Mục lục
Bích nữ – minh hôn chính thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bích nữ
....
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của chàng trai trẻ này, tôi dường như đã đoán được điều gì đang xảy ra.
Anh ta vừa chạy vừa bò và nói lắp bắp "Thấy không?!! Mọi người có thấy không?? Có ma kìa. Nhị đại thúc...Nhị đại thúc, quỷ tha ma bắt..!!!" Biểu hiện của anh ta lúc này thật sự sợ hãi.
Khi nghe anh ta gọi, Nhị đại thúc bị sốc nặng: "Ngươi nói cái gì vậy? Lão tử còn sống sờ sờ đây này? Cái quái gì vậy hả?"
Chàng trai trẻ nuốt nước bọt liên tục, vừa thở vừa nói với tôi "Không... Không phải ông là ma. Tôi loạn quá rồi..."
Lúc này, chàng trai trẻ đang vung chân, lời nói của cậu ta không liền mạch, rõ ràng là bị sợ làm cho cuống lên. Trông Nhị đại thúc lúc này cũng đang bối rối y như anh ta. Tôi cũng bắt đầu lo lắng, hỏi anh chàng này: "cậu đang nói cái quái gì vậy???"
Anh ta lắp bắp không ra hơi chỉ tay về phía linh đường của lão bà Khưu Thục Tĩnh và nói: "Trong quan tài của lão thái. Có tiếng nói... trong quan tài..."
Sau khi nghe những lời này của anh ta tôi chỉ cảm thấy ngứa ran sau lưng. Phản ứng của chú Công cũng rất nhanh. Chú ấy trực tiếp rút thanh kiếm đồng của mình ra, rồi lao về phía cửa linh đường. Vào thời điểm này, bên ngoài của hội trường đầy người, và khuôn mặt của họ rất tệ. Không còn ai dám ở lại trong linh đường trông coi quan tài nữa. Tất cả bọn họ đều đã bỏ chạy ra ngoài. Thật bất ngờ, chú Công, người luôn luôn chỉ biết nói vậy mà bây giờ đã ngang nhiên bước vào trước với thanh kiếm đồng trong tay. Tôi và Trần Du liếc nhìn và lập tức đi vào theo. Còn Nhị đại thúc và Cao Hữu Cường đứng ở cửa một lúc, chỉ dám liếc nhìn xung quanh mà không dám bước vào. Sau khi chúng tôi bước vào cạnh quan tài, tôi thấy rằng thực sự có giọng nói phát ra bên trong chiếc quan tài này. Thỉnh thoảng còn có tiếng móng tay cào vào nắp quan tài "Dừ dừ dừ dừ..."
Mặc dù đang là ban ngày nhưng âm thanh chết tiệt này cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.
"Lão...lão bà chưa chết?!" Chú Công nuốt nước bọt và thì thầm với chúng tôi.
Tôi vận âm khí của mình vào trong mắt, sau đó nhìn vào quan tài. Nhưng sau một cái liếc mắt tôi đã phát hiện ra một điều kì lạ, không có âm khí toát ra từ trong quan tài. Điều này đúng là không bình thường. Thường thì quan tài của một người chết không thể nào không có một chút âm khí và sát khí được. Chưa kể lão thái bà này bị giết chết, âm khí và sát khí đáng lẽ phải nặng. Nhưng hiện tại, rõ ràng trong quan tài không có một chút sát khí nào. Có lẽ nào, điều chú Cônv nói là chính xác?
Lão thái thái chưa chết. Điều đó thực sự không thể nào xảy ra. Bởi vì từ khi chúng tôi đi vào rồi đưa lão bà xuống ít ra cũng phải nữa tiếng không thì 20 phút. Làm gì có người sống nào có thể treo cổ trong nửa giờ mà vẫn không chết.
Không đợi chúng tôi nói gì, chú Công đã đưa ra một lựa chọn rất sáng suốt. Chú đi đến cửa và nói với Nhị đại thúc "Mở quan tài."
Nhị đại thúc hoàn toàn sợ hãi bởi những tiếng kẽo kẹt bên trong quan tài nãy giờ vì vậy ông ta không do dự mà đồng ý luôn với điều chú Công nói. Ngay lập tức. Chú Công yêu cầu hai vị đại thúc chuẩn bị một số dụng cụ để mở quan tài. Cao Hữu Cường và một vài thanh niên ở bên cạnh nói họ sẽ đi tìm chúng. Lúc này, chú Công quay lưng lại với những người đó, nét mặt mà chú giữ nãy giờ thay đổi nhanh như người yêu cũ và lo lắng hỏi chúng tôi "Tiểu Chung, Tiểu Du, cái quái gì ở bên trong đó vậy?"
Nhìn chú ấy như thế này, tôi không khỏi buồn cười. Tôi giả vờ bình tĩnh và làm bộ dạng tự phụ, cười với chú ấy và nói: "À, chắc chắn là có thứ gì đó bên trong và cháu không chắc nhưng mà không có người chết. Hình như lão bà chưa chết."
Trần Du gật đầu lần nữa, đồng ý với kết luận của tôi. Lúc này, chú Công nói với chúng tôi: "Hai đứa đang đùa à... chưa chết, làm sao mà chưa chết được? Người sống ở trong đó nửa tiếng còn chết ngạt rồi ấy chứ."
"Không có một chút sát khi nào trong đó. Điều này là chắc chắn. Chú có thể yên tâm." Tôi nói với chú Công. Trên thực tế, trong lòng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vậy âm thanh phát ra từ đâu. Sau một lúc, một vài người đến vác theo xà beng. Cao Hữu Cường đưa xà beng cho chú Công.
Chú ấy giả bộ nói: "Đưa cho hai đồ đệ của tôi. Tôi cần đọc chú linh hồn trước khi mở quan tài."
Chú Công, ông già này, rõ ràng là xạo sự. Chú linh hồn. Chú xàm thì có.
Tuy nhiên. Trần Du và tôi liếc nhìn nhau, với tình huống này, không ai ngoài chúng tôi dám làm. Nghĩ thế, Trần Du và tôi cầm luôn lấy hai cái xà beng, rồi liếc nhìn nhau và đi thẳng đến quan tài. Chuẩn bị để mở nắp quan tài. Vào thời điểm này, chú Công rất hợp tác và đọc một số câu thần chú hoàn toàn không thể hiểu được. Hầu hết chúng đều là bịa đặt một cách mù quáng.
Mặc dù chúng được chế ra một cách mù quáng, nhưng nhìn thấy nhóm người này đang nhìn vào cánh cửa với một ánh mắt ngưỡng mộ. Ít nhất thì ông già này thực sự đã gạt được họ.
Chúng tôi nhanh chóng gỡ tất cả những chiếc đinh quan tài ra, đột nhiên âm thanh phía bên trong quan tài dừng lại.
Lúc này, chú Công không còn nghĩ đến việc đọc thần chú nữa, đôi mắt ông lo lắng nhìn vào quan tài. Một số người gan lớn trong làng cũng nghiêng người nhìn vào để xem chuyện gì đang xảy ra. Trần Du và tôi liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng mở nắp quan tài.
Đẩy nắp quan tài, một âm thanh "kẹt kẹt dít dít" phát ra. chúng tôi nín thở và liếc nhìn vào trong. Khoảnh khắc mắt hướng vào trong quan tài, người tôi đơ lại và cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Tôi đã liên tưởng đến tất cả các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng những gì xảy ra lúc này thì thật sự tôi chưa nghĩ đến. Bởi vì quan tài trước mặt tôi trống rỗng. Không có gì. Tôi không thể hiểu được. Nếu không có gì, thì tiếng móng vuốt cào vào quan tài nãy giờ ở đâu ra.
"Ông có đặt xác chết vào trong quan tài không vậy hả?" Chú Công hỏi Nhị đại thúc đang đứng bên cạnh.
Nhị đại thúc gật đầu lia lịa "Tất nhiên là tôi đã đặt vào rồi. Chúng tôi không đặt thi thể lão bà vào trong quan tài thì để đâu bây giờ?"
"Những người giữ linh cửu có đi ra ngoài không?" Chú Công tiếp tục hỏi. Nhị đại thúc nhìn vào nhóm những người giữ linh cữu. Mọi người lần lượt lắc đầu, cho thấy những người bên trong chưa bao giờ rời đi. Và có nhiều dân làng đã ở ngay bên ngoài, bao gồm cả chúng tôi gần như đã ở đó suốt đêm qua. Không ai có thể đánh cắp cái xác được.
Điều này thật kỳ lạ, không phải là xác chết đã bỏ trốn chứ?
Lúc này, tôi lại nhìn vào quan tài. Sau một lúc kiểm tra lại, tôi phát hiện ra có một con búp bê bằng giẻ lớn màu đỏ nằm ở góc của quan tài bị bỏ lại. Cảnh này thực sự làm tôi thấy sợ. Tôi vội vã sờ vào thì nhận ra con búp bê bị cố định vào quan tài bằng một cái đinh sắt lớn. Tay nghề của người làm búp bê này thật sự rất rệ. Mặc dù nó xấu thật nhưng nhìn mơ hồ, cái này rất giống với Khưu Thục Tĩnh khi chết.
Trong nháy mắt, tôi đã thấy ngay một chữ Tử lớn găm vào con búp bê, và ba chữ thêu trên lưng nó. Là Cao Hữu Cường.
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra mình đang làm gì, vội quay đầu lại và hét lên: "Cao Hữu Cường! Cao Hữu Cường!"
Nhưng hét lên vài lần, mọi người ở đây nhìn tôi, tôi nhìn lại xung quanh. Không ai trả lời. Tên Cao Hữu Cường này. Chính xác là vừa nãy hắn chỉ đi tìm một cái xà beng, và nói một cách logic, hắn phải quay lại từ lâu mới phải.
Tôi đột nhiên có linh cảm rất xấu. Lúc này, một trong những số dân làng đứng trong phòng nói với tôi: "Cao Hữu Cường và tôi đi tìm một cái xà beng nhưng tôi không thấy anh ta quay lại."
"Hỏng rồi." Tôi nói to, tôi yêu cầu mọi người đi tìm. Nhị đại thúc nói thêm một câu, khuyên mọi người nên đi theo nhóm bốn người. Lúc này, tất cả dân làng vừa mới giải tán để đi tìm Cao Hữu Cường, nên chỉ còn ba chúng tôi ở trong linh đường, biểu cảm trên khuôn mặt của Nhị đại thúc đang đứng trước cửa cũng rất tệ. Tôi cảm thấy tiếng trong quan khi nãy rất lạ nên luôn nhìn chằm chằm vào bên trong quan tài.
Trần Du đang cầm con búp bê trên tay, cậu ta cứ nhìn nó, rồi nói với tôi: "Có phải giọng nói bên trong phát ra từ con búp bê giẻ rách này không?"
Tôi nhìn Trần Du hơi khó hiểu "Con búp bê này? Sao có thể như vậy. Không có gì trên con thân con búp bê rách nát này có thể cọ vào quan tài và phát ra âm thanh được "
Trần Du chỉ vào cái đinh đang đóng vào cổ con búp bê. Trần Du nói với tôi, anh ta đã nghe từ sư phụ của mình trước đó rằng Nam Dương có một kỹ thuật để điều khiển búp bê giết người. Rất giống nhau.
Lúc này, chú Công thì thầm với chúng tôi: "Tiểu Chung, Tiểu Du, qua đây."
Thấy chú Công gọi chúng tôi ở phía bên kia, chúng tôi liền đứng dậy bước qua. Chúng tôi nhìn về phía chú ấy chỉ vào vách bên trong quan tài. Sau khi nhìn vào, cả tóc và da tôi bắt đầu dựng đứng lên. Bởi vì phía bên trong của quan tài được khắc đầy những con chữ nhỏ dày sát nhau. Tôi thấy rằng mỗi chữ ở trên vách quan tài dường như là một cái tên. Tôi nhanh chóng gọi Nhị đại thúc, chỉ vào một bên của bức tường bên trong quan tài, và nói với ông ấy "Nhị đại thúc, nhìn kìa. Có phải tên của người trong làng của thúc không? "
Nhị đại thúc nheo mắt và nhìn lên một lúc. Khi ngửa mặt lên, khuôn mặt ông ta trắng bệch ra, chứng tỏ những cái tên đúng là người trong thôn này "Chữ nhỏ này. Sư phụ. Thực sự chữ ở trên đó. Đó thực sự là tên người trong làng của chúng tôi."
Tôi nhanh chóng hỏi Nhị đại thúc, người đã đặt chiếc quan tài này. Chiếc quan tài này đến từ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK