Tô Mạch Ức kinh ngạc ngây người, vội vàng kéo tay nàng.
Nhưng đột nhiên trên tay trống rỗng, vào khoảnh khắc hắn chạm vào, Lâm Vãn Khanh đã rút tay lại.
Tô Mạch Ức giật mình.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn hỏi, cánh tay bị gạt sang một bên nằm giữa không trung có chút lúng túng, nhưng cũng không thu về.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, né tránh ánh mắt của hắn, cúi người muốn thu dọn mảnh vỡ trên đất, đúng lúc này Nguyệt Nương dẫn tỳ nữ đi vào phòng.
“Ta… Ta đi thay quần áo…” Lâm Vãn Khanh ngập ngừng, dường như muốn trốn vào rừng sâu.
Tủ quần áo ở một đầu khác của tẩm điện, cách chiếc giường và cái bàn một bức bình phong gấm thêu mây chim vàng lớn.
Trong phòng đốt đàn hương an thần, sự kiều diễm đêm qua vẫn chưa tản đi.
Một đoạn đường ngắn nhưng Lâm Vãn Khanh cảm thấy dường như đã đi rất lâu. Nàng khó khăn lắm mới đi đường vòng ra phía sau bình phong, nghiêng người vịn tủ quần áo.
Mẫu thân của Tô Mạch Ức là công chúa An Dương.
Là công chúa An Dương bị phụ thân của nàng hại chết kia.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ đến rất lâu về trước, phát hiện bản “Nam Luật Sơ Nghị” viết tay kia trên giá sách của hắn. Hóa ra nguyên nhân hắn nuôi chí dấn thân vào Hình Ngục là vì chuyện này.
Năm hắn tám tuổi, bấm tay tính toán, cũng đúng lúc là năm Thiên Khải ba mươi bảy.
Đột nhiên trái tim rớt nhịp, giống như lúc xuống cầu thang đạp hụt một bậc. Cảm giác mất trọng lượng này khiến người luôn bình tĩnh khi gặp khó khăn như Lâm Vãn Khanh, lần đầu có chút hoang mang lo sợ.
Nàng ngây người đứng sau bình phong hồi lâu, mãi đến khi sau lưng truyền đến giọng mang chút hoài nghi của Tô Mạch Ức.
“Sao thế?” Hắn hỏi, trong giọng nói là sự dịu dàng hiếm thấy.
Hắn đi qua, giơ tay nàng lên xem kỹ, cuối cùng lại nhìn mảng thấm ướt trên váy nàng.
“Ngươi, ngươi… Có phải không thoải mái?” Lúc Tô Mạch Ức hỏi câu hỏi này có chút căng thẳng, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
Hắn giả vờ bình tĩnh, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo ngắn màu đỏ đưa cho Lâm Vãn Khanh rồi nói: “Mau thay đi… Mặc dù bây giờ là giữa hè, nhưng mặc đồ ướt cũng không tốt, cẩn thận nhiễm bệnh.”
Lâm Vãn Khanh đáp lại một tiếng, nhận lấy quần áo.
“Ừ… Nếu như… Nếu như chỗ đó của ngươi khó chịu, đợi lát nữa ta bảo Nguyệt Nương mang chút thuốc mỡ qua.”
Lâm Vãn Khanh không trả lời, chỉ xoay người, lưng đưa về phía hắn mà cởi áo ngoài ra.
“Ta… Lần sau sẽ dịu dàng…”
“Đại nhân.” Một giọng nói hơi lạnh truyền đến, nữ nhân trước mặt không quay đầu.
Nàng vuốt ve bộ quần áo màu đỏ trong tay kia, có thể lờ mờ nhìn thấy hai cánh xương bướm vì hít thở mà di chuyển đó.
Nàng khẽ dừng lại, thấp giọng nói: “Có thể xin đại nhân giúp ta tìm một số… thuốc tránh thai không…”
“Cái gì?” Lồng ngực Tô Mạch Ức trầm lại, vừa suy nghĩ lại vừa bừng tỉnh nói: “Những thứ đó uống nhiều tổn hại cho sức khỏe, cho dù ngươi có hay không… Ừm… Ta đều sẽ chịu trách nhiệm.”
“Đại nhân.” Lại là một tiếng cắt ngang bất thình lình, Lâm Vãn Khanh nắm chặt quần áo trong tay, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Đêm qua… Bởi vì lòng mê hoặc, là ta đã làm càn. Nhưng bây giờ thù nhà chưa báo, kẻ xấu cũng chưa đền tội. Ta… Ta vẫn không muốn nói đến những thứ tư tình nhi nữ này.”
Người sau lưng yên lặng chốc lát, nàng vẫn không quay đầu, ngón tay nắm lấy bộ quần áo kia hiện ra màu trắng xanh.
Bỗng nhiên, cánh tay của nàng bị một đôi tay lớn ấm áp tóm lấy, Lâm Vãn Khanh bị hắn kéo xoay người lại.
Hắn tiến một bước, dùng ánh mắt và cơ thể giam cầm nàng lại.
“Ngươi có ý gì?” Tô Mạch Ức hỏi, trong con ngươi luôn tĩnh lặng nhuộm màu nghiêm nghị.
“Ta…” Lâm Vãn Khanh sợ nhìn vào mắt hắn, muốn nghiêng đầu chuyển ánh mắt đi, nhưng lại cảm giác dưới cằm siết chặt.
Tô Mạch Ức không cho phép nàng quay đầu, mạnh mẽ kéo người trở lại, ánh mắt ép sát.
Lâm Vãn Khanh bị áp lực đột ngột tăng lên này của hắn làm cho khiếp sợ.
Người này lúc biến thành Tô đại nhân, luôn mang theo sự lạnh lùng thấu xương, giống như thẩm vấn tù nhân không hợp tình người.
Vì vậy Lâm Vãn Khanh với chiếc cằm vẫn ở trong tay đối phương, lập tức lép vế về mặt khí thế, chỉ có thể cắn môi, ngập ngừng nói: “Lấy đại cục làm trọng… Chuyện của chúng ta, từ từ không vội.”
Lúc này nam nhân trước mặt đã thu lại khí lạnh khắp người, buông cằm nàng ra, ánh mắt nhu hòa lại, nói: “Vậy chuyện đêm qua ngươi phải nói rõ với ta, sau này ta sẽ không làm vào trong…”
Nói xong lời này, Tô đại nhân lại đỏ mặt khó chịu.
Lâm Vãn Khanh bị kinh ngạc bởi quá trình thay đổi không kẽ hở từ cún con đến sói đói, rồi lại về cún con này của hắn, bởi vậy cũng chỉ còn cách lặng im gật đầu.
“Sau này sẽ không làm vào trong.” Xem ra Tô đại nhân vẫn nghĩ đến sau này nữa…
Lâm Vãn Khanh lo lắng rũ mắt, đang muốn mời hắn ra ngoài, quần áo trên tay đã bị Tô Mạch Ức cầm đi.
“Mau thay đi.” Tô đại nhân ra lệnh, đưa tay kéo váy nàng.
Đêm qua Lâm Vãn Khanh quả thật bị hắn giày vò mạnh mẽ, lúc nãy lại chịu kích thích, lúc này thật sự không có sức lực đôi co với hắn.
Thế là nàng chỉ đành biến thành một con rối giật dây, cho phép Tô đại nhân đích thân hầu hạ nàng thay quần áo.
Ánh nắng nhỏ bé ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi ra hai bóng người trên đất.
Lâm Vãn Khanh nhớ đến, lần trước có người giúp nàng mặc váy, rất nhiều năm về trước, lúc nàng vẫn là một tiểu cô nương bốn tuổi.
Trong lòng tràn đầy một tia ấm quen thuộc, nàng nghĩ, chỉ cần thân phận của nàng không bại lộ, đợi một ngày Tống Chính Hành đền tội, chân tướng sẽ luôn sáng tỏ.
*
Đại Minh cung, Trường An điện.
Thời gian buổi chiều, mặt trời cay độc phơi tảng đá xanh ngoài Trường An điện đến phát bỏng, hơi nóng bốc lên, hun đại điện nguy nga đến lúc ẩn lúc hiện.
Thái hậu vừa ngủ dậy, đang ngồi uống trà trên thạp.
Trong phòng, hơi nóng dày đặc, xung quanh thạp đặt bốn chậu đá, hai tỳ nữ một trái một phải vẫy quạt.
Nhưng Thái hậu vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui, than trách trời nóng.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vô cùng gấp rút, có người dừng lại ở cửa, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thái hậu đã thức dậy chưa?”
Thái hậu giật mình, vươn cổ về phía ngoài cửa dò xét, đáp: “Là Phú Quý sao? Vào đi.”
Bà ta đưa cốc trà trong tay cho cung nữ bên cạnh, chỉnh lại tư thế một chút.
Đại Hoàng Môn bên cạnh Hoàng thượng, Phú Quý công công đi vào.
Thái hậu từ xa đã nhìn thấy một tầng mồ hôi nhỏ trên trán ông ta, nghĩ rằng có chuyện gì gấp, nếu không thì cũng sẽ không chạy qua trong ngày nắng nóng như vậy.
Ông ta hành lễ với Thái hậu, đưa tay lấy một mật báo trong tay áo ra, vẻ mặt căng thẳng nhìn quanh trái phải.
Thái hậu lập tức hiểu là chuyện gì, lập tức cho lui tất cả người trong phòng.
“Là mật báo của Cảnh Triệt?” Bà ta hỏi, vội vã chìa tay ra, bảo Phú Quý trình thứ trong tay lên.
Phú Quý gật đầu đáp: “Là Hoàng thượng bảo nô tài đưa cho Thái hậu.”
Thái hậu nhận lấy, sau khi mở ra, bản thân nóng lòng muốn xem, vô thức hỏi: “Nhưng bên Hồng Châu đã xảy ra chuyện gì?”
Phú Quý gật đầu, lại lắc đầu, đáp: “Suýt nữa xảy ra chuyện…”
Thái hậu nghe ông ta nói như vậy, hồn bay mất một nửa, càng không có lòng dạ tự xem nữa, vội truy hỏi: “Chuyện gì?”
Phú Quý nói ngắn gọn: “Hẳn là có người để lộ tin tức, Tư Mã của Hồng Châu nghi ngờ thân phận của thế tử, mượn cơ hội thăm dò.”
“Cái gì?” Thái hậu ngạc nhiên đến mức cơ thể mềm nhũn, suýt nữa đột quỵ, may mà Phú Quý nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bà ta.
Lúc trước nghe nói Tô Mạch Ức muốn đến Hồng Châu làm việc, vì đảm bảo mục đích, chuyện này chỉ có bà ta, Hoàng thượng và Đại Hoàng Môn Phú Quý bên cạnh Hoàng thượng biết.
Bây giờ không hiểu sao lại để lộ tin tức, cũng quả thật có chút kỳ quái.
Nhưng hiện giờ Thái hậu cũng mặc kệ kỳ quái, trước tiên vội vàng nắm chặt Phú Quý, lo lắng hỏi: “Vậy Cảnh Triệt có nguy hiểm không?”
Phú Quý vội trấn an bà ta: “Trái lại không có, may mà thế tử thông minh, chưa kể biến nguy thành an, còn xóa bỏ nghi ngờ của Chương Nhân.”
Lúc này Thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm, lại là dáng vẻ giận run người, cắn răng nói: “Sớm đã nói với ngươi không cần đồ bỏ đi như Đại Lý Tự Khanh, suốt ngày không phải bắt phạm nhân cũng là làm mật thám, trái lại nó không quan tâm. Nhưng ai gia một bộ xương già, cả ngày nơm nớp lo sợ, hoang mang, ngươi xem, ai gia lại gầy đi mấy cân rồi.”
“…” Phú Quý nhìn Thái hậu bị tức đến hiện ra cái cằm trễ, im lặng không lên tiếng.
Thái hậu vẫn còn bực tức một hồi, không quên dò la tiếp: “Vậy Cảnh Triệt có nói để lộ tin tức gì không?”
Phú Quý suy nghĩ, thấp giọng nói: “Thế tử nói hình như Chương Nhân đã biết vào thời gian trước ngài ấy từng bị thương.”
“Đây…” Thái hậu vừa nghe đã không nhịn được lộ ra vẻ mặt run sợ.
Chuyện Tô Mạch Ức bị thương này, đừng nói là người ngoài, ngay cả bà ta cũng truy hỏi nhiều lần, Hoàng thượng mới gắng gượng nói với bà ta.
Suy đoán cẩn thận một chút, ngoại trừ Bạch thái y và Tô Mạch Ức lần này dẫn theo Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh đến Hồng Châu, người biết chuyện này sợ là chỉ có bà ta rồi.
Bạch thái y thân là thái y lệnh, ẩn ý luôn kín đáo. Từ tiên đế đến bây giờ, luôn là thái y mà bà ta tin cậy nhất, vì vậy không thể là bên ông ta xảy ra vấn đề.
Nếu đã như vậy, làm sao Chương Nhân biết chứ…
Lẽ nào bên cạnh bà ta hoặc Hoàng thượng, lại lẫn vào gian tế của bè lũ Tống Chính Hành?
Thái hậu càng nghĩ càng sợ, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh buốt.
Bà ta lắc tay của Phú Quý, hỏi: “Chuyện Cảnh Triệt bị thương, ngươi khẳng định không có người khác biết sao?”
Phú Quý bị hỏi đến hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống thanh minh: “Đây là chuyện phải giữ bí mật mà Thái hậu và Hoàng thượng phân phó, nô tài có một trăm lá gan cũng không dám nói lung tung ạ!”
“Ta không nói ngươi.” Một tay của Thái hậu xách người lên, nghiêm mặt nói: “Ngươi thay ai gia nghĩ xem, ngoài những người lúc trước kia, còn có người nào khác có thể biết chuyện này?”
Phú Quý dùng tay áo lau mồ hôi lấm tấm bên đầu, nhíu mày trầm tư chốc lát rồi đáp: “Thái hậu nghĩ xem, gần đây bên cạnh ngài có tiếp xúc với những ai, có lẽ là vô tình sơ suất, lỡ lời một câu nói ra chuyện này cũng không chừng.”
Thái hậu lặng lẽ suy nghĩ, gật đầu nói: “Gần đây thời tiết nóng như vậy, ngoài cung phi đến thỉnh an ai gia, ai gia chưa từng bước ra khỏi cửa, miệng lúc nào cũng đóng lại đến sắp ôi rồi, có thể nói với ai?”
“Vâng vâng…” Phú Quý khom lưng trả lời, vô tình nói: “Thái hậu không ra ngoài đi đâu sao?”
“Đi?” Thái hậu hỏi lại, chỉ đáp: “Ngoại trừ mấy ngày trước Thù Nhi đến tìm ai gia, cùng ai gia tản bộ ở Thái Dịch Trì…”
Nói đến đây, lời của Thái hậu bỗng chốc đứt đoạn.
Bà ta ngây người nhìn về phía Phú Quý, vẻ mặt khó tin.
Phú Quý thấy bà ta đột nhiên im lặng, sắc mặt cũng trắng xanh dọa người, sợ đến vội vàng quỳ xuống, nhưng bị Thái hậu xách vạt áo sau cổ lên, kéo một cái dậy.
“Cảnh Triệt bị Chương Nhân thăm dò khi nào?” Bà ta hỏi, sắc mặt nghiêm nghị.
Phú Quý suy nghĩ, đáp: “Trên thư nói là hai ngày trước.”
Hai ngày trước.
Từ Thịnh Kinh đến Hồng Châu, nhanh nhất cũng mất hai ngày.
Nếu như sau khi Tô Mạch Ức nghi ngờ có nội quỷ thì trước tiên là truyền tin về, vậy tin tức nhất định là bốn ngày trước truyền từ Thịnh Kinh qua.
Tính toán thời gian, hôm đó Vệ Thù đến Trường An điện thỉnh an, ước chừng là chuyện ngày thứ năm, thứ sáu.
Hơn nữa lúc tản bộ ở Thái Dịch Trì, bà ta cũng không ngừng dò hỏi tin tức của Tô Mạch Ức.
Lúc đầu bà ta chỉ cho là Vệ Thù quan tâm bệnh tình của hắn, nhưng vì che giấu hành trình đến Hồng Châu, lúc này bà ta mới thuận miệng dùng chuyện hắn truy bắt đào phạm mà bị thương để làm cái cớ qua loa.
Nghĩ đến đây, Thái hậu chỉ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, mỗi một hơi thở đều đè nén đến hoảng sợ.
Chuyện này quá bất thường.
Dẫu sao Vệ Thù cũng đường đường là đích công chúa, mất trí gì mà phải cấu kết với Tống Chính Hành của tiền triều để làm càn?
Huống hồ, nàng ta không phải là một lòng muốn gả cho Cảnh Triệt sao?
Trừ phi…
Thái hậu kinh ngạc, bị ý nghĩ hoang đường của bản thân dọa sợ.
Nhưng màu con ngươi của bà ta lập tức trầm lắng, còn đột nhiên siết chặt cánh tay xách vạt sau của Phú Quý kia, nói:
“Cùng ai gia đến Thừa Hoan điện một chuyến.”
Chương 46: Tới lui
Lúc Thái hậu đến Thừa Hoan điện, Hoàng hậu đang đọc sách.
Phú Quý ở bên ngoài thông báo qua loa một tiếng, bà ta bèn đi thẳng vào trong.
Đương nhiên Hoàng hậu biết, ngày thường chỉ có cung phi đến bái kiến Thái hậu. Nếu lão nhân gia đích thân đến cửa, ngoài khởi binh hỏi tội ra, chắc hẳn cũng sẽ không có lý do nào khác.
Vì vậy Hoàng hậu vừa nghe Thái hậu đến, khó tránh trong lòng thấp thỏm, mau chóng đặt quyển sổ trong tay xuống giường, đích thân cung nghênh.
Lúc Thái hậu tiến vào, sắc mặt như thường, trái lại không nhìn ra bộ dạng khởi binh hỏi tội.
Hoàng hậu đích thân rót một cốc trà cho bà ta.
Thái hậu nghiêng người ngồi lên thạp, nhận lấy cốc trà như không có việc gì, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, hỏi: “Gần đây Hoàng hậu bận việc gì?”
“Bẩm Thái hậu, gần đây thần thiếp đang chỉnh lý sổ sách mùa hạ của hậu cung.” Bà ấy vừa nói, vừa trình quyển sổ trong tay cho Thái hậu.
Thái hậu nhẹ nhàng mở ra, cười nói: “Chuyện của hậu cung có Hoàng hậu xử lý, đương nhiên ai gia yên tâm.”
Bà ta vừa nói, ánh mắt lại như vô tình liếc nhìn xung quanh: “Gần đây Thù Nhi bận việc gì? Ai gia đã mấy ngày chưa gặp nó rồi.”
Hoàng hậu cười nói: “Nó ngại thời tiết nóng, vì thế mỗi ngày đều trốn trong cung hóng mát, nha đầu này cũng thật là. Dù nóng thế nào cũng không thể quên lễ nghi, sao có thể không đi hiếu đạo với Thái hậu.”
Bà ấy nói xong, bèn vẫy tay với ma ma bên cạnh: “Đi gọi Thù Nhi qua đây, hoàng tổ mẫu của nó cũng đích thân tới, sao nó còn không ra bái kiến.”
Thái hậu ngăn bà ấy lại, nói: “Không sao. Nếu nó sợ nóng, vậy để nó ở trong phòng đi, chuyến này của ai gia cũng không phải đến tìm nó.”
Nói xong, Thái hậu đặt cốc trà nóng bốc hơi trong tay sang một bên, nhìn về phía Hoàng hậu: “Ai gia nhớ khi bé sức khỏe của Thù Nhi không tốt, rất sợ lạnh, cho dù mùa hè nắng chói chang, tay chân cũng thường lạnh cóng. Sao mà đưa đi Giang Nam an dưỡng trái lại dưỡng đến sợ nóng rồi.”
Hoàng hậu tiếp lời, vẻ mặt không thay đổi: “Thái hậu không biết thôi, lần này Thù Nhi, cũng quả thật là sức khỏe điều dưỡng không tệ, nếu không một đoạn đường từ Giang Nam đến Thịnh Kinh này, cơ thể gầy yếu kia của nó có thể đã bị giày vò rồi.”
Thái hậu gật đầu, khẽ cười: “Nói đến cũng phải, ai gia chỉ nhớ lúc đầu gửi Thù Nhi đến nhà mẫu thân ngươi ở Giang Nam, nó mới hai tuổi, ai gia không còn nhớ rõ dáng vẻ thế nào. Qua mấy năm nay, trái lại từ cơ thể, xương cốt đến tướng mạo đều đã thay đổi nhiều rồi.”
“Con gái trưởng thành rồi, lúc nào cũng sẽ thay đổi.” Hoàng hậu cười đáp, trong mắt không che đậy được niềm vui sướng và yêu thương của người làm mẹ.
“Ừ.” Thái hậu không nói gì thêm, lại cong khóe môi nói: “Hoàng hậu có quan tâm đến việc học hành gần đây của Thái tử không?”
Hoàng hậu ngây ra, không ngờ Thái hậu sẽ chuyển chủ đề đến hỏi về thái tử, chỉ đáp: “Thần thiếp có nghe Hoàng thượng nhắc tới, nói là Thái phó rất khen ngợi nó.”
“Vậy thì tốt.” Thái hậu vẫn không có biểu cảm gì mà phẩm trà, vẻ mặt trong làn hơi nước càng mơ hồ.
Một lát sau, bà ta nhìn về phía Hoàng hậu, dùng một tư thế khuyên răn, hạ thấp giọng nói: “Thái tử là người kế vị đất nước, một ngày nào đó thiên hạ này sẽ giao đến tay nó.”
Hoàng hậu nghe vậy sửng sốt hồi lâu, gật đầu như hiểu mà không hiểu, cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.”
Thái hậu im lặng không lên tiếng mà quan sát bà ấy, lại nói: “Cảnh Triệt làm việc thay Hoàng thượng, chính là làm việc thay muôn dân thiên hạ, cũng là làm việc thay Thái tử.”
Hoàng hậu ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống: “Lời này của Thái hậu, thần thiếp và Thái tử không thể nhận nổi. Thế tử là trụ cột của đất nước, Thái tử tự biết noi gương ngài ấy…”
“Hoàng hậu, con đây là đang làm gì vậy? Ai gia vốn là có ý này.” Thái hậu giả vờ kinh ngạc, tiến lên đỡ bà ấy nói: “Mặc dù hai biểu huynh đệ chúng nó chênh nhau tám tuổi, nhưng dù sao cũng là sống cùng nhau từ nhỏ, sau này cho dù là làm quân làm thần, Cảnh Triệt cũng nhất định sẽ ủng hộ nó như dốc sức thay Hoàng thượng.”
Thái hậu nắm lấy tay bà ấy, cảm nhận được rõ ràng cảm giác lạnh và run rẩy trong lòng bàn tay bà ấy.
Bà ta nhìn dáng vẻ như thật sự bị dọa sợ rồi, hơn nữa hình như cũng thật sự không hề biết gì về chuyện tiền triều của Vệ Thù.
Trước kia Thái hậu quả thật có hoài nghi đôi chút, suy cho cùng Vệ Thù cũng không phải sống ở hoàng cung từ nhỏ, lại yếu ớt từ nhỏ, nếu như giữa đường bị kẻ xấu đánh tráo, bây giờ xếp vào trong cung thì là một quân cờ hữu dụng nhất và sẽ không bị nghi ngờ nhất.
Dẫu sao cũng là đích công chúa, mẫu thân là Hoàng hậu, ca ca là Thái tử, sẽ không có ai bí quá làm liều, thông đồng với những tên loạn thần tặc tử kia.
Thái hậu cũng không sợ điều tra Vệ Thù, điều bà ta sợ là nếu chuyện này điều tra liên lụy Hoàng hậu và Thái tử vào, không thiếu một cơn chấn động trong triều đình.
Lời vừa nãy, bà ta đã thăm dò thái độ của Hoàng hậu, lại không nặng không nhẹ mà đưa ra lời cảnh cáo, cắt đứt suy nghĩ Hoàng hậu liên quan đến tiền triều.
Chung quy thiên hạ này sớm muộn cũng có một ngày là của Thái tử. Hành động quá nhiều ngược lại mất nhiều hơn được, bà ấy hẳn là hiểu rõ về quan hệ giữa cái lợi và cái hại trong đó, vì vậy cũng không thật sự cần thiết phải dính dáng mơ hồ với tiền triều.
Cuối cùng Thái hậu cảm thấy trong lòng thả lỏng rất nhiều.
Hai người lại tùy ý hàn huyên việc vặt của hậu cung, mãi đến thời gian bữa tối Thái hậu mới khởi giá hồi cung.
Hoàng hậu kính cẩn lễ phép tiễn bà ta đến trước cửa Thừa Hoan điện, nhìn một đoàn xe kéo dần dần biến mất dưới ánh sáng rực rỡ của ánh tà.
Ma ma hầu hạ bên cạnh tiến lên dìu bà ấy.
“Bốp!”
Một cái tát tàn nhẫn giáng xuống trên mặt bà ta.
Hoàng hậu nhìn bà ta, sự lương thiện, cung kính trong mắt lúc nãy đã biến mất và thay bằng sự lạnh lùng và tàn ác.
“Không phải ta bảo ngươi giám sát nó sao? Làm sao mà con thiêu thân cũng làm ồn ào đến chỗ Thái hậu rồi?”
Ma ma bị đánh đến ngơ ngác, vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ.
Hoàng hậu cười khẩy, bước thẳng lên người bà ta.
“Người đâu.” Bà ấy nhận khăn tay cung nữ đưa tới, lau vết máu trên tay, chậm rãi mở miệng nói: “Kéo đến hậu viện, đánh chết.”
Tiếng khóc thảm thiết của ma ma vừa cất lên, đã bị người chặn miệng kéo đi.
“Nương nương.” Một phụ nhân lớn tuổi lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Hoàng hậu: “Nghe ý của Thái hậu, chẳng lẽ đã nghi ngờ Vệ Thù?”
Qua hồi lâu Hoàng hậu không lên tiếng, châu ngọc trên đầu phản chiếu ánh sáng của nắng chiều, dày đặc và chói mắt.
Bà ấy nghiêng người liếc phụ nhân, nói: “Nhũ nương, ngươi nói xem?”
Nhũ nương lặng lẽ ngậm miệng lại.
“Thái hậu đang nói với ta.” Hoàng hậu trầm giọng nói: “Bà ta không những nghi ngờ Vệ Thù, còn để cho ta tự giải quyết ổn thỏa, đừng lấy tương lai của Thái tử để đánh cược.”
“Vậy nương nương định làm thế nào?” Nhũ nương hỏi.
“Làm thế nào?” Hoàng hậu khẽ cười: “Ta và bọn họ sớm đã cùng một thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, ta có tư cách gì để mà nuốt lời?”
“Vậy… Lẽ nào cứ mặc cho bọn họ kéo xuống nước như vậy sao?”
Hoàng hậu nghe vậy trầm lặng rất lâu, nói: “Nhà mẫu thân ta ở Giang Nam, đừng để lại bất kỳ manh mối nào. Thái hậu sẽ không dễ gì điều tra được thân phận của nó như vậy, chỉ biết phái người giám sát Vệ Thù, gần đây bảo nó ngoan ngoãn ở Thừa Hoan điện, đừng đi đâu cả.”
Bà ấy lại chậm rãi nói: “Từ lúc Tống phủ đưa ra án kiện, ta luôn cảm thấy không đúng. Phải nói với bọn họ, con cờ Tống Chính Hành này có thể bỏ được thì bỏ đi.”
“Còn nữa.” Hoàng hậu dừng một chút, ánh mắt độc ác: “Nhiều năm như vậy rồi, ông ta muốn gì chắc hẳn đã gom góp đủ rồi. Thấy tốt thì thu, đừng tự chui đầu vào rọ.”
*
Ánh trăng mờ, từ khe hở của song cửa chiếu vào, rơi đến trước gương đồng trong tẩm điện kia.
Tô Mạch Ức cầm giá cắm nến bên cạnh đến, lắc lắc trước gương đồng.
Phong thái nam tử trong gương tuyệt vời, mày kiếm, mắt tinh, mũi anh tuấn, độ cong đường quai hàm vừa đẹp. Tuấn tú, nhưng không yểu điệu, anh vũ nhưng cũng mang chút dịu dàng.
Hắn nhìn kỹ bản thân trong gương, quan sát trên dưới một lượt, tay di chuyển đến chỗ sợi dây đai ở thắt lưng, hơi kéo mở nó ra một cách khó nhìn thấy.
Áo ngủ trắng thuần trượt xuống nửa tấc, vừa đúng lộ ra đường nét khuôn ngực săn chắc mà trơn tru của hắn, thoắt ẩn thoắt hiện.
Hắn vốn còn muốn chỉnh lại tóc dài bù xù không một dấu vết một phen, thì bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tô Mạch Ức chỉ đành vội vàng thổi tắt nến, bước một bước dài đến bên giường thạp, cầm sách cổ sớm đã chuẩn bị ra.
Cuối cùng tóc của Lâm Vãn Khanh đã vắt khô, lúc từ tịnh thất đi ra, vừa giương mắt đã thấy Tô đại nhân nghiêng tựa trên đầu giường, tư thế rũ mắt lật xem sách.
Ánh nến ấm áp chiếu lên mặt hắn, làm cho khí chất vốn dĩ lạnh lùng, nghiêm túc quá mức của hắn thêm phần dịu dàng.
Mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vẻ mặt chuyên chú, vạt áo mở hờ.
Rõ là vừa lạnh lùng lại dâm đãng, thật sự là vô cùng đẹp mắt.
Lâm Vãn Khanh chỉ liếc nhìn, bèn vội vã rời tầm mắt đi.
“Đại nhân.” Nàng đi đến bên cây đèn: “Ngài muốn ngủ sao?”
Tô Mạch Ức cũng không nhìn nàng, trầm giọng lạnh lùng “Ừ” một câu.
Ngọn nến bị thổi tắt, Lâm Vãn Khanh đạp lên ánh trăng mà đến.