Gấm vóc tơ trắng rơi xuống đất, nhiễu loạn vô cùng kích thích.
Bụi bặm bay lượn giữa chùm tia sáng thấu qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng giống như những hạt cát vàng.
Toàn thân mỹ nhân trắng như tuyết, dưới ánh nắng ấm áp mùa xuân như hơi phát sáng, trong suốt tựa ngọc.
Đôi tay cầm bút lông mềm hơi ngừng lại một chút, Tô Mạch Ức giật mình.
Lâm Vãn Khanh treo nụ cười, lộ ra hàm răng thẳng, ngọt giống như canh lệ mát rượi thấu lòng người.
Nàng đi qua đó, rút trâm ngọc trên đầu ra.
Tóc xanh như giội mực, đen bóng như gấm, lúc rơi xuống vừa vặn che kín sống lưng trắng như tuyết, dừng lại ngang eo.
Nàng nắm tay Tô Mạch Ức lên, ánh mắt chật vật rơi vào một hũ mật hoa hòe để trên tủ.
“Đều nói tâm tình như mật, những lời vừa rồi của đại nhân cũng phải dùng mật viết mới phải.”
Nói xong liền chống tay ngồi lên trên án thư, cắn môi nhìn hắn. Mi mắt nàng cong cong, đôi chân ngọc thon dài giao vào nhau, đu đưa tới lui như đang chơi xích đu.
Một nụ hôn nhẹ rơi lên môi nàng, Tô Mạch Ức nghiêng người lấy hũ mật hoa hòe kia.
Mật hoa đậm đặc trong suốt phát sáng trượt xuôi theo bờ khay sứ trắng xuống dưới, đọng lại thành một vũng nho nhỏ, phát ra màu vàng sáng bóng.
Tô Mạch Ức lấy một chiếc bút lông dê mới tinh, nhẹ nhàng nhúng qua nhúng lại trong vũng mật. Một giọt hoa mật trên đầu bút màu trắng buông rơi bản thân giữa không trung, để lại một hạt sáng trong suốt trên nhũ hoa của mỹ nhân.
“Ưm…”
Theo cử động đặt bút của hắn, Lâm Vãn Khanh kêu lên một tiếng lảnh lót, hai tay nắm lấy hai bên án thư, toàn thân run rẩy. Nhũ hoa truyền tới cảm giác buồn buồn rõ ràng, có chút đâm chọc co rút rất nhanh nhưng nhiều hơn lại là những khoái cảm không nói ra được.
Cùng người mình yêu làm chuyện thân mật lại phong nhã như bậy, trên đời này không có gì có thể làm cho người khác động tình hơn chuyện này.
Thế nhưng Tô Mạch Ức vẫn duy trì dáng vẻ thản nhiên tự đắc nhất, đưa bút lặn ngụp lay động dục vọng của nàng.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy mình đang lơ lửng đột nhiên rơi xuống khỏi đám mây, theo những chuyển động ngòi bút của hắn dao động tới tận chân trời.
Trên ngực truyền tới khoái cảm giống như những đốm lửa nhỏ, một đường dọc theo bụng truyền xuống dưới, rơi vào nơi bí ẩn giữa hai chân, nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy.
“Ưm…” Lâm Vãn Khanh hừ nhẹ, giọng nói thầm khàn đi: “Cảnh Triệt…”
Nàng gọi hắn, ngửa mặt nằm vật xuống, hai cái chân dài tự nhiên cong lên, đưa sang hai bên trái phải của mặt bàn.
“Chỗ này…” Nàng nói, giọng cũng ngọt lịm như mật hoa hòe trong tay hắn: “Chỗ này cũng phải…”
Nói xong ngón tay đi tới kẽ hở giữa phần thịt béo mập kia, nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa đang khép lại ra.
Hô hấp của Tô Mạch Ức hơi chậm lại, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay nàng. Chỉ thấy dưới phần lông lưa thưa, hai mảnh âm môi xinh xắn phát sáng long lanh, chỗ ở giữa đó là cảnh đẹp tuyệt thế, miệng huyệt chỉ mở một độ vừa ngón út khẽ mấp máy, chậm rãi chảy dịch thể ra bên ngoài.
Huyệt nhỏ xinh đẹp của mỹ nhân vẫn cực kỳ đẹp, nhìn trăm ngàn lần rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy, hắn lại vẫn không nhịn được thất thần.
“Cảnh Triệt…” Lâm Vãn Khanh thấy hắn bất động hồi lâu không làm, nhẹ giọng nhắc nhở, thuận tay đẩy phần hoa châu mỏng manh hướng lên trên, lộ ra âm đế sưng lên dựng đứng.
“Ưm, ưm…”
Theo đầu bút mềm mại dần lướt xuống, âm đế truyền tới những khoái cảm khó có thể diễn tả bằng lời. Phần da non mỏng bị lông dê lướt ngang dọc kích động, khoái cảm giống như những đợt sóng, dâng lên từng đợt, từng đợt cuồn cuộn.
Không bao lâu sau, nàng thét chói tai, thân thể lên đỉnh lần thứ nhất.
Tiếng dịch thể rơi xuống róc rách vang lên bên tai, tí tách, tí tách, giống như một cơn mưa xuân mông lung.
Đôi mắt đẹp của Lâm Vãn Khanh mơ màng nhìn bóng cây đung đưa loang lổ bên ngoài cửa sổ, thở dốc như cá mắc cạn.
Tô Mạch Ức kiên nhẫn chờ bên cạnh, đợi nàng tỉnh táo mới cúi người.
Đầu lưỡi ấm áp rơi xuống nhũ hoa đầy mật đường, quét qua phần da ở đỉnh non mềm, lại là một đợt kích thích lành lạnh. Một khắc sau, nhũ hoa đỏ bừng bị hắn ngậm hết vào trong miệng.
Hắn giống như một kẻ tham ăn được thưởng thức thứ đẹp nhất thế gian, môi mỏng khẽ hút, đầu lưỡi chòng ghẹo, như phải ăn hết hồn nàng.
“Ưm, Cảnh Triệt…” Nàng đạt được khoái cảm cực lớn từ đó, không tự chủ được ưỡn ngực về phía trước, đưa hai viên tròn mềm nhũn vào trong miệng hắn.
Tô Mạch Ức cũng không từ chối, một tay nâng tuyết phong của nàng, nhẹ nhàng nhào nặn, ngậm vào nhiều hơn.
“Thật, thật thoải mái…” Lâm Vãn Khanh vong tình thấp giọng lẩm nhẩm, đưa tay đỡ đầu hắn, để hắn kề sát hơn.
Đầu lưỡi ấm nóng đi thẳng một đường xuống dưới, từ đầu ngực tới rốn, xuống chút nữa, tới giữa hai chân.
Lâm Vãn Khanh không thể chờ đợi thêm mà mở rộng mình ra, bàn tay đang vén tiểu huyệt cũng không hề bỏ xuống, cho đến khi đầu lưỡi Tô Mạch Ức liếm lên âm đế, nàng mới rít lên một lần nữa.
Nàng cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt kia thật giống một đống củi mới, lửa dục từ chân đột ngột vọt lên, đốt cháy xương tay, bên tai đều là tiếng những đốm lửa nổ tanh tách.
Trong không khí là mùi thơm thanh đạm của hoa hòe, vị ngọt khiến cho tâm trạng người ta thoải mái.
Nàng phiêu đãng, chỉ cảm thấy mình bị Tô Mạch Ức dẫn lên mây, lảo đảo trĩu xuống, không ngừng run rẩy, lại giống như những chồi non nhỏ mới ló ra trên đầu cành ngoài cửa sổ.
“Cảnh Triệt…” Giọng nàng khẽ run, “Vào trong ta… nhanh một chút, vào trong ta…”
Theo tiếng quần áo nặng nề rơi xuống đất, thân thể nóng bừng của nam nhân nghiêng người đè xuống.
Hắn chống cánh tay bên cạnh nàng, cúi người nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng ấm áp.
Chỗ cửa huyệt đã ướt đẫm là quy đầu cứng rắn kiên nhẫn đã nóng như lửa của hắn, vào một chút xíu để mở cửa huyệt đang đóng chặt ra, chậm rãi phá vỡ sự ngăn cản của thịt mềm, cắm vào trong thân thể nàng, độ sâu rất thích hợp.
“Ưm…” Giọng nam trầm thấp hấp dẫn lay động không khí bên tai, hắn đã hoàn toàn đi vào bên trong của nàng.
Mỗi một nếp nhăn đầu bọc cây gậy thịt cứng rắn của hắn, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh cương cứng và những nhịp mạch đập trên thân gậy thịt của hắn.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
Cũng không biết là nhịp tim đập của hắn, hay là của nàng, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tràn ngập hương hoa hòe và ánh nắng mùa xuân.
Nàng nhớ tới đêm đông nửa năm trước, hắn bảo vệ nàng trong lòng mình, nàng vùi đầu yên lặng nghe tim hắn đập.
“Cảnh Triệt…” Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy mắt mũi hơi cay cay, hai tay leo lên sống lưng của hắn, “Ta rất thích chàng…”
Hắn cười một tiếng mang cưng chiều vô hạn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc mai hơi ướt mồ hôi của nàng, nàng nghe thấy hắn nói: “Ta cũng vậy.”
Nói xong hắn đẩy eo thật mạnh, quy đầu khó khăn lắm đẩy lên hoa tâm nhạy cảm nhất của nàng.
Sau đó thân thể kịch liệt đâm vào, Tô Mạch Ức sớm đã gần bùng nổ, sau cảnh tượng đẹp đẽ này, hắn căng sống lưng nên mới có thể kìm nén để bản thân mình không bắn tinh quá sớm.
Tiểu huyệt của nàng vẫn còn hút lại, giống như một cái miệng nhỏ đã cắn chặt thì sẽ không buông, mặc cho hắn có cắm vào như thế nào chỉ có thể càng ngày càng chặt, chất lỏng cũng càng ngày càng nhiều.
Bên tai đã sớm vang lên tiếng nước chảy róc rách, chỗ hai người giao hợp kéo ra chỉ bạc, thuận theo đôi chân dài của hắn mà chảy xuống.
“Cảnh Triệt, Cảnh Triệt cắm ta…” Lâm Vãn Khanh nỉ non bằng giọng thật thấp, phô bày sự càn rỡ trước giờ chưa từng có. “Dùng sức, dùng sức… a…”
Tô Mạch Ức vốn không có sức đề kháng với nàng, hôm nay lại nghe nàng gọi như thế thì sao còn có thể kiên nhẫn được, hắn liền vươn người ngồi dậy, kéo người dọc theo cạnh bàn.
Hai chân bị hắn giữ bên người, huyệt thịt mềm mại và bánh hoa đều lồ lộ trước mắt.
Hắn cúi đầu chỉ thấy hai mảnh cánh hoa đã bị tẽ ra, ngậm thật chặt dục long to lớn của hắn, theo rung động của đợt đẩy eo vừa rồi vừa nuốt vừa phun.
Trên thân cây gậy có mảng sáng lấp lánh, chợt có mị thịt hơi thò ra, đều là mau khi bị làm đến lên đỉnh.
“Cảnh Triệt, Cảnh Triệt…”
Nữ nhân phía dưới bị làm tới đỉnh cao nhất, những giọt nước mắt làm ướt lông mi, gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, đôi môi khép mở chỉ phát ra rất nhiều từ ngữ khêu gợi.
“Thích?” Hắn hỏi, thanh âm trầm tĩnh như thường lệ. “Thích ta vào trong nàng như vậy?”
“Thích.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, đôi tay nõn nà xoa lên nhũ hoa đã dựng đứng của mình. “Dùng sức, nhanh hơn một chút.”
“Ừ…” Tô Mạch Ức nhận được thánh lệnh nhấc hai chân nàng lên, liều mạng điên cuồng rút ra cắm vào.
“A a a… Cảnh Triệt!!!” Lâm Vãn Khanh thét chói tai, trong lời nói toàn là vui vẻ, cái gì cũng đã nói, duy chỉ có không kêu hắn dừng.
Lại mấy chục lần làm thật mạnh, lúc tới cao triều, hai tay Tô Mạch Ức đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng từ trên bàn xuống.
Trong lúc rút ra cắm vào tới đỉnh đi tới chỗ cửa sổ màn làm bằng lụa mỏng xuyên thấu những tia sáng loang lổ, đẩy phần mông nõn nà của nàng lên, dựa vào đó một chút.
Hai người làm một lần điên cuồng bên song cửa sổ, tựa cuồng phong thổi gắt trước khi mưa như thác đổ, hoa rơi rào rào.
“A, a… Cảnh, Cảnh Triệt thật là nhanh!” Lâm Vãn Khanh yếu ớt rên rỉ, móng tay cắm trên vai hắn dần dần trắng bợt cả, “Đừng ngừng, dùng sức, dùng sức!”
“A, a, a!!!”
Theo mấy tiếng gầm nhẹ ngỗ ngược của nam nhân, Lâm Vãn Khanh cảm thấy bản thân bị hắn dẫn tới một vùng toàn là ánh sáng trắng, bên tai đều là tiếng vo ve, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ có khoái cảm chân thực chỗ giữa hai chân là thực sự thoải mái.
Nàng cũng kêu lên, cơ thể bị từng đợt tinh dịch trắng đục dày đặc bắn vào, thuận theo chỗ hai người giao hợp rất chặt mà chảy từng giọt ra ngoài.
Tô Mạch Ức ôm nàng, chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa, dường như buộc phải hòa cùng một thể với nàng, xương hòa xương, máu trong máu.
Nàng cũng ôm lại hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Trong phòng thoáng chốc trầm xuống, chỉ có từng đợt tiếng thở dốc của hai người thay nhau vang lên.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, xuyên qua bả vai đầy mồ hôi của hắn nhìn về phía tấm màn cửa sổ mỏng đầy ánh mặt trời ở phía đối diện.
Nàng đột nhiên cảm nhận được, thế gian này dù có không thể chịu nổi hơn nữa, gian khổ hơn nữa, chỉ cần còn có hắn ở đây, đó chính là tồn tại đáng tin muôn thuở.
Những năm tháng niên thiếu kham khổ hốt hoảng đó ở thời khắc gặp hắn đã một đi không trở lại.
Hóa thành một phòng ánh nắng mùa xuân hôm nay.
Phiên ngoại 4: Tô đại nhân thực hiện “công vụ” (1)
Lại là ba tháng mùa xuân của một năm, cỏ xanh oanh lượn, vạn vật phục hồi. Đỉnh núi ngoại ô Thịnh Kinh nhuộm tuyết, đỗ quyên sườn núi chờ xuân.
Trên triều đình Đại Nam đương nhiên là một quang cảnh khác.
Trên bậc thang trăm cấp trước Thái Cực điện, văn thần võ tướng đủ loại quan phục tím đỏ xanh đen tụ năm tụ ba, kết thành nhóm, thỉnh thoảng châu đầu kề tai nói chút chuyện bát quái trong triều gần đây.
“Này!” Hình Bộ thượng thư bước nhanh theo các bậc bên dưới, dùng cùi chỏ chọc Ngự Sử đại phu bên cạnh, cẩn thận hỏi thăm: “Nghe nói thiên kim nhà Tô đại nhân dạo này chuẩn bị làm tiệc trăm ngày? Là ngày kia đúng không?”
Ngự Sử đại phu bấm ngón tay, ngửa đầu nghĩ ngợi chốc lát: “Tính ra thì là thời gian này, ước chừng khoảng hai ngày nữa.”
Bên kia, Lại Bộ thượng thư cũng ghé đầu sang, cười hì hì nói: “Không thể ngờ Ngự Sử đại nhân ngày thường thanh cao tiết tháo, không bị gì ảnh hưởng lại có thể nhớ sinh nhật của thiên kim Tô đại nhân rõ ràng như vậy.”
Nói xong còn tặc lưỡi hai tiếng, trong mắt còn mang mấy phần trêu chọc.
Ngự Sử đại phu nghe được nhưng coi thường, châm biếm lại: “Cũng không biết là ai mấy ngày trước vì muốn Tô đại nhân vui vẻ mà đổi tất cả trực giảng trẻ tuổi của Quốc Tử Giám sang nam nhân trên dưới tứ tuần… Chậc chậc… còn không biết xấu hổ mà nói ta…”
“…” Lại Bộ thượng thư khẽ khựng lại, nhất thời đỏ mặt, trợn tròn mắt yêu cầu người đối diện nuốt lại lời nói, lại bị Hộ Bộ thượng thư lại gần phía sau lôi đi.
Hộ Bộ thượng thư cười ha hả: “Đều là người làm quan trên triều, ai không làm việc theo ý tứ người bên trên cơ chứ. Lúc Thế tử phi mới có thai, Thái hậu đã để Hoàng thượng phân phó Hộ Bộ, trước đó đã chuẩn bị xong bạc dùng cho tiệc trăm ngày.”
Mọi người ngừng lại một lát, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, hậu đài của Tô đại nhân quả nhiên cứng rắn lạ thường.
Điều này cũng khiến mọi người tiến thêm một bước vào trầm mặc, vội vàng âm thầm tính toán trong lòng, phải làm thế nào mới có thể ôm bắp đùi cường tráng của Tô đại nhân chặt thêm chút nữa.
Nhưng mà, Tô đại nhân có hai bắp đùi to khỏe đã ngâm ở Đại Lý Tự khoảng hai tháng có lẻ.
Những ngày gần đây, biên cảnh Đại Nam bất ổn, thường có gián điệp hoạt động, cho nên văn kiện quan trọng mà quan phủ các châu báo lên cũng nhiều gấp ba lần so với bình thường.
Hắn luôn là người tự tay làm mọi việc, tuyệt đối không ham hố nhỏ mọn.
Bởi vậy đợi đến khi Lâm Vãn Khanh hết tháng ở cữ, Tô Mạch Ức cũng chỉ tăng ca làm việc.
Cũng may bây giờ Lâm Vãn Khanh đặt toàn bộ chú ý lên người nữ nhi, hoàn toàn không hề quan tâm đến hắn, hắn cũng bớt đi vài phần cảm giác tội lỗi.
“Đại nhân.” Diệp Thanh ôm một đống văn kiện hỗn tạp đi vào trong, “Đây là của hôm nay.”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu nhìn, lại là hơn mười phân.
Hắn thở dài, ngừng bút trong tay lại, ngửa người về phía sau xoa phần trán ngọc thụ lâm phong của mình, lười biếng hỏi: “Hôm nay là ngày nào rồi.”
Diệp Thanh suy nghĩ một hồi, lại nói: “Bẩm đại nhân, nếu thuộc hạ không nhớ lầm, hôm nay đã là mười sáu tháng ba.”
“Mười sáu tháng ba…” Tô Mạch Ức lặp lại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Kết quả hắn nghiêng đầu hỏi Diệp Thanh: “Vậy… gần đây có phải có ngày gì đặc biệt không?”
Diệp Thanh mặt đầy khó hiểu, nghiêng đầu nghĩ ngợi chốc lát, sau đó bất chợt đưa tay ra vỗ một cái, cả kinh nói: “Ôi! Người nói xem chuyện quan trọng như vậy sao thuộc hạ lại quên mất cơ chứ?!”
“Sao?” Tô Mạch Ức hỏi.
“Mấy ngày nữa chính là hai mươi tư tháng ba.”
“…” Tô Mạch Ức suy nghĩ một chút: “Thì sao chứ?”
“Thì sao?” Diệp Thanh hỏi ngược lại, nói có chút chê trách: “Hai mươi tư tháng ba chính là lập hạ!”
Tô Mạch Ức cau mày lại, cảm thấy không đúng nhưng lại không nói ra được, chỉ hỏi: “Lập hạ có chuyện gì quan trọng?”
“Ha!” Mặt Diệp Thanh tỏ vẻ cao thâm khó lường, tiến tới bên tai Tô Mạch Ức nói: “Sau lập hạ thì lứa vải đầu tiên của Nam Hải sẽ chín! Lâm Lục Sự… À không! Thế tử phi thích ăn vải như vậy, hơn nữa người lại vừa mới sinh đại cô nương, đại nhân đương nhiên nên tìm cách lấy vải để người vui vẻ một chút.”
“À…” Tô Mạch Ức bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Chuyện này giao cho ngươi đi làm đi.”
“Được ạ.” Diệp ngốc nghếch nhận nhiệm vụ chạy như điên, mới vừa ra tới cửa lại bị Tô đại nhân gọi lại.
Hắn mím môi, nghĩ ngợi: “Tiểu Bạch sắp sinh, ngươi nhớ đi tìm một bà mụ thuần thục một chút tới.”
“Vâng!” Diệp Thanh đáp lời rất nhanh.
“Còn nữa!” Tô đại nhân nheo mắt lại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ trong chốc lát thực sự không thể nhớ nổi, chỉ đành khoát tay một cái nói: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Bên kia, phủ Thế tử.
Hai mẹ con sớm đã bị ném ra sau đầu đang lười biếng nằm trên tháp.
Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp xuyên qua song cửa lăng hoa chiếu xuống, lưu lại một quầng sáng trên bàn tay nhỏ bé béo mập non mềm, toàn thịt.
Tiểu gia hỏa không biết đây là cái gì, đôi mắt đen nhánh mở to trượt theo, quơ bản tay nhỏ bé muốn nắm lấy.
Nhưng lần nào cũng không bắt được cái gì, nàng cũng chẳng nổi giận, cười khanh khách rất vui vẻ.
Lâm Vãn Khanh chống đầu nhìn nàng, cũng bật cười.
“Thất Thất nhà chúng ta thật thích cười.” Nắm tay bên kia là Thái hậu cũng đang nằm nghiêng người.
Mi mắt bà cong cong, ánh mắt dịu dàng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của ngại tôn nữ, cảm khái: “Giống nãi nãi nó khi còn bé.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy ngẩn người ra, gật đầu: “Có thể giống mẫu thân của Cảnh Triệt là phúc của Thất Thất.”
Đứa con đầu tiên của Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh là nữ nhi.
Bởi vì sinh vào ngày mùng bảy tháng mười hai nên lấy nhũ danh là Thất Thất, vừa vặn giống nhũ danh Kỳ Kỳ của công chúa An Dương.
Lâm Vãn Khanh biết, Tô Mạch Ức gọi con như vậy cũng vì muốn làm tròn nguyện vọng của Thái hậu.
Phải nói sủng ái mà Thái hậu dành cho Thất Thất thực sự quá là rõ ràng, đến mức nhân thần cộng phẫn.
Thất Thất mới ra đời không lâu, Thái hậu đã bảo Vĩnh Huy đế phong tước quận chúa cho nàng, lúc đầy tháng suýt nữa dọn hết quốc khố.
Tô đại nhân khuyên can mãi mà chẳng được, cuối cùng chỉ đành thông đồng với Ngự Sử vạch tội mình mấy lần, mới miễn cưỡng ổn định được quốc khố Đại Nam.
Ai ngờ Thái hậu không thuận theo, không buông tha, lại dời từ tư kho của mình ra, nói đưa cho Thất Thất xây phủ đệ.
Tô Mạch Ức sợ rằng thanh danh mấy năm làm quan của bản thân sẽ bị bỏ hết, mấy lần dùng tình để nói lý, lúc này mới có thể trừ bỏ ý định cho hắn xuống hố, thành một tham quan vô lại tiếng xấu vạn năm của Thái hậu. Thất Thất được Thái hậu yêu thích, đương nhiên không lo cơm áo, không thiếu sủng ái.
Lúc Lâm Vãn Khanh ở cữ, Thái hậu suýt nữa ở lại trong phủ Thế tử. Bà không chỉ tìm bà vú tốt nhất Thịnh Kinh tới, còn mời nữ y điều chỉnh hậu sản tốt nhất cho Lâm Vãn Khanh, thậm chí tự mình ra tay chăm sóc mẫu tử hai người.
Nhưng suy cho cùng Thái hậu cũng được người phục vụ, nào hiểu cách phục vụ người khác.
Mấy lần chữa lợn lành thành lợn què, bị Tô Mạch Ức khuyên nhủ mấy phen, bà mới ấm ức thu tay, đồng ý không tham gia nữa.
Hôm nay đúng lúc “tiệc trăm ngày” của Thất Thất, thái hậu nói gì cũng phải tổ chức chúc mừng lớn một phen.
Chính vì thế, trước ngày hôm đó bà sai người phát thiệp mời tới chúng thần trên triều đình và Hoàng thất tông hôn, còn cầm tiền riêng của mình ra làm chút đồ vật tốt.
Lâm Vãn Khanh vốn muốn khuyên nhưng lại thấy lão nhân gia hiếm khi vui vẻ như vậy, cũng vô hại, theo ý bà đi.
“Dạo gần đây con và Cảnh Triệt sao rồi?” Thái hậu xoa xoa bàn tay mềm nhỏ bé của Thất Thất, hỏi một câu trong lúc lơ đãng.
“Dạ?” Bất ngờ bị hỏi câu như vậy, Lâm Vãn Khanh mới nhớ ra hình như vài ngày rồi mình chưa gặp Tô Mạch Ức.
Cũng không biết hắn béo lên hay gầy đi.
Cuối cùng nàng cũng thành thật nói: “Dạo gần đây hình như chàng ấy bận rộn nhiều việc, thường xuyên về lúc con và Thất Thất đã đi nghỉ, cũng đã vài ngày chưa thấy chàng ấy.”
“Cái gì?” Thái hậu vừa nghe xong ngồi bật dậy: “Con hết ở cữ cũng đã hơn hai tháng mà lâu như vậy cũng chưa từng gặp nó?”
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hình như là… gặp một hai lần? Hai ba lần?”
“Ôi… con!” Thái hậu than thở, dùng giọng hận rèn sắt không thể thành thép hỏi: “Lúc mang thai hai đứa cũng rất ít chung phòng đúng chứ?”
“A, dạ?” Mặt Lâm Vãn Khanh ửng hồng, có hơi ngượng ngùng nói: “Dạ, đúng ạ… chàng ấy luôn cẩn thận dè dặt, sợ làm hài tử bị thương, cho nên cũng không có…”
“Hỏng rồi!” Thái hậu bấm đầu ngón tay bắt đầu đếm: “Mang thai mười tháng, ở cữ một tháng, sau đó hai tháng, các con vẫn chưa chung phòng?”
Lâm Vãn Khanh cắn môi đảo đảo mắt, cứng đơ gật đầu.
Thái hậu nhìn khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu của nàng, ngập ngừng nói: “Con nói xem tiểu tử này liệu… có người khác ở bên ngoài hay không?”
“Dạ?” Lâm Vãn Khanh nghiêng người qua, không dám tin vào tai mình.
Thái hậu mặt đầy đau lòng ôm đầu, bà nhắc nhở: “Nhớ năm đó, lúc ai gia mang thai, hậu cung của tiên đế truyền ra liên tiếp mấy chục tin mừng. Nam nhân ấy à, ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng có thể quản chính mình hay không, thì cũng không chắc.”
