Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất, tôi chết lặng ... Trần Du và tôi liếc nhìn nhau, hai chúng tôi bị cảnh sát hung hăng khống chế. Đột nhiên có mùi máu thoảng qua... Lúc này, Thị Lê có vẻ sợ hãi, ngồi sang một bên, một nữ cảnh sát đang thì thầm an ủi cô.
Cảnh sát giữ chúng tôi bên cạnh xác chết, sau đó nhấc tấm vải trắng lên. Dì Trương, người vừa bị chúng tôi đánh ngất.... đã chết, mắt trợn tròn, dường như cô ấy đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. "Đây ... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?..." Tôi chỉ cảm thấy lòng bàn chân lúc này lạnh toát. Cảnh sát khịt mũi. Rồi anh nói với tôi: "Chuyện gì đang xảy ra? Anh không biết sao?" Tôi nói với cảnh sát với khuôn mặt nhăn nhó, "Tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra."
Lúc này, một cảnh sát đi vào cùng với hai nhân viên bảo vệ, rồi chỉ vào chúng tôi và hỏi hai nhân viên bảo vệ, "Vừa nãy cậu có nghe thấy tiếng kêu cứu không?" Nhân viên bảo vệ gật đầu liên tục, sau đó chỉ vào chúng tôi và nói: "Đó là hai người họ. Chúng tôi đã gõ cửa, nhưng hai người đó nói với chúng tôi rằng họ đang xem TV. vì thế chúng tôi không có nghi ngờ gì cả.
"Cậu nói ai giết người ...." Trần Du cuống lên.... Tôi nói với cảnh sát, "Đúng ... chính chúng tôi đã hạ gục bà ấy, nhưng không phải là chúng tôi giết."
Người cảnh sát liếc tôi và nói: "Cậu bảo cậu đánh ngất cô ta mà không có lý do gì sao?" "Chúng tôi được cô Thi Lê mời đến, nhưng dì Trương này không phải do chúng tôi giết thật mà ..." Tôi đi theo cảnh sát và giải thích ... nhưng cảnh sát không tin.
Một cảnh sát trung niên bước đến nói với chúng tôi: "Đừng bịa chuyện. Bật luận thế nào, về đồn mà giải thích." Nói xong viên cảnh sát dẫn tôi và Trần Du đi.
Tôi hét lên với Thi Lệ, "Cô Lệ, chúng tôi thực sự không giết bà ấy ... chúng tôi đi lên lầu chỉ để bắt ma, thực sự có một con quỷ nhỏ trên gác xép của nhà cô ..."
Nhưng Thi Lệ đã phớt lờ chúng tôi ...
"Chung Xuyên không sao, chúng ta không làm gì phải sợ cả .... Đó gọi là không làm điều xấu, không sợ quỷ gõ cửa." Trần Du nói với tôi khi thấy tôi có vẻ hoảng sợ. Sau khi nghe những lời của Trần Du, các viên cảnh sát đi theo chúng tôi cười lớn .... Có vẻ như họ chưa bao giờ thấy một tù nhân có phẩm chất tinh thần tuyệt vời như chúng tôi.
Tôi liếc nhìn Trần Du và nói: "Tất cả là tại anh, thật là một ý tưởng ngu xuẩn." Trần Du nói với tôi: "Dù sao, người đánh cũng là cậu ...không liên quan gì đến tôi ..." Khi tôi nghe những lời của Trần Du, tôi đã vội vàng và nói với Trần Du, "Không cậu nói nếu xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ chịu trách nhiệm à?" Trần Du làm bộ ngây thơ nhìn tôi, cảnh sát gắt lên "Không đứa nào có thể thoát được cả"
Trần Du lại nghĩ về Thi Lệ, và nói với cảnh sát phải bảo vệ Thi Lệ, có một con quỷ nhỏ trong nhà cô ấy... Cảnh sát nhìn Trần Du đầy nhìn khinh bỉ và nói nếu anh ta còn nói chuyện vô nghĩa. Họ sẽ bắt hắn phải câm miệng ...
Sau khi đến đồn cảnh sát, Trần Du và tôi được đưa đến hai phòng thẩm vấn riêng, nhưng sau đó không ai đến hỏi chúng tôi, có lẽ vì họ đang tìm kiếm bằng chứng ...
Tôi đợi đến nửa đêm, có lẽ mệt quá nên đã thiếp đi. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, tôi chỉ cảm thấy có ai đó gõ bàn trước mặt mình. Tôi thấy một cảnh sát trung niên và một nữ cảnh sát xinh đẹp ngồi xuống trước mặt tôi. Người cảnh sát trung niên nói với tôi: "Cậu quả là to gan đấy. Giết người xong vẫn có thể nằm ngủ à?"
Tôi nói với cảnh sát trong cay đắng: "Chú cảnh sát. Tôi còn không dám giết một con gà, làm sao tôi có thể giết người được..."
Người cảnh sát trung niên nhìn thẳng vào tôi rồi nói: "Anh vẫn chưa chịu nhận à? Đồng bọn của anh đã nói tất cả rồi."
"Cái quái gì vậy? Trần Du đã nói cái gì?" Tôi thầm nghĩ, nghĩ rằng chắc hắn sẽ không nói chuyện vô nghĩa đâu.
Người cảnh sát trung niên nhìn tôi và nói, anh làm gì thì anh ta nói đó... Nghe cảnh sát nói, tôi nghĩ Trần Du thực sự không đáng tin, tôi quyết định nói ra tất cả.
Nghe xong, viên cảnh sát nhìn tôi và nói: "Không còn gì sao?" Tôi gật đầu lia lịa, tôi không giết cô ấy ... Tôi chỉ làm cô ấy ngất đi thôi. Và tôi đã kiểm tra hết lần này đến lần khác, dì Trương chỉ bất tỉnh.
Sau khi nghe những lời của tôi, vị cảnh sát trung niên và nữ cảnh sát ở bên cạnh nhìn nhau, và sau đó để tôi một mình suy nghĩ. Tôi tỏ vẻ cay đắng, tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi người cảnh sát trung niên đến cửa, anh ta nói với tôi: "Các cậu là người của Phúc Lộc Đường hả?" Tôi gật đầu, sau đó bảo anh ta có thể đến chỗ Chú Công để tìm hiểu tình hình ... "Chúng tôi thực sự đến nhà của Thi Lệ để đuổi tà".
Anh ta mặc kệ tôi và đi ra ngoài , để lại tôi một mình. Tôi tự nghĩ, dì Trương không mắc bệnh tim hay bệnh mãn tính .... nếu như là có thì..... tôi đã giết dì ấy một cách gián tiếp. Càng nghĩ về điều đấy, tôi càng hoảng loạn ... Cho đến trưa ngày hôm sau, cánh cửa lại được mở ra, vị cảnh sát trung niên bảo tôi đi theo anh ta.
Tôi hỏi anh ta liệu tôi có ổn không ... nhưng anh ta không nói với tôi một lời.
Sau một vài bước, tôi chỉ nghe thấy tiếng Trần Du khóc, "Chị cảnh sát à!, chúng tôi thực sự không giết ai cả ... Đừng mang tôi đi bắn ... Tôi không muốn chết ... Tôi chưa có bạn gái ... ... Tôi chưa .... " Chẳng mấy chốc, tôi thấy hai cảnh sát đến và giữ Trần Du, người đang khóc giàn dụa nước mắt.
Một lúc sau, Trần Du được kéo đến bên cạnh tôi và Trần Du nói với tôi: "Chung Xuyên....Tên nhóc này....cậu có thừa nhận điều gì không? ... Cậu có biết thừa nhận giết người sẽ bị bắn không? " Nhìn vào vẻ mặt của Trần Du, tôi có thể hiểu sao hắn có thể như thế được.
Trần Du không nói gì, nhưng cảnh sát nói với anh ta rằng tôi khai tất cả, hắn ta liền nói ... "Tôi tưởng cậu nói không làm điều xấu thì quỷ không gõ cửa?" Tôi bình tĩnh nói với Trần Du. Nhìn hắn như thế này. Tôi không biết hắn có vấn đề gì về trí thông minh không?
Hắn ta không biết nếu thực sự bị xử bắt thì cảnh sát có bình thường như này không? Sau khi nhìn thấy Trần Du, tôi nghĩ có lẽ chũng tôi sẽ không sao.
Đúng vậy, sau khi họ đẩy chúng tôi ra khỏi cửa, tôi thấy một người có thân hình béo đang đứng ở cửa. Tôi thề tôi chưa bao giờ thấy Chú Công dễ thương như lúc này. Mặc dù lúc này chú ấy đang xoa tay nói cái gì đó với viên cảnh sát ...
Sau khi nhìn thấy Chú Công, Trần Du lập tức hét lên kêu cứu, nói rằng chúng tôi không làm gì sai. Chú Công đi đến. Không nói một lời, lấy tay phải và đánh vào đầu Trần Du, "Cậu gọi cái gì, cảnh sát nhân dân họ làm việc vì mọi người. Nếu cậu vô tội, họ chắc chắn sẽ thả cậu ra"
Trần Du bình tĩnh lại. Anh ta thực sự đã rất sợ hãi. Nghĩ đến điều đó tôi lại thấy thật buồn cười. Khi Trần Du thấy ma thì không sợ, thế quái nào lại sợ cảnh sát?
Sau khi nói vài lời với viên cảnh sát trung niên, Chú Công liên tục cảm ơn ông. Sau đó, cảnh sát trung niên đã nhờ một cảnh sát trẻ giúp chúng tôi tháo còng tay trên tay. Chú Công đến gặp chúng tôi và nói: " Còn đứng đấy làm gì? Mau đi theo tôi. Hay cậu muốn ở đây ăn tối với cảnh sát?"
Nghe vậy chúng tôi liền đi theo sau chú, và ngay khi chúng tôi bước ra khỏi cửa, Trần Du đã hỏi tôi tại sao tôi thừa nhận mọi thứ. Tôi nháy mắt nói " Tôi chỉ nói những gì chúng ta đã làm, những gì không làm, tôi không nói".
Tôi quay sang hỏi Chú Công những gì xảy ra về việc dì Trương chết hôm qua. Chú Công nói rằng khi hai chúng tôi ở trên gác mái ngày hôm qua, cảnh sát nhận được báo cáo rằng một vụ giết người đã xảy ra trong nhà của Thi Lệ. Khi cảnh sát đến, họ đột nhập vào cửa và tìm thấy xác của dì Trương. Sau đó, họ lục soát ngôi nhà của dì Trương. Và tìm thấy chúng tôi trên gác mái ...
"Thế Thi Lệ trở về từ khi nào?" Tôi hỏi Chú Công. Chú Công nói với tôi rằng khi Thi Lệ nhận được cuộc gọi từ cảnh sát nên cô ấy trở về. ...
Sau khi nghe những lời của Chú Công, tôi khẽ cau mày nhìn Chú Công và nói rằng khi chúng tôi leo lên gác mái, chúng tôi nghe thấy ai đó mở cửa, có phải Thi Lệ là người cố tình gài bẫy chúng tôi ... giết Dì Trương? Chú Công nhanh chóng lắc đầu và phủ nhận cáo buộc của chúng tôi, bởi vì cảnh sát cũng đã kêu gọi giám sát, và quá trình đi lại của Thi Lệ được sử dụng làm bằng chứng vắng mặt.
"Vậy thì họ chịu thả chúng ta ra sao." Trần Du nói với một chút sợ hãi. Chú Công liếc nhìn chúng tôi và nói: "Vì thời gian chết không đúng ..." Tôi bối rối nhìn Chú Công và Chú Công nói với tôi rằng ban đầu chúng tôi không thể thoát tội được, nhưng khi bác sĩ pháp y giám định xác chết, ông thấy rằng xác chết đã chết ít nhất 5 ngày ...
"Cái gì? Không thể? Nếu cô ấy là một người đã chết, làm sao tôi không phát hiện ra..." Trần Du ngay lập tức phản đối.
Chú Công nhìn chúng tôi và nói: "Có hai khả năng, khả năng đầu tiên là người chúng tôi nhìn thấy và đánh gục không phải là dì Trương thực sự, mà dì Trương được cảnh sát phát hiện mới là dì Trương thực sự. Một khả năng khác.. nghe nói rằng có một phép thuật nào đó có thể khiến người chết và người sống trông giống nhau, nhưng đây cũng chỉ là những gì tôi nghe được mà thôi.
" Tôi thích khả năng thứ nhất hơn, đơn giản bởi vì khả năng thứ hai đơn giản là quá kinh khủng ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK