Thiên Khải năm ba mươi bảy, mùa xuân.
Giống như mùa xuân của Thịnh Kinh, đỉnh núi vùng ngoại thành phủ tuyết, đỗ quyên và anh đào thân gầy tranh nhau khoe sắc.
Cảnh xuân ấm áp, khi ấy Vi thái hậu vẫn là Đế hoàng hậu dẫn theo một đám nữ quyến đi đến tế đàn Ly Sơn cử hành lễ Thân Tằm(1).
(1) Lễ Thân Tằm do Hoàng hậu chủ trì dẫn chúng Tần Phi tế bái thần Tằm – Luy Tổ (vợ của Huỳnh Đế trong truyền thuyết, đã phát minh ra nghề nuôi tằm ở Trung Quốc). Họ bẻ cây dâu cho tằm ăn, lấy đó làm nghi lễ cổ vũ người trong nước chăm chỉ dệt vải.
Mục đích của lễ Thân Tằm lúc bấy giờ đã có chỗ khác biệt so với trước kia.
Tiên đế lao lực vì quốc sự, thân thể ngày càng xuống dốc. Lúc thấy Thái tử nhược quán, cần chính yêu dân có phần được lòng dân. Hai vị Lương đệ của Thái tử trong Đông cung lại liên tiếp truyền ra tin vui, hoàng thất dòng chính có kế tục, Thành Chiêu Đế cố ý tỏ thái độ giao quyền, triều chính đại sự đều giao cho Thái tử xử lý.
Thái tử phi vẫn trống, Hoàng hậu kế nhiệm sẽ là một trong hai vị Lương đệ. Cho nên lần lễ Tằm này, Vi Hoàng hậu có ý an bài các nàng đi theo, tự mình dạy bảo chức trách nghi trượng của Hoàng hậu.
Trần Lương đệ xuất thân thế gia thịnh kinh quý môn, mẫu thân là đích nữ Vũ An Hầu, hơn nữa di mẫu gả cho em trai Thành Chiêu Đế là Lương vương, đã thành Vương phi tái giá của hắn.
Vị Tiêu Lương đệ còn lại xuất thân bình thường, nhỏ bé, là con gái của một người Ngũ phẩm Đô Hộ Phủ, giữ chức Tư Mã. Nàng ta có một người ca ca tên Tiêu Cảnh Nham. Phụ thân mất sớm vì chết trận, triều đình vì thương cảm công thần bèn đón đôi nhi nữ của Tiêu Tư Mã vào Thịnh Kinh, từ đó về sau Tiêu Cảnh Nham nhậm chức trong Kim Ngô Vệ. Sau đó, Tiêu thị nữ được chọn vào Đông cung làm Lương đệ, rất được Thái tử yêu thích, rất nhanh sau đó đã hoài thai. Dựa theo thân phận địa vị thì Trần Lương đệ là chúng vọng sở quy(2), danh chính ngôn thuận.
(2) Chỉ có uy vọng rất cao, được mọi người tín nhiệm.
Nhưng có lẽ là vì kiêng kị với Lương vương và bối cảnh thế gia Trần Lương đệ, Thái tử trẻ tuổi cố ý khiến hậu cung rời xa thế lực triều đình trước kia, bồi dưỡng tâm phúc của mình từ tầng dưới chót. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, chức quan của Tiêu Cảnh Nham đã bắt đầu từ Lục phẩm Trưởng Sử nhảy lên thành Chính Tứ phẩm Trung Lang Tướng. Hơn nữa, nhiệm vụ bảo vệ lễ Thân Tằm lần này Thái tử giao toàn quyền cho hắn chịu trách nhiệm.
Danh tiếng Tiêu thị bỗng chốc vô lượng. Hậu cung tiền triều ai nấy đều hâm mộ không thôi. Nhưng mà trên đường từ lễ Thân Tằm trở về đã xảy ra một việc bất ngờ.
Lúc nghi trượng Hoàng hậu đi qua quan đạo Ly Sơn bỗng gặp phải tập kích của một đội nhân mã võ trang. Bọn chúng “mắt có chỗ nhằm về”(3), ép tới xa giá của Hoàng Hậu.
(3) Có mục đích hướng tới.
Trong sự hoang mang, bấy giờ Kim Ngô Vệ đi theo đuổi theo, quần chiến mấy phen, ổn định tình thế rất nhanh. Đang lúc mọi người cho rằng tình hình đã được khống chế, tất cả biến nguy thành an thì đoạn sau nghi trượng lại truyền đến bạo động lớn hơn.
Kim Ngô Vệ phụng mệnh đi thăm dò, phát hiện xa giá hậu cung cùng các nữ quyến bị tập kích bằng tên với các mức độ khác nhau. Trong đó xa giá Trần Lương đệ chịu tập kích nặng nhất, bị những mũi tên quét dầu hỏa đốt cháy.
Vì bảo đảm an toàn, quan đạo cách đường sông rất xa, mọi người đối mặt với trận lửa này hoàn toàn là thúc thủ vô sách. Lửa lớn cháy hừng hực, khói đen bốc cuồn cuộn.
Lúc đó, Trần Lương đệ từ trong xa liễn của An Dương công chúa đi ra, trông thấy tình cảnh trước mắt sợ tới mức hôn mê. Một trận lửa trời đưa đất đẩy, không làm Trần Lương đệ chết cháy, mà là chết cháy người thương nàng mang thai vất vả, trên đường lén đổi xa liễn với nàng là An Dương công chúa.
Hoàng hậu cực kỳ bi thương, Tiên đế nổi trận lôi đình. Lệnh tra rõ lập tức được truyền xuống, trong lúc nhất thời ở Thịnh Kinh lòng người đều bàng hoàng.
Sau những lần thẩm tra dày đặc liên tiếp, Tiêu Cảnh Nham vốn ôm tội không làm tròn trách nhiệm biến thành tội diệt môn, quyền lợi hun tâm, có ý định mưu hại hậu tự hoàng gia.
Lúc ấy trong đám phạm nhân bị bắt, có thuộc hạ Tiêu Cảnh Nham tín nhiệm nhất. Hắn ta cung khai sự thật là Tiêu Cảnh Nham bố trí mưu đồ bí mật, tập kích Hoàng Hậu dẫn dắt lực chú ý của thủ vệ trước, tiếp theo lập kế hoạch ám sát Trần Lương đệ. Mục đích đương nhiên là trợ giúp muội muội Tiêu thị của mình loại bỏ đối thủ, nhờ đó lên làm Thái tử phi, ngấp nghé vị trí Hoàng hậu tương lai.
Trang bị Kim Ngô Vệ hoàn mỹ, bố trí canh gác của lễ Thân Tằm nghiêm mật. Nếu không phải người bên trong trù tính thì việc này khó có thể thành được.
Nhưng mà làm cho người khác cảm thấy khác thường nhất chính là trong hôm diễn ra lễ Thân Tằm, Tiêu Lương đệ vốn dĩ nên tham dự lại bởi vì một đêm trước chào từ biệt bị động thai khí nên được cho phép ở lại trong cung dưỡng thai.
Tiếp theo, người Hình bộ đào được một rương áo giáp và binh khí dưới đất hậu viện Tiêu phủ giống như đội thổ phỉ kia sử dụng. Mọi thứ trùng hợp cũng khiến Tiêu Cảnh Nham hết đường chối cãi. Đến đây, án An Dương công chúa bị hại đều kết thúc.
Tiêu Cảnh Nham bị phán tịch biên chém đầu, Tiêu Lương đệ bởi vì có mang con nối dõi hoàng gia nên miễn tội chết, đày vào lãnh cung. Nhưng tới cuối cùng, nàng vẫn trong một đêm gió thảm mưa sầu, khó sinh mà chết ở cái nơi không ai thăm hỏi.
Bạc tình bạc nghĩa nhất là nhà Đế Vương. Sủng ái bao nhiêu, trọng dụng bao nhiêu cũng sẽ bị tội danh mưu phản này khấu trừ tan thành mây khói. Vài năm sau, Tân đế đăng cơ, Thái tử phi Trần thị làm Hậu. Thái bình thịnh thế, thiên hạ thái bình.
Tiêu thị huynh muội cùng toàn tộc hơn hai mươi miệng ăn đã biến thành cuốn án tông trong tay Lâm Vãn Khanh, le que vài câu chữ số.
Ngón tay thon trắng mơn trớn trang giấy ố vàng, dừng ở quan ấn của Hình Bộ Thượng Thư chủ sự án này vào lúc ấy – Tống Chính Hành.
Đây là bản án đầu tiên ông ta chủ sự sau khi ông ta được điều nhiệm từ Hồng Châu Thứ Sử lên Hình Bộ Thượng Thư, cũng là bản án khiến ông ta một trận thành danh, từ đó về sau thăng chức rất nhanh, thịnh sủng không ngừng.
Trí nhớ khi còn bé quá mức mơ hồ, Lâm Vãn Khanh nhớ mang máng, hình như là mình có một cô mẫu có dung mạo khuynh quốc như thế. Hơn nữa sau này gả đi nơi nào, sau khi Tiêu gia suy sụp lại đi phương nào, lúc đó nàng chỉ bốn tuổi, căn bản là vô tâm không đếm xỉa. Xem ra, người nắm rõ vụ án này hiện nay chỉ còn có Tống Chính Hành, Trần Hoàng hậu, và Thái hậu rồi. Nhưng Lâm Vãn Khanh không thể đến hỏi Hoàng hậu và Thái hậu, như vậy một cánh cửa đột phá cũng chỉ còn có Tống Chính Hành. Vừa hay, nàng có thể mượn bản án Vương Hổ thuận tiện tra ông ta một chút.
Chỉ cần Tô Mạch Ức gật đầu.
Lâm Vãn Khanh đóng án tông trong tay, đặt về trên kệ, quay người đi đến phòng sách của Tô Mạch Ức.
Trong một thư phòng đẹp và tĩnh mịch, Tô Mạch Ức đang viết tờ trình án gian sát để báo triều đình kết án. Lại một bản án lớn được phá án và bắt giam, triều đình ngợi khen Đại Lý Tự, trên mặt Tô đại nhân có vinh quang, hôm nay tâm trạng cũng đặc biệt tốt.
Diệp Thanh tiến đến bẩm báo: “Đại nhân! Lâm lục sự cầu kiến.”
Tay đang viết chữ như nước chảy mây trôi ngừng lại, Tô Mạch Ức giật mình, một lát sau lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Mặc dù tiếng đáp hờ hững không hề quan tâm nhưng hắn vẫn đặt bút trong tay xuống, sửa sang quan phục có chút nhăn của mình rồi mới thẳng lưng, gật đầu ý bảo Diệp Thanh để nàng tiến vào.
Nhìn dáng vẻ nôn nôn nóng nóng, hoàn toàn không ổn trọng của nàng. Đừng nói lễ nghi ứng với nữ tử, phong cách hành sự của nàng sợ là còn hấp tấp hơn Diệp Thanh một chút.
Tô Mạch Ức ngẩn người nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Khanh, khóe miệng không khống chế được cong nhẹ, mãi đến khi bên tai truyền đến một tiếng kêu “Đại nhân” thanh thúy. Hắn nhìn thấy trong đôi mắt lúng liếng của Lâm Vãn Khanh đều là nghi hoặc.
“Khụ khụ…” Tô Mạch Ức xị mặt, khôi phục biểu cảm lạnh lẽo băng sương xưa nay.
“Không thấy bổn quan đang bận?”
Hắn luống cuống tay chân cầm lấy giấy bút, lại cúi đầu ghi lên tờ trình, để lại cho Lâm Vãn Khanh một cái đỉnh đầu lạnh lùng. Cũng may Lâm Vãn Khanh đã sớm quen sự xấu tính của Tô Mạch Ức, để cho nàng đi vào rồi lại quăng cho nàng bản mặt thối, cẩu quan này đừng có làm giá nhiều quá. Cho nên nàng cũng lười khách khí, đi thẳng vào chủ đề, nói: “Lúc trước ty chức nhắc tới Vương Hổ khi còn sống đã nói với ty chức một tin tức, có lẽ có thể điều tra thêm xem thế nào.”
Mặt Tô Mạch Ức thay đổi, buông bút trong tay xuống: “Thật sự có manh mối?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Vâng. Vương Hổ đã từng nói với ty chức là vào đêm Triệu di nương bị giết, gã ở bên ngoài khuê phòng của nàng ta nhìn thấy một tỳ nữ chân cà thọt.”
“Vậy tỳ nữ cà thọt đó là nghi phạm?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu: “Cái này không phải. Vương Hổ nói tỳ nữ kia chỉ nán ở bên ngoài khuê phòng chốc lát, không có đi vào, sau đó liền rời đi. Sau đó Vương Hổ đến khuê phòng Triệu di nương thì phát hiện nàng ta đã chết rồi.”
Sau khi Tô Mạch Ức nghe xong vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, nhìn nàng nói: “Vì vậy lần ngươi vụng trộm chạy tới Tống phủ chính là vì muốn đi điều tra người này?”
Mặt Lâm Vãn Khanh ửng hồng lên, không đáp lời. Tô đại nhân nhìn rõ mọi việc, thật sự là không có gì thoát khỏi mắt của hắn.
Hai người đã im lặng được một lát.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ, giọng Tô Mạch Ức trầm tới mức có thể chảy ra nước: “Vì vậy, từ mấy tháng trước ngươi đã có được manh mối này, nhưng mà tới tận bây giờ ngươi mới nói.”
Lâm Vãn Khanh khôn ngoan cúi đầu, không dám lên tiếng. Vang lên bên tai là tiếng vạt áo ma sát của Tô Mạch Ức, bước chân của hắn đi tới bên người.
Giọng nam nhân trầm thấp: “Lâm Vãn Khanh.” Và loáng thoáng nghe được tiếng nghiến răng: “Ngươi thật là có bản lĩnh.”
“Trăm phương ngàn kế muốn tới Đại Lý Tự tra án, nhưng ngay cả một manh mối như thế mà có thể nắm giữ trên mấy tháng, thậm chí không tiếc tự mình mạo hiểm đến Tống phủ.”
Tô Mạch Ức cười khẩy, sau lúc lâu lại dùng ngữ khí đầy sương giá, nói: “Bổn quan trong mắt ngươi không đáng tín nhiệm tới vậy sao?”
Lâm Vãn Khanh yên lặng, nhất thời chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
Bây giờ đang là ở chỗ nào hả!
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy bất mãn vì Tô Mạch Ức bảo nàng đến Đại Lý Tự phá án nhưng lại không cho danh phận. Dù sao án Vương Hổ Tô Mạch Ức không cho nàng đụng vào, nàng cũng chỉ nhịn tạm một hơi không có nói cho hắn biết mà thôi. Thế nhưng sau này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, một cái manh mối không quan trọng có cũng được mà không có cũng không sao như thế, ai mà ngày nào cũng nhớ chứ!?
Nàng ngẩng đầu đang muốn phản bác thì lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi của Tô Mạch Ức.
Ừm… Trông dáng vẻ này xem ra Tô đại nhân đang rất tức giận… Hay là vẫn là chịu thua an ủi một chút nhỉ.
Khi chưa chạm đến đến nguyên tắc và điểm mấu chốt, đối mặt với quyền thế tuyệt đối, cho tới bây giờ Lâm Vãn Khanh đều sẽ không làm khó bản thân.
“Đại nhân…”
Nàng rụt cổ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ty chức là nghĩ cho đại nhân công sự bận rộn, trước khi chưa xác định những việc vặt này thật sự có giá trị hay không, sẽ không dám đến quấy rầy đại nhân.”
Tô Mạch Ức gần như giận đến nở nụ cười, cúi người hỏi ngược lại: “Ngươi quấy rầy bổn quan còn ngại quấy rầy ít? Từ khi ngươi vào Đại Lý Tự, mỗi một việc bổn quan xử lý có cái nào không liên quan đến ngươi không?”
“. . .” Lâm Vãn Khanh đuối lý, ỉu xìu mong ngóng không nói lời nào.
Tô Mạch Ức liếc nàng một cái, chỉ chỉ ngoài cửa, tức giận nói: “Ngày mai trước lúc nhậm chức, bổn quan không muốn gặp lại ngươi.”
“À…”
Mỗ Khanh không may nào đó chuồn rất nhanh: “Vậy Triệu di nương…”
Lời còn lại bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Mạch Ức chặt đứt.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Lâm Vãn Khanh vung vạt áo, chạy trốn mất dạng.
Diệp Thanh đợi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, tiếp đó thấy Lâm Vãn Khanh bị đuổi ra mặt mày xám xịt, tò mò duỗi đầu từ cửa ra vào nhìn qua.
“Diệp Thanh.”
Giọng nói lạnh như băng của Tô đại nhân gọi hắn ta lại.
“Hả?”
Diệp Thanh lơ ngơ đi vào, nhìn nam nhân tới tờ trình còn cầm ngược phía sau thư án, hừ một tiếng không nhẹ không nặng.
“Có lẽ ngươi đã từng nghe qua lời người khác đánh giá về bổn quan trong Đại Lý Tự?”
Diệp Thanh run lên, bèn vâng theo nói: “Đó là đương nhiên! Tất cả mọi người tán thưởng đại nhân xử án như thần, chấp pháp như núi, công chính nghiêm minh, thiết diện vô tư, vô thiên vô đảng, đài cao gương sáng, thẳng lưng mà đi, không sợ quyền thế!”
Tô Mạch Ức nhìn hắn ta, không nói lời nào.
Diệp Thanh bị hắn nhìn đến rét run, run rẩy bổ sung: “Thật… thật đó…”
Tô Mạch Ức đứng lên, đến gần đe dọa nhìn Diệp Thanh nói: “Bổn quan cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi nói thật cho ta.”
“A…”
Diệp Thanh nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt vô tội nói: “Bọn họ nói đại nhân tính tình quái đản, âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, bất cận nhân tình, bất thông tình lý…”
Mặt Tô Mạch Ức đã đen đến không thể đen hơn, giống như bình yên trước khi gió lốc mưa sa xảy ra.
Nhưng mà Diệp Thanh không có nhìn hắn, vẫn còn cúi đầu đếm ngón tay và kể lể: “A! Bọn họ còn nói, nếu không phải vóc dáng không tệ lắm, gia thế bối cảnh cũng tốt, đời này còn mơ tưởng có được tức phụ…”
“Thịch!”
Một tiếng trầm đục, Diệp Thanh cảm thấy mông mình bị người ta đạp mạnh một cước. Sau đó hắn ta lập tức bay ra thư phòng của Tô đại nhân, trên quần còn có một dấu chân rõ ràng.
“Ai…” Diệp Thanh thở dài, đứng dậy vỗ vỗ, u oán nói: “Thật đúng là tính tình quái đản, hỉ nộ vô thường, âm tình bất định…”
Chương 30: Theo dõi
Chợ phía Tây, Thịnh Kinh, người đi đường chen vai húc cánh, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Một bàn tay trắng nõn thon dài, từ trong cửa sổ nhã gian lầu hai duỗi ra, vén lên màn trúc tránh mưa.
“Sao giờ còn chưa đi ra…” Lâm Vãn Khanh nhíu mày nói thầm, cổ trắng như tuyết duỗi dài ra, lộ ra đường cong ưu mỹ bên sườn cổ.
Ánh mắt Tô Mạch Ức thừ ra, chớp mắt một cái, vội cúi đầu uống trà.
Vì che giấu tai mắt, hôm nay Lâm Vãn Khanh đặc biệt giả trang thành nha hoàn xinh đẹp bên người lang quân, cùng Tô Mạch Ức mặc thường phục đến Tống phủ theo dõi.
Từ sáng sớm hai người đã theo đuôi tỳ nữ cà thọt đến chợ phía Tây, vốn định mời đến rồi hỏi, thế nhưng là ngại trên đường người đi đường rất nhiều, Tô Mạch Ức sợ đánh rắn động cỏ, bèn quyết định đi theo nàng ta trước, tìm được thời cơ sẽ bắt người rồi gặng hỏi.
“Đại nhân.”
Lâm Vãn Khanh thấy không được đáp lại, quay người nhìn Tô Mạch Ức, phàn nàn nói: “Người này vào đó đã sắp nửa canh giờ rồi, chắc không phải là biết chúng ta theo dõi nàng ta nên chạy mất rồi chứ?”
Tô Mạch Ức thuận theo tay Lâm Vãn Khanh nhìn ra bên ngoài, bình thản nói: “Không biết. Chợ phía Tây chỉ có một cửa, ra vào đều cần phải đi qua nơi đây, trừ phi nàng ta đào địa đạo hoặc là leo tường.”
Lâm Vãn Khanh gật đầu, ngượng ngùng nói: “Ò, cũng đúng.”
Tô Mạch Ức thấy nàng có chút mất tập trung, liền cầm lên một trà âu, rót nước trà vào, sau đó chấm một chút rồi tô vẽ lên bàn: “Điểm đáng ngờ của án Vương Hổ bây giờ còn có cái nào?”
Lực chú ý của Lâm Vãn Khanh quả nhiên bị dời di, nàng sáp lại, bẻ một ngón tay và nói: “Thứ nhất, thanh đoản đao ở hiện trường phát hiện vụ án, trước đó bọn ta đã từng phân tích qua, nó không thể là tự Vương Hổ mang đến đâu, đó có thể chỉ là hung thủ để quên ở hiện trường. Nhưng mà làm một thích khách chuyên nghiệp mà phạm phải sai lầm này thì thật sự kỳ quái.”
“Ừ.” Tô Mạch Ức lên tiếng, viết xuống bàn chữ “Đao”.
“Thứ hai, lúc Vương Hổ bị giết, tại sao hung thủ không làm thành sợ tội tự sát mà là muốn giết toàn bộ ngục giam Kinh Triệu Phủ? Cái này đã nói lên rằng Vương Hổ không phải hung thủ giết chết Triệu di nương.”
“Ừ.” Tô Mạch Ức gật đầu, nhưng lập tức lật ngược lại, lại hỏi: “Cái này không có khả năng, là lúc hung thủ xâm nhập ngục giam bại lộ thân phận, vì vậy không thể không giết người diệt khẩu?”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu: “Nhưng bây giờ nghi phạm là Tống Chính Hành. Ông ta muốn giết chết Vương Hổ cần gì phải làm trắng trợn như thế? Đợi Vương Hổ bị đưa đến Hình bộ, ông ta chỉ cần phái người động tay chân trong thức ăn là có thể khiến vụ án này vĩnh viễn không được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Tô Mạch Ức trầm tư: “Ừ, quả là vậy. Ông ta không phải một người làm việc đường hoàng.”
Cuộc thảo luận lâm vào cục diện bế tắc, hai người im lặng một lúc.
Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngồi ngay ngắn hỏi: “Đại nhân còn nhớ ghi chép kiểm nghiệm của cây đao kia?”
“Mặt đao không rãnh máu, phía bên phải và chuôi đao nhuốm máu.”
Lời vừa dứt, vang lên bên tai là tiếng chén trà nhỏ “Loảng xoảng lang”.
Lâm Vãn Khanh giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, đột nhiên kích động nói: “Cây đao kia có phải là người chết để lại manh mối cho chúng ta hay không?”
Tô Mạch Ức khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
“Đại nhân, người nghĩ xem!”
Lâm Vãn Khanh nghiêng thân qua, chấm chút nước trà bên cạnh tay hắn, vừa ghi vừa nói: “Cây đao kia không có rãnh máu, như vậy lúc nó đâm vào trong cơ thể con người sẽ bởi vì áp lực bị hút chặt mà rất khó rút, giết người quá mất công. Vì vậy, hung thủ nhất định sẽ không dùng một cây đao như vậy để gây án.”
“Ừ, đúng vậy.” Tô Mạch Ức gật đầu, kín kẽ dịch người về sau, để cho hắn cách gương mặt phù dung kiều diễm ướt át trước mặt xa một chút.
Nhưng mà Lâm Vãn Khanh đang chuyên chú với phân tích tình tiết vụ án hoàn toàn không có phát hiện, còn tiếp tục sáp lại gần nói: “Tiếp theo, coi như là hung thủ không nghĩ ra, tiện tay chọn đại một hung khí như thế, thế nhưng cây đao này…”
Lâm Vãn Khanh vừa nói, vừa tạo hình tay của mình thành một cây đao, đâm vào ngực Tô Mạch Ức một cái, nói: “Lưỡi đao đâm vào trong cơ thể, nhất định sẽ nhuốm máu cả hai mặt, mà cây đao này chỉ có một bên nhuốm máu, điều này nói lên cái gì?”
“…”
Đầu óc Tô đại nhân khi bị đâm vào trái tim nhỏ bé liền trắng xóa chốc lát, không kịp trả lời câu hỏi, chỉ cuống quít che ngực đứng lên, nhưng mà tay áo bị xiết chặt, hắn lại bị người nào đó kéo về…
“Điều này nói rõ cây đao kia là sau khi hung thủ rời đi, bản thân người bị hại mang tới và đặt ở bên cạnh! Chỉ có như vậy mới xuất hiện tình huống chuôi đao và một mặt đao nhuốm máu!”
“Hơn nữa tại hiện trường phát hiện vụ án, xuất hiện cái gì cũng kỳ quái, ngoại trừ hung khí. Có lẽ người bị hại lo lắng có người quay về hiện trường xem xét, vì vậy không chọn cách viết chữ hoặc là lưu lại những vật khác. Như vậy, nàng ta nhất định là muốn thông qua cây đao này nói cho chúng ta biết cái gì đó!”
Lâm Vãn Khanh phân tích dõng dạc một phen vỗ hai tay một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức, một đôi mắt sáng long lanh.
Bầu không khí lại đông lại trong chớp mắt.
Bởi vì lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện, Tô đại nhân ‘sống không gì luyến tiếc’ kia bị kéo tới cách nàng chưa tới một bàn tay, lúc hai người nhìn nhau, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp. Hơn nữa, ánh mắt Tô đại nhân nhìn nàng có chút quái dị, trong xấu hổ xen lẫn một tia cười thản nhiên. Thoạt nhìn quái đản biến thái…
Lưng Lâm Vãn Khanh phát lạnh, mau chóng buông lỏng tay áo của hắn, còn thuận tay vuốt thẳng thớm chỗ mình làm nhăn.
Cửa hàng đối diện bỗng vang lên tiếng tiễn khách, Tô Mạch Ức đẩy Lâm Vãn Khanh sải bước đi tới bên cửa sổ.
“Nàng ta ra rồi.”
Hắn vén vạt áo, vừa quay người liền chạy ra khỏi nhã gian: “Đuổi theo.”
Hai người một trước một sau đi ra quán trà, lẳng lặng đi theo phía sau nàng ta.
Trước khi đi bộ dạng nàng ta hấp tấp, không hề giống như đi ra ngoài chọn mua đồ. Ra khỏi tiền trang kia liền đi nhanh một mạch, nhưng cũng không giống như muốn quay về Tống phủ. Bỗng nhiên, nàng ta đi đến trước một quán nhỏ bán trâm hoa rồi ngừng lại, cầm mấy cái châu trâm lên nhìn một hồi lâu, rồi sau đó mới bỏ tiền mua một cái. Hai người không xa không gần lôi thôi ở phía sau cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh một quán bán đồ ăn nhẹ, giả như đang chọn lựa.
Tô Mạch Ức thấp giọng nhắc nhở: “Có lẽ nàng ta đã phát hiện chúng ta rồi, đừng nhìn sang bên đó.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy tay có chút run, vùi đầu xuống thấp hơn, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy tỳ nữ mới đứng trước quán nhỏ đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đại nhân!” Nàng giật giật Tô Mạch Ức, chỉ vào một làn váy vàng nhạt ở hẻm nhỏ chỗ cuối phố, nói: “Nàng ta chạy rồi!”
Hai người đuổi theo sát. Tỳ nữ kia vì đi đứng không tiện nên chạy không nhanh, rất nhanh đã bị ép đến một ngõ cụt. Lâm Vãn Khanh nóng vội, tiến lên muốn kéo cánh tay của nàng ta.
Ánh sáng trắng nhoáng một cái trước mặt, một cảm giác man mát từ cánh tay truyền tới. Nàng cúi đầu, chỉ thấy chỗ áo khoác màu hồng khói trên cánh tay thêm một vết thương màu đỏ tươi.
Lâm Vãn Khanh không kịp xử lý nữa, vươn tay muốn bắt nàng ta tiếp nhưng lại cảm thấy bên hông bị xiết chặt, nàng bị Tô Mạch Ức ôm từ phía sau.
Bằng tốc độ ánh sáng, nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì đao trong tay tỳ nữ kia đã vào tay Tô Mạch Ức. Hắn trở tay xoay đao đặt ngay gốc cổ của nàng ta, mũi đao chìm dần vào làn da, từng giọt máu thấm ra, chảy vào vạt áo.
“Ôi!”
Lâm Vãn Khanh thấy Tô Mạch Ức như muốn giết người, cuống quít lên, nói: “Đây là nhân chứng, không phải nghi phạm!”
Tô Mạch Ức không thèm nhìn, tay đặt ngay cổ nàng ta không chút nới lỏng.
Lâm Vãn Khanh thấy khuyên nhưng hắn không ngừng, chỉ đành quay đầu giải thích với tỳ nữ kia, nói: “Bọn ta là người Đại Lý Tự, phụng chỉ tra án, ngươi phối hợp một chút.”
Tỳ nữ nghe vậy giật mình, dùng một đôi mắt đầy đề phòng đánh giá nàng.
“Triệu di nương quý phủ của các ngươi chết chắc hẳn ngươi cũng nghe nói.”
Lâm Vãn Khanh thấy nàng ta có chút buông lỏng, tiếp tục khuyên nhủ: “Lúc trước nghi phạm trước khi bị giết nói cho ta biết, hắn ở bên ngoài khuê phòng Triệu di nương nhìn thấy ngươi.”
Tỳ nữ sửng sốt kia một chút, cắn cắn môi dưới, nhưng không giải thích gì.
Lâm Vãn Khanh nói: “Tình cảnh hiện tại của ngươi rất nguy hiểm. Nếu quả thật hung thủ biết ngươi xuất hiện ở bên ngoài phòng Triệu di nương, nhất định sẽ dấy lên tâm tư giết ngươi. Vì vậy, ngươi tốt nhất nói thật với bọn ta.”
“Thế… Sao ta biết mấy người không phải là tay mắt của hung thủ được?”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, bảo sao vừa rồi nàng ta liều chết chống cự, hóa ra là nhìn lầm bọn họ là người xấu.
Suy nghĩ chút, nàng tháo bảng tên bên hông, quơ quơ trước mặt nàng ta: “Đây là bảng tên của ta.”
Tỳ nữ nhìn rõ ràng mấy chữ Đại Lý Tự bên trên, nhưng lòng vẫn còn nghi ngờ không chết.
Lâm Vãn Khanh không còn cách nào, đi qua nâng mặt Tô Mạch Ức lên, nói: “Ngươi xem, lang quân đẹp thế này, tại Thịnh Kinh ngoại trừ Tô đại nhân Đại Lý Tự Khanh thì còn có thể là ai?”
Tô đại nhân bất thình lình lại bị đùa giỡn: “…”
Tỳ nữ coi như cuối cùng đã bị nàng đả động, nàng ta đánh giá hai người trước mặt từ đầu tới đuôi một phen, sau đó mới từ từ mở miệng nói: “Mặc dù nô tỳ không có chứng cứ, nhưng nô tỳ biết rõ, Triệu di nương nhất định là bị Tống Chính Hành giết.”
“Ồ?”
Lâm Vãn Khanh vỗ vỗ Tô Mạch Ức tay, ý bảo hắn thu đao, hỏi: “Tại sao?”
Vẻ mặt tỳ nữ bi phẫn, nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Bởi vì nhất định Triệu di nương đã biết chuyện không muốn người khác biết của ông ta nên ông ta muốn giết người diệt khẩu.”
Lâm Vãn Khanh hỏi tới: “Ngươi không biết là chuyện gì sao?”
Tỳ nữ lắc đầu: “Nô tỳ và Triệu di nương là sau khi vào phủ ở mới biết. Nô tỳ cũng là vô tình biết, người nhà Triệu di nương và nô tỳ giống nhau, chết vì bị vu oan hãm hại trong vụ “Án bạc giả” vào năm ngoái, nàng là đưa tin của triều đình, vào phủ để tìm kiếm chứng cứ phạm tội.”
Lâm Vãn Khanh hỏi: “Vậy chứng cứ đó đâu?”
Tỳ nữ cười khổ: “Chứng cứ? Triệu di nương vì bảo vệ ta, không cho ta biết quá nhiều. Sau khi nàng chết, ta cũng vụng trộm đi qua khuê phòng của nàng, nhưng phát hiện tất cả đồ vật nàng đã từng dùng đều bị đổi mới rồi, không tìm được gì nữa.”
Lâm Vãn Khanh không khỏi thất vọng: “Ồ…”
Tô Mạch Ức ở một bên quan sát một lúc lâu chợt nhớ tới cái gì, xen vào nói: “Triệu di nương có lẽ có để lại một cây đao, ngươi có thể đi theo bổn quan quay về Đại Lý Tự xác định không?”
Tỳ nữ có chút khó xử: “Lần ra ngoài này là nô tỳ lén chạy ra. Triệu di nương để lại chút ít bạc cho nô tỳ, bảo nô tỳ làm lộ phí chạy trốn. Nô tỳ khó khăn lắm mới đợi được cơ hội hôm nay, nếu mà đi tới Đại Lý Tự thì có thể…”
Tô Mạch Ức nói: “Ngươi yên tâm. Trước mắt bổn quan cũng không muốn đánh rắn động cỏ, Đại Lý Tự đã có bản lĩnh tìm ngươi tra hỏi thì đương nhiên cũng có bản lĩnh giúp ngươi tẩu thoát.”
Sau một lát suy nghĩ, cuối cùng tỳ nữ gật đầu.
Lâm Vãn Khanh đưa cái mũ có màn che của mình cho tỳ nữ mang, lại tìm một người đến Đại Lý Tự báo tin, bảo Diệp Thanh lái xe ngựa tới tiếp viện bọn họ trước.
Trên đường trở về, Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức ngồi chung một xe.
Bánh xe vang lên lộc cộc, mạn xe lung la lung lay.
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ chuyện này tới xuất thần, không có chú ý tới người bên cạnh đã cụp mắt nhìn nàng thật lâu.
“Có vẻ như ngươi rất để tâm bản án của Tống Chính Hành?”
Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức, ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Không có… Sao có thể chứ? Ta quan tâm tất cả bản án như nhau.”
Tô Mạch Ức bất vi sở động, ánh mắt rơi vào tay áo nhuộm đỏ một mảnh, thần sắc u ám nói: “Lần đầu tiên là ngươi bắt phạm nhân, lần này là tìm nhân chứng. Lúc bắt phạm nhân thấy hung khí đều tránh, nhưng lúc này rõ ràng đã bị đâm bị thương rồi nhưng vẫn muốn cứng đối cứng. Bản án của Tống Chính Hành còn quan trọng hơn mạng của ngươi sao?”
Phân tích nói trúng tim đen, tim Lâm Vãn Khanh đánh như trống.
Nàng dừng một chút, cố giả bộ trấn định nói: “Không… không có… Ty chức đã nói rồi, đó là tình yêu nồng nhiệt với hình ngục, uổng cho khát vọng không chỗ thi triển. Hôm nay đã đến Đại Lý Tự, nhận được sự thu nhận của đại nhân, đương nhiên là nghĩ cách hồi báo đại nhân…”
Lời nói bị cắt đứt, Tô Mạch Ức đe dọa nhìn Lâm Vãn Khanh, ánh mắt sắc bén giống như dao găm: “Vậy không bằng Lâm lục sự nói nghe thử vì sao nồng nhiệt với hình ngục như vậy, dù sao cũng không phải là trời sinh nhỉ?”
“Ta…”
Lâm Vãn Khanh nghẹn lời, đột nhiên chuyển câu chuyện, hỏi ngược lại: “Vậy đại nhân si mê hình ngục chẳng lẽ không phải trời sinh đấy sao?”
Tô Mạch Ức nghe vậy thu mắt, biểu cảm lạnh nhạt: “Đương nhiên không phải.”
Hắn vừa nói chuyện, vừa lấy một tấm khăn mặt sạch sẽ từ trong tay áo ra, giúp Lâm Vãn Khanh băng miệng vết thương còn rướm máu lại.
“Không có ai sẽ trời sinh cảm thấy hứng thú với mấy thứ âm u của thế gian này.”
Lúc hắn nói chuyện vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng bàn tay lúc thắt lại có hơi run rẩy đã bán đứng nỗi lòng của hắn.
Lâm Vãn Khanh theo ngữ khí của hắn nghe được một tia bi thương bị đè nén đã lâu, giống như muối đến từ thế kỷ Thượng Cổ mà đến, mặn vô cùng.
Xe ngựa chuyển động lộc cộc, hai người đều im lặng, im lặng cả đoạn đường. Đã đến Đại Lý Tự, Lâm Vãn Khanh vừa xuống xe ngựa đã bị Tô Mạch Ức ngăn cản.
Hắn nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Ngươi cũng đã biết vụ án này khác với án gian sát?”
Tim Lâm Vãn Khanh loạn nhịp, không có trả lời.
“Tống Chính Hành quyền cao chức trọng, đảng phái phía sau như rừng. Tiền triều biến đổi liên tục, đả kích ngấm ngầm hay công khai, đâu đâu cũng rút giây động rừng. Nếu như ngươi quá mức nóng vội, rất có thể sẽ đẩy bản thân vào hoàn cảnh “vạn kiếp bất phục.””
“Vì vậy…” Tô Mạch Ức dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không thể cho bổn quan một sự minh bạch, về công mà nói, bổn quan không có bất kỳ lý do gì cho ngươi tiếp tục nhúng tay vào vụ án này.”