• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69:


“Nếu đau thì cứ nói cho ta nhé.”


Bên dưới hai ba ngọn đèn dầu, Lai Lạc đỡ lấy cổ tay Lâm Vãn Khanh, cẩn thận bôi thuốc lên đó.


Ngày hôm đó trong lúc bảo vệ “hôn thư”, Lâm Vãn Khanh bị dầu nóng và lửa lớn bắn lên, miệng vết thương vừa đỏ vừa sưng, còn nổi bọt nước, gần như đã bị bỏng, cũng may phạm vi không lớn lắm, chỉ rộng chừng ba ngón tay.


Lai Lạc tìm một miếng băng gạc, tẫm nước thuốc rồi nhẹ nhàng đắp lên đó.


“A…” Lâm Vãn Khanh nhíu mày rên rỉ một tiếng, nhưng cũng nhanh chóng dừng lại, đôi môi dưới nhợt nhạt bị cắn thành một vết máu mơ hồ.


Sức lực trên tay nhẹ hơn một chút, Lai Lạc cũng nhăn mày theo, đau lòng nói: “Nếu cô nương thấy đau thì đừng nhìn nữa.”


Lâm Vãn Khanh mỉm cười, lẩm bẩm: “Phải nhìn thấy rõ miệng vết thương mới được chứ, nhìn thấy rõ rồi mới biết nên bôi thuốc gì.”


Lai Lạc nhất thời không nói gì.


Trong không gian không rộng rãi lắm tràn ngập mùi thuốc nồng nặc khiến cổ họng người ta cay đắng, hốc mắt chua xót. Bên dưới ánh lửa, hai bóng người ngồi đối diện nhau, đung đưa đến mức bị phản chiếu lên tường.


Lai Lạc nhìn phần da bị bỏng kia, tức giận nói: “Cô nương thật khờ, chỉ vì một tờ giấy rách mà làm mình bị thương, thật không đáng.”


Sắc mặt Lâm Vãn Khanh hơi thay đổi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.


Từ nay về sau, mối liên hệ giữa nàng và Tô Mạch Ức có lẽ cũng chỉ còn một tờ giấy này nữa thôi.


Cho nên nàng tham lam muốn giữ lại một tưởng niệm, dù sao đó cũng là người nàng thật lòng yêu thương.


Thấy nàng không nói lời nào, sắc mặt của Lai Lạc không được đẹp lắm nhưng cũng thu hồi sự oán giận lúc nãy, tập trung bôi thuốc.


Cánh cửa căn phòng nhỏ bị đẩy ra, Lương Vị Bình từ bên ngoài bước vào, đưa chén thuốc trong tay cho Lâm Vãn Khanh.


“Mới sắc xong, để nguội một chút rồi hẵng uống.”


“Vâng, đa tạ Lương huynh.” Lâm Vãn Khanh đáp lời, Lai Lạc cầm lấy chén thuốc.


Lương Vị Bình nhìn hai người bằng ánh mắt một lời khó nói hết, sau mấy lần do dự, cuối cùng hắn hỏi: “Đệ và Tô đại nhân thực sự…”


“Vâng.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, bình tĩnh nói: “Lương huynh đừng hỏi.”


Lương Vị Bình há hốc miệng, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lâm Vãn Khanh, cuối cùng cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, chỉ thở dài, đừng dậy bê hai chậu than đến đặt bên chân nàng.


“Sau này hai người định như thế nào?”


Lâm Vãn Khanh không nói gì, nhưng Lai Lạc lại bắt chuyện nói: “Đương nhiên là rời khỏi Thịnh Kinh rồi, ở đây có gì hay ho chứ? Mùa hè nóng, mùa đông thì lạnh, con người còn đáng ghét.”


“Haiza…” Lương Vị Bình tiếp tục thở dài: “Vẫn nên chờ vết thương trên tay khỏi hẳn rồi hẵng đi, hơn nữa dù sao cũng nên đợi khoảng thời gian lạnh nhất đi qua, không phải sao? Mấy ngày nay trời đổ tuyết lớn, không tiện lên đường.”


“Vâng.” Lâm Vãn Khanh gật đầu, vẫn là dáng vẻ mất hồn mất vía kia.


“Ta đây sẽ đi trải giường chiếu cho cô nương.” Nói rồi, Lai Lạc xoay người đi đến phòng ngủ của Lương Vị Bình.


Lương Vị Bình giật mình, nhanh chóng ngăn cản Lai Lạc lại: “Ta nói muốn giữ nàng lại chứ không nói sẽ giữ ngươi! Huống hồ…”


Hắn liếc mắt nhìn chiếu giường ngồi cứng ngắc ở gian ngoài, cực kỳ miễn cưỡng nói: “Nếu ta có lòng tốt giữ lại, ngươi cũng không thể…”


“Răng rắc…”


Một tiếng giòn tan cắt ngang câu nói của Lương Vị Bình, không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, hắn thấy Lai Lạc tay không siết chặt khung cửa phòng ngủ đến hỏng, đôi mắt xanh lam tràn ngập sát khí…”


“Từ… Từ chối ý tết của ta…” Chủ đề chuyển hướng, hắn lập tức run rẩy sửa miệng.


Lai Lạc mỉm cười với hắn: “Đa tạ Lương đại nhân.”


Lâm Vãn Khanh lại không nhìn thấy cảnh tượng này.


Nàng nhấp một ngụm thuốc trong tay, từ đầu lưỡi cho đến lồng ngực đều là vị đắng ngắt, đắng đến mức khiến người ta chết lặng. Nàng bỗng nhiên nhớ đến thật lâu thật lâu trước kia, vì cứu nàng, Tô Mạch Ức đã bị hung thủ đâm bị thương.


Nàng sắc một thứ thuốc đen sì cho hắn, hắn không chịu uống, cuối cùng vẫn là nàng tóm lấy mũi đổ vào hết sạch.


Con người kỳ lạ như vậy đấy, một mẫu chuyện hồn nhiên mà phía trước ta không nhận ra, nhưng khi đọng lại trong thời điểm cay đắng, lúc nhớ lại chỉ cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khiến mắt mũi người ta chua xót.


Nàng ít một hơi thật sâu, uống một hơi cạn sạch chén thuốc trong tay.


Lai Lạc ở trong phòng không biết đã phát hiện ra thứ đồ gì của Lương Vị Bình mà đang ồn ào muốn xem. Lương Vị Bình không cho, cả người nằm nhoài trên giường sống chết bám lấy mép giường, lại bị Lai Lạc đạp xuống, nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.


“Giường của bản quan là chuẩn bị cho Lâm hiền đệ của ta, ngươi chỉ xứng ngủ dưới đất!”


“Giấu xuân cung đồ ở dưới gối đầu nên ngươi có thể làm bất cứ chuyện bẩn thỉu gì, ta đương nhiên phải ngủ với cô nương, ai biết được ngươi có chủ ý không chính đáng nào không?”


“Ta… Ta, ta là một nam nhân bình thường, không dụ dỗ thê tử người khác, không chơi kỹ nữ không gian dâm, việc xem hai quyển xuân cung đồ thì có gì sao chứ? Ngươi trả lại cho ta.”


“Răng rắng!”


“A… Thôi quên đi, ngươi giữ lại đi…”


Lâm Vãn Khanh bưng chén thuốc trống rỗng, thẩn thờ ngồi đó, nhìn thấy một màn gà bay chó sủa trước mắt, không nhịn được mỉm cười.


Ánh trăng rằm trên cửa sổ giống như bị khảm trên đó vậy.


Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, ánh trăng sáng trong, chiếu rọi xuống song cửa sổ, kéo dài dáng ngồi cô độc của nàng.


“Haiza…” Lâm Vãn Khanh thở dài.


Không biết Tô Mạch Ức đang làm gì nữa, hắn luôn tỏ ra xã cách với người khác, đương nhiên là không có vài ba bằng hữu tốt có thể giúp hắn giải toả muộn phiền.


Nhưng chuyện của hắn, nàng không bao giờ có thể quan tâm được nữa.


Lâm Vãn Khanh khảy khảy bấc đèn trước mặt với vẻ mặt cô đơn.


Tim đèn cháy rừng rực, ánh lửa dần dần hừng hực, phản chiếu những khớp xương ngón tay rõ ràng và khuôn mặt ánh tuấn góc cạnh sắc bén như đao.


Tô Mạch Ức buông hồ sơ vụ án trong tay xuống, nhắm mắt xoa xoa giữa hai hàng lông mày.


Mấy ngày gần đây hắn thực sự bận rộn công vụ, đã mấy ngày liên tục chỉ ngủ hai canh giờ.


Vĩnh Huy đế có ý định triệu hồi Hoàng thất vào kinh vào đêm giao thừa và phục kích Lương Vương, cho nên hắn cần phải điều tra rõ đảng phái của Lương Vương trong triều đỉnh để đảm bảo kế hoạch không có sơ sót gì.


Hôm nay là ngày nghỉ mà Vĩnh Huy đế phê chuẩn cho hắn. Tô Mạch Ức trở về Đại Lý Tự, đọc lại vụ án của nhà họ Tiêu từ đầu đến cuối một lần.


Đây chính là cái gai trong lòng hắn kể từ khi vào Đại Lý Từ mấy năm nay, hồ sơ vụ án này bị gác xó, hắn không hề chạm vào cũng không xem nó.


Nếu không phải vì Lâm Vãn Khanh, có lẽ hắn sẽ không bao giờ mở nó ra để rồi lại lột trần nổi sợ hãi tuổi thơ đã từng trải một lần nữa.


Phụ thân và mẫu thân lần lượt qua đời đều là những biến cố đột ngột lặp đi lặp lại nhiều lần khiến hắn không kịp trở tay.


Hắn là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn cho nên mới khiến mình sống như một tảng băng, trốn tránh trong pháp luật nghiêm khắc, không gần gũi, không đồng cảm, thiết diện vô tư, làm việc theo quy tắc, không dựa dẫm thì sẽ không bị vứt bỏ.


Hắn không thể chịu nổi cảnh Lâm Vãn Khanh như gần như xa, càng không chịu nổi việc sau khi bị vạch trần thân phận hai lần, phản ứng đầu tiên của nàng lại là rời bỏ hắn mà đi.


ở trước mặt nàng, hắn giống như biến thành một đứa trẻ nắm chặt bàn tay lạnh băng của mẫu thân không chịu buông.


“Vù vù…”


Cơn gió đêm thổi tung cánh cửa sổ khép hờ, dập tắt một ngọn nến.


Trong phòng đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, lẳng lặng rải đầy mặt đất. Mấy cây trúc trong viện phát ra tiếng rào rạt trong gió lạnh, quấy rầy lòng người không yên.


Không thể đọc được vụ án nữa, Tô Mạch Ức đặt những thứ trong tay xuống, đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.


Trong viện, Ti Ngục rúc đầu vào trong kẽ hở của lan can, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khoảng sân nơi Lâm Vãn Khanh đã từng ở. Bóng dáng cô độc kia bị ánh trăng kéo thành một mảnh sương mù mờ mịt, Ti Ngục đứng yên trong gió lạnh tựa như không cảm thấy lạnh.


Tô Mạch Ức lập tức nhớ đến nỗi chua xót trong lòng, khàn giọng gọi nó một câu.


Nhưng Ti Ngục chỉ bất lực cử động lỗ tai, thậm chí còn không thèm quay đầu lại.


Tô Mạch Ức không còn cách nào khác, đành phải khoác chiếc áo lông cừu lên rồi cầm lấy thảm nhung dày trên giường đi đến bên cạnh Ti Ngục.


“Không lạnh sao?” Hắn hỏi, tiện tay ném thảm lên người Ti Ngục.


Ti Ngục không hề nhúc nhích, quay đầu lại đảo mắt nhìn hắn, trong cổ họng rên rỉ hai tiếng rồi lại rúc đầu vào trong lan can gỗ.


Tô Mạch Ức không còn cách nào khác, ngồi xổm xuống bọc thảm lại cho nó, lại liếc nhìn đĩa thức ăn chưa được động vào chút nào, thoả hiệp nói: “Muốn đi tản bộ không?”


Lúc này Ti Ngục mới có chút sức lực, đứng lên ve vẩy cái đuôi.


Nó vẫn si mê khoảng sân của Lâm Vãn Khanh như trước, bất chấp tất cả lôi kéo Tô Mạch Ức về phía đó.


Một người một chó lại dừng lại bên ngoài bức tường thấp kia lúc nào không hay biết.


Những bông hoa mai trong viện nở rộ hết lần này đến lần khác, hương thơm ngào ngạt, hoa rụng rải đầy mặt đất, nhưng thực sự không thể nhìn ra chút dấu vết của sự tàn lụi.


Chỉ là trong phòng không còn ai thắp đèn nữa.


Xung quanh u ám, chỉ có âm thanh khô khốc khi cơm gió thổi qua cành cây.


Ti Ngục ngửi ngửi những cánh mai trên mặt đất, xoay hai vòng trước căn nhà gỗ của Tiểu Bạch, lại bắt đầu rên rỉ không ngừng.


Tô Mạch Ức bị tiếng rên rỉ của nó làm cho phiền lòng.


Hắn cởi bỏ dây xích cho Ti Ngục, bước chân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi về phía căn phòng của Lâm Vãn Khanh.


Cảnh cửa bị đẩy ra, kèm theo tiếng cọ xát của năm tháng xưa cũ.


Căn phòng vẫn vậy, chăn đệm nàng đã từng dùng; Những cuốn sách, hồ sơ vụ án nàng đã từng đọc…


Hắn đi đến trước bàn sách, tiện tay cầm lấy một quyển sách nhỏ trên đó… Là bút tích của Lâm Vãn Khanh. Từ niên hiệu đến tên châu phủ, tử tên vụ án đến người xử lý, nàng đều ghi lại cẩn thận bằng cách đánh số, tất cả đều không ngoại lệ mà dùng bút chu sa để chú thích.


Trái tim Tô Mạch Ức run lên, giống như có người dùng đầu ngón tay xoắn lấy da thịt nơi ngực hắn.


Đó đều là những vụ án hắn xử lý, bắt đầu từ năm mười sáu tuổi hắn vào Đại Lý Tự nhậm chức Đại Lý Tự khanh.


Lồng ngực bỗng nhiên hơi thắt lại, giống như có một tảng đá lớn đè lên, hắn chuyển dời tầm mắt, thả quyển sách nhỏ trên tay xuống.


Bên cạnh cuốn sách là một chiếc chén sứ trống rỗng, dưới đáy còn sót lại một ít canh, Tô Mạch Ức cầm lên xem xét, ngửi thấy mùi của quả vải.


“Ha ha…” Hắn không nhịn được bật cười.


Người này cũng thật biết hưởng thụ, hắn phải bạn giá ở Đại Minh cung mấy ngày liên tục, ngay cả một giấc ngủ trọn vẹn cũng không thể ngủ được.


Nhưng nàng lại rảnh rỗi đến mức có thể vừa ăn cơm vừa trích sửa đánh giá những vụ án hắn đã thực hiện. Xem ra lúc trước nàng đã quá quen thuộc, một tháng nhận nửa tháng lương đã là quá nhiều.


Suy nghĩ vô thức trôi ra, Tô Mạch Ức đã đứng trước bàn sách gần nửa canh giờ, mãi đến khi âm thanh gõ cửa phía sau gọi hắn trở về.


“Đại nhân?” Diệp Thanh hơi ngạc nhiên, sờ được một ngọn đèn dầu rồi bật lửa lên thì thấy Tô Mạch Ức đang đứng đó với vẻ mặt tiều tuỵ, trong tay còn cầm một chiếc chén trỗng rỗng.


“Có việc gì sao?” Tô Mạch Ức hỏi.


“Không có gì.” Diệp Thanh gãi gãi đầu: “Thuộc hạ vừa mới đi đến bên kia đưa chút đồ, không thấy ngài nên mới tìm đến đây.”


“Ừ.” Tô Mạch Ức thản nhiên đáp lời, đặt chén không xuống: “Có thứ đồ quan trọng gì cần đưa sao?”


“Không phải.” Diệp Thanh nói: “Là Thái hậu cho người mang đến, nói răng đây đã là lần thứ ba Nguyệt An huyện chúa đưa cho ngày ấy, mong ngài lấy giúp đỡ chuyển lời. Ngài ấy thực sự không tiện tự chối nên đã…”


“Ta muốn uống canh mỡ quả vải.” Tô Mạch Ức bỗng nhiên ngắt lời hắn ta, không đầu không đuôi nói.


“Cái gì?” Diệp Thanh cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.


“Bây giờ đã là canh giờ gì rồi?” Tô Mạch Ức hỏi, ngẩng đầu lên nhìn trời.


Diệp Thanh không hiểu gì, thành thật trả lời: “Giờ Tuất canh ba, đại nhân muốn…”


Tô Mạch Ức khép chặt chiếc áo choàng nhung trên người lại, mặt không đổi sắc đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe ngựa, đi cùng ta đến chợ phía Đông.


*


Nam triều không cấm đi lại ban đêm nên chợ đêm cũng là kỳ cảnh hiếm thấy.


Lúc này vừa khéo là thời điểm chợ phía Đông bắt đầu nhộn nhịp, những người bán hàng rong đang dọn dẹp cửa hàng và quầy hàng của mình, thu hút chuyện buôn bán ở những cửa hàng san sát nối tiếp nhau.


Lâm Vãn Khanh dẫn theo Lai Lạc và Lương Vị Bình đi ở phía trước, hai mắt quét qua các cửa hàng bán đồ ăn vặt hai bên đường phố.


Thuốc quá đắng, cho dù đã súc miệng bao nhiêu lần cũng không xua tan được nên nàng chỉ có thể chống đỡ giá lạnh, không ngại cực khổ đến đây mua canh mỡ quả vải.


Dù sao cũng không ngủ được, đi dạo cũng tốt.


Ánh trăng treo trên cao, đèn đường lay chuyển, những bóng người lắc lư trong ánh đèn mờ ảo, người đi đường vừa nói vừa cười, phun ra một đám sương trắng mờ mịt nhưng lại có thể xua tan đi mấy phần giá lạnh trong đêm đông.


Ba người vòng qua con phố chính, dừng lại trước một cửa hàng ăn vặt nổi tiếng nhất khu chợ phía Đông.


Chương 70:


“Quan khách, mời vào trong.” Gã sai mặt ở cửa nhiệt tình dẫn ba người bọn họ, nhanh chóng tìm một cái bàn bên cạnh cửa sổ, tiếp đãi mọi người ngồi xuống.


“Các vụ quan khách muốn ăn cái gì?” Gã sai vặt lau lau bàn hỏi.


Lai Lạc nhìn thực đơn trên bàn, lẩm bẩm: “Cái này, cái này, cái này và cả cái này, cái kia…”


Gân xanh trên trán Lương Vị Bình giật giật, vội vàng ấn tay nàng xuống: “Buổi tối ngươi chưa ăn nó à?”


“Chậc…” Lai Lạc cực kỳ mất kiên nhẫn, cầm thực đơn lắc lắc, hất móng vuốt của Lương Vị Bình xuống, sau đó bày ra vẻ hợp tình hợp lý nói: “Ăn no rồi không thể ăn thêm nữa sao?”


Giọng điệu và ánh mắt đều là sự uy hiếp sắc bén.


Lương Vị Bình giật giật khoé miệng, lặng lẽ cúi đầu xuống.


Không hiểu tại sao hắn luôn cảm thấy nữ nhân người Hồ này có gì đó không ổn, ngoại trừ đối với Lâm Vãn Khanh, nhưng lúc nhìn người khác, trên người nàng ta luôn lộ ra một cỗ sát khí khiến người khác sợ hãi, chính là kiểu có thể ngăn cản em bé khóc đêm kia.


Hắn không khỏi rùng mình một cái, siết chặt áo bông trên người lại một chút.


“Ừ, thêm sáu chén canh mỡ quả vải nữa đi.” Cuối cùng Lai Lạc cũng gọi xong rồi, đưa thực đơn trong tay trả lại cho gã sai vặt.


Trái tim Lương Vị Bình nhảy dựng lên, cuống quít giữ chặt tay áo gã sai vặt nói: “Ta chỉ cần một chén thôi.”


“Ồ…” Lai Lạc hừ một tiếng, bổ sung thêm với gã sai vặt: “Vậy bảy chén đi.”


Lương Vị Bình: “…”


Người này là nữ nhân người Hồ hay là thùng cơm…


Hắn không khỏi che kín túi tiền bên hông mình, dựa theo sức ăn này, nếu hai người này định ở lại chỗ hắn cho đến đầu xuân thì chắc chắn hắn sẽ bị ăn cho phá sản.


Lâm Vãn Khanh nhận ra sự khó xử, sờ soạng túi tiền của mình rồi nói với hắn: “Bữa ăn này ta mời, đã quấy rầy nơi ở của Lương huynh, đương nhiên cũng cảm thấy xấu hổ khi để Lương huynh tốn tiền.”


Lương Vị Bình hơi ngượng ngùng, cánh tay đưa lên giữa không trung bỗng nhiên dừng lại, siết chặt thành nắm đấm.


“Hiền đệ thật là đã xem thường vị huynh trưởng này, hiền đệ gặp nạn, đương nhiên huynh trưởng phải giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, một chút tiền mọn này không là gì cả.” Lời nói vô cùng chính đáng.


Lâm Vãn Khanh giật mình, thấy hắn kiên trì nên đành phải cất túi tiền của mình lại.


“Ừ.” Lúc này Lai Lạc mới thu bàn tay đang chống trên xương sườn của hắn lại, vỗ vỗ đùi hắn khen ngợi rồi nhét một thỏi bạc vào túi tiền của hắn.


Lương Vị Bình ngẩn người, khó hiểu quay đầu lại nhìn Lai Lạc thì thấy nàng ta đưa ngón trỏ đặt lên đôi môi mỏng của mình, chớp chớp mắt ra hiệu im lặng với hắn.


Rõ ràng là một hành động yêu kiều động lòng người nhưng cả người Lương Vị Bình lại đổ mồ hôi lạnh.


Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, bày ra đầy một bàn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã cười đùa ầm ĩ.


“Haiza! Đệ còn nhớ không, lúc đệ vừa mới đến Kinh Triệu Phủ, có một nhân chứng bị hung thủ đuổi giết rồi đánh gãy một chân. Hôm đó đại phu không thể chạy đến kịp thời, hắn ta nằm ở Kinh Triệu Phủ không ngừng gào thét, cuối cùng vẫn là…”


“Này!!!” Lâm Vãn Khanh vội vàng hét lên, đứng dậy đi đến che miệng Lương Vị Bình lại: “Không cho huynh nói.”


Lương Vị Bình bị nàng che đến ngộp thở, cả người ngả ra phía sau, hai tay không ngừng khươ loạn trong không trung.


Lúc đầu Lai Lạc không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng thấy Lâm Vãn Khanh phản ứng lớn như vậy cũng không khỏi hơi tò mò, vội vàng thả chén thức ăn trong tay xuống, ghé đến gần hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”


“Ưm ưm ưm ưm…” Lương Vị Bình giãy giụa, khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Lâm Vãn Khanh, giữ chặt hai tay nàng, cười đến mức thở hổn hển nói: “Cuối cùng Lâm lục sự nói, trước đây đệ ấy nghe được một cách, nghe nói con người đang chìm đắm trong tình dục sẽ không cảm nhận rõ sự đau đớn, cho nên…”


“Lương Vị Bình! Lương Vị Bình! Nếu huynh dám nói ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với huynh.”


“Cho nên nàng đã đọc cho người nọ một cuốn sách nhỏ màu vàng, người nọ quả nhiên không than đau nữa.”


“Ha ha ha ha…” Lương Vị Bình và Lai Lạc đồng thời cười to thành tiếng.


Lâm Vãn Khanh không còn thiết sống nữa.


“Cô nương đã kể chuyện gì vậy?” Lai Lạc hỏi, đôi mắt to tròn màu xanh lam lấp lánh.


“Nàng nói… A!” Lương Vị Bình bị Lâm Vãn Khanh véo da mặt, mồm miệng không được nhanh nhẹn lắm nhưng vẫn không thể giảm bớt quyết tâm nhiều chuyện của hắn: “Nàng kể chuyện Đại Lý Tự Khanh và ba nữ tù nhân trong ngục giam lợi dụng quyền lực để trục lợi.”


“Ba người?” Lai Lạc nhanh chóng bắt được trọng điểm.


Lâm Vãn Khanh xấu hổ đến mức khuôn mặt nóng bừng, bất lực nói: “Cười cười cười! Cười chết các ngươi đi!” Sau đó nàng mắt không thấy tâm không phiền, đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng, muốn được yên tĩnh.


Ban đêm trời nổi sương mù, ngựa xe như nước, trên đường phố với ngọn đèn dầu trơ trụi, vài ba người qua đường vội vàng trở về nhà, cảnh tượng nhốn nháo giống như một bức tranh mô phỏng không thấy rõ đường nét.


Lúc nãy vừa mới đùa giỡn một hồi với Lương Vị Bình, trên ngưởi đổ một tầng mồ hôi mỏng nên không lạnh chút nào, nàng đứng thêm một lát nữa, tuỳ tiện nhìn cảnh vật đường phố xung quanh.


Trên con đường đối diện, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc xe ngựa mày gỗ sẫm bỗng chốc đập vào tầm mắt.


Bởi vì khoảng cách khá xa, xung quanh lại mơ hồ không rõ nên Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy chiếc xe ngựa kia khá quen mắt, hình như… Là của Đại lý Tự.


Đang lúc ngây người, nàng nhìn thấy một góc áo lông cừu đen thêu chỉ vàng lướt qua tầm mắt rồi biến sau mất ở sau rèm xe.


“Đó là…” Trái tim Lâm Vãn Khanh lỡ mất một nhịp, một câu trả lời quen thuộc hiện ra.


Giống như một loại bản năng, bước chân nàng không khỏi khẽ nhúc nhích, muốn đi về phía chiếc xe ngựa.


“Hí….”


Tiếng ghìm ngựa đột ngột cắt ngang bước chân của nàng, Lâm Vãn Khanh nghiêng người tránh né nhưng không kịp, mắt thấy sắp bị vó ngựa giẫm lên người.


“Cô nương!”


Vòng em bị siết chặt, nàng được Lai Lạc kéo ra khỏi đường.


“Một tiểu nương tử xinh đẹp như ngươi sao đi đường mà không nhìn kỹ vậy?” Người đánh xe mắng chửi, Lâm Vãn Khanh hoàn toàn không nghe lọt tai.


Nàng đứng dậy, thậm chí còn không kịp phủi bụi trên người, vẫn đi về phía cuối con phố đối diện.


Giống như ảo giác, chiếc xe ngựa lúc nãy đã biến mất chỉ trong chớp mắt.


Con đường trống rỗng, ngọn đèn đường đầu cuối phố lẻ loi đung đưa trong gió lạnh.


Nàng khép chặt quần áo trên người, không khỏi cười nhạo sự thất thố lúc nãy của mình.


Cho dù hắn thì sao chứ?


Nhưng cũng chỉ là một lần tương ngộ giữa những người xa lạ mà thôi.


Bên này, chiếc xe ngựa dần dần chuyển động, Tô Mạch Ức bày ra sắc mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.


Khó khăn lắm với có thể đến chợ phía đông, lại không hề mua canh mỡ quả vải.


Diệp Thanh ở bên cạnh đương nhiên không hiểu đại nhân nhà mình lại xảy ra chuyện gì cho đến khi hắn ta nhìn thấy Lương Vị Bình và Lai Lạc đang cười đùa thoải mái với Lâm Vãn Khanh ở trong cửa hàng đồ ăn vặt.


Sau khi xuống xe, Tô Mạch Ức vẫn còn dựa vào vách xe một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng thâm trầm, tựa như muốn ngưng kết hết khí lạnh của đêm đông ở trên lông mày của hắn vậy.


Sau đó, hắn lại xoay người lên xe, không nói một lời.


Trong xe đặt hai chậu than và trải vải nhung vừa nặng vừa dày, không hề có khí lạnh của những ngày tam cửu* chút nào.


(*Ngày tam cửu: Là ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí.)


Diệp Thanh cảm thấy bầu không khí như muốn đóng băng, lạnh đến mức hắn ta thậm chí còn khong thở hít vào một hơi.


“Ngươi nói xem… Nữ tử đều giống nhau sao?”


“A… Hả?” Diệp Thanh sửng sốt trước câu hỏi không đầu không đuôi này của Tô Mạch Ức.


Hắn đảo mắt suy nghĩ, nói: “Ta cảm thấy hai tỷ tỷ của ta đều giống như nhau cả, đôi lúc đáng ghét giống nhau, đôi lúc… Cũng đáng yêu giống nhau.”


Tô Mạch Ức không nói gì nữa.


Chiếc xe ngựa lắc lư, hai người cứ thế im lặng suốt cả dọc đường trở về Đại Lý Tự.


Vừa mới xuống xe, Tô Mạch Ức che lò sưởi trong tay lại, bỗng nhiên xoay người lại nói với Diệp Thanh: “Lời mời của Nguyệt An huyện chúa… Ngươi đồng ý giúp ta đi, đồng thời nói cho Hoàng tổ mẫu một tiếng.”


“Vâng.” Diệp Thanh phản ứng một lúc lâu mới nhận ra Tô Mạch Ức đang nói đến chuyện gì, hắn ta gật đầu đồng ý.


Ánh trăng hiu quanh, bóng dáng trên mặt đất lạnh lẽo, vừa mơ mồ vừa không chân thật.


Có lẽ vì quá lạnh, Tô Mạch Ức cảm thấy mỗi một hơi thở đều vô cùng đau đớn, từ xoang mũi đến yết hầu, từ yết hầu đến lồng ngực.


Tình cảm có đạo lý gì đâu, nếu nàng đã buông tay thì hắn cũng không cần phải chấp mê bất ngộ.


Có lẽ thực sự không phải không phải nàng thì không thể.


*


Hành cung Ly Sơn, biệt viện.


Hầu hết các cung nhân đều đã đi ngủ, bên trong tẩm cung đốt địa long, tràn ngập hơi ấm.


Bà Vú nghiêng người thổi tắt mấy ngọn nến, cài then cửa sổ xuống.


Hoàng hậu ngồi chải tóc trước tấm gương đồng, mái tóc dài gọn gàng dính sát vào trước ngực, nhưng bà ấy lại chải một cách thất thần.


Bà vú đi về phía này, cầm lấy chiếc lược xương trong tay bà ấy, an ủi nói: “Lão nô cảm thấy nương nương không cần phải lo lắng về chuyện của Tống Chính Hành.”


Hoàng hậu không nói gì, ánh mắt trống rỗng rơi xuống mặt đất, nhíu chặt lông mày.


“Hoàng thượng và Tô thế tử điều tra ông ta là vì vụ án “bạc giả” ở Hồng Châu trước đó, mà từ đầu đến cuối nương nương không hề tham gia vào chuyện này.”


“Nhưng…” Hoàng hậu vẫn lo lắng: “Dù sao năm đó Tống Chính Hành cũng đã xử lý vụ án của Tiêu Lương Đệ…”


“Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, toàn bộ nhân chứng của vụ án kia đã sớm được xử lý sạch sẽ.” Bà vú tiếp lời: “Huống hồ Tiêu Lương Đệ vẫn luôn là một chiếc vảy ngược trong lòng Hoang thượng, Tống Hành Chính thực sự chán sống và muốn toàn bộ già trẻ trong nhà cùng chết mới chủ động cung khai.”


“Đúng vậy…” Hoàng hậu gật đầu, lông mày thả lỏng mấy phần: “Nhưng nếu Lương Vương bị Tống Chính Hành lôi ra ngoài, e là…”


“Nhiều hơn một tội không bằng bớt đi một tội.” Bà vú nói: “Cho dù là Lương Vương hay Tống Chính Hành đi nữa, cả hai sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này. Cùng lắm là bọn họ sẽ dùng việc này để uy hiếp nương nương cứu giúp, đến lúc đó nương nương tìm cơ hội giết người giệt khẩu là được rồi.”


Hoàng hậu không nói gì thêm nữa, giống như đã đồng ý.


“Nha đầu mà ta bảo ngươi điều tra lần trước như thế nào rồi?” Bà ấy đột nhiên hỏi, ánh nên u ám sắc bén phản chiếu vào mắt bà ấy, mang theo chút hung ác.


“Đã dặn dò rồi, vẫn đang điều tra, nói rằng sẽ có thể quả sớm thôi.”


Bà ta vừa dứt lời thì có tiếng gõ cực nhẹ vang lên trên song cửa sổ, giống như mõm nhọn của loài chim.


Cả hai người trong phòng đều giật mình, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, bà vú vội vàng thả mái tóc dài của Hoàng hậu xuống, xoay người đẩy cửa sổ phía sau ra.


Quả nhiên có một con bồ câu đưa tin đang đứng trên bệ cửa sổ, trên đùi được cột một ống trúc nhỏ để truyền tin đến đây.


Bà vú vội vàng ôm chim bồ câu đưa tin vào phòng, gỡ tờ giấy xuống đưa cho Hoàng hậu.


Dưới thứ ánh sáng màu vàng cam, cuộn giấy dần dần mở ra: “Cá của nhà họ Tiêu lọt lưới.”


Một dòng chữ nhỏ phản chiếu rõ ràng vào mi mắt, Hoàng hậu hoảng hốt đến mức tay chân nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống mặt đất.


Cũng may bà vú nhanh tay nhanh chân, nhanh chóng đỡ bà ấy ngồi vững trên ghế tròn, cầm lấy tờ giấy kia đọc lại một lần nữa rồi xoay người đốt nó.


Hoàng hậu đã vô cùng hoang mang lo sợ, sắc mặt tái nhợt, hai tay siết chặt áo ngủ, ngập ngừng nói: “Làm sao bây giờ… Chuyện này phải làm sao bây giờ?”


Bà vú lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ngồi xổm xuống nắm lấy tay bà ấy nói: “Vụ án của nhà họ Tiêu có liên quan đến An Dương công chúa, nếu thực sự lật lại bản án, Thái hậu không thể không biết. Nhưng nô tài thấy nhiều ngày nay sắc mặt của Thái hậu không có gì bất thường, cho nên có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội.”


Lúc này Hoàng hậu mới hồi phục lại chút tinh thần, nửa tin nửa ngờ nhìn bà vú nói: “Vậy ý của bà vú là…”


“Không thể giữ nữ nhi của nhà họ Tiêu lại.” Giọng nói của bà ta dứt khoát.


Hoàng hậu giật mình, gật đầu nói: “Hay là nói rõ chuyện này cho Thái hậu hoặc Hoàng thượng…”


“Nương nương không thể!” Bà vú ngăn cản: “Theo lý thuyết chuyện này chắc sẽ được giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình bộ xử lý, chẳng lẽ nương nương vẫn chưa thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Tô thế tử và nữ nhi nhà họ Tiêu kia sao?”


“Vậy Hình bộ thì sao?” Hoàng hậu hỏi.


Bà vú lắc đầu: “Hình bộ cũng không được, Tống Chính Hành rơi đài, căn cơ của ông ta ở Hình bộ đều bị chặt đứt sạch sẽ, cho nên cho dù nữ nhi nhà họ Tiêu đến Hình bộ hay Đại Lý Tự, nếu nương nương muốn động tay động chân đều khó như lên trời.


“Vậy thì…” Trần hoàng hậu bị hoảng sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không biết phải làm gì.


“Chỉ có thể âm thầm giải quyết.” Bà vú nói: “Phái tâm phúc xử lý, một đòn chí mạng, dù thế nào đi nữa cũng không thể để nàng ta rơi vào tay Tô thế tử.”


“Được được…” Hoàng hậu gật đầu: “Bảo Diễn Nhi phái người đi làm, tuyệt đối phải sạch sẽ dứt khoát.”


Bà vú đồng ý, xoay người viết một tờ giấy rồi nhét vào ống trúc trên đùi con chim bồ câu đưa tin kia.


Một tia lửa trong tẩm cung bị song cửa sổ làm cho đứt đoạn.


Dưới ánh trăng tĩnh mịch lạnh lẽo, bồ câu đưa tin vỗ đôi cánh phành phạch bay về phía Thịnh Kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK