Ngày hôm sau, Lâm Vãn Khanh thức dậy sớm.
Vào Thịnh Kinh làm quan sắp nửa năm, Hoàng thượng đích thân gửi thiếp canh đến mời, đây vẫn là sự phô trương nàng chưa từng thấy bao giờ, vì vậy cũng không dám thất lễ.
Hồ Thái Dịch nằm ở giữa thành Thịnh Kinh, là hồ uyển quan trọng nhất của hoàng thất Nam Triều. Cả Đại Minh cung xây dựng theo bên hồ, ngự hoa viên cũng nằm bên này.
Bây giờ đang là đầu hè tháng năm, ven hồ núi xanh nước biếc, điểm thêm ánh xanh ngắt. Hoa Thục Quỳ và hoa Bạch Nhật Hồng tươi đẹp nở đầy bên hồ, nụ hoa sen trong hồ chờ đợi để nở, tất nhiên phong cảnh giữa hồ nước dập dờn xanh biếc là đẹp không sao tả xiết.
Lâm Vãn Khanh cùng một đám đồng liêu được một đám tỳ nữ dẫn đi đến bên hồ.
Chỉ là đi mãi đi mãi Lâm Vãn Khanh phát hiện, những đồng liêu khác đều được tỳ nữ dẫn lên một chiếc thuyền hoa cập bên hồ, chỉ mình nàng được dẫn vào trong một ngôi đình tạ gần mặt nước.
Dưới mái hiên ngói xanh, tường đỏ thẫm bày một bàn tròn, có hai người ngồi đối diện hướng của nàng.
Một nữ nhân trẻ tuổi đang cúi đầu lột quả vải. Nàng ta mặc cung trang màu đỏ nhạt, tóc mây đen nhánh búi nửa, trong đó điểm xuyết hai viên hồng ngọc đong đưa, một đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại, trong gương mặt nhìn về phía nàng cũng vẫn giữ nụ cười.
Mà người kia là một lão thái thái mặc bộ váy dài chấm đất màu lam đậm, đầu cài trâm tinh thạch màu xanh, hẳn là Thái hậu đương triều rồi.
Trong lòng Lâm Vãn Khanh lo lắng không yên, nhưng dù sao cũng bình tĩnh, nàng đi đến trước hai người khéo léo hành lễ.
“Hoàng tổ mẫu.” Vệ Thù nhanh nhẹn cười một cái, đặt quả vải vào đĩa nhỏ trước mặt Thái hậu: “Đây là vị Lâm Lục Sự mà Thù Nhi đã nói với người.”
Thái Hậu nghe vậy cười cởi mở vài tiếng, bảo tỳ nữ mang ghế đến cho Lâm Vãn Khanh.
“Ai gia nghe Thù Nhi nói canh quả vải hôm đó là ngươi khuyên Cảnh Triệt nhận lấy?”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, trong lòng suy nghĩ rối bời, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Thái hậu thấy nàng quá căng thẳng, chỉ cười rồi bảo người pha trà cho nàng.
“Lâm lục sự không biết tính cách này của cháu ngoại ai gia, vừa cứng đầu lại bốc đồng, nhiều lúc nhiều việc, ai gia mềm rắn đủ cả nhưng nói thế nào cũng vô ích.”
Thái hậu thở dài, trong mắt tỏ ý khen ngợi nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi vẫn là người đầu tiên có thể khuyên được nó.”
Tay Lâm Vãn Khanh đang đưa ra nhận lấy âu trà khẽ run, suýt nữa bị bỏng.
Nàng biết tính cứng đầu và bốc đồng của con người Tô Mạch Ức này, nhưng đôi mắt chứa đầy mong đợi kia của Thái hậu lại là chuyện gì?
Lẽ nào còn muốn bồi dưỡng bản thân nàng thành tâm phúc của bà, lén lút báo cáo lên trên?
Trong lòng Lâm Vãn Khanh run sợ, thoáng chốc dâng lên nỗi bi thương.
Nàng không đắc tội với Tô Mạch Ức được, lại càng không thể đắc tội với Thái hậu.
Thái hậu thấy Lâm Vãn Khanh chỉ cúi đầu uống trà không tiếp lời, cho rằng nàng vẫn chưa hiểu ý trong lời của mình, vì thế lại cúi người về phía trước, nói với nàng bằng giọng ôn hòa: “Chuyện của Cảnh Triệt…”
“Hoàng tổ mẫu!” Ngoài đình truyền đến một tiếng la mang theo chút tức giận.
Thái hậu chuyển chủ đề, lập tức nghiêm mặt nói: “Vẫn là để tự thân nó quyết định đi.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Giữa suy nghĩ oán thầm trong lòng, một vạt áo dài màu xanh da trời đã vụt qua trước mặt.
Tô Mạch Ức đi thẳng vào tiểu đình, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Khanh, sau lưng còn có Ti Ngục oai phong lẫm liệt đi theo. Con chó vẫy đuôi nịnh hót hắn, muốn cọ vào tay nàng nhưng bị Tô Mạch Ức kéo lại.
Có lẽ là vì màu sắc của áo choàng, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy giống như hôm nay Tô Mạch Ức vô cùng tiền tụy, chỉ có khuôn mặt tuấn tú vẫn u ám như cũ, chỉ là con ngươi đen sắc bén trước kia như bị che phủ một tầng sương mù, làm mất đi thần thái.
Điểm kinh khủng nhất là, hai vòng xanh đen dưới mắt Tô đại nhân cũng sắp rơi xuống cằm rồi.
Vệ Thù nhìn thấy Tô Mạch Ức thì trong lòng thích thú, muốn kéo hắn ngồi xuống. Thế mà tay còn chưa chạm đến tay áo Tô Mạch Ức đã bị hắn né tránh.
“Công chúa thứ lỗi.” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, lễ phép nhưng lại xa cách: “Thần có bệnh sạch sẽ.”
Ti Ngục cũng nhe răng với Vệ Thù.
Trong chốc lát bầu không khí lại trở nên khó xử, Lâm Vãn Khanh đành phải đứng ra giải vây.
Nàng xem từng quả vải trong đĩa trước mặt, vê một quả lên nói: “Người hình ngục đều có chút quái gở không bình thường, chức vụ bức bách mà thôi, công chúa đừng để trong lòng.”
Nói xong hai tay nàng đưa quả vải đến trước mặt Tô Mạch Ức, cười nói: “Đại nhân ăn một quả, vải này là quả hoàn chỉnh nhất trong đây.”
“Phốc…” Thái hậu nghe nói như vậy không nhịn được, cười lên.
Có ai khuyên người ăn vải mà không nói ngọt nhất, tươi nhất, mà là hoàn chỉnh nhất không. Cũng không trách tiểu tử này thích Lâm lục sự thú vị này.
Mà Tô đại nhân đen mặt, tuy rằng không nhận quả vải trong tay nàng, nhưng luồng khí lạnh cự tuyệt người ngàn dặm kia vẫn thu lại rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh sớm biết hắn sẽ không nhận, mắt thấy mục đích đã đạt được, bèn biết thời biết thế tự cúi đầu bóc quả vải. Dù sao nàng cũng thật sự thèm miếng này, ở trước mặt Thái hậu và công chúa cũng ngại cầm đi.
“Nghe nói trước đây Lâm lục sự giữ chức ở Kinh Triệu Phủ?” Thái Hậu hỏi.
Lâm Vãn Khanh gật đầu đáp: “Ở lại Kinh Triệu phủ nửa năm.”
Thái Hậu đăm chiêu, lại hỏi: “Vậy về sau sao lại đến Đại Lý Tự?”
“Nhờ có Tô đại nhân không chê, sẵn lòng để ty chức dốc sức bên cạnh ngài ấy.”
Thái hậu giật mình, đưa một ánh mắt vừa từ tốn vừa kỳ lạ cho Tô Mạch Ức: “Ai gia không biết còn có người có thể lọt vào mắt Tô đại nhân?”
Tô Mạch Ức lạnh mặt uống trà, không tiếp lời.
Lâm Vãn Khanh thích đồ ngọt, thích ăn vải nhất trong các loại trái cây. Cộng thêm quả vải sản xuất ở Lĩnh Nam, không dễ dàng giữ tươi, gia đình bình thường có thể ăn được căn bản không nhiều. Giờ đây nhân cơ hội này, bèn ăn thêm vài quả.
Ba người cứ nói chuyện qua loa, Tô Mạch Ức dắt con chó ngồi bên cạnh làm nền.
Thấy Lâm Vãn Khanh ăn được kha khá rồi, bỗng nhiên Thái hậu đề nghị với Tô Mạch Ức: “Bây giờ đang là lễ Trọng Hạ, đúng lúc hoa sen trong hồ Thái Dịch nở, Cảnh Triệt hiếm khi nghỉ ngơi, có muốn lên thuyền du hồ, ngắm hoa?”
Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn âu trà trong tay mình, thoải mái nói: “Không đi.”
Thái hậu biết tính tình của hắn, bị từ chối thẳng cũng không buồn, ngược lại nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Lâm lục sự có hứng thú đi cùng ai gia?”
Thuyền hoa trôi chầm chậm trên mặt hồ, lá sen, hoa sen vây quanh, cạ vào thân thuyền phát ra tiếng xì xì.
Tô Mạch Ức cảm thấy thuốc của Tống Chính Hành kê cho bản thân có thể vẫn chưa giải.
Hắn dắt Ti Ngục đứng bên thuyền, nhìn lá sen và sen non hé một nửa đón nhận ánh nắng ở trước mắt, không khỏi phiền muộn.
Rõ ràng đã từ chối rồi, nhưng tại sao thấy Lâm Vãn Khanh lên thuyền, hai cái chân này vẫn không nghe lời sai bảo chứ…
Phía sau là tiếng Thái hậu bị Lâm Vãn Khanh pha trò đến cười ha hả, vô cùng thân thiết.
Tô Mạch Ức nhớ đến giấc mơ hoang đường kia tối qua, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Ti Ngục nằm bên cạnh cũng lơ đãng nhìn hoa trong hồ, mấy lần muốn xoay người đều bị Tô Mạch Ức kéo mạnh về. Hắn siết chặt dây thừng trên tay, sợ rằng ngay cả Ti Ngục cũng chống lại hắn.
“Oa! Thật dễ thương!” Đây là tiếng của Lâm Vãn Khanh.
Giống như chỉ cần nàng phấn khởi một chút, vui vẻ một chút, giọng nói chuyện sẽ không giống bình thường, lộ ra vài phần hờn dỗi của nữ nhân gia.
“Ngươi sờ xem.” Thái hậu cười toe toét, trong giọng nói cũng mang chút ôn hòa.
“Hừ!” Tô Mạch Ức cười nhạt, thầm nghĩ con người Lâm Vãn Khanh này, lúc tính tình mềm mỏng trái lại biết làm sao dỗ người khác vui vẻ.
“Ta có thể ôm một chút không?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
Nghe thấy chữ ôm này, trong lòng Tô Mạch Ức khẽ run, một loại dự cảm không tốt lắm lặng lẽ lan ra.
Bỗng chốc dây thừng trong tay động đậy, tiếp đó là tiếng chó sủa vang đến chân trời. Hình như Ti Ngục ngửi được mùi gì đó khiến nó phấn khởi, một cái đuôi to lớn vẫy điên cuồng, sốt ruột kéo Tô Mạch Ức xoay người.
Cùng lúc đó, phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu chói tai, vừa thảm thiết vừa tràn đầy tính công kích.
Sau đó, Tô Mạch Ức cảm thấy dây thừng trong tay đã nới lỏng, lúc lướt qua lòng bàn tay, hắn căn bản không nắm được, giống như một con rắn trơn trượt.
“A!” Có người thét lên.
Tiếp đó là âm thanh vật nặng rơi xuống nước, hai tiếng rầm rầm, một trước một sau.
Tô Mạch Ức chỉ nhìn thấy đám bọt sóng thật lớn.
Vệ Thù bên cạnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy sắp nói không thành lời. Thái hậu cũng bị dọa rồi, bỗng chốc con mèo Ba Tư được ôm trong lòng cũng luống cuống.
“Người, người đâu! Người đâu rồi!” Vệ Thù phản ứng lại trước tiên, nàng ta lảo đảo chạy về phía đuôi thuyền, muốn đi gọi thị vệ.
Nhưng vừa mới chạy ra vài bước, bên tai lại có tiếng nước ào ào.
Một mảnh áo dài màu xanh da trời chân sượt qua trên lan can thuyền, nhảy thẳng vào trong nước.
“Tô… Tô thế tử…”
Phút chốc Vệ Thù dừng bước chân, nhìn Tô Mạch Ức nhún người nhảy vào hồ một cách không thể tin được.
Tô Mạch Ức là nhảy xuống nước theo Lâm Vãn Khanh.
Khoảnh khắc biết nàng rơi xuống nước ấy, phản ứng của cơ thể vượt qua cả suy nghĩ.
Sau khi Lâm Vãn Khanh rơi xuống nước bị Ti Ngục đập mạnh một cái, tim mật như nứt ra, thiếu chút nôn ra một ngụm máu. Nàng chưa kịp hít thở đã sặc vào một ngụm nước lớn, tứ chi lập tức mất điểm tựa, chỉ còn lại sự hoảng sợ bản năng.
Càng hoảng, càng chìm.
Mặt trời trên đỉnh đầu nóng rát, ánh vàng chói chang.
Vù vù rọi lên mặt Tô Mạch Ức giống như mật ong, trong lòng hắn sốt ruột ngứa ngáy.
Một mảng nước trong đong đưa ra những gợn sóng lạnh ngắt, Tô Mạch Ức hít sâu một hơi lặn xuống dưới nước, cánh tay vòng lấy eo nàng.
Người sắp mất đi ý thức, là người không còn sức lực. Hai mắt Lâm Vãn Khanh khẽ khép, hơi thở đã yếu ớt.
Hắn vỗ mạnh vài cái trên lưng nàng, nàng ọe một tiếng rồi nôn ra một ngụm nước.
Búi tóc được chải gọn vì vừa nãy vùng vẫy mà đã rơi ra, mái tóc đen buông rủ xuống, dính lên gò má và cổ, tôn lên làn da vốn trắng như tuyết của nàng lại càng mất đi chút huyết sắc.
Tô Mạch Ức sửa lại tóc phủ trên mặt nàng, vỗ mặt nàng một cái.
Không có phản ứng.
Hàng mi cong cong bị nước làm ướt, đọng lại vài giọt nước, sắp rơi và chưa rơi. Hàng lông mi khẽ rung rung theo cái vỗ của hắn, giống như hai con bướm nhỏ bị nước mưa làm ướt.
Áo choàng bị thấm nước rất nặng, Tô Mạch Ức đưa tay cởi ra. Vạt áo bị kéo ra một chút, lộ ra sống lưng trắng nõn.
Tô Mạch Ức ngơ ngác, giọt nước trên mi mắt rơi vào đầu ngón tay, chỗ đó có độ ấm hắn chạm qua, còn có…
Còn có một chút gồ ghề nho nhỏ trên làn da.
Đột nhiên hắn nhớ đến xúc cảm của đầu ngón tay đêm đó lúc hắn ôm người nọ.
Hóa ra, dấu vết đêm đó hắn sờ được là vết roi.
Bỗng nhiên Tô Mạch Ức nhớ đến một tháng trước, cái đêm Vương Hổ bị giết, biểu hiện khác thường của Lâm Vãn Khanh ở Kinh Triệu phủ.
Có phải có một cách giải thích khác?
Không phải nàng sợ hãi phạt roi, mà là sợ hãi lúc chịu phạt roi phải cởi quần dài ra?
Giờ phút này suy nghĩ trong thư phòng ngày hôm ấy chui ra, hắn không nhịn được xâu chuỗi những chuyện trước và sau khi gặp Lâm Vãn Khanh lại một lần.
Mùi hương quen thuộc trên người nàng.
Nữ nhân biến mất vô căn cứ trong Đại Lý Tự kia.
Chén thuốc mấy ngày trước Lương Vị Bình đưa đi.
Còn có khăn quàng cổ rõ ràng rất nóng nhưng không muốn bỏ xuống…
Những chuyện này nhìn một cách đơn thuần thì là trùng hợp, nhưng nếu đặt cùng với nhau thì sao?
Thoáng chốc mạch suy nghĩ rối loạn lên, Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn người trong lòng, tạm thời không nghĩ nhiều, trước tiên truyền một hơi vào miệng nàng.
Nàng nhíu mày hừ một tiếng, đã lấy lại được một chút ý thức.
“Thả lỏng!”
Hắn cúi đến bên tai nàng căn dặn với giọng ôn hòa, tiếp đó lật người nàng lại, hướng mặt ngửa lên, cứ như vậy bế Lâm Vãn Khanh lên bờ.
Cũng không biết vì lý do gì, lúc bế Lâm Vãn Khanh lên bờ, Tô Mạch Ức liền điều chỉnh một hướng cho nàng. Đưa mặt và ngực nàng về phía mình, lúc nổi lên mặt nước cũng ôm chặt nàng một chút.
Tỳ nữ bên hồ đã nghe tin tức mà đến, cầm lấy đồ che và lau chờ đợi.
Hắn bế Lâm Vãn Khanh trong cơn hôn mê, nhận lấy tấm chăn mỏng trong tay tỳ nữ, quấn kín trong ngoài người nàng.
Cách đó không xa chính là một tiểu lầu các mà hoàng thất chuyên dùng làm thưởng cảnh, xây sát bên mặt nước, bốn phía cũng có mành trúc và cửa sổ rèm đỏ, dùng để trú mưa.
Không còn nơi nào có thể đi, Tô Mạch Ức bèn theo tỳ nữ đến gian lầu các đó.
Lâm Vãn Khanh cũng dần tỉnh lại, ngọ ngoạy làm chăn mỏng quấn lấy rơi xuống đất, xấu hổ đến độ chẳng ra làm sao.
Quần áo khô ráo được đưa đến trên tay hai người, tỳ nữ mở cửa lầu các ra, muốn vào hầu hạ bọn họ thay quần áo. Thân phận bày ra ở đây, khác biệt tôn ti, đương nhiên thay quần áo là Tô Mạch Ức đi trước.
Lâm Vãn Khanh bèn tìm tảng đá ngồi lên, cho phép tỳ nữ giúp nàng bện lại mái tóc ướt sũng.
Nhưng Tô Mạch Ức nhận lấy quần áo tỳ nữ đưa qua lại không đi, đứng cách đó không gần không xa nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu.
“Trước đó vài ngày Lâm lục sự vừa bị phong hàn, bây giờ đợi ở bên ngoài sợ là sẽ bị cảm.”
Hắn lại giảm tốc độ nói, nhìn Lâm Vãn Khanh nói từng câu từng chữ: “Không bằng thay cùng nhau đi.”
Chương 22: Sự thật
Thần sắc người trước mắt tự nhiên, dường như không phải cố ý muốn thử dò xét chuyện gì.
Nhưng đôi mắt đen nhánh lúc này bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu, giống như một con sói ngửi được con mồi, trong giọng nói có một cỗ uy áp bức người.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, suýt chút nữa không giữ được chăn trên người, chỉ có thể mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh cam chịu nở nụ cười: “Thân phận ty chức hèn mọn, sao có thể cùng đại nhân thay quần áo cơ chứ, phía sau còn có một gian lầu các, ty chức đi bên kia thay là được rồi. ”
“Nhưng mà giày của Lâm lục sự mất rồi, đi chân trần như vậy sợ là sẽ bị cảm lạnh.”
Tô Mạch Ức mắt sáng như đuốc, tầm mắt dừng lại ở trên chân nàng, mắt phượng khẽ nheo lại.
Lúc này nàng mới chú ý tới, mình vừa rồi ở trong hồ giãy dụa quá kịch liệt, không biết từ lúc nào đôi giày đã mất. Hai chân trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra từ tấm chăn mỏng, nhìn thế nào cũng không giống một đôi chân của nam tử.
Nàng giống như là bị ánh mắt Tô Mạch Ức làm cho bỏng rát, vội vàng thu chân lại, giấu ở trong chăn mỏng ôm đầu gối mà ngồi.
“Cái này… Cái này sợ là sẽ đụng chạm với đại nhân…”
“Bản quan không quan tâm.”
Tô Mạch Ức cắt ngang lời nàng, trong giọng nói mang theo nụ cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
Hắn thấy Lâm Vãn Khanh vẫn ngồi bất động như trước, liền dứt khoát đến gần vài bước, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hỏi: “Chẳng lẽ dưới quần áo Lâm lục sự cất giấu bí mật gì không thể để cho người khác biết sao?”
Chuyện đã nói tới nước này rồi, trong lòng Lâm Vãn Khanh đương nhiên hiểu rõ.
Tô Mạch Ức nhất định đã nghi ngờ thân phận của nàng, hiện giờ vừa lúc mượn chuyện ngã xuống hồ phải thay quần áo này muốn tự mình xác nhận.
Xem ra hôm nay không dễ dàng lừa cho qua chuyện như vậy.
Nàng đành im lặng cắn răng, đứng dậy đi theo hắn lên Lâm Thủy Các.
Tô Mạch Ức không cho ai đi theo.
Để thuận tiện cho việc ngắm cảnh, lầu các có rất nhiều cửa sổ, bao quanh một vòng.
Các thị nữ đóng cửa sổ lại, rèm trúc lần lần lượt lượt được buông xuống, theo tiếng rì rào không ngừng vang lên, ánh sáng trong phòng thoáng tối xuống.
Mọi người lui ra, đóng cửa Lâm Thủy Các lại.
Lâm Vãn Khanh đứng yên không nhúc nhích.
Tô Mạch Ức lại tựa như không thèm để ý bắt đầu cởi áo ướt.
Cẩm bào dính nước rất nặng, rơi xuống đất phát ra tiếng khiến người ta nghẹt thở, từng cái từng cái một. Trong không gian sáng tối đan xen, tựa như có một lưỡi dao sắc bén tuần tra trên thân thể sẽ không một nhát trí mạng, nhưng loại tra tấn tâm lý này thật giống như lăng trì.
Tô đại nhân không hổ là người tra tấn giỏi nhất.
Đây là đang lặng lẽ nói cho nàng biết, bất kể tiếp theo nói dối chuyện gì đều chỉ là đang ngoan cố chống cự.
Lâm Vãn Khanh căng thẳng đến mức nắm chặt tay.
“Lâm lục sự,” Phía sau vang lên giọng của Tô Mạch Ức, vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Sao ngươi không thay y phục?”
“Đại, đại nhân…” Lâm Vãn Khanh thì thào, không dám ngẩng đầu lên.
Ngón tay mảnh khảnh túm chặt vạt áo mình, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Vào lúc này, trong đầu nàng hiện lên vô số các loại khả năng, nhanh chóng chắp vá lại với nhau, trong lúc nhất thời nàng cũng bối rối không biết nên nói như thế nào.
Tính tình Tô Mạch Ức cổ quái, lại luôn luôn tự cao tự đại.
Nếu hắn biết nàng là người có mặt trong phòng hồ sơ đêm đó, liệu hắn có tức giận đến mức băm nhỏ nàng cho cá ăn ngay tại chỗ không nhỉ?
Hơn nữa tính tình lãnh khốc lại cứng nhắc như hắn, nếu biết nàng là nữ nhân liệu có đem chuyện này kiện lên triều đình hay không?
Như vậy triều đình sẽ điều tra kỹ lưỡng, rất có khả năng sẽ đào ra nàng là cá lọt lưới trong vụ án Tiêu gia năm đó.
Nàng chết không sao cả, nhưng không thể liên lụy đến nhà Lâm bá phụ.
Nếu không… Quỳ xuống cầu xin hắn.
Nhưng có ích không?
Nếu có ích, dưới tay hắn sẽ không có nhiều tử tù như vậy.
Lâm Vãn Khanh rơi vào tình cảnh tuyệt vọng chưa từng có. Nàng cảm thấy mình giống như cá nằm trên thớt, bất kể nàng nằm ở đâu, cuối cùng nàng vẫn sẽ bị giết thịt.
Mà nam nhân trước mặt hiện tại cũng không vội, cứ thoải mái mà làm.
Hắn bước đi chậm rãi, vẻ mặt u ám, vẻ uy nghiêm cùng lạnh lùng toát ra từ ngục giam trên người buộc nàng không còn nơi nào có thể trốn thoát trong không gian u ám này.
Thân hình cao lớn nhốt nàng trong bóng tối, Lâm Vãn Khanh thậm chí còn ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người hắn.
Nàng cắn răng hít một hơi thật sâu, rồi lại nhắm mắt thở ra một hơi thật dài giống như là đang cổ vũ bản thân.
“Ta…”
Giọng nói vừa cất lên, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa vội vàng.
Biểu ca?
“Biểu ca!” Là giọng của Vệ Thù
Sự quấy rầy bất thình lình này hiện tại rơi vào tai Lâm Vãn Khanh giống như giọng của ông trời hiển linh.
Tô Mạch Ức bất ngờ bị ngắt lời, mắt thường cũng có thể thấy được biểu tình trên mặt hắn cực kì nóng nảy.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn quát lui người ngoài cửa liền nghe Vệ Thù tiếp tục vỗ cửa nói: “Thái hậu bị dọa sợ, đã hôn mê bất tỉnh trên thuyền.”
Cửa gỗ “rầm” một tiếng đột nhiên bị mở ra, Tô Mạch Ức hỏi qua tình huống sau đó, phân phó vài câu đơn giản với thị nữ ở bên cạnh. Xoay người quăng cho Lâm Vãn Khanh một ánh mắt ý vị thâm trường rồi liền đi theo Vệ Thù.
Trong phòng, Lâm Vãn Khanh tránh thoát một kiếp một kiếp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cởi áo bào ướt đẫm, dùng khăn vải lau khô mình.
Vải bó ngực cũng ướt, không có cách nào dùng lại được nữa. Tuy nhiên, cũng may nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mới dậy thì, bộ ngực cũng không tính là phát triển quá đầy đặn. Chỉ cần chú ý một chút hẳn là sẽ nhìn không ra.
Nàng nhanh chóng thay xong quần áo, đẩy cửa chuẩn bị vén áo choàng rời đi. Mới bước ra cửa lớn một bước đã bị Diệp Thanh ngăn lại.
“Lâm lục sự,” Hắn nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Đại nhân lệnh ta đưa Lâm lục sự về Đại Lý Tự. ”
Lâm Vãn Khanh : ……
*
Bên này Tô Mạch Ức thăm Thái hậu xong đã là giờ Tuất ba khắc.
Thái hậu bị kinh sợ, tuy nhiên cũng may thân thể khỏe mạnh, sau khi uống một thang thuốc an thần liền tỉnh lại.
Trong lòng Tô Mạch Ức nhớ thương chuyện của Lâm Vãn Khanh cũng không ở lại lâu. Sau khi đưa Thái hậu hồi cung liền nhanh chóng quất roi thúc ngựa đi về phía Đại Lý tự.
Hắn gặp Diệp Thanh đang chờ ở cửa Đại Minh Cung.
Chuyện của Lâm Vãn Khanh trước mắt chỉ có một mình hắn biết. Vì tránh sinh ra sự cố nào khác, Tô Mạch Ức không nói cho ai biết chuyện này.
Đêm nay gió nhẹ trăng sáng, sương khói mê ly che mờ cây, soi bóng trăng xuống mặt đất.
Tô Mạch Ức đạp lên ánh trăng thanh minh đi về phía trước, trong lòng lại hỗn loạn lạ thường.
Kể từ khi chuyện đó xảy ra hắn luôn hồn ở ngoài thân.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ lo lắng có người cố ý sắp đặt, muốn đề phòng tai họa chưa xảy ra. Nhưng nếu hắn thật sự không khống chế được mà phạm sai lầm, hắn cũng không ngại bồi thường, thậm chí có thể cho đối phương một danh phận, chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng người kia là Lâm Vãn Khanh.
Khoảnh khắc biết được đáp án, chuyện này giống như lại trở nên phức tạp.
Tô Mạch Ức không xác định được tình cảm của bản thân đối với Lâm Vãn Khanh rốt cuộc là gì.
Cũng không xác định được mấy lần xúc động kia rốt cuộc chỉ là ký ức sót lại trên thân thể hay là một vị trí nào đó trong lòng hắn đã bị nàng chiếm giữ rồi.
Thanh danh đối với một nữ tử mà nói là quan trọng cỡ nào, Lâm Vãn Khanh vì sao phải giúp hắn?
Hơn nữa nàng là một nữ tử, mục đích nữ giả nam trang tiến vào quan trường là gì?
Tô Mạch Ức càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài nhàn nhạt. Hắn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ có ánh nến đang le lói.
Cũng may người này nhất thời không chạy được, hắn có nhiều thời gian, từ từ mà hỏi vẫn được.
Sau khi suy nghĩ, hắn nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần, vươn tay đẩy cánh cửa nửa kín nửa hở ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong phòng có một nữ tử mặc váy áo màu hồng nhạt hở ngực, nhìn hắn cười tủm tỉm kêu lên “Đại nhân”.
Lông mày Tô Mạch Ức run lên, nhất thời cảm giác phổi muốn nổ tung.
Căn phòng này không lớn, có thể nhìn toàn cảnh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà theo như hắn thấy, ngoại trừ ca cơ ăn mặc lộng lẫy này ra hắn không còn nhìn thấy ai nữa.
“Lâm Vãn Khanh…”
Răng rắc!!!
Tô Mạch Ức cười lạnh, góc bàn hắn đang nắm trong tay nứt ra.
*
Giờ Hợi một khắc, Thanh Nhã Cư.
Cửa viện của Lương Vị Bình lần thứ hai bị bạo lực đạp văng ra.
Cái bánh nướng trong miệng hắn mới cắn một miếng còn chưa kịp nhai. Cánh cửa lâu năm không được sửa chữa đã bị người ta đá bay.
Vết mực đen trên đầu bút “lạch cạch” một tiếng, dính vào bản ghi chép hắn thật vất vả mới viết xong.
Một bóng dáng màu xám xanh dài đi vào.
Sau đó toàn bộ viện đã bị nha dịch Đại Lý Tự Khanh vây quanh.
Bánh nướng trong miệng bởi vì hàm không ngừng run rẩy rơi xuống đất, Lương Vị Bình chết lặng hô lên một tiếng, “Tô, Tô đại nhân…”
Sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống đến độ có thể nhỏ ra nước.
Diệp Thanh từ trong phòng mang tới một cái ghế bành, Tô Mạch Ức vén áo choàng lên, ngồi xuống đối diện Lương Vị Bình.
Vốn người hắn vốn cao hơn Lương Vị Bình, dù là ngồi nhìn đối phương thì ánh mắt cũng mang phong thái từ trên cao nhìn xuống, giống như không hề thương xót nhìn một khối thịt sắp bị băm nhỏ.
Tô Mạch Ức không nói gì. Một đôi mắt đen như hồ sâu nhìn chằm chằm Lương Vị Bình, tuy rằng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt dĩ nhiên là sóng to gió lớn.
“Đại, đại nhân nửa đêm đến thăm, đây là muốn…”
Lương Vị Bình còn chưa dứt lời, một bóng đen cao nửa người bỗng nhiên từ một bên lao ra, sức lực khỏe đến mức khéo sợi xích trong tay Diệp Thanh kêu rầm rầm.
Dưới chân có vài tiếng chó kiêu ngạo sủa, răng nanh trắng bệch, lưỡi đỏ tươi, một khi bị cắn hẳn sẽ không nhả ra mà không xé một miếng thịt xuống.
Lương Vị Bình đã bị dọa đến mức sắp quỳ xuống, vừa định chạy trốn liền cảm thấy hai vai bị siết chặt, bị người một trái một phải đạp trở lại ghế.
“Ngươi có việc gạt bản quan.”
Rõ ràng là hỏi thăm, Tô Mạch Ức lại đem lời này nói thành câu trần thuật.
Lương Vị Bình cả người run lên, lúc này hiểu được ý tứ của hắn.
Một canh giờ trước, Lâm Vãn Khanh tới. Nói với Lương Vị Bình những lời không đầu không đuôi, còn nói mình muốn về quê một chuyến.
Lương Vị Bình cho rằng nàng chỉ về thăm nhà một chút, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt chắc là việc nàng nữ giả nam trang đã bại lộ.
Nhưng chỉ riêng một chuyện kia Tô Mạch Ức không đến mức phát điên như vậy.
Lương Vị Bình nghẹn một tiếng, một suy đoán khiến nảy ra trong đầu khiến hai chân hắn run rẩy.
Dưới chân lại vang lên tiếng sủa của chó săn, hắn “Oa” một tiếng khóc lên, nức nở nói: “Nàng đi rồi, nàng mới vừa rồi đến nói lời tạm biệt với ty chức liền rời đi. ”
Tô Mạch Ức đương nhiên biết người trong miệng hắn là ai, nhịn không được nghiêng người về phía trước, đè nén lửa giận trong ngực hỏi: “Đi bao lâu rồi?”
“Đã, đã một canh giờ…”
Trong dự đoán.
Tô Mạch Ức cười lạnh, khóe miệng lộ ra độ cong lạnh thấu xương. Hắn đứng dậy đi về phía thư án của Lương Vị Bình, giày mây giẫm lên cái bánh nướng vừa cắn một miếng trên mặt đất, làm nó nát thành từng mảnh.
Hai tay hắn chống hai góc thư án, cúi thấp người, giọng nói cũng chậm lại, nhìn xuống Lương Vị Bình hỏi, “Đi đâu? ”
Lương Vị Bình run rẩy lau nước mắt nói: “Ty, ty chức không biết…”
Vừa dứt lời, Tô Mạch Ức nguy hiểm nheo mắt lại. Hắn vẫn nhìn thẳng Lương Vị Bình như trước, cỗ uy áp trên cơ thể dường như muốn nhấn chìm Lương Vị Bình
Diệp Thanh từ phía sau mang lên một bộ hình cụ, cho dù chém hay đâm, tất cả đều có.
Tô Mạch Ức nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Bản quan không hỏi lần thứ hai. ”
Dứt lời, người phía sau liền đem hình cụ trải xuống đất, xếp thành một hàng trước mặt Lương Vị Bình.
Chỉ liếc mắt một cái hắn đã bị dọa đến ngất xỉu.
“Đại nhân!” Có người từ trong thư phòng Lương Vị Bình đi ra, đưa cho Tô Mạch Ức một phong thư còn chưa mở.
Là chữ viết của Lâm Vãn Khanh.
Tô Mạch Ức nhanh chóng quét lá thư từ đầu đến cuối dưới ánh nến trước mặt, sau đó từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Ngươi biết khi nào?”
Lương Vị Bình ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại Tô Mạch Ức đang hỏi chuyện “Biết Lâm Vãn Khanh là một nữ tử”, liền run rẩy nói: “Một, một tháng trước… Sau khi nàng bị phạt roi…”
Tô Mạch Ức ngẩn ra, vẻ mặt vốn đã dịu đi một chút đột nhiên trở nên hơi trầm xuống.
Hắn nhớ tới Diệp Thanh đã nói qua, sau khi Lâm Vãn Khanh bị phạt roi là Lương Vị Bình đã bôi thuốc cho nàng.
Một mùi vị không thể giải thích được lan ra từ lồng ngực, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như bốc cháy.
Nữ nhân này lại nói cho Lương Vị Bình biết bí mật của nàng, còn không ngại một nam tử thay nàng làm chuyện đó. Nhưng khi đối mặt với hắn, người đã tiếp xúc da thịt thân mật với nàng thế mà lòng phòng bị lại nặng như vậy.
Tô Mạch Ức cắn hàm răng sau, cố nén xúc động muốn tra tấn, tiếp tục hỏi: “Nàng ấy có nói với ngươi vì sao hôm đó lại giúp bản quan không? ”
Đôi mắt đào hoa mắt đẫm lệ của Lương Vị Bình lóe lên, nghẹn lời nói: “Nàng ấy… Nàng ấy nói… Nàng nói rằng nàng ham mê nam sắc của đại nhân nhưng không muốn chịu trách nhiệm. ”
Tô Mạch Ức: “????”