Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Khuôn mặt của Hoàng Tử lúc này trông không được tốt và nói với Trần Du "Trần huynh, đừng lo lắng. Tôi sẽ cố hết sức. Tôi không biết liệu tôi có thể thu phục được nó không. Nhưng đừng quá hi vọng, cậu cũng biết vạn cổ bá đạo như thế nào. Ngay cả khi sư phụ của tôi ở đó cũng không thể vỗ ngực đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì. Tiếp theo, tôi muốn giữ tập trung. Cậu cần chắc chắn rằng sẽ không ai làm phiền tôi."
Vào lúc này, Hoàng Tử nói rất nghiêm túc. Trần Du cũng hơi sững sờ.
Sau đó, Hoàng Tử bước đến gần và nói với tôi "Anh Chung, tôi đang sử dụng một số loại hương liệu đặc biệt để câu dẫn vạn cổ này ra ngoài. Anh hãy thả lỏng toàn thân. Có thể có một chút đau đớn trong giai đoạn này, anh nhất định phải nhịn xuống."
Sau khi nghe những lời của Hoàng Tử, tôi gật đầu thật mạnh "Cậu nhanh lên. Nhanh lên và lấy con sâu ra. Nó muốn giết chết lão tử..."
Hoàng Tử không nói gì nhiều khẽ gật đầu. Anh ta lấy ra một con dao nhỏ rất tinh xảo. Rồi nắm lấy cổ tay tôi và cắt một đường.
Mẹ kiếp, về việc này Hoàng Tử rất lành nghề. Thậm chí không chớp mắt. Anh ấy cắt cổ tay tôi với tốc độ phi thường. Tôi hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng trước mặt Hoàng Tử sẽ không làm hại tôi, nhưng điều khiến tôi lạ là. Máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì cả. Sau khi máu phun ra một chút, Hoàng Tử rắc một ít bột không rõ lên cánh tay tôi, máu liền không chảy ra nữa.
Ngay lập tức sau đó, Hoàng Tử lấy ra những cây kim châm mỏng như tóc. Sau khi rút kim châm ra, anh ta trực tiếp đâm vào tôi. Không quan trong là bao nhiêu nhát đâm, nhưng mỗi nhát như muốn lấy đi mạng của tôi. Tôi rõ ràng có thể cảm thấy rằng con sâu xâm nhập vào cơ thể tôi đang giãy giụa.
Mồ hôi lạnh trực tiếp toát ra, tôi muốn vùng vẫy, nhưng vì kim châm ở trên người. Vì vậy cơ thể tôi không thể di chuyển được.
Ngay sau đó, Hoàng Tử lấy ra một cái chai và nhanh chóng mở ra. Anh ta dùng tay nhéo nhẹ lên mặt tôi. Đột nhiên miệng tôi mở ra. Ngay sau đó Hoàng Tử không nói gì, anh ấy đổ trực tiếp thứ trong chai vào trong miệng tôi.
Tôi một bên chịu đựng cơn đau dữ dội, một bên tôi muốn xem Hoàng Tử đổ vào miệng tôi cái gì. Tuy nhiên, tôi không thể nhìn rõ nó là cái gì. Tôi chỉ cảm thấy một cảm giác trơn trượt trong miệng. Ngay sau đó những thứ trơn trượt này dọc theo cổ họng đi thẳng vào cơ thể tôi.
Có một mùi tanh hôi nồng nặc trong miệng, và dạ dày của tôi ngay lập tức bắt đảo điên. Mặc dù tôi không nhìn thấy nó là gì, nhưng nó có cảm giác trơn và ngọ nguậy. Tôi liền đoán được nó là cái gì.
Nếu tôi không sai, Hoàng Tử chính là cho tôi nuốt sâu. Mặc dù nội tâm cảm thấy thực sự ghê tởm, nhưng hiệu quả dường như là ngay lập tức. Sau khi Hoàng Tử cho tôi nuốt chai sâu, con sâu bắt đầu bơi đi nhanh chóng trong cơ thể tôi.
Và con vạn cổ trùng ban đầu ẩn trong tim tôi dường như hơi thiếu kiên nhẫn vào lúc này. Rõ ràng, những con sâu mà Hoàng Tử đưa cho tôi rất hấp dẫn với con vạn cổ trùng.
Sau khi chờ đợi hơn mười giây, con vạn cổ trùng ẩn trong trái tim tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi rõ ràng có thể cảm thấy rằng nó đã bò ra khỏi trái tim tôi. Ngay lập tức sau đó, nó bơi nhanh trong người tôi.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy nó, tôi có thể cảm thấy rằng con sâu này đang săn lùng những con sâu nhỏ đã được đổ vào cơ thể tôi. Sau khi chờ đợi một lúc, Hoàng Tử nhẹ nhàng vẩy cây kim châm ghim trên người tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng những con sâu nhỏ mà tôi đã ăn dường như đã được triệu tập, trực tiếp hội tụ về phía cây kim châm.
Và vạn cổ cũng đang đuổi theo phía sau. Ngay khi con sâu chạm đến cây kim châm Hoàng Tử đột nhiên dùng sức đâm kim châm vào cơ thể tôi. Nhưng vạn cổ này rõ ràng không dễ đối phó. Khi mới có chút động, nó lập tức trốn.
Và tôi cảm thấy rất khó chịu, một cây kim châm dài được cắm trực tiếp vào cơ thể tôi. Tôi đau đớn đột nhiên hú lên, nhưng Hoàng Tử không có ý dừng lại.
Hoàng Tử tiếp tục kiểm soát bọn sâu và dụ dỗ vạn cổ đến những cây kim châm khác.
Sau những tiếng kêu gào thảm thiết của tôi, một vài cây kim đang châm trên bề mặt da tôi đột nhiên đâm sâu vào trong cơ thể tôi. Tôi đau đến thậm chí không biết phải kêu như thế nào, miệng như bị câm lại. Và tôi chỉ còn một cây kim châm trên da vào lúc này. Không cần Hoàng Tử nói, tôi đã đoán được rồi. Nếu cây kim châm cuối cùng không thể chọc được vạn cổ, thì tôi sợ rằng mình sẽ phải chịu những đau đớn này một cách vô ích.
Quả nhiên, với cây kim châm cuối cùng trên cơ thể tôi những con sâu được đổ vào cơ thể tôi lúc này đã buộc di chuyển đến cổ tay.
Vạn cổ không ngần ngại ăn sạch những con sâu đó. Tôi rõ ràng có thể cảm thấy một cảm giác sưng lên ở cổ tay mình. Và Hoàng Tử nhanh chóng rắc một ít bột lên cổ tay tôi, và đột nhiên, máu bắt đầu chảy nhanh.
Và vạn cổ dường như bị trôi theo dòng máu, được đưa đến chổ cổ tay bị cắt hở ra bằng dao. Tôi có thể thấy một con côn trùng béo nhầy nhụa máu, lộ ra một nửa cơ thể. Hoàng Tử đã không chần chừ, rút ra cây kim châm, và nhanh chóng lao về phía con sâu.
Một cảnh tượng đáng ngạc nhiên đã xảy ra. Cây kim châm sáng loáng ban đầu chuyển sang màu đen gần như ngay lập tức và toàn bộ cây kim trở nên đen trong một thời gian ngắn. Vạn cổ nhanh chóng bị co lại.
Hoàng Tử rất gọn gàng lấy ra một ống tiêm và một gói thuốc bột, và đổ thuốc trực tiếp vào chậu máu của tôi bên cạnh.
Sau đó, anh ta sử dụng một ống tiêm để hút đầy một ống, rồi đâm vào cơ thể đag co rút nhanh chóng của con sâu.
Đột nhiên, cơ thể thu nhỏ ban đầu của vạn cổ lại bị sưng lên. Và lần này, vạn cổ trùng sưng lên nhanh chóng. Trong một lúc, nó sưng lên to bằng một em bé với độ dài một cánh tay. Toàn bộ cánh tay của tôi bị đè ép gần như phát điên.
Lúc này, Hoàng Tử vội vàng chỉ vào Trần Du đang chết lặng và nói "Trần huynh, cậu có dẫn âm chú chứ?"
Trần Du ngây người một lúc, vội vàng hồi phục tinh thần, và không có thời gian để trả lời Hoàng Tử. Anh ta nhanh chóng bẻ ngón tay, và sau đó đưa thẳng vào vạn cổ trùng phồng to đang quằn quại.
Sau vài giây, Trần Du hoàn thành dẫn âm chú. Nhưng Trần Du ngay lập tức bắt đầu có chút hối hận và nhanh chóng nhìn Hoàng Tử nói "Cánh tay của Chung Xuyên có thể bị thổi bay..."
Hoàng Tử nói với khuôn mặt rất tệ vào lúc này "Nhanh lên đi. Không thể lo nhiều như vậy. Vào lúc này, cuộc sống là quan trọng, hay cánh tay là quan trọng. Nếu có cách, tôi không muốn thực hiện bước này. Nhưng không có cách nào khác, nhanh lên. "
Trần Du lắc đầu và sau đó nhìn tôi và nói "Chung Xuyên! Cậu còn tỉnh không? Cậu ..."
Không biết tại sao khi tôi nghe thấy tay mình có thể bị phế, đầu tôi lập tức choáng váng. Vết thương vẫn còn đau lúc này hoàn toàn bị lãng quên. Luôn có một giọng nói thì thầm trong tâm trí tôi. Tôi sẽ trở nên què quặt.
Tuy nhiên, có một giọng nói khác nói với tôi. Đó là tôi còn muốn sống.
Đúng vậy! Tôi sẽ sống tàn tật, ít nhất là tôi vẫn còn sống mất một cánh tay không ngăn tôi trả thù, phải không?
Vì vậy, trước khi Trần Du kết thúc, tôi đã nói với Trần Du "Hãy kích nổ đi ..."
Tôi đã chọn chết. Chỉ sợ bất cứ ai vào lúc này đều chọn như thế cả. Đều nói rằng sống còn hơn là chết, bây giờ tôi không chỉ sống cho bản thân mình.
Tôi muốn trả thù...
Trần Du nhìn vào mắt tôi lúc này, toàn bộ khuôn mặt anh ta đang run rẫy, gần như cắn răng nói "Chung Xuyên, nếu tay anh không giữ được. Tôi nhất định sẽ bắt hắn trả lại gấp mười lần."
Vào lúc này tôi có thể thấy đôi mắt của Trần Du đỏ hoe và rồi nhanh chóng đọc câu thần chú.
"Bạo!"
Trần Du hét lên quyết đoán. Cùng với tiếng gầm giận dữ của Trần Du, tôi thậm chí còn nghe thấy con vạn cổ thực sự phát ra tiếng rít mạnh. Sau khi nghe thấy tiếng rít này, toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Ngay sau đó, toàn bộ con vạn cổ trùng phát nổ, và tôi chỉ cảm thấy cánh tay mình tê cứng, theo sau là một mùi hôi tanh.
Ngay sau khi tôi ngửi thấy mùi, có một cơn đau dữ dội ập đến. Tôi muốn dùng tay kia cầm để nhìn vào cánh tay của mình, nhưng đôi mắt của tôi bị bao phủ bởi máu.
Ngay sau đó, tôi đã ngất đi...
Tôi không biết nếu là do quá mệt mỏi, nhưng vẫn phải nói rằng lần này tôi bị ngất đi, tôi đã ngủ rất thoải mái, ngoại trừ cơn đau thỉnh thoảng ở cánh tay trái.
Mọi thứ đều rất tốt. Tôi không biết nó đã trôi qua bao lâu, tôi có thể cảm thấy một tia nắng chiếu vào mặt. Tôi theo bản năng từ từ mở mắt ra.
Tôi vẫn còn sống ...
Nhưng cánh tay trái của tôi tê dại, không còn cảm giác gì. Tâm trạng đang vui vì sống sót sau tai nạn kinh hoàng liền chùng xuống. Tôi không thể nhịn được, từ từ quay đầu và nhìn vào cánh tay trái của mình. Nước mắt đột nhiên dâng lên ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK