- Gióng trống lớn tập hợp binh lính.
- Vâng.
Giang đô uý nghe vậy thì giật mình hét lớn.
- TƯỚNG QUÂN, KHÔNG ĐƯỢC. Trên tay Trần Vang đang giữ binh phù, nếu đánh trống lớn triệu tập binh lính sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Tuyết Quân không đáp lời nàng phất tay cho tên lính kia lui ra rồi mới lấy bộ y phục màu lam nhưng trên đó còn dính cả vài vệt máu đã khô lại. Giang đô uý thấy nàng hờ hững như vậy thì tức giận nói:
- Ta không biết Tuyết Băng tướng quân đã từng có chiến công hiển hách như thế nào, nhưng việc lần này còn phức tạp hơn rất nhiều, nếu cứ làm theo cảm tính thì Đông Ty Thành sẽ trở thành con đường máu mất.
- Những binh lính ở đây đều là những người đã cùng bản tướng quân đồng cam cộng khổ. Ngươi là đang lấy số tuổi của ta ra để nói sao?
Giang đô uý cúi người.
- Thuộc hạ không dám
- Ra ngoài, bản tướng quân phải thay y phục
- Gì chứ? Tuyết Băng tướng quân định thay chiến giáp thành cái bộ y phục nhem nhuốc đó sao?
Tuyết Quân trừng mắt khiến Giang đô uý giật mình. Y không dám nói tiếp, nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại.
[Bên ngoài thành trì Đông Ty Thành]
- Nghe nói vị tướng quân nào đó chiến công rất hiển hách đã được cử ra thành nhỉ?
- Cố vấn đại nhân không cần lo đâu, cô ta chỉ là con nha đầu mới mười bảy tuổi mà thôi. Chiến công hiển hách gì chứ, chỉ là do may mắn mới có được thì đúng hơn.
Thần Triết Dương nghe Trần Vang nói vậy thì phì cười.
- Là nữ nhi sao? Giống như Vấn Lang tướng quân đó sao? Vấn Lang tướng quân đó ta định chơi đùa với cô ta một tí ai ngờ cô ta lại đồng sinh cộng tử với tên thái y kia rồi.
Trần Vang khom lưng nhìn đến vị chủ soái kia rồi nịt nọt.
- Binh phù đã trong tay chúng ta rồi. Nha đầu đó ra thì làm được gì chứ? Nếu như tướng soái và cố vấn đại nhân thích thì cứ bắt nha đầu đó lại làm nô tì cũng được.
Vị chủ soái kia không đáp lời cũng không định để ý đến lời nói của Trần Vang, mắt vẫn lạnh lùng nhìn về toà thành trì trước mặt.
"Đùng...Đùng...Đùng"
- Thấy chưa, thuộc hạ đã nói nha đầu đó chẳng làm được gì đâu. Ngay lúc này, trong tay không có binh phù mà dám đánh trống lớn triệu tập binh lính. Đây là giúp cho chúng ta một bước đỡ phải phí sức rồi.
Thần Triết Dương hướng ánh mắt đến cổng thành đang dần mở ra, binh lính cũng đang tràn ra, y phì cười.
- Chán thiệt chứ, cứ tưởng chiến công hiển hách thì sẽ thông minh hơn một tí. Vậy là không thể nhìn thấy dáng vẻ chiến đấu của Chiến Vương điện hạ rồi. Nhưng mà nha đầu này ngu ngốc như thế vậy mà hoàng đế Đông Ân lại phong thành tướng quân. Thật chọc cười ta mà.
Thần Triết Dương nhích ngựa lên phía trước đứng gần với Hoằng Cửu Thần rồi giơ tấm binh phù lên. Những binh lính của Đông Ty Thành lại chẳng hề dao động. Thần Triết Dương cau mày, y quay đầu liếc nhìn Trần Vang. Gã hoảng sợ chạy lên trên hét lớn:
- Binh phù đang ở trong tay cô vấn đại nhân. Các ngươi vậy mà vẫn ngoan cố chống trả không chịu mở cổng thành đầu hàng ư?
- Binh phù đó chỉ là một vật chết, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cái quan trong nhất là lòng quân. Bản tướng quân thật không hiểu ngươi làm phó tướng bao nhiêu năm nhưng lại vẫn ngu ngốc như vậy. Thảo nào Vệ gia ta không cho ngươi được dẫn binh lần nào. Phế vật.
Tuyết Quân mặc bộ y phục sờn cũ màu lam, trên thân y phục còn dính nhiều vệt máu đã khô từ lâu. Nàng vừa đứng trên thành vừa liếc nhìn xuống.
Hoằng Cửu Thần khi vừa nhìn thấy nàng thì trong đáy mắt như gợn sóng dao động. Những cảm xúc chưa từng xuất hiện lại đồng loạt dấy lên trong cơ thể hắn.
...
- Thần nhi, con không thích cháu gái của thái sư sao? Con bé trông rất xinh đẹp còn gì?
Tiểu Hoằng Cửu Thần cau mày.
- Không thích. Mẫu phi là xinh đẹp nhất rồi.
Mẫu phi của tiểu Cửu Thần bật cười xoa đầu hắn.
- Thần nhi, mẫu phi đã không còn như trước nữa rồi. Nói gì tới xinh đẹp cơ chứ?
Tiểu Cửu Thần ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn.
- Không có nữ nhân nào xinh đẹp bằng mẫu phi của con cả. Hơn nữa những nữ nhân xinh đẹp đó đều sẽ rất tàn độc. Cũng do họ nên mẫu phi mới bị như thế này.
Bà lắc đầu, mẫu phi của hắn mỉm cười rồi dịu dàng nói:
- Không phải nữ nhân nào cũng như nhau đâu. Sau này rồi còn sẽ tình được người mà bản thân muốn yêu thương thật nhiều, muốn che chở cho người đó. Người đó rồi sẽ đột nhiên trở thành lẽ sống của con. Người đó buồn con cũng sẽ buồn theo. Họ vui vẻ rồi con cũng sẽ cảm thấy vui lây. Biết đâu khi người đó xuất hiện sẽ thay đổi mọi suy nghĩ của con bây giờ?
Nhìn vào ánh mắt vô tư của Hoằng Cửu Thần. Bà thở dài xoa nhẹ đầu hắn.
- Sau này rồi con sẽ hiểu những lời mà mẫu phi nói khi mà con nhìn thấy người đó mà nhớ đến những lời nói hôm nay của mẫu phi. Thì nhớ hãy nắm chặt lấy tay người đó, dùng cả tính mạng để bảo vệ dù phải trả giá đắt đến thế nào.
...