....
Tuy nhiên, cảnh sát Tráng này rõ ràng cũng đang lừa gạt chúng tôi , cả chú Công cũng thế. Sau đó, sĩ quan Tráng gọi một viên cảnh sát trẻ tuổi và một bác sĩ pháp y lên xe. Rồi nhanh chóng tiến di chuyển đến nơi chúng tôi nói ...
Chỗ của Vương Vân nói cách khá xa... đến 3h thì chúng tôi dừng lại ở một nơi rất vắng vẻ, nó là một khu đất hoang rộng lớn. Cỏ mọc um tùm, ở đây cỏ mọc còn cao hơn đầu người ..... Lúc này, tôi không dám chắc chắn giống như ban nãy nữa.
Trần Du nói nhỏ: "Vương Vân! Cô có thể ra ngoài dẫn đường cho chúng tôi được không?" Trần Du liếc nhìn mặt trời và nói, ít nhất cũng phải 2 tiếng nữa mới tới nơi được.
Thấy chúng tôi thì thầm, sĩ quan Tráng nhìn chúng tôi hỏi: "Cái xác mà các cậu bảo đang ở đâu?" Tôi không biết phải giải thích như thế nào. Nên chỉ nói rằng không còn nhiều thời gian nữa.
Thấy tôi nói vậy, hắn liền nói: "Các cậu có định chơi tôi không đấy?" Trần Du liền nói, đến lúc trời tối thì sẽ tìm được xác, và nếu không tìm được, thì cứ việc phạt hắn ta. Nghe Trần Du nói xong, Cảnh sát Tráng ngừng nói, đành đợi cho đến khi trời tối chứ biết làm sao.
Trần Du lén lấy lá bùa để gọi Vương Vân đến... Câu thần chú vừa dứt thì lá bùa lập tức bốc cháy. Có lẽ lúc này cũng là lúc Vương Vân xuất hiện .... Tôi nhìn quanh nhưng vẫn không thấy gì, có lẽ mắt âm của tôi đóng lại thật rồi.
Trần Du đi theo Vương Vân và hình như cô ấy có nói gì đó. Trần Du gật đầu với Vương Vân, sau đó hét lên với cảnh sát Tráng đang ngồi trong xe, kêu hắn đi cùng chúng tôi vào trong rừng. Vùng đất hoang này không có con đường nào cả, cộng với việc nó rất tối, mặc dù có đèn pin.
Nhưng đi vào đám cỏ dại cao hơn đầu người này vẫn có làm người ta cảm thấy sợ 1 cái gì đó không thể giải thích được. Sĩ quan Tráng không đợi chúng tôi nói xong, phải công nhận là dù sao thì hắn cũng bảo vệ chúng tôi rất cẩn thận.
"Tất cả mọi người hãy bám theo người đi trước và để ý người sau mình, để đảm bảo không ai bị lạc. Ở đây rất rậm rạp, khả năng gặp rắn là rất cao" và sau khi đi bộ hơn nửa giờ, chúng tôi dừng lại ở một nơi cỏ mọc thấp hơn rất nhiều.
Trần Du chỉ vào một chỗ trống và nói, đây rồi. Tôi nghĩ Trần Du và tôi sẽ đào, nhưng bác sĩ pháp y không cho, cứ khăng khăng bảo để anh ta đào. Anh ấy nói rằng hai chúng tôi vụng về, và nếu có xác chết thật, chúng tôi sẽ đào hỏng mất.
Tốt thôi... chúng tôi cũng đang lười đào ... Càng đỡ mất sức. Vì vậy, Trần Du và tôi chỉ phải đứng bên cạnh soi đèn. Nói thật, cảnh tượng này thực sự hơi kỳ quái.
Gió đêm thổi xào xạc những đám cỏ dại xung quanh. Thỉnh thoảng một số đám cỏ dại còn xuất hiện tiếng kêu của con vật gì đó. Bác sĩ pháp y với cặp kính gọng đen, đào cái xác trông giống như đang làm khảo cổ học.
Sau hơn một giờ, tôi đang buồn ngủ thì anh hét lên, có một cơ thể. Chúng tôi ngay lập tức mở to mắt nhìn, trên mặt đất hiện ra một bàn chân người dính đầy bùn đất. Nhưng tôi rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ Vương Vân đã nói với tôi rằng cô ấy đã chết ít nhất cách đây 2 tháng. Cái xác đáng lẽ phải bị phân hủy rồi chứ.
Bác sĩ pháp y cũng khịt mũi 1 cái, rồi tăng tốc làm thật nhanh. Mười phút sau, một cơ thể hoàn chỉnh đã được bộc lộ khỏi mặt đất. Sau khi nhìn thấy xác chết, tất cả chúng tôi ngơ người không hiểu chuyện gì, bởi vì xác thịt vẫn còn nguyên vẹn nhưng quần áo bị chôn vùi trong môi trường quá lâu vì độ ẩm, và chúng đã bị mục nát một chút ... ngay cả quần áo cũng bị mục nát, nhưng xác chết thì không hề hấn gì. Điều này thật kỳ lạ ...
Bác sĩ pháp y cũng có vẻ hơi bối rối. Sau đó, anh ta hỏi tôi cô ấy có con không. Tôi gật đầu với bác sĩ pháp y, lát sau anh ta cũng sớm tìm thấy một đứa trẻ bên cạnh xác chết kia. Cơ thể của đứa trẻ thì lại đã hoàn toàn mục nát, để lộ cả xương trắng của hộp sọ và thỉnh thoảng có rất nhiều con giòi đang vặn vẹo bên cạnh xác chết, có những con giòi còn bò vào bò ra từ hộp sọ ...
Ngoài ra, từ phía cơ thể của Vương Vân, mùi xác chết thật không thể tả được thỉnh thoảng bốc lên, bởi vì tôi đang đứng trong gió, nên mùi này cứ thế bay vào mũi tôi, cộng với sự kinh tởm trước mặt. bụng tôi lại cồn cào.... "Ọe".
Bác sĩ pháp y đã yêu cầu một cảnh sát lấy ra hai túi đựng xác. Anh ta đưa cho tôi và Trần Du một đôi găng tay. Bảo chúng tôi đặt cơ thể Vương Vân vào một cái túi đựng xác, còn anh ta sẽ xử lý xương của đứa trẻ. Khuôn mặt tôi nhăn nhó, nhưng nghĩ đến lúc này linh hồn của Vương Vân đang dõi theo tôi....
Nên tôi cũng không thể làm bất kỳ hành vi thô lỗ nào. Nhưng thực sự tôi cảm thấy rất buồn nôn. Sau khi đi đến chỗ cơ thể của Vương Vân, Vương Vân đã bị chết bởi một tai nạn xe hơi, một bên khuôn mặt của cô ấy đã không còn nguyên vẹn nữa. Tôi nheo 1 mắt nhìn... Đôi chân tôi mềm nhũn đi khi nhìn vào đấy.
Tuy nhiên, biết sao được, đường cùng rồi, không còn cách nào khác cả. Nheo mắt một chút, nhấc cái xác lên. Sau đó đặt cái xác vào trong túi. Tất cả mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, ngay khi tôi kéo khóa kéo của túi cơ thể, nó dường như bị dính vào đầu cô ấy. Con mắt đang nhắm nghiền của Vương Vân đột nhiên mở ra nhìn chằm chằm vào tôi ...
Tôi hét lên sợ hãi, rồi nhanh chóng bước vài bước về phía sau. Lúc này, khi tôi thấy tôi, sĩ quan Tráng đi đến liếc nhìn tôi.
"Pháp sư mà cũng sợ xác chết à? "
"Tôi không sợ ... chỉ là cô ấy đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi... không thể không sợ sao ..." Tôi lúng túng giải thích, Trần Du thì thầm với tôi. "Linh hồn của xác chết này đang đứng bên cạnh cậu, sợ cái gì mà sợ?
" Tôi mỉm cười lúng túng và không nói gì.
Lúc này, bác sĩ pháp y đã đóng gói xương của đứa trẻ và kêu chúng tôi mang xác chết trở về ... Khi chúng tôi lần đầu tiên nâng nó lên, mọi chuyện vẫn ổn, nhưng chúng tôi đã đi được một lúc, đột nhiên tôi cảm thấy cái xác ngày càng nặng hơn ...
"Này, Chung Xuyên, dùng sức đi ... đừng lười biếng." Trần Du đi phía trước nói với tôi, rõ ràng anh ta cũng cảm thấy rằng trọng lượng của cái xác đột nhiên tăng lên. Tôi bất lực nói với anh ấy, tôi đã cố gắng hết sức ... Trần Du lẩm bẩm, "Xác chết này khá là kỳ quái. Đã vài tháng rồi, nó vẫn không bị mục nát. Phải có một vấn đề gì đó. Nhưng mà đợi đã.... Đừng để cảnh sát Tráng khinh thường" nghĩ vậy, chúng tôi nhanh chóng đến chỗ cái xe.
Sau khi tải xác vào xe, chúng tôi thở như thể đang chạy marathon vậy.... Lúc này, cảnh sát Tráng thấy chúng tôi đang thở như thế, lại bắt đầu cười nhạo chúng tôi...
Trần Du muốn giải thích điều gì đó, nhưng dường như hắn nhận ra điều gì đó, sau đó nhìn xung quanh... nét mặt lo lắng.........