• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Thuốc bổ


Thời tiết tháng sáu Thịnh Kinh giống như quý nữ trong thâm môn đại trách bị chiều hư. Nũng nịu treo ánh mặt trời vài ngày, lại nổi giận mà náo loạn mấy trận mưa to.


Mưa to cuối thu liên tục mấy ngày, không khí trong lành như được gột rửa.


Dưới ánh mặt trời, khí nóng trên bát sứ trắng mờ mịt, Lâm Vãn Khanh đang cầm chén thuốc, phiền muộn nhìn Tô Mạch Ức đang cáu kỉnh.


“Đại nhân…” Nàng dịu giọng, đưa bát trong tay đến trước mặt hắn: “Nên uống thuốc rồi…”


Người trên giường cứ chằm chú án tông trong tay, vẻ mặt điềm nhiên, nghiêng thân để cho nàng cái gáy.


Lâm Vãn Khanh giật giật khóe miệng. Nếu không niệm tình người nọ bởi vì cứu nàng mà bị thương thì không chừng nàng đã đập cái bát lớn này xuống đầu hắn rồi. Vì không cho Thái hậu lo lắng nên chuyện bị thương bị Tô Mạch Ức khống chế tin tức. Cho nên kề cận chăm sóc cũng chỉ còn có nàng và Diệp Thanh.


Vừa khéo, hôm nay Diệp Thanh có công vụ phải xử lý. Trước khi hắn ta đi đã kín đáo đưa thuốc cho Lâm Vãn Khanh, dặn dò nàng nhất định phải chăm sóc Tô Mạch Ức uống hết. Nàng còn đáp ứng sảng khoái, không ai nói cho nàng biết rằng hầu hạ cẩu quan này uống thuốc là chuyện đòi mạng.


Nàng nhìn chén thuốc trong tay đã hâm nóng ba lần, khóc không ra nước mắt oán thán xả giận: “Đại nhân… Tốt xấu gì ngài cũng được xếp vào hàng Cửu khanh Đại Lý Tự Khanh, sợ uống thuốc là…”


“Ai nói bổn quan sợ hả?” Giọng người trên giường trầm ổn, quyển hồ sơ trong tay run lên, hơi có chút hùng hồn hỏi lại.


“Bổn quan chỉ là không muốn uống.”


Lâm Vãn Khanh: “…”


Thích sỉ diện không thừa nhận gì hết, chuyện xấu hổ này hình như Tô đại nhân xưa nay rất am hiểu.


Đứng cả buổi cũng khuyên cả buổi, cho dù là có tính tình tốt cũng mất sạch sẽ. Khát vọng của nàng không chỗ thi triển, lại phải như một nha hoàn yên trước ngựa sau hầu hạ người ta.


Lâm Vãn Khanh bất mãn, dứt khoát đặt bát thuốc xuống bàn, nói: “Vậy hứa hẹn trước đó của đại nhân, nếu ta phá án và bắt giam được án gian sát này sẽ để cho ta vào Đại Lý Tự.”


“Nhưng án gian sát là bổn quan phá.”


Giọng nói xen lẫn tiếng lật sách qua lại, không hề gợn sóng.


Lâm Vãn Khanh bị sự vô lại của hắn làm cho ngơ ngác, há miệng không thể tin nói: “Mạch suy nghĩ phá án rõ ràng là ta cung cấp!”


“Nhưng một bước mấu chốt nhất là bổn quan phá.”


“…”


Giờ phút này Lâm Vãn Khanh rất muốn đánh người, nhưng đánh người đang ốm đau và còn là cấp trên chung quy không phải chuyện nàng có thể làm được.


Thế là nàng nhắm mắt hít vài hơi, nỗ lực giữ vững bình tĩnh nói: “Lúc đuổi bắt, nếu không có ta không màng nguy hiểm nhảy xuống sông thì chưa chắc hung phạm có thể bị bắt được.”


Người trên giường vùi đầu đọc sách, cổ không nhúc nhích, nhẹ nhàng cho nàng một cái liếc mắt, nói: “Còn không biết xấu hổ nói đuổi bắt. Chính mình thiếu chút nữa mất mạng không nói, còn hại bổn quan bị thương.”


Nói xong hắn giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngừng một chút, nói: “Bổn quan bởi vì ngươi mà bị thương, theo lý tiền thuốc men nên là ngươi trả.”


Lâm Vãn Khanh xù lông, vỗ bàn cả giận nói: “Ta cũng đâu có kêu ngài tới cứu ta! Chính ngài muốn sắm vai anh hùng, sao còn trách người khác!”


“A…”


Tô Mạch Ức cười khẩy, nói: “Tên đó đâm ngươi một cái từ phía sau đúng là không giết được ngươi. Chẳng qua nếu như ngươi bị thương, thân phận khó tránh khỏi không che được. Chuyện điều ngươi từ Kinh Triệu Phủ đến tạm Đại Lý Tự này, quan trường Thịnh Kinh không ai không biết, đến lúc đó có tin đồn khó nghe nào đó thì ngươi ở trong tù không nghe được, nhưng bổn quan thì phải làm sao chứ?”


Lâm Vãn Khanh không phản bác được, phồng má không nói lời nào.


Tô Mạch Ức không nghe thấy tiếng động mãi một lúc lâu, tựa đầu từ sách trong thò ra, nhìn Lâm Vãn Khanh một chút, nói: “Ngày ấy vì sao ngươi muốn cứu hung thủ kia?”


Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, thuận miệng đáp: “Ngài thấy một người sắp chết sẽ không cứu sao?”


Trong ánh mắt người trước mặt phủ thêm vài phần nghiêm túc, hắn để sách trong tay xuống, người thẳng băng nói: “Có lòng đồng tình là chuyện tốt, nhưng cần phải dành cho người xứng đáng.”


Lâm Vãn Khanh chẳng muốn nói chuyện cùng hắn, cúi đầu rầu rĩ: “Tâ cứu hắn không phải là bởi vì đồng tình.”


Tô Mạch Ức nhíu mày: “Ồ? Thế là vì cảm kích hay sao?”


Lâm Vãn Khanh nghe vậy cũng ngồi thẳng người, nhìn Tô Mạch Ức với vẻ mặt run sợ, nói: “Trước khi hung thủ chưa được chứng minh có tội thì gã ta vẫn là nghi phạm, là người bình thường giống chúng ta.”


Tô Mạch Ức nhẹ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục lật qua lật lại sách trong tay: “Thế nhưng luật pháp Nam Triều quy định, nếu như nghi phạm không thể tự chứng nhận trong sạch vậy không thể được xóa đi hiềm nghi.”


“Vậy đại nhân cảm thấy như vậy đúng không?” Vẻ mặt Lâm Vãn Khanh thành thật, tiếng nói bỗng lớn hơn vài phần: “Oan uổng một người tốt và thả nhầm một người xấu, đại nhân cảm thấy cái sai lầm nào nghiêm trọng hơn?”


Tô Mạch Ức đáp: “Đương nhiên là thả nhầm người xấu.”


Lâm Vãn Khanh không phục nói: “Đại nhân chọn như thế là vì đại nhân là người đứng trên cao, trong mắt của ngài ổn định đại cục quan trọng hơn một cá nhân trong dân chúng. Vậy nếu như đại nhân chính là nghi phạm đó thì sao? Người nhà đại nhân là nghi phạm thì sao? Đại nhân còn có thể nghĩ như thế sao?”


Người nam nhân trên giường trong phút chốc buông quyển sách trong tay xuống, vẻ mặt sắc bén nhìn nàng, nói: “Giả thiết của ngươi căn bản sẽ không xảy ra với bổn quan. Huống hồ đối với bổn quan, xử oan cho một người tốt và thả nhầm người xấu, hai loại tình huống này cũng sẽ không tồn tại.”


Lâm Vãn Khanh tức giận đến muốn lập tức đi qua bóp chết hắn ngay.


Nàng đỡ bàn đứng dậy, một tiếng loảng xoảng vang, bát trên bàn lắc lư một cái, suýt nữa là đổ thuốc bên trong. Người trên giường cũng không bị sự táo bạo của nàng đe dọa, vẫn cứ đọc sách như mây trôi nước chảy.


Mắt nàng đảo hai vòng, Lâm Vãn Khanh bưng thuốc trên bàn bằng một tay, lặng lẽ giấu ở phía sau. Nàng chậm rãi bước đi thong thả đến bên giường Tô Mạch Ức, từ trên cao nhìn xuống hắn.


Nhưng mà Tô đại nhân sớm đã nhìn quen đủ chuyện trên đời hoàn toàn bất động, tư thế lật sách còn đặc biệt ưu nhã hơn vài phần.


Lâm Vãn Khanh gọi hắn, giọng nói cung kính ngoan ngoãn: “Đại nhân.”


“Ừ.”


Tô đại nhân ăn nói có ý tứ tới một cái liếc mắt cũng không có cho nàng.


“Ty chức có một cái manh mối mà Vương Hổ khi còn sống chỉ tiết lộ cho một mình ty chức, đại nhân có muốn nghe hay không?”


“Hả?”


Tô đại nhân vừa rồi vẫn còn vùi đầu vào công việc, nghe vậy quả nhiên ngẩng đầu, môi mỏng không có huyết sắc hé mở, vẻ mặt kinh ngạc.


Trong nháy mắt, Lâm Vãn Khanh vừa vươn tay liền nắm chặt cái cằm của hắn. Lúc Tô Mạch Ức có dự cảm không đúng thì đã muộn.


Nước thuốc trong đắng có sạn lấp đầy khoang miệng, thuận theo yết hầu trượt vào dạ dày, tỏa ra mùi tanh sắt nhàn nhạt. Nếu không phải nước thuốc là dạng lỏng khi nuốt phải gấp thì Tô Mạch Ức có khi đã nhổ ra tại chỗ. Lâm Vãn Khanh lặp lại chiêu cũ, đổ hết chén thuốc trái khuyên không uống, phải khuyên không muốn vào miệng hắn.


Một chén vào trong bụng, lại bởi vì miệng vết thương nhúc nhích sẽ đau nhức, Tô Mạch Ức không dám ho khan, không dám nôn mửa. Khuôn mặt nổi danh Thịnh Kinh kia, khuôn mặt tuấn tú tư thái dịu dàng riêng biệt kia bị kiềm nén tới xanh lè…


Đổ xong rồi, thừa dịp bây giờ Tô Mạch Ức không thể cử động mạnh, không thể xuống đất, nhưng cố tình Lâm Vãn Khanh còn không đi. Nàng chỉ lui xa đi một tí, cười híp mắt quan sát dáng vẻ Tô đại nhân tức giận đến muốn giết người nhưng lại không biết xử nàng thế nào.


Khỏi nói hả giận cỡ nào.


“Nước!”


Biểu cảm Tô Mạch Ức như muốn ngất đi, chỉ chỉ trà âu trên bàn.


Lâm Vãn Khanh lười biếng đi qua, rót cho hắn một chén súc miệng.


“Ngươi cho bổn quan uống cái gì? !” Tô Mạch Ức vừa súc miệng, vừa ôm cổ họng của mình, giống như thứ uống vào là thuốc độc nào đó.





Lâm Vãn Khanh cười nói: “Chính là thuốc gần đây đại nhân uống. Diệp thị vệ trước khi đi đã cho ta, đây còn là ty chức đích thân đi nấu nữa đấy.”


Tô Mạch Ức giật mình, biểu cảm nhìn Lâm Vãn Khanh từ phẫn nộ biến thành sợ hãi.


“Vậy hắn không nói ngươi biết thuốc đó một bộ là ba lần uống. Chắc không phải ngươi nấu hết một lần rồi đổ hết cho ta đó chứ!?”


“…” Lâm Vãn Khanh cảm thấy có chút váng đầu ù tai…


Không phải, Diệp Thanh đâu có nói một bộ là ba lần uống! Điều này có thể trách nàng sao?


Mặt Tô Mạch Ức bắt đầu nóng hừng hực, giống như một củ khoai nướng đỏ rực. Hình như hắn có chút nóng lên, giật ra chút vạt áo, cam chịu số phận ngẩng lên đầu nhìn lên trời.


Cẩu quan này…


Sẽ không chết vì bị nàng đổ thuốc chứ…


Lâm Vãn Khanh cảm thấy lần này mình sợ là làm có chút quá đáng. Là thuốc thì có ba phần độc, liều thuốc này dùng nhiều, nói như nào thì cũng sẽ có chút tác dụng phụ.


Nàng buông chén không trong tay, hoang mang lo sợ đi tới, vươn tay muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán Tô Mạch Ức nhưng bị hắn nghiêng đầu tránh né.


Hắn nghiêng đầu không nhìn Lâm Vãn Khanh, cắn chặt răng, nhíu mày, không nói một lời, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ. Lâm Vãn Khanh vội vàng lục lọi đơn thuốc của bộ thuốc này từ trong một đống đơn thuốc ở trong phòng. Đương quy, lộc nhung, táo đỏ, a giao, hải mã… Đều là một vài thuốc bổ huyết lợi ích khí, trông không có vấn đề gì, chắc có lẽ uống vào không xảy ra tai nạn chết người đâu. Lâm Vãn Khanh bỏ đơn thuốc trong tay, lại nhìn Tô đại nhân đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền một chút.


Hắn ngồi nghiêng ở trên giường, bộ quần áo trong đơn bạc. Áo ngủ bằng gấm khoác lên ngực và eo của hắn, hai cái đùi khép lại đặt trên giường một cách quy củ. Thế nhưng trong bức Trích Tiên ốm yếu đồ như tiên như vẽ, Lâm Vãn Khanh lại thấy được một hình ảnh có chút không ăn khớp.


Chỗ bụng dưới của Tô đại nhân, chính giữa hai chân, có một vật gì đó đang chống cao lên, lớn lên với tốc độ nhanh như bay, khiến áo ngủ bằng gấm nhô lên một cái lều lớn.


“…”


Lâm Vãn Khanh lại nhìn thoáng qua đơn thuốc trên tay mình…


Đều là những thuốc bổ huyết lợi khí, không sai, nhưng bên trong ngoại trừ có mấy vị thuốc bổ khí lợi huyết thì còn bổ thận tráng dương… Vừa rồi nàng dùng gấp ba số lượng cho Tô Mạch Ức uống, hôm nay đoán chừng Tô đại nhân đã sắp bạo thể mà chết rồi…


“Đại… Đại nhân…”


Mỗ khanh nào đó biết mình làm sai, chỉ bằng một hơi thở là thanh thế ngã rơi tận đáy.


Nàng cụp đầu, ỉu xìu nhích sát đến bên giường Tô Mạch Ức, hỏi dò: “Làm… Làm sao đây…”


Lúc này Tô Mạch Ức cũng đang khó chịu, toàn thân khô nóng không nói, cái nơi vốn không thường xuyên được thả ra mấy càng thêm trướng và đau nhức không thôi.


Hắn từ từ nhắm hai mắt, vừa ổn định hơi thở vừa cầm ga giường nói: “Đi tịnh thất chuẩn bị nước lạnh đi.”


Lâm Vãn Khanh nào dám không nghe. Siêng năng chạy tới tịnh thất, cầm một cái khăn vải bố, một chậu nước lạnh, đặt trước giường Tô Mạch Ức.


Tô Mạch Ức nhìn nàng, không rõ là thẹn thùng hay là tức giận, vẻ mặt quái gở, nói: “Ngươi đi ra ngoài.”





Lâm Vãn Khanh chưa hết sững sờ xoay người, không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn vài lần. Vết thương trên lưng Tô Mạch Ức còn chưa khỏe, không thể xuống giường, không thể cúi người. Lúc hắn nghiêng người để lấy khăn vải sẽ động đến miệng vết thương, hắn liền nhíu mày hít một hơi.


Cuối cùng Lâm Vãn Khanh vẫn là không đành lòng. Ai làm người nấy chịu, nàng khẽ cắn môi, đi qua lấy khăn vải trên tay Tô Mạch Ức nói: “Để ta giúp ngài đi.”


Tô Mạch Ức nghe vậy quả nhiên run rẩy, muốn cướp khăn trên tay nàng. Lâm Vãn Khanh không cho. Nàng đóng cửa sổ lại, nghiêng người ngồi trên giường, còn thả màn bốn phía xuống.


Ánh sáng trong phòng và mặt Tô Mạch Ức cùng tối lại. Mặt hắn đen lại, muốn lấy lại khăn vải đang trong tay nàng, nhưng động đến miệng vết thương lại hít sâu một hơi.


Lâm Vãn Khanh ấn hắn dựa nghiêng vào vào đầu giường, bất đắc dĩ nói: “Đã nhìn từ lâu rồi. Nếu ngài không bỏ thể diện xuống được thì nhắm mắt lại.”


“Ngươi…” Tô Mạch Ức nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải. Dù sao nữ tử vô liêm sỉ tới thế này, hắn thật sự chưa từng gặp qua.


Lâm Vãn Khanh biết rõ hắn muốn nói cái gì, cũng lười tranh cãi với hắn, chỉ nhìn chằm chằm lều vải lớn giữa hai chân hắn, nói: “Sau khi dựa vào thuốc để cương lên, nếu không giải quyết kịp thời, nén lâu sẽ bị bệnh liệt dương đấy.”


“…”


Mặt Tô Mạch Ức càng thêm đen rồi.


“Đại nhân không muốn về sau này bị bất lực, không thể tạo người nhỉ?”


Lâm Vãn Khanh hỏi, một đôi mắt to thanh tịnh xinh đẹp, vô cùng tinh khiết. Dường như người nào phải nói ra cái chữ “Không” thì chính là kẻ bẩn thỉu… Lấy tâm hèn mọn bỉ ổi của mình đọ với bụng dạ thuần khiết.


Tô Mạch Ức bối rối. Nhưng sự thật đã chứng minh, sự bối rối của hắn là dư thừa. Bởi vì Lâm Vãn Khanh căn bản không cần phải đợi hắn gật đầu. Tựa như phán quan cân nhắc mức hình phạt cho phạm nhân, không cần thông qua đồng ý của phạm nhân. Áo ngủ bằng gấm bị xốc lên, một đôi tay mềm yếu chuẩn xác không sai một li mà cầm lấy gậy thịt đang hưng phấn cương cứng của hắn. Tô Mạch Ức không kịp trốn tránh, một luồng khoái cảm liền truyền đến từ chỗ bụng dưới một cách rõ ràng.


Chương 28: Tự an ủi


Hắn thoáng nhìn Lâm Vãn Khanh quỳ ngồi ở mép ngoài giường, vừa giúp hắn cởi quần lót, vừa vươn tay vào, muốn lấy gậy thịt ra. Tô Mạch Ức bị dọa đổ mồ hôi lạnh.


“Không cần lấy ra.”


Hắn cuống quít ngăn cản, lúc luống cuống tay chân lại động tới miệng vết thương, đau đến mặt nhăn mày nhó.


Đầu ngón tay nắm gậy thịt của hắn dừng lại, hai mắt nữ nhân trước mặt nhìn chằm chằm vào nóc giường một cách vô thần, ra vẻ trấn định, nói: “Vậy muốn làm như nào…”


“Làm… Cứ cách quần lót là được rồi…”


Tô Mạch Ức cũng không dám nhìn nàng, hai người lấy một tư thế cực mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, biến thành hai củ khoai nướng.


“Được thôi…”


Sau một lát, Lâm Vãn Khanh cúi đầu xuống một chút, dùng chút sức nắm chặt cây gậy lớn vừa nóng lại vừa cứng trong tay, bắt đầu vuốt lên xuống.


“Ừ…”


Hô hấp Tô Mạch Ức liền dồn dập, Lâm Vãn Khanh không dám nhìn.


Tấm màn này là vải nhung dày, gần như là có thể phủ tối. Chỉ cần vừa thả xuống, bên trong liền giống như đêm tối. Xem ra con người Tô Mạch Ức ngay cả ngủ cũng bắt bẻ không để lọt một tia ánh sáng.


Hoàn cảnh đen kịt dễ làm cho người ta nghĩ xa xôi, đặc biệt là khi cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng hô hấp.


Lâm Vãn Khanh nhớ tới lúc ở tịnh thất của Tô Mạch Ức, trong lúc vô tình nàng đã nhìn thấy dáng vẻ của thứ đang trong tay nàng. Đương nhiên, lúc kia, nó không hưng phấn và có tính công kích như bây giờ. Có lẽ là xuất phát từ tò mò, tay của nàng hơi nắm chặt lại xíu, Lâm Vãn Khanh nhắm mắt lại.


Tay truyền đến cảm giác cực nóng, dù là cách miếng vải thì cũng nóng đến mức lòng bàn tay của nàng hơi hơi rịn ra mồ hôi. Xúc cảm của một vùng đổ mồ hôi ẩm ướt chính là gân xanh nổi lên, chúng quấn quanh thân trụ to như cổ tay, phần ngọn giần giật giần giật, đây là sự đáp lại nóng bỏng cho công sức lao động của nàng.


Nàng đột nhiên cảm thấy có hơi nóng. Không biết là vào đêm kia ở phòng tài liệu, cái thứ này làm sao tiến vào thân thể của mình. Nhỏ tới đáng sợ như vậy, mình ngay lúc đó khó khăn biết mấy.


Nắp chặn vừa mở ra, trí nhớ thân thể theo đó ùa về.


Nàng nhớ lại một đêm đó, cảnh tượng hai chân nàng bị Tô Mạch Ức gác lên đầu vai, nửa người treo lơ lửng, giữa hai người chỉ có hai vật khắng khít. Đầu tiên là đau nhức, là trướng, sau làm nàng đến mức cuống họng khô khốc, hai mắt đẫm lệ như sương mù, xót rít vừa bắt đầu liền biến thành ngưa ngứa. Giống như vô số con côn trùng nhỏ đang leo lên vào sâu trong đóa hoa, gặm nuốt. Cái cảm giác điên dại này từ chỗ sâu trong bụng nhỏ đi một đường truyền thẳng đến hoa đế sung huyết cứng rắn giữa hai đùi non.


Tô Mạch Ức đâm vừa tàn nhẫn vừa nhanh, không cho nàng cơ hội để thở. Cho dù là ra vào tới mức nàng xuất thủy cũng không ngừng, trái lại là sóng triều xuân thủy, tiếp tục đâm vào càng thêm hung ác.


Đây là một lần duy nhất Lâm Vãn Khanh thấy hắn không khống chế được. Trước đó nàng chưa bao giờ biết rõ Tô đại nhân thanh cao tự phụ vậy mà cũng có một mặt trầm luân như vậy.


“A……”


Suy nghĩ lung tung, động tác trong tay Lâm Vãn Khanh cũng bất giác mạnh thêm vài phần, khiến cho Tô Mạch Ức kêu đau một tiếng. Cũng không biết là đau hay là thoải mái.


Lâm Vãn Khanh thăm dò hỏi: “Đại nhân? Ta làm hơi mạnh tay à?”


“Không.”


Đáp lại nàng chỉ có một chữ ngắn gọn.


“Thế ta tiếp tục.”


“Ừ.”


Lâm Vãn Khanh lắc lắc đầu, giữ vững tinh thần tiếp tục.


Mà giờ khắc này Tô đại nhân nằm quy củ trên giường, trong lòng cũng không mây trôi nước chảy giống biểu hiện bên ngoài.


Kể từ cái đêm bắt đầu có chuyện nam nữ với Lâm Vãn Khanh, thật ra hắn thường mơ thấy nàng. Mơ thấy nàng mặt mày đầy “xuân”, dáng vẻ dạng chân hầu hạ dưới người hắn. Khi đó, hắn chỉ xem là mình bị ma quỷ ám ảnh, nhưng vào ban ngày nhìn thấy nàng vẫn sẽ có một chút cảm giác tội lỗi khó nói.


Thế nhưng lần sau, ở ngục giam lại một lần nữa không khống chế được cho hắn biết rằng có lẽ là một đêm kia cảm giác quá tuyệt, hắn ăn tủy trong xương mới biết liếm cũng ngon, đối với nữ nhân căn bản là chưa thỏa mãn dục vọng. Ai cũng có dục vọng, cái này không có gì mà xấu hổ.


Vì vậy hắn tháo xuống tự trách, bắt đầu đổi thành cùng nàng giao hoan đủ kiểu ở trong mộng. Cho dù là ban ngày thì có đôi khi hắn cũng sẽ nhìn áo bào nam tử màu xám nhạt trên người nàng và tưởng tượng cơ thể dưới vải vóc không hề có mỹ cảm là một cơ thể tốt đẹp như thế nào.


Đêm hôm đó quá tối nên hắn không nhìn kỹ. Thế nhưng là xúc cảm trên tay nhẫn mịn mềm mại và làn môi ấm áp mọng nước. “Ôn hương nhuyễn ngọc”, dùng để hình dung nàng cực kỳ phù hợp.


Suy nghĩ mới vừa nổi lên, trướng đau dưới bụng lại tăng thêm vài phần. Tay của nàng cũng rất mềm, bao bọc ấm áp, vô cùng có kiên nhẫn lên xuống an ủi.


Tơ lụa trơn bóng mơn trớn trên thân gậy, khi tay của nàng đi xuống, vải sẽ va chạm với bao quy đầu mẫn cảm nhất. Nàng nhất định không biết, hắn đã chảy tinh rồi.


Nước dịch óng ánh thuận theo khe rãnh của lỗ nhỏ chảy ra, thấm ướt quần lót lụa mềm mịn khiến động tác của nàng trở nên không hề trôi chảy như vậy.


“Đại nhân…”


Hắn nghe tiếng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như lửa của Lâm Vãn Khanh, ánh mắt láo liên nhìn chỗ khác.


“Ta… ta.. hơi khó làm tiếp rồi…”


Lúc này Tô Mạch Ức mới phát hiện, quần lót của mình không chỉ ẩm ướt một chút. Thật sự là quá tệ rồi, mỗi lần đối mặt với nữ nhân này giống như mọi kiên trì đều có thể dễ dàng bị tan rã. Thế nhưng đều đã làm tới bước này rồi, không thể bảo nàng dừng lại. Hắn không muốn nàng ngừng.


Ngươi…”


Giọng khàn khàn, sớm đã nhuốm đầy tình dục.


Hầu kết của hắn hoạt động nhẹ, lát sau mới nói: “Ngươi có thể cởi ra.”


Cho dù trong lòng bất ngờ, kinh hãi, nhưng Lâm Vãn Khanh vẫn làm theo. Nàng cẩn thận cởi bỏ dây lưng quần của Tô Mạch Ức, vươn tay đụng vào con rồng khổng lồ nóng như lửa kia.


“Ừm!”


Vừa mới chạm vào, hai người đều không nhịn được phát ra âm thanh nhỏ. Lâm Vãn Khanh là khiếp đảm, Tô Mạch Ức thì không biết là vì cái gì.


So sánh với cảm giác cách một tầng vải vóc như vừa rồi, cảm giác da thịt chạm nhau thật sự là quá khác biệt.


Nếp uốn và gân mạch trên gậy thịt sẽ ma sát với tay nàng khi nàng vuốt lên vuốt xuống. Mồ hôi rịn và hỗn hợp dịch thể trắng đục lẫn vào nhau, xúc cảm cũng trở nên kiều diễm và dâm mỹ. Còn có trong không khí bỗng trở nên đậm đặc mùi vị nam tính, mặn ẩm, mang theo hơi thở của biển cả.


Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay mình như đang nắm một ngọn lửa, thuận theo mười ngón tay của nàng cháy lan một đường tới lục phủ ngũ tạng, tất cả xương cốt tứ chi và cháy rừng rực.


Nàng dần dần cảm thấy đùi non của mình cũng có phản ứng… Chỗ dưới bụng, chỗ cọ xót với quần lót cũng có chút ê, có chút trướng. Hơi động nhẹ còn có chút tê dại. Nàng vô thức kẹp chân, thế nhưng là khẽ động mới phát hiện, mình cũng ướt.


Lâm Vãn Khanh cuối cùng cũng hối hận vì quyết định này rồi. Nếu như có thể trở lại, nàng nhất định sẽ ôm cảm giác tội lỗi đầy mình và quay đầu một đi không trở lại.


Cánh tay đã bủn rủn, hết lần này tới lần khác người này lại thiên phú kinh người, cho dù đã qua gần nửa canh giờ thì Lâm Vãn Khanh đợi mãi không thấy hắn có tư thế phun ra cuối cùng.


“Đại nhân…” Nàng thật sự nhịn không được, nhẹ giọng hỏi dò, nói: “Ngài… ngài còn bao lâu nữa?”


Trả lời nàng, chỉ có thở dốc ồ ồ của nam nhân.


Lâm Vãn Khanh lặng lẽ hé mí mắt, chỉ thấy Tô Mạch Ức cau mày kiếm, môi mỏng khẽ mở, dưới vạt áo màu trắng thuần nửa mở là lồng ngực tinh tráng đang phập phồng. Chỗ yết hầu đường cong rõ ràng, một giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống, nhưng lửng lơ không rơi.


Nàng ngây người chốc lát, cũng đã quên động tác trên tay.


“Đừng ngừng.”


Ngay sau đó chính là một bàn tay rực lửa phủ trọn bàn tay của nàng, níu tay của nàng lại. Sức rất lớn, gần như nắm đau nàng. Lâm Vãn Khanh cúi đầu, nhìn thấy khớp xương rõ ràng và gân xanh nổi lên trên bàn tay kia.


Đột nhiên vuốt nhanh hơn, cọ sát tới mức lòng bàn tay nàng nóng lên.


Tô Mạch Ức giống như rất thống khổ, thế nhưng hai gò má ửng hồng và tiếng ngâm nga không rõ giữa răng môi lại giống như rất thoải mái. Cái biểu cảm dục tiên dục tử, trầm luân tình dục này là biểu cảm mà nàng chưa từng thấy trên mặt Tô đại nhân.


Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, lập tức kịp phản ứng… Tô Mạch Ức đang thủ dâm, hắn nắm tay của nàng để thủ dâm. Còn nàng vậy mà cũng ngồi một bên nhìn hắn thủ dâm.


Hình ảnh đóa hoa cao ngạo này rơi xuống phàm trần thật sự là quá có sức công kích. Một cảm giác ngứa ngáy thêm khô nóng leo ra từ trong lòng Lâm Vãn Khanh, giống như dây leo đã thấm đủ mưa xuân, cành lá xum xuê, trải khắp núi đồi rất nhanh. Lâm Vãn Khanh bị ma xui quỷ khiến duỗi ra ngón trỏ, dùng móng tay không dài không ngắn vuốt một cái trên đỉnh gậy thịt của hắn.


“Ừ! A……”


Một trạm cuối cùng nhất thất thủ.


Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, cảm giác rùng mình, tê dại lan tràn từ đỉnh đầu, dọc theo đốt sống cùng cháy thẳng đến đỉnh đầu, khiến đầu óc hắn mông lung như rơi xuống đám mây. Hắn hoảng hốt trong chốc lát, đến khi bên tai truyền đến tiếng la của nữ tử. Thị giác chưa khôi phục, hai mắt còn có chút giãn nở. Nhưng thứ trắng đục dính đầy mặt Lâm Vãn Khanh thì hắn vẫn thấy rõ ràng. Trên khuôn mặt mỹ nhân ửng đỏ đều là thứ của hắn rơi lạch bạch. Trái lại không chút nhếch nhác mà chỉ có vô cùng kiều diễm.


Lâm Vãn Khanh không biết làm sao nhìn hắn. Sau lúc lâu, mềm nhẹ kêu câu: “Đại nhân.”


Nàng vươn tay lau thứ có chút tanh ướt trên mặt mình, sau khi nhìn nó liền không khỏi lại xấu hổ. Cái này, không hiểu sao đã biến thành ấm ức.


“Đại nhân, ngài sao trên mặt…”


Nửa câu sau không nói tiếp, lỗ tai Lâm Vãn Khanh đã nóng cháy.


Tô Mạch Ức bị hỏi đến không có lời nào để nói, tiếng gọi “Đại nhân” kia cũng khiến hắn đặc biệt khó chịu nổi.


Lâm Vãn Khanh cắn cắn môi, rồi lại từ từ xốc màn lên đi lấy khăn vải bố.


Nàng lúng túng: “Ta chỉ nói giúp đại nhân giải quyết, chứ chưa nói đại nhân có thể… Đại nhân thiếu nợ ta lần này…”


Tiếng nói không lớn, nhưng Tô Mạch Ức vẫn nghe được.


“Đại nhân muốn trả như thế nào?”


Lâm Vãn Khanh tùy ý lau thứ dinh dính trên tay, quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức đang có vẻ mặt thoả mãn.


Hắn vẫn còn ngẩn ngơ, bên tai ong ong, nghe không được rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt Lâm Vãn Khanh không hiểu sao khiến tim hắn loạn nhịp.


Hắn hắng giọng một cái, cứng ngắc nói: “Ngươi lau mặt trước đi.”


Nói xong muốn cầm khăn vải bố cho nàng. Nhưng bị Lâm Vãn Khanh giữ tay hắn lại.


Người trước mắt đánh giá hắn, một đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh chớp vài cái. Nhưng mà Tô Mạch Ức căn bản không thèm nhìn ánh mắt của nàng, tất cả ánh mắt của hắn đều quy tụ ở đôi môi anh đào khép hờ của nàng.


Bởi vì có thứ của hắn ở đó nên thật sự không có cách nào xem nhẹ. Bên cạnh môi anh đào mềm mại là một chút chất lỏng giống như sữa đặc mà con mèo nhỏ sau khi ăn vụng dính lại.


“Đại nhân đi Lại bộ, đem biên chế của ta cho Đại Lý Tự quản lý đi.”


“…”


Tô Mạch Ức nghẹn, có ảo giác bị người ta ức hiếp. Dường như chỉ cần hắn không đáp ứng, nàng có thể treo khuôn mặt thế kia lắc lư trước mặt hắn. Song, tuy chiêu này thô bạo nhưng hữu dụng.


Tô đại nhân nhìn gương mặt phù dung còn chưa rửa sạch kia, cuối cùng là bớt lại vài phần tự tin. Trước kia hắn không đồng ý cũng là vì có tâm tư muốn cố ý làm khó dễ Lâm Vãn Khanh. Ai bảo nàng to gan lớn mật, nữ cải nam trang, còn hão huyền muốn bỏ chạy sau khi ngủ với mệnh quan triều đình. Nói cho cùng, chuyện đến Lại bộ đòi một người này đối với với Tô Mạch Ức thật sự là một chuyện dễ dàng. Vả lại thân phận người trước mắt quả thật chưa rõ, lại rất gian xảo, bụng dạ cẩn thận, tỉ mỉ rất hiếm có, để nàng ở bên người theo dõi, có hắn đích thân nhìn chằm chằm vào, cho dù nàng có mưu đồ làm loạn thì chắc hẳn cũng khó mà thực hiện.


Suy nghĩ điều này, Tô Mạch Ức cuộn tay đặt bên môi, ho nhẹ hai tiếng nói: “Đi tìm Diệp Thanh lấy tấm bài treo hông, từ nay về sau đi theo bên người bổn quan làm việc giống như hắn ta.”


Lâm Vãn Khanh kinh ngạc: “Bên người?”


Tô Mạch Ức xị mặt, cao giọng lên tiếp tục nói: “Bổn quan đích thân nhìn chằm chằm ngươi, đừng hi vọng giở được mánh khóe nào.”


Thật ra Lâm Vãn Khanh không phải cố ý tính kế Tô Mạch Ức. Nghĩ cách để hắn cho tấm bài bên đeo hông cũng là khi tiến hành chuyện này đến bước cuối cùng mới nghĩ đến.


Nàng thấy biểu cảm lạ lẫm trên mặt Tô Mạch Ức, chợt nhớ tới Lương Vị Bình đã từng nói: “Lúc tai nam nhân mềm nhất chính là khi vật kia của hắn được hầu hạ thoải mái.”


Dù sao đã bị cẩu quan từ chối, Lâm Vãn Khanh tính toán không bằng thử một lần. Kết quả chưa từng nghĩ, con người Lương Vị Bình làm chuyện gì cũng không đáng tin cậy, nói cái gì cũng không có đạo lý, duy chỉ có duy nhất chuyện này… Thật sự không lừa nàng.


Lâm Vãn Khanh cầm lấy tấm bài của mình đứng trước phòng tông án, trong lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.


Trời chiều nhá nhem chiếu rọi để lại chút ánh chiều tà.


Nàng ngẩng đầu nhìn cửa gỗ hoa văn cánh hoa củ ấu, nàng biết nàng cùng với quá khứ của mình cuối cùng vẹn vẹn chỉ có một cánh cửa ngăn cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK