Lại một trận hoang đường.
Tiếng gõ mõ điểm canh của chiếc chiêng đồng từ từ vang trong gió tuyết, than lửa dần tắt, mây mưa bắt đầu tạnh. Đợi đến khi Tô Mạch Ức lau sạch sẽ hạ thân dính nhớp và nước đục mày trắng thì đã la canh năm.
Lâm Vãn Khanh sớm đã mệt đến mức ngay cả mí mắt cũng không thể nhấc lên được, trong lúc hoảng hốt nàng nhìn thấy Tô Mạch Ức đang mặc quần áo.
Một góc áo màu trắng lướt qua góc giường bị nàng đưa tay ra túm chặt: “Ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Tô Mạch Ức giật mình, lúc này mới nhận ra nàng đã tỉnh. Hắn gật đầu, nghiêng người ngồi trên giường, cũng không kéo góc áo kia ra mà nhẹ giọng nói: “Tống Chính Hành bị bắt, ngày mai tin tức sẽ lan truyền khắp kinh thành, e rằng khắp nơi sẽ có dị động, lúc này ta nên ở bên cạnh Hoàng Thượng mới phải.”
“Vâng.” Lâm Vãn Khanh đáp lời, thả góc áo của hắn ra.
Tô Mạch Ức đứng dậy, chiếc móc ngọc trên màn lắc lư phát ra âm thanh giòn giã.
Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, đứng dậy đuổi theo hắn, hơi thấp thỏm nói: “Ta… Ta có chuyện muốn nói với ngài.”
“Chuyện gì vậy?” Tô Mạch Ức xoay người lại nhìn nàng, bàn tay đang sửa sang lại áo chóng vẫn không ngừng lại: “Nàng hối hận vì đã ấn dấu tay ký tên sao?”
“Không, không phải…” Lâm Vãn Khanh do dự, hai tay siết chặt lấy tấm chăn gấm: “Ta, ta muốn nói với ngài…”
“Được rồi.”
Một nụ hôn dịu dàng dừng lại trên đuôi lông mày nàng, Tô Mạch Ức cúi người xuống nâng khuôn mặt nàng lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khoé mắt vẫn còn ửng hồng, cười nói: “Có gì muốn nói chờ ta quay lại hẵng nói, mấy chục năm sau, ta sẽ để nàng từ từ nói.”
Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu, bây giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp nhất để nói cho hắn biết về chuyện gia đình hắn.
Lâm Vãn Khanh chần chờ một lát, gật đầu.
*
Ánh nắng ban mai ấm lên, tuyết đọng đêm qua đều đã tan chảy, chỉ còn lại những giải băng sắc nhọn trên mái hiên giống như những ngọn cỏ gai sắc nhọn ẩn nấp trong bóng tối.
Quả nhiên tất cả đều giống như sở liệu của Tô Mạch Ức, ngay trong ngày hôm sau, tin tức Tống Chính Hành bị bắt đã lan truyện khắp Thịnh Kinh. Nghe nói đám triều bình ngày thường vẫn luôn cậy già lên mặt đó, hôm nay lại phá lệ trời chưa sáng đã chờ trước cửa Đan Phượng chờ lệnh, sợ bỏ lỡ tin nóng bên trong rồi tự làm hại mình.
Tô Mạch Ức đã ở trong cung suốt ba ngày, trong khoảng thời gian này chỉ sai người đưa thư tay ra ngoài, dặn dò nàng phải ăn uống đàng hoàng, đừng gây chuyện, bây giờ hắn đang ở trong cung không thể ra ngoài được nên không thể đến nhà lao của Kinh Triệu Phủ để tìm người.
Lâm Vãn Khanh trợn mắt trắng, ngoài mặt tỏ ra khinh thường nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Bên ngoài mưa gió bão bùng, Đại Lý Tự vẫn là không khí yên tĩnh trước sau như một.
Mỗi ngày Lâm Vãn Khanh đều ăn không ngồi rồi, cầm hoa chọc chó, thỉnh thoảng dẫn theo một ti ngục đi dạo trong viện của của mình một vòng, lấy việc công làm việc tư tạo cơ hội cho nó và Tiểu Bạch.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, nàng lại đi tản bộ cùng với Ti Ngục và Tiểu Bạch ở Đại Lý Tự.
Ti Ngục đi theo Tiểu Bạch, Lâm Vãn Khanh bị Ti Ngục kéo đi, một người hai chó vô thức đi đến đại lao giam giữ phạm nhân tình nghi của Đại Lý Tự lúc nào không hay biết, đúng lúc nhìn thấy một đám nha dịch đang bận rộn trước sau.
“Đang làm gì vậy?” Lâm Vãn Khanh đi đến, túm được một tên quản ngục hỏi.
Người nọ biết Lâm Vãn Khanh, chắp tay chào, nói: “Hoàng thượng đã hạ lệnh nhốt Tống Trung Thư vào trong ngục của Đại Lý Tự để chờ thẩm vấn, cho nên phải chuẩn bị một chút trước.”
Lâm Vãn Khanh giật mình trong lòng, vội vàng hỏi: “Khi nào thì người đến?”
Cai ngục suy nghĩ một chút, nói: “Sáng sớm ngày mai.”
Nói xong, hắn ta lại chắp tay vái chào, vẫn còn đang bận rộn.
Đột nhiên nhận được một tin tức lớn như vậy, trên đường trở về, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy lơ lửng như đang ở trên mây.
Nếu Tống Chính Hành đã vào lao ngục của Đại Lý Tự, điều đó có nghĩ là cuối cùng nàng cũng có thể tra hỏi tường tận về vụ án của nhà họ Tiêu năm đó.
Nếu vậy chờ đến khi Tô Mạch Ức trở về, cuối cùng nàng đã có thể trút bỏ nỗi băn khoăn và kể rõ toàn bộ sự thật.
Trong lúc suy nghĩ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Sắc trời đã tối sầm, sau khi hết giờ làm việc, Đại Lý Tự vắng vẻ hơn không ít. Đoá mai đỏ nơi đầu tường trong tiểu viện kia tựa như một ngọn lửa, nghiêng nghiêng kéo dài trên đầu tường, tươi tốt xum xê khiến cho khoảng sân vốn dĩ tối tăm tĩnh lặng thêm phần tươi đẹp.
“Cô… Lâm lục sự.” Bên dưới bức tường màu xám, một bóng người màu xanh nhạt mỉm cười với Lâm Vãn Khanh, quơ quơ hộp ăn trong tay: “Ta đến để đưa chút đồ ăn cho Lâm lục sự.”
Đèn dầu trong phòng được thắp lên, Lâm Vãn Khanh bê hai chậu than lửa vào giống như thường lệ, đặt hai bên giường nhỏ, ngọn lửa bốc lên rừng rực.
Lai Lạc lấy canh quả vải trong hộp đồ ăn ra rồi đưa đến trước mặt Lâm Vãn Khanh.
Nàng không khỏi ngạc nhiên: “Trời rét thế này, ngươi tìm vải ở đâu ra vậy?”
Lai Lạc mỉm cười, tuỳ ý nói: “Đây không phải là quả vải thật đâu, nó được làm từ ô mai, quế, gừng, đinh hương hỗn hợp lại với nhau để tạo nên hương vị của quả vải thôi.”
“Cũng có thể làm như vậy sao?” Lâm Vãn Khanh tò mò, ghé sát đến gần ngửi ngửi, quả thực có mùi của quả vải.
Lai Lạc lấy muôi từ trong hộp đồ ăn ra đưa cho nàng: “Lâm lục sự nếm thử xem.”
Lâm Vãn Khanh cầm lấy, nói: “Những lúc không có ai không cần phải gọi ta là Lâm lục sự đâu.”
Nói xong, nàng thực sự không khách khí nữa, sau khi ăn một miếng lại nghĩ đến chuyện gì đó, nàng bưng chén lên hỏi: “Sao ngươi lại biết ta thích ăn vải? Hình như ta…”
Nàng suy nghĩ một chút, giống như chắc chắn gật đầu: “Ta không nói với ngươi mà.”
Một màu sắc khác lạ chợt loé lên trong đôi mắt xanh của Lai Lạc, nhưng lại nhanh chóng bị má lúm đồng tiền của nàng che giấu đi, nàng ta khẩy khẩy vào tim đèn dầu: “Là người trong phủ thế tử cho cho ta biết.”
“Phủ thế tử?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Ừ.” Lai Lạc đáp lời: “Có lẽ là do thế tử dặn dò.”
“Ồ…” Bàn tay bưng chén sứ khẽ run lên, Lâm Vãn Khanh cúi đầu xuống thấp một chút để tiện ngăn cản hai má vô thức nóng bừng lên của nàng.
Lai Lạc nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trong mắt, ánh mắt ngay lập tức trở nên u ám. Một lát sau, nàng ta bỗng mở miệng nói: “Có một chuyện, ta đã không nói rõ sự thật cho cô nương.”
“Hả?” Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nàng ta.
“Ta không phải bị bán đến Nam triều mà là tự mình trốn đi.” Lai Lạc lặng lẽ nhìn Lâm Vãn Khanh, đôi mắt màu xanh như phát ra ánh lửa.
“Cha ta vốn là một vị tướng quân trấn thủ biên giới nhưng lại bị gian thần hãm hại chỉ vì âm mưu chốn triều đình. Ta vừa mới lên ba đã tan cửa nát nhà, vì muốn giữ mạng sống nên đã đi theo bằng hữu cũ của phụ thân lánh nạn. Nhưng đường xá gian nan, bằng hữu cũ của phụ thân chết bệnh nửa đường, lúc này ta mới lưu vong đến Nam Triều.”
Nghe vậy, Lâm Vãn Khanh cũng phải sửng sốt ngơ ngác, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vậy ngươi cam tâm tình nguyện phiêu bạt tha hương, mai danh ẩn tích, không nghĩ đến chuyển giải oan cho phụ mẫu sao?”
Lai Lạc cười khinh, giọng điệu mang theo sự tự giễu: “Nghĩ đến chứ.” Nàng ta nói.
“Ta đã từng nghĩ đến mức đêm không thể ngủ, nuốt không trôi. Cho nên ta mới bị ma quỷ ám ảnh, cứ thế vây hãm trong chốn lao tù. Nếu không gặp được cô nương đây, có lẽ cả đời ta sẽ tan nát như vậy, vĩnh viễn bị giam cầm trong thù hận, không thể tự kiềm chế.”
Lâm Vãn Khanh ngây ngẩn cả người, có lẽ là vì ngạc nhiên với sự tương đồng về thân thế của hai người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lai Lạc nhìn nàng nở một nụ cười điềm đạm, đổ đầy chén cánh trống rỗng kia rồi nói tiếp: “Mọi việc trên đời này đều như vậy, tiến lên một bước nuốt đao, lùi về phía sau một bước nuốt lời nói dối, ta đã chấp mê chấp muội quá khứ suốt mười năm trời, nào biết vận mệnh đã sắp đặt, nhưng người thân sớm đã qua đời đó của ta có lẽ cũng không muốn nhìn thấy ta thế này.”
Trong lòng Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy bát canh lúc nãy đã biến thành một lưỡi dao sắc bén, cắt rạch một đường từ cổ họng nhưng lại khiến lồng ngực nàng đau đớn.
“Nhưng…” Nàng xoa dịu nỗi lòng, lẩm bẩm nói: “Những thứ này có lẽ không liên quan đến thù hận mà hơn tất cả là muốn lấy lại công đạo.”
“Công đạo?” Lai Lạc bỗng chốc cười rộ lên: “Người đời đều là vì lợi ích, hướng đến lợi ích, nếu thực sự có công đạo thì phụ mẫu ta làm sao có thể đến nông nỗi mất mạng oan uổng?”
Lâm Vãn Khanh không nói gì, sau một hồi im lặng, nàng chỉ hỏi một câu: “Vậy sau này ngươi định làm gì?”
“Thói đời gian hiểm, công đạo khó cầu, thay vì giống như một con thiêu thân lai đầu vào lửa, chi bằng hãy cứ bo bo giữ mình.” Lúc nói ra câu nói này, vẻ mặt Lai Lạc thoải mái hơn một chút: “Ta muốn tìm một nơi nào đó bốn mùa như xuân, một ngày ba nữa, hai bộ xiêm y sặc sỡ và một chút tiền tiêu vặt.”
“Ngươi muốn đi cùng không?” Nàng ta hỏi.
Muốn đứng ngoài cuộc không màng thế sự không?
Trong mấy năm qua, không phải nàng chưa từng ảo tưởng một cuộc sống bình yên an nhàn như vậy.
Nhưng giữa người và người vẫn luôn không giống nhau, nàng nghĩ.
Đối với Lai Lạc mà nói có lẽ hai chữ công đạo là gánh nặng, nhưng đối với nàng, nó lại là một tín ngưỡng không thể vứt bỏ.
Đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, ánh đèn dầu trong phòng như hạt đậu.
Trong ánh lửa trong suốt, nàng bình thản mỉm cười, lắc đầu.
Đêm hôm đó, Lai Lạc không trở về phủ Thế tử, hai người chen chúc nhau trên một cái giường, đắp cùng một chiếc chăn.
Suốt hai mươi năm qua, ngoại trừ Tô Mạc Ức, đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh gần gũi với một người như vậy.
Hai người tay gác lên bụng, chân xếp chồng lên chân, giống như những tiểu tỷ muội của người khác mà nàng đã từng vô cùng hâm mộ.
“Lúc ngươi nữ giả nam trang ở thư viện, chẳng lẽ ngươi không đi chung nhà xí với những người khác sao?” Lai Lạc hỏi, vô cùng tò mò hỏi.
“Có chứ!” Lâm Vãn Khanh cười nói: “Những lúc đi nhà xí hoặc tắm gội đều đã từng bị người khác bắt gặp, nhưng cũng may ta thông mình, lần nào cũng có thể hoá giải nguy hiểm.”
“Nha nha nha!” Lai Lạc âm thầm trở nên hưng phấn, vỗ vỗ cánh tay Lâm Vãn Khanh, hỏi: “Vậy… Ngươi đã từng nhìn thấy chỗ kia của nam tử chưa?”
Lâm Vãn Khanh bị hỏi đến mức sửng sốt, nhưng một lúc sau vẫn nở nụ cười: “Đương nhiên rồi!” Nàng nói: “Không chỉ có một người thôi đâu.”
“Thật sao?” Nghe vậy, Lai Lạc trực tiếp trở mình, ghé sát vào hỏi: “Nó như thế nào? Có dài không? To không?”
“…” Lâm Vãn Khanh nghẹn họng, ngẫm nghĩ nói: “Tuỳ từng người mà nó khác nhau, ví dụ như người kém thông minh chỉ lớn bằng ngón cái thôi…”
“Vậy còn thông minh thiên phú thì sao?”
“…” Lâm Vãn Khanh không khỏi không nghĩ đến Tô Mạch Ức, cũng may trong phòng có đốt đèn nên Lai Lạc không nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng.
“Thông minh thiên phú… Có lẽ, có lẽ tho bằng cánh tay…”
“Trời ạ!” Lai Lạc nhảy dựng lên, khiến chiếc giường kêu cót két: “Như vậy sao có thể nuốt trôi được! Điều này thật đáng sợ.”
“…” Nhưng Lâm Vãn Khanh, người đã từng trải qua trăm trận chiến, ăn nó vô số lần chỉ im lặng kéo chăn che kín đầu.
Ngày hôm sau, Lâm Vãn Khanh bị mặt trời treo lên cao làm cho tỉnh giấc.
Nàng đứng dậy xoa xoa cái đầu choáng váng nặng nề của mình, nhìn thấy phần giường bên cạnh trống rỗng, nàng thầm nghĩ có lẽ Lai Lạc đã trở về phủ Thế tử trước mà không gọi nàng.
Đêm qua Lâm Vãn Khanh trò chuyện hăng say với Lai Lạc, nhưng cũng không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào. giấc ngủ của nàng vẫn luôn rất nông, nếu không phải mệt nhọc đến tột cùng thì nàng sẽ không bao giờ ngủ một mạch đến quá giờ Thìn.
Nàng ngồi xuống lấy lại tĩnh thần một chút, đột nhiên nhớ đến chuyện sáng nay Tống Chính Hành sẽ bị áp giải đến ngục giam của Đại Lý Tự.
Nàng muốn âm thầm tranh thủ đến nhà lao xem một chút trước khi nha dịch đến nhận việc, vì thế nàng nhanh chóng đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, cầm sổ bút ghi chép rồi đi thẳng về phía đại lao.
Buổi sáng mùa đông, trên mỗi con đường đều kết một lớp sương mỏng, mặc dù không có tuyết nhưng cũng cực kỳ lạnh, cơn gió lạnh thấu xương thổi vù vù nhắm thẳng vào quần áo của con người, khiến nàng phải khép chặt chiếc áo choàng trên người.
“Lâm lục sự.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Lâm Vãn Khanh quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh với sắc mặt hơi nghiêm nghị dẫn theo mấy người mặc trang phục cấm vệ đến đây.
Nàng có dự cảm không tốt, sau khi chần chờ một lúc rồi mới hỏi: “Đây là… Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Vâng.” Diệp Thanh nói: “Nhưng cũng không sao, đại nhân đã sai người phong toả tin tức, không ảnh hưởng đến đại cục.”
“Tin tức?” Tận sâu đáy lòng Lâm Vãn Khanh nhất thời trở nên trống rỗng, ngập ngừng nói: “Tin tức gì vậy?”
Diệp Thanh dừng một chút, nói: “Tống Chính Hành đã chết rồi.”