....
Hai người từ trên xe bước xuống, trông rất quen ... một người đàn ông và một người phụ nữ, có thể nói là người phụ nữ đó rất xinh đẹp. Hai người này không phải là ai khác mà chính là người đã lấy ngọc bội của tôi ngày hôm đó. Sau khi hai người bước vào, Trần Du mỉm cười như kiểu nhân viên lễ tân nói "Hai người, mua đồ làm tang lễ hay xem Phong thủy, Bói toán. Xem phong thủy, trừ tà và săn ma chúng tôi đều có thể giúp được ... " Trước khi Trần Du nói xong, tôi vội vàng chỉ vào hai người họ và nói: "Hai tên cướp! Cuối cùng cũng tìm ra các người. Mau đưa lại ngọc bội cho tôi." Thấy vậy, Trần Du nói với tôi: "Chung Xuyên, cậu điên à ... sao cậu lại nói với khách như thế?" Nói xong, hắn quay sang mỉm cười với 2 người kia và nói: "Này anh trai, cậu tôi có một chút vấn đề về đầu óc. Hai người đừng có để bụng."
Tôi liếc nhìn Trần Du không nói nên lời, tên này rốt cuộc cũng không khác gì chú Công, hai người bọn họ đúng là một ruột với nhau...
"Hai anh người này hoàn toàn không phải là khách, cậu có nhớ những gì tôi đã nói với cậu không? Chính hai người này đã đánh cắp ngọc bội của tôi" tôi nói với một cái nhìn tức giận về Trần Du.
Nghe xong lời của tôi, Trần Du này nhanh chóng quay lại và chỉ vào hai người và nói: "À ... Thì ra là hai người đã giật ngọc bội của cậu tôi ...Tôi nói cho các người biết, chúng tôi đã báo cảnh sát, bây giờ nếu anh đưa lại ngọc bội cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ xem anh như ân nhân cứu mạng, và không truy cứu thêm, Bằng không ... "
Người đàn ông cao lớn nhìn Trần Du tỏ vẻ khinh bỉ không thèm trả lời Trần Du, hắn chỉ nhìn tôi và nói "Cậu là Chung Xuyên?" Tôi nhìn người đàn ông và khẽ gật đầu và nói: "Là tôi, Anh có phải đến đây để trả lại ngọc bội không?"
"Được, nhưng sau đó cậu phải đi một chuyến với chúng tôi." Người đàn ông nói với chúng tôi, vẻ mặt rất lạnh lùng, cứng rắn. Tôi thực sự rất biết ơn vì họ đến đây để trả lại ngọc bội cho tôi, nếu họ không đến, tôi thực sự không biết phải tìm ở đâu. Nhưng điệu bộ và ánh mắt của anh ta làm tôi khó chịu.
"Đi? Đi đâu vậy? Anh không thể nói ở đây hả?" Tôi nhìn người đàn ông và nói. Lúc này, cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, nói với tôi: "Chung Xuyên, đừng nóng giận. Chúng tôi ở đây để cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tôi?" Tôi ngây người ra, không hiểu gì, nhưng ngay lập tức sau đó tôi lại nghĩ ...Hay là họ đến để đòi tiền tôi...vì lúc ở đền quạ tôi có hứa là nếu như hai người đó chịu cứu tôi, tôi sẽ cho họ tiền.
Nghe thấy lời cảm ơn, Chú Công đang bên cạnh đột nhiên đứng dậy, sau đó đứng trước mặt chúng tôi, ra vẻ trịnh trọng nói: "Chào hai vị, tôi là chủ cửa hàng này ... rất hân hạnh được gặp hai vị." Tôi không nói nên lời, chú Công này thật là biết lợi dụng .
Tôi thì thầm với chú Công, "Chú Công, hai người này là những người đã cứu chúng cháu. Lúc đó cháu có hứa là nếu họ cứu chúng cháu thì chúng cháu sẽ trả công hậu hĩnh"
Nghe những lời của tôi xong, khuôn mặt của chú Công lập tức thay đổi, chú lại quay sang nói: "Mặc dù tôi là chủ cửa hàng này, nhưng nếu các vị có chuyện riêng muốn gặp cậu ta thì cứ việc. Hoặc đưa cậu ta ra ngoài càng tốt."
Chú Công này đã từng học qua lớp lật mặt rồi à... Thay đổi khuôn mặt còn nhanh hơn nhiều so với việc lật sách ... Lúc này, người đàn ông buộc phải nhìn chú Công, nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường.
Sau đó, anh ấy nhìn tôi và nói: "Cậu không muốn lấy lại ngọc bội sao? Nếu cậu muốn lấy lại ngọc bội, hãy đi theo chúng tôi ..." Sau khi nói, anh ta quay lưng bỏ đi. Cô gái xinh đẹp trong bộ váy trắng nghe những lời chúng tôi vừa nói, chỉ đứng mỉm cười rồi nói. "Chung Xuyên! Về chuyện ngọc bội chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn với cậu, nhưng ở đây không tiện, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện. Có được không? " Giọng điệu của cô gái xinh đẹp này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với gã kia ( dại gái thì có @@).
Trần Du nói sẽ đi theo chúng tôi ... Còn tôi lúc này chỉ nghĩ về miếng ngọc bội đó, lập tức đồng ý. Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, Trần Du đang nghĩ đến việc được đi chiếc Lamborghini. Hắn định bước vào, ai ngờ rằng người đàn ông ngăn lại và nói, "Ai cho cậu lên xe? Lấy xe của các cậu đi đi, rồi đi theo chúng tôi." Sau khi nói xong, hắn không đợi tôi trả lời, bước vào chiếc Lamborghini rồi đóng cửa lại.
"Mẹ kiếp! Làm như có tiền thì hay lắm. Nếu không phải vì ngọc bội tôi đã không đi theo các người." Tôi thì thầm nói, rồi lái chiếc xe van bị hỏng của chú Công. Thấy tôi đang lên xe, chiếc Lamborghini của người đàn ông tăng tốc và lao ra, buộc tôi phải đuổi theo. Trần Du lúc này thì thầm tỏ vẻ ghen tị "Đúng là giàu có. Sướng thật."
Trên đường đi, tôi phải tăng tốc hết sức để đuổi theo chiếc Lamborghini. Cuối cùng thì đến một quán cà phê sang trọng gần đó. Sau khi ra khỏi xe, chúng tôi theo sau. Trần Du có vẻ hơi phấn khích ở bên cạnh và nói "Chung Xuyên, quán cà phê này được cho là quán cà phê ngon nhất ở thành phố Tần An đấy. Người ta nói rằng một tách cà phê ở đây có giá hàng trăm tệ ..." Thành thật mà nói, tôi cũng có một chút phấn khích.
Rốt cuộc, những người như tôi, người thậm chí uống một tách trà sữa còn không dám, nên nơi này với tôi là vô cùng xa xỉ. Sau khi tôi bước vào quán cà phê, tôi thực sự cảm thấy rằng thật tốt khi giàu có ...Phong cách trang trí ở đây rất sang trọng, âm nhạc thì tôi hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng có vẻ rất hấp dẫn.
Có tiền thực sự thích...
Sau khi ngồi xuống, người phục vụ rất lịch sự đưa ra một menu, và khi tôi nhìn thấy menu đó, tôi đã rất chán nản, bởi vì nó được viết bằng tiếng Anh mà tôi lại không thể hiểu được ....
Mặc dù tôi đã đọc đại học, nhưng Tiếng Anh vẫn luôn là điểm yếu của tôi. Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn không thể để mất mặt trước người đàn ông này, tôi giả vờ hiểu ... Trần Du lúc này cũng chẳng khá hơn tôi. Mặc dù anh ấy cũng đang giả vờ là rất quen thuộc chỗ này, nhưng thi thoảng lại liếc nhìn tôi.
Người đàn ông lúc này nói với người phục vụ, "Một tách Espresso." Cô gái xinh đẹp cũng nói: "Tôi muốn Cappuccino, cảm ơn cậu."
Sau khi thấy họ gọi món, Trần Du cũng bắt chước và nói, "Tôi cũng sẽ uống .... Es ... Es ... es...pà rét sô"
"Tôi cũng vậy." Nhưng tôi rõ ràng thông minh hơn Trần Du. Cả hai chúng tôi đều đang cố gắng giả vờ ở đây .... và đều nhìn vào biểu hiện của người đàn ông để bắt chước, bởi vì rõ ràng là cả Trần Du và tôi đều không hiểu gì. Tôi ho nhẹ lên hai lần, rồi nói với người đàn ông trong bộ trang phục "Cái gì ... tên cậu là gì?"
"Tại hạ, Vạn Thạc Minh." người đàn ông nói với tôi.
Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh cũng mỉm cười và nói: "Tên tôi là Tề Đồng, cứ gọi tôi là Đồng Đồng." Vẫn là cô gái xinh đẹp này dễ thương hơn. Nếu không phải vì cô gái xinh đẹp này, tôi thực sự muốn tát anh ta vài phát ...
Lúc này, Vạn Thạc Minh nói với tôi: "Chúng tôi hạ sơn lần này, không có gì khác. Chỉ để cảm ơn cậu." Nói xong, Vạn Thạc Minh lấy ra hai tấm lệnh bài đẩy đến trước chúng tôi. "Đây là lệnh bài của Giáo hội Thiên thượng của chúng tôi. Coi như là lời cảm ơn."
Tôi nói mạnh mẽ với Vạn Thạc Minh, "Nói chuyện nãy giờ rồi, rốt cuộc cậu muốn cảm ơn tôi vì điều gì? Hay ý cậu đang ám chỉ muốn tôi trả tiền đúng không... Yên tâm, những gì tôi đã hứa , tôi sẽ làm. Chỉ là gần đây tôi đang hơi eo hẹp ... " Vạn Thạc Minh liếc nhìn tôi lặng lẽ, lúc này cô gái xinh đẹp Đồng Đồng nói với tôi: "Cậu đã hiểu lầm rồi, chúng tôi cảm ơn cậu vì cậu đã bảo quản miếng ngọc bội đó rất tốt. Ngọc bội đó rất quan trọng đối với gia đình chúng tôi, nhưng thời gian trước có ai đó đã đánh cắp nó, và chúng tôi đã phải đi tìm kiếm ngọc bội đó. Về việc cứu cậu, thì không cần bận tâm. "
"Cái gì? Cô nói là miếng ngọc bội thuộc về gia đình cô?" Tôi hỏi Đồng Đồng, cô ấy liền gật đầu. Lúc này, Vạn Thạc Minh đứng dậy và nói với chúng tôi: "Được rồi, những gì cần nói cũng đã nói, những gì cần đưa cũng đã đưa. Chúng tôi phải đi rồi." Vạn Thạc Minh nói muốn rời đi. Trước khi đợi tôi nói, Trần Du đứng dậy và nói: "Không được.... Ngọc bội đó là vật gia truyền của Chung Xuyên bạn tôi. Cậu nói cái gì là của cậu? Cậu lấy hai cái thẻ vứt đi này để đổi lấy miếng ngọc đó sao. Cậu nghĩ chúng tôi ngu chắc."
Vạn Thạc Minh hơi nhíu mày sau khi nghe những lời của Trần Du, và sau đó nói với Trần Du "Vứt đi? Cậu có biết Thiên Sư Đường không. Cậu nói thế là có ý gì? Ngoài ra, dù các cậu có thừa nhận hay không thì ngọc bội đó cũng là của chúng tôi. Nếu cậu muốn gọi cảnh sát, thì xin mời. "
"A, thái độ của cậu là ý gì, thì ra cậu là côn đồ ... Tôi nói với cậu ..." Trần Du đứng dậy và chỉ vào Vạn Thạc Minh. Nhưng đôi mắt của Vạn Thạc Minh đầy sự khinh bỉ. Anh ta phớt lờ chúng tôi và quay đi ....
Lúc này, Đồng Đồng ngăn chúng tôi lại. "Ngọc bội thực sự là đồ của gia đình tôi, và lần này tôi đến gặp cậu vì cậu đã chăm sóc chị tôi. " Đồng Đồng ghé sát tai tôi và thì thầm với tôi "Chung Xuyên, chị tôi yêu cầu tôi nói với cậu. Nếu cậu muốn gặp cô ấy, hãy đến Thiên Sư Đường. Đến thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ đến gặp cậu. "
"Em gái của cô?" Những lời của Đồng Đồng làm tôi bất ngờ khựng lại, rồi nhìn vào Đồng Đồng. Đồng Đồng nói với tôi: "Cậu thực sự là một kẻ ngốc, tôi tên là Tề Đồng. Cậu còn có biết người phụ nữ nào khác họ Tề không?"
Sau khi nghe những lời của Đồng Đồng, tôi chợt nhận ra và thốt lên, "Đồng Đồng, Tề Linh ......... Tề Linh có phải là chị gái của cô không?"......