• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Nhân chứng


Ngày tiếp theo là hưu mộc, lúc Tô Mạch Ức tỉnh lại đã là gần trưa.


Hậu quả khi say rượu chính là miệng khô lưỡi khô, ký ức nhỏ vụn.


Tô Mạch Ức nhớ lại lúc tự rót cho mình một chén trà, lại nhớ mang máng hình ảnh cuối cùng chính là bị Lâm Vãn Khanh bóp mũi rót rượu cho mình.


“Diệp Thanh.” Hắn lên tiếng gọi người: “Lâm lục sự đâu?”


Diệp Thanh nghẹn lời, vốn đã khó nói nay lại thêm bất đắc dĩ mấy phần.


Rõ ràng tối hôm qua còn cùng trải qua đêm đẹp, thế mà bây giờ vừa tỉnh lại đã muốn tìm người…


Hắn ta than thở đáp lời: “Lâm lục sự nói hôm nay đại nhân không giao việc cho mình, đã ra ngoài trước rồi.”


Tô Mạch Ức nghe thế thì cười lạnh.


Vẫn còn biết bản thân gây họa nên muốn trốn à.


“Không nói đi đâu à?”


Diệp Thanh cố gắng giữ lấy biểu cảm càng lúc càng suy sụp, nhỏ giọng nói một câu “không có”.


Tô Mạch Ức híp mắt lại, tỏ vẻ bất mãn.


Sự bất mãn này bị Diệp Thanh nhận ra, hắn ta không muốn mạo hiểm chọc Tô Mạch Ức mà yên lặng đi ra ngoài, gọi nước tắm hương thảo cho hắn.


Hơi nóng tràn ngập hương thơm tươi mát lượn lờ trong phòng giúp giảm đau đầu sau khi say rượu rất hiệu quả.


Tô Mạch Ức nhắm mắt tựa lên thùng tắm, cánh tay hoàn mỹ tùy ý gác lên thùng, thở ra một tiếng khoan khoái.


Hơi nước mờ mịt xua đi men say làm ý thức của hắn cũng thả lỏng hơn.


Ở Đại Lý Tự và trong triều, hắn chưa từng gặp phải kiểu người như Lâm Vãn Khanh.


Bướng như một con lừa, nổi điên lên lại giống con mèo.


Hắn không nhịn được mà bật cười, cảm thấy đọ sức đánh cờ mấy bận với nàng thật ra cũng rất thú vị.


Đương nhiên Tô Mạch Ức nhận ra Lâm Vãn Khanh vắt óc tìm cách vào được phòng hồ sơ chẳng qua là vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đồng thời cũng học được kinh nghiệm của người đi trước, sau này có thể trổ tài thật tốt.


Nếu đã vậy, hắn cảm thấy mình còn có thể giữ cái thẻ bạc này lâu thêm chút nữa.


Tô Mạch Ức suy nghĩ say mê, cánh tay rủ xuống, vô tình đập vào cái khăn tắm đang nổi trên mặt nước.


Hắn giật mình, cảm giác mềm mềm nảy nảy này hình như đêm qua đã cảm nhận được ở đâu đó.


Nhưng mà, đêm qua…


Hình như hắn không chạm vào ai cả, người có tiếp xúc thân thể chính là Lâm Vãn Khanh cõng hắn về.


“Đại nhân.” Tiếng của Diệp Thanh ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn.


Tô Mạch Ức lấy khăn tắm trong thùng vắt lên vai mình, cho Diệp Thanh vào trong.


“Tổng trung thư vẫn lấy cớ bị bệnh từ chối, không chịu tiếp nhận tra hỏi của Đại Lý Tự.” Diệp Thanh nói.


“Ồ.” Tô Mạch Ức trào phúng: “Lão hồ ly này.”


Hắn chậm rãi dựa vào thùng tắm, vẻ mặt lạnh lùng trầm tư.


Bản án của Tống Chính Hành có liên quan tới việc cứu trợ thiên tai ở Hoàng Hà hai năm trước.


Khoảng tiền cứu trợ thiên tai xảy ra vấn đề, ở triều đại này nhìn mãi cũng quen, vốn chẳng phải chuyện lớn đáng kinh ngạc gì. Những kẻ đã trải qua chuyện này, nên giết thì giết, nên biếm thì biếm. Nếu bên dưới biết điều, an phận làm việc đắc lực thì không chừng Hoàng Thượng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.


Nhưng việc cứu trợ thiên tai lần đó thì lại khác, triều đình kiểm tra khoản cứu trợ ở các châu phủ, thế nhưng lại lần lượt phát hiện “bạc giả” trong đó.


Trong năm mươi vạn lượng trưng thu đã có tới hai mươi vạn lượng trộn lẫn bạc giả.


Hai mươi vạn lượng chính là thu nhập thuế má cả năm của một châu phủ. Nếu để nó tuồn vào thị trường thì sẽ dẫn đến hậu quả giá hàng tăng lên, đời sống dân sinh khó khăn.


Điều khiến người ta sợ hãi hơn chính là những thỏi bạc đó lại xuất phát từ trong kho của các châu phủ.


Chuyện này hiển nhiên đã vượt quá giới hạn mà Đế Vương chấp nhận được.


Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, muốn nghiêm tra thật rõ ràng. Thế nhưng tình hình tai nạn đã phát triển đến mức không thể cứu vãn, nếu dồn sức ra nghiêm tra thì sinh kế của dân chúng sẽ trở thành con mồi cho việc nội đấu.


Cuối cùng, Hình bộ lôi tất cả trên dưới hơn năm mươi người ở Chú Tệ Ti(1) ra trị tội, thủ phạm chính sợ tội tự sát, cuối cùng không thể điều tra thêm được nữa.


(1) Chú Tệ Ti: Nơi đúc tiền.


Suy cho cùng, những kẻ kia đã chiếm lợi từ thiên tai rồi mới thoát thân.


Nhưng họa do người mà ra, xưa nay vốn không phải việc con người có thể khống chế.


Tô Mạch Ức không tin đó là điều trùng hợp.


Tai họa không thể làm khống, nhưng thời gian báo cáo triều đình thì có thể.


Nếu tin tức về đợt hồng thủy kia đến sớm nửa tháng thì Hoàng Thượng sẽ không rơi vào thế bị động như vậy.


Để hoàn thành việc này thì cần phải có ba điều kiện: Thứ nhất, thời gian Hoàng Thượng biết được tình hình tai nạn; Thứ hai, xử lý sạch sẽ tất cả manh mối có thể truy ra; Thứ ba, có liên quan đến một quan viên.


Tô Mạch Ức sắp xếp lại manh mối, quan lớn trong triều chỉ có mỗi Tống Chính Hành là có năng lực đó.


Ông ta làm quan mấy chục năm, phụng dưỡng hai đời quân vương. Vào thời tiền triều, từng giữ chức Thứ sử ở vùng khai thác mỏ dồi dào Hồng Châu. Sau đó được tiên đế điều nhiệm làm Hình bộ Thị lang, không lâu sau khi thăm lên Hình bộ Thượng thư thì được Hoàng Thượng bổ nhiệm làm Trung thư lệnh.


Nhưng nghi thì nghi, vẫn không có chứng cứ rõ ràng, thậm chí là động cơ để làm chuyện đó. Đại Lý Tự đương nhiên không thể tùy ý đặt nghi vấn cho một trọng thần triều đình được. Cuối cùng cũng chỉ có thể đưa người vào phủ của ông ta, yên lặng theo dõi điểm kỳ lạ.


Còn bản án của Vương Hổ thì Tống Chính Hành lại là người bị hại.


Hiện trường phát hiện án không phải trong phủ của ông ta nên không thể điều tra được.


Mấy lần trước hỏi tới, ông ta chỉ bày ra vẻ vô cùng đau lòng không biết nên làm sao, lui tới lui đi cũng chỉ giao một số đồ vô dụng.


Bây giờ, chỉ cần ông ta khăng khăng lấy lý do vì mất ái nhân nên đau lòng không thôi để từ chối gặp, Tô Mạch Ức cũng không thể tìm lý do khác để ép buộc thẩm vấn.


Thế nên mấy hôm nay không thể tra được gì mới ở chỗ Tống Chính Hành.


Cũng không thể cứ ở yên đây chờ chết được.


Tô Mạch Ức thu hồi cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh nói: “Đêm nay theo ta đến Tống phủ điều tra.”


Diệp Thanh mở to mắt, cảm thấy đề nghị này quá mạo hiểm: “Đại nhân muốn đích thân đi?”


Tô Mạch Ức gần như là liếc nhìn hắn ta: “Ở Đại Lý Tự, ta chỉ tin tưởng được một mình ngươi.”


Diệp Thanh rất cảm động, đang đỏ mắt muốn cảm ơn Tô đại nhân nâng đỡ thì giọng nói lạnh lùng của Tô Mạch Ức đã vang lên.


Hắn nói: “Nhưng đầu óc của ngươi không dùng được nên ta chỉ đành tự ra tay thôi.”


Diệp Thanh: “…”


*


Màn đêm buông xuống, ánh trăng phía chân trời như một cái móc câu.


Hôm nay Lâm Vãn Khanh đều ngâm mình ở Bình Khang phường cả một ngày, hỏi hoa nương kia những chuyện chưa kịp hỏi ngày hôm qua.


Dù đã qua giờ cơm nhưng nàng vẫn chưa kịp dùng bữa, bây giờ mới vào một quán bên đường gọi một bát hoành thánh.


Nàng vừa ăn vừa lật quyển sách nhỏ trong tay, vẽ vòng tròn nam tử mà người bị hại quen biết ra.


Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên bên tai.


Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn xe ngựa từ từ dừng lại ngay cổng của tòa phủ cách đó không xa, xung quanh còn mang theo rất nhiều người.


Tống phủ?


Lòng nàng run lên, bỏ đũa xuống hỏi: “Phía trước kia là phủ của Trung thư lệnh Tống đại nhân trong triều à?”


Tiểu nhị không ngẩng đầu lên mà đáp “phải”.


Lâm Vãn Khanh không khỏi nhìn thêm mấy lần.


Sau khi xe ngựa dừng hẳn, người xung quanh vội vàng khuân đồ xuống, nhìn có vẻ như là đoàn hí kịch phong thủy. Có lẽ là chuyện của Triệu dị nương nên mới đến Tống phủ để xua điềm rủi đi.


Lâm Vãn Khanh cười cười, cảm thấy mình bị bệnh nghề nghiệp nặng rồi, lúc đang định dời mắt đi thì chợt nhìn thấy một thị nữ mặc váy xanh đi từ trong phủ ra đón.


Vì khoảng cách quá xa nên không thể thấy rõ gương mặt, nhưng Lâm Vãn Khanh có thể nhìn rõ hình dạng đặc thù của nàng ta.


Nàng ta bước đi lung lay hơn người thường, xem ra là vì có chân thọt.


Sợi dây cung trong đầu nàng chợt căng lên.


Lâm Vãn Khanh vội vàng đặt đũa xuống, nhanh chóng nấp vào dưới cây đại thụ bên hông Tống phủ.


Thị nữ kia không phát hiện ra nàng, chỉ huy một đám người chuyển đồ vào phủ.


Sắc trời ngày càng tối, gánh hát có khoảng mười mấy người, tiếng leng keng chói tai ầm ĩ khắp nơi.


Lâm Vãn Khanh đục nước béo cò, lẻn vào một đám người làm bê nhạc khí lên rồi đi theo vào Tống phủ.


Bọn họ đi qua chính viện, đi qua hành lang bên cạnh đại sảnh đến khu nhà sau của phủ đệ, bỏ đống đồ vào một căn phòng nhỏ rồi đi theo quản sự sắp xếp sân khấu.


Lâm Vãn Khanh tranh thủ thời gian lặng lẽ đi đến một căn phòng khác, theo bước thị nữ chân thọt kia.


Nàng đi thẳng một đường, nhớ đại khái bố trí của sân nhỏ, tránh né mấy thủ vệ ở cửa viện, bám theo nàng ta đến ngoài sảnh của một biệt viện.


Thị nữ đẩy cửa đi vào.


Lâm Vãn Khanh vốn định đứng đây ôm cây đợi thỏ, chờ đến lúc gánh hát dựng xong sân khấu thì lén chuồn ra, ai ngờ lại có một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng: “Ngươi là ai?”


Là một đứa nhóc choai choai, tay cầm đồ chơi làm bằng đường, đang ngẩng đầu chau mày nhìn nàng.


Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào, chỉ trong một giây do dự như thế mà đứa nhóc bỗng nhiên gào lên.


Giọng trẻ con cao vút chói tai, có sức xuyên thấu rất mạnh.


Lâm Vãn Khanh muốn che miệng nó lại nhưng nó đã gào khóc bỏ chạy mất, đuổi theo hay là đứng đây chịu chết?


Nàng cân nhắc một chút, quyết định sẽ tìm chỗ không người trốn trước.


Cách đó khoảng mười bước có một căn phòng nhỏ tối thui, chắc chắn là không có người.


Nàng tìm một nơi, chống tay nhảy qua cửa sổ đã mở một nửa.


Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân ồn ào của bọn gia đinh.


Lâm Vãn Khanh lo lắng chúng sẽ phá cửa vào đây, nàng mượn ánh trăng sờ thấy một cánh cửa gỗ.


Nàng vuốt men theo cánh cửa, phát hiện đó là cái tủ quần áo cỡ lớn, thầm tính toán một chút, nếu chứa mình trong đó hẳn là không thành vấn đề.


Tiếng bước chân đã đến ngoài cửa, có tiếng va chạm mở khóa, tiếng lách cách của khóa đồng khiến người ta kinh hãi.


Lâm Vãn Khanh không nghĩ ngợi nhiều, lúc nàng mở toang cửa tủ thì một cánh tay đột nhiên đưa ra nắm lấy tay nàng kéo vào trong!


Cửa gỗ bị đẩy ra kêu keng két, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.


Bọn gia đinh giơ bó đuốc lên soi xung quanh, đao kiếm trên tay va chạm vào gia cụ trong phòng làm nó kêu ầm ĩ.


Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo sợ đến choáng váng.


Người kia sau khi kéo Lâm Vãn Khanh vào thì lập tức ấn lên động mạch cổ tay nàng, còn tay khác của hắn thì đang bịt chặt miệng nàng lại.


Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?!


Chẳng lẽ ngoài nàng ra thì còn có kẻ rửng mỡ, rảnh rỗi chạy vào phủ của đại quan tam phẩm tìm đường chết à?!


Lâm Vãn Khanh thầm oán hận, thế nhưng cơ thể lại cứng ngắt không dám động đậy.


Vừa sợ bị tìm thấy, lại vừa sợ bị giết, tim cứ treo lơ lửng khiến lưng nàng nhanh chóng rướm một lớp mồ hôi.


“Đừng lên tiếng.” Bên tai nàng nóng lên, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp quen thuộc vang lên.


Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, muốn quay lại nhìn thử thì bị người kia giữ yên.


“Đừng động đậy!” Hắn có vẻ không kiên nhẫn, ấn chặt động mạch trên cổ tay nàng thêm một chút.


Lúc này gia đinh đã kiểm tra xong một lượt, thấy không có gì kỳ lạ thì định rời đi.


Tiếng bước chân đi đến trước cửa tủ thì bỗng dừng lại, một khắc sau, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy ánh lửa chiếu qua khe tủ quần áo.


Không ổn! Hắn muốn mở tủ!


Người phía sau hình như cũng nhận ra, hắn thả lỏng cổ tay nàng ra một chút rồi đẩy nàng về phía trước.


Không phải chứ, vị phía sau yêu quý, chẳng lẽ ngài định chờ có người mở cửa thì sẽ đẩy nàng ra trước rồi tự mình chạy thoát đấy à?!


“Các người làm gì đó?!” Giọng nữ sắc bén vang lên ngoài cửa, sau đó là một loạt bước chân vang lên.


Đám người lập tức ngừng kiểm tra, cung kính nói với nàng ta: “Vương di nương.”


Lâm Vãn Khanh cảm thấy yết hầu sắp muốn nổ tung của nàng chợt thả lỏng mấy phần, xem ra tạm thời sẽ không bị đẩy ra rồi.


“Phòng ngủ của ta là để hạ nhân các ngươi tùy tiện ra vào à?!”


“Không phải đâu, di nương.” Khe hở ở tủ quần áo sáng lên, một nam nhân giải thích: “Vừa nãy tiểu thiếu gia bảo nhìn thấy kẻ đáng sợ, Lý di nương mới sai chúng tiểu nhân đi kiểm tra thử.”


Vương di nương cười lạnh: “Lý di nương thì là cái thá gì? Tối nay ở phủ có gánh hát đến dựng đài, thấy một hai người lạ cũng là bình thường. Tiểu thiếu gia ngạc nhiên, các ngươi cũng nổi điên theo à?!”


Đám người nghẹn lời, không dám lên tiếng.


“Cút!” Cùng với tiếng chửi rủa của Vương di nương là tiếng đồ sứ vỡ vụn.


Theo ánh lửa xa dần, đám người cũng nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.


Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.


Nàng cảm thấy người phía sau hơi cử động, sau đó mới khó tin hỏi: “Lâm Vãn Khanh?”


Haizz… Nàng nên nghĩ ra từ sớm, trừ Đại Lý Tự Khanh Tô đại nhân thì còn ai không biết trời cao đất rộng nửa đêm nửa hôm đột nhập Tống phủ chứ?


Lúc này trong phòng đã được thắp sáng, Lâm Vãn Khanh gật đầu, mượn ánh sáng yếu ớt trông thấy đôi mắt có chút bất đắc dĩ của Tô Mạch Ức


Xác nhận xong, hai người cũng an tâm hơn mấy phần.


Đang định nghĩ phải thoát thân như thế nào thì lại nghe Vương di nương dịu giọng, nũng nịu gọi một nơi nào đó trong phòng: “Tam lang.”


“…” Hai người cùng giật mình, chuyện gì đây?!


Có được sự cho phép của Tô đại nhân, Lâm Vãn Khanh mở hé cửa gỗ ra một cái khe nhỏ.


Chỉ một chút khoảnh khắc đó, hai người lại ngồi thẳng dậy.


Phía sau trướng của Vương di nương không ngờ lại có một nam tử áo mũ chỉnh tề xuất hiện!


Thảo nào, thảo nào vừa nãy nàng ta phản ứng mạnh như vậy, hóa ra là trong lòng có quỷ!


“Tam lang~” Nữ tử trước mặt cất giọng nói mềm mại, ướt át đến mức có thể chảy ra nước.


Nàng ta chậm rãi đi tới gần nam nhân ngồi ở mép giường, ánh nến chiếu lên núi tuyết chập trùng giấu bên dưới lớp gấm vóc.


“Chàng không đến chính đường xem kịch với lão gia mà tới đây làm gì? Suýt nữa đã bị phát hiện.” Tuy giọng của nàng ta mang oán trách, thế nhưng lại chứa sự khiêu gợi trắng trợn.


Mà người trên giường chỉ nhìn nàng ta rồi cười ngả ngớn, tay hắn dùng sức một cái đã ôm giai nhân vào lòng.


Một tay hắn mơn trớn gò má trắng muốt của nàng ta, một tay chen lấn thăm dò giữa đôi chân đang kẹp chặt.


“Lão cha già kia của ta bây giờ mạng còn khó giữ, suốt ngày làm mấy trò vô dụng này. Chẳng bằng ở đây thoải mái cùng Thanh Thanh…” Ngón tay dài của hắn hơi động, chọc cho nữ nhân than một tiếng.


“Mấy ngày không tới, Thanh Thanh có nhớ Tam lang không?”


Nam nhân vừa nói vừa cởi quần. Vừa được thả ra, vật màu tím đen giữa hai chân hắn không chờ kịp mà trắng trợn dò xét tới gần, gân xanh nổi đầy trên thân.


“Mở chân ra, để Tam lang đi vào thoải mái chút.”


Lâm Vãn Khanh ở trong tủ quần áo không kịp phản ứng với tình huống trước mắt, người nàng dại ra như tượng đá.


Thiếp diễn cùng nhi tử, nàng và Tô Mạch Ức xem…


Cũng quá kích thích rồi…


Chương 14: Xuân cung


Trong bóng tối, hô hấp của hai người chợt trở nên gấp gáp hơn.


Mặc dù tủ quần áo rộng rãi nhưng chứa khá nhiều quần áo và đồ linh tinh, thế nên cũng chèn ép hai người.


Vóc người Tô Mạch Ức dù không cường tráng, thế nhưng thân hình hắn cao ráo, ẩn chứa sự mạnh mẽ.


Lại thêm hai người đều dựa vào sau theo bản năng để tránh trận xuân cung sống này, thế nên nhất thời không gian trong tủ càng trở nên nhỏ hẹp hơn.


Lưng nàng dán lên ngực hắn, truyền đến cảm giác ấm áp ít ỏi qua lớp quần áo.


Tiếng xé vải từ bên ngoài truyền tới khiến hai người trong bóng tối chợt kinh hãi.


Đã có người vội vã xé rách y phục.


Lâm Vãn Khanh xấu hổ vô cùng, há miệng run rẩy muốn khép cửa tủ lại, kết quả là vì tay mềm nhũn nên làm một món trang sức trên váy rơi ra ngoài.


Trên tua dây có gắn mã não, nếu rơi xuống thì sẽ phát ra tiếng vang.


Nàng hoảng loạn vội dùng tay giữ nó lại, kết quả kéo tới kéo lui lại làm tua dây dính vào khe tủ.


Không kéo lên được nữa.


Lâm Vãn Khanh trợn mắt, quay lại nhìn Tô Mạch Ức để xin hắn ý kiến.


Nhưng Tô đại nhân phía sau cũng không trấn định hơn nàng là bao.


Dù chỉ bằng ánh nến mù mờ, Lâm Vãn Khanh vẫn có thể nhìn thấy hắn dán chặt người lên thành tủ, mắt nhắm tịt lại, lông mi hơi run, gương mặt băng lạnh đã đỏ tít từ đầu xuống cổ…


Lâm Vãn Khanh lập tức từ bỏ tâm tư muốn thỉnh giáo hắn.


Xuân cung sống thì xuân cung sống, dù sao lúc trước còn học ở thư viện, nàng cũng không phải chưa từng xem xuân cung đồ với bạn đồng môn, giờ có thêm chữ “sống” cũng khác gì đâu.


Nhưng sau khi trôi qua nửa nén nhang, Lâm Vãn Khanh lập tức hiểu ra.


Không giống!


Thật sự là không hề giống!


Cảnh tượng cá nước thân mật trước mặt, bên tai thỉnh thoảng còn vang lên tiếng rên rỉ như say của nữ tử và những lời dâm tục của nam tử, cho dù nàng có cố bình tĩnh thì cũng khó mà làm lòng sáng như nước trong được.


Giường chỉ cách tủ quần áo vẻn vẹn mấy bước chân, dù hai người kia đã thả màn lụa xuống nhưng tiếng rên rỉ hưởng thụ vẫn truyền tới rõ ràng.


Trong màn lụa phất phơ, hai con người trần như nhộng quấn quýt lấy nhau như rắn, cứ một lần ập sóng là một đợt rên rỉ to hơn.


Trong màn, nam nhân banh hai chân nữ tử ra đẩy sang hai bên ngực.


U huyệt trắng mịn của nữ nhân hiện ra dưới ánh nến lập lòe, mà gậy thịt vừa to vừa dài dưới chân của nam nhân cọ sát giữa hai chân nữ tử rồi đột nhiên đâm mạnh, cắm thẳng vào trong.


Nữ tử phát ra tiếng rên rỉ mê người.


“Dâm thật.” Nam nhân thở hồng hộc như trâu, thế nhưng luật động dưới eo lại không dừng, hắn liên tục hỏi nữ nhân có thoải mái hay không.


Nữ nhân kiều mị đáp lời, tiếng kêu ướt át như chảy ra nước, run giọng bảo “sướng”.


Nam nhân cười khẽ, đánh một phát lên đồi núi tuyết của nàng ta. Sau đó, hắn đẩy eo tới, rời khỏi giường, dốc sức đâm chọc trong cái khe của nàng ta.


“A… Chơi chết nàng!” Nam nhân đỏ mắt ra vào, càng thêm thô lỗ.


Chân giường run run, ngay cả bức màn che cũng lung lay chực đổ.


Lâm Vãn Khanh không nhịn nổi nữa.


Nàng nhắm chặt mắt lại rồi nhích tới gần Tô Mạch Ức.


Nhưng hành động khẽ dựa này của nàng lại không hề ngại ngùng mà dán lên người Tô Mạch Ức.


Một thứ đồ vật cứng rắn thô cứng cũng không hề nể nang dính lên người nàng lại.


“…” Lưng Lâm Vãn Khanh cứng đờ, mồ hôi lại chảy ròng ròng.


Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách Tô đại nhân được.


Trước một màn sống động này, một nữ tử chưa xuất giá như nàng nhìn thấy còn khô nóng cả người, huống chi Tô Mạch Ức lại là nam nhân chân chính, nếu không có phản ứng gì thì nàng mới cảm thấy hắn đáng sợ đấy?!


Tô Mạch Ức đột nhiên bị nàng đụng vào, cổ họng rên lên một tiếng đau đớn, hắn lập tức lấy tay ngăn người trước mình lại.


Thế nhưng Lâm Vãn Khanh đã nhìn thấy thứ kia của Tô Mạch Ức. Thiên phú dị bẩm của hắn không phải chỉ dùng một bàn tay là có thể cản lại được.


Thế là, mặc kệ Tô Mạch Ức điều chỉnh góc độ của tay như thế nào thì vẫn luôn có một cái đầu cứ đâm lung tung vào sau eo, rồi lại cọ lấy mông của nàng.


Dù cách hai lớp quần áo, nhiệt độ và độ cứng kia vẫn khiến Lâm Vãn Khanh giật mình kêu lên.


Người ta nói gối đầu của mấy công tử bột đều là bao cỏ cả, nhưng gối đầu của Tô Mạch Ức không chỉ là thêu hoa bên ngoài, mà còn giấu cả kim ở bên trong…


Lần này, ngay cả nhắm mắt nàng cũng không làm nổi.


Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, Lâm Vãn Khanh lại nhớ tới vàng ròng bạc trắng của Tô đại nhân vào đêm hôm đó.


Còn thô hơn, dài hơn của Tống tam lang, mà mấu chốt chính là đẹp hơn Tống tam lang nhiều.


Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khô nóng, bầu không khí trong tủ vốn đã oi bức nay lại càng thêm nóng rực.


Mũi Tô Mạch Ức ngửi thấy một mùi gỗ thông, cỏ dại, còn cả mùi sách cũ, mát lạnh nhưng lại quyến rũ.


Hắn phà hơi vào phía sau gáy và tai nàng, Lâm Vãn Khanh theo bản năng rụt người lại, hô hấp cũng càng thêm dồn dập.


Người trên giường vẫn điên cuồng không dứt, tiếng gầm nhẹ của nam nhân tràn ra, hắn ưỡn thẳng hông tới.


Tiếng da thịt chạm vào nhau dần chậm lại.


Hai người nhắm mắt run rẩy mấy nhịp, nam nhân giống như quả bóng xì hơi nằm trên người nữ nhân một cách thân mật, thở hổn hển.


Lâm Vãn Khanh vốn không muốn nhìn, nhưng bất đắc dĩ vì lòng hiếu kỳ quá lớn.


Nàng khẽ hé mắt ra, nhìn thấy gót sen trắng nõn của Vương di nương lắc lư vươn từ trong trướng ra ngoài. Hồng trướng mềm mại kia như hóa thành đầu lưỡi nóng rực liếm láp từng tấc bàn chân của nàng.


“Tam lang~” Giọng nói kiều mị của nữ nhân lại vang lên.


Cổ họng vốn hơi thả lỏng của Lâm Vãn Khanh lại căng lên trong phút chốc.


“Người ta còn muốn, ngứa quá ~”


Giọng nói câu hồn đoạt phách, dâm tục không chịu nổi.


Quả nhiên nam nhân trên giường bật dậy, thứ vừa nãy lặng lẽ hành quân bây giờ lại từ từ ngóc đầu lên. Hắn ôm lấy nữ nhân, làm hai chân nàng ta hướng ra ngoài rồi bước xuống giường.


Hắn cứ ôm nàng ta như thế, để cơ thể trắng như tuyết của nữ nhân đối diện với tủ quần áo của Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.


Cơ thể phơi bày rõ nét, hình ảnh u mật bị đầu rồng của nam nhân ra vào càng thêm trắng trợn.


Kiều huyệt của nữ nhân bị nắm đến trắng bệch, không chỉ thịt mềm run run và dịch lỏng giao hợp cũng thấm ướt cả túi tinh của nam nhân, chảy dọc theo bờ mông.


Bọn họ vừa đi vừa cắm, tới trước tủ quần áo mà hai người đang nấp.


“Nhìn đi.” Nam nhân ôm lấy nữ tử từ phía sau, để hai chân nàng ta lơ lửng trên không: “Nhìn xem dương vật của gia chơi huyệt dâm của nàng ra sao, chơi nàng đến chảy nước, đến xuất tinh.”


Vì khoảng cách quá gần nên tất cả đều đập thẳng vào mắt. Đầu vú nữ nhân dựng đứng cọ sát qua khe nhỏ trong tủ rồi chui vào trong.


Lâm Vãn Khanh nghi ngờ không biết có phải hai người này đang muốn biểu diễn cho họ xem không.


Nhưng nàng đoán mặt bên của tủ quần áo này là gương đồng. Thứ bình thường Vương di nương dùng để soi trang phục, bây giờ lại vừa hay để họ dùng kích thích thị giác.


Nếu xấu hổ đến cực hạn thì chân tay sẽ trở nên luống cuống.


Lâm Vãn Khanh đành phải quay lại nhìn Tô Mạch Ức, ném cho hắn ánh mắt xin giúp đỡ.


Thế nhưng Tô Mạch Ức vẫn là dáng vẻ cam chịu kia, giống như một đóa hoa kiều diễm bị phong ba bên ngoài tàn phá.


Đến nay hắn mới biết, hóa ra eo Lâm Vãn Khanh lại thon như vậy, mông lại cong như vậy, lúc nó khẽ cọ qua lòng bàn tay hắn thì mềm như vậy.


Một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu lăn xuống thái dương, dọc theo hầu kết trượt vào vạt áo của hắn.


Đầu hắn cao hơn Lâm Vãn Khanh rất nhiều, lúc cúi xuống có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn và thùy tai nhỏ nhắn mượt mà của nàng.


Có vẻ rất mềm, rất ngọt.


Muốn cắn thử một cái.


“…” Nơi vốn đã căng trướng khó chịu nay lại càng đau đớn hơn.


Vào lúc vội vàng như vậy, nam nhân dâm tục chỉ cách bọn họ một cánh cửa lại cố tình đẩy nữ nhân lên. Nửa người trên của Vương di nương lập tức ghé sát vào tủ quần áo.


Hai người chiến đấu kịch liệt, liên tục động vào cửa gỗ khiến cả tủ quần áo đều lung lay theo.


Tô Mạch Ức cuối cùng phải bỏ cái tay đang che thứ đã ngóc đầu dưới bụng ra. Hắn chỉ có thể liều chết chống hai tay lên vách tủ để giữ thăng bằng, giúp mình không bị ngã ra ngoài.


Cứ như vậy, thứ không an phận của hắn cũng chỉ có thể vô tư lắc lư theo tủ quần áo.


Phía trước là Lâm Vãn Khanh cũng đang cố gắng giữ thăng bằng giống hắn.


Lúc thứ của hắn chạm vào mông mềm của nàng, Tô Mạch Ức cảm nhận được rõ ràng người Lâm Vãn Khanh hơi cứng lại.


Vành tai vừa nãy trắng nõn bóng loáng bây giờ lại lặng lẽ đỏ lên.


Trong lòng Tô Mạch Ức nổi lên cảm giác khác lạ, có xấu hổ bất lực, nhưng nhiều hơn chính là sự sung sướng thẹn thùng, khiến hắn không thể nhịn nổi mà hừ khẽ một tiếng.


“A! Thanh Thanh! Huyệt nhỏ của Thanh Thanh nhiều nước quá! Đâm chết nó!”


“…’


Mặc dù Thanh Thanh này không phải là Khanh Khanh kia, nhưng khi bị đặt trong hoàn cảnh này, trước mắt Tô Mạch Ức không khỏi bắt đầu lẩn quẩn gương mặt của Lâm Vãn Khanh.


Thật ra nếu Lâm Vãn Khanh là nữ tử thì sẽ khá ưa nhìn.


Đôi mắt hạnh của nàng luôn mang theo nét cười và mấy phần nhiệt huyết, đặc biệt là vào lúc nàng cố tình bướng bỉnh như lừa kia. Cái kiểu thà chết chứ không chịu khuất phục, nghiến răng nghiến lợi của nàng lại có thêm nét kiều mị khi giận dỗi của mỹ nhân.


Mũi của nàng tinh xảo và thanh tú, không hề nhìn thấy lỗ chân lông. Lúc hít thở, vì hô hấp gấp gáp mà mũi lại hơi phập phồng.


Đôi môi hơi tái nhưng đường nét lại vừa hợp, nếu hôn lên…


Đầu hắn chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo.


Tô Mạch Ức vội hoàn hồn.


Hắn… Hắn vừa nghĩ chuyện gì thế này…


Cảm giác chột dạ và áy náy đồng loạt ập đến khiến hắn lùi cơ thể ra xa hơn.


Trong không gian lắc lư nhỏ hẹp, một mùi hương thơm ngát lạ lẫm thoảng qua, lượn lờ bên mũi hắn.


Không phải là mùi son phấn của nữ tử, cũng không phải huân hương mà hắn hay dùng.


Là mùi hương đặc biệt, mang mùi nước giặt quần áo và da thịt thấm đẫm mồ hôi, giống như cỏ xanh sau cơn mưa, sạch sẽ tinh khiết.


Hương thơm này xộc vào xoang mũi khiến suy nghĩ của hắn chợt tỉnh táo lại.


Đây là…


Tô Mạch Ức vẫn chống tay lên thành tủ, hơi cúi xuống nơi mà người phía trước không thể thấy được.


Đây là mùi của Lâm Vãn Khanh.


*


Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức đau khổ chịu đựng một canh giờ mới thoát được.


Tiếng ồn ào bên ngoài cắt đứt trận giao hoan trong phòng.


Vương di nương và Tống tam lang vội vàng tự mặc lại quần áo, sau đó sửa soạn lại rồi tẩy đi chứng cứ dâm mỹ trong phòng.


Tống tam lang nhảy cửa sổ trốn đi.


Không lâu sau, có gia đinh đi tới truyền lời, mời Vương di nướng đến chính đường.


Tô Mạch Ức chợt hiểu ra, nhất định là Diệp Thanh thấy hắn không tới nơi đã hẹn đúng giờ nên đã làm theo kế hoạch trước đó, đóng vai thích khách đột nhập vào Tống phủ.


Lúc cả hai lén trốn ra khỏi Tống phủ thì đêm đã khuya, Tô Mạch Ức trầm mặc suốt đường đi.


Lâm Vãn Khanh tưởng mình tự ý xông vào Tống phủ điều tra nên khiến hắn tức giận, sau khi đến cửa Đại Lý Tự, nàng chột dạ chán nản chạy vọt về phòng mình.


Thấy bóng dáng Lâm Vãn Khanh đi xa, Tô Mạch Ức mới hỏi Diệp Thanh: “Ngươi có thu hoạch gì trong phòng Vương di nương không?”


Diệp Thanh lắc đầu, ủ rũ đáp: “Không thấy gì hết.”


Xem ra tất cả dấu vết đều đã bị xóa đi rồi, thủ pháp không khác gì án bạc giả năm đó cả. Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.


Tô Mạch Ức không hỏi thêm, quay lại thư phòng.


Ánh nến sáng lên, hắn lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, bên trên đều là tên của mấy cuốn sách khai thác quặng và luyện kim.


Dù Tống Chính Hành không làm Thứ sử Hồng Châu đã nhiều năm, nhưng lạ là mấy cuốn sách này lại mới tinh. Hắn cảm thấy kỳ lạ nên mới điều tra thử.


Hắn đi ra sau giá gỗ tìm hồ sơ vụ án của Vương Hổ, xem lại tất cả các chi tiết một lần.


Theo lời Lâm Vãn Khanh nói, đoản đao không phải là hung khí, nếu đã không phải hung khí thì tại sao lại xuất hiện trong hồ sơ phát hiện án?


Huống hồ, Vương Hổ là kẻ mà tên sát nhân không hề tính đến ngay từ đầu, vậy nên thanh đoản đao này chắc chắn không phải là chứng cứ mà hung thủ cố ý giá họa cho Vương Hổ.


Không thể giải thích được…


“Gâu gâu!” Mấy tiếng chó sủa từ phía xa truyền đến, đó là chó săn “Ti Ngục” mà hắn nuôi trong Đại Lý Tự.


Tô Mạch Ức bực bội đứng dậy, vừa mở cửa sổ ra đã thấy Lâm Vãn Khanh đang bị Ti Ngục đuổi chạy ầm ĩ ngoài sân.


Nàng nhảy lung tung lên như chuột né rắn, trông dáng vẻ đau khổ vô cùng.


Tô Mạch Ức hơi giật mình, nhanh chóng nâng khóe môi.


Chuyện hôm nay trong tủ quần áo, có lẽ là vì bị nhốt quá lâu nên thiếu không khí, dẫn đến đầu óc không được minh mẫn.


Lâm Vãn Khanh sao có thể là nữ nhân cơ chứ.


Trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác giễu cợt, lúc quay người lại định đóng cửa sổ thì nghe Lâm Vãn Khanh thét lên.


Không biết nàng giẫm phải thứ gì trên đất mà, chân nàng mềm nhũn thành quỳ bò ra đất.


Đúng lúc này, con chó săn bình thường vốn lạnh lùng với Tô Mạch Ức bây giờ lại chạy tới ôm lấy chân Lâm Vãn Khanh hẩy hẩy người.


“Chó háo sắc!” Lâm Vãn Khanh gào lên, đạp chân muốn hất nó ra, nhưng tiếc là Ti Ngục lại ôm quá chặt, đá mấy cú mà cũng không xi nhê. Nó vô cùng tập trung ôm lấy chân Lâm Vãn Khanh điên cuồng đẩy eo.


“…” Tim Tô Mạch Ức chợt dừng lại mấy nhịp, sắc mặt hắn trở nên khó coi, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn lột da chó ra làm thảm.


“Ti Ngục!”Hắn lạnh lùng lên tiếng.


Con chó vừa nãy còn hấp tấp nghe tiếng thì giật mình, eo còn đẩy nhẹ.


“Cút đi!” Tô Mạch Ức chỉ tay lên làm Ti Ngục vội vàng cúp đuôi chạy mất.


Hắn nhìn người nằm dưới ánh trăng, hình như còn đang mất hồn mất vía. Tô Mạch Ức cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lâm Vãn Khanh, hầu kết hắn nhấp nhô, rồi dứt khoát xoay người cài then cửa lại.


“Hồng nhan họa thủy.” Hắn lúng túng nói khẽ, giọng nói vang lên bên tai Diệp Thanh.


“Đại nhân.” Hắn ta lấy trong ngực ra một tấm thiệp mời, đưa cho Tô Mạch Ức rồi nói: “Trong cung gửi đến.”


Tô Mạch Ức vốn đang phiền lòng, nhíu mày hỏi: “Là gì đấy?”


“Là thư mời đi săn mùa xuân của Hoàng gia.”


“À.” Tô Mạch Ức mất kiên nhẫn: “Không đi.”


Mí mắt Diệp Thanh giật giật, không thể làm gì được chủ nhân làm càn nhà mình: “Nhưng… đây là thư mời Thái hậu đưa.”


“Ồ.” Tô Mạch Ức qua loa: “Lần trước Thái hậu nói không muốn gặp ta trong thời gian ngắn. Cứ bảo công vụ bề bộn, không thể phân thân được.”


“Nhưng mà…” Diệp Thanh nghẹn lời, không biết nên khuyên hắn thế nào. Hậu quả mà tổ tông này gây ra chính là hắn ta phải chịu ánh mắt lườm nguýt khó chịu của Thái hậu đấy.


Hắn ta chỉ có thể ôm lấy hy vọng yếu ớt cuối cùng, đọc lá thư mời này từ đầu tới cuối mấy lần, xem thử có thể tìm được cái cớ thích hợp nào không.


Đột nhiên, mắt Diệp Thanh sáng lên: “Đại nhân! Tống trung thư cũng có trong danh sách khách mời.”


Người vốn đang suy nghĩ thẫn thờ chợt đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Diệp Thanh: “Tống Chính Hành cũng đi?”


Diệp Thanh gật đầu: “Phải, đợt đi săn mùa xuân này là cái cớ để Hoàng thượng quan tâm đến thần tử, Tống Chính Hành không thể không đi.”


Tô Mạch Ức nghe vậy thì ánh mắt chợt sáng tỏ mấy phần, hắn đáp: “Vậy trả lời thiệp mời đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK