Dịch: Vài Thứ Nhảm Nhí
Ngũ tệ Tam khuyết (đây là một hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. Ngũ tệ chính là 5 điều tệ hại: góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật. Tam khuyết chính là 3 điều thiếu thốn: tiền bạc, tuổi thọ và quyền lực)
....
Trần Du vừa kéo tôi chạy vài bước liền nghe sau lưng cơ hồ truyền đến từng trận khóc lóc ai oán, âm thanh chợt xảy ra bất ngờ này làm cho chân tôi không khỏi mềm nhũn ra, liền nhanh chân chạy xuống cùng Trần Du.
Vừa chạy tôi vừa quay đầu, phát hiện ra mặc dù phía sau có từng trận kêu khóc nhưng ngay cả một bóng người đều không có. Tôi hỏi Trần Du đây là chuyện gì, chúng ta chạy vì cái gì đây....
Trần Du nói với tôi, chúng tôi vốn dĩ là đi hỏi cưới, cho dù không thành cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng mới vừa rồi lại bị cô Ba làm náo loạn chẳng khác nào biến thành đang đùa giỡn các nàng. Cái này giống như tôi đi xem mắt mà còn đem theo vợ, chẳng nhẽ lại không bị các đối tượng xem mắt đánh sao?
Mới vừa rồi có cô Ba ở đấy, bọn họ dĩ nhiên là không dám ra tay? Nhưng bây giờ cô Ba vừa rời đi, sợ rằng bọn họ sẽ tới tìm tôi gây phiền toái.
Nhìn Trần Du so với tôi còn chạy nhanh hơn, liền hướng về phía hắn nói "Ngươi chạy cái gì? Ngươi không phải là đạo sĩ sao? Đem bọ họ bắt lại không phải là xong sao?"
"Một người, hai người ta còn có thể đối phó, mới vừa rồi ngươi không phải là hỏi mười mấy người, mấy chục người đi.... Ngươi coi ta là thần tiên à" Trần Du thấy tôi chạy quá chậm liền móc ra hai tấm bùa dán lên mắt tôi. Mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng mà...tôi vẫn để yên.. Dán lá bùa xong, tôi cảm giác như có một luồng khí quanh quẩn ở đôi mắt mình.
Trần Du bảo tôi quay đầu nhìn một cái.. Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy ở phía sau có mười mấy quỷ nữ giương nanh múa vuốt, mặt mũi dữ tợn mà đang đuổi theo.
Khoan hãy nói một chiêu này thật có tác dụng, tôi thấy những ác quỷ nhe ranh toét miệng kia cũng không biết sức lực từ đâu mà tới, chạy so với Trần Du cũng nhanh hơn mấy phần... cuối cùng cũng chạy xuống núi, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng chúng tôi mới trở về tới nhà.
Bố mẹ một mặt khẩn trương hỏi chúng tôi chuyện như thế nào, Trần Du sắc mặt khó coi lắc đầu một cái rồi nói qua tình huống vừa rồi, bây giờ chỉ có thể nghĩ ra biện pháp để cùng tên nữ quỷ kia quyết một trận nhất sinh.
Bố mẹ tôi cũng không trách móc gì thêm, chẳng qua là gật đầu một cái, nói cần bọn họ làm gì thì bọn họ sẽ đem hết toàn lực mà phối hợp.
Mà Trần Du cũng không cùng bố mẹ tôi nói thêm cái gì, bảo tôi theo hắn lên trên phòng, mặc dù tôi không biết hắn muốn làm cái gì nhưng vẫn đi theo hắn trở về phòng.
Sau khi về phòng, Trần Du nhìn chằm chằm mặt của tôi một hồi lâu, sau đó dẫn tôi đến trước một tấm gương dài, gương này so với những cái khác lại không có gì khác biệt, chỉ là ở trên có dán một lá bùa.
Tôi hỏi Trần Du bây giờ phải làm gì, hắn ở bên người tôi đi vòng vòng một hồi lâu rồi yêu cầu tôi cởi quần áo ra...
Theo bản năng tôi liền hỏi Trần Du có ý gì chứ....
Trần Du liếc xéo tôi một cái , cũng không nói một câu nào với tôi, chính là đối với đàn ông không có hứng thú...
Thấy anh ta cũng không phải là đang đùa, vì vậy tôi đem quần áo cởi ra. Thấy tôi cởi áo bên ngoài ra, sắc mặt của Trần Du trong nháy mắt liền rất khó coi. Tôi theo bản năng hướng về phía gương nhìn một cái, thật không ngờ dáng vẻ trong gương của tôi thật sự là đem chính tôi dọa hết hồn. Chỉ thấy trên người tôi có rất nhiều vết bầm đen , bầm xanh giống như bị đánh .
Tôi hỏi Trần Du những vết này là gì, Trần Du nói với tôi đây chính là âm khí, một khi âm khí tấn công vào tim, não tôi sẽ chết không còn đường cứu.
Theo bản năng tôi cúi đầu nhìn một cái, trên người tôi không có bất kì ấn tượng gì, giương mắt nhìn vào gương một cái, trên người tôi lại có thêm một dấu màu đen.
Trần Du nói rằng, mắt âm dương của tôi chưa mở nên không thấy được âm khí.
Là một con người sợ chết, thấy trạng thái này tôi liền vội vàng nói với Trần Du nhất định phải cứu tôi... Trần Du gật đầu đáp ứng tôi, bảo tôi bây giờ quan trọng nhất chính là bảo đảm tinh thần đầy đủ, hãy đi nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng mà, làm sao tôi có thể ngủ được đây...hy vọng rằng bản thân tôi nghĩ ra được cách gì đó, liền buồn ngủ cũng không nghĩ tới.. Bởi vì nếu như Trần Du không nghĩ ra biện pháp gì.. tối hôm nay cô Ba sẽ giết chết tôi.
Vừa lúc đó, tôi nghe trong thôn truyền đến một trận âm thanh khua chiêng gõ mõ, chỉ thấy người Vương gia mang hai cái quan tài đi chôn.
Cũng không biết nhà bọn họ đã xảy ra tình huống gì, bởi vì nơi tôi có tập tục là người sau khi chết phải chờ ba ngày mới chôn, nhưng bây giờ với tôi không còn thời gian mà đi quản chuyện của người khác.
Mãi cho đến lúc xế chiều, bố tôi đẩy cửa phòng ra sau đó nói Trần Du đã nghĩ một biện pháp.
Tôi hỏi bố rằng có biện pháp gì chứ? Ông ấy cũng không nói, liền bảo tôi theo ông. Thế là tôi đi bố đến cái kho nhỏ ở tầng trên cùng, ông bảo tôi tìm trong kho đó một chiếc gương đồng.
Tôi không biết bố muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu một cái. Vừa đi vào, bố tôi ở bên ngoài khóa trái cửa lại... tôi mặt đầy hoang mang hỏi bố làm cái gì vậy..
Bố nhìn tôi một cái rồi thở dài một hơi, sau đó đem cái ghế ngồi xuống ở cửa, móc ra một điếu thuốc rồi đưa cho tôi một điếu.
Không biết tại sao trong lòng tôi bỗng dưng nổi lên một chút bất an, bố tôi châm điếu thuốc, sau đó lại châm cho tôi.
Ông ấy kẹp điếu thuốc rồi hít một hơi, lại một lần nữa hút liền ba hơi, sau đó chậm rãi phun ra ngoài.
"Tiểu Xuyên, con bây giờ nhất định là một đầu mơ hồ đây... Có phải là không hiểu tại sao lại chọc vào một vũng nước bẩn hay không?" (vũng nước bẩn ở đây theo mình hiểu chính là chuyện cô Ba"
Tôi nhìn ông ấy mà không biết tại sao, ông không nhanh không chậm mà kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc nhà chúng tôi bắt đầu dời tới Vương gia trang ( chính là thôn chúng tôi đang ở ).
Lúc đó bố tôi còn là một đứa trẻ, ông nội là một thầy bói, vào thời kỳ kì thị thầy bói, bị người ta cắt đứt chân, còn bị chặt đầu ngón tay...
Sau đó ông nội mang bố tôi trốn thoát, đi lang thang tất cả các làng , sau đó đến Vương gia trang, nơi này mọi người đều rất tốt.. Thu nhận rồi giúp đỡ ông nội và bố tôi, bọn họ cũng coi như là ở Vương gia trang mà sinh sống.
Sau khi đến đây, ông nội không có nhúng tay vào những chuyện âm dương, một tay đem ba tôi nuôi lớn, hơn nữa còn cưới cho bố tôi một người con dâu. Nhưng mà sau khi bố mẹ tôi cưới nhau, ông tôi để lại một bức thư nói đi tìm người bạn ngày xưa, kêu ba tôi đừng đi tìm ông.
Bố tôi mới đầu còn lo lắng, nhưng cứ cách một khoảng thời gian đều nhận được thư của ông nội. Về sau ba tôi cũng không còn nghĩ nhiều, cùng mẹ tôi hai người xây dựng cuộc sống.
Bởi vì bố mẹ đều là người chăm chỉ, vì bố mẹ là người phóng khoáng, lại không tính toán so đo nên mặc dù là người bên ngoài nhưng là cùng người Vương gia quan hệ cũng rất tốt. Đem cuộc sống sau này ngược lại cũng phát đạt. Nhưng mà sau khi bố mẹ tôi kết hôn, bụng mẹ tôi vẫn không có động tĩnh gì.. Đi bệnh viện kiểm tra cũng không tìm ra được nguyên nhân. Lúc đó ở trong thôn này, nếu sau một năm kết hôn mà chưa có con, sẽ bị người ta dèm pha.
Bởi vì ở Vương gia trang có tập tục khiêng Bích nữ, cũng là một tập tục tình nguyện. Cho nên lúc ấy bà Vương có bày mưu tính kế nói một chút, họ có thể tìm một bà thầy để xin một đứa con hay không....
Vào năm thứ hai sau khi bố mẹ tôi kết hôn, mẹ tôi liền ôm thử hy vọng đến bà thầy để cầu một
đứa bé trai,lúc ấy bà thầy có nhận lời, bà ta còn có một điều kiện, chính là muốn đứa bé đó sau này làm con rể của bà ta. bố mẹ tôi chỉ cần có con làm sao mà suy nghĩ đến việc sau này ,họ đã đồng ý việc đó... bà thầy lúc đó chỉ cần hai giọt máu từ bố mẹ .
Kết quả mấy tháng sau, mẹ tôi thật là mang bầu một đứa bé. Lúc đó bọn họ đã quên mất chuyện này ..sau đó vào tháng 10 mẹ đã sinh tôi ra rất suông sẻ và thuận lợi .
Ngày tôi ra đời, ông nội đã biến mất mấy năm xuất hiện.khi trở về làng thay vì hạnh phúc ông lại đem tôi ra cứt xuống sông cho chết ...
Bố tôi liền vội vàng cứu tôi, chỉ có bọn họ biết để đứa trẻ này ra đời họ đã phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ. Liền cùng ông nội trực tiếp giằng co, ông nội mới nói rằng bởi vì ông là Pháp sư cho nên tai họa sẽ giáng xuống vào đời thứ 3.. CŨng chính là thế hệ của tôi, sinh ra đứa bé có thể sống qua 20t không chính là một vấn đề. Hơn nữa, cho dù có sống qua 20t cũng là một mạng Ngũ tệ Tam khuyết.
Cho nên thời điểm bố mẹ tôi kết hôn, dùng thuật động tay chân để bố mẹ tôi không thể nào mang thai.
Mặc dù ông nội là Pháp sư nhưng bố tôi vẫn không tin lắm. Vì vậy ngay cả khi mẹ tôi mang thai vào thời điểm đó, bố tôi đã không nghĩ rằng cái thai đó là của để dành cho cô ba.
Nghe được là do ông nội động tay, bố tôi trực tiếp liền nổi khùng, thiếu chút nữa thì cùng ông nội đánh một trận. Cũng may lúc đó có nhiều người, đem bọn họ kéo ra .
Mà ông nội tôi ở trong thôn hỏi thăm một chút, mẹ tôi làm sao mà mang thai. Sau đó biết được là do bà lão Vương giúp mẹ tôi cầu Bích Nữ, trực tiếp tức giận cầm dao đi tìm bà Vương, còn mắng bà Vương đây là muốn nhà họ Chung tuyệt tự tuyệt tôn.
Nhưng bà lão họ Vương kia nói đó là chuyện của nhà ta, ông nội còn chưa thấy qua bà ta liền bị người nhà Vương gia đánh đi ra.
Ông nội chính là rất tức giận, đêm đó cầm một ngọn lửa đi qua nhà bà Vương làm một trận. Nhưng trước khi rời đi, ông cũng đã khôi phục được tỉnh táo.
Ông nói với bố tôi, vậy thì cùng với ông nghĩ biện pháp kéo dài tính mạng cho tôi. Hơn nữa còn nói với bố nếu như vào lúc tôi 18 tuổi, sẽ gặp một tai nạn, nếu như vượt qua mới có thể sống sót.. Nhưng cũng sẽ không trốn thoát được lời nguyền kia.
Lúc đấy ông nội dặn dò bố tôi, ngộ nhỡ không còn đường nào khác, có thể dùng mạng của hai vợ chồng để đổi cho tôi một cái mạng. Ban đầu ba tôi cũng không hiểu lời đó có ý gì, nhưng chuyện đến bây giờ ông cũng vỡ lẽ ra được.
Nghe bố tôi nói đến đây, mặc dù tôi nghe có chút mù mờ, nhưng tôi mặc dù ngu ngốc, nghe tâm tư trong giọng nói của ông cũng vẫn hiểu ra điều gì. Bố tôi muốn cùng mẹ dùng hai mạng mà đổi cho tôi một cái mạng..
Nói đến chỗ này bố tôi hướng về phía tôi cười một tiếng nói "Tiểu Xuyên, ông nội con nói đúng. Chúng ta không nên đem con sinh ra... Nhưng nếu sinh ra con, chúng ta phải có nghĩa vụ đem con nuôi lớn. Nếu như chúng ta không có ở đây, con cũng phải sống thật tốt, biết chưa?"
Bố tôi mặc dù vừa cười vừa nói, nhưng vừa nói viền mắt liền đỏ, nước mắt cũng ứa tràn ra ngoài.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy nói "Không muốn... Không muốn.... Bố, để cho con đi ra ngoài, không phải là một ác quỷ thôi sao? Nhất định sẽ có biện pháp... Nhất định có biện pháp,,, Trần Du kia không phải là học trò của bằng hữu với ông hay sao? Anh ta chính là bắt quỷ rất lợi hại phải không? Để cho ông ra đem cô Ba tiêu diệt đi.. Hoặc là... Nữ quỷ đó sợ răng chó mực... Người để cho con đi ra ngoài đi.. Bố, người trước hết hãy để con đi ra đi...."
Lúc này trên mặt tôi đều khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt... Tôi cả người như muốn điên mất thôi.. Thỉnh thoảng lấy chân đạp cánh cửa.
Bố tôi lúc này cũng có chút ưu tư phiền muộn nói với tôi "Tiểu Xuyên, hãy thay bố mẹ sống thật tốt. Mẹ con không tới bởi vì sợ sẽ buồn mà mất khống chế.. Mẹ để ta nói với con, trên thế giới này so với bất kỳ ai cũng đều yêu thương con nhất"
Nói xong bố tôi cũng đi ra ngoài mà không quay đầu lại.. Tôi giống như bị điên vậy, dùng chân đạp cửa sắt, nhưng mà căn phòng này, cái cửa này, hiển nhiên đều đã được củng cố lại. Tôi vốn dĩ là không có biện pháp đi ra ngoài...
Giống như người điên mà hướng về phía cửa gào khóc, kêu la.... Nhưng là không có bất kì lợi ích gì....
______________