Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Tôi khẽ gật đầu với Khưu Thục Tĩnh. Đôi bàn tay gầy gò của bà ta ngay lập tức bắt lấy cánh tay tôi "Cậu có thể đưa ta đến gặp chị ấy không.."
Không đợi tôi trả lời, đôi mắt của bà ta dần nhòe đi, bà ta cười một cách bất lực nói với tôi "Ta gần như quên mất rằng ta không thể rời khỏi đây được nữa."
"Tại sao bà không thể rời khỏi nơi này?" Tôi nhìn Khưu Thục Tĩnh hỏi, rồi lại thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn. Dù gì bây giờ bà ấy cũng không phải người bình thường nữa rồi. Cái chết của bà ta, tôi đã nhìn thấy tận mắt. Vậy mà bây giờ bà ta vẫn đang đứng sừng sững ngay trước mặt của tôi, tôi chắc chắn rằng đã có một sự ràng buộc nào đó giữa bà ta với nơi này, hoặc đơn giản là đã ai đó giúp bà ta vượt qua cái hạn chế của sinh tử. Khưu Thục Tĩnh liếc nhìn tôi và nói có lẽ thần núi đã không muốn cho bà ấy thêm 1 cơ hội sống nào nữa, nếu không Khưu Thục Tĩnh đã không phải chết. Như để báo đáp, sau khi chết bà ta trở thành một người hầu cận của thần núi.
Sau khi nghe bà ta nói, tôi lại tiếp tục hỏi "Không phải mọi người đều nói bà bị thần núi giết chết hay sao?"
Khưu Thục Tĩnh nghe tôi nói liền cười khổ một câu "Cậu nghĩ nếu thần núi giết ta thì liệu ta có ở đây phục vụ và làm người hầu cho người không?"
"Nếu không phải thần núi giết bà, vậy thì chuyện gì đã xảy ra với làng Dương Câu của bà vậy..?" Tôi quay sang hỏi Khưu Thục Tĩnh. Bà ta liếc nhìn tôi "Rồi thần núi sẽ nói với cậu. Cậu có thể đi cùng ta. Yên tâm đi, thần núi là một người tốt."
Có lẽ vì tôi biết được một số thông tin của Khưu Thục Trinh nên thái độ của bà ta đã tốt với tôi hơn rất nhiều. Thành thật mà nói, sau khi Khưu Thục Tĩnh nói với tôi như vậy, tôi càng cảm thấy tò mò về vị thần núi này hơn rất nhiều. Hơn nữa, sự thẳng thắn của Khưu Thục Tĩnh hoàn toàn trái ngược với bà già độc ác Khưu Thục Trinh kia. Tôi cũng nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra liền hỏi Khưu Thục Tĩnh nơi ở của thần núi và muốn bà ta đưa tôi đi. Khưu Thục Tĩnh đồng ý "Cậu có thể ngồi dậy.."
Mặc dù lúc này cơ thể tôi đang bị một cây kim châm vào trước ngực một cách khó hiểu nhưng tôi vẫn có thể di chuyển được. Tôi đứng dậy khỏi giường và đi theo Khưu Thục Tĩnh. Khưu Thục Tĩnh liếc nhìn tôi và không nói gì nhiều, đi từng bước để chúng tôi có thể theo kịp. Thấy cơ thể tôi đang run lên từng hồi, Trần Du động viên tôi rồi tiếp tục bám theo. Tôi hỏi Trần Du tối qua đã xảy ra chuyện gì, bởi tôi thấy hắn ta có vẻ hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Khưu Thục Tĩnh. Trần Du kể lại với tôi là đêm qua anh ta đã bị ai đó kiểm soát nên không thể nhớ được gì nhiều. Tuy nhiên khi tỉnh dậy, hắn ta thấy Khưu Thục Tĩnh lột sạch quần áo của tôi và đang làm gì đó trên ngực tôi, hắn ta ngay lập tức muốn cản bà ta lại. Nhưng khi đi về phía tôi, Trần Du nhìn thấy có những rất nhiều ấn kí đang trói chặt tôi lại. Toàn bộ khuôn mặt của tôi tái nhợt, đôi môi đã dần chuyển sang màu tím thẫm và nứt nẻ, như thể tôi đã bị ai đó đầu độc. Khưu Thục Tĩnh thấy Trần Du tỉnh dậy thì không nói gì nhiều, chỉ nói rằng nếu muốn cứu sống tôi thì phiền hắn ta hãy đứng sang một bên và quan sát thôi.
Vào lúc đó, trông tôi thật sự rất đáng sợ, vì vậy Trần Du chỉ có thể nghe lời của bà ta. Khưu Thục Tĩnh đứng quan sát một lúc rồi rắc thứ bột gì đó lên ngực tôi. Ngay lập tức, tất cả mọi khí đen trên mặt tôi đều tụ lại xuống ngực sau đó tôi đi vào hôn mê. Sau khi thực hiện xong những điều trên, Khưu Thục Tĩnh kêu Trần Du không cần lo lắng. Khi nào tôi tỉnh dậy, bà ta sẽ tự mình kể lại cho mọi người. Vì vậy, Trần Du không dám hành động vội vàng. Rốt cuộc, tôi vẫn nằm bất động. Hắn ta cũng đã tự ý thức được sức mạnh của bản thân nằm ở tầm nào. Rõ ràng hắn không phải đối thủ của Khưu Thục Tĩnh. Vào lúc ấy, Trần Du đã nghĩ có thể Khưu Thục Tĩnh chính là thần núi. Cho đến khi tôi tỉnh lại, mặc dù chúng tôi không nói với nhau nhiều nhưng Trần Du vẫn có thể cảm nhận được. Mặc dù ngôi đền trên núi này chứa đựng mười cỗ quan tài và trông Khưu Thục Tĩnh khá kì lạ, nhưng lại không có bất cứ một linh hồn độc ác nào ở đây. Một bóng ma cũng không thấy. Không có tà linh, nghĩa là ngôi đền này hoàn toàn bình thường !? Sau khi nghe Trần Du, tôi liền bảo với anh ta "Liệu cậu có nghĩ những người chết ở làng Dương Câu có thật sự liên quan tới thần núi không?" Trần Du gật gật sau đó lại lắc lắc đầu, sau cùng hắn với tôi "Sau khi gặp thần núi, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được câu trả lời."
Tôi nói với Trần Du "Chúng ta đã rời khỏi làng quá lâu, cậu nói xem liệu chú Công có đang vội đi tìm chúng ta không?" Trần Du nhướn mày "Cậu còn nghĩ chú ấy sẽ đi tìm bọn mình sao, ông chú già ấy bây giờ có lẽ đã cao chạy xa bay rồi!"
"không phải thế chứ..." Tôi nhìn Trần Du và nhủ thầm trong lòng. Trần Du nhướn mày thêm cái nữa nói "Không chạy không phải là phong cách của chú Công"
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi đã rời khá xa ngôi đền trên núi. Khưu Thục Tĩnh thậm chí còn không quay lại nhìn chúng tôi, không hề lo lắng rằng chúng tôi sẽ không bắt kịp hay chạy đi mất. Xung quanh phía sau ngôi đền có một con đường mòn nhỏ. Sau khi đi một lúc, chúng tôi chính thức bước vào khu rừng rậm rạp của ngọn núi này. Đi cứ đi mãi, dần tôi không thể xác định được phương hướng nữa. Đi bộ chắc gần 2 giờ đồng hồ, tôi thấy một bãi đất trống trong khu rừng. Ở đó có một ngôi nhà gỗ nhỏ. Ngôi nhà nhỏ dù trông có vẻ không có ai ở đó nhưng nó nhìn kĩ thì sẽ thấy nó được chăm sóc khá kỹ lưỡng. Xung quanh ngôi nhà này không hề có cỏ dại, cũng có nhiều lọai hoa được trồng rất gọn gàng. Bước tới cánh cửa của căn nhà, Khưu Thục Tĩnh ghé sát lại nói với cánh cửa một thứ ngôn ngữ gì đó mà tôi không thể hiểu được. Khưu Thục Tĩnh cứ gật đầu với căn nhà gỗ, như thể có ai đó đang nói chuyện với bà ta.
Tôi nhìn sang Trần Du. Khuôn mặt của hắn ta cũng như tôi vậy. Rõ ràng cả hai người chúng tôi không ai nghe được âm thanh nào phát ra từ phía cánh cửa.
Sau một hồi, Khưu Thục Tĩnh nhìn tôi rồi nói "Chung Xuyên, cậu vào đi. Sơn thần Đại nhân đang đợi cậu." Tôi liếc nhìn Khưu Thục Tĩnh và Trần Du, không nói thêm gì, lập tức đứng dậy rồi đi vào.
Trần Du cũng liền đứng dậy định đi theo tôi nhưng lại bị Khưu Thục Tĩnh ngăn lại "Sơn thần Đại nhân chỉ mời Chung Xuyên, không mời cậu."
"Nhưng chúng tôi đi cùng nhau mà.." Trần Du mỉm cười ngượng nghịu với Khưu Thục Tĩnh.
Khưu Thục Tĩnh đứng chặn trước mặt Trần Du, sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói "Sơn thần Đại nhân chỉ mời 1 người." Tôi hiểu điều đó nghĩa là chỉ một mình tôi mới được phép đi vào.
Tôi quay lại nhìn Trần Du rồi thì thầm "Cậu cứ đợi tôi ở bên ngòai. Nếu như vị thần núi này chỉ muốn mời một mình tôi thì tôi cũng không thể giúp cậu vào trong được."
Trần Du nghe tôi nói vậy, hắn đảo mắt qua nhìn Khưu Thục Tĩnh rồi cũng tránh sang 1 bên. Thấy Trần Du không lấn tới nữa, bà ta từ từ nhường đường nhưng vẫn có vẻ trông chừng Trần Du. Tôi từ từ đi tới cửa. Cánh cửa của căn đóng lại như che đậy, tôi đẩy nhẹ một cái. Cánh cửa liền mở ra. Có một mùi thơm nhẹ nhàng bên trong ngôi nhà, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Ngôi nhà này không lạnh lẽo như tôi nghĩ. Căn nhà này không có phòng, nên tôi không thấy có một ai khác trong đây ngòai những đồ dùng bằng gỗ.
Tôi cho rằng thần núi không phải một thực thể, khi nghĩ về điều này, tôi trực tiếp vận mắt âm dương của mình, rồi tiếc tục nhìn về phía căn phòng. Cũng giống như ngôi đền trên núi, không có một linh hồn nào ở đây. Tuy nhiên khi tôi nhìn thấy ở phía Tây căn phòng có treo một bức họa cổ, tôi chợt nhận thấy một luồng năng lượng dao động nhẹ trong bức tranh đó. Vội rảo chân đi đến chỗ bức tranh. Trong tranh là hình ảnh một người phụ nữ đứng quay lưng lại trên đỉnh núi với y phục màu trắng đang bay phấp phới, nhìn về phía xa như thể đang chờ đợi điều gì đó. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nhìn vào bức tranh này, lồng ngực dường như bị nghẹn lại, bỗng nhiên trong lòng tôi dấy lên một nỗi buồn khó hiểu.
"Cậu thật xứng đáng là con cháu Chung gia, vừa bước vào nhà không lâu mà đã tìm được tôi." Lúc này, tôi nghe được giọng của một người phụ nữ. Có điều, nó vọng đến tai tôi từ mọi hướng trong căn phòng. Khi tôi nghe thấy âm thanh ấy, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và đau đầu. Trước mắt tôi trở nên tối sầm lại rồi lại hồi phục ngay tức khắc chỉ trong vài giây. Bất ngờ thay, tôi thấy mình đang đứng trên đỉnh núi giống hệt ngọn núi vẽ trong bức tranh kia và Bạch y nữ cũng đang đứng cách tôi 1 khoảng không xa.
Đây...đây có phải tôi đã bước vào bức tranh hay không.
"Cô.. cô có phải là thần núi không..? Tôi đang ở đâu?" Tôi lắp bắp nói với cô gái đang quay lưng lại với tôi. Người phụ nữ ấy nghiêng mình, quay đầu lại không chút do dự, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy không hướng về phía tôi. Mặc dù khoảng cách giữa tôi và cô ấy không xa, nhưng chúng tôi lại bị chắn tầm nhìn bởi một màn sương trắng. Tôi không thể nhìn thấy được cô ta hay bất kì thứ gì khác xung quanh.
"Anh không đoán được đây là đâu đâu. Tôi đưa anh đến đây, là muốn để anh cứu tôi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK