Dưới đùi Lương Vị Bình mềm nhũn, chỉ cảm thấy đứng cũng không vững.
Đúng thật, hắn đã từng hoài nghi thân phận của nàng không chỉ một lần —— mắt như làn nước mùa thu, gương mặt như đóa hoa sen, làn da nõn nà, eo như cây dương liễu…
Người trước mắt này nhìn kiểu nào cũng thấy chắc chắn là một nữ tử.
Nhưng từ xưa đến nay, Nam triều không cho phép nữ tử tham gia khoa cử, chứ đừng nói chi tới làm quan.
Lương Vị Bình vốn dĩ đã hoài nghi vô số lần, nhưng vẫn nhiều lần nhẹ nhàng bỏ qua, bởi vì hắn không tin sẽ có một nữ tử cam tâm mạo hiểm đắc tội khi quân, rồi cứ như vậy mà không nghĩ ra.
Nói tới chuyện khi quân, Lương Vị Bình nuốt một ngụm nước bọt… Vậy hiện tại hắn cũng biết chuyện này có phải coi như phạm tội bao che khi quân rồi không?
Có lẽ đoán được cái gì đó từ sắc mặt lúc trắng lúc xanh của hắn, Lâm Vãn Khanh bổ sung: “Lương huynh không cần lo lắng. Chuyện này chỉ có một mình huynh biết thôi, nếu thật sự có một ngày nào đó bị bại lộ, huynh chỉ cần giả vờ như không biết, ta tất nhiên sẽ không khai ra Lương huynh.”
“Ừm.” Lương Vị Bình gật đầu.
Dù sao không muốn biết thì cũng đã biết rồi, hắn còn có thể quên đi được sao.
Nhưng chuyện tiếp theo…
Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng trên áo bào nát vụn của Lâm Vãn Khanh, nhất thời có chút luống cuống.
Thuận theo ánh mắt của hắn, Lâm Vãn Khanh cũng quay đầu, nhìn nhìn sau lưng mình.
Áo bào mỏng manh màu xám tro rướm máu, có chút nát tươm. Nhưng cũng may gần đây thời tiết không nóng, y phục lót bên trong cũng không tính là quá mỏng manh, không lộ ra phần quấn ngực ở bên trong.
Nàng nói với Lương Vị Bình: “Hiện tại ta cũng không có người nào để tin tưởng, thỉnh cầu Lương huynh hỗ trợ rửa sạch miệng vết thương một chút.”
Lương Vị Bình ngẩn ra, hai tay rất nhanh đã quấn cùng một chỗ, nhưng sau khi rối rắm một lúc lâu, hắn vẫn đi tới trước cửa tủ ở bên cạnh tường, mò ra được một cái kéo.
Âm thanh canh cách canh cách thanh thúy vang lên, Lâm Vãn Khanh cảm giác trên lưng mình có một vùng lạnh đi.
Còn y phục thì dễ nói hơn, nhưng mảnh vải dùng để quấn ngực ở bên trong đã dính máu đen, sau khi khô đã sớm bung ra trộn lẫn với da thịt, chỉ cần hơi kéo một cái thôi đã đau thấu xương.
Lương Vị Bình động hai cái, thấy bộ dáng cắn chặt răng của Lâm Vãn Khanh, hắn không dám xuống tay nữa.
Có lẽ miệng vết thương bị kéo ra quá đau, Lâm Vãn Khanh nằm lỳ trong giường thở sâu, mắt mũi chua xót, vài giọt nước mắt chảy xuống theo chóp mũi.
Nước mắt rất mặn, giống như muối xuyên qua từ mười hai năm trước.
Một loại ủy khuất không nói rõ được, có lẽ do cảm xúc không cam lòng đột nhiên cuộn trào lên, nàng dứt khoát đứng dậy, bất chấp xé toạc mảnh vải ở sau lưng ra.
Miệng vết thương vừa mới được cầm máu, bị nàng kéo như thế lại nứt ra chảy máu ròng ròng.
Lương Vị Bình ở một bên nhìn thấy hết hồn, muốn ngăn cản, nhưng lại ngại nam nữ khác biệt, không biết nên ra tay như nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
Hai người kinh ngạc, Lâm Vãn Khinh nhanh chóng dùng chăn bông bao lấy chính mình, lui vào bên trong giường.
“Ai vậy?”
Thân hình không có chút cường tráng nào của Lương Vị Bình che ở trước giường, hai cánh tay vươn ra có chút run rẩy nhè nhẹ, hắn hồi phục tinh thần hỏi một câu ra bên ngoài.
“Là ta, thị vệ của Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân, Diệp Thanh.”
Hô hấp của hai người trong phòng đều nhanh chóng ngưng lại.
Lương Vị Bình hoảng sợ trừng mắt, quay đầu nhìn Lâm Vãn Khanh, đã thấy Lâm Vãn Khanh cũng hoảng sợ nhìn về phía hắn.
“Rầm rầm rầm…”
Cánh cửa gỗ đơn bạc lại rung lên, ngay cả giường cũng rung lên vài phần.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy, nếu lực gõ cửa của Diệp Thanh mạnh thêm vài phần nữa thì cánh cửa đã bị hỏng này có thể bị đánh bay đi mất.
Chính vì vậy cho dù hiện tại bọn họ có ở trong này rối rắm không biết có nên mở cửa hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn…
Thế là, khi cửa phòng bị mở ra, Diệp Thanh nhìn thấy Lương Vị Bình đầu đầy mồ hôi, bước chân vô thực canh giữ trước giường Lâm Vãn Khanh. Còn Lâm Vãn Khanh đang ở trên giường, dùng chăn bông bọc kín bản thân mình thành một cái bánh chưng, không chừa lại một khe hở nào.
Hai người đều có chút né tránh ánh mắt của hắn ta. Trong mắt Lâm Vãn Khanh, thậm chí còn mang theo chút phòng bị.
Diệp Thanh là người thô kệch, luôn không hiểu rõ được mấy thứ cong cong vòng vòng trong lòng người, cũng chẳng muốn đi hỏi. Chỉ đem hai bao thảo dược ở trên lưng mình đặt xuống cái bàn thấp ở trong gian phòng nhỏ này rồi nói: “Đây là đồ Tô đại nhân sai ta mang tới.”
Lâm Vãn Khanh giật mình, không thể tin được vào tai của mình.
“Ngài ấy sai ta truyền lại một câu cho ngươi.” Diệp Thanh lại đưa tay vào trong ngực mò mẫm một lúc, rồi lấy ra một bình sứ nhỏ đặt lên trên bàn nói: “Chữa khỏi vết thương thì tới Đại Lý Tự báo tin.”
*
Mấy ngày gần đây, Lâm Vãn Khanh vẫn hốt hoảng, không thể tin được đây là thật.
Mãi cho tới khi nàng đoan chính đứng ngoài thư phòng của Tô Mạch Ức, ngẩng đầu nhìn tới tấm bảng ghi chữ vàng được ngự tứ mới nhận ra những chuyện đang xảy ra là thật.
Nha dịch ở cửa nghe nàng báo danh tính rồi một đường dẫn nàng đến nơi này. Thậm chí không có chút khách khí nào thay nàng mở cửa, để nàng đi vào bên trong chờ đợi.
Đây là một gian phòng sách tao nhã mộc mạc.
Ở bên cạnh cửa sổ có một cái bàn làm bằng gỗ hoàng hoa lê, một cái ghế thái sư, kế bên là một bức bình phong lớn vẽ cảnh Thanh Loan hòa cùng núi sông, ngăn cách cái kệ gỗ cao ở một bên khác trong phòng.
Lâm Vãn Khanh bước tới trước kệ gỗ, chỉ thấy ở trên đó là một hàng sách ghi chép có đánh số và tên được xếp gọn gàng, nhìn không thấy điểm cuối, giống như những viên gạch trên tường thành, vừa sạch sẽ lại tỉ mỉ.
Án diệt môn Vương thị Dương Châu năm Hồng Vũ thứ sáu, án thi thể không đầu của nữ nhân ở Thanh Châu, án nhận hối lộ của tri phủ Kinh Châu, Ký Châu…
Lâm Vãn Khanh đi theo hàng sách ghi chép đó một lượt, bị số lượng của bọn nó làm cho kinh ngạc nhảy dựng lên.
Những án này đều do Tô Mạch Ức ở Đại Lý Tự xử lý trong vòng bốn năm nay, những án này vừa nhiều vừa nặng khiến cho người khác trố mắt.
Nhưng mà…
Bước chân nàng dừng lại, tựa hồ nhận ra có gì đó không thích hợp, thế là lùi lại về phần đầu kệ gỗ rồi sắp xếp lại những tập sách ghi chép này lại một lần nữa.
Người này, đặt tên cho các quyển sách ghi chép theo năm, châu huyện và tên họ của hung thủ sao?!
Trong lòng nhảy lên một cái, tay của Lâm Vãn Khanh dừng trên một hàng chữ nhỏ ở dưới đáy của quyển ghi chép ── “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang… giáp ất bính đinh, mậu kỷ canh tân…”
“…” Cái này phải có bao nhiêu khó tính mới có thể xếp thành được như vậy?
Khóe miệng Lâm Vãn Khanh co rút, đột nhiên có chút sợ hãi với cấp trên mới này của mình.
Cánh cửa ở phía sau lại bị đẩy ra vào lúc này.
Mùi hương gỗ thông xen lẫn với mùi cỏ xanh mang theo chút mùi của hoa lục anh vào tháng tư, là một mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau lưng Lâm Vãn Khanh run rẩy, đang muốn xoay người bái kiến đã thấy Tô Mạch Ức với gương mặt bình tĩnh, không nói một lời nào lập tức đi về phía nàng, gần như ngăn nàng ở phía sau giá gỗ.
May là nàng đã nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt hơn cả trăm ngàn lần, Lâm Vãn Khanh lập tức chỉ còn chút luống cuống tay chân.
Mùi hương sạch sẽ và trầm lắng tràn vào cửa khi nãy giờ phút này đã hoàn toàn vây quanh nàng, trong thoáng chốc đã dày đặc thêm mấy phần, thậm chí ẩn ẩn còn mang theo chút sát khí lạnh thấu xương.
Hơi ẩm của trang sách hòa cùng mùi mực mới —— Người này trực tiếp đi từ phòng thẩm vấn đến đây.
Nàng đè nén trái tim đã nhảy tới yết hầu, ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của Tô Mạch Ức một chút.
Nhưng tiếc rằng vóc dáng của hai người chênh lệch quá lớn, Lâm Vãn Khanh sợ nhón chân lên cũng chỉ có thể nhìn thấy hầu kết với đường cong lạnh thấu xương của Tô Mạch Ức.
“Ta… tiểu nhân… chỉ là…”
Người trước mắt căn bản không nghe nàng giải thích, hơi nghiêng qua bên cạnh, cánh tay dài lướt qua bên tai nàng rồi dùng giọng lạnh lùng nói: “Đi qua bên cạnh.”
Lâm Vãn Khanh ngẩn ra, dựa vào kệ gỗ rồi di chuyển bước chân.
Tô Mạch Ức nhíu đôi lông mày như kiếm lại, ngón tay dài vừa mới dừng ở chỗ nàng chạm vào một quyển ghi chép vụ án, nghiêng đầu nhìn ngắm một lúc, sau đó rút nó ra phía ngoài một chút.
Tất cả các quyển ghi chép đều khôi phục lại trạng thái một đường thẳng hoàn mỹ, Tô Mạch Ức thỏa mãn thở ra một hơi, lúc này mới đứng dậy nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.
“…” Trên mí mắt của Lâm Vãn Khanh đầy sự kinh hoàng, không còn từ gì để nói lại.
“Thưởng trà, cùng nhau?”
“Hả??”
*
Ánh mặt trời hừng hực, trở nên sặc sỡ nhiều màu.
Lâm Vãn Khanh thật không ngờ, thoạt nhìn tính tình của Đại Lý Tự Khanh lạnh lùng như này lại có thể xây một sân nhỏ nhìn rất có cảm xúc ở trong rừng lục anh nằm phía sau phòng sách của mình như vậy.
Ban công không cao, ngoại trừ màn lụa trắng thuần nhẹ nhàng phe phẩy, bốn phía không còn đồ che chắn nào khác, đúng là nơi ấm áp để thưởng thức hoa anh đào rơi.
Lâm Vãn Khanh mang tâm trạng thấp thỏm, đi theo Tô Mạch Ức ngồi lên nhuyễn tháp(1).
(1) Nhuyễn tháp: Ghế mềm ở thời cổ đại.
Hắn vẫn trầm mặc không nói gì, cúi đầu sửa sang lại vạt áo, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Một gã sai vặt ở bên cạnh mang phần ghi chép đến đây, đang muốn lui ra lại bị Lâm Vãn Khanh gọi lại.
“Một bình trà Long Tĩnh Tây Hồ, cám ơn.”
Gã sai vặt sững sờ, nhìn Lâm Vãn Khanh khinh thường nói: “Nơi này là Đại Lý Tự, không phải tửu lâu hay tiệm trà gì đâu.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lại, đang muốn nói chuyện đã nghe thấy người đối diện chậm rãi nói: “Một bình trà Long Tĩnh Tây Hồ, hai chén trà nhỏ.”
“Vâng.” Gã sai vặt gật đầu, đặt quyển sổ ghi chép xuống rồi rời đi.
Lâm Vãn Khanh: “…”
“Ngươi thấy thế nào về cái chết của Vương Hổ?”
Một quyển sổ ghi chép được đưa tới trước mặt, Lâm Vãn Khanh hoàn hồn lại nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Vương Hổ đúng là có liên quan đến vụ án kia, nhưng lại không có chút liên quan gì tới vụ án của năm trước, quyển sổ ghi chép vụ án này cũng mới viết ra, trên mặt còn ấn con dấu của Đại Lý Tự Khanh.
“Đại nhân…” Trong lòng Lâm Vãn Khanh run lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.
Nàng nhớ Tô Mạch Ức trước kia có nói, không muốn quản tới vụ án này.
Hương trà mịt mù, người trước mặt không nhanh không chậm châm trà cho nàng, chậm rãi nói: “Hiện tại hai vụ án này đều là của Đại Lý Tự.”
Hai vụ án?
Có nghĩa là, hắn không chỉ xét xử vụ án của Vương Hổ, ngay cả án gian sát liên hoàn kia cũng nhận luôn.
Tay nắm hồ sơ của Lâm Vãn Khanh liên tục run rẩy, lại nghe Tô Mạch Ức hỏi: “Ngươi cảm thấy cái chết của Vương Hổ là do ai làm?”
“Đương nhiên là do thủ phạm thật sự rồi.”
“Ồ?” Tô Mạch Ức không có chút kinh ngạc nào, chỉ đẩy một chén trà nóng đến trước mặt nàng.
“Rất có thể khi Vương Hổ bị bỏ tù, hung thủ thật sự cũng đã nghĩ đến bước này.”
Tô Mạch Ức nghe vậy vẻ mặt giãn ra, khóe miệng hiện lên chút ý cười nhỏ không thể thấy được: “Nhưng nếu do hung thủ thật sự làm, vậy không phải nên làm thành dáng vẻ sợ tội tự sát sao?”
Lâm Vãn Khanh cúi đầu uống một ngụm trà, suy nghĩ nói: “Nếu nói như thế, vậy tại sao hung thủ thật sự không trực tiếp giết chết Vương Hổ ngay từ đầu mà còn muốn để cho hắn vào tù một lần chứ? Giết người ở bên ngoài không phải dễ hơn nhiều so với việc giết người ở trong ngục hay sao?”
Tô Mạch Ức trầm mặc không nói, yên lặng thêm trà.
“Vậy nên Vương Hổ là biến số mà hung thủ thực sự lúc bắt đầu đã không hề nghĩ tới.”
Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, tiếp tục nói: “Người hung thủ thật sự muốn giết vốn dĩ chỉ có Triệu di nương, hắn muốn đổ vụ án này cho hung thủ của án gian sát. Đối với loại người tàn bạo hung ác như vậy, người bị hại nhiều thêm một người hay thiếu đi một người cũng chẳng có ai điều tra thêm vào, là đối tượng tốt nhất để giá họa.”
“Nhưng khi Kinh Triệu Doãn tới lại trùng hợp phát hiện Vương Hổ ở hiện trường vụ án.”
Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Đúng, nhất định là như vậy. Cho nên, Lý Kinh Triệu đã tự mình nhầm Vương Hổ thành hung thủ, rồi mới tham công mà vu oan giá họa bừa bãi. Hung thủ sợ mọi chuyện bại lộ nên mới giết người diệt khẩu.”
Tô Mạch Ức từ chối cho ý kiến, ngón trỏ với những khớp xương rõ ràng khẽ gõ lên mép chén trà làm bằng bạch ngọc không nói: “Vậy quay lại vấn đề kia, vì sao không làm thành sợ tội tự sát?”
Lâm Vãn Khanh trầm mặc.
Đúng vậy, nếu muốn giết người diệt khẩu, hung thủ thật sự sẽ không gây ra cảnh tượng như vậy, rõ ràng sẽ khiến khắp nơi chú ý tới, thật sự theo lý mà nói thì không giải thích được.
Theo như quan sát từ hiện trường người chết, kẻ ra tay tất nhiên đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào đại lao cũng không phải là không làm được.
Suy nghĩ lâm vào ngõ cụt, giữa hai người chỉ còn lại những cánh hoa rơi rụng trong cơn gió dịu êm.
Tô Mạch Ức phủi phủi áo bào đang bay phấp phới nói: “Bây giờ cũng không phải lúc gấp gáp gì, đợi tới khi ngươi quen thuộc với Đại Lý Tự, tất cả đều có thể bàn bạc kỹ hơn.”
Nói đến Đại Lý Tự, Lâm Vãn Khanh nổi lên tâm tư khác, đứng dậy đuổi theo Tô Mạch Ức đang vén áo bào đứng lên, đôi mắt trong sáng đưa qua dò xét: “Nghe nói Đại Lý Tự từ lúc lập triều tới nay vẫn luôn lưu trữ hết tất cả ghi ghép về trọng án?”
Tô Mạch Ức dừng lại, xoay người quay về hỏi: “Cho nên?”
Lâm Vãn Khanh cũng không khách khí, nói thẳng: “Vào ngày nghỉ ta đây có thể đi nhìn xem được không?”
“Ngày nghỉ?” Tô Mạch Ức giống như đang thấy khó hiểu: “Ngươi cũng không nằm trong biên chế của Đại Lý Tự, tại sao lại có ngày nghỉ?”
“…” Lâm Vãn Khanh tim đập loạn nhịp, há miệng thở dốc, không phát ra một âm tiết nào.
Nói cách khác, Tô Mạch Ức để nàng đến Đại Lý Tự lại không có ý định cho nàng danh phận?
Đây thật sự là chưởng quản hình ngục Đại Lý Tự trong thiên hạ sao, chứ không phải là phân xưởng lòng dạ hiểm độc nào đó ở bên đường đấy chứ?
Nhưng người trước mặt lại mang theo vẻ mặt chính trực, nói một cách đúng lý hợp tình: “Ngươi do một mình bản quan mời tới, tất nhiên sẽ đi theo lộ trình của bản quan.”
“Vậy…” Lâm Vãn Khanh ổn định biểu cảm sắp sụp đổ: “Nếu ta đây muốn điều tra một ít tư liệu về lịch sử thì phải làm sao đây?”
Tô đại nhân vẫn giữ tác phong nghiêm nghị như cũ nói: “Ngươi chỉ phụ trách một vụ án gian sát liên hoàn này thôi, có đi tra tư liệu thì cũng phải tới Kinh Triệu Phủ.”
“…” Lâm Vãn Khanh đã có chút nội thương nhưng vẫn không từ bỏ ý định nói: “Ta thiên tư ngu dốt, có khi cần kinh nghiệm của những người đi trước để mở mang đầu óc, vậy nên…”
Không đợi Lâm Vãn Khanh nói xong, Tô Mạch Ức giống như mất kiên nhẫn, xoay người để lại một câu: “Thiên tư ngu dốt, đúng lúc dùng án gian sát này để khẳng định tên tuổi của mình đi, dù sao Đại Lý Tự ta cũng không nuôi người rảnh rỗi.”
Lâm Vãn Khanh: “. . .”
Chương 10: Manh mối
Đại Lý Tự, giờ Hợi.
Bóng đêm trầm đặc, ánh nến lúc sáng lúc tối bên cửa sổ của gian phòng nhỏ ở Thiên viện. Sau khi trải qua một trận mưa lớn, trong không khí ngập đầy mùi hương thơm ngát của hoa rơi và cỏ xanh.
Lâm Vãn Khanh xoa xoa cái cổ đau nhức, ngẩng đầu lên từ trong một đống lớn sổ hồ sơ vụ án ở trên bàn.
Đêm xuân trầm lắng vốn rất dễ khiến người ta buồn ngủ.
Nàng không nhịn được ngáp một cái, nhặt một đoạn cây nhỏ làm bằng trúc gẩy gẩy bấc đèn.
Tô Mạch Ức chỉ cho nàng bảy ngày.
Nếu có thể tìm được manh mối mới, nàng sẽ chính thức được tiến vào Đại Lý Tự và cũng được phép đi tới phòng ghi chép kia.
Vậy nên ba ngày nay, nàng gần như ngày đêm đều ngâm mình trong này, vắt óc nghiên cứu.
Dù sao cũng không còn chỗ nào để đi, Lâm Vãn Khanh dứt khoát chuyển tất cả gia sản của mình vào trong này.
Nhưng suy cho cùng vẫn là nơi ở mới, nàng chưa thích ứng được hết, đặc biệt khi bên người còn thiếu đi một người ồn ào.
Trước khi phá án ở Kinh Triệu Phủ, nàng thường xuyên cãi nhau suốt ngày suốt đêm với Lương Vị Bình.
Tuy nàng đã thắng áp đảo rất nhiều lần, nhưng so với việc cùng người khác thảo luận và một mình khốn khổ suy nghĩ, Lâm Vãn Khanh vẫn cảm thấy có chênh lệch nhỏ.
Nàng thở dài, có hơi nhớ Lương Vị Bình.
Ánh mắt mang theo suy nghĩ mơ hồ bay ra ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm.
Một vài gốc mai mùa xuân trong viện đã sắp mọc dài thêm lá, cành lá bén nhọn dưới ánh trăng như đang bắn ra những tia sáng bạc.
Trong lúc ánh trăng lưu chuyển, một gốc cây lùn lùn không gió không mưa lại lắc lư.
Một mùi hương trong trẻo mà quen thuộc đánh úp tới, yên tĩnh giống như vầng trăng trầm lắng.
Lâm Vãn Khanh giật mình, nhớ tới màu yên chi vào đêm Vương Hổ bị giết…
Một cỗ lạnh lẽo xông lên sống lưng, nàng vô thức cắn chặt răng.
Nhưng cùng lúc đó, sự không cam lòng xuất hiện trong lòng, thậm chí còn mang theo chút mừng thầm.
Nàng lập tức lấy ra vài cái ám tiễn, ra khỏi gian phòng nhỏ.
Bóng đen kia hơi dừng lại, hạ mũi chân chạm một cái vào hành lang ở tiểu viện, nhanh nhẹn nhảy qua bức tường che chắn.
Thân hình nhẹ nhàng đến nỗi… không giống như là của nam tử.
Lâm Vãn Khanh đuổi theo sát ra khỏi tiểu viện, dưới ánh trăng của buổi đêm, chỉ thấy hắn ta đi dọc theo hành lang quanh co, thả người nhảy lên cái ao nhỏ ở cách đó không xa.
Dưới ánh trăng sáng đang xao động, bóng đen ấy vẫn nhẹ nhàng bay qua như thường, mũi chân hạ xuống lưu lại một dấu vết nhợt nhạt trên mặt ao. Lúc nàng quay đầu nhìn lại, nàng thậm chí còn cảm thấy động tác của bóng đen này tựa như đang nhảy múa, mà dáng múa này…
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ, nhanh chóng tìm lại tất cả kí ức ở trong đầu. Trong lúc đang do dự, nàng chỉ cảm thấy mình càng ngày càng xa bóng đen kia.
Chớp mắt một cái, hắn đã hòa vào màn đêm bao la không còn thấy đâu.
Lâm Vãn Khanh ngừng lại, mới phát hiện mình đã đi theo hắn tới một vùng đất trống trải.
Không cây không hoa, ngay cả một căn phòng cũng không có.
Nếu hắn muốn ẩn thân, nhất định sẽ không thực hiện ở chỗ này.
Nàng nhẹ nhàng bước đi, lần tìm trong bóng tối, bên tai chỉ toàn tiếng nước chảy ào ào.
Cuối hành lang gấp khúc này vẫn có một gian phòng to bằng phòng sách vẫn đang sáng đèn, ánh sáng nhạt đó cứ chớp sáng trong đêm tối.
Ở xa xa, nàng thấy đèn ở cửa sổ trong phòng sáng lên, từ từ chiếu ra một thân hình mảnh mai khẽ vụt qua.
Là hắn!
Trong lòng Lâm Vãn Khanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, dưới chân như có gió, mạnh mẽ nhảy về phía căn phòng đang sáng đèn kia.
Rầm két!!! Cửa sổ bằng gỗ đã vỡ văng ra tứ phía, nàng từ bên cửa sổ thả người vào.
Khoảnh khắc nàng rơi xuống đất, nàng chỉ cảm thấy dưới chân trơn trượt, tựa như đã dẫm vào một vũng nước đọng, trọng tâm thoáng chốc trở nên không ổn định, cả người đều ngửa hết ra sau.
Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó tất cả đều kết thúc.
Nàng nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức, giãy dụa một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
Trên đỉnh đầu, một chùm ánh sạng lạnh đâm về phía nàng…
Người trong ao tắm nhướng mày nhìn hết tất cả những gì xảy ra ở trước mắt, sách cầm trong tay run lên.
“Vào giờ này, ngươi lại muốn làm gì vậy hả?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo của một nam nhân vang lên, cứ thế khiến cho độ nóng trong phòng tắm giảm đi vài phần.
Không thể nào…
Ngoại trừ việc tự sắp xếp cho mình một khoảng sân nhỏ, người này còn mở thêm một phòng tắm ở sau phòng sách cho mình nữa sao?!
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, ngập ngừng nói: “Ta… ta hình như nhìn thấy thích khách đã giết chết Vương Hổ…”
“Ồ?”
Tô Mạch Ức từ từ đặt sách trên tay xuống, nằm sấp về phía trước tựa vào bên ao tắm nhìn nàng hỏi tiếp: “Vậy bắt được chưa?”
“Chưa… Vẫn còn… còn đang đuổi theo…”
Lâm Vãn Khanh vừa nói, vừa yên lặng đổi hướng nằm trên mặt đất, run run rẩy rẩy đứng dậy.
“Đại nhân… ngươi cứ từ từ tắm… ta… tới chỗ khác xem thử…”
Nàng đứng dậy nhặt ám tiễn lên, chưa kịp lau đi phần nước dính trên người đã bỏ chạy bạt mạng.
Nhưng khi ngẩng đầu nàng lại nhìn thấy một chiếc gương đồng tựa trên bình phong, từ từ phản chiếu lại cảnh bên trong, phía sau Tô Mạch Ức là…
Là tên áo đen kia!
Tim nàng thoáng chốc nhảy lên, đôi mắt đầy căng thẳng, nàng không nghĩ được nhiều, xoay người về phía bóng đen kia rồi kéo ám khí trong tay ra.
Tiếng nước tràn ra ào ào, Lâm Vãn Khanh chỉ thấy hàng vạn hàng nghìn bọt nước bắn ra trước mặt mình, ánh nến lay động chỉ phản chiếu thành một mảng sáng óng ánh.
Nhưng ở sau những giọt nước lại là…
Phần da thịt căng tràn không chút tỳ vết của người nào đó, cùng đường cong khỏe mạnh cân đối và cả cái thứ hắn có mà nàng không có kia, cứ thế được phản chiếu rõ mồn một dưới ánh nến và ánh sáng từ mặt nước chiếu vào!
Nàng thoáng chốc nín thở, một cái ám tiễn phóng ra cũng mất đi sự chính xác, bắn vào trong chiếc gương đồng kia.
Ánh nến trong phòng bị những vệt nước do Tô Mạch Ức bắn ra làm cho tắt đi, trong nháy mắt trở nên tối đen, khiến cho tất cả trước mắt Lâm Vãn Khanh cũng mất đi manh mối.
Bên trong một vùng tăm tối, nàng không nhìn thấy Tô Mạch Ức, đương nhiên cũng không nhìn thấy tên áo đen kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể tay chân luống cuống đứng đó, không biết phải làm thế nào.
“Đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích.”
Một giọng nói nam nhân quen thuộc vang bên tai, hơi nóng hòa cùng mùi gỗ thông và cỏ xanh chỉ hắn mới có luẩn quẩn quanh chóp mũi.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh run lên, cảm thấy dưới chân đã tê rần.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, một đường sáng trắng hiện lên trước mắt, thứ cảm nhận được là tơ lụa mềm mại.
Tô Mạch Ức nhanh chóng lấy nội bào màu trắng treo bên trên bình phong, bao lại chính mình.
Trong lúc ánh trăng trở mình, bên tai đã vang lên tiếng động xì xào ngươi tới ta lui.
Người nọ cầm vũ khí, không khí vù vù bao quanh người, có lẽ múa kiếm đến nỗi không còn một kẽ hở.
Cũng không biết ai đánh thua ai.
Trong vòng mấy chiêu, đã có người bị đánh đến loạn cả bước chân, ngay cả chiêu thức cũng không còn ăn khớp nữa.
“A…”
Tiếng đau đớn kêu lên, theo sau đó là tiếng vỡ vụn giòn vang ở bên trong bình phong.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Lâm Vãn Khanh đứng tại chỗ hơn nửa ngày, dựa vào ánh trăng vất vả lắm mới bình ổn được, trước mắt rõ ràng thêm vài phần, đúng lúc đó nàng lại nghe thấy một tiếng vang thật lớn, không biết là ai đã bị đánh trúng.
Nàng nghĩ Tô Mạch Ức xuất thân là quan văn lại tay không tấc sắt, cũng không mặc gì trên người, hành động không tiện lắm, trong lúc đánh nhau chắc hẳn sẽ rơi xuống thế yếu.
Nàng cảm thấy rùng mình trong lòng, cũng bất chấp mọi chuyện, vỗ một chưởng về phía bóng đen đang đứng yên đó.
Quả nhiên bóng đen phản ứng rất nhanh, nghiêng người né đi một chút, linh hoạt như một đuôi cá trơn nhẵn.
Khi còn bé Lâm Vãn Khanh từng theo sinh phụ(1) tập qua chút quyền cước đơn giản, nàng lập tức dựa vào sự gan dạ độc nhất đó, đánh một chiêu vào bóng đen.
(1) Sinh phụ: Cha ruột.
Đúng lúc này nàng đánh vào tay hắn, người nọ vung tay lên, trở tay trói nàng lại, tiện tay vặn một cái, cả người nàng đều nằm dưới người hắn.
Nhưng hình như hắn không có ý định buông nàng ra, chỉ bắt lấy nàng rồi sửng sốt trong chốc lát.
Lâm Vãn Khanh bắt vào khoảng không, đá thật mạnh vào giữa hai chân của hắn!
Hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, cúi người về phía trước rồi nhảy lên một cái, tránh qua, rồi tránh lại. Hắn ném cả người nàng lên không trung như một con rối, sau đó lại kiên định ôm nàng ở trước người.
Nhưng lần này cuối cùng do trên mặt đất quá trơn, người nọ không đứng vững được, ngã xuống mặt đất, làm ra bộ dáng sẽ ngã xuống.
Hắn buộc Lâm Vãn Khanh vào trước ngực, hai chân kẹp lấy cả người nàng, rồi dùng sức ở phần lưng bụng một cái, ôm nàng ngã xuống.
Quả nhiên là thích khách đã qua huấn luyện nghiêm khắc!
Lâm Vãn Khanh tự biết không phải là đối thủ của hắn, hiện tại thầm nghĩ muốn nhanh chóng thoát thân.
Nàng thừa dịp thích khách đang kẹp lấy nàng không thể động đậy, đánh một quyền vào hông hắn.
Nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại.
Một quyền kia vừa mới chạm tới cơ bụng hắn, đã bị hắn tung ra một chưởng ngay lập tức.
Tay Lâm Vãn Khanh mềm nhũn, nắm đấm không ra nắm đấm, lại biến thành một chưởng mềm mại, đáp xuống nơi thấp hơn vài tấc so với mục tiêu ban đầu.
Lâm Vãn Khanh: “…”
Hai người đều cứng ngắc lại.
Đầu gối của Lâm Vãn Khanh đè vào ngực hắn mới giật mình cảm nhận được thân hình người này cao hơn mình vài phân. Tất nhiên so với bóng đen nàng nhìn thấy lúc nãy cũng cao lớn hơn vài phân.
Mà vật ở trong tay nàng…
Không phải là thứ mà nàng mới vừa nhìn thấy, là thứ hắn có mà nàng không có đó sao…
Nhưng nàng lại nuốt một ngụm nước bọt.
Cái này hợp lý thật sao?
Thoạt nhìn toàn thân từ trên xuống dưới Tô Mạch Ức cũng không có bao nhiêu lạng thịt, tại sao cái thứ kia lại to đến vậy?!
Đồng tử Lâm Vãn Khanh rung mạnh, nhất thời cũng quên lấy tay ra.
“Đại nhân!”
Tiếng bước chân xột xoạt vang lên bên tai, toàn bộ bên trong phòng phút chốc đã ngập tràn ánh lửa sáng rực.
Diệp Thanh không sớm không muộn dẫn một đám nha dịch đuổi tới nơi, đúng lúc thấy Tô Mạch Ức không mặc được bao nhiêu quần áo ôm Lâm Vãn Khanh đang ướt đẫm cả người, một mảnh bừa bộn nằm bên cạnh hồ tắm…
Mà tay của Lâm Vãn Khanh…
Còn đặt trên nơi nào đó khó mà nói hết chỉ trong một lời của hắn…
Diệp Thanh cảm thấy thế giới đã sụp đổ rồi.
Đúng rồi.
Đại nhân luôn giữ được sự bình tĩnh, không nhúng tay vào chuyện không đâu.
Nhưng vẫn đối xử ngoại lệ với Lâm lục sự —— theo sát, đưa thuốc, xếp nàng ở bên cạnh mình, hơn nữa thế tử đã qua tuổi nhược quán còn chưa cưới thê tử…
Đúng, nhất định là như vậy.
“Có… thích khách…”
Thân thể Lâm Vãn Khanh cứng ngắc, đầu lưỡi thắt lại, có ý định muốn giải thích.
Mọi người ở đây tựa như nghe không hiểu, vẫn thẩn thờ như cũ.
Diệp Thanh lập tức xoay người sang chỗ khác, che đi Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh, nghiêm túc phân phó: “Mau đi tìm thích khách! Đừng đứng thất thần ở đây nữa!”
Lúc này mọi người mới hiểu được ám hiệu của hắn ta. Cực kỳ thức thời tản ra ba phía, giả bộ thành dáng vẻ đi tìm thích khách mà đi ra xa.
“Ai…” Diệp Thanh có chút bi thương thở dài, phóng ánh mắt “Tuy ta rất khiếp sợ, nhưng ta vẫn chọn cách thấu hiểu” tới cho Tô Mạch Ức, sau đó vô cùng nặng nề rời đi.
Đến cuối vẫn không quên đóng cửa phòng tắm lại.
“Còn chưa chịu bỏ ra?”
“Bỏ!” Lòng bàn tay Lâm Vãn Khanh giống như bị phỏng, nhanh chóng thu lại.
Tô Mạch Ức chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh trấn định sửa sang lại áo bào rồi mới nói với Lâm Vãn Khanh: “Sao ngươi biết hắn là hung thủ sát hại Vương Hổ?”
Hiện tại ánh mắt và tâm tư của Lâm Vãn Khanh vẫn ngừng lại ở cái nơi không hợp với lẽ thường kia của hắn như trước, nhất thời không phản bác lại.
Tô Mạch Ức bị nàng nhìn đến rét run.
Hắn vốn chỉ mặc một bộ áo ngủ trắng tinh không dày lắm, hiện tại còn ướt sũng đầy nước. Áo choàng kia cũng bị ướt, mỏng dính dán ở trên người.
Cơ ngực, cơ bụng, đường cong của cánh tay, và cái vật gì đó ở dưới bụng thật sự không thể che giấu hết được.
“Khụ khụ…” Hắn dùng nắm tay che ở trên môi ho hai tiếng, nghiêng người đưa tay với lấy ngoại bào có hơi dày.
Lâm Vãn Khanh phát hiện hắn đang không được tự nhiên, cũng nhận ra mình đã thất thố.
Đều là nam nhân, có cái gì để ngạc nhiên nhìn chăm chú đâu chứ.
Nàng cũng hắng giọng một cái, ra vẻ trấn định nói: “Có một lần ta gặp mặt hắn ở ngoài đại lao của Kinh Triệu Phủ.”
“Ngươi từng gặp qua hắn?” Tô Mạch Ức hỏi.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu: “Từng ngửi qua.”
Tô Mạch Ức ngẩn ra, chờ Lâm Vãn Khanh giải thích.
“Mùi trên người thích khách rất đặc biệt, ta có thể đoán được. Huống hồ…” Nàng bổ sung: “Vừa rồi ta đi theo hắn một mạch tới đây, phát hiện thân pháp khinh công của hắn có vài phần quen thuộc, nhưng cụ thể là gì thì ta không nói rõ được.”
“Ừm.” Tô Mạch Ức tùy tiện phụ họa một tiếng, hỏi tiếp: “Vụ án Vương Hổ đã đóng lại, ngươi còn bổ sung thêm cái gì không?”
Lâm Vãn Khanh đã nếm qua một lần khổ nên lần này đã nhanh trí hơn, chỉ hỏi: “Nếu quản thêm một vụ thì đại nhân có thưởng thêm gì không ạ?”
Nói xong nàng quăng một ánh mắt mong đợi nhìn về hướng Tô Mạch Ức.
“Án gian sát là của ngươi, án Vương Hổ là của bản quan, không có thưởng thêm.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Sao người này chơi trò đùa giỡn lưa manh cũng đúng lý hợp tình đến thế chứ?!
“Vậy ta đây cũng không còn gì để nói…” Lâm Vãn Khanh chẹp miệng.
Nếu đã như vậy, manh mối về tỳ nữ chân bị thọt kia nàng sẽ giữ lại.
Ngày nào có tâm trạng nàng tốt rồi nói sau.
Tô Mạch Ức thấy nàng như vậy, không biết tại sao lại nảy ra một ý nghĩ có chút buồn cười, điềm nhiên như không nói: “Vậy bản quan bán trước cho người một ân tình, cung cấp cho ngươi một manh mối về vụ án gian sát.”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lại.
Chẳng lẽ án gian sát không phải là vụ án của Đại Lý Tự à? Sao phải bán nàng một cái ân tình chứ?
Tên cẩu quan này thật là…
Đáng tiếc dù nàng cứ liên tục oán giận, nhưng vẫn theo bản năng nhanh chóng gật đầu.
“Dựa theo tính cách hung thủ mà ngươi đã phân tích, tình hình tám trên mười phần là do người quen gây ra. Ba người bị hại đều có một điểm giống nhau, đó là trước khi trở thành di nương và ngoại thất của các quan to hiển hách quyền quý, họ đều từng là hoa khôi đứng đầu bảng ở Bình Khang Phường ở Thịnh Kinh.”
Hắn dùng ngón tay thon dài buộc lại ngoại bào đã bị lỏng ra, tùy tiện nói: “Ngày mai theo bản quan đi xem một chuyến.”