“Kể ra, mấy chục tin…” Lâm Vãn Khanh nhếch mép: “Cái này cũng quá lợi hại rồi… Cho nên… Tiên đế là bồ công anh thích hành tẩu sao ạ?”
Gieo giống khắp nơi.
“Cho nên cái gì?” Thái hậu không nghe rõ một câu sau, dịch sát lại hỏi.
“Không, không ạ…” Lâm Vãn Khanh cười rất lúng túng, cúi đầu sửa lại mái tóc bị nữ nhi vò loạn một chút: “Nhưng Hoàng thượng không phải là người đa tình mà, con nhớ từ lúc cô cô con vào cung tới sau này đều độc chiếm thánh sủng, sau khi qua đời ba năm, hậu cung của Hoàng thượng mới có động tĩnh.”
“Đó là vì Hoàng thượng giống ai gia.” Thái hậu chống cằm, có lý chẳng sợ thua: “Nhưng sao con biết được, lỡ Cảnh Triệt giống ngoại công của nó nhiều hơn chút, vẫn nên tự giữ mình nhiều hơn chút như ai gia.”
“…” Cho nên, người cứ ba ngày lại hai lần mang hoàng thư đến thảo luận với nàng rốt cuộc là ai…
Lâm Vãn Khanh nuốt nước miếng, rốt cuộc có những chuyện nói quá thẳng cũng không tốt.
Tô Mạch Ức là người như thế nào, Thái hậu không biết, nàng còn có thể không biết hay sao.
Nghĩ lúc đó nàng muốn dùng sắc trao đổi, Tô đại nhân vậy mà suýt chút nữa dù có bị kìm nén ngột ngạt tàn tật suốt đời cũng không chịu làm loạn.
Hơn nữa, sau khi nàng nghi ngờ mình mang thai, thỉnh thoảng thấy hắn nhẫn nhịn thực sự cực khổ, khi đã không có gì đáng ngại cũng muốn mặc hắn làm ẩu một lần, nhưng Tô đại nhân cho tới bây giờ đều tự cung tự cấp, không làm bậy dù chỉ một lần.
Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng chỉ dùng tay thay hắn giải phóng mấy lần.
Thái hậu nhìn khuôn mặt đầy vẻ sao cũng được của nàng, có ý tốt nhắc nhở: “Ai gia là người nói công chính phải trái, tất sẽ không vì Cảnh Triệt là thân ngoại tôn của ai gia mà thiên vị nó nhiều hơn chút. Con xem từ lúc con hết ở cữ tới nay, nó không sao không quan tâm không nói, ngay cả Thất Thất cũng không hỏi tới. Bảy ngày sau chính là tiệc trăm ngày của Thất Thất, nó cũng im lìm không một động tĩnh.”
Lâm Vãn Khanh im lặng không lên tiếng, cuối cùng vẻ buồn rầu cũng len lên giữa hai đầu lông mày, cảm thấy trong lòng chẳng còn gì, hơi phiền não.
Thái hậu thu tất cả vào trong mắt, lại bồi thêm một câu: “Không tin thì tối nay con hỏi nó thử xem nó còn nhớ chuyện tiệc trăm ngày của Thất Thất không.”
Lâm Vãn Khanh nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái.
—
Tô đại nhân: Này? Gần đây có phải có chuyện gì sắp tới không?
Diệp ngốc nghếch: Có ạ! Tiểu Mã nhà ở Đông thành muốn ngắt lỗ, nhà Tiểu Lưu ở Tây thành muốn bán đổ bán tháo. Quả phụ Lý ở phường Vĩnh Hưng muốn sinh con trai, bên phường Bình Khang hình như lại có mấy tiểu quan tới. À! Còn có Tiểu Bạch! Tiểu Bạch cũng sắp sinh.
Tô đại nhân: À, hóa ra là như vậy…
Khanh Khanh và Thái hậu: Cẩu nam nhân!