....
Cảnh sát Phương nói với tôi rằng khi chúng tôi trở về. Có tiếng khóc yếu ớt trong đám cỏ dại.
Thấy vậy, Đại úy Tráng lần theo tiếng động đó để tìm xem có gì không, cậu ta và bác sĩ pháp y muốn đi theo. Nhưng sĩ quan Tráng sợ rằng đó là kế điệu hổ ly sơn của kẻ nào đó, vì vậy bảo hai người ở lại trông chừng cái xác.
Tuy nhiên, khi Đại úy Tráng trở lại, anh ta bỗng nhiên có vẻ im lặng lạ thường. Tiểu Phương cũng hỏi Đại úy Tráng rằng có thấy gì không. Đại úy Tráng nói rằng chỉ là một con mèo hoang, nên không có gì phải bận tâm. Tiểu Phương thấy Đại úy Tráng có thể đang mệt, vậy nên lúc ấy anh ta cũng không dám hỏi nhiều .
Sau đó 1 lúc thì chúng tôi quay trở lại,Tiểu Phương ở phía sau xe cảm thấy....Đại úy Tráng có gì đó không đúng, nhưng lúc ấy cậu ta không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lúc ông ấy bị ma nhập...
Vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ giờ chúng tôi cũng gần đến nhà tang lễ ở Tần An. Trên đường đi, tôi thấy xe cảnh sát nhấp nháy đèn ở ven đường khắp mọi nơi, thỉnh thoảng chặn các phương tiện để kiểm tra ngẫu nhiên.
Có vẻ như thực sự lớn chuyện rồi. Tiểu Phương đỗ xe ngay trước nhà tang lễ. Người gác cổng ra ngăn chúng tôi lại, nhưng Tiểu Phương đưa thẻ cảnh sát ra, thấy vậy họ liền cho qua.
Lý do chúng tôi phải trực tiếp đến nhà tang lễ này không gì khác, là bởi vì Thi Lệ đã khoanh tròn nơi này ở mảnh giấy đó. Trần Du nói rằng khi ba linh hồn chiếm ưu thế thì mặc dù mọi người nhìn có vẻ ngớ ngẩn, nhưng một số giác quan khác trong cơ thể sẽ được phát triển.
Vì vậy, chúng tôi nghi ngờ rằng Thi Lệ cũng đã thấy điều gì đó. Sau khi đến nhà tang lễ, trông nó có vẻ hơi vắng vẻ vì vẫn còn sớm, và rất nhiều chỗ đậu xe còn trống. Tiểu Phương đỗ xe gần tòa nhà chính, rồi chúng tôi xuống xe.
Ngay khi tôi ra khỏi xe, một người đàn ông bước ra từ tòa nhà chính. Người đàn ông này ăn mặc và tóc tai khá gọn gàng.
Sau khi gặp chúng tôi, anh ấy nói với chúng tôi một cách rất nhiệt tình: "Chào mừng các vị! Để tôi giới thiệu một chút. Tôi là giám đốc điều hành của nhà tang lễ này, Tôi họ Lâm. Ba người có thể gọi tôi là giám đốc Lâm." Ông ta nói liên tục không ngừng nghỉ.
Giọng anh ta nghe hơi lạ nhưng cảm giác cũng khá dễ nghe, Ông ta trang điểm khá đậm, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình nên kệ lão đi.
Có vẻ như Giám đốc Lưu đã gọi điện thoại trước cho anh ấy. Tôi biết rằng anh ta thực sự rất kính nể Giám đốc Lưu.
Thế nên, nếu anh ta lịch sự với tôi, tôi sẽ lịch sự hơn với anh ta. Nếu chúng tôi lịch sự hơn với anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ hợp tác nhiều hơn với chúng tôi. "Anh Lâm, rất hân hạnh. Chúng tôi rất cần sự hợp tác của anh." Tôi nói với Giám đốc Lâm. Giám đốc Lâm nghe tôi nói và hứa sẽ cố gắng hợp tác.
Tôi mở cửa và hỏi Giám đốc Lâm. Nhà tang lễ gần đây có gì lạ không? Giám đốc Lâm nói rằng :"Đương nhiên là có rồi, vì đây là nhà tang lễ, ít nhiều thì cũng có oán khí. Nhưng mấy ngày nay thực sự có xảy ra chuyện kỳ lạ. Đó là, không xảy ra chuyện gì cả". Lời nói của anh ta giống như lưỡi của anh ta vậy. Nghe thật là lươn lẹo, trong phút chốc anh ta khiến tôi không hiểu anh ta nói gì ...
Trần Du nói với Giám đốc Lâm, "Ý anh là hầu như mọi điều kỳ lạ xảy ra vào các đêm trước thì gần đây nó lại trở nên yên ổn đúng không?" Giám đốc Lâm gật đầu và nói rằng đó là chính những gì ông muốn nói. Trần Du nhìn tôi gật đầu, có vẻ như rất ít xác chết nữ đang cất giữ ở đây.
Trần Du yêu cầu Giám đốc Lâm đưa chúng tôi đến chỗ nhà xác. Giám đốc Lâm đương nhiên đồng ý, sau đó Trần Du nói với tôi:" Trong nhà tang lễ, có hai nơi rất nhiều oán khí, một là nhà xác và hai là phòng hỏa táng. Hai nơi này là nơi có nhiều xác chết nhất. Nếu Vương Vân muốn làm gì đó, thì hai nơi này chắc chắn sẽ là lựa chọn đầu tiên."
Giám đốc Lâm đưa chúng tôi đi tiếp, mặc dù đang là ban ngày và chỗ này cũng có nhiều ánh sáng mặt trời. Nhưng tôi vẫn có một cảm giác ớn lạnh lạ thường, đi đến hội trường của ngôi nhà, mở cánh cửa bên dẫn đến nhà xác là một lối đi hẹp và dài.
Bởi vì bức tường ở hai bên không có cửa sổ, bên trong lối đi hẹp đó được chiếu sáng bởi rất nhiều đèn sợi đốt. Tôi có cảm giác hơi kỳ lạ, trông nơi này khá vắng vẻ, yên tĩnh nên nó hơi đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của vài người chúng tôi. Bầu không khí lúc này khiến chúng tôi có chút căng thẳng.
Giám đốc Lâm nói với chúng tôi rằng lối này là lối đi dành riêng cho nhân viên, nên thường ít có người đi. Các lối khác là lối dành cho gia đình. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến được cửa của nhà xác. Cánh cửa đang bị khóa, nếu muốn vào thì bắt buộc phải có thẻ nhân. Và thẻ nhân viên này đương nhiên không được phát cho mọi người. Giám đốc Lâm quẹt thẻ mở cửa, lúc này có thể thấy đèn bên trong sáng hơn một chút so với bên ngoài.
Sau khi vào, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gầm của các tủ đông lạnh, toàn bộ những chiếc xe đẩy xác chết được sắp xếp gọn gàng trong nhà xác, không có xác chết nào được đặt bên ngoài. Bên cạnh có một bức tường chứa đầy tủ đông để lưu trữ xác chết.
Sau khi tính toán sơ bộ, thì có hơn ba tủ đông. Trần Du hỏi Giám đốc Lâm. Có bao nhiêu xác ở đây, chúng tôi có thể kiểm tra từng cái một được không. Giám đốc Lâm đồng ý.
Ông nói: "Theo phong tục dân gian ở Tần An. Thông thường thi thể không được gửi trong nhà tang lễ. Tất cả họ đều thuê tủ đông tại nhà tang lễ, và sau ba ngày thờ phượng tại nhà, họ trực tiếp đem đến đây để hỏa táng. Còn những xác chết đang ở đây, thì do bọn họ đều không có ai nhận hoặc đang bị tranh chấp ...tính đến khi các anh đến đây, cũng đã có 2 xác chết đang được cất giữ tại đây."
Trần Du khẽ gật đầu. Anh ta không giấu Giám đốc Lưu, trực tiếp buộc tóc mái trước mặt lên, cho đến khi đôi mắt xám của anh ta lộ ra. Nhưng chẳng mấy chốc đã thấy anh nhíu mày. Tôi hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì? Trần Du nói với tôi rằng có 1 xác chết trong tủ đông, với linh hồn ma quỷ nặng nề.
Sau khi Trần Du liếc nhìn xung quanh, anh ấy nói với chúng tôi tất cả những con số của tủ đông và để chúng tôi có thể tách ra tìm chúng.
Những cảnh sau đó khiến tôi cả đời cũng không bao giờ quên. Tôi không thể không mắng Trần Du vì cái ý tưởng điên rồ này, bởi vì mở tủ đựng xác quả là một thử thách đối với tôi ... vì xác chết bên trong thực sự đáng sợ ... một số chỉ có một nửa đầu, một số thì mất một mắt ...
May là tôi không ăn sáng, nếu không thì...."Ọe..." Nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi ... Sau nửa giờ tìm kiếm, có thể tạm kết luận.
Ở đây không có xác chết của Vương Vân và dì Trương..................