Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
.....
Trần Du gật đầu với tôi và nói với một nụ cười nhếch mép, "Thư giãn đi, tôi đã giúp cậu xử lý bà già kia rồi..."
Trần Du dìu tôi lên phía trên lầu. Lúc này nhìn thấy tôi, bà già họ Khưu kia liền đỏ mặt và run rẩy.
"Bà ta đang bị sao vậy? Táo bón à ..." Tôi liếc nhìn và hỏi Trần Du. Trần Du nghe lời tôi nói liền bật cười ha hả. Rồi đi đến chỗ Khưu lão, lấy miếng vải nhét trong miệng bà ta ra điều tôi bất ngờ nhất chính là bà ta liền bật cười thật lớn. Mặc dù đang cười nhưng khuôn mặt lại giống như đang rất cay đắng.
"Bị thần kinh rồi à." Sau khi nhìn chằm chằm vào bà ra một lúc, tôi đi đến kết luận này.
Trần Du nói với tôi, "Làm sao tôi dám làm bà ta bị điên. Không phải Cửu Gia còn muốn tính sổ với bà ta sao ..."
"Vậy có chuyện gì với bà già đó vậy?" Tôi nhìn Trần Du và hỏi.
Trần Du nói với tôi: "Tôi có rắc một ít bột ngứa trên người bà ta, bà ta liền cười điên đảo như thế này. Lúc đầu, nếu chúng ta áp dụng cách này. Có phải bà già kia đã ngoan ngoãn nghe lời không? "
Tôi thực sự phục Trần Du sát đất vì có thể nghĩ ra phương pháp man rợ như vậy. Nhưng nhìn Khưu lão lúc này, bà ta rõ ràng là không muốn cười nhưng lại không cưỡng lại được. Nhìn thấy bà ta trái tim tôi lại tức nghẹn.
Bà ta nhìn tôi và Trần Du bằng ánh mắt hung ác và nói: "Hai đứa bọn mày ... HAHA ... HAHAHA ... HAHA ... HAHA ... tao đã nằm trong tay bọn mày, HAHA ... tao phải .... Sẽ .... HAHA... sẽ để bọn mày không được chết nhẹ nhàng ... HAHA..... " Rõ ràng là một câu nói đe dọa. Nhưng tại thời điểm này, trong mắt chúng tôi, nó giống như là đang tấu hài vậy.
Trần Du nói với bà ta bằng khuôn mặt đầy sát khí "Bà già này sắp chết đến nơi mà còn dám đe dọa tôi, để tôi cho bà thấy sự lợi hại của tôi."
Nói xong, hắn ta lấy ra một cái túi giấy, sau đó mở ra và ngay lập tức đổ thứ bột đó vào lưng bà già. Khưu lão như hóa thành người điên, muốn vặn vẹo cơ thể, và bà không thể ngừng cười, còn dùng khuôn mặt đó nhìn tôi và nói, "Chung Xuyên mày không có tao xem làm sao có thể sống tiếp ? Dám làm điều này với tao, mày không sợ ... "
Tôi nhìn Khưu lão rồi nở một nụ cười nhẹ khinh bỉ, dường như bà ta vẫn chưa biết tôi đã chữa khỏi ma dược trong người trúng phải khi bị bà ta cắn.
Tôi nói với bà ta: "Bà già .... Bà muốn đe dọa đúng không, muốn dọa tôi về cái thứ ma dược quái quỷ đó à. Tôi nói cho bà biết. Tôi đã chữa khỏi rồi, xin lỗi vì đã làm bà thất vọng ... "
Sau khi nghe những gì tôi nói, Khưu lão nói rằng bà ta không tin điều đó, điều đó là không thể. Không ai có thể giải được ma dược ngoài bà ta, tôi chỉ là đang gạt bà ấy. Tôi đã quá lười biếng để giải thích với bà già này. Tôi nhìn Khưu lão và muốn hỏi tin tức về Già Tỏa. Nhưng cái miệng của Khưu lão này rất kín, cho dù chúng tôi có hỏi thế nào, dưới mọi kiểu đe dọa và cám dỗ, Khưu lão nhất quyết không thốt ra lời. Thay vào đó, bà ta liên tục khiêu khích chúng tôi hãy giết bà ta.
"Nếu bà không nói. Tôi sẽ nhổ răng bà, từng cái từng cái một, thử xem."
Khưu lão đột nhiên mỉm cười tinh quái, rồi nhìn tôi và nói, "mày có muốn biết đó là gì không? tao nói cho mày biết người phải chết sẽ là mày "
"Người phải chết là mày, mày trở nên vô dụng. Mày muốn sống, nhưng mày hèn nhát. Cha mẹ của mày đã chết thay mày, kẻ đã đã giết họ chính là sự hèn nhát của mày đó .... " Giọng nói lạnh lùng, tươi cười của Khưu lão vang lên. Tôi thấy nỗi hận trong lòng trỗi dậy, nó có thể bùng cháy ngay lập tức.
Tôi túm lấy cổ áo bà ta khiến mắt bà ta trợn ngược lên như muốn rớt ra ngoài, tôi nói, "Tại sao? tại sao muốn giết tôi? Tôi đã đắc tội với bà lúc nào sao ?"
Nụ cười của Khưu lão càng thêm lạnh lẽo và xấu xa hơn. Bột ngứa ban đầu dường như không có tác dụng vào lúc này. Khưu lão nói với tôi, "Muốn biết không? Muốn biết thì mày hãy gia nhập với bọn tao đi ..."
" Gia nhập cùng bà !" tôi nắm tay lại và muốn đấm bà ta ...
Trần Du bắt lấy bàn tay bị thương của tôi và nói "Bình tĩnh .... Bình tĩnh ... Chung Xuyên, bà ta đang cố tình kích động cậu thôi ..."
Trần Du nói với tôi rất nhiều. Nhưng tôi chỉ nghe được vài câu đầu tiên, còn lại chẳng màng, bàn tay bị thương của tôi đã bị Trần Du không chế, và những giọt nước mắt đau đớn bắt đầu tuôn ra.
Nhìn thấy lông mày của tôi nhíu lại, nước mắt thì đang tuôn ra, Trần Du liền nói với tôi: "khóc cái gì, yên tâm tất cả chúng ta đều là anh em tôi sẽ ở bên cậu..."
" Con mẹ nó ... tay ... tay ... tay .... mẹ kiếp cậu đang nắm lấy tay tôi." Tôi hét lên với Trần Du trong đau đớn. Lúc này, máu đỏ đã chảy thấm ướt cả gạc. Trần Du, một tên đồng đội ngu như lợn.
Tôi ôm cánh tay và nói với Khưu lão "Nếu bà không nói, tôi sẽ tiếp tục điều tra về nó ..."
"Nói cho mày biết, người đã giết cha mẹ mày là thuộc hạ của tao. Mày muốn trả thù à, mày cũng như tao thôi. Đừng ngây thơ nghĩ rằng lão thiên sư Cửu Gia sẽ giết tao. Sau khi lão ta bắt được tao thì cũng sẽ để tao đi thôi... "Khưu lão nói với tôi.
Tôi khẽ mỉm cười và nói với Khưu lão "Những gì bà đang ảo tưởng quả là rất tuyệt đấy."
Khưu lão nói với tôi: "Hừ ... mày vẫn còn non lắm. Thế giới này không phải là màu trắng hay đen, không tốt cũng không xấu, mày nghĩ Thiên Sư Đường mang danh là chính đạo thì không làm việc xấu à? hahaha ... "
Sau khi Khưu lão nói được nửa chừng, Trần Du đi đến trước mặt Khưu lão, rồi đổ thứ bột ngứa còn lại trong túi lên người bà ta, "bớt lải nhải đi khi chúng tôi Ba tuổi, nếu bà muốn giảng những đạo lý này với chúng thôi thì còn có thể " Trần Du đưa tôi nghỉ ngơi và nhờ Hồ Đình Đình giúp tôi kiểm tra vết thương. Trần Du sợ rằng tôi có thể đánh chết bà ta nên không cho tôi gặp bà ấy nữa.
Trong sự chờ đợi của bọn tôi thì ngay hôm sau, Cửu Gia đã đến. Tôi nói với Trần Du, "cậu đã nói những chuyện này với ông ấy..."
Chúng tôi đã rất lo lắng trong 2 ngày qua lý do là sợ có kẻ tìm đến đây. Nhưng thật ngạc nhiên, không có con ma nào mò đến cửa cả. Vào sáng thứ ba, sau khi tôi mua bữa sáng từ bên ngoài quay về. Tôi thấy rằng Trần Du nồng nhiệt tiếp đón một ông già có chiều cao tầm 1,5 mét, tóc bạc và quần áo trên người rất bình thường. Đi đằng sau ông già là hai vệ sĩ có chiều cao ít nhất 2 mét, mắt đeo kính râm. Nhìn ông ta tôi liền đoán được người đàn ông này chính là Cửu Gia.
"Chung Xuyên, cậu mau đến đây ..."
Lúc này, Trần Du nhanh chóng vẫy tay với tôi. Sau đó kéo tôi lại và giới thiệu tôi với Cửu Gia kia. Ngoại hình của Cửu Gia cũng giống như trong video trên điện thoại di động, nhưng tính cách thì có vẻ rất khác biệt. Lúc này, Cửu Gia rất im lặng, kiệm lời. Nó không giống như Cửu Gia luôn đòi phong bì đỏ trên wechat.
"Cậu là Chung Xuyên, cháu trai của Vân Bình ?" Cửu Gia hỏi tôi.
Tôi nhìn ông ấy bằng biểu cảm khó hiểu rồi nói, "Cửu Gia. Ông có nhầm không. Tôi không biết Vân Bình là ai ..."
Cửu Gia hơi sững sờ trước câu trả lời của tôi, rồi nói : "Có nhầm lẫn gì không? Không phải Chung Vân Bình ông của cậu à?"
Tôi ngạc nhiên và mỉm cười ngượng nghịu "Tôi ... tôi thực sự không biết tên của ông tôi là gì."
Cửu Gia nghe tôi nói và chỉ vào tôi và nói: "Không cần phải nói, cháu phải là cháu và cháu ..."
Tôi lúng túng nhìn Cửu Gia và nói tại sao, nhưng Cửu Gia đột nhiên phá lên cười, và tôi thì đang không hiểu gì cả. Sau khi Cửu Gia cười một lúc, ông ta liền nói với tôi, "Bởi vì Chung Vân Bình còn không biết tên của ông nội của mình được gọi là gì Hahahaha ..."
Mặt tôi khẽ giật giật, tự hỏi có gì buồn cười về điều này? Tuy nhiên, để tránh sự bối rối của mình, đứa trẻ Trần Du nhẹ chọc lét tôi và khiến tôi cười với hắn ta. Tôi đã nghĩ về 30 điểm cộng và 30 vạn tệ kia nên cũng hùa vào cười hềnh hệch với ông ta. Khi hai chúng tôi còn đang cười, ông ta đột nhiên dừng lại, rồi nhìn chúng tôi và nói: " này .... hai người đang cười gì vậy?"
Trần Du liếc nhìn tôi, tôi liền vội đáp, "Tôi cười vì bản thân là cháu mà không biết tên của ông nội, chắc sự ngu ngốc này là được thừa hưởng ..." Tôi ngượng ngùng nói ra những lời kia Cửu Gia lại cười điên dại như dở hơi. Lúc này tôi chỉ đành cười trong cay đắng, rồi liếc nhìn Trần Du ra vẻ không hiểu ông ta cười cái quái gì.
Trần Du nói với Cửu Gia: "Cửu Gia, bà già đó, tôi đã bắt được ..." Thấy Trần Du bước vào chủ đề, Cửu Gia gật đầu, và trong một giây sau, ông ta liền trở nên nghiêm túc và nói với chúng tôi:
"Bây giờ bà ta đang ở đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK