Dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
....
Trong căn phòng này ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có, hơn nữa bốn phía đều dán đầy lá bùa, trên vách tường cũng bị hắt đầy máu chó, hiển nhiên hết thảy các thứ này đều đã sớm bị bọn họ chuẩn bị xong...
Mặc dù không biết bọn họ định làm cái gì, nhưng tôi cũng đã phần nào đoán được, bố mẹ tôi nhất định là muốn cùng cô Ba kia làm một cái giao dịch, nhưng là giao dịch gì thì tôi không rõ lắm.
Khóc hết nước mắt rồi, kêu gào đến mức cổ họng cũng khàn khàn, trong đầu chỉ cảm thấy choáng váng, không biết có phải là như Trần Du nói hay không, có liên quan đến âm khí.. tôi chỉ cảm thấy thân thể mình choáng váng, không bao lâu lại trực tiếp lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, chỉ đến khi tôi cảm giác bên người truyền đến một trận mùi thơm, làm cho cả người và tinh thần tôi chấn động một cái mới từ từ mở mắt.
Có thể do thân thể tôi quá yếu ớt, vào lúc mới mở mắt ra đã nhìn thấy toàn những thứ hư ảo.
Mơ hồ thấy được lúc này có một người ôm lấy tôi, thỉnh thoảng đè nhẹ đầu tôi, sau đó có một loại cam giác lơ là không ngừng truyền tới, mà hình như tôi đang nằm trên một người.
"Phu quân, người tỉnh rồi à" không đợi tôi thấy rõ ràng người này là ai, người này đã ôm đầu tôi không ngừng xoa xoa, hướng về phía tôi nói.
Nghe được hai chữ 'phu quân' cả người tôi liền giật nảy mình, trong nháy mắt cả người liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, ý thức cũng được rõ ràng hơn nhiều, lết từ trên thân người kia mà ngồi dậy.
Vố là một gương mặt mơ hồ nháy mắt cũng trở nên rõ ràng...
Thấy rõ được gương mặt này, việc đầu tiên tôi làm là thở ra một hơi dài, bởi vì người trước mắt tôi cũng không phải là cô Ba xấu xí chán ghét kia.
Mà trước mặt của tôi là một gương mặt tuyệt đẹp, người này không phải ai khác chính là Tề Linh...
Sau khi thấy được Tề Linh, trong lòng tôi trở nên khó hiểu, liền cẩn trọng đứng lên. Cuối cùng cũng gặp lại cô ấy một lần nữa, tôi hướng về Tề Linh rồi trực tiếp hỏi những nghi ngờ đã được chôn giấu trong lòng...
Tôi hỏi Tề Linh rằng liệu cô cùng cô Ba kia có phải là một người hay không. Mấy ngày nay trải qua một loạt chuyện, tôi gần như có thể khẳng định rằng cô Ba cùng Tề Linh không hề phải là một người. (Ủa biết rồi hỏi chi nữa cha??)
Nghe câu hỏi của tôi, Tề Linh che miệng lại rồi cười hanh khách, nói với tôi 'dĩ nhiên là không phải rồi'..
Vội hỏi cô ấy, tại sao lại ở ngay bên cạnh tôi.
Tề Linh nhìn tôi một cái, đi mấy bước tới trước mặt tôi rồi ngồi chồm hổm xuống, cặp mắt to mê người hướng về phía tôi chớp chớp nói "Cô Ba kia là một người phụ nữ lớn tuổi, một nữ nhân xấu xí hại người. Mà em đây là tới giúp anh... Anh tới cái này cũng không phân biệt được sao?"
Dáng vẻ lúc này của cô ấy dụ dỗ người cực kỳ, nhìn má của nàng tôi liền theo bản năng nuốt nước miếng một cái rồi lại gật đầu một cái.
Cô ấy thấy dáng vẻ ngây ngốc của tôi lại cười khanh khách rồi nói "Anh đã thật sự phân biệt rõ rồi sao?"
Tôi lại gật đầu một cái, sau đó liền hỏi nàng "Vậy..Vậy cô làm..làm gì?"
"Ngày hôm qua lúc ở nghĩa trang không phải em đã nói với anh sao? Hôm nay em sẽ đến tìm anh mà" Lúc này mặt cô ấy đầy tình ý mà nhìn tôi, trong mắt đầy tình yêu.
"Gì chứ, ngày hôm qua ở nghĩa trang là cô? Vậy cô...cô"
"Ngốc, chính là em - Tề Linh, còn nói đã phân biệt được. Em sẽ để cho anh biết em là ai, vừa tới lúc phải chữa thương rồi...."
Không đợi tôi nói gì, cô ấy từ từ đưa khuôn mặt tuyệt mĩ tới gần tôi, hai tay ôm mặt tôi lại, đôi môi hồng nhạt bất ngờ trề lên, hướng tôi hôn tới, trực tiếp chặn miệng tôi lại.
Tôi chỉ cảm thấy khắp người giống như có một dòng điện chạy qua, môi của cô ấy hơi run rẩy, nhìn như cô ấy vô cùng nhiệt tình chủ động nhưng thật ra cũng vô cùng không lưu loát...
Mặc dù như vậy, rất nhanh tôi cảm thấy một luồng mùi hương cùng theo một vật thể lạnh ở trong miệng tôi không ngừng hòa vào nhau.
Trước tôi cùng Tề Linh quả thật có trải qua một lần hành động thân mật, nhưng những cử chỉ thân mật đó cứ như mông như ảo, không phải chân thực như bây giờ... Tôi cảm giác tim mình không ngừng đập tăng tốc. Thân thể Tề Linh cũng nhanh chóng trở nên nóng bỏng.. Trên người cô ấy tỏa ra nhàn nhàn mùi thơm của nữ nhân, làm cho tôi có chút ý loạn tình mê .
Tại nơi này ngay lúc này, nàng ta vô cùng chủ động trực tiếp ngồi lên hai chân tôi, hai tay ôm cổ tôi thật chặt, đôi bên làm cho không khí xung quanh trở nên nóng bỏng.. Lúc này trong đầu tôi tựa hồ nhớ lại cảnh tượng động phòng hoa chúc, hình ảnh bây giờ tựa hồ còn ướt át hơn đêm hôm đó. (vkl bác =)) )
Trong giây lát tôi đột nhiên cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm, tôi hướng chỗ đó nhìn sang.
Nhìn thấy ngoài cửa, bố mẹ đứng ngoài cửa nhìn tôi đen mặt lại... Nét mặt hai người nhìn chằm chằm tôi, một màn này liền đem tôi sợ hãi..
"Anh làm sao đấy?" Tề Linh thở hổn hển bưng mặt tôi nói/
"Bố mẹ tôi...." Tôi nói với một sắc mặt không dễ nhìn.
Tề Linh hướng con mắt nhìn qua, nghi ngờ hỏi tôi nhìn cái gì chứ.
Chờ tôi một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện ngoài cửa rõ ràng một bóng người cũng không có... Đây là ảo giác hya sao? Hay bố mẹ đang nhắc nhở tôi điều gì?
Mà lúc này Tề Linh còn không ngừng khẩn thiết đòi thêm một ít, tôi liền đẩy cô ta ra...
Ảo tưởng mới vừa rồi, hoàn toàn giống như xối một gáo nước lạnh vào đầu tôi, để cho tôi nháy mắt liền tỉnh táo đứng lên.
Lời nói của bố tôi như một cái máy hát vậy, không ngừng nhắc lại bên tai tôi... Tôi vội vàng đi tới cửa, hướng về phía cửa nhìn sang, bên ngoài một mảnh đen nhánh... Tôi bắt đầu cuống cuồng gọi tên bố mẹ, lại dùng chân đạp cửa.
Tề Linh thấy trạng thái này của tôi tựa hồ bị dọa sợ không ít, sau đó ôn nhu hướng về phía tôi hỏi "Phu quân, đây là như thế nào?"
Không biết tại sao khi vừa nhìn vào mắt Tề Linh, nội tâm phiền não của tôi cũng bay đi không ít. Vì vậy sau đó liền đem chuyện của bố tôi cùng nàng thuật lại một lần.
Nghe được lời tôi nói, sắc mặt của Tề Linh liền trở nên vô cùng khó coi "Cái gì? Bọn họ đã nói với anh như thế?"
Tôi không biết tại sao cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy...
Gật đầu với cô một cái, cô ấy liền hỏi tôi "Phu quân, chẳng nhẽ ngươi không có nói với bố mẹ lẫn tên đạo sĩ kia việc em tồn tại và chuyện của chúng ta sao?"
Hiển nhiên tên đạo sĩ trong miệng Tề Linh chính là Trần Du...
Tôi gật đầu một cái, nói với nàng, trước đây tôi cứ mơ mơ màng màng, cho đến lúc nãy tôi mới biết nàng và cô Ba là hai người khác nhau.... Chuyện của tôi đều không rõ ràng, làm sao tôi sẽ nói cùng bọn họ chứ.
Nghe lời tôi nói xong, cô ấy liền nói liên tục mấy tiếng 'nguy rồi', tôi hỏi làm sao nguy rồi.. cô ấy cũng không nói với tôi.
Cô ấy đi tới cửa đem đạp mấy cái, cửa sắt liền bị mở ra...
Sau khi cửa mở ra, Tề Linh liền dặn dò tôi ngay lập tức đến nahf Lão Vương, cũng không cần phải vào cửa, cứ ở cửa kêu tên bố mẹ là được rồi. Đến lúc đó cô ấy sẽ tới.
Tôi gật đầu liên tục, vừa định hỏi thêm một số chuyện, cô liền hướng về dưới lầu chạy đi.. Không đợi tôi đuổi theo cũng đã biến mất tăm mất tích. Lúc này nhà tôi một mảnh đen nhánh, tôi gọi to mấy tiếng cũng không có ai trả lời.. Gọi điện thoại cho bọn hắn, điện thoại di động chính là cũng không bắt máy.
Vì để thêm can đảm , tôi lấy ra trong phòng bếp một cái dao, sau đó giwo dao lên một cái liền hướng nhà Lão Vương mà chạy.. Có thể bởi vì đã quá muộn, đèn nhà nào cũng đã bị dập tắt.
Cũng không biết có phải là do tâm lý hay không, tối nay trong thôn an tĩnh đến đáng sợ. Bình thường trong thôn còn có một ít âm thanh của côn trùng kêu hay tiếng chó sủa, nhưng tối nay đặc biệt yên tĩnh... Bởi vì mới qua ngày rằm, ngày hôm qua còn có tẳng sáng.
Hôm nay đến một chút ánh trăng cũng không có, trong thôn một mảnh đen nhánh, tôi chỉ có thể một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm dao nấu đồ ăn hướng nhà Lão Vương chạy tới.
Đi không bao lâu, hoàn cảnh yên tĩnh liền bị đánh vỡ bởi tiếng roi quất truyền đến.
Ba ~ Ba ~ Ba ~
Nghe âm thanh đột ngột làm trong nháy mắt toàn thân tôi nổi da gà.. Nghĩ thầm ai ăn no không có chuyện làm, nửa đêm nửa hôm rút roi ra chơi sao..
Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn buộc lòng đi về phía trước.. Bởi vì muốn đi đến nhà Lão Vương chỉ cs thể đi con đường này.
Bất quá bước chân của tôi rõ ràng là chậm đi rất nhiều, đi chưa được mấy bước sau tôi liền cầm điện thoại di động mở đèn pin chiếu đến một thân cây bên cạnh, lúc này đang có một người cứ thi thoảng lại cầm roi quất cây...
Thấy là người, vốn tâm tình tôi đang khẩn trương cũng buông lỏng một ít, buwocs đi lên nhanh một chút, nhìn xem là ai nửa đêm canh ba ở chỗ này dọa người.. Sau khi đến gần thì thấy người này đưa lưng về phía tôi...
Chỉ nhìn bóng lưng, liền thấy người này rất quen mắt...
"Ngươi là ai? Nửa đêm nửa hôm không ngủ ở chỗ này làm gì vậy?" Tôi hướng về phía bóng người này hét.
Người này cũng chẳng thèm để ý đến tôi, chẳng qua trong tay cầm một cái roi lại thi thoảng quất vào cây, Mỗi lần đưa roi ra trong miệng liền lầm bầm câu "Không được đi! Chết chắc!"
"Này... chú.." Tôi vừa định tiến lên kéo anh ta lại, hỏi một chút lời này có ý gì...
Không đợi tôi tiến đến, hắn ta chợt quay về phía tôi... Tên này không quay ngược lại vẫn tốt, quay ra một cái làm đem tôi dọa sợ...
Chỉ thấy người lúc này không phải ai khác, chính là người trước kia bị roi quất chết - Vương Thuận.
Trên người Vương Thuận lúc này tràn đầy vết thương trầy da mẻ thịt, đặc biệt trên mặt kia có một vết thương do roi quất, đem lỗ mũi hắn lệch ra. Trên mặt để lại một vết thương rách vô cùng sâu, tôi cầm đèn pin dùng ánh sáng chiếu vào trông thật kinh khủng.
Hắn nghiêng đầu dùng một ánh mắt gắt gao nhìn tôi, roi trong tay còn chưa quất vào cây, trong miệng liền la hét "Không nên đi... Chết chắc! Không nên đi... Chết chắc!"
Một màn này trực tiếp đem tôi xụi lơ ra ngồi trên đất, may mà Vương Thuận ở nơi này nhìn tôi hồi lâu cũng chẳng để ý tới tôi, chẳng qua là tự mình cầm roi quất vào cây hòe lớn kia (êu trước mình đọc ở đâu có cây hòe là âm khí nặng lắm ý)
Tôi ở bên run rẩy nhìn một hồi lâu sau, mới lấy tiếp dũng khí chạy về phía trước.. Tôi dám khẳng định rằng, nếu không phải vì lời nói của bố mẹ, với tính khí của tôi có đánh chết tôi cũng sẽ không đi....