....
Khi tôi nhìn lại, Trần Du và Tiểu Phương vẫn đang ngồi ăn, mặc dù lúc này Giám đốc Lâm cũng đang ăn, nhưng đôi mắt anh ta thì lại luôn nhìn về phía tôi.
Tôi không biết đó có phải là ý gì không, ban đầu tôi không hề cảm thấy giám đốc Lâm này có gì đó kỳ lạ. Nhưng sau khi đọc tin nhắn do chú Công gửi đến, bây giờ tôi lại thấy Giám đốc Lâm thực sự có chỗ kỳ lạ,đầu tiên là chuyện trang điểm, ban đầu tôi nghĩ đó là thói quen của mỗi người, nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy. Nó trông càng ngày càng giống một kiểu trang điểm cho người chết, và lúc này cử động của anh ấy có vẻ trở nên hơi cứng trong mắt tôi.
Thấy tôi nhìn, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên cười một cách kỳ lạ, khiến tôi thực sự bị sốc. Tôi nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ, tôi không nói gì cả. Trần Du lúc này vẫn đang ăn những món ăn của ông Lâm mang đến. Trần Du này thực sự cũng không đáng để tin cậy. Đôi khi hắn làm cho tôi có cảm giác hắn giống như một "lão đại", nhưng đôi khi lại khiến tôi cảm thấy như hắn là một kẻ gà mờ.
Dì Trương, người chúng tôi đã gặp trước đây là một người đã chết, nhưng hắn cũng đã không nhận ra điều đó. Bây giờ, giám đốc Lâm này cũng là một người đã chết, hắn thậm chí còn không thấy gì kỳ lạ.
Nhìn vào thức ăn trước mặt, tôi thực sự không có tâm trạng để ăn gì cả, bởi vì một người chết có thể cho chúng ta ăn những gì chứ? Tôi cũng nói bóng gió để Trần Du không ăn thêm nữa, nhưng anh chàng Trần Du này nghĩ rằng tôi muốn dành ăn với anh ta nên ăn nhanh hơn. Chẳng mấy chốc Trần Du đã ăn hết sạch đồ ăn mà giám đốc Lâm mang đến.
Sau khi ăn xong, Trần Du cũng vỗ bụng ra vẻ hài lòng. Tôi nói với Trần Du, bảo anh ta nhìn xung quanh xem có gì lạ không?
Tôi thực sự muốn nhắc hắn kiểm tra giám đốc Lâm, nhưng không thể được. Trần Du gật đầu, vuốt tóc mái, nhìn xung quanh, nhưng dường như cũng không tìm thấy gì. Bởi vì Giám đốc Lâm lúc này đang ở trước mặt Trần Du, nếu có vấn đề, hắn phải phát hiện ra ngay từ lần đầu tiên. Liệu tin tức của chú Công có sai không?
Khi tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình, Trần Du nói có vẻ như tối nay đành chịu rồi. Ngày mai tìm nơi khác kiểm tra vậy. Đúng lúc đó điện thoại reo một lần nữa.
Lần này là WeChat từ chú Công. Đầu tiên là một bức ảnh của giám đốc Lâm cùng với thời gian bị chết. kèm theo lời nhắn " Có phải anh ta không?"
Tôi mở hình ảnh lên, da đầu lại bắt đầu ngứa ran. Đó thực sự là Giám đốc Lâm. Ông Lâm trong bức ảnh có nước da ngăm đen, bị đâm bởi một con dao ngay chỗ tim, máu chảy ra từ chỗ đó.
Ngay sau đó, đột nhiên, tôi cảm thấy một mùi hương mờ nhạt phía sau tôi. Mùi hương này dường như là mùi hương của người trước khi hỏa táng . Mục đích là để che đi mùi xác trên cơ thể, và mùi đó.... là từ phía Giám đốc Lâm, lúc đầu tôi không nghĩ nhiều về nó. Bởi vì nếu là một nhân viên nhà tang lễ, nên việc có được những điều này là điều hết sức bình thường.
Nhưng lúc này ?...........
Tôi từ từ quay đầu lại, thì thấy khuôn mặt của anh Lâm đang ngay gần mặt tôi, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại di động, mặt nở một nụ cười kỳ lạ.
"Trần Duuuu! Lâm tổng là một người đàn ông đã chết." Tôi sững sờ một lúc. Sau đó, chạy lùi vài mét.
Lúc này, Giám đốc Lâm đứng tại chỗ và cười khúc khích với tôi ??
Tôi quay đầu lại và nhìn Trần Du... Từ lúc nào mà họ đã bất tỉnh rồi.
Giám đốc Lâm nghiêng đầu cười khúc khích, "Phu quân, sao chàng thông minh thế?"
Thành thật mà nói. Khi tôi nghe lại từ "phu quân" một lần nữa, tôi chỉ cảm thấy đầu mình ù đi, như thể sắp bị nổ tung. Bởi vì lúc này, từ cổ họng của Giám đốc Lâm phát ra không phải là giọng của Giám đốc Lâm nữa. Đó là một giọng nữ quen thuộc. Cô ba sao?
"Cô......cô là cô ba?" Khi tôi nghĩ về cô ba, tôi không thể không run rẩy, với tôi nó như một cơn ác mộng.
Hắn cười khúc khích: "Phu quân, ta biết chàng không thể quên ta, ta cũng biết chàng không hề thích Tề Linh đúng không? Bởi vì ta mới là vợ của chàng!" Giám đốc Lâm chỉ vào tôi, bằng một giọng nữ sắc sảo nói.
Sau đó, ông ta lao về phía tôi, theo bản năng tôi liền bỏ chạy,và hét vào mặt ông ta: "Đừng qua đây ? Có biết tôi là ai không?"
Hắn lại cười khúc khích."Biết chứ! ...Chàng đương nhiên là tướng công bé nhỏ của ta... "
Tôi đẩy mạnh một chiếc xe vào ông ta. Nhưng ông ta đã chộp lấy chiếc xe một cách mạnh mẽ, thỉnh thoảng, lại cười phá lên. Thành thật mà nói, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi. Nhưng..... Tôi không thể bỏ đi được.. như thế Trần Du và Tiểu Phương chẳng phải sẽ chết sao.
Trong lúc bị hắn đuổi theo. Tôi nhanh chóng cắn ngón tay của mình, vấy máu vào lòng bàn tay và nói, "Đừng ép tôi ..."
"Tướng công! Ngoan nào!" hắn nói.
Tôi biết rằng đây không phải là cách để chạy trốn, tôi dừng lại và nghĩ, nếu bỏ chạy, tôi sẽ chết. Đúng vậy! tôi sẽ chiến đấu...hắn thực sự không phải đối thủ của tôi. Vì hắn ta di chuyển khá cứng, nên tôi lập tức có thể đứng ra sau lưng hắn, sau đó nắm lấy cổ hắn bằng một tay, giật mạnh lại. Hắn ta ngay lập tức bị tôi đè xuống đất. Nhưng hắn ta dường như có sức mạnh rất lớn, và mặc dù tôi bị đè xuống đất, nhưng vẫn có thể vùng vẫy mạnh mẽ. Tôi cũng không nhớ lúc đấy đã làm gì , chỉ nhớ đã đưa tay ra và ấn vào trán hắn.
Hắn ta định mở miệng định nói cái gì đó, nhưng vừa bị tay tôi ấn vào trán. Hắn liền ôm đầu đau đớn. Thấy máu của mình thực sự có ích, tôi nghiến răng, tự mình rút dao ra, cứa một nhát một lòng bàn tay trực tiếp ấn lên mặt hắn, tiếng hét của hắn ngày càng lớn. Vài giây sau, cơ thể hắn ngừng vật lộn. Và đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng ngay phía sau tôi.
"Phu quân, em thật lòng muốn cưới chàng. Nhưng chàng hết lần này đến lần khác làm em đau lòng là sao?" Tôi quay đầu ngay lập tức, thấy linh hồn của cô ba xuất hiện ngay phía sau tôi, nhìn với ánh mắt hung ác. Cách của tôi học được quả là có thể dùng đối phó với xác chết.Nhưng với cô ba lại không thể được. Tôi lúng túng nhìn cô ấy.
Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của cô ấy dường như bị máu của tôi đốt cháy đen."Cô ba... Tại sao cô cứ bám theo tôi? Chúng ta mỗi người một đường đi có được không? "
Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, cười toe toét ,lạnh lùng nói," Để ta xem lần này ai có thể cứu cậu. "........