• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trẫm đã quyết định sắc phong hoàng hậu cho Đông Ân quốc rồi.

Triều thần lại bắt đầu xôn xao nhìn nhau.

- Chắc chính là đích tử của thừa tướng đại nhân nhỉ?

- Ta lại nghĩ là đích tử của thái phó.

Đợi lúc triều thần xôn xao nhất. Tuyết Quân mới khẽ cười rồi nói lớn:

- Bát Ca Nhan Đốc Khả Lang sẽ là phụ nghi thiên hạ của Đông Ân quốc chúng ta.

- Sao chứ? Có phải là tên nô lệ được bệ hạ mang về lúc trước đúng không?

- Bệ hạ không được, đó chỉ là tên nô lệ của một bộ lạc nhỏ nhoi mà thôi. Người không thể vì yêu thích mà làm theo ý của mình được.

- Trà Vân Nguyệt ngươi dám ăn nói như vậy sao?

Vấn Lang quận vương nhanh chóng bước ra, y hét lớn vào mặt của Trà hầu tước.

- Trà Vân Nguyệt, ngươi chỉ là kế thừa tước vị của Trà hầu tước khi xưa mà thôi. Việc ngươi chưa từng được đề tên trên bảng vàng thì bản quận chúa còn đang nghi ngờ ánh mắt của mẫu thân ngươi khi xưa đấy.

Bá quan trong triều đều khó hiểu liếc nhìn nhau. Sau đó lại nhìn đến Tuyết Quân đang ngồi trên long ngai.

- Bệ hạ, bình thường thần và Trà Vân Nguyệt luôn đối đầu. Nhưng lần này thần lại cùng suy nghĩ với Trà hầu tước.

- Ngôn Kỷ Sâm huynh lại không vừa ý với suy nghĩ của bệ hạ sao? Đúng là hiếm thấy đó

- Nếu bệ hạ nhất quyết sắc phong y thành hoàng hậu thì đợi ai gia chết đi rồi muốn làm gì làm.

Tất cả những triều thần đều cúi người hành lễ, thái hậu cùng với tì nữ bước vào điện. Tuyết Quân trầm mặc liếc nhìn Hạ công công, rồi cũng đứng dậy bước xuống điện mà hành lễ.

- Chỉ là cứu một quận chúa, vệ hạ liền muốn sắc phong hắn trở thành hoàng hậu. Vậy nếu hắn cứu thêm vài người nữa, bệ hạ sẽ hai tay dâng cả Đông Ân sao?

Thái hậu dậm mạnh cây trượng trên tay xuống khiến các bá quan xung quanh sợ hãi cúi người không dám ngẩng đầu. Tuyết Quân trầm mặc xuống, nàng nắm chặt tay lại thành quyền.

- Chỉ là một quận chúa?

Yến vương gia nhìn thấy ánh mắt của nàng, y liền bước ra giữa rồi cúi người hành lễ với thái hậu, sau đó xoay người đối mặt với Tuyết Quân.

- Bệ hạ xin người hãy kiềm chế cảm xúc.

Tuyết Quân vuốt mặt một cái thật nhanh, nàng cố hít vào sâu hơn để kiềm chế sự tức giận đang đốt cháy bản thân. Nhưng càng kiềm chế thì lửa nóng trong người lại càng bùng cháy lên lớn hơn. Nàng gỡ vương miệng rồi đặt lên khay gỗ trên tay Lý công công rồi bước xuống bục vài bước. Vừa nhìn thấy hành động của nàng thì tất cả văn võ bá quan và cung nhân đều nhanh chóng quỳ xuống.

- Việc bệ hạ ngang ngược, không nghe ai quản giáo chỉ làm theo ý mình ai gia trước giờ đều nhắm mắt cho qua. Nhưng lần này, bệ hạ đã thật sự đi quá giới hạn rồi. Nếu ca ca còn sống huynh ấy cũng sẽ...

- CÂM MIỆNG.

Tất cả những người có mặt ở đó liền ngẩng đầu nhìn Tuyết Quân. Mọi người có mặt ở điện đều vô cùng bất ngờ. Hơn hết là giật mình vì cách hành xử đó của Tuyết Quân.

- Người đâu, mau dẫn thái hậu trở về Trường Thọ Cung, thu lại Phượng Ấn của thái hậu.

- Ai dám?

Thái hậu dậm mạnh cây trượng vàng trên tay rồi trừng mắt nhìn xung quanh khiến những xung quanh và thị vệ chỉ có thể cúi đầu mà không dám bước lại.

- Hôm nay cho dù bệ hạ muốn xóa tên ai gia ra khỏi hậu cung của tiên hoàng thì ai gia cũng phải nói cho rõ. Chỉ cần ai gia còn là thái hậu một ngày thì không cho phép một nô lệ, một tên có xuất thân hèn kém ngồi vào vị trí hoàng hậu.

- Xin thái hậu rút lại câu cuối. Cháu ngoại của bản tướng quân lại là xuất thân hèn kém ư? Ta chinh chiến sa trường hơn chục năm từ lúc tiên hoàng còn tại vị, ta phò trợ cả hai đời nữ vương, dạy dỗ hai đời trữ quân, ta bảo vệ biên cương Đông Ân quốc để đổi lại cho con cháu Trương gia ta hai từ "hèn kém" từ miệng thái hậu ư?

Giọng của Trương Ứng Nhụy run lên vì tức giận. Tay của y nắm chặt thanh kiếm màu vàng có khắc ván long. Trương tướng quân nâng kiếm giơ lên.

- Hoàng kim Chân Miên kiếm, thấy kiếm như thấy tiên hoàng.

Tuyết Quân nhanh chóng quỳ xuống rồi hành đại lễ. Thái hậu cũng sững người đặt cây trượng xuống đất rồi nhanh chóng quỳ xuống.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Ba tháng trước...

[Nguyệt An Cát]

Dù đã nhận lời sẽ giúp cho Tuyết Quân dạy võ cho Khả Lang nhưng Trương Ứng Nhụy vẫn cảm thấy trong người như có gai chọc vào. Vô cùng khó chịu.

- Chỉ được cái thân thể cường tráng. Chỉ là không biết vị trữ cỡ này có thể chịu được một đòn đánh của bản tướng quân không nhỉ?

- Trương tướng quân cũng đừng có cau có nữa. Không phải hai chúng ta đã nhận lời nhờ cậy của bệ hạ rồi sao? Tướng quân còn định đứng đây nhìn bao lâu nữa?

Trương Ứng Nhụy không thèm để ý đến Đỗ Lục Cầm, y cứ đứng khoanh tay mà tựa lưng vào thân cây để quan sát Khả Lang.

"Bộp" Khả Lang bội đưa khay điểm tâm cho Mục Di rồi cúi xuống nhặt miếng ngọc bội lên. Trương Ứng Nhụy đột nhiên xuất hiện trước mặt Khả Lang rồi giật lấy miếng ngọc bội từ tay y. Khả Lang vội vàng định giật lại thì bị Trương tướng quân nắm lấy cổ áo. Trương Ứng Nhụy gằn giọng hỏi lớn:

- Ở đâu? Ở đâu mà ngươi có miếng ngọc bội này?

- L...à... Là...

- Là gì nói mau.

Đỗ Lục Cầm vội kéo tay Trương Ứng Nhụy ra.

- Có gì thì huynh từ từ mà nói. Không phải bệ hệ đã nói vị trữ cơ này nói năng không rành mạch được rồi sao? Hỏi dồn dập vậy sao hắn có thể trả lời được?

- Mục Di khấu kiến hai vị đại nhân.

- Tránh ra đi.

Trương Ứng Nhụy đẩy Mục Di và Đỗ thượng thư sang một bên. Y thả lỏng cổ áo của Khả Lang ra nhưng vẫn không buông. Ánh mắt như mong chờ gì đó rất quan trọng vậy.

- Là...Là...C...ủa...của...m...mẫu...h...hậu...c...h...cho.

- Mẫu hậu ngươi có phải tên là Trương Gia Tuệ không?

Khả Lang liền gật đầu lia lịa. Trương Ứng Nhụy đột nhiên cười lớn rồi ôm chầm lấy y. Khả Lang có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không quên lấy lại miếng ngọc bội. Vỗ lưng Khả Lang vài cái, Trương tướng quân mới buông ra.

- Vậy mẫu hậu ngươi sao rồi? Nó sống tốt không?

Khả Lang trầm mặc nhìn đến ánh mắt chứa đầy hạnh phúc của Trương Ứng Nhụy. Y xoay lưng nhìn lên bầu trời. Trong lòng khẽ thở dài, nói:

- Mẫu thân đã mất rồi. Là bị người khác giết.

- KẺ NÀO? LÀ KẺ NÀO DÁM ĐỘNG ĐẾN NHI NỮ CỦA BẢN TƯỚNG QUÂN?

Khả Lang nghe vậy thì xoay người lại, ánh mắt đã không còn là một chú sói nhỏ vô tội sợ hãi nữa. Ánh mắt này hệt như một mãnh thú vậy, Đỗ thượng thư còn có chút giật mình khi vô tình lướt qua ánh mắt hắn.

- A Thi Thác Na bộ lạc

- Đợi ta, ta sẽ đến dưỡng tâm điện xin lệnh bài dẫn binh của bệ hạ. Bản tướng quân phải đại khai sát giới, tế máu của A Thi Thác Na bộ lạc.

Khả Lang nghe vậy thì sắc mặc liền đen lại một chút. Y lạnh giọng nói:

- Tuyết Quân chỉ vừa mới ổn định đất nước, việc tẩy máu một bộ lạc lớn sẽ khiến các nước đồng minh quay lại thảo phạt. Tướng quân cũng đừng làm khó bệ hạ. Quân tử trả thù dù mười năm cũng chẳng muộn. Đến lúc đó chính tay ta sẽ tự mình dẫn binh quét sạch cả bộ lạc đó.

Trương Ứng Nhụy nghe vậy thì cười lớn, vẻ mặt rất hài lòng vỗ mạnh lên vai Khả Lang.

- Đúng là cháu ngoại của ta. Là ta suy nghĩ không thấu suốt.

Khả Lang liền cúi người giọng kính cẩn nói:

- Việc hôm nay xin ông ngoại và Đỗ thượng thư đừng nói cho bệ hạ.

- Tại sao? Không phải nguoi đang lợi dụng bệ hạ đấy chứ?

Đỗ Lục Cầm tức giận trừng mắt nhìn Khả Lang. Y vội cúi mắt rồi lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ mà biết sẽ không thương ta, lo lắng cho ta như thế này nữa.

Trương tướng quân và Đỗ thượng thư nhìn nhau rồi đột nhiên cười lớn. Còn Khả Lang thì do xấu hổ mà chỉ dám cúi mặt nhìn xuống đất.

...

Trương Ứng Nhụy có năm người nữ nhi, Trương Gia Tuệ là nữ nhi được Trương tướng quân sủng ái nhất. Nhưng sau này trắc phi của Trương tướng quân mất đi - cũng là mẫu thân của Trương Gia Tuệ, thì cả hai phụ tử dần bất hòa. Sau một lần cãi vã thì Trương Gia Tuệ trốn khỏi Trương gia mà bặt vô âm tín. Trương Ứng Nhụy dùng cả kỵ binh trong thành cũng không nhận được tin tức gì. Từ đó Trương tướng quân sống trong sự dày vò, đau thương. Tính đến nay đã gần 30 năm rồi.

...

" Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Bát Ca Nhan Đốc Khả Lang thông minh tuyệt sắc, xuất thân vàng ngọc được lòng bá quan văn võ. Nay theo ý triều thần sắc phong thành hoàng hậu chủ quản lục cung. Khâm thử."

Hai tháng sau...

" Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết. Tiên tổ Trương gia có công khai quốc, con cháu nhiều đời trung thành với Đông Ân. Trương Ứng Nhụy - Trương tướng quân đức cao vọng trọng chiến công hiển hách, dân chúng Đông Ân cảm ta không nguôi. Trẫm theo mong muốn của quần thần, của dân chúng sắc phong Trương gia trở thành Quận công. Bắt đầu từ hôm nay chỉ cần là con cháu của Trương gia ngoại trừ tội phản nghịch, hay phụ lòng dân chúng thì cho dù có phạm tội gì cũng sẽ được ân xá. Khâm thử"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK