• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa xuân năm thứ mười lăm.

Biên cương phía Bắc xảy ra một đợt đại dịch lớn. Chỉ trong vòng hai tháng đã có gần một triệu người chết rồi. Thây chết thành chồng chỉ có thể thiêu hủy mà thôi. Đông Ân Tuyết Quân ngày nào cũng nhận được những tấu sớ xin cứu trợ từ biên cương xa xôi.

Tuy đã sớm ngăn chặn khi đại dịch vừa bùng phát nhưng số người chết vẫn không thuyên giảm là bao nhiêu.

Cùng khoảng thời gian đó biên cương phía Đông xảy ra chiến trận liên miên. Gió tanh mưa máu bao trùm lấy cả Đông Ân quốc. Dân chúng rơi vào cảnh đói khổ bần hàn. Tuyết Quân gửi thư xin viện trợ từ các nước đồng minh nhưng cũng chỉ có vài nước hồi âm mà thôi.

Các vị vương gia, quận chúa cũng đã hơn hai tháng chưa hề trở về phủ. Người thì thống lĩnh quân binh bảo vệ biên ải. Người thì phải đến nơi đại dịch để xoa dịu lòng dân. Những người còn lại tuy vẫn trong thành nhưng không khi nào yên lòng được. Họ đều ở Ưu Lạc điện cùng với nàng tìm cách vượt qua hoàn cảnh bây giờ.

- Mùa xuân lại xuất hiện cơn mưa ngược tháng lớn như thế.

An Bình huyện chúa thở dài, vươn tay hứng những giọt mưa bên ngoài cửa sổ. Những vị quận chúa, huyện chúa khác đều liếc nhìn rồi lại chăm chăm xem tấu sớ. Tuyết Quân tựa lưng vào cửu đỉnh rồi day day thái dương. Thấy nét mặt mệt mỏi đó của Tuyết Quân, Bình Lạc huyện chúa liền lo lắng nói:

- Bệ hạ đi nghỉ một tí đi, đã năm ngày liền không chợp mắt rồi. Nếu người còn gắng sức như vậy nữa, không biết sẽ trụ được bao lâu đây?

Hạ công công cũng nhanh chóng nói thêm để khuyên nhủ nàng:

- Bình Lạc huyện chúa nói rất có lý đấy bệ hạ. Đông Ân quốc đều đang chờ người, nếu người ngã bệnh ngay lúc này thì phải làm sao?

Nàng nghe cả hai người đều nói vậy thì mới gật đầu. Tuyết Quân đứng dậy tiến về phía long sàn:

- Vậy trẫm sẽ chợp mắt một lát. Có tin gì phải lập tức bẩm bảo.

- Vâng bệ hạ

Tất cả đều đồng thanh đáp.

- Bệ hạ, cấp báo.

Tuyết Quân vừa mới đặt lưng xuống thì bên ngoài liền có một tên lính hoàng cung vội vã chạy vào. Y vừa quỳ xuống thì liền bị những ánh mắt như đao kiếm nhìn chằm chằm. Tên lính đó lén liếc nhìn thì bị những vị quận chúa, huyện chúa dọa cho run lên:

- Có tin gì?

Tuyết Quân ngồi dậy, nàng chỉnh lại y phục rồi bước ra sảnh.

- Bẩm bệ hạ. Thái y viện đã nghiên cứu ra một phương thuốc có thể khống chế dịch bệnh lạ này rồi ạ.

Vừa nghe vậy, ánh mắt của nàng liền sáng lên, đồng tử cũng dãn ra. Vội nói, trong mắt còn có ý cười:

- Mau cho triệu kiến Hà thái y đến đây.

- Vâng bệ hạ.

Một lát sau thì Hà thái y cũng vào điện, vừa nhìn thấy Tuyết Quân, y nhanh chóng quỳ xuống hành đại lễ. Tuyết Quân thì cau có vội xua tay, nàng nói với vẻ gấp gáp mong đợi:

- Giờ này còn đa lễ nữa. Mau nói phương pháp thuốc cho trẫm.

Hà thái y đứng dậy, cúi người lấy trong tay áo ra một tờ giấy rồi hai tay dâng lên cho nàng. Các vị quận chúa, huyện chúa cũng nhanh chóng tiến lại.

- Tốt, rất tốt. Thưởng cho thái y viện một nghìn năm trăm lượng vàng, cùng với thảo dược quý hiếm trong kho hoàng cung.

Hạ Trì nhìn thấy nét cười trong ánh mắt của Tuyết Quân thì cũng cảm thấy vui lây. Định bước đi phục lệnh nàng thì Hà thái y vội nói:

- Bệ hạ phương thuốc này là do hoàng hậu nương nương thức suốt năm ngày đêm để tìm cách đấy ạ. Nếu có thưởng xin bệ hạ hãy thưởng cho nương nương.

Tuyết Quân sững người lại nàng mỉm cười rồi gật đầu nhìn Hà thái y.

...

[Nguyệt Lạc cung]

- Nương nương phương thuốc đã được Hà thái y đưa đến Ưu Lạc điện rồi. Người hãy đi nghỉ ngơi một tí đi.

Mục Di vừa nói, vừa rót trà vào ly rồi mang đến cho Khả Lang.

- Bổn cung không sao, chỉ là bệ hạ... Bổn cung đã hơn một tháng không gặp bệ hạ rồi.

Khả Lang trầm mặc nhìn đến bức họa của Tuyết Quân đang được treo gần đó. Từ lúc y vào cung đến nay, có lẽ đây là lần xa cách lâu nhất. Khả Lang biết rõ nàng bận việc triều chính, hiện tại Đông Ân còn gặp đại nạn khắp phía, vậy nên y không dám đến làm phiền nàng. Chỉ đành ở lại Nguyệt Lạc cung tìm cách gì đó để cùng nàng phân ưu.

" Nếu bây giờ đến Ưu Lạc điện rồi ôm nàng ấy một cái thì có làm phiền nàng ấy không?"

" Không được, không được. Ôm một cái căn bản không đủ. Phải ôm hai cái."

Trong khi Khả Lang còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì một mùi hương quen thuộc đã sát gần với y.

Khả Lang ngẩng đầu nhìn:

- Bệ hạ...

Tuyết Quân mỉm cười nhìn y, Mục Di lúc nãy vừa nhìn thấy nàng, định hành lễ thì liền vị Tuyết Quân ra hiệu im lặng. Thế là Mục Di nhanh chóng hiểu ý vội rời khỏi.

Khả Lang nhanh chóng đứng dậy, kéo nàng sát lại rồi hôn lên môi nàng. Tuyết Quân sắp bị hôn đến nghẹt thở thì vỗ mạnh vào ngực y. Khả Lang luyến tiếc dần dần buông nàng ra, kéo theo sợi chủ bạc óng ánh. Y ôm chặt lấy nàng, kề môi lên cổ nàng rồi hít lấy mùi hương, y thì thầm:

- Nếu là giấc mơ thì xin đừng để ta phải tỉnh giấc.

Tuyết Quân nghe vậy thì trố mắt đẩy Khả Lang ra, nàng nắm chặt lấy cổ áo y:

- Gì chứ? Con người thật của trẫm rất đáng ghét sao? Đến nỗi chàng thà sống trong giấc mơ hả?

Khả Lang thấy hành động đó của nàng thì như "choàng tỉnh" thật.

- Là bệ hạ thật sao? Không phải là thần thiếp đang nằm mơ chứ?

Tuyết Quân nghe vậy thì nhéo mạnh vào má của Khả Lang

- Đau không?

- Rất đau.

Khả Lang sờ lên gò má vừa bị nàng nhéo thì thầm cười. Y vội bước vòng ra khỏi bàn rồi đứng trước mặt nàng. Tuyết Quân nhìn ra bên ngoài, rồi đột nhiên kéo tay y rời khỏi Nguyệt An Cát. Những cung nhân bên ngoài vừa nhìn thấy cả hai thì liền quỳ xuống hành lễ.

"Bùm... Bùm" Những cây pháo hoa lần lượt phát sáng trên bầu trời.

- Khả Lang sinh thần an nhiên.

Khả Lang ngẩn người một lát, ánh mắt vẫn hướng đến những ánh sáng đang lóe trên bầu trời kia.

- Đợi mọi chuyện tốt lên, Đông Ân phục hồi sinh khí, trẫm sẽ giao lại Đông Ân cho đại tỷ. Chúng ta cùng nhau phiêu bạc nhân gian nhé?

Tuyết Quân nhìn qua Khả Lang, ánh mắt của nàng như khẳng định lời hứa ấy vậy. Khả Lang cứ sững người nhìn vào đôi mắt ấy thật lâu rồi cũng vô thức gật đầu.

"Vì nàng, vì ta. Vì sau này chúng ta phải bên nhau"

...

Giữa hạ năm thứ mười lăm...

Dịch bệnh ở biên cương phía Bắc cũng đã dần được kiểm soát. Nhưng kinh tế của đất nước thì vẫn chưa ổn định. Vì thời gian dịch bệnh nên việc giao lưu buôn bán với các thương nhân bên ngoài bị hạn chế rất nhiều. Ở biên cương phía bắc thì hoàn toàn đóng cửa.

Việc chiến trận ở biên cương phía đông thì không hề có tin tức tốt gì. Trong vòng bốn tháng biên cương phía đông đã mất cả tám thành trì chỉ còn lại ba thành trì nằm phía trong mà thôi. Vấn Lang quận vương bị trọng thương nghiêm trọng. Nhã Dung quận chúa ra ứng chiến cũng bị chủ soái quân địch bắn trọng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK