• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong là danh sách những sính lễ cầu thân của Hoằng Cửu Thần. Hắn đã cho người tức tốc tìm trong vòng hai ngày. Lại còn sẵn sàng trả lại thành trì cho Đông Ân quốc và tặng thêm hai quốc gia mà hắn đã xâm chiếm được.

Khả Lang nắm chặt lấy cuộn giấy vải lụa trên tay, định xé toạc cuộn giấy đó ra thì Thần Triết Dương từ xa nói vọng tới:

- Vị này là hoàng hậu của Đông Ân quốc nhỉ? Nếu đổi lại là ta thì ta sẽ không hành xử cảm tính như vậy đâu. Chọc đến chủ soái của ta thì mười vạn quân phía sau sẽ dẫm nát tòa thành trì này liền đấy.

Khả Lang nghiến chặt răng lại. Y đưa cuộn giấy lụa cho Vệ Hằng rồi hướng về phía Thần Triết Dương.

- Ha? Các ngươi là định uy hiếp hay là ép buộc đây?

Khả Lang vừa nói vừa nắm chặt dây cung trên tay. Tuyết Quân đứng trên thành trì quan sát, cảm thấy có gì đó không ổn liền ra lệnh cho Giang Vy Nhi xuống phía dưới xem sao.

Thần Triết Dương phì cười. Y nhích ngựa lên phía trước một chút.

- Hoàng hậu Đông Ân nói như vậy là nặng lời rồi. Chúng ta chỉ là tạo cho các người một con đường sống mà thôi.

Khả Lang trừng mắt nhìn đến Hoằng Cửu Thần, hiện giờ trong đầu y cho toàn là nghĩ đến phải giết hắn như thế nào cho khó coi nhất thôi.

- Hoàng hậu nương nương, có chuyện gì thế ạ?

Giang Vy Nhi cúi người hành lễ rồi tiến gần lại hỏi.

- Vị này chính là Giang đô úy - Giang Vy Nhi nhỉ? Đông Ân quốc đúng là một đất nước ngàn hoa mà.

Giang Vy Nhi nổi cả da gà khi nghe cái giọng đó của Thần Triết Dương, y không thèm để ý nữa chỉ chăm chăm nhìn đến Vệ Hằng.

- Ta sẽ không đồng ý việc đó vậy nên mời Hoằng Cửu vương đem cái ý định đó về mà từ từ thưởng thức đi.

Thần Triết Dương nghe vậy thì nhìn qua Hoằng Cửu Thần. Ánh mắt đằng đằng sát khí đó của hắn khiến không khí xung quanh cũng đột nhiên trở nên đáng sợ hơn.

- Hoàng hậu sao có thể nói như vậy được? Cho dù người là hoàng hậu thì cũng không thể quyết định đại sự thay người khác được nhỉ? Vệ phó tướng quân là người thân còn chưa lên tiếng nữa mà?

Vệ Hằng đưa cuộn giấy vải lụa cho Giang Vy Nhi . Y chỉ hướng ánh mắt nhìn đến Hoằng Cửu Thần chứ chẳng có ý định đáp lại lời của Thần Triết Dương.

Giang Vy Nhi đọc chưa được một nửa đã cảm thấy như sét đánh ngang tai vậy. Y hướng mắt nhìn lên nơi Tuyết Quân đang đứng. Mặt trời cũng dần ló dạng chiếu ánh nắng đầu tiên về cuộn giấy vải lụa kia. Giang Vy Nhi nhanh chóng mang theo cuộn vải lụa chạy lên tòa thành để đưa cho nàng.

Tuyết Quân cũng chẳng thèm đọc nữa mà xé toạc cuộn vải lụa ra, nàng mỉm cười nhìn hắn. Tuyết Quân thả những mảnh vụn từ trên thành trì xuống. Cơn gió nhẹ thổi qua khiến những mảnh vụn ấy bay rải rác xung quanh. Hoằng Cửu Thần nắm chặt dây đai ngựa, tấm lòng của hắn nàng vẫn chưa mở ra đã liền xé bỏ nó rồi ư? Thần Triết Dương tức giận thay Hoằng Cửu Thần y hét lớn.

- Tướng quân của Đông Ân, cô còn chưa mở ra xem sao có thể làm cái hành động đó chứ? Không ai dạy cô cách hành xử sao?

- Hoàng hậu nương nương đã không chấp nhận còn gì?

Thần Triết Dương nghe lại còn tức giận hơn. Y rút kiếm chỉ thẳng vào mặt Khả Lang.

- Sao cô có thể nghe lời hoàng hậu thì liền không xem người khác ra gì?

Tuyết Quân bật cười. Nàng liếc nhìn Hoẳng Cửu Thần, ngay lúc đó nàng cũng không hề biết trong đầu hắn đã nghĩ đến việc gì. Nàng mới chỉ mười bảy tuổi cho dù thông minh, nhạy bén như thế nào thì chắc chắn cũng không thể đoán được mạch suy nghĩ của một người hơn nàng đến mười lăm tuổi. Không những thế người đó lại còn là một Chiến vương gia mà người người phải khiếp sợ.

Tuyết Quân định xoay người trở vào thì liền nghe cái chất giọng lạnh tanh lại còn có vài phần uy hiếp:

- Tuyết Băng, nếu hôm nay nàng nhất quyết nghe theo hoàng hậu của Đông Ân. Vậy thì ngày sau bản vương sẽ khiến nàng phải hối hận

Tuyết Quân chỉ sững người lại, nghe hết câu đó thì cũng không xoay người lại, , trực tiếp rời đi. Nàng lúc đó chỉ đơn giản nghĩ rằng Hoằng Cửu Thần là đang uy hiếp nàng mà thôi. Và nàng vẫn luôn tự tin với khả năng cầm quân của mình. Cơn mưa đầu thu đã xối xuống, nền đất biên cương. Mười vạn quân của hắn cũng đã theo lệnh mà rút quân. Hoằng Cửu Thần quay đầu nhìn cổng thành một lần nữa rồi lại thúc ngựa thật nhanh, Thần Triết Dương cũng vội vàng thúc ngựa theo sau.

" Tuyết Băng, chúng ta rồi sẽ sớm ngày gặp lại"

...

Ba tuần sau,

Tuyết Quân đã nhanh chóng lấy lại toàn bộ thành trì của biên ải phía Đông. Từ lần đó nàng cũng không hề gặp Hoằng Cửu Thần lần nào nữa, việc chiến trận phía Đông hình như đã được hắn giao cho một tướng lĩnh khác. Tuyết Quân vừa cảm thấy vô cùng kỳ lạ cũng vừa lo lắng bất an trong lòng.

Tuyết Quân sau khi chỉnh đốn lại biên cương thì định giao toàn bộ cho Giang đô úy. Nhưng Giang Vy Nhi lại nhất định muốn theo nàng trở về thành. Y nói rằng từ nay về sau chỉ theo nàng chinh chiến sa trường, kề vai sát cánh cùng nàng ra trận. Tuyết Quân cuối cùng cũng chẳng thể từ chối lời khẩn cầu của y được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK