....
Trần Du gật đầu một cách mạnh mẽ, rồi đi theo tôi và nói "Đương nhiên là không vui rồi" Những lời của hắn nói khiến tôi dở khóc dở cười. Cảm xúc của hắn trông giống như kẻ chưa bao giờ được nhìn thấy quỷ tướng, nên khao khát được một lần nhìn thấy quỷ tướng vậy. Thêm nữa là tôi đã tự mình giết chết Bất Lạc, vậy thì không phải sau này khi đến báo cáo với Thiên Sư Đường, tất cả các phần thưởng chính sẽ trở thuộc về tôi hay sao?
"Tiểu tử này! Cậu nghĩ đi đâu vậy? Lúc đó tôi sẽ nói là chúng đã cùng nhau tiêu diệt tên đó ..." Tôi nói với Trần Du.
Đôi mắt của Trần Du sáng lên nói với tôi "Thật sao?"
"Tôi nói dối cậu làm gì ..." Tôi liếc nhìn Trần Du. Trần Du nghe xong lập tức vui vẻ, cười để lộ ra cả hàm răng trắng toát. Tôi bảo Trần Du kể lại những điều này cho chú Công. Thực sự đến lúc này cơ thể tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi không chỉ kiệt sức về thể chất, mà còn mệt mỏi cả về tinh thần. Tôi không nói gì thêm nữa, đi thẳng vào căn phòng mà Cao Hữu Cường sắp xếp cho chúng tôi, thả mình xuống giường. Vì mệt quá nên đầu óc tôi cứ như bị quay cuồng.
Có lẽ vì quá mệt nên chẳng mấy chốc tôi đã đi vào giấc ngủ một cách ngon lành. Khi tôi tỉnh dậy, cơ thể đau nhức của tôi đã hồi phục rất nhiều. Lúc này, một tiếng ngáy khàn khàn vang lên bên cạnh tôi. Khi tôi nghe thấy tiếng ngáy này, tôi hơi sững sờ một chút. Thì ra là Trần Du, không biết hắn ta chạy đến chỗ tôi ngủ từ khi nào nhìn hắn ta ngủ ngon lành, cũng đủ biết tiểu tử này gần đây cũng mệt mỏi, nghĩ vậy nên tôi cũng không đánh thức hắn dậy.
Sau khi tôi thức dậy, tôi lập tức mở cửa. Bên ngoài trời đã sáng. Mặt trời rực rỡ đang chiếu xuống ngôi làng nhỏ này, mang đến cho nó một sức sống lạ thường. Đẩy mạnh cửa ra, hít một hơi thật sâu, như muốn chiếm hết bầu không khí trong lành nơi đây vậy nhưng chợt nghĩ đến Bất Lạc, khiến tôi ợ lên 1 cái. Nhưng dù sao thì tâm trạng của tôi lúc này vẫn tốt.
Lúc này, tôi bước ra ngoài. Tôi đoán ít nhất tôi cũng đã ngủ 1 ngày 1 đêm. Nghi lễ của chú Công lúc này có lẽ cũng đã hoàn thành. Nhưng sau khi đi dạo một lúc ở làng Dương Câu, tôi mới nhận ra là chưa gặp được một người nào. Những người trong làng đã đi đâu? Tôi bắt đầu nghi ngờ bước tiếp nhưng sau khi đi bộ xung quanh, vẫn không thấy một ai, không lẽ nghi lễ của chú Công vẫn chưa kết thúc. Nghĩ đến đây, tôi vội vã đi về phía địa điểm mà chú Công đang làm. Khi tôi đến, cảnh tượng trước mắt làm tôi sững sờ. Đến giờ mà chú béo này vẫn còn rất sung sức. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là ông già Cát Đức Thăng đã thức dậy và dẫn cả làng đến thờ cúng tại bàn thờ do chú Công sắp xếp.
Nhìn vào tình huống trước mặt, dường như Cát Đức Thăng không nhớ gì về việc tên lái buôn Bất Lạc đó. Có lẽ người dân ở làng Dương Câu lúc này đang nghĩ rằng chú Công đã giải cứu họ.
Tuy nhiên, vậy cũng tốt. Tôi cũng không biết chú Công sẽ định làm bao nhiêu ngày nữa, nhưng việc kiếm tiền này, tốt nhất cứ giao lại cho chú ấy đi. Tôi cũng không muốn làm phiền chú ấy nữa. Tôi bắt đầu liếc vào ngôi nhà nơi mà xác của Bất Lạc được giấu. Bởi vì cái xác đấy không có chút mỡ nào, nên dường như không bị phân hủy. Tôi tự nghĩ rằng mình vẫn cần phải dựa vào xác chết này để đến Thiên Sư Đường để kiếm chút tiền và điểm. Nếu để mất nó coi như công sức đổ sông đổ bể. Ban đầu tôi muốn dùng công chúa Tây Hạ Lý Linh San để kiếm điểm. Nhưng mọi việc diễn ra không như kế hoạch đã định, tôi đã gặp gã Bất Lạc này. Nhờ sự trợ giúp của Lý Linh San mà cuối cùng tôi cũng có thể đánh bại hắn.
Nghĩ vậy, tôi vô thức đá cho hắn một phát. Xong tôi quay lại chỗ chúng tôi ngủ, nghĩ về cách báo cáo điều này sau khi Trần Du tỉnh dậy. Sau khi trở về phòng, Trần Du lúc này vẫn ngáy vang ầm ĩ cả phòng gã này chắc phải ngủ đến tận đêm mới dậy, nhưng tiếng ngáy nhịp nhàng của anh ta lại làm tôi buồn ngủ.
Bầu trời chẳng mấy chốc lại đã tối, tôi ngồi cạnh nhìn Trần Du ngủ mà cũng muốn ngủ theo. Nhìn cái dáng vẻ của chú Công, có lẽ chú ấy định làm đến 7 ngày 7 đêm thật. Trần Du cũng không chắc tối nay có dậy được không. Nghĩ vậy, tôi trèo lên giường định đi ngủ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi hơi giật mình vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã gần nửa đêm. Ai còn gõ cửa vào giờ này chứ ?
Không suy nghĩ quá nhiều, tôi đi ra mở cửa. Nhưng kỳ lạ tôi không hề thấy ai ở cửa. Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi "Cậu Chung, cậu không thấy tôi à?"
Nghe thấy giọng nói này, tôi nhanh chóng nghĩ đến một người. Người này không ai khác chính là "thần núi" mới của Lý Linh San, Khưu Thục Tĩnh. Tôi thực sự ngạc nhiên. Rồi tôi nhanh chóng mở mắt Âm Dương ra, liền thấy Khưu Thục Tĩnh đang đứng bên cạnh tôi "Bà tại sao lại ở đây?" tôi ngạc nhiên hỏi.
Khuôn mặt của Khưu Thục Tĩnh không được tốt lắm, bà ấy nói với tôi "Tôi đến gặp cậu hôm nay để giúp cậu, cũng như để giúp đỡ mọi người trong làng Dương Câu này."
Những câu nói của Khưu Thục Tĩnh khiến tôi sững sờ nhìn bà ta và nói "Tôi đã giúp họ rồi. Chuyện ở đây coi như cũng đã ổn thỏa" Khưu Thục Tĩnh lắc đầu lia lịa, rồi nói "Tôi biết là kẻ nuôi quỷ giết tôi đã chết rồi, nhưng tôi đến đây là vì chuyện khác ...."