Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích Nữ
dịch : page Vài Thứ Nhảm Nhí
....
Trần Du liền hướng về phía chúng tôi nói rằng, theo cách làm của bà ta ngày hôm đó, không phải là giúp tôi, mà là để cho tôi kết hôn với nữ quỷ kia một cách nhanh chóng.
Cái gọi là gà trống thay thế cho linh hồn của tôi, người giấy thay cho thân xác của tôi, thì càng là chuyện vớ vẩn. Bởi vì người sống và người chết không thể kết hôn với nhau, cho nên phải dùng người giấy và gà trống để có thể dẫn đường. (tục Minh hôn á:smile:) ) Đây là cách thích hợp để đưa hồn phách tôi đi, sau đó để tôi kết hôn cùng cô Ba kia.
Nói đến đây, Trần Du liền mở cửa đi thẳng vào hỏi Lão Vương rằng mới vừa rồi cô Ba kia đã nói với ông ta cái gì rồi? Lão Vương có hơi nghĩ ngợi một lúc, còn đang do dự thì Trần Du liền hướng về ông ta bổ sung thêm một câu.
"Cô Ba" mà chúng ta gọi rất có thể là một con ma hung dữ đã được hình thành từ vài năm trước. Vì vậy, cho dù ta có cho nàng một người đàn ông, cô ta cũng sẽ không dễ dàng rời đi, mà sẽ còn tiếp tục lập lờ ở cái làng này.
Trần Du vừa nói như vậy, Lão Vương ngay lập tức đem chuyện cô Ba nói một lần từ đầu đến cuối.
Hóa ra cô Ba yêu cầu Lão Vương chuẩn bị nhang đèn, tiền vàng bạc, gà trống và người giấy có bát tự ngày sinh của tôi, và đốt tất cả những thứ đó ở phía sau cửa nhà ông ta vào lúc 9h tối.
Trần Du sau khi nghe xong, bảo lão Vương toàn bộ đều làm theo. Lão Vương sửng sốt giây lát, hiển nhiên đang không hiểu toan tính của anh ta là như thế nào. Trần Du bảo lão Vương làm y theo yêu cầu kia, ngay sau đó để cho mẹ tôi đi tìm một con chó mực đã cắn qua người, trước khi nó chết liền rút răng ra, sau đó nhúng cái răng vào trong máu của nó.
Trần Du lại bảo ba tôi đi ra ngoài mua một cái dao đã qua chém giết, thấy ba tôi bày ra một vẻ mặt sững sờ, anh ta liền giải thích, nói rằng "dao qua chém giết" chính là con dao của người bán thịt, con dao kia càng giết hại qua nhiều động vật thì nó càng nặng sát khí, ma quỷ đều rất sợ vật này.
Sau khi nghe Trần Du nói xong. ba người đều đứng lên bận rộn mà rời đi. Nói thật ra, ngay từ ban đầu tôi thật đúng là đã coi thường người này, bởi vì hình tượng của hắn ta hoàn toàn là một tên tay trói gà không chặt (hic chỗ này mình bịa vì
không hiểu nghĩa của từ) "一副乡村杀马特啊." nhờ các anh chị thông thái giải thích nghĩa hộ em với nhé ^^
Nhưng khi hắn liên tiếp nói một loạt từ ra khỏi miệng, cũng biết rằng người này có một ít thông thạo, hiểu biết, trong lòng tôi không khỏi có chút bội phục.
Bởi vì người này nhìn trông tuổi tác cũng tôi không kém bao nhiêu, nhưng anh ta đã có thể một mình bắt quỷ. Tôi hỏi Trần Du rằng tôi có thể làm gì không, anh ta nhìn tôi một cái và bảo để tôi tắm rửa nghỉ ngơi một giấc, tối nay lại có thể tôi sẽ bận rộn lắm đấy.
Sau khi nói xong, anh ta cũng không nói lí lẽ gì với tôi nữa, tự mình đi đến một cái bàn trước mặt, lôi ra một đống giấy vàng, bút lông rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên đó. Nhìn tư thế kia thật là giống nhau ( câu này mình k hiểu cho mấy, chắc là tư thế vẽ 10 lần như 1 chăng?.=.)
Tôi thì ở dưới lầu một mình nằm trên ghế nằm, trực tiếp ngủ thiếp đi mất, khỏi phải nói giấc ngủ có bao nhiêu nặng trĩu thế nào.
Không biết đã ngủ bao lâu, chờ đến lúc mẹ gọi thì tôi mới mơ hồ tỉnh lại. Phát hiện ra vốn sắc trời vẫn còn sáng choang mà bây giờ đã hoàn toàn tối xuống.
Mẹ nói với tôi, hãy trực tiếp đến thẳng nhà của Lão Vương, Trần Du đã ở bên đó chờ rồi. Sau khi ngủ một giấc xong, cả người lẫn tinh thần đều được hồi phục không ít. Tôi liền gật đầu một cái để cho mẹ yên tâm, nếu Trần Du kia dám tiếp nhận chuyện này, ắt hẳn hắn ta cũng đã có biện pháp giải quyết.
Mẹ sờ mặt tôi với một sắc mặt khó coi, dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn, tôi vốn muốn hỏi mẹ một chút về tất cả những thứ này, tốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Xem bộ dáng cảu mẹ tôi, dường như bà đã biết nguyên nhân và hậu quả của những chuyện này. Bất quá nhìn bộ dạng tiều tụy của mẹ không muốn để cho tôi suy nghĩ về những chuyện không vui đã qua nên tôi cũng không nói ra.
Nếu như mẹ muốn nói cho ta, hẳn đã nói sớm cho ta biết rồi...
Tôi bước ra khỏi nhà, ngày trong tháng giêng vẫn vô cùng lạnh, gió rét xào xạc, rụt cổ lại đi qua con đường trong thôn. Trước khi ra khỏi cửa tôi có nhìn đồng hờ, lúc ấy cũng mới hơn 7h một chút, mà bây giờ nhà nhà đều đem cửa đóng chặt, ngay cả đèn cũng đều tắt.
Kì quái chính là, một đoạn đường đi tới, chó trong thôn đều hướng đến tôi sủa điên cuồng mãi không dứt, cứ giống như điên. Tôi vẫn còn bực bội, trước kia chó thấy tôi cũng không thèm sủa nha.
Bỗng bất chợt nghĩ tới, người già trong thôn nói, chó có thể nhìn thấy đồ không sạch sẽ... Cho nên, có lúc rõ ràng là không có người, nó cũng sủa điên cuồng không dứt.
Đang suy nghĩ miên man, tôi dường như cảm thấy có người sau lưng đang nhìn mình, liền nhìn một cái hướng sang con chó đang sủa điên cuồng. Quả nhiên... Chó này không phải hướng về tôi mà sủa, mà nó đang hướng về phía sau lưng tôi sủa điên cuồng.
Lúc bây giờ, tôi chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại nhìn sau lưng, nhưng sau lưng lại trống trơn như dã, gì cũng không có... Theo bản năng lại hướng nhìn về hướng con chó kia đã sủa điên cuồng, nhưng tôi phát hiện ra.. Chó lúc này đang rúc lại trong một cái góc, run lẩy bẩy, trong miệng thi thoảng lại phát ra tiêng ư ử.
Dường như nó bị cái gì dọa sợ vậy, đôi mắt nó liền hướng nhìn về một khối đất trống cách ta không xa.. Ta liền nhìn một cái, thật sự đến một cái đồ chơi còn không có ở đấy...
Bất quá nhìn con chó này thật giống như bị thứ gì dạo sợ, dù sao thì cũng không bình thường... Tôi nuốt nước miếng một cái, xoay người hướng nhà Lão Vương mà chạy.
Tôi cũng không biết sao tôi có sức chịu đựng tốt như vậy, từ nhà tôi đến nhà Lão Vương có nói ít cũng phải đi hết mấy trăm mét, tôi lại một hơi một mạch chạy đến cửa nhà ông ta..
Lúc này Trần Du đang đứng dán chữ hỷ màu trắng trên cửa, thấy tôi chạy tới gấp gáp như vậy, hắn ta liền hướng về phía tôi đùa rằng "Sao rồi, gặp quỷ à"
Tôi nuốt nướng miếng một cái, hướng về phía anh ta nói, tôi có thể gặp quỷ rồi. Trần Du thì có chút xem thường, sau đó yêu cầu tôi vào nhà thay quần áo...
Tôi nhíu mày lại, này một màn trước mắt, nhìn xong da đầu tôi một màn tê dại, đây là cái trang phục gì chứ?
Chữ hỷ màu trắng, đèn lồng màu trắng, đây hoàn toàn là dựa theo hình dạng linh đường mà sắp xếp à...
Thôi không dể ý, tôi bây giờ cũng không quản nhiều được, đi vào, phát hiện bên trong bố trí càng kinh khủng hơn. Đèn cũng không mở, chỉ châm hai cây nến màu trắng, bởi vì cửa mở nên ngọn nến còn đung đưa theo gió. Cái ánh nến này còn chiếu vào vách tường đất loang lổ nhảy múa biến hóa, cảnh tượng này thật khiến người ta cảm giác nó đã đuổi kịp được căn nhà ma quỷ.
"Đại ca, ngươi không có nhầm chứ. Đây là áo liệm đó" ta thứ gì đều có thể nhịn, nhưng để cho ta mặc y phục của người chết thì ta thật không tiếp nhận nổi.
Trần Du cợt nhả hất một nửa mái tóc của mình lên nửa khuôn mặt và nói với tôi rằng.. Nếu như tôi không mặc, như vậy ngày mai phải để cho ba mẹ tôi tới mặc áo liệm kia giúp tôi rồi.
Phải rồi, tôi không mặc thì không được.. Cũng đành vậy tôi liền đem quần áo trên người cởi ra, vừa chuẩn bị mặc vào thì Trần Du lôi ra một xấp lá bùa, sau đó đem dán vào người tôi chằng chịt. Nghe bảo là dán lên để lấy lại dương khí trong người..
Tôi lúc này mới nhớ tới, liền hỏi Trần Du tối nay phải làm sao, anh ta bảo với tôi, dưới tình huống trước mắt, chỉ có thể dùng kế sách của lão bà kia, kế sách con báo đổi thái tử (???). Theo như lời của Lão Vương miêu tả, con ác quỷ kia hẳn rất lợi hại, lấy đạo hạnh của hắn sợ rằng không thể đối phó với nó được, cho nên vì thế chỉ có thể dùng trí, không thể lấy trứng mà chọi đá...
"Ngươi lúc ban ngày không phải là nói như vậy nha?" Tôi nhìn anh ta rồi nói, làm sao nhìn người lại có cảm giác anh ta chưa đủ sức vậy?
Trần Du sắc mặt lúng túng hướng về tôi nói "Hầy, trước khác nay khác, bất quá ngươi cứ yên tâm.. cái mạng nhỏ của ngươi vẫn còn có thể giữ được nha"
Nghe Trần Du nói xong, tôi suýt chút nữa hộc máu... Loại chuyện như này được nửa điểm lơ là sao? Nhưng làm ngay lúc này tôi cũng chẳng có biện pháp tốt hơn.
Thấy tâm trạng tôi không yên, Trần Du liền lôi ra một dây chỉ đỏ xâu răng chó, còn cả một cái dao mổ heo sáng loáng. Hắn nói với tôi, vạn nhất có bị phát hiện, tôi có hai thứ này cũng đủ bảo vệ tính mạng rồi.
Tôi cứ cảm giác tên Trần Du này càng nói càng không chắc... ngay sau đó Trần Du để tôi núp ở đáy giường, còn hắn đặt một người đàn ông bằng giấy dán đầy bùa, mặc quần áo giống như tôi để nằm trên giường. Sau đó ôm ra một con gà trống lớn, con gà trống có hai sợi dây màu vàng, một đầu thắt ở trên người bằng giấy, đầu còn lại thắt ở trên tay của tôi.
Trần Du làm xong hết thảy những thứ này rồi nói, nếu như thuận lợi, tối nay ta để cho nữ quỷ đó cùng người giấy ngủ một giấc là tốt, sau đó nó sẽ không tới tìm chúng ta gây phiền toái.
Trần Du trước khi đi, bảo ta không cần khẩn trương, hắn ở gian bên cạnh trông nom, nếu có khác thường hắn sẽ kịp thời đến cứu tôi. Hắn còn liên tục dặn tôi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ngàn vạn lần không được dùng răng chó cùng dao mổ heo, không được phát ra động tĩnh gì, đợi một hồi nữa tiếng chuông đồng kia reo tức là nữ quỷ kia đã tiến vào..
Vừa nói, Trần Du nhìn lại thời gian, hắn liền đem cái mà cô Ba đã yêu cầu đém ra cửa sau đốt...
Sau đó anh ta cũng không vào lại, tôi núp ở dưới gầm giường vô cùng khó chịu, bởi vì nhà của Lão Vương nền đất rất không bằng phẳng. Chiếc giường đã hơi cũ thỉnh thoảng phát ra mùi mốc, quả thực làm cho tôi có chút không chịu nổi.
Bởi vì đã ngủ nguyên ngày nên lúc này tôi vô cùng tỉnh tảo, không có một chút buồn ngủ. Đại khái xấp xỉ 2 giờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi chuông thanh thúy.
"Linh linh, linh linh"
Chuông đồng thanh không khỏi kích thích dây thần kinh của tôi, liền theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nói thầm "tới rồi.. tới rồi..."
Đi đôi với mấy tiếng chuông đồng phát ra, tiếng cửa gỗ kẽo kẹt được mở ra...
Một trận gió lạnh ngoài cửa hướng tôi ùa vào, làm cho thân thể không khỏi run lên một cái, nghiêng đầu một cái, cật lực hướng về cửa nhìn xem...
Chỉ thất đứng ở cửa kia là một người, nhưng vì tầm mắt bị chặn nên tôi chỉ có thể thấy người này chân mang mội đôi giày thêu màu đỏ sậm... Nhìn giày này, tôi cũng biết đây là một nữ nhân.
Chắc hẳn người nữ nhân tiến vào đây chính là người được mệnh danh "ác quỷ Tam cô nương"...
Vui lòng đừng re-up chap đi đâu nhé ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK