• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Mẫu phi, con tìm được rồi. Cuối cùng con cũng hiểu những gì mà người nói lúc đó"

Hoằng Cửu Thần cứ ngước nhìn nàng, hắn đang lưu lại từng chút một của nàng. Hai mươi lăm năm qua kể từ khi mẫu thân hắn mất đi thì có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhân hơi ấm trong cơ thể một cách rõ rệt như thế. Bụi trên nền đất biên cương cũng không thể làm mờ đi hình bóng nàng trong mắt hắn.

Tuyết Quân lấy cuộn tranh trên tay của Giang đô uý rồi mở ra. Bên trong là bức vẽ một nam nhân mặc trên người bộ chiến giáp của một tướng quân. Nàng im lặng không nói gì. Tuyết Quân đưa bức hoạ cho một tên lính rồi ra lệnh treo bức hoạ lên trên tường thành. Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng mặt trời chiếu trên lưỡi kiếm phản chiếu xuống mặt đất.

- Bức hoạ được treo trên tường kia chính là Lôi Thập tướng quân, y là bằng hữu thân thiết của ta. Nhưng mà y đã bị tên phế vật Trần Vang kia hạ độc hại chết. Tuyết Băng đứng đây cầu xin những binh lính của Đông Ân hãy giúp ta trả mối thù này. Đem máu của hắn tế cho Lôi Thập, cho những binh lính đã ngã xuống vì Đông Ân.

Tuyết Quân ném mạnh cây kiếm xuống nền đất phía dưới, kiếm cắm ngay trước mặt của Trần Vang. Gã sợ hãi lùi lại.

Ánh mắt đau thương đó của nàng như hằn sâu vào trong tâm trí của Hoằng Cửu Thần. Lần đầu tiên hắn có những cảm xuống mà hắn đã từng phải giấu nhẹm đi vì cho nó là vô nghĩa.

- TUYẾT BĂNG

- TUYẾT BĂNG

- TUYẾT BĂNG

-....

Binh lính ở phía dưới đều đồng loạt hô hào tên nàng, Tuyết Quân mỉm cười.

"Phập" Hoằng Cửu Thần không nói gì, hắn đột nhiên rút kiếm đâm thẳng vào ngực trái của Trần Vang, ngay lúc ấy ánh mắt của nàng và hắn đã chạm nhau.

- Rút quân.

Hoằng Cửu Thần xoay ngựa quay đầu lại. Thần Triết Dương không hiểu gì cũng theo lệnh hắn mà rút quân.

...

[Doanh trại của Nam Tiền Quốc]

- Này, Cửu Thần huynh mau nói rõ coi. Sao đột nhiên lại rút quân? Cho dù không thể sử dụng được cái binh phù đó thì căn bản nha đầu tướng quân kia cũng không thể một tay xoay cả trời mà ngăn cản chúng ta còn gì?

- Là Tuyết Băng tướng quân chứ không phải nha đầu tướng quân.

- Gì chứ? Đây là trọng tâm mà huynh để ý đó sao? Không phải bọn họ lại dùng trò mỹ nhân kế chứ? Mà không lẽ Chiến Vương điện hạ lại dính cái quỷ kế cỏn con đó sao?

Thần Triết Dương trố mắt nhìn, y uống cạn ly nước trên bàn rồi ngồi xuống thảm.

- Nhưng công nhân nha... À không! Tuyết Băng tướng quân đó xinh đẹp thật. Mặt bộ y phục như thế lại nhìn như thiên tiên.

Thần Triết Dương định nói tiếp nhưng nhìn thấy ánh mắt như bị hút mất hồn phách đó của hắn, y lại giở giọng trêu chọc.

- Không phải huynh động lòng phàm thật đấy chứ? Chuyện này mà là thật chắc...

- Ừ

- Hả?

- Ta nói "ừ"

- Gì chứ?

Hoằng Cửu Thần cũng không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên đó của Thần Triết Dương nữa.

- Điều tra về sính lễ cưới gã của Đông Ân quốc rồi chuẩn bị cho bản vương.

Thần Triết Dương nghe như sét đánh ngang tai, y vuốt mặt thật mạnh rồi đứng bật dậy.

- Hoằng Cửu vương gia đang nghiêm túc đó sao?

Hoằng Cửu Thần không đáp lời, hắn viết gì đó vào giấy rồi gấp đôi tờ giấy lại đưa cho Thần Triết Dương.

- Đem bức thư của bản vương về đưa cho đại hoàng huynh của ta.

- Cho dù huynh nghiêm túc thật thì cũng phải điều tra một chút đã chứ? Làm gì mà gấp gáp vậy?

Thấy Thần Triết Dương nói rất có lý, hắn mới đứng dậy nhé tờ giấy lúc nãy vào hộp gỗ đặt trên kệ tủ.

Hai ngày sau...

Đội quân của Vệ Hằng và Khả Lang cuối cùng cũng đặt chân đến Đông Ty Thành. Tuyết Quân cũng đích thân ra nghênh đón họ. Giang Vy Nhi vì chuyện hai hôm trước nên cảm thây vô cùng có lỗi với nàng. Tuyết Quân đã nói không sao và cũng sớm quên mất đi cái chuyện đó rồi. Nhưng Giang đô uý vẫn canh cánh trong lòng mà lẽo đẽo đi theo sau nàng.

- Người là hoàng hậu đúng không ạ? Nhưng sao bệ hạ lại nỡ lòng để người ra biên cương xa xôi như thế?

Giang Vy Nhi vừa đi theo sau Tuyết Quân và Khả Lang rồi vừa hỏi. Giang Vy Nhi là người thẳng tính bộc trực, nghĩ gì sẽ liền nói chứ không cân nhắc nặng nhẹ hay cái gì nên nói nên không. Tuyết Quân nghiêng đầu trừng mắt một cái, y mới giật mình im lặng. Khả Lang thầm cười:

- Là hoàng hậu của Đông Ân nhưng trước tiên ta vẫn là phu tử của bệ hạ. Cùng bệ hạ gánh vác trách nhiệm há chẳng phải là đều ta phải làm sao? Hơn nữa Trương gia ta nhiều đời chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia, ta cũng không thể cứ trốn trong hoàng cung mà ăn ngon hưởng lạc gối cao đầu được. Là bệ hạ tin tưởng nên mới cho phép ta đi theo giups đỡ cho Tuyết Băng tướng quân.

Vừa nói, Khả Lang còn cố ý liếc nhìn nàng. Giang Vy Nhi gật gù. Trong lòng Giang đô uý lúc này đã vun vén thêm một niềm tin lớn hơn với vị Tuyết Băng tướng quân kia. Y liếc nhìn nàng đang đi phía trước:

- Tuyết Băng tướng quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK