....
Câu nói của Trần Du khiến Trần Tiểu Lan phấn khích trở lại. Cô ấy lạnh lùng và nói với chúng tôi rằng cô ấy cảm ơn chúng tôi vì đã lắng nghe câu chuyện của cô ấy. Tuy nhiên, vì chúng tôi không có cách giải quyết nào tốt hơn, cô ấy quyết định tự mình giải quyết nó! Nếu chúng tôi can thiệp, cô ấy sẽ không nể mặt chúng tôi.
Nói xong, cô ấy nhìn chúng tôi. Tôi liếc nhìn Trần Du, nhưng anh ta có vẻ như không muốn rời đi, anh ta nói với Trần Tiểu Lan rằng anh ấy sẽ không để cho cô ấy biết đó là vực thẳm nhưng vẫn cố chấp nhảy xuống.
Bầu không khí bỗng trở nên dễ chịu. Lúc này có một giọng nói quen thuộc và dịu dàng phát ra bên tai tôi.
"Chung Xuyên, các anh hãy tránh mặt một lát, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!"
Giọng nói này là Linh! Tôi đã bị sốc, tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
"Đừng tìm nữa, anh không thể nhìn thấy em. Khi hai người thuyết phục, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ hai người cùng một giuộc với Quang Phú. Đừng nói gì cả, hãy ra ngoài chờ đi!"
Giọng cô ấy tiếp tục vang lên bên tai tôi, và tôi gật đầu đồng ý với cô ấy.
Biểu hiện của tôi làn Trần Du sợ haci. Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi và hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhanh chóng kéo Trần Du ra ngoài, Trần Du không chịu rời đi. Tôi thấy Trần Tiểu Lan sẽ thực hiện những động tác nguy hiểm, tôi nhanh chóng lấy con dao để lên cổ Trần Du. Sau đó, tôi nói với Trần Tiểu Lan "Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, tôi đã khống chế Trần Du và sẽ lôi anh ta ra ngoài. " vừa đi ra khỏi cửa. Tôi cảm nhận rõ ràng miếng ngọc đột nhiên lạnh đi.
Rồi cánh của đóng lại. Tôi không có hổ thẹn với lương tâm vì tôi biết mình không làm gì sai, điều tôi biết bây giờ là Tề Linh sẽ không làm tổn thương tôi.
Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.... dù sao thì tôi cũng đã làm được! Ngay cả khi Trần Tiểu Lan giết chết Quang Phú, thì đó là cái giá anh ta phải trả sau những việc đã làm.
Sau khi chờ đợi được vài phút, cánh cửa đột nhiên mở ra và một cơn gió ập thẳng vào ngực tôi, miếng ngọc lại ấm áp trở lại.
Một bà già đột nhiên xuất hiện ở cửa. Bà già này không khác gì bức ảnh thờ trên linh đường. Người này là Trần Tiểu Lan.
Cô ấy nhìn tôi rồi hỏi tôi :"Chàng trai, cậu có nhớ những lời cậu nói với tôi không?" Nghe cô ấy nói, tôi sững người. Cô ấy hỏi tôi có tiếp tục giúp cô ấy không? Tìm người phụ nữ bên ngoài của Quang Phú? Và trả thù cho cô ấy.
Tôi gật đầu đồng ý với cô ấy, tò mò hỏi Tề Linh đã nói gì với cô ấy?
Trần Tiểu Lan nhìn thẳng vào mắt tôi và nói :"Cô ấy nói tôi có thể tin các cậu và hai cậu sẽ giúp tôi. Và cô ấy cũng đồng ý cho tôi tạm thời ở trong miếng ngọc của cậu. "
Tôi nhìn Trần Tiểu Lan và tự hỏi cô ấy nói nghĩa là gì? Cô ấy nói với tôi "Chính là nó! "
Tiếp đến là một cảnh tượng khiến tôi không thể tin vào mắt mình, Trần Tiểu Lan ngay lập tức biến thành một đám khói, và rồi giọng nói của cô ấy ngay bên tai tôi.
"Kế hoạch của tôi là như thể này, tôi đang ở trong vòng cổ của cậu. Bằng cách này, ý thức của tôi sẽ không bị mất. Thứ hai, tôi có thể giúp cậu khi cậu gặp khó khăn. Đây là một trong những cách tốt nhất. Tất nhiên, tôi sẽ không để cậu giúp tôi mà không có lợi. Cậu đã giúp tôi giải quyết vấn đề của mình. Tôi cũng đã đồng ý với cô gái đó trước khi tôi rời đi. Vì cơ thể của tôi, nó sẽ được hoả táng, sau đó cậu hãy giúp tôi thu thập tro cốt. Tôi tin rằng tên khốn Quang Phú sẽ không đồng ý. "
Trước khi tôi kịp trả lời, giọng cô ấy biến mất. Dù tôi có gọi thế nào, cũng không ai trả lời tôi.
Tôi lấy thẻ ngọc ra và xem đi xem lại nhiều lần, tuy nhiên tôi không thấy sự thay đổi nào trong nó hết. Nếu không có chuyện gì nếu tôi gọi Tề Linh hay Trần Tiểu Lan, cũng không ai trả lời.
Tuy nhiên, vấn đề này không quan trọng. Tôi chạy vô phòng và kiểm tra Quang Phú. Tôi giúp anh ta cầm máu ở tay và để anh ta nghỉ ngơi.
Sau đó trở lại hội trường tang lễ, nhiệt độ trong hội trường đã bình thường và không còn lạnh như lúc nãy. Nhạc buồn vẫn đang phát. Tôi không biết đó có phải tâm lý không.
Tôi gọi điện khẩn cấp để đánh thức con trai của Quang Phú và yêu cầu anh ta đưa cha và chú Công đến bệnh viện. Anh ta sợ hãi và hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra. Tôi bịa ra một lý do nói sự thù hận của mẹ anh đã bị chúng tôi tiêu giệt.
Biểu hiện của con trai cô ấy hơi phức tạp. Rõ ràng không biết tôi làm sao lại biết người này là mẹ cậu ấy. Nhưng cậu ấy không nói nhiều mà chỉ cảm ơn tôi rối rít. Sau khi xe cứu thương đến, con trai của Quang Phú đưa Quang Phú và chú Công đến bệnh viện, chờ khi nào hai người đó ổn định, cậu ấy sẽ về lại đây.
Vì vẫn còn nhiều việc ở đây cần được giải quyết. Cậu ấy gật đầu... không lâu sau khi họ đi, Trần Du đã tỉnh lại.
Điều đầu tiên anh ta tỉnh lại là anh ta tức giận và muốn đánh tôi, hỏi tại sao lại đánh ngất anh ta. Sau khi giải thích ngắn gọn, tôi mỉm cười với Trần Du và nói :"Anh không thể đánh bại tôi."
Anh ấy yêu cầu tôi cho xem thẻ ngọc, rồi kiểm tra quan tài mới tạm tin tôi. Sáng hôm sau, Quang Phú trở về với con trai. Họ nói rằng chú Công bị thương nặng và cần phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Quang Phú cảm ơn chúng tôi nhiều lần. Anh ta lấy ra một xấp tiền, không ít hơn 10.000 nhân dân tệ, chúng tôi hãy chuyển cho chú Công.
Tôi muốn giải thích mọi chuyện với Quang Phú, nhưng có vẻ như chú Công đã kể công trước mặt Quang Phú.... tất cả công lao là của chú ấy. Việc tiếp theo, chúng tôi hoả táng thi thể của Trần Tiểu Lan cùng con trai của cô ấy. Về phần tro cốt, tôi nói với Quang Phú rằng chúng tôi cần phải mang chúng đi.
Quang Phú nghe vậy rất hạnh phúc, ông ấy đồng ý mà không cần suy nghĩ về điều đó. Trước khi rời đi, chúng tôi tìm Quang Gia Chính, con trai Quang Phú, nói cậu ấy phải chú ý đến tài chính của công ty cha cậu ấy trong thời gian này. Quang Gia Chính có chút bối rối. Chúng tôi đã kể lại chuyện ngắn gọn cho Quang Gia Chính về nguyên nhân của tất cả những chuyện xảy ra. Quang Gia Chính tức giận đến nỗi anh ta không thể chờ đợi mà muốn cho bố mình một dao.
"Mục đích của người phụ nữ đó rất rõ ràng. Co ta đang cố gắng biển thủ tài sản của bố cậu. Vì vậy, cậu phải hết sức chú ý đến công ty của bố cậu." Quang Gia Chính gật đầu và nói cảm ơn chúng tôi.
Chúng tôi yêu cầu cậu ấy không đnah rắn động cỏ trong thời gian này. Quanh Gia Chính đồng ý với chúng tôi điều đó. Sau khi dặn dò cậu ta những điều cần thiết, chúng tôi cầm tiền và đến bệnh viện thăm chú Công.
Chú Công đã tỉnh, cánh tay của chú ấy đã được bó bột. Khi nhìn thấy hai chúng tôi, chú Cônh vui mừng ra mặt. Kêu chúng tôi nhanh chóng ngồi xuống.... và hỏi chúng tôi có thật sự biết về tâm linh không? Trần Du không giấu giếm, anh ta gật đầu với chú Công. Chú Công cười to làm năm giác quan trên khuôn mặt nhăn nhúm, ông ta nói rằng sẽ tăng lương cho chúng tôi. Ông ấy rất hào phóng, nó được tăng thêm 200 tệ mỗi tháng, và tất cả số tiền chúng tôi kiếm được từ những việc này, sẽ được chia một phần năm.
Chúng tôi được chia 3 trong số 10.000 mà chúng tôi vừa đưa cho chú ấy, chú ấy trả cho chúng tôi hai ngàn tiền hoa hồng. Một ngàn là tiền làm thêm giờ củ chúng tôi.
"Theo chú có một công việc tốt, cưới một cô vợ ở thành phố, mua một ngôi nhà... đó không phải là giấc mơ của các cậu sao?" Cái nhìn hào phóng của chú Công khiến chúng tôi xúc động...
Mặc dù, không có Trần Du và tôi, chú ấy sẽ không có 10.000 nhân dân tệ, thậm chí mất chú ấy sẽ mất mạng và ko bảo vệ được Quang Phú.... nhưng như lời khoe của chú Công, chú ấy rât hào phóng.
Tuy nhiên, chúng tôi đều biết. Công lao này là của chú Công, nếu không có danh tiếng của chú Công. Ngay cả khi ' những người không có danh tiếng' tôi và Trần Du có tài năng thật sự, họ cũng sẽ không tin chúng tôi.
Chúng tôi cũng hài lòng là chỉ trong một đêm chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền. Nó có thể được coi là nguồn thu nhập đáng kể. Nói đến điều đó, chú Công bảo chúng tôi về coi của hàng. Ông ấy sẽ ổn nếu chúng tôi không ở đây.
Khi nghe chú ấy nói vậy, chúng tôi chỉ biết cười trừ. Làm như chúng tôi muốn ở lại đây với chú ấy. Quay trở lại cửa hàng, vì chúng tôi không ngủ đêm qa. Nên khi về đến cửa hàng, Trần Du và tôi ngồi xuống ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, tôi chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ bên tai chúng tôi.
"Xin lỗi, chú Công có ở đây không?"
Trong lúc ngáy ngủ tôi nhìn thấy một đôi chân trắng ngay khi mở mắt, từ tùe di chuyển tầm mắt, tôi nhìn thấy người phụ nữ đứng ngay trước mặt tôi. Tôi ngồi bật dậy và nuốt nước miếng theo phản xạ có điều kiện.
Bởi vì người phụ nữ này thực sự có khuôn mặt của một thiên thần...
Tôi ho khan hai lần và khi mở miệng định nói. Trần Du gạt tôi sang một bên và khẽ lắc đầu :"Người đẹp, Sư phụ không có ở trong cửa hàng. Tôi là đệ tử tâm đắc của sư phụ, tôi không biết tôi có thể làm gì cho cô. Chúng tôi có thể xem tướng, coi bói, trừ tà và tất cả chúng tôi có thể giúp bạn. "
Tin tôi đi, lúc này miệng lưỡi của Trần Du trở nên trơn tru, nhìn vào hình ảnh này, chính xác anh ta là bản sao của chú Công. Người phụ nữ kẽ mỉm cười, gật đầu và nói :"Vì chú công không có ở đây, nên lần sau tôi sẽ đến."
Sau khi người phụ nữ nói như vậy, tâm trí tôi nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp này là người phụ nữ đã lái một chiếc xe hơi sang trọng vào hôm qua và bị chú Công ăn đậu hũ. Cô ấy đã thay bộ đồ khác và tôi gần như không nhận ra cô ấy.
Thấy người phụ nữ chuẩn bị rời đi, Trần Du đứng ngay trước mặt cản cô ấy lại. Anh ta mỉm cười và nói :" Người đẹp, sư phụ bị thương nặng và phải nhập viện. Sẽ rất lâu để hồi phục. Các đồ đệ của ông ấy sẽ giúp bạn trả lời những câu hỏi và giải đáp thắc mắc của cô."