• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77: Giao thừa


Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên Tô Mạch Ức rất bận rộn, cũng không quay lại phủ Thế tử.


Sau sự việc Kim Ngô Vệ và Đại Lý Tự xung động, Vĩnh Huy đế phạt đánh năm mươi đại bản, trước sau ngừng chức của Trần Diễn và Tô Mạch Ức.


Mặc dù trước đó Tô Mạch Ức đã dặn dò Lâm Vãn Khanh, bất kể trong triều có truyền tin tức gì ra thì cũng không cần phải lo lắng.


Nhưng những ngày vắng mặt này, nàng gần như đều nghĩ Tô Mạch Ức đã bị Vĩnh Huy đế bí mật nhốt lại rồi.


Chuyện trong triều không thể nào bị lộ ra ngoài được, Lâm Vãn Khanh cũng không thể tìm người nghe ngóng tình hình, nên nàng chỉ có thể để tim treo lơ lửng, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh.


Nay tuyết đông lớn, rất nhiều con đường quanh Thịnh Kinh đều đã đóng băng, ngay cả dòng sông cũng đã kết lại, khó mà di chuyển tàu thuyền.


Nhưng trong thành vẫn giống mọi ngày. Sắp hết năm, khắp nơi đều là không khí vui mừng hớn hở, cảnh tượng gia đình đoàn viên, không có chút biến động nào.


Ba ngày trước, Vĩnh Huy đế lấy lý do cung yến giao thừa nên đã gọi mấy dòng họ Hoàng thất vào kinh thành, tối nay muốn mở tiệc bên Thái Dịch Trrì ở Lân Đức điện.


Có lẽ vì thịnh yến Hoàng gia, nên triều đình rất chú trọng đến an toàn. Chạng vạng tối, sau khi dòng họ nhập cung, thành Thịnh Kinh lập tức ban lệnh cấm ra ngoài ban đêm, ngay cả cửa thành cũng đóng lại từ sớm.


Cũng may phủ thế tử không lo ăn uống, vừa vào đêm, một bàn tiệc giao thừa phong phú đã được chuẩn bị xong.


Lâm Vãn Khanh gọi Lương Vị Bình, Lai Lạc và Diệp Thanh đến.


Lai Lạc và Lương Vị Bình quen với Lâm Vãn Khanh, cũng coi nàng như bạn bè, không cảm thấy cùng ăn cơm thì có gì kỳ cục.


Nhưng Diệp Thanh đi theo Tô Mạch Ức đã lâu, lại coi Lâm Vãn Khanh là nữ chủ nhân của mình, nên đúng là đã khiến nàng tốn khá nhiều nước bọt mới khuyên người ngồi xuống được.


Đồ ăn đã lên đủ, trong viện ấm áp hòa thuận vui vẻ, rộn ràng náo nhiệt.


Lai Lạc vẫn là khâm phạm nên bị xích chân lại theo phân phó của Tô Mạch Ức, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đón tết ăn uống ngon lành của nàng ta chút nào.


Một bình rượu ngon vào bụng, nàng đột nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng có thể cân nhắc chuyện tìm Hoàng thượng làm chỗ dựa. Dù sao ở cùng Lâm Vãn Khanh ăn ngon uống sướng, cười cười nói nói, giống như những ngày tháng yên ổn khi nàng không muốn chết như thế này.


Lương Vị Bình mê rượu nhưng lại không thắng nổi tửu lượng của mình. Mới vào bụng ba chén đã đỏ bừng, say khướt bắt đầu bảo Lâm Vãn Khanh nói tốt cho mình trước mặt Tô đại nhân, điều hắn sang Đại Lý Tự.


Lâm Vãn Khanh cười đùa, lại múc thêm một bát canh cá cho Diệp Thanh.


Diệp Thanh cắm đầu ăn cơm vô cùng chăm chú.


Qua năm nay, bản án của Tiêu gia đã trôi qua mười ba năm rồi.


Cùng vào năm đó, tuyết rơi lác đác ngoài cửa sổ, nhưng trước mặt lại hoàn toàn là quang cảnh khác biệt.


Nàng bỗng cảm thấy rất thỏa mãn, quay lại, ánh mắt rơi vào mấy bóng người dưới ánh đèn soi đang lay động trên rèm cửa sổ, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp đáng yêu.


Lâm Vãn Khanh nhớ tới, đây là lần đầu tiên nàng mặc váy mới trong nhiều đêm trừ tịch như vậy.


Giống như khi còn bé.


Những năm tháng lang bạt kỳ hồ, lo lắng bất an đã đi xa. Nàng bây giờ, trời tối có đèn, ngày mưa có ô, còn thêm vài bằng hữu, rượu ngon mấy vò.


Những thứ này, đều là xa vời mà trước kia không dám mong.


Ánh mắt nàng liếc nhanh qua bàn tròn, rơi vào vị trí trống không bên kia… Tối nay cái gì cũng tốt, chỉ là không có hắn.


“Haizz…” Nàng không lớn không nhỏ thở dài, đứng dậy mở cửa sổ ra.


“Uỳnh!”


Bầu trời chợt nổ vang, trên đỉnh đầu bỗng sáng rực một mảnh, ánh lên ngàn hoa lửa. Nhưng mưa sao băng được gió đêm thổi tới, tí tách tí tách rủ xuống tạo thành những dấu vết đẹp tuyệt vời.


“Bắn pháo hoa!” Lai Lạc hưng phấn chạy tới cửa sổ, xích sắt trên cổ chân bị kéo lê trên đất vang thành tiếng.


Lương Vị Bình và Diệp Thanh cũng thả bát xuống xúm lại, ngửa đầu nhìn ra ngoài.


“Bắn pháo hoa…”


Không biết là tiểu thị nữ ở nhà nào hưng phấn reo lên, nhất thời mọi người đều hối hả chạy ra bãi đất trống, ngửa đầu nhìn lên.


Ở Đại Minh cung, bầu trời đã bị đủ loại pháo hoa sặc sỡ màu tô điểm lộng lẫy một mảng. Trong ánh sáng và tiếng vang, loáng thoáng có thể nghe thấy càng lúc càng nhiều tiếng người phụ họa.


Trong mảnh sắc lửa ngập ràng, dưới bóng đêm u tối, mấy cái đèn trời đỏ thẫm sáng lên ánh cam riêng biệt, lung lay trong gió tuyết trông rất bắt mắt.


“Cái này… đèn trời?” Diệp Thanh nhìn một hồi, gần như vô ý ngập ngừng nói.


“Sao thế?” Lâm Vãn Khanh hiếu kỳ, quay lại nhìn Diệp Thanh đang tỏ vẻ mờ mịt nói: “Ta nhớ trong Thịnh Kinh không cho phép thả đèn trời.”


“Tại sao lại không cho phép?”


“Vì đèn trời được sử dụng để truyền tin tức quân sự trong đêm, nếu dân chúng tùy tiện thả đèn, sợ là sẽ có loạn…”


“Ầm!!!”


Một tiếng nổ vang trời khiến đất rung núi chuyển.


Tiếng của Diệp Thanh hoàn toàn bị át mất, bát đũa trên bàn cũng lung lay theo, hoàn toàn không phải cường độ chấn động của pháo hoa.


Mọi người đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời… Khói lửa thịnh yến trong Thịnh Kinh vẫn còn tiếp tục.


Tiếng cười ha ha trong viện càng lúc càng lớn, tiếng người và khói lửa che giấu dị biến vừa nãy, giống như tất cả chỉ là ảo giác.


Lâm Vãn Khanh cảm thấy kỳ lạ, quay lại quơ lấy áo khoác nhung trên kệ, tông cửa xông ra, chạy đến mấy lầu các dùng để ngắm cảnh trong phủ Thế tử.


Nhà nhà trong thành Thịnh Kinh đều đốt đèn, trong đêm tối như lưu huỳnh lấp lóe, hướng cung Đại Minh vẫn khói lửa chói lọi như cũ.


Lâm Vãn Khanh nhìn một hồi, không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào.


“Chẳng lẽ vừa nãy nghe nhầm?” Nàng lẩm bẩm, nhíu mày trầm tư.


Diệp Thanh cũng đứng phía sau nàng, lát sau cũng phụ họa nói: “Chắc là nhầm thôi, pháo hoa bắn sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.”


“Ầm!!!”


Lại một trận nổ vang rung trời, Lâm Vãn Khanh cảm thấy sàn nhà dưới chân rung lên phát ra tiếng kẽo kẹt.


Lúc này Lai Lạc mới kéo dây xích bò lên trên lầu các, nàng bắt lấy Diệp Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đưa chìa khóa cho ta! Mau!”


Diệp Thanh kinh ngạc, nhìn Lai Lạc kinh hoảng như thế nhưng trong chốc lát lại không có động tác gì.


“Diệp Thanh!” Phía sau vang lên tiếng của Lâm Vãn Khanh, nàng kéo tay áo hắn, tay kia chỉ vào hướng cửa thành Thịnh Kinh: “Là thuốc nổ, hình như cửa thành bị nổ banh rồi.”


Diệp Thanh sững sờ, chống tay nhìn ra ngoài.


Trong cảnh tuyết nát tan, cửa thành Thịnh Kinh bỗng nhiên nổ tung. Cấm quân trong thành đang tập hợp từ khắp nơi, chạy về hướng cửa thành.


Tiếng vó ngựa, tiếng gió tuyết và pháo hoa vẫn đang được đốt ồn ã, trong đêm tối, nó khuấy tung cả trời sóng gió.


“Sao lại…” Diệp Thanh không tin nổi, mặc kệ chìa khóa bên hông đã bị Lai Lạc cướp mất, chỉ lo lẩm bẩm nói: “Không thể nào.”


Giữa trời đất ồn ào rối tung, Lâm Vãn Khanh lại ổn định tâm trạng hỏi: “Trong Thịnh Kinh có bao nhiêu cấm quân?”


“Ba vạn.” Diệp Thanh đáp.


Lâm Vãn Khanh lại bò lên thêm một tầng lầu, nhoài hơn nửa người ra ngoài, nhìn tới cửa thành.


Trong tuyết bay phất phơ, nàng lờ mờ nhìn thấy ánh lửa dày đặc bên ngoài tường thành, chúng không tập kết toàn bộ ở chỗ cửa thành bị nổ tung kia.


Nàng lui lại một chút, để Diệp Thanh nhìn thấy cho rõ, lại hỏi: “Ngươi nhìn số lượng phản quân xem, khoảng bao nhiêu người?”


“Ước chừng một vạn.” Diệp Thanh nói.


“Ừ.” Lâm Vãn Khanh gật đầu: “Ta cũng thấy không ít hơn con số này.”


Diệp Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng thấy bây giờ trời rét đậm, đường sông đóng băng. Nếu phản quân bắt đầu tấn công hoàng thành, quy mô hành quân lớn như vậy không thể nào không bị triều đình chú ý tới. Bây giờ bọn chúng dựa vào một vạn nhân mã, dù có thuốc nổ thì cũng chỉ là không biết tự lượng sức mình thôi.”


Nhưng mày Lâm Vãn Khanh lại nhíu chặt hơn.


Cấn quân ở hoàng thành có ba vạn, không thể nào phản quân không biết được. Nhưng công thành lại chỉ có một vạn nhân mã, cái này chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chui đầu vào lưới, quá mức kỳ lạ.


Nàng sững sờ nhìn cấm quân đang lao nhanh tới cửa thành, chỉ nghe thấy bên tai lại vang lên tiếng nổ. Lần này là từ hướng ngược với cửa thành.


Mấy đội nhanh mã trên đường đồng loạt ghìm cương ngựa, sau đó lại quay đầu chạy tới hướng khác.


Tiếp đó, là tiếng thứ tư, thứ năm nổ vang, mỗi lần đều đến từ các nơi không giống nhau.


Con ngươi Lâm Vãn Khanh rung lên.


Đục nước béo cò.


Thừa loạn lạc, lợi dụng sức yếu không chủ.


Vậy nên phản quân vốn không phải muốn công thành, mà là muốn lợi dụng hiện tượng rối loạn này ngăn chặn thủ vệ cấm quân trong hoàng thành.


Mục tiêu thật sự của bọn chúng, chỉ sợ không ở nơi này, mà là…


Hô hấp Lâm Vãn Khanh cứng lại, chỉ cảm thấy trên lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh. Nàng vô thức quay đầu, xuyên qua từng tầng gió tuyết nhìn về phía cung Đại Minh ở tít phá xa.


Thái Dịch Trì, Lân Đức điện.


Bóng người lắc lư trong Thiên Điện, trước sau hai hàng trên trăm ngọn Thanh Đồng đăng mười hai nhánh chiếu vùng đêm tối sáng như ban ngày.


Thiên Ngưu vệ thân mang áo giáp, tay cầm dao, đứng trên đại điện bao vây lấy Lương Vương ở dưới.


Ánh nến nhảy nhót kéo bóng người dài ra, tạo thành một mảng chi chít, giống như mây đen sắp kéo mưa gió đến.


Rõ ràng là bầu không khí căng thẳng sục sôi, nhưng trên điện lại im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Gió rét phần phật cuốn qua làm màn dài bay tán loạn, phát ra từng tiếng réo rắt không yên.


Thật lâu sau, Lương Vương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua thân hình màu tím đang thẳng lưng đứng bên cạnh Vĩnh Huy đế, ông ta phát ra tiếng cười lạnh cực nhẹ.


Trước đó ông ta phái người truyền tin cho Vệ Thù, để nàng ta theo kế hoạch hạ độc chết Vĩnh Huy đế.


Hoàng đế đang tráng niên, thân thế khỏe mạnh, nếu bạo bệnh mà chết thì triều chính trong ngoài ắt sẽ chấn động.


Mà hắn ta lại luôn tin tưởng Tô Mạch Ức, phút cuối cùng chắc chắn sẽ phó thác giang sơn và Thái tử tuổi còn nhỏ cho hắn. Như vậy, ông ta sẽ lợi dụng thời cơ này để giá họa cho Tô Mạch Ức, đánh tiếng cờ hiệu, mang danh nghĩa vào thành dẹp loạn.


Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.


Vệ Thù truyền thư báo nói Hoàng đế trúng độc, mỗi ngày Thái Y viện đều cử người đến thăm bệnh. Lại thêm trên triều, cũng có quan lại tận mắt nhìn thấy Vĩnh Huy đế mặt mũi trắng bệch, ho ra máu đến muốn ngất đi.


Chỉ là trong triều vẫn không truyền tin tức ra ngoài.


Giống như Hoàng đế đã phong tỏa tin này, những chi tiết đó đều là ông ta biết được qua mật báo từ Vệ Thù và đồng đảng.


Điều ngày ngược lại làm ông ta càng thêm tin chắc kế hoạch của mình đã thành công. Vĩnh Huy đế lo lắng phiên vương mượn cơ hội làm phản nên mới tận lực giấu diếm.


Cho nên lần này vào kinh, Hoàng đế ước chừng là dùng danh nghĩa “gia yến”, nhưng thực tế là khống chế mấy phiên vương và hoàng thất dòng họ đang mưu toan, lấy việc truyền hoàng vị để bình ổn thay đổi.


Nhưng Lương Vương không phải chưa từng nghĩ, đây hết thảy có lẽ là cái bẫy mà Vĩnh Huy đế thiết kế nên.


Nhưng cửa sống đã bị phá hỏng, đường ra duy nhất hiện giờ, dù chỉ là một phần vạn cơ hội thì ông ta cũng không thể không được ăn cả ngã về không.


Pháo hoa cũng đã bắn xong, náo nhiệt bên ngoài cũng dừng lại, bên tai chỉ còn nghe tiếng chuông gió leng keng.


Lương Vương cúi đầu, hai vai dưới ánh lửa sáng rực khẽ run, đột nhiên tiếng cười quanh quẩn trong đại điện đang yên tĩnh, lộ ra nét lạnh lẽo thấu xương.


Tô Mạch Ức thấy thế thì hơi nhíu mày.


“Lương Vương.” Hắn nhìn nam nhân mặc mãng bào màu đen dưới đất, trầm giọng hỏi: “Ngươi ăn chặn quan mỏ, tự tạo binh khí, ngầm nuôi binh lính, ý đồ mưu phản, những tội trạng này, ngươi có nhận không?”


Tiếng cười hơi ngừng lại, Lương Vương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, một lát sau thản nhiên nói: “Ta nhận.”


Tô Mạch Ức có hơi ngạc nhiên vì thái độ này của ông ta, trong lòng chợt cảm thấy bất an, bàn tay dưới áo lén nắm thành quyền. Giọng điệu hắn lạnh lẽo, nói: “Đại nghịch mưu phản, tội danh đáng chém, ngươi có đền tội?”


Lương vương sững ra, lập tức cười to: “Ta nhận tội, nhưng có lẽ là không thể đền tội được, ngược lại còn muốn xem Tô đại nhân còn thủ đoạn gì.”


Lời chưa dứt, tiếng nổ vang rung chuyển cả đại điện.


Ánh lửa dưới màn che đột nhiên lay động, ngoài điện loáng thoáng nghe thấy tiếng mảnh ngói rơi xuống đất. Mấy ngọn nên lăn lạch cạch xuống đất, phút chốc tắt ngúm.


Vĩnh Huy đế chợt ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang Tô Mạch Ức.


Trong gió đêm truyền đến tiếng chém giết từ phía xa, giống như nội viện Hoàng cung cũng có giấu phản quân.


“Hoàng thượng.” Lương Vương đứng dưới đài, ung dung xoay người nhìn về phía Thái Dịch trì trong gió tuyết ngoài điện, thật lâu sau, ông ta nói:


“Cấm quân hoàng thành ước chừng đã bị ta tính kế chặn đứng rồi. Hôm nay nếu ta xảy ra chuyện, sẽ có kẻ lập tức san bằng Lân Đức điện thành bình địa.”


“Còn phải chờ xem Hoàng thượng muốn thả cho ta một con đường sống, hay là dùng thân mình chết cùng bổn vương.”


Chương 78: Tập kích bất ngờ


“Thế nào rồi?”


Bên trong phủ Thế tử, Lâm Vãn Khanh đã thay trang phục tay áo bó lại, mái tóc dài buộc cao, buộc thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu.


Diệp Thanh vừa từ bên ngoài trở về, trên thân dính đầy tuyết, hắn ta dùng tay phủi tuyết trên vai, đáp lời: “Trên thành đã đốt lửa rồi, sau khi nhìn thấy, ngoài thành sẽ nhanh chóng chi viện. Phản quân tấn công thành cũng không nhiều lắm, chờ Trú Quân tới sẽ nhanh chóng tiêu diệt chúng thôi.”


“Ta không lo lắng chuyện này.” Nàng nói, sắc khí giữa chân mày vẫn không thuyên giảm.


Một lát sau, Lâm Vãn Khanh lại hỏi: “Trong cung có tin tức gì chưa?”


Diệp Thanh lắc đầu.


Từ cửa sổ gác mái nhìn ra ngoài, hoa đăng trong gió tuyết Đại Minh vẫn rực rỡ như trước. Đêm tối dày như mực, nặng nề phủ xuống, đè ép khiến người ta không thở nổi.


Không dưới năm vạn quân mã tinh nhuệ đang đóng quân bên ngoài Thịnh Kinh Thành, Trong vòng hai khắc là có thể chạy tới. Đến lúc đó, họ sẽ trà trộn vào thường dân tiêu diệt đám phản quân, chuyện này không thành vấn đề.


Nhưng chuyện nàng có thể nghĩ đến, lẽ nào Lương Vương lại không nghĩ ra?


Sở dĩ ông ta làm như vậy không phải là để công thành, mà là kéo dài thời gian.


Hai khắc.


Thế nhưng, ông ta cần hai khắc này để làm gì?


Suy nghĩ của Lâm Vãn Khanh vô cùng hỗn loạn, nàng không có đầu mối. Lâm Vãn Khanh tiện tay đặt áo lông cừu sang một bên, xoay người lao xuống lầu.


Cũng không biết là sương mù hay khói, trước mắt nàng là một mảnh trắng xóa, trong không khí tràn ngập mùi vị khó ngửi, đâm đến miệng mũi nàng nóng rát đau đớn.


Diệp Thanh và Lai Lạc đi theo phía sau, cho đến khi Lâm Vãn Khanh đẩy đại môn sơn son của phủ Thế Tử ra.


“Lâm Lục Sự!” Diệp Thanh bị dọa đến choáng váng, vội vàng giữ chặt nàng: “Ngươi đi đâu vậy?”


Lâm Vãn Khanh không để ý tới, hất tay hắn ta ra, một chân đã bước ra ngoài cửa.


“Lâm Lục Sự!” Diệp Thanh một bước đi tới, hai tay gắt gao giữ chặt lấy cánh cửa, chặn nàng lại: “Bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm! Ngươi yên tâm! Phản tặc không phá được Thịnh Kinh thành đâu, chúng ta chờ Trú Quân chi viện…”


“Nhưng ta sợ ngài ấy không đợi được Trú Quân!”


Một tiếng quát lớn cắt đứt lời diệp thanh, Lâm Vãn Khanh giật mình, phát hiện trên mặt đã là một mảnh lạnh lẽo.


Nàng không ngờ, Tô Mạch Ức lại để nàng ở lại phủ Thế tử không cần chạy loạn là vì hắn muốn đi làm một chuyện nguy hiểm. Hắn là người luôn luôn tự đề cao mình, nếu đó không phải là việc nguy hiểm, hắn cần gì phải để Diệp Thanh ở lại bảo vệ nàng.


Thế nhưng, rõ ràng hắn mới là người cần bảo vệ!


Một tấm lòng bị người ta giữ lại, vừa đau đớn vừa rỉ máu. Lâm Vãn Khanh vẫn đứng một chỗ, không thể thở nổi.


Cái gì cũng bỏ rơi nàng, cũng ngăn cản nàng. Diệp Thanh không ngăn được Lâm Vãn Khanh, ba người lôi lôi kéo kéo đến tận trên phố lớn.


Gió tuyết đập vào mặt xen lẫn tiếng ngựa hí lên, chợt có Cấm quân vội vã chạy qua trước mặt họ, tất cả mọi họ gia đình trong Thịnh Kinh thành đều đóng chặt cửa, phố xá luôn luôn phồn hoa giờ chỉ còn lại dáng vẻ điêu tàn.


Lâm Vãn Khanh lau khuôn mặt ướt nhẹp, liều mạng chạy về phía Đại Minh cung.


“Lâm Lục Sự!” Diệp Thanh lại kéo nàng lại: “Đại Minh cung sớm đã đóng chặt cửa rồi, dù không đóng, ngươi cũng không vào được. Huống hồ trong cung còn có Thiên Ngưu Vệ, mà dù có phản quân lẫn vào cũng không phải là chuyện lớn gì.”


“Ngươi thả ta ra đi!” Lâm Vãn Khanh đột nhiên xoay người lại, vung tay Diệp Thanh ra, giọng nói nghẹn ngào.


Diệp Thanh sửng sốt, kinh ngạc buông nàng ra, dừng một chút rồi đi theo nàng đang cắm đầu chạy về phía Đại Minh cung.


Cửa cung đúng thật là đã bị khoá, đứng ở phía dưới căn bản không thể rõ tình huống bên trong được.


Khi họ chạy tới gần, một hoả tiễn xuyên qua đêm đen, đâm xuống mặt đất trước mặt họ.


Một người phía trên hét lên, bảo họ không được đến gần.


“Lâm Lục Sự.” Diệp Thanh lựa lời khuyên nhủ: “Bọn họ sẽ không cho ngươi vào đâu, không bằng chúng ta tin đại nhân một lần đi, trở về chờ mọi chuyện kết thúc…”


Hắn ta còn chưa kịp nói xong đã nghe được một trận kinh thiên động địa truyền ra từ trong cũng.


Ba người đồng thời ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía cung lâu nguy nga. Chỉ thấy ánh lửa ngút trời ở một góc trong cung, cơ hồ như chiếu sáng cả một nửa cung điện.


Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy bên tai ong ong một tiếng rồi nổ tung.


Quả nhiên, nàng đoán không sai.


Thực lực giữa phản quân và triều đình chênh lệch rất lớn, công kích cứng rắn sẽ không có phần thắng. Nếu như quyết định tử chiến đến cùng, hẳn là phải tập kích bất ngờ, tập trung tất cả sức mạnh thành một trận đột kích, chứ không phải cố ý kéo dài thời gian thế này. Bởi nếu cứ tiếp tục như vậy, phần thắng của bọn họ sẽ càng thêm xa vời.


Vậy nên công thành chỉ là một chiêu dương đông kích tây.


Trước tiên bọn họ tìm cách ngăn ba vạn Cấm quân trong thành, sau đó đánh vào một nơi, tránh thủ một kích mất mạng.


Chỉ khi Vĩnh Huy đế chết đi, tình hình đại loạn, Lương Vương mới có thể thắng.


Vì vậy…


Trong lòng nàng đột nhiên trống rỗng, tựa như lúc xuống cầu thang bị trượt đi một bậc.


Vĩnh Huy đế sẽ chết sao?


Vậy Tô Mạch Ức thì sao?


Gió lạnh gào thét thổi qua, thổi vào mặt như đao cắt, từng chút từng chút đâm vào da người. Móng tay nàng đâm sâu trong máu thịt, Lâm Vãn Khanh hít sâu, ép mình tỉnh táo lại.


Nếu Tô Mạch Ức và Vĩnh Huy đế thật sự bị bao vây, thì hiện tại, nàng chính là hy vọng duy nhất của họ.


Tô Mạch Ức chỉ có nàng thôi.


Lâm Vãn Khanh nhanh chóng lau nước mắt, ổn định tâm thần, lui xuống một chỗ có chút tuyết đọng dưới tường cung, tiện tay nhặt cành cây gãy bắt đầu vẽ lên.


Số lượng phản quân không nhiều lắm, hiện tại công thành chỉ có không tới một vạn phản quân, vậy số lượng có thể trà trộn vào cung sẽ càng ít.


Cho dù bọn họ có thuốc nổ, cũng cần có người đến đặt và châm lửa, như vậy nhất định phải khống chế Thiên Ngưu Vệ trong nội cung thì mới thực hiện được.


Nhưng phải làm thế nào?


Bàn tay nàng nắm chặt cành cây nhanh chóng vẽ trong tuyết, không đúng, tay kia lại một lau, lại bắt đầu lại từ đầu. Đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, mất đi cảm giác, sắp cầm không chắc đồ vật khác nữa.


Xét tình huống trước mắt, có lẽ Thiên Ngưu Vệ đang ở cùng Vĩnh Huy đế và Tô Mạch Ức, bị khống chế ở chỗ nào đó. Một khi có người nào đó trong số bọn họ muốn rời đi, Lương Vương sẽ cho nổ tung nơi đó, để tất cả mọi người đồng quy vu tận.


Thế nhưng, thuốc nổ dễ gây chú ý như vậy, vì sao thủ vệ nội cung lại không thấy?


Cho dù hiện tại Hoàng thượng có bị nhốt, Cấm quân trong thành cũng không biết, nhưng trong cung còn có thị nữ và cung nhân, lẽ nào lại không một ai không biết?


Tuyết vẫn rơi xuống, như đồng hồ cát vẫn chảy xuôi, từng chút từng chút từng chút trôi qua. Tâm tư của Lâm Vãn Khanh cũng càng thêm bất an.


Đồng hồ cát, thời gian…


Hai khắc…


“Rắc!”


Cành cây phát ra một tiếng giòn, bị gãy ngang, Lâm Vãn Khanh thu hồi lực đạo, chợt dừng lại.


“Diệp Thanh!”


Nàng bỗng nhiên nắm lấy tay Diệp Thanh, đồng tử run lên: “Hoàng thượng nói tối nay ở Lân Đức điện có thiết yến đúng không?”


Diệp Thanh cả kinh, khó hiểu gật đầu.


Lân Đức điện, hồ Thái Dịch, sẽ không ai phát hiện ra thuốc nổ, nên Lương Vương mới cố ý kéo dài hai khắc này…


Đèn lồng hình quả dưa lắc lư trên tường cung, ném từng mảng sáng trên tuyết, xinh đẹp nhưng lại không chân thật.


Lâm Vãn Khanh không nắm chắc mười phần, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn về phía sau vùng trời đã bị cháy rụi.


Nàng nhớ tới đêm đó, cũng trong một mảnh khói lửa này, Tô Mạch Ức cưỡi ngựa phá vỡ đao kiếm, bất ngờ chắn ở trước mặt nàng.


Trước mặt là biển lửa núi đao, hắn lại chỉ có một người một ngựa.


Một trận gió thổi tới, thổi đến mắt cay xè, chua mắt mũi, nàng bỗng nhiên hiểu được thứ Tô Mạnh Ức muốn là yêu mến và giao phó.


Đó vốn là một loại ngang ngược mà nàng nhìn không hiểu, cũng kiệt lực không thể tránh thoát.


Nhưng mãi đến giờ khắc này nàng mới hiểu được, tình yêu đáng quý chính lại chính là thứ ngang ngược này.


Chính là cái loại dám đối kháng cùng vạn người trong thiên hạ.


“Các ngươi…” Nàng quay đầu nhìn về phía Lai Lạc và Diệp Thanh, ngập ngừng nói: “Tin ta không?”


Lai Lạc và Diệp Thanh đồng thời gật đầu, sắc mặt kiên định.


Lâm Vãn Khanh cười, nói với Diệp Thanh: “Ngươi đến Đại Lý Tự gọi người, bảo bọn họ đến hồ Thái Dịch chờ ta.”


Nói xong, nàng xoay người chạy về phía hồ Thái Dịch.


“Lâm Lục Sự, ngươi muốn làm gì?”


Giọng nói của Diệp Thanh từ xa xa truyền đến, xa đến mức bị gió đêm thổi bay hết.


Lâm Vãn Khanh cười, không hề sợ hãi, trong đêm tối và gió tuyết, nàng nói: “Ta muốn đi cứu người!”


Nàng muốn đi cứu người.


Nàng muốn đi cứu người mà nàng yêu.


Đêm nay hồ Thái Dịch vẫn yên tĩnh như thường, trong gió lạnh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.


Lân Đức điện nằm trên một sườn núi nhỏ bên cạnh hồ Thái Dịch, cảnh sắc dễ chịu, có thể nhìn ra cảnh hồ nước. Nên từ trước đến nay, đâu đều là nơi hoàng thất mở tiệc chiêu đãi.


Lâm Vãn Khanh mang Lai Lạc đi vòng quanh hồ, bắt đầu cởi y phục.


Lai Lạc sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, “Trời lạnh, ngươi muốn làm gì?”


Lâm Vãn Khanh thoát khỏi trói buộc của nàng ta, cởi áo bào nặng nề ra, ném xuống chân: “Cửa cung không vào được, thì ta bơi qua.”


Mắt của Lai Lạc vốn đã to, nay còn trừng lên thành chuông đồng.


Bơi qua?


Nơi này thiên băng tuyết địa, gió tuyết đan xen, mặc ít y phục đã chết người rồi chứ đừng nói đến bơi qua lớp băng mỏng ở hồ Thái Dịch để sang bên kia…


Lai Lạc nuốt nước bọt, bất giác lùi về phía sau một bước.


Lâm Vãn Khanh trước mặt lại nhanh tay cởi bỏ tất cả quần áo nặng nề trên người mình, cởi ra chỉ còn lại một chiếc áo trung y mỏng manh. Nàng ở bên ngoài khoác một bộ trang phục ngắn màu đen, cũng không quay đầu lại đi về phía bên hồ.


Lăn lộn giang hồ nhiều năm, Lai Lạc quen với chiến đấu và đao quang kiếm ảnh giờ phút này đều nhịn không được giật giật khóe miệng, nhất thời cảm thấy Lâm Vãn Khanh vừa đáng kính vừa đáng sợ.


Nữ nhân này dám ra tay tàn nhẫn với mình, thật sự là quá đáng sợ.


“Ngươi ở đây chờ Diệp Thanh, nói với bọn họ nói ta đến Lân Đức điện trước.” Lâm Vãn Khanh phân phó, nói xong thì nhảy xuống hồ Thái Dịch.


Mùa đông, vừa xuống nước một cái đã bị kích lạnh, cái lạnh như con dao nhọn đêm vào.


Lâm Vãn Khanh không nhịn được rùng mình một cái.


Trách cho bản thân đông cứng lại, nàng dốc toàn lực khua tay múa chân, bơi về phía bờ bên kia.


Từ hồ Thái Dịch đến Lân Đức điện mất khoảng nửa nén hương.


Đại bộ phận Thiên Ngưu Vệ vì để bắt được Lương Vương và đồng bọn của hắn, nên đều sẽ được sắp xếp ở Lân Đức điện.


Cứ như vậy, trước tiên Lương Vương sẽ dùng một vụ nổ để uy hiếp.


Hoàng thượng đang ở đây, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó ông ta lại dùng một lượng nhỏ phản quân là có thể khống chế Thiên Ngưu Vệ bên ngoài Lân Đức điện. Và những gì ông ta muốn trong hai khắc này, là phản quân sẽ kiểm soát được Thiên Ngưu Vệ, từ đó tất cả mọi thứ sẽ được thực hiện.


Còn về phía thuốc nổ, ông ta không thể vận chuyển qua cửa chính của Hoàng cung được, nên ông ta chỉ có thể dùng quan mỏ buôn lậu ở Hồng Châu, đem tất cả bọc kín lại, lặng lẽ giấu trong hồ Thái Dịch.


Đây cũng chính là nguyên nhân mãi cho đến nay cũng không ai phát hiện ra.


Nhưng đi tới một bước này, cũng coi như là một chiêu cuối cùng của ông ta rồi, ngọc nát đá tan.


Suy nghĩ một lúc, Lâm Vãn Khanh đã đến được bờ.


Lân Đức điện yên lặng một mảnh, không có bất cứ động tĩnh gì, có thể nhìn thấy ánh lửa chập chờn, tịch mịch phủ xuống đất. Xung quanh không có người, xem ra phản quân vẫn chưa hoàn toàn khống chế thế cục.


Gió lạnh thổi qua, cơ thể nàng đã lạnh đến đông cứng. Lâm Vãn Khanh cắn môi, lại nhảy xuống nước lần nữa.


Hồ Thái Dịch lớn như vậy, cũng không biết bị giấu ở đây, tìm được cũng tốn không ít công phu.


Lâm Vãn Khanh chỉ có thể vùi mình trong trên dòng nước, mò mẫm từng tấc đất. Ban đầu còn có thể cách mười hơi thở mới phải hít một lần khí, dần dần cứ mỗi ba hơi thở lại phải lấy một lần khí.


Theo thời gian cả sức lực và thần trí dần bị đóng băng, chân tay cũng dần mất kiểm soát.


Nhưng nàng vẫn quyết không dừng lại.


Hồ Thái Dịch lạnh lẽo, tịch mịch như một đoạn vực sâu hoắm. Nàng bơi phía dưới chỉ tạo ra động tĩnh rất nhỏ, như một chú bướm nhỏ không biết lượng sức mình, vọng tưởng có thể đạp đổ mọi xiềng xích, nhưng cuối cùng lại bị kéo xuống, kéo xuống…


Bên tai truyền đến một trận ong ong, trước mắt xuất hiện một vầng sáng trắng. Một khắc cuối cùng trước khi ý thức tiêu tan, tay nàng sờ được một vật thể trơn tuột, cảm giác khác với bất kỳ khối đá nào mà nàng từng sờ qua.


Thì ra là ở đây…


Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, quả nhiên là giấu trong hồ Thái Dịch.


Thế nhưng nàng lạnh quá, lạnh đến mức không cách nào bơi lại vào bờ, cũng không thể kêu cứu.


“Cảnh Triệt…”


Một câu nỉ non cuối cùng, nước ào ạt chui vào mũi miệng nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK