Đông Ân Quốc năm thứ 12,
Đông Ân là một đại cường quốc có địa vị, có tiếng nói đối với những nước láng giềng. Nhưng hai năm nay thiên tai diễn ra khắp nơi, dân chúng lâm vào cảnh đói lạnh mà chết. Hai năm thiên tai gần như đã hút đi toàn bộ sinh khí của cả Đông Ân.
Đông Ân Quốc,
Đầu thu năm thứ 12, hoàng đế Đông Ân Chân Miên băng hà. Nội bộ trong triều bắt đầu lung lay, hậu cung biến họa khó lường, lòng quân nao nao khó yên, dân chúng lạnh lòng với triều đình. Trong khoảng thời gian đó Đại La quốc đã tập kết quân đội bên ngoài biên cương chỉ đợi thời cơ để mà nuốt chửng Đông Ân.
Giữa thu năm thứ 12, thập nhị hoàng nữ Đông Ân Tuyết Quân đăng cơ.
Đại xá thiên hạ, giảm thuế 5 năm, tu đường sửa thành.
Sau gần 2 năm liên tục đổi mới chính sách cuối cùng cũng ổn định lòng dân. Hoạn quan trong triều cũng dần được loại bỏ
Mười hai tuổi đăng cơ nhưng đến năm mười lăm tuổi đã có thể bình trị thiên hạ. Đông Ân Tuyết Quân được người đời ca tụng là thánh quân.
Mùa xuân năm thứ 13,
Mầm non mới đang dần vươn lên, sức sống lại tràn trề khắp đất nước.
"Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Trẫm đăng cơ theo mong muốn của quần thần, của dân chúng. Nay triều cục đã ổn định nhưng hậu cung vẫn trống ghế. Quần thần ráo riết không yên, vậy nên trẫm quyết định tuyển tú từ khắp nơi trên Đông Ân. Chỉ cần là nam nhân dưới ba mươi lăm tuổi, đáp ứng đủ điều kiện tuyển tú thì ba tháng sau tại Trung Vân Viện hãy báo danh tuyển tú"
[Trường Thọ Cung]
- Thỉnh an thái hậu
- Mời bệ hạ an tọa
- Tạ thái hậu
Cung nữ đặt trà lên bàn, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi sảnh. Nàng dõi mắt nhìn khói trong tách trà bay lên nghi ngút.
- Việc tuyển tú cũng là việc hệ trọng. Ai gia đã cùng các vị thái phi bàn bạc rồi. Hoàng thượng có muốn nghe?
- Người nói đi.
- Ghế hoàng hậu và phó hậu ai gia định để đích tử của La quốc sư tiếp quản ghế chủ hậu. Còn về phó hậu thì sẽ để cho đích tử của An thái phó.
Đông Ân Tuyết Quân mỉm cười xoa xoa chiếc nhẫn ngọc ở ngón cái, lúc này nàng mới ngước mắt lên nhìn vị thái hậu kia.
- Hai cái ghế chủ quản hậu cung đó trẫm sẽ tự sắp xếp, chỉ mong thái hậu cùng các vị thái phi đây thu xếp việc tuyển tú cho thật tốt là được.
Nói xong nàng nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
- Bệ hạ tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Xưa nay tề gia là đứng đầu. Nếu hai ghế chủ quản hậu cung không chọn chủ sớm...
Đông Ân Tuyết Quân đặt tách trà xuống, ngón tay thì vẫn miết trên ly trà.
- Dạ thái phi không cần phải lo lắng, việc chủ quản hậu cung trẫm sẽ suy tính thật kỹ càng rồi mới đưa ra lựa chọn.
Nói xong, không đợi thái hậu lên tiếng thì nàng đã hành lễ rời đi.
....
Nhìn thấy Đông Ân Tuyết Quân trầm mặc ngồi trên long liễn, ánh mắt lại cứ hướng về ngọn núi lớn ở phía sau hoàng cung. Hạ công công bất giác lên tiếng.
- Bệ hạ...
Nàng nghe gọi thì nghiêng đầu nhìn xuống Hạ công công đang đi bên cạnh.
- Trẫm biết Hạ thúc muốn hỏi gì rồi. Thúc đã bên trẫm từ lúc trẫm mới chào đời. Trẫm và thúc thân như phụ tử, việc trẫm nghĩ thì thúc cũng đoán được, ánh mắt của thúc trẫm rất hiểu.
Tuyết Quân hướng mắt nhìn ra khoảng không vô định, nàng nói tiếp
- Thúc cũng biết đấy khoác lên long bào còn khó khăn hơn việc khoác chiến bào cầm quân ra trận nữa. Bốn năm trước, khi đăng cơ trẫm mang theo kì vọng của Đông cung, mang theo máu của những dũng sĩ đã ngã xuống, mang theo nỗi đau và nước mắt của dân chúng Đông Ân. Đôi vai trẫm gần như không thể trụ vững. Trẫm ngày nghĩ, đêm nghĩ, cũng chỉ mong hai chữ "an yên" cho dân chúng. Nhưng may thay tiên tổ Đông Ân có linh thiêng đã chúc phúc cho trẫm để rồi hôm nay đất nước thái bình.
- Bệ hạ, người đã làm rất tốt rồi. Dân chúng khắp nơi đều đang ca tụng vị minh quân lỗi lạc là người.
Đông Ân Tuyết Quân bước xuống long liễn, hai tay đặt ra phía sau rồi bước vào trong Dưỡng Tâm điện. Hạ công công theo sau nàng bước vào trong, y phất tay cho những cung nhân có mặt trong điện rời đi.
- Tham kiến bệ hạ
- Lý công công miễn lễ.
- Bẩm bệ hạ, sứ giả Diêu Định Quốc đến.
- Đến làm gì?
- Sứ giả đến... đến để... cầu thân
Nàng đặt cây cọ gác lên hộp mực rồi liếc nhìn Hạ công công. Hạ Trì hiểu ý nàng liền nhanh chóng bước lại mài mực
- Hoàng thất Diêu Định quốc chỉ toàn nam nhân, nữ vương bên đó định cầu thân với ai chứ?
Lý công công dâng một cuộn giấy vải lụa đưa cho Hạ công công. Hạ Trì nhanh chóng mở ra rồi đưa sang cho nàng.
Đông Ân Tuyết Quân nhìn vào cuộn vải lụa rồi tặc lưỡi một cái
- Trẫm nói bà ta bị khùng cũng đâu có sai? Mười bảy đứa con trai bà ta muốn đưa qua Đông Ân của trẫm hết mười hai người. Diêu Định quốc ngân khố cạn kiệt không nuôi nổi họ hay gì?
- Bệ hạ, xin người bình tĩnh
- Được thôi, bà ta dám cầu thân ta không dám nhận vào à? Hạ thúc, thúc thấy trong mười hai nam nhân nào, tên nào khó dạy bảo nhất?
Tuyết Quân phất tay cho Lý công công rời đi rồi đưa cuộn giấy lụa cho Hạ Trì.
- Nô tài thấy thì tam hoàng tử Diêu Phụng Dực là người lãnh đạm nhất. Vị hoàng tử này tính tình kiêu ngạo, lại còn rất quyết đoán. Nghe nói rằng y từ nhỏ đã được dạy bảo như một hoàng nữ, vậy nên sự kiêu ngạo là có thừa.
- Được, vậy chọn hắn nhập cung. Những người khác trẫm sẽ đẩy qua hậu viện của các vương gia.