nói với hắn một cách vừa vô tội vừa ủy khuất: “Đại nhân, ta đã từng nói, chuyện tối hôm đó, không phải là lỗi của một mình ta.”
Lúc Lâm Vãn Khanh cải nam trang sợ lộ tẩy, vì vậy giọng nói cũng đặc biệt học qua, thường được gắng sức đè thấp.
Bây giờ không cần giả vờ nữa, giọng nói trong trẻo, dịu dàng kia yểu điệu đến mức có thể vắt ra nước, Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy phút chốc xương cốt mềm nhũn.
Một luồng khí nóng bùng cháy từ dưới bụng.
Yết hầu của hắn trượt xuống, trong con ngươi nhuộm lên một chút thô bạo.
Sự kích thích trong cơ thể khó khăn lắm mới sống lại, đột nhiên hắn rất muốn giáo huấn nữ nhân cả gan làm loạn, không biết trời cao đất dày này đàng hoàng một chút.
Nhưng mắt thấy con nai con kia đạt được mục đích, không có chút ý thức được nguy hiểm nào, lúc này đang kiềm lại sức lực, muốn vùng vẫy thoát ra từ trong ngực hắn.
Nhưng eo của nàng bị Tô Mạch Ức ấn lấy. Lâm Vãn Khanh có chút bối rối ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ thấy được hàng mi rõ đến từng cọng của Tô Mạch Ức.
Hắn dùng sức lực cực mạnh đáp lại nàng.
Cánh môi bị ngậm vào trong miệng, mút nghiến, cọ sát, đầu lưỡi thô ráp liếm qua hàm răng xinh xắn, lại dùng sức nâng lên, mở hàm răng của nàng ra, tiến thẳng vào một mạch, đảo khuấy giữa răng môi.
Có phút chốc Lâm Vãn Khanh ngạt thở, ngửa đầu về sau, nhưng bị hắn ấn mạnh lấy eo.
Ngón tay đan vào búi tóc, nàng bị hắn siết chặt.
Cánh tay trên eo di chuyển đến bên dưới vạt áo, hắn tìm đến hai quả anh đào nhỏ đang cạ vào trước ngực hắn một cách chính xác, dùng sức véo một cái, đổi lấy một tiếng kêu của nữ nhân.
Tô Mạch Ức giống như bị động đến cái van nào đó trên cơ thể.
Cơn tức giận lúc nãy xét hỏi nàng đã hóa thành dục vọng ùn ùn kéo đến giữa làn hơi thở.
Lại vang lên “leng keng” một tiếng.
Tô Mạch Ức lại đè Lâm Vãn Khanh lên bức tường phía sau nàng với tư thế nàng dính lấy lưng áo hắn.
Đồ sắt treo đầy tường lắc lư, hình như trong lúc va chạm có phát ra tia lửa.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy bên cổ mát lạnh, một luồng hơi thở ẩm ướt lướt qua.
Dưới ánh lửa lờ mờ, nàng nhìn thấy vạt áo của mình bị kéo ra một chút, một đôi xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra dưới ánh mắt đầy tính công kích của người nào đó.
Tô Mạch Ức đây là muốn…
Muốn làm gì?
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh mờ tối trong ngục, và hình cụ đẫm máu nhầy nhụa trên tường, khó mà tin được.
Dù sao chăng nữa nàng cũng không ngờ, một người ưa sạch sẽ như mạng sống như Tô Mạch Ức vậy mà lại ở đây…
“A!”
Nghi ngờ đứt đoạn ở đây, bởi vì người kia bóp lấy eo nàng một cách hung hãn.
Xúc cảm chân thật, tay của hắn chần chừ ở sau eo, hơi thở ướt át và nóng bỏng phả xuống, trên dái tai truyền đến cảm giác ngứa ran rõ rệt.
Đầu lưỡi của hắn linh hoạt, lướt qua sau tai, cảm giác vùng lưỡi nhỏ mịn cọ qua làn da mỏng manh, mềm mại, khiến cả người nàng run rẩy.
Sự kích thích thuộc về nam nhân kia lúc này đã hóa thành dục vọng thiêu đốt con người. Biến thành sự run rẩy, sợ hãi không ngừng truyền xuống, lay động khắp người.
Nàng choáng váng, mơ màng mà sợ hãi giống như rơi vào một trận giông tố.
Nụ hôn rơi xuống dày đặc như cơn mưa.
Từ sau tai đến bên cổ, từ bên cổ đến xương quai xanh.
Khoái cảm và căng thẳng tập kích cùng lúc, Lâm Vãn Khanh cảm thấy ngạt thở.
Bên tai vang lên tiếng xé lụa, chợt trước ngực cảm thấy lành lạnh. Ngay sau đó lại là cảm giác nóng ngứa ngáy, Lâm Vãn Khanh biết đã xảy ra chuyện gì.
Vạt áo bị kéo ra, áo lót màu trắng thuần mặc bên trong đã lộ ra.
Bởi vì bầu không khí căng thẳng và lạnh lẽo, hai quả đào trước ngực lặng lẽ dựng lên, in ra hình dáng trêu người trên lớp áo mỏng manh.
“Đại, đại nhân…” Lâm Vãn Khanh thử làm hắn thức tỉnh.
Nhưng Tô đại nhân lúc này đâu còn dáng vẻ của một bông hoa cao lãnh, tự kiềm chế, bình tĩnh trong ngày thường.
Chỉ còn lại ý loạn tình mê nguyên thủy.
Dường như Tô Mạch Ức không nghe thấy tiếng gọi mềm mại của nàng, mà xoa lấy một bên tuyết phong dựng đứng của nàng.
Thân hình đẹp đẽ, mềm mại của nữ nhân kề sát cơ thể nóng đến bỏng của mình, cảm giác vừa giống vừa không giống như trong giấc mơ.
Vật cứng dưới hông bị bụng dưới mềm mại của nàng đè lấy, càng căng đau theo từng cái vặn vẹo không yên của nàng.
Quy đầu sung huyết nhạy cảm cọ vào đáy quần, đường vân của vải vóc mang đến khoái cảm rùng mình.
Đột nhiên Tô Mạch Ức nhớ đến một đoạn ký ức của đêm đó, nhớ đến cảm giác thoải mái tận xương tủy sau khi đưa mình vào bí động của người kia.
Kiều huyệt của nữ nhân vừa mềm vừa ướt, quấn chặt lấy mà hút vào. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm im lặng quấn quanh và hấp thụ như vật sống, nhất định phải hút ra tinh dịch mới chịu thôi.
Ngọc hành của hắn rút ra, đâm vào, khuấy đảo trong huyệt mềm, tiếng nước vang lên dâm mị.
Quả thật là hắn chưa hề dừng lại.
Sau khi hắn đè lên người nàng, bắn qua một lần, lại đè nàng lên kệ sách bắn lần hai, lần ba…
Thậm chí là lần đầu đó, hắn vốn có thể giải quyết nhanh chóng, nhưng hắn lại muốn nàng gần nửa canh giờ, khiến nàng lên đỉnh dưới thân mình hai lần.
Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ phiền muộn, thật ra hắn cũng có chút khoái cảm “ăn” được một lần thì càng muốn nữa. Cho nên sau đó mới nảy sinh kích thích với nàng thêm lần hai, lần ba nữa.
Hắn muốn nữ nhân này, chí ít là trên cơ thể.
Hơi thở gấp bên tai càng ngày càng dồn dập, như sự thúc giục trong âm thầm.
Nắm lấy viên tròn mềm mại trong tay, đỉnh đầu khó khăn lắm mới dựng đứng, giống như một con chim non, gắng gượng mổ vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này quy đầu của hắn chống vào cửa tiểu huyệt của nàng. Mặc dù cách hai lớp vải nhưng hắn có thể cảm giác được cái miệng nhỏ kia hút lấy một cách ướt át.
Hắn rất muốn làm liều xé toạc hai tầng ngăn cách này, đâm mình vào, thậm chí dùng xích sắt sau lưng khóa cổ nàng lên, để chơi một cách sảng khoái.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tô Mạch Ức đã bị chính mình dọa sợ.
“Đại nhân…” Lâm Vãn Khanh gọi hắn, nghe ra được sự run rẩy mạnh mẽ nhưng giả vờ bình tĩnh của nàng.
Tay chân của người trong ngực đều trở nên ngoan ngoãn, vòng eo bị hắn túm lấy trong tay kia cũng không dám động đậy.
Nàng vội vàng đổi về tuyến giọng nam tử từng cố gắng bắt chước theo, nhắc nhở một cách cứng nhắc: “Đại nhân đây là đang ở ngục giam của Đại Lý Tự.”
Tư thế vẫn không đổi nhưng tay của Tô Mạch Ức đã thả lỏng.
Một nhịp tim khẽ rơi trở lại, Lâm Vãn Khanh nói tiếp: “Diệp Thanh vẫn còn ở bên ngoài.”
Một lát sau, sự mất khống chế trong mắt nam nhân và màu đỏ tươi ở đuôi mắt đã giảm đi một chút.
Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng buông nàng ra nhưng màu con ngươi lại thêm trầm lắng.
Lâm Vãn Khanh thoát ra khỏi trói buộc của hắn, quay lưng đi sửa sang lại vạt áo và búi tóc đã lộn xộn.
“Ta nhớ ra rồi.”
Phía sau truyền đến giọng của Tô Mạch Ức, trong sự lạnh lẽo còn mang theo chút khàn khàn vẫn chưa giảm đi.
“Chuyện tối hôm đó.” Hắn bình tĩnh nói với nàng: “Không liên quan đến ngươi.”
Cánh tay đang quấn buộc đai lưng hơi dừng lại, Lâm Vãn Khanh không dám xoay người.
Phía sau lại lần nữa vang lên tiếng của Tô Mạch Ức, giọng hắn hơi run: “Lần đầu tiên, là tác dụng của Đào Hoa Túy… Nhưng mấy lần sau đều là tự ta muốn.”
Nhịp tim của Lâm Vãn Khanh rơi xuống một nhịp, ngay cả nhịp thở cũng chậm lại.
Phút chốc bầu không khí yên lặng, đến khi sau lưng truyền đến tiếng vạt áo cạ vào nhau.
Tô Mạch Ức nói xong những lời này, vẻ mặt bình tĩnh mở cửa ngục giam ra.
“Tô đại nhân?” Lâm Vãn Khanh không hiểu ý của hắn, xoay người đi theo hắn.
Người mặc lan bào nguyệt sắc kia đang đứng ở cửa, xoay lưng đi, không nhìn nàng nói: “Ngươi cứu bổn quan một lần, bây giờ bổn quan trả lại ngươi một lần.”
Hắn dừng một chút, nắm chặt vạt áo: “Chuyện ngươi không muốn nói, bổn quan sẽ tự mình điều tra. Trước khi điều tra được, ngươi có thể ở lại Đại Lý Tự.”
Trong mắt Lâm Vãn Khanh lóe lên chút tia sáng, truy hỏi: “Đại nhân có ý gì?”
Tô Mạch Ức xoay người nhìn nàng, không nhìn rõ biểu cảm dưới ánh lửa lờ mờ.
“Chuyện hôm nay và trước kia, ta và ngươi hãy quên đi, từ nay về sau tự mình cẩn thận. Nếu như gây ra rắc rối gì, tất cả đều không liên quan đến Đại Lý Tự.”
“Ừm.” Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Đa tạ đại nhân.”
Tô Mạch Ức im lặng nhìn nàng chốc lát, đi ra khỏi ngục giam.
Không gian bịt kín lại tối sầm.
Xung quanh ngục giam chỉ còn lại đốm đen của những cây đuốc đốt ra, củi tẩm dầu bắn đốm lửa tung tóe ra bên ngoài vang lên tiếng lách tách.
Lâm Vãn Khanh xoa sống lưng đau mỏi, cúi đầu nhìn dấu vết để lại trên cổ mình. Một cảm giác chua chát xông về phía mắt mũi, nàng vội ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu kia.
Nàng không thể khóc, cho dù lúc ở Kinh Triệu Phủ bị roi da đánh đến máu thịt lẫn lộn.
Ngoài cửa sổ là một thế giới khác.
Mặc dù trời đã tối, nhưng đêm nay trăng sáng sao thưa.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy nhiều năm như vậy, hình như bản thân luôn bị vây hãm trong một căn phòng tối như vậy, vùng vẫy khổ sở, lẻ loi một mình.
Thật ra đã mệt rồi, đã tủi thân rồi, nhưng cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn trời.
Bởi vì, tất cả người thân của nàng đều ở đó nhìn nàng.
Chỉ cần nhìn bọn họ thì có thể tìm thấy dũng khí mà tiếp tục.
Lâm Vãn Khanh lau mặt, nhìn bầu trời sao, cười nói: “Con không sao.”
*
Nắng mùa hè chói chang, bầu không khí sau mấy trận mưa xối xả đều nóng ẩm và nhớp nháp.
Mưa ngoài Trường An Điện vừa dứt, cung nhân đã bắt đầu lau chùi phiến đá ngoài hành lang, chổi lau quét qua mặt đất gây ra tiếng động, càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch của xung quanh.
Tô Mạch Ức hồn vía lên mây đi bên cạnh Thái hậu, dọc theo hành lang của nội cung đến hoa viên.
Thái hậu vừa mới bình phục, được Vệ Thù dìu đi, đi đứng phải cẩn thận và chậm rãi.
Hôm nay Tô Mạch Ức đặc biệt đến thăm Thái hậu. Nếu là đi cùng bệnh nhân, theo lý mà nói thì hắn nên hầu hạ cẩn thận, chăm sóc chu đáo.
Nhưng Tô đại nhân chỉ đen mặt, im lặng không lên tiếng mà đi theo sau hai người, giống như một ngục quan áp giải phạm nhân.
Bầu không khí vốn đã ngột ngạt, lại càng khó chịu hơn.
Thái hậu thật sự chịu không nổi, kề đến bên tai Vệ Thù hỏi: “Hôm nay Cảnh Triệt sao vậy?”
Vệ Thù bên cạnh lén nhìn ra sau lưng một cái, lắc đầu nói: “Xem ra tâm trạng rất tệ.”
Thái hậu gật đầu, đang muốn quay đầu lại gọi Tô Mạch Ức qua, liền nghe Vệ Thù nhỏ giọng nói: “Có lẽ là hôm đó chỉ lo đi cứu Lâm lục sự, không cứu được Thái hậu cho nên cảm thấy áy náy đấy.”
“Con nói gì?” Thái hậu ngẩn ra, bỗng chốc dừng bước chân lại.
Vệ Thù không hiểu, đôi mắt xinh đẹp, trong veo chớp một cái: “Thù Nhi nói, có lẽ biểu ca áy náy.”
“Không! Câu trước.” Thái hậu nói: “Con nói nó đi cứu Lâm lục sự.”
Vệ Thù dừng lại, suy nghĩ đáp: “Đúng ạ, lúc đó Lâm lục sự rơi xuống nước, tình hình cấp bách, Thù Nhi nhìn thấy biểu ca lập tức nhảy xuống hồ.”
“Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi…” Thái hậu nghe vậy dưới chân mềm nhũn, tay đỡ lấy trán suýt nữa xụi xuống.
Vệ Thù vội vàng đỡ Thái hậu đến bậc lan can dưới mái hiện bên hành lang ngồi xuống, không hiểu nói: “Cái gì hỏng ạ?”
Thái hậu đau lòng nhức óc nhìn Tô Mạch Ức mộng du đến phía xa, khóc không ra nước mắt.
“Trước đây ai gia luôn xem mắt nữ tử thay Cảnh Triệt, nó không nhìn trúng ai. Thì ra… Thì ra là như vậy…”
Vệ Thù thấy phản ứng của Thái hậu, ngơ ngác chốc lát, nói: “Ý hoàng tổ mẫu nói… Biểu ca huynh ấy…”
“Ai…” Thái hậu vỗ bàn tay Vệ Thù: “Đứa cháu ngoại này của ai gia, ai gia hiểu nhất. Bình thường ai sống chết cũng không để tâm, nó có thể nhảy xuống hồ cứu người, ngoại trừ bị ma quỷ xui khiến, vậy thì chỉ có một lý do.”
Vệ Thù mở to hai mắt, vẻ mặt tủi thân, giữa trán nhuộm vẻ u sầu.
Thái hậu vỗ bàn tay nàng ta nói: “Nếu không thì ai gia đi hỏi xem, phải hay không, cũng phải cho con lời giải thích.”
Vệ Thù giữ bà lại.
“Hoàng tổ mẫu đi hỏi như vậy, biểu ca đâu chịu thừa nhận. Nói không chừng còn khiến huynh ấy và chúng ta sinh ra hiềm khích, sau này càng khó xử.”
“Vậy làm thế nào mới tốt?” Thái hậu hỏi.
Vệ Thù cắn môi nói: “Không bằng Hoàng tổ mẫu phái người theo dõi biểu ca trước, nếu huynh ấy và Lâm lục sự thật sự có gì đó, tìm được chứng cứ mới dễ nói chuyện phải không?”
“Hay là…” Vệ Thù dừng lại một chút: “Cũng tìm người âm thầm điều tra Lâm lục sự. Dù sao người nam phong cũng không giống người khác.”