Hạ công công liền bước ra giữa sảnh rồi quỳ xuống.
- Bệ hạ, tuyệt đối không được, người này vân thao võ lược nếu để bên cạnh người thật sự rất nguy hiểm
Tuyết Quân chống tay lên bàn rồi đứng dậy, nàng bước ra khỏi cửu đỉnh rồi tiến đến đỡ Hạ Trì đứng dậy.
- Vậy thúc cho rằng trẫm thua hắn sao?
- Nô tài không dám.
Nàng mỉm cười nhìn đến khuôn mật nhăn nhó của Hạ Trì rồi vỗ vai y.
- Không dám thì tốt. Cứ làm theo trẫm nói đi. À! Thúc nhớ sắp xếp nơi ở cho sứ thần
- Vâng bệ hạ.
...
[Yến Vương Phủ]
- Chúng ta cùng nhau đến Ưu Lạc điện đi.
- Đúng vậy
- Nữ vương bệ hạ thật quá đáng
- Muội thấy tỷ ấy làm đúng mà?
Nghe Vấn Lang quận vương nói vậy thì các vị vương gia đều im lặng liếc nhìn.
- Thì vậy còn gì? Các tỷ gần ba mươi tuổi cả rồi vậy mà còn không định thành gia lập thất sao?
- Im đi, muội thì biết gì? Nam nhân Diêu Định Quốc trước giờ rất khó quản, bọn ta đều phải chinh chiến sa trường, luận việc an dân thời gian đâu mà ngày ngày dạy bảo bọn họ?
- Haha, thì ra Định vương gia đang lo việc này sao? Không phải chúng ta còn có Trường Thọ Cung à? Cứ đẩy qua đó cho thái hậu và thái phi dạy bảo. Hơn nữa nữ vương tỷ tỷ dám đem tam hoàng tử vào hậu cung các tỷ không lẽ không quản được những người kia?
- Tam tỷ, muội thấy thập bát nói rất đúng.
- Cứ quyết định vậy đi. Ngày mai chúng ta cùng đến bàn bạc với bệ hạ xem sao?
...
Sáng hôm sau,...
Mới sáng sớm trước cửa Dưỡng Tâm Điện đã rất ồn ào. Các vị vương gia đều mặc quan phục, chắn hết cả lối đi ở điện.
- Bẩm các vị vương gia hôm nay bệ hạ đã vi phục xuất tuần. Có lẽ ba ngày nữa mới trở về. Xin các vị có việc gì thì đợi sau hắn nói.
- Lại như thế nữa rồi, bệ hạ là đang nói với chúng ta "tự lo lấy" hay gì?
- Thật tức chết bản vương.
Bực bội xong thì họ cũng lên kiệu rời đi. Vì dù có đứng mãi ở đó thì "vị kia" chắc chắn cũng sẽ không xuất hiện.
[Đông Tân Thành]
Đây là nơi phồn hoa nhất của Đông Ân quốc và cũng là nơi hỗn loạn nhất.
- Bệ hạ, chắc bây giờ các vị vương gia cũng đã hồi phủ cả rồi, hay là chúng ta cũng về cung đi.
- Lôi Thập, sao ngươi cứ lãi nhãi hoài vậy? Còn nữa, ngươi mà cứ gọi bệ hạ, bệ hạ nữa thì ta đuổi ngươi về liền đấy.
- Vâng tiểu thư
Tiếng xì xào ở phía trước thu hút sự chú ý của nàng. Tuyết Quân liếc nhìn qua Lôi Thập.
- Tiểu thư đợi ở đây, thuộc hạ sẽ lên trước xem thử.
Tuyết Quân gật đầu, nàng đứng nép vào một sạp hành bán vải bên đường quan sát. Các thị vệ đi cùng với nàng cũng tản ra để tránh việc thu hút sự chú ý của người khác.
Một lát sau thì Lôi Thập cũng từ trong những thường dân kia chen chúc đi ra.
- Bệ... Tiểu thư, chỗ đó là đang bán nô lệ. Hình như bọn họ là người của A Thi Thát Na bộ lạc.
Tuyết Quân nghe vậy thì liếc mắt hướng về nơi đông đúc kia.
- Mua bán? Nô lệ?
- Vâng, nghe nói dạo gần đây A Thi Thát Na bộ lạc đang gây chiến với các bộ lạc khác, có lẽ những nô lệ đó là từ những bộ lạc bại trận.
- Đúng là không xem ai ra gì.
Thấy Tuyết Quân định bước đến nơi đó thì Lội Thập liền nhanh chóng ngăn lại. Nàng nhìn xuống cánh tay đang chắn trước mặt mình rồi xoay người qua nhìn Lôi Thập.
- Tiểu thư, không nên làm lớn chuyện ở đây người hãy lấy đại cục làm trọng.
- Đi thôi.
"Chát, chát,..." Tuyết Quân định xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng roi quật vào da thịt, nàng không thể trơ mắt nhìn nữa liền lệnh cho những thị vệ xung quanh đánh cho những tên buôn người kia một trận rồi tản hết những kẻ xem trò ở đó đi. Tuyết Quân bước lại chỗ những nô lệ đang bị trói kia. Nàng rút kiếm trên tay Lôi Thập rồi chặt đứng dây trói của những người bọn họ.
- Vị tiểu thư đây là muốn làm nữ hiệp sao? Những nam nhân đó bổn tiểu thư đã mua rồi. Đừng có mà hớt tay trên, nếu không thì...
Tuyết Quân liếc ánh mắt sang xung quanh rồi đứng thẳng dậy.
- Ngô Nhạc Hân?
- Hỗn xược, ngươi dám gọi tên ta một cách vô lễ như vậy à? Bắt ả lại cho ta.
- Grừ... Grừ...
Một nam nhân cao lớn trong đám nô lệ đó đột nhiên vùng dậy đẩy những kê định bắt Tuyết Quân ngã nhào xuống đất.
- Đúng là một con chó sói khó thuần, chặt chân hắn cho ta.
- Ngoan, đừng sợ, đứng phía sau ta.
Tuyết Quân dịu dàng xoa đầu tóc rối bù của người đó. Đột nhiên y nắm chặt lấy bàn tay của nàng. Lôi Thập thấy vậy thì liền rút kiếm ra chỉa thẳng vào "chú sói" kia. Tuyết Quân nhướng chân mày nhìn về phía của Ngô Nhạc Hân. Lôi Thập hiểu ý thì liền nhanh chóng tiến lại bắt lấy ả.
- Ngươi dám? Mẫu thân ta là chủ bộ của Đông Tân thành đấy. Các ngươi dám vô lễ với bổn tiểu thư, vậy cứ đợi mà treo đầu đi.
Tuyết Quân nhìn đến Ngô Nhạc Hân đang cau có vùng vẫy, nàng bật cười.
- Ngô chủ bộ là người thông minh sáng suốt, không ngờ lại có một cô tiểu thư ngang ngược như thế này? Đem vị tiểu thư này trả đến cho Ngô chủ bộ. Nhớ gửi lời hỏi thăm của ta.
- Vâng