Chương 10
Cô ta vô cùng hy vọng anh có thể quá đáng một lần, quá đáng bao nhiêu cũng được… “Anh Tuấn của tôi ơi, sao anh có thể nhịn được chứ!”
Hồ Mị Nhi mặc một bộ đồ ngủ lả lướt, chẳng khác gì người vợ xinh đẹp say đắm chồng mình.
Tầng một đại sảnh.
Cao Cương đang nằm nghỉ trên ghế sofa, đột nhiên chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Cao Cương lập tức bị đánh thức, bởi vì nếu không có chuyện gì lớn thì điện thoại của anh ta sẽ không đổ chuông.
Có một cuộc gọi đến, trên màn hình hiện lên một chữ “Hùng”.
Cao Cương là Thiên Vương Nam Vực, đương nhiên nhận ra Hùng Thiên Long.
Anh ta đã liệu trước, Hùng Thiên Long nhất định sẽ gọi điện thoại tới.
“Xin chào sĩ quan Hùng!”
“Là Thiên Vương Cao phải không?”
“Là tôi”.
“Anh…ở Nam Thành?”
“Đúng vậy!”
“Ba vị Thiên Vương kia cũng ở đây sao?”
“Đúng thế!”
“Nói như vậy, điện chủ…”
“Không sai”.
Thái độ Cao Cương hờ hững, anh ta nói rõ ràng: “Sĩ quan Hùng, anh đừng căng thẳng quá. Hành động lần này của chúng tôi không liên quan gì đến anh, cũng không liên quan đến Nam Thành và người dân ở đây. Đơn giản chỉ là ân oán cá nhân mà thôi”.
“Thiên Vương Cao, sao tôi có thể không lo lắng được chứ?”
Hùng Thiên Long cao giọng nói: “Tứ Đại Thiên Vương đang ở Nam Thành, còn dẫn theo hơn mười ngàn binh lính tinh nhuệ.
Ngay cả điện chủ cũng có mặt ở đây. Mọi người làm rầm rộ như vậy, tôi phải làm thế nào chứ, tôi phải làm sao đây? “
“Tôi đã nói rồi, đây chỉ là chuyện ân oán cá nhân”, giọng của Cao Cương vẫn dửng dưng như cũ.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết”.
Cao Cương kiên định nói: “Sĩ quan Hùng, có lẽ anh cũng biết từ trước đến nay Thiên Vương Thần Điện vẫn luôn không muốn xung đột với quân chủ lực, cho nên anh nhất định đừng làm bừa. Nếu có chuyện gì xảy ra thì e là thân phận của anh cũng không dọn dẹp nổi tàn cuộc đâu”.
“Chuyện này tôi hiểu rõ”.
Hùng Thiên Long vội vàng nói: “Nhưng dù sao đây cũng là Nam Thành, tôi không thể cứ trơ mắt đứng nhìn, mặc kệ mọi chuyện, đúng không?”
“Anh không thể thay đổi được gì đâu, điện chủ của chúng tôi xuất hiện rồi, mũi tên đã nằm trên cung rồi”.
“Thiên Vương Cao, giúp đỡ anh em đi!”
“Bảo người của anh án binh bất động, thông báo quân đội chuẩn bị sẵn sàng để dẹp trật tự khi cần thiết”.
“Như vậy là xong rồi sao?”, Hùng Thiên Long ở bên kia điện thoại đổ mồ hôi nhễ nhại.
“Sĩ quan Hùng”.
Cao Cương cười nhạt: “Tôi muốn nói rõ với anh chuyện này, người chết thì nhất định phải chết. Chỉ cần anh đừng làm bừa thì tôi sẽ cố gắng giảm thiểu tỷ lệ thương vong ở mức thấp nhất, giữ nguyên cấp bậc hiện tại của anh”.
“Cảm ơn Thiên Vương, cảm ơn”.
“Sĩ quan Hùng, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cứ như vậy đi!”
Cao Cương cúp điện thoại, ngước mắt nhìn lên lầu, đứng dậy đi ra ngoài biệt thự kiểm tra.
Bên kia.
Hùng Thiên Long thở phào nhẹ nhõm, lập tức bấm số điện thoại của cảnh sát trưởng Nam Thành.
“Tôi là Hùng Thiên Long, người anh em, nhanh chóng tập hợp tất cả binh lính, nghe rõ những gì tôi nói đây…”
… Khách sạn Nam Thiên.
Mới sáng sớm, nhân viên đã bắt đầu vô cùng bận rộn.
Hôm nay, hai nhân vật có tên tuổi lớn sẽ tổ chức hôn lễ tại đây.