Đêm đông lạnh giá, giữa những hơi thở đều là sương trắng.
Lúc Lâm Vãn Khanh về đến Đại Lý Tự, Diệp Thanh và Tô Mạch Ức vẫn còn ở Tống phủ bận “tìm thích khách”.
Lúc làm việc hôm nay, Lâm Vãn Khanh đã cởi hỷ phục. Dạ hành y rất mỏng manh, lúc nãy vì nàng căng thẳng không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ yên tĩnh như vậy, mới giật mình cảm giác tay chân đã tê cóng rồi.
Trời đã khuya, Lâm Vãn Khanh không thay thường phục nữa, chỉ tìm một cái áo choàng dày khoác bên ngoài.
Tiểu Bạch buồn chán trong viện cả ngày, thấy nàng quay về, vẫy đuôi lại gần hết sức phấn khởi, lấy đầu cọ vào bắp chân nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ đến, nó vẫn chưa ăn, thế là đi lấy bát nhỏ của nó.
Nhưng vừa nhìn, nàng đã ngây người.
Ngoài hàng rào gỗ trong viện, không biết từ khi nào đã có thêm vài chiếc xương, hơn nữa đều là xương bò gân thượng hạng. Bình thường người ta sẽ lấy đi hầm canh, gần như sẽ không nỡ lấy cho chó gặm.
Đương nhiên, ngoại trừ “Hoàng khuyển” Ti Ngục mà Tô đại nhân nuôi trong Đại Lý Tự kia.
Cho nên…
Ti Ngục đang dùng “cống lương”, để lấy lòng “cô nương”?
Tiểu Bạch ở bên cạnh thấy Lâm Vãn Khanh muốn lấy bát nhưng lại không nhúc nhích, hình như đã kịp phản ứng, đi đến bên cạnh đống xương bò kia, dùng chân sau ném hai đống đất soàn soạt.
Ý chính là, nó không thích thứ này.
“…” Đột nhiên Lâm Vãn Khanh có chút đau lòng cho Ti Ngục.
Nàng đành phải thu dọn xương bò mà Ti Ngục tốn sức tích góp lại đàng hoàng, lại lau chân cho Tiểu Bạch ở cửa, sau khi dẫn nó đi vào, lấy ra hai cái bánh bao thịt trong túi giấy dầu trên bàn cho nó.
Tiểu Bạch ăn rất thích thú.
Đốt chậu than lên, cuối cùng trong phòng đã ấm lên một chút. Lúc này Lâm Vãn Khanh mới được ngồi xuống, sưởi ấm tay chân sắp bị lạnh cóng.
“Ầm!”
Cửa của tiểu viện không biết bị ai bất thình lình đẩy ra. Âm thanh lớn, chấn động đến mức ánh nến trên thạp cũng run theo.
Lâm Vãn Khanh sững sờ, đang muốn đứng dậy đi xem, nhưng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa nặng trĩu.
Âm thanh kia không nhanh không chậm, nhưng mỗi cái nện xuống đều rất mạnh, khiến nhịp tim người ta bỗng bị đình trệ.
Muộn như vậy rồi, ngoài Tô Mạch Ức ra, e là không có ai đến nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ, nàng quấn áo choàng trên người lại, mang giày thêu ra mở cửa.
“Đại, đại nhân?” Lâm Vãn Khanh nhìn phía sau hắn, hỏi: “Chuyện của Tống phủ đã làm xong rồi sao?”
Mặt Tô Mạch Ức bình tĩnh, cũng không trả lời, im lặng không lên tiếng đi vào trong phòng.
Cũng không biết như thế nào rồi, hôm nay hắn mặc hán phục gấm màu tím, rõ ràng mang theo chút xinh đẹp, nhưng luồng áp lực lạnh thấu xương khắp người kia lại không thể che đậy.
Đột nhiên Lâm Vãn Khanh nhớ đến lần đó, tình cảnh gặp hắn trong dịch quán lúc chạy trốn.
Chẳng lẽ người này lại bị ai giẫm phải đuôi hay sao?
Sau khi Tô Mạch Ức đi vào phòng, không động đậy, cũng không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn nàng, hồi lâu, mới đưa tay cởi đai lưng áo choàng nhung dày của hắn.
Lâm Vãn Khanh vội vàng ngoan ngoãn nhận lấy, xoay người treo lên cho hắn.
“Tối nay nàng ở đâu?” Đột nhiên người phía sau lên tiếng, hỏi không đầu không đuôi.
Tay cầm áo choàng cứng đờ trong giây lát, Lâm Vãn Khanh phản ứng lại rất nhanh, Tô Mạch Ức đang đã nghi ngờ chuyện nàng trà trộn vào lễ thành thân của Tống phủ.
Nhưng dù sao chuyện này cũng là làm vì Đại Lý Tự, nàng cũng không phải thật sự đi xuất giá. Cho nên nếu phải một mực thừa nhận, cũng không hẳn là không thể.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là nàng đã đồng ý với Diệp Thanh, nói một đằng làm một nẻo là sẽ bị báo ứng.
Nghĩ đến đây, nàng xoay người cười với Tô Mạch Ức, ung dung nói: “Ta ở Đại Lý Tự, không đi đâu cả.”
Mặt Tô Mạch Ức lại trầm thêm ba phần.
Hắn không nói gì, nghiêng người ngồi trên thạp, trong ánh nến mập mờ, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy con ngươi hắn u ám.
Nàng bị Tô đại nhân nhìn đến mức da đầu căng chặt như vậy, chỉ có thể vừa cởi đai lưng của hắn, vừa chuyển chủ đề nói: “Đại nhân đã xử lý xong vụ án rồi sao?”
Hai tay mới vòng lên eo hắn, bèn bị hắn giữ lấy.
Tô Mạch Ức vừa tức giận vừa khó chịu, ấn Lâm Vãn Khanh khiến nàng giữ nguyên tư thế kề sát, cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Bông tai tháng trước ta tặng nàng đâu?”
“Bông tai? Bông tai gì?” Lâm Vãn Khanh thật sự không hiểu.
Nàng biết mỗi lần Tô Mạch Ức về muộn, luôn mang một số thứ lung tung từ trong cung hay trên phố về cho nàng. Nhưng hiện giờ đột ngột hỏi đến như vậy, nàng nào biết bông tai gì là bông tai gì.
Lúc này sắc mặt Tô Mạch Ức đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Nàng cảm thấy bàn tay to lớn nắm lấy hai tay nàng siết chặt lại, đột nhiên gia tăng sức lực, biến thành bóp.
Lâm Vãn Khanh rất quen thuộc với tính tình chó của Tô đại nhân, cuối cùng đã nhận ra nguy hiểm.
Nhưng nàng còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy một chiếc bông tai hồng ngọc khảm sợi vàng xuất hiện trước mắt nàng.
Tô Mạch Ức không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự uy hiếp sáng ngời.
Theo bản năng, Lâm Vãn Khanh sờ bông tai bản thân còn chưa kịp tháo xuống, bên phải trống không rồi.
“…” Cuối cùng nàng như trong mộng vừa tỉnh, nuốt nước bọt, chột dạ nói: “Chuyện này ta… ta có thể giải thích…”
Tô Mạch Ức vẫn không nhúc nhích, trong tay xe chiếc bông tai hồng ngọc kia, mặt không biến sắc rũ mắt nhìn nàng.
“Hôm nay ta, đã đến Tống phủ.” Lâm Vãn Khanh ấp úng.
Nàng thấp hơn Tô Mạch Ức gần một cái đầu, nhìn từ góc độ của nàng, đập vào mặt chỉ là một đường quai hàm lạnh thấu xương và hai hàng lông mi dày đặc như cánh bướm. Sự vừa mềm vừa cứng này, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng, nghiêm túc khác thường của nam nhân trước mặt.
Nhịp tim lại nhanh hơn một phần, Lâm Vãn Khanh dựa đầu lên ngực Tô Mạch Ức, làm ra điệu bộ chịu thua thừa nhận.
“Nhưng ta thật sự không phải gả cho người ta, ta chỉ là… xử lý việc công.”
“Nàng đã bái đường với người khác rồi.” Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, vô cùng lạnh lùng.
“Cái đó không tính!” Lâm Vãn Khanh nói: “Ta là làm việc công.”
“Nhưng quả thật là nàng đã bái đường với người khác rồi.” Tô Mạch Ức không chịu bỏ qua.
“…” Lâm Vãn Khanh không lay chuyển được hắn, dứt khoát việc đã hỏng không thèm quan tâm nói: “Đúng đó, ta đã bái đường với người khác, nhưng đây không phải là vì việc công sao? Ngài đường đường là Đại Lý Tự Khanh, sẽ không công tư bất phân đến mức độ này chứ?”
Bỗng nhiên trong chậu than đang cháy rừng rực nổ ra một tiếng vang nhỏ, trong căn phòng mờ tối nổ thành tia lửa.
Tô Mạch Ức loạn nhịp, tiếp tục trầm mặc.
Quả thật hắn không nên công tư bất phân như vậy.
Bây giờ luồng chua chát trong lòng kia, nếu phải tra xét cặn kẽ, có lẽ cũng không có liên quan vì nàng bái đường với kẻ khác bao nhiêu.
Điều hắn để ý không phải cái này.
Hoa Sao nở trong phòng, chập chờn như pháo hoa mười trượng.
Từ trước đến nay hắn đều là người tỉnh táo, nhưng giờ đây lại càng mê muội, không hiểu được nữ tử trước mắt này.
Hắn cảm thấy giữa hai người, luôn bị ngăn cách bởi một con sông nhìn không thấy, sờ không được. Hiện giờ trăm hoa đều phản chiếu trên mặt hồ như gấm. Sóng lớn dưới mặt hồ này mãnh liệt, giống như hắn mãi mãi cũng không hiểu rõ.
Cũng như trong lòng nàng ẩn chứa rất nhiều thứ, vụ án, thù nhà, thân thế…
Từng việc từng việc đều bày trước mặt hắn.
Vì vậy hôm nay nhìn thấy nàng mặc hỷ phục bái đường với người khác, trong lòng hắn càng không phải ghen, mà là sợ. Sợ sẽ có một ngày nàng thật sự hóa thành đom đóm, biến thành tân nương của người khác.
Nhưng những điều này, nói nhiều cũng vô ích, càng thắt chặt, sẽ chỉ càng đẩy nàng ra xa.
Nỗi phiền muộn trong lòng kia như một tảng đá lớn, lúc này đang ép trong cổ họng, đau đớn âm ỉ như bị than nóng thiêu đốt.
Bỗng nhiên hắn muốn một mình yên tĩnh, xoay người định đi, đến khi một đôi tay trắng nhỏ vòng lấy eo hắn từ phía sau.
Dường như Lâm Vãn Khanh đã nhận ra điều gì, ôm chặt lấy hắn lấy lòng, nhẹ giọng nói: “Lúc bái đường ta đều thầm đọc trong lòng, đây là giải quyết việc công, không phải là thật. Người ta muốn gả, là Tô Mạch Ức xấu xa nhất toàn Thịnh Kinh kia.”
Sau cùng còn nói thêm một câu: “Trời đất làm chứng đều đã nghe thấy.”
Tô Mạch Ức không nói gì, xoay người lại.
Một giây sau, hai cánh môi ấm mềm áp lên mặt hắn, Lâm Vãn Khanh kiễng chân, khẽ mút một cái bên môi hắn.
“Cái này là bồi thường cho ngài.” Nàng nói: “Có đủ không?”
Trong chốc lát, hắn chưa lấy lại bình tĩnh, hắn ngây người rồi.
Người trong lòng xinh đẹp như hoa, lúc nãy mút như vậy, trên mặt nàng cũng đã có một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, càng làm tôn lên làn da trắng nõn óng ánh, vô cùng mịn màng kia.
Hai cánh môi hồng hào, mềm mại kia, còn đang nửa khép nửa mở, líu ríu, cũng không biết đang nói gì.
Suy nghĩ rối bời, hắn hoàn toàn nghe không lọt tai, chỉ muốn khiến hai cánh môi đào kia ngừng lại một chút, bèn cúi người xuống, đáp lại nàng.
Cuối cùng tiếng ồn ào bên tai đã dừng lại, nhưng hắn không dừng lại ở nếm thử, mà là nghiêng người qua, một tay đỡ lấy eo nàng, một tay đỡ sau gáy nàng, dùng hết sức lực ép người vào trong lòng mình.
Môi nàng ấm và mềm như chỉ có ở thế gian, một khi chạm đến, bèn giống như người khô héo đã lâu gặp được sương mưa ngọt ngào, bụi rậm khô hạn đột nhiên gặp đốm lửa nhỏ. Hắn luôn khó có thể tự kiềm chế mà sa vào trong đó, không muốn buông ra.
“Ưm…”
Lâm Vãn Khanh bị hôn thình lình như vậy, suýt nữa đứng không vững.
Nàng loạng choạng lùi về sau hai bước, áo choàng khoác trên người rơi xuống đất. Eo đụng phải cái bàn phía sau lưng, phát ra vài tiếng ma sát chói tai.
Tô Mạch Ức bèn túm lấy eo nàng, thuận thế mà nâng lên, để cho nàng ngồi lên trên.
“Cái này xem như là bồi thường rồi?” Hắn hỏi, trong ánh nến yếu ớt, ánh mắt đầy cưng chiều mà tập trung.
Lâm Vãn Khanh nhìn hắn thất thần giây lát.
Nhưng nàng còn chưa kịp trả lời, một bàn tay to lớn ấm áp trượt xuống lưng nàng, thò vào trong quần nàng, lưu luyến chỗ mông và eo nàng.
“Hết đến tháng rồi?” Tô Mạch Ức hỏi, trong mắt là ánh lửa nho nhỏ, nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng.
Nhịp tim Lâm Vãn Khanh ngưng một chút, chỉ chiêu tiền trảm hậu tấu của Tô đại nhân này, chứng cứ đã vô củng xác thực, lúc này nàng muốn nói dối rằng chưa cũng không được rồi…
Vì vậy nàng cũng cảm thấy không có gì phải dè dặt nữa, chỉ đặt đầu lên vai Tô Mạch Ức, gật đầu nói: “Chúng ta lên giường thạp…”
Lời còn chưa dứt, môi nàng đã bị Tô Mạch Ức niêm phong.
“Ở đây.” Hắn nói, vừa cởi bỏ đai thắt áo trong nàng, lộ ra nửa bả vai trắng ngần: “Ta không muốn đợi.”
Nói xong, đặt một nụ hôn lên bên cổ nàng.
“Nhưng, nhưng…” Lâm Vãn Khanh quay đầu, nhìn Tiểu Bạch nằm trên chỗ thạp bên cạnh, nhìn hai người không chớp mắt, không thể giấu đi sự thẹn thùng và khẩn trương trong lòng.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn nhìn kìa…”
Lâm Vãn Khanh đẩy hắn, nhưng Tô đại nhân luôn xấu hổ lại không vì vậy mà động đậy chút nào, nắm lấy cánh tay không chịu an phận của nàng mà nhấc lên, lộ ra hai bầu mềm mại trong áo lót nói: “Để nó nhìn.”
“Không hề gì.”
Nói xong, hắn cúi người ngậm lấy hai đầu vú đỏ tươi kia.