Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Khuôn mặt của Cao Hữu Cường lộ ra vẻ lúng túng, ông ta nói tiếp. Vừa nói vừa run như vừa chứng kiến một cuộc chiến khốc liệt vậy, thật ra ông ta cũng chưa bao giờ gặp ma. Lúc ấy vừa nhìn đã lập tức sợ hãi ngất đi. Sau đó, Cao Hữu Cường không còn tỉnh táo nữa, chuyện xảy ra tiếp theo cũng không còn nhớ. Nhìn Cao Hữu Cường không giống như đang nói đùa. Lão thái thái mọc một cái đuôi dài sao?!
Hiện tại, trạng thái tinh thần của Cao Hữu Cường không được tốt nên tôi không có ý định tiếp tục hỏi anh ta. Lão thái thái mà xuất hiện lúc này đúng là có thể dọa người ta đến mất mật thật.
Tôi quay sang Cao Hữu Cường hỏi "Có phải ngôi đền thờ thần núi mà anh nói ở ngay trên núi không?"
Cao Hữu Cường gật đầu với tôi, mặt anh ta vẫn còn tái nhợt, có lẽ anh ta vẫn chưa còn tỉnh táo tạm thời không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Ngay sau đó, Cao Hữu Cường vội vàng nói với chúng tôi "Hai tiểu sư phụ, hãy để tôi trở về làng. Việc này thực sự đáng sợ quá rồi."
Tôi cũng nghĩ về điều đó, Cao Hữu Cường đã không chết, nhưng cái tên Cát Trung Thiên trên lưng anh ta có ý nghĩa gì không? Chúng tôi vẫn nên quay lại làng một chuyến. Tôi gật đầu và hỏi liệu Cao Hữu Cường có thể tự đi được không? Cao Hữu Cường gật đầu với chúng tôi. Anh ta đứng lên đi trước, Trần Du bám sát hắn, còn tôi đi cạnh Trần Du tranh thủ liếc nhìn mọi thứ xung quanh, không có gì lạ. Tôi chợt nhận ra, tính cả việc Cao Hữu Cường mới thoát chết ra cộng thêm toàn bộ sự việc xảy ra từ hôm qua đến bây giờ thì thôn làng này đều là một mớ hỗn độn, từ khi chúng tôi đặt chân đến thời điểm hiện tại mới được hai ngày mà đã có một người chết còn một người suýt chết.
Xem ra, ngôi làng Câu Dương này thật sự là một tà môn. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng phát hiện ra đằng sau của sự việc có vẻ phức tạp này, trên thực tế, mấu chốt đơn giản nằm ở ngôi miếu thờ thần núi đằng sau ngôi làng. Chính xác là ngôi đền trên núi. Cho dù là việc bị thần núi nguyền rủa hay việc Cao Hữu Cường nhìn thấy cái xác mọc đuôi của Khưu Thục Tĩnh chạy đến sau núi thì đều có liên quan đến ngôi đền thờ thần sau núi này.
Đúng, không còn gì nghi ngờ nữa, ngôi đền trên núi rõ ràng không bình thường. Có lẽ chúng tôi có thể tìm thêm được chút manh mối gì đó khi vào đền. Mặc dù Cao Hữu Cường có thể đi bộ nhưng anh ta không khác gì một cái xác di động, một bước đi ba bước lết vậy. Trần Du và tôi vẫn phải dìu anh ta đi. Nhưng khổ, sau khi cố chống đỡ cái thân hình quả bóng hộ anh ta, bọn tôi đều mệt gần chết, chúng tôi kéo hắn về đến cổng làng thì nghe thấy tiếng khóc trong làng vọng ra. Vừa nghe được tiếng khóc, một linh cảm xấu kéo đến trong đầu tôi. Phải chăng tiếng khóc là điềm báo gì chăng?! Tôi để Trần Du một mình đỡ Cao Hữu Cường rồi phóng như bay về phía nơi âm thanh phát ra thì thấy chú Công đang hớt hải chạy lại.
Tôi nhanh chóng hỏi chú ấy xem đã xảy ra chuyện gì. "Cát Trung Thiên đã chết."
"Cái gì?" Tôi hỏi chú Công, không. Nhưng ai là Cát Trung Thiên.
Cao Hữu Cường nghe vậy thì kêu lên nói "Nhị đại thúc chết rồi sao?"
"Nhị đại thúc?" Tôi hỏi Cao Hữu Cường.
Lúc này, chú Công nói với tôi rằng Cát Trung Thiên là Nhị đại thúc. Khi nãy lúc tôi đang bận đỡ tên "cương thi" Cao Hữu Cường xuống thì mọi người đã sợ hãi lập tức chạy đi. Khi chú Công đi xuống tìm Cát Trung Thiên mới biết anh ta là Nhị đại thúc. Hỏi mọi người thì đã không còn nhìn thấy Nhị đại thúc đâu nữa rồi. Chú Công bảo mọi người tìm một vòng quanh làng cũng không thấy. Sau đó, một thanh niên đi qua linh đường nhìn thấy chiếc quan tài ban nãy mở ra đã được đóng lại. Anh ta thấy kì lạ nên đã gọi thêm vài người nữa để mở quan tài. Sau khi nắp quan tài được nhấc lên, tất cả thanh niên đều bàng hoàng khi thấy xác của Cát Trung Thiên nằm giữa quan tài của Khưu Thục Tĩnh.
Chú Công nói cái chết của Cát Trung Thiên rất kỳ lạ không thể miêu tả được nên đã dẫn chúng tôi đi đến chỗ họ. Người dân trong làng vừa nhìn thấy chúng tôi, họ đã tự động nhường đường. Có thể thấy rằng sau sự việc của Khưu Thục Tĩnh, họ đã hoàn toàn đặt niềm tin lên người chúng tôi. Ba người chúng tôi nhanh chóng chen vào, rồi bước đến bên cạnh quan tài.
Tôi quan sát thấy mắt của Cát Trung Thiên trong quan tài mở rất to và miệng ông ta há hốc. Gương mặt khi sống của ông ta không đến nỗi nào vậy mà khi chết trông thật kinh khủng, không, phải nói là rất thê thảm. Bụng của Cát Trung Thiên lúc này trướng lên rất to. Nó giống như một người phụ nữ sắp sinh con đến nơi vậy. Điều này rõ ràng là không đúng. Tôi tập trung âm khí khai nhãn rồi nhìn vào bụng của Trung Thiên.
Điều kỳ lạ là có một luồng khí đen lờ mờ xuất hiện xung quanh cái bụng này ??
Lúc này, Trần Du nói với tôi "Này, Chung Xuyên cậu nhìn ông ta đi. Có cái gì đó đang di chuyển trong bụng..''
Tôi nghe những lời Trần Du nói, lông mày của tôi giật liên hồi. Trên thực tế, tôi cũng nhận thấy cái bụng sưng lên của Cát Trung Thiên đang chuyển động liên tục.
"Phải có thứ gì đó bên trong." Tôi nhìn Trần Du và nói. Trần Du nói với đám đông mọi người xung quanh tất cả hãy giải tán.
Sau đó, anh ta nói với tôi "Chung Xuyên, cho tôi mượn một ít máu."
Tôi thấy rằng Trần Du đã lấy ra một mảnh bùa màu vàng. Chúng tôi hiện tại không có bất kì loại mực nào. Tôi biết rằng ở cấp độ của hai chúng tôi bây giờ thì máu của tôi là thứ hữu dụng nhất, nhưng sợ rằng cách vẽ bùa tạm thời này sẽ mất tác dụng theo thời gian. Tôi trực tiếp cắn ngón tay giữa của mình và sau đó nhỏ máu trực tiếp lên mặt giấy. Trần Du lẩm nhẩm đọc một câu chú, một vệt âm khí không biết từ đâu chui vào lá bùa. Lá bùa đột nhiên phát sáng. Tất nhiên, những người ở bên cạnh không thể thấy điều đó.
Ngay sau đó, Trần Du không có ý định dừng lại, anh ta đặt lá bùa lên vùng bụng đang sưng phồng. Ngay lập tức, cái bụng thay đổi và trở nên bất thường.
Một cảnh tượng vô cùng gớm ghiếc xảy ra trước mắt chúng tôi. Hai con mắt của Cát Trung Thiên đột nhiên vỡ ra và không mất nhiều thời gian để tròng mắt rớt ra ngoài. Tiếp theo đó là một cái đầu dính đầy máu và chất nhầy vừa màu đỏ vừa màu đen nhớp nháp nhô lên từ miệng của Cát Trung Thiên. Một cái đầu có một đôi mắt nhỏ màu đỏ mang đầy sát khí.
Sau khi nhìn ra bên ngoài một vài lần, nó dường như cũng nhìn thấy chúng tôi, sau đó chui lại vào trong một cách sợ sệt. Mỗi lần nó ló đầu ra rồi lại chui vào làm hai hốc mắt chảy ra một dòng máu vừa đen vừa bốc mùi tanh tưởi. Cảnh tượng kỳ quái này khiến ba chúng tôi đều sợ hãi, sống lưng lạnh toát, chân tay tôi đơ cứng một lúc không thể thốt lên được từ nào. Cao Hữu Cường nãy giờ đang ở bên ngoài, thấy chúng tôi bất động, hắn ta đã nhanh chóng bước về phía trước để hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra. Không biết vô tình hay cố ý, anh ta đã liếc nhìn vào quan tài. Anh ta ngất đi ngay sau đó. Quả thật cái cảnh tượng này, không xem thì không sao, chứ đã lỡ nhìn vào thì ngất đi cũng là chuyện dễ hiểu.
Chú Công nhanh chóng đến gần cỗ quan, nói: "Nhanh lên! Đậy quan tài lại!"
Trần Du và tôi cũng kịp hoàn hồn. Cái bụng của Cát Trung Thiên đang sưng lên nhanh chóng, cảm giác như nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. Tôi có thể đoán được có gì trong cái bụng đang phình ra này. Nghĩ rằng nếu cái này mà bụng nổ tung chắc chắn sẽ có một đàn chuột phóng ra, tôi sợ mình nếu thấy cảnh này sẽ phát bệnh lên mất. Không đợi thêm điều gì nữa, tôi cùng Trần Du trực tiếp đóng nắp quan tài lại.
"Đem quan tài đi đốt đi."Chú Công nói dứt khoát. Sau khi nghe những lời của chú ấy, tôi cũng đồng ý. Chúng tôi không biết rằng những con chuột này đang làm gì trong bụng và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu chúng chạy thoát ra ngoài. Nhưng những con chuột này rõ ràng là không bình thường. Hỏa thiêu có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Trần Du Nhanh chóng gọi gia đình của Cát Trung Thiên để giải thích tình hình. Những thành viên trong gia đình đứng hình trong giây lát. Con trai cả của Cát Trung Thiên đứng dậy và nói với chúng tôi, nếu chúng tôi đốt xác ông ấy, sẽ không biết người chết tiếp theo là ai.
Nghe anh ta nhắc đến việc này, tôi nghĩ đúng là nên như vậy, nhưng tại thời điểm này mà mở quan tài rồi lật Cát Trung Thiên lại để xem thì thật không thể. Tôi bắt đầu trở nên rối. Lúc này Trần Du nói với tôi, anh ấy có thể có cách.
Tôi nhanh chóng hỏi Trần Du xem cách như thế nào.không ngờ Trần Du nói rằng việc luyện quan tài có thể có hiệu quả.
Tôi hơi bối rối và nói với Trần Du "Luyện quan tài? Không phải là để đối phó với xác chết sao?" Tôi đã xem ghi chép về việc luyện quan tài trong Liệt Quỷ kí trước khi đi săn ma. Cái gọi là" luyện quan" là khi quan tài được chôn ở một nơi rất tối, thi thể bên trong có sát khí, sẽ hấp thụ thêm âm khí tạo thành một âm thi, thậm chí là cương thi. Nếu gặp loại xác chết này không cẩn thận mà mở ra sẽ gây một nên biến đổi mạnh mẽ trên cơ thể xác sống .
Vì vậy, để ngăn chặn khả năng xác chết nổi loạn, trước khi mở quan tài, tôi sẽ sử dụng phương pháp luyện quan tài để đốt cháy sát khí trong quan tài. Sau đó thì mở quan tài, cải táng rồi chôn lại ở nơi khác.
Các vật liệu cần thiết cho việc luyện quan này không khó tìm, chủ yếu là ba loại máu và một sợi dây.
Ba loại máu đầu tiên là máu chó đen, phải là một con chó đen hoàn toàn. Máu chó đen có thể không khó để tìm ở vùng nông thôn kiểu này. Theo truyền thuyết, chó đen là con chó của Nhị lang thần. Con chó này có thể ăn mặt trời, vì vậy đó là máu của mặt trời. Tất nhiên, mặc dù thời hiện đại đã giải thích một cách khoa học rằng chó ăn mặt trời (nhật thực) là một hiện tượng thiên văn. Nhưng mà máu của chó đen là máu của mặt trời. Đó là sự thật. Tiếp theo là máu gà trống. Trong tín ngưỡng dân gian của chúng ta, ảnh hưởng của máu gà trống đối với linh hồn tà ác khá mạnh đặc biệt là sát linh. Người ta nói rằng gà trống có thể kéo mặt trời, có khả năng trừ tà và gà là sự bổ trợ cho ánh sáng, vì vậy, bất kể trong việc hỉ hay bi, trừ tà và bói toán, gà cũng đóng một vai trò quan trọng. Ngoài việc sử dụng gà để thờ các vị thần trong các lễ tế, người dân còn sử dụng gà sống thay vì gà chết trong thời cổ đại. Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất là sử dụng gà để xua đuổi tà ma. Cái còn lại là ngọc dương. Ngọc dương là tinh huyết lấy từ chính giữa ấn đường của trẻ con là bé trai. Người ta nói rằng nước tiểu trẻ em đã có tác dụng kỳ diệu đối với ma, chưa kể đến đây là ngọc dương. Tuy rằng điều này không có ghi chép nào trong sách điển cố nhưng vẫn có cơ sở để thực hiện. Sợi dây cần dùng chính là loại dây thấm đẫm máu nguyệt san của phụ nữ. Bởi vì ba dòng máu là máu thuần dương, sau khi ba loại máu được trộn lẫn với nhau, nó được gọi là cực chí dương. Vì vậy, phải sử dụng sợi dây màu đỏ ngâm trong máu thuần âm để vô hiệu hóa ba loại máu chí dương này.
"Trong quan tài chứa tà khí, nói không chừng luyện quan này chúng ta có thể dùng được. Tình hình hiện tại chỉ còn có thể trông chờ vào cách biến ngựa chết thành ngựa sống này nữa thôi." Trần Du nói với tôi. Tôi thấy cậu ta nói cũng rất có căn cứ. Vậy được, mạo hiểm một lần. Chúng tôi nhanh chóng đem chuyện này nói với con trai trưởng của Cát Trung Thiên. Ngoài huyết chó tuyền đen khó tìm thấy hơn, những cái khác khá dễ tìm.
Dân làng bắt đầu tìm kiếm các thứ. Chú Công dặn họ hãy đi theo nhóm năm người, và tất cả những người khỏe mạnh đều ở đây. Chúng tôi sợ rằng quan tài khi chưa được luyện sẽ có chuyện xảy ra. May mắn thay, mọi thứ diễn ra suôn sẻ theo đúng dự kiến. Thực sự tìm thấy một con chó đen trong làng. Những thứ khác đều đã tìm thấy. Thật may mắn là ngôi làng này không quá ít phụ nữ và không có yêu cầu gì về nguyệt san nên sợi dây thuần âm cũng dễ dàng có được. Trong một thời gian ngắn đã tập hợp đủ những đồ cần thiết cho buổi luyện quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK