Hai ngày sau...
Đội quân của Vệ Hằng và Khả Lang cuối cùng cũng đặt chân đến Đông Ty Thành. Tuyết Quân cũng đích thân ra nghênh đón họ. Giang Vy Nhi vì chuyện hai hôm trước nên cảm thây vô cùng có lỗi với nàng. Tuyết Quân đã nói không sao và cũng sớm quên mất đi cái chuyện đó rồi. Nhưng Giang đô uý vẫn canh cánh trong lòng mà lẽo đẽo đi theo sau nàng.
- Người là hoàng hậu đúng không ạ? Nhưng sao bệ hạ lại nỡ lòng để người ra biên cương xa xôi như thế?
Giang Vy Nhi vừa đi theo sau Tuyết Quân và Khả Lang rồi vừa hỏi. Giang Vy Nhi là người thẳng tính bộc trực, nghĩ gì sẽ liền nói chứ không cân nhắc nặng nhẹ hay cái gì nên nói nên không. Tuyết Quân nghiêng đầu trừng mắt một cái, y mới giật mình im lặng. Khả Lang thầm cười:
- Là hoàng hậu của Đông Ân nhưng trước tiên ta vẫn là phu tử của bệ hạ. Cùng bệ hạ gánh vác trách nhiệm há chẳng phải là đều ta phải làm sao? Hơn nữa Trương gia ta nhiều đời chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia, ta cũng không thể cứ trốn trong hoàng cung mà ăn ngon hưởng lạc gối cao đầu được. Là bệ hạ tin tưởng nên mới cho phép ta đi theo giups đỡ cho Tuyết Băng tướng quân.
Vừa nói, Khả Lang còn cố ý liếc nhìn nàng. Giang Vy Nhi gật gù. Trong lòng Giang đô uý lúc này đã vun vén thêm một niềm tin lớn hơn với vị Tuyết Băng tướng quân kia. Y liếc nhìn nàng đang đi phía trước:
- Tuyết Băng tướng quân.
Cả nàng và Khả Lang đều dừng bước lại xoay người nhìn Giang Vy Nhi.
Giang Vy Nhi nhìn chăm chăm vào nàng, đột nhiên y cúi người khuỵ một chân xuống rồi ngẩng đầu nhìn nàng dõng dạc nói:
- Giang Vy Nhi xin thề từ nay sẽ một lòng một dạ đi theo phò tá cho Tuyết Băng tướng quân. Cho dù có phải thịt nát xương tan cũng quyết không hai lòng.
Tuyết Quân liếc nhìn Giang Vy Nhi. Khả Lang thì liếc nhìn nàng.
- Đứng dậy đi.
Giang Vy Nhi theo lời nàng thì nhanh chóng đứng dậy. Tuyết Quân nhanh chóng bước vào thư phòng. Thấy Khả Lang vô thức định bước vào thì nàng ho khan một tiếng.
- Khụ... Nương nương và Giang đô uý hãy về nghỉ ngơi cho tốt đi. Việc lấy lại thành trì là việc lâu dài.
Giang Vy Nhi cuối người với nàng rồi nhanh chóng cùng với Khả Lang rời khỏi đó.
Tuyết Quân bước đến cửa sổ kia rồi nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm hôm nay lại đầy sao, gió đêm mát rượi tạt vào khuôn mặt nàng.
Càng về đêm những chuyện không vui nó lại như tái hiện một lần nữa. Không tận mắt nhìn thấy cái chết của Vấn Lang quận vương, Nhã Dung quận chúa hay Lôi Thập, nhưng những dòng chữ được viết bằng máu đó như một sự tái hiện rõ ràng sự chia ly không ai mong muốn ấy.
- Phụ thân, người không cho con trở thành đế vương là vì đã lường trước những chuyện này sao?
Tuyết Quân khẽ cười, cảnh vật trước mắt cũng dần nhoà đi vì nước mắt trên mi của nàng. Tuyết Quân hít một hơi thật sau rồi quệt đi dòng nước mắt mà cố tươi cười.
- Ta nhất định sẽ làm mọi thứ để bảo vệ lá cờ cắm trên toà thành này.
Tuyết Quân bước lại kệ tủ gỗ lấy một bình rượu rồi bước ra ngoài vườn. Nàng đổ bình rượu xuống đất rồi giơ vò rượu hướng về phía mặt trăng.
...
[ Doanh trại Nam Tiền Quốc]
Thần Triết Dương vén lều lên rồi bước vào trong.
-Cửu Thần ta đã điều tra về thân thế của Tuyết Băng tướng quân đó rồi.
Hoằng Cửu Thần hai mắt sáng lên hắn uống cạn vò rượu trên tay rồi nhìn Thần Triết Dương mà gật đầu.
- Cô ta là cháu gái của tể tướng Vệ Ưng Nhi. Không thấy tên được đề cập trong Vệ Thị thì chắc là con của thê thiếp không có địa vị rồi. Nhưng mà cái tên Tuyết Băng đó không phải là tên thật của cô ta đâu.
Hoằng Cửu Thần không đáp lời, hắn gõ ngón tay cành cạch trên mặt bàn. Thần Triết Dương hiểu ý liền tiếp tục nói tiếp.
- Cái danh xưng đó của cô ta có được cũng không phải dễ dàng đâu. Huynh mười lăm tuổi cầm quân ra trận trở thành một chiến thần nhỏ tuổi nhất của cả Nam Tiền quốc có đúng không?
Đột nhiên nghe Thần Triết Dương nhắc đến việc đó. Hoằng Cửu Thần liền nhướng mày nhìn y.
- Tuyết Băng tướng quân đó đã cầm quân ra trận khi chỉ vừa lên mười ba thôi đấy. Cô ta dẫn theo hơn một vạn quân Đông Ân quét sạch hơi thở của Đại La quốc ở biên cương phía Đông Bắc đấy.
Hoằng Cửu Thần nghe vậy thì dừng ngón trỏ lại. Hắn đặt vò rượu lên bàn.
- Vệ gia thiếu tướng hay sao lại để một đứa trẻ chỉ mới mười ba cầm quân ra trận chứ? Bọn họ không biết chiến trường tàn khốc như thế nào sao?
Thần Triết Dương không đáp lời, y thở dài ngồi xuống đối diện hắn.
- Cứ cho là huynh thật sự thích tướng quân của Đông Ân đi. Bệ hạ chắc chắn cũng sẽ vì huynh mà đồng ý. Nhưng chưa chắc hoàng đế Đông Ân sẽ vui vẻ mà gật đầu đâu. Huynh đã giết huynh đệ tỷ muội Đông Ân gia, tiểu hoàng đế đó sẽ tha cho huynh sao?
Hoằng Cửu Thần nhếch môi, hắn đẩy vò rượu đến trước mặt Thần Triết Dương rồi đứng dậy hướng người đến cửa lều. Ánh mắt lạnh lùng nghiêng đầu liếc nhìn Thần Triết Dương.