Khả Lang nhanh chóng ngồi xuống cạnh nàng. Vừa nhìn qua nàng y liền thay đổi sắc mặt. Tuyết Quân cảm giác như phía sau y vừa xuất hiện cái đuôi ngoe nguẩy vậy. Nàng khẽ cười.
- Diêu Phụng Dực. Diêu Sung Y thỉnh an nữ vương bệ hạ, thỉnh an Ái mỹ nhân.
Tỳ nữ theo sau y cũng quỳ xuống phía sau chủ tử mình.
- Miễn lễ đi.
- Tạ bệ hạ.
Diêu Phụng Dực nhanh chóng đứng dậy, vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Quân, y sửng người lại đôi lát. Tuyết Quân thấy vậy thì đột nhiên mỉm cười, tim y như hẫng đi một nhịp vậy.
"Cái danh trữ quân mĩ mạo xuất chúng nhất cửu quốc của nàng thật không phải nói ngoa. Nhưng nhìn nàng rất quen mắt rốt cuộc đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ?"
- Diêu sung y không phải thật sự bị trẫm hút mất hồn phách đấy chứ?
Không biết từ lúc nào mà nàng đã đứng trước mặt Diêu Phụng Dực rồi, Khả Lang đang ngồi phía sau cũng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đến chỗ y.
Tuyết Quân khẽ cười, nàng giở giọng trêu chọc, tay thì khẽ chạm lên vai của y.
- Tam hoàng tử Diêu quốc đúng là tài mạo song toàn.
-BỆ HẠ! BỆ HẠ! TRỮ AN QUẬN CHÚA NGẤT XỈU RỒI Ạ.
Lý công công từ bên ngoài vội vã chạy vào. Vừa nói xong câu đó thì liền quỳ xuống mà thở không ra hơi. Mặt Tuyết Quân đột nhiên biến sắc. Nàng không nói không rằng, lập tức chạy vội ra bên ngoài. Nàng cứ chạy thục mạng như thế. Hạ Trì, Lý Thụy cùng với những cung nhân và thị vệ đều vội vàng chạy theo sau nàng.
Trữ An quận chúa là ca ca ruột của Tuyết Quân. Tên là Đông Ân Quân Diễm, từ nhỏ thân thể của y đã rất yếu, thái y chẩn đoán là bị hạ độc, nhưng đây là loại độc hỗn tạp nhiều tầng. Không thể chữa dứt được, chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài thời gian sống. Nhưng đến năm y hai mươi lăm tuổi y nhất định sẽ khó lòng qua khỏi.
[Trữ An Cung ]
- CÁC NGƯƠI HẦU HẠ QUẬN CHÚA KIỂU GÌ VẬY HẢ? TẤT CẢ CUNG NHÂN LÔI RA ĐÁNH MỘT TRĂM TRƯỢNG CHO TRẪM.
Tuyết Quân vội vàng chạy vào bên trong, nàng vừa nhìn thấy Đông Ân Quân Diễm đang nằm trên giường thì tức giận hét lên.
- Thái y, ca ca trẫm sao rồi?
Thái y đưa một tờ giấy đã đề đơn thuốc cho cung nhân, vừa nhìn thấy Tuyết Quân thì vội quỳ xuống hành lễ.
- Bẩm bệ hạ, Trữ An quận chúa là do say nắng mà ngất đi. Chỉ là...
- Nói mau.
Tuyết Quân vội chạy đến ngồi xuống cạnh giường của Quân Diễm. Nàng áp tay lên trán y để kiểm tra nhiệt độ.
- Bẩm bệ hạ, độc của quận chúa hiện giờ đã sắp ngấm vào lục phủ ngũ tạng e rằng... E rằng quận chúa không còn mấy ngày nữa.
Tuyết Quân nắm chặt lấy bàn tay của Quân Diễm, nàng trừng mắt nhìn vị thái y đang quỳ dưới sàn rồi nghiến chặt răng mà gằn giọng.
- Nếu không tìm được cách cứu sống ca ca trẫm thì thái y viện các ngươi cứ đem đầu đến đây mà bồi tội.
- Bệ... Bệ... Hạ tha tội...
- CÚT RA NGOÀI.
Hà thái y vội vàng đứng dậy rồi rời đi. Quân Diễm khẽ mở mắt rồi nắm chặt bàn tay nàng.
- Bệ hạ cũng đừng trách Hà thái y làm gì. Độc của ta cũng đâu phải ngày một ngày hai. Ta và muội đều hiểu rõ còn gì?
- Huynh còn cười được sao?
- Bệ hạ, thiếp có thể cứu được quận chúa.
Tuyết Quân liếc nhìn ra bên ngoài. Vẻ mặt nàng khá khó chịu, nàng vờ như không quan tâm nói:
- Khả Lang đừng hồ nháo nữa. Mau trở về cung đi.
Khả Lang không để ý đến lời nàng, y vùng tay ra khỏi Mục Di rồi bước về hướng chỗ nàng.
- Quận chúa sẽ không còn sống quá năm ngày nữa. Nếu không tin tưởng thiếp, bệ hạ cũng không còn cách nào khác nữa? Xin bệ hạ, cho thiếp thử. Nếu không thành công, thiếp sẽ dùng đầu của mình để bồi tội.
[ Ba ngày sau]
Dưỡng Tâm Điện...
Tuyết Quân đã đồng ý để cho Khả Lang chữa trị cho Quân Diễm. Thái y viện thì cứ một mực không đồng ý nên kéo đến Dưỡng Tâm Điện để chất vấn nàng.
- Nếu không để Khả Lang chữa trị vậy các người có cách sao?
Người trong thái y viện đều nhìn nhau không đáp lời. Tuyết Quân tức giận ném cả cuộc trúc thư vào mặt Hà thái y khiến những người kia đều sợ hãi quỳ xuống.
- Các người nói để Khả Lang chữa trị là rất nguy hiểm vậy sao gần 25 năm rồi có thấy các người làm được cái gì đâu? Đừng có mà nói nhiều nữa, nếu thái y viện không ra sức giúp đỡ cho Ái mỹ nhân thì sẽ quy vào tội phản nghịch tru di cửu tộc. CÒN KHÔNG MAU CÚT?
- Hạ thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Sau khi đám người của thái y viện kia rời đi thì Hạ Trì nhanh chóng cho người dọn dẹp lại sảnh điện. Tuyết Quân bình thường đều rất tốt, cũng không có tính xấu gì quá đáng. Chỉ là mỗi khi tức giận, nàng mà cầm được gì vào tay thì sẽ ném đi tứ tung.Cũng không hề để ý điều gì cả.
- Bệ hạ. Người thật sự tin tưởng Ái mỹ nhân sao?
Nghe Hạ Trì nói vậy Tuyết Quân liền liếc mắt qua nhìn. Hạ Trì liền vội quỳ xuống.
- Nô tài không phải là không tin tưởng Ái mỹ nhân. Chỉ là việc chữa trị này rất quan trọng với quận chúa. Nô tài chỉ sợ...
- Hạ thúc đứng dậy trước đi, trẫm hiểu tâm ý của thúc mà. Chỉ là không biết vì sao trẫm tin chàng ấy sẽ làm được.
Một ngày nữa lại trôi qua...
Tuy nói là tin tưởng nhưng trong lòng Tuyết Quân vẫn luôn lo lắng bất an. Hiện giờ Trữ An cung đã đóng cửa bất cứ ai cũng không thể tùy tiện ra vào. Ngoại trừ những cung nhân và người của thái y viện ra vào. Ngay cả Tuyết Quân cũng không thể tới gần.
Nàng cứ đi lại quanh Dưỡng Tâm Điện hơn nửa canh giờ rồi.
- Bệ hạ, các vị vương gia, quận vương, quận chúa đều đang đứng trước Dưỡng Tâm Điện cầu kiến ạ.
Tuyết Quân gật đầu nhìn Hạ công công, Lôi Thập liền nhanh chóng mở cửa Dưỡng Tâm Điện cho họ vào. Tuyết Quân tiến đến cửu đỉnh rồi ngồi xuống.
- Khấu kiến nữ vương bệ hạ.
Không đợi nàng nói thêm gì. Định vương gia liền đứng dậy, bước thẳng đến chỗ nàng.
- Bệ hạ. Bản vương thật không hiểu người đang nghĩ gì. Nếu người của thái y viện không thể chữa trị cho ngũ hoàng đệ. Vậy thì lang y khắp đất nước thì sao? Bệ hạ tại sao lại để một tên nô lệ không rõ lai lịch chữa trị cho ngũ hoàng đệ?
Tuyết Quân liền ngẩng mặt nhìn Định vương gia, nàng cau mày đập bàn một cái. Những người có mặt đều giật mình mà im bặt.
- Chàng ấy là mỹ nhân do đích thân trẫm sắc phong. Rốt cuộc tên nô lệ mà Định vương gia nói đến là ai?
Các vị vương gia quận chúa đều vội đứng dậy. Vấn Lang quận vương nhanh chóng bước đến kéo tay Định vương gia.
- Bệ cũng cũng đừng trách tỷ ấy. Tam tỷ chỉ là do lo lắng cho an nguy của ngũ hoàng huynh mà thôi.
Yến vương nhanh chóng bước lên trước hòa giải. Khâm Yên quận chúa ngồi trên đôn mộc cũng không yên lặng quan sát nữa. Y đứng dậy bước ra giữa sảnh nói:
- Bệ hạ, lần này ta đồng ý với tam tỷ. Lời kho nghe vẫn nên nói trước thì hơn. Nếu Quân Diễm thật sự có mệnh hệ gì, thì cho dù đó là mỹ nhân do bệ hạ sắc phong ta cũng không để hắn được chết yên thân đâu.
Tuyết Quân không nói gì nữa, nàng đứng dậy khỏi cửu đỉnh, bước đến chỗ của các vị vương gia rồi ngồi xuống đôn mộc.
- Vậy nếu Khả Lang có thể cứu được ca ca thì sao?
- Hoàng thất chúng ta nợ hắn một ân tình.
Bình Lạc huyện chúa đứng từ ngoài cửa nói vọng vào. Tất cả mọi người có mặt ở sảnh đều hướng mắt ra cửa của Dưỡng Tâm Điện.
- Đúng vậy. Nếu Ái mỹ nhân của tỷ thật sự có thể cứu được hoàng huynh thì cho dù thái hậu có phản đối như thế nào. Bản vương cũng sẽ ủng hộ hắn ngồi vào hậu vị.
Tuyết Quân vừa định nói gì đó thì Vĩnh công công từ bên ngoài vội vã chạy vào...
- Bệ hạ... Trữ An quận chúa...
- TRỮ AN SAO RỒI?/ HOÀNG HUYNH SAO RỒI?
Tất cả đều đồng loạt hỏi. Vĩnh công công nhanh chóng quỳ xuống rồi cung kính đáp. Giọng có chút run run
- Bẩm bệ hạ. Bẩm các vị vương gia. Trữ An quận chúa đã tỉnh lại. Độc trong cơ thể cũng đã được giải trừ.
Vừa nghe như vậy Tuyết Quân không nói không rằng liền lao vụt quan cửa. Nàng vội vàng ngự long liễn di giá đến Trữ An cung. Các vị vương gia, quận chúa cũng nhanh chóng lên kiệu đi theo sau liễn của nàng.
[Trữ An cung]
- Ái mỹ nhân y thuật thật xuất chúng. Hạ thần hổ thẹn không bằng.
- Thái y quá lời rồi.
- Bệ hạ đúng là không nhìn lầm đệ.
Quân Diễm định gượng người ngồi dậy thì liền bị Khả Lang ngăn lại. Cung nhân nhanh chóng đưa bát thuốc vừa nấu xong đến tay Khả Lang.
- Nữ vương bệ hạ giá lâm.
Khả Lang vừa nghe thì nhanh chóng đặt bát thuốc lên bàn rồi quỳ xuống. Những cung nhân có mặt ở đó đều nhanh chóng quỳ xuống hành đại lễ. Vừa nhìn thấy nàng, Quân Diễm liền mỉm cười.
- Vương gia, quận chúa đến.
Tuyết Quân vội chạy đến. Nàng phất tay tỏ ý cho tất cả đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh giường của Quân Diễm. Vẻ mặt nàng vô cùng lo lắng, vội hỏi :
- Ca, huynh có thấy khó chịu ở đâu không?
Quân Diễm nắm chặt lấy bàn tay nàng rồi lắc đầu.
- Hoàng huynh, huynh mà không tỉnh lại muội nhất định sẽ lật tung cả hoàng cung của bệ hạ lên đấy.
Quân Diễm khẽ cười
- Vấn Lang lại cao thêm rồi.Rất có khi chất của một tướng soái đấy.
Vấn Lang quận vương khẽ cười, mặt ửng đỏ rồi cúi nhìn xuống sàn. Đột nhiên các quận vương và huyện chúa lại liếc nhìn nhau. Những người họ đều đồng loạt xoay người đối diện với Khả Lang rồi cúi người hành lễ:
- Đa tạ tỷ phu.
Khả Lang sững người lại đôi lát, mắt y mờ dần đi. Bên tai của Khả Lang chỉ còn vang vọng tiến gọi dịu ngọt và ánh mắt đầy lo lắng của nàng mà thôi.
- Khả Lang, Khả Lang chàng tỉnh dậy mau...
- Tỷ phu, tỷ phu...
- Truyền thái y nhanh lên.
- Mau đi gọi thái y...
...
[Nguyệt An Cát]
- Bệ hạ, Ái mỹ nhân không sao. Chỉ là do thân thể suy nhược. Mỹ nhân đã phải thắng trắng bốn ngày ba đêm rồi ạ. Hạ thần đã kê đơn thuốc giúp cho Ái mỹ nhân tẩm bổ rồi. Khoảng vài ngày nữa liền sẽ khỏe lại thôi. Bệ hạ không cần quá lo lắng.
Tuyết Quân khẽ gật đầu hài lòng. Nàng phất tay liếc nhìn Lý công công, tỏ ý để y tiễn La thái y rời khỏi cát. Còn nàng thì cứ im lặng đứng nhìn Khả Lang như thế.
Một tiếng trôi qua...
Nửa tiếng nữa lại trôi qua...
Tuyết Quân đột nhiên xoay người rời khỏi Nguyệt An Cát. Hạ Trì và Lôi Thập không hiểu gì cũng vội vã chạy theo sau.
- Đánh trống lớn triệu tập gấp văn võ bá quan trong triều nhanh chóng đến Đông Ân Điện.
- Vâng bệ hạ...
Lôi Thập cúi người, y nhanh chóng cùng với vài thị vệ đi phục lệnh của nàng.
"TÙNG...TÙNG...TÙNG...TÙNG..."
[Đông Ân Điện]
- Việc gì cấp bách mà bệ hạ phải đánh trống lớn vậy nhỉ?
- Không lẽ có nước nào dám xâm phạm à?
- Ta nghĩ không phải.
...
Văn võ bá quan đều xôn xao nhìn nhau. Vừa nhìn thấy Tuyết Quân mặc long bào bước ra thì nhanh chóng đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ.
- Nữ vương bệ hạ. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tuyết Quân ngồi xuống long ngai.
- Tất cả bình thân.
- Tạ bệ hạ.
Đợi tất cả đã đứng dậy ổn định. Tuyết Quân mới từ tốn nói:
- Các khanh chắc cũng đang thắc mắc việc trẫm ra lệnh đánh trống lớn như vậy nhỉ?
Nàng khẽ liếc nhìn một lượt các quan lại phía dưới, rồi nói:
- Trẫm đã quyết định sắc phong hoàng hậu cho Đông Ân quốc rồi.
Triều thần lại bắt đầu xôn xao nhìn nhau.
- Chắc chính là đích tử của thừa tướng đại nhân nhỉ?
- Ta lại nghĩ là đích tử của thái phó.
Đợi lúc triều thần xôn xao nhất. Tuyết Quân mới khẽ cười rồi nói lớn:
- Bát Ca Nhan Đốc Khả Lang sẽ là phụ nghi thiên hạ của Đông Ân quốc chúng ta.
- Sao chứ? Có phải là tên nô lệ được bệ hạ mang về lúc trước đúng không?