Chương 20
“Ra sức vì Điện Chủ, chúng ta quyết không từ nan!”
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt ôm quyền, cao giọng hô.
“Thiên Vương Thần Điện, Điện Chủ oai phong, Thiên Vương dũng mãnh!”
Tất cả tinh binh với số lượng tính bằng đơn vị hàng ngàn đồng loạt đứng nghiêm và hô vang, khí thế to lớn tựa như núi rung đất chuyển, sấm sét rền vang… Thế nhưng, đây bất quá chỉ là một phần nhỏ của Thiên Vương Thần Điện mà thôi.
Lôi Tuấn lẳng lặng nhìn những thủ hạ của mình, sau đó cúi chào thật sâu.
“Anh Tuấn!”
Tứ Đại Thiên Vương cùng kêu lên.
Trong mắt bọn họ, Điện Chủ Lôi Tuấn chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai!
Bây giờ anh làm vậy là có ý gì?
“Bốn vị Thiên Vương, những người anh em tốt của tôi!”
Lôi Tuấn nói một cách kiên định: “Tám năm trước, tôi lập nên Thiên Vương Thần Điện, cũng kết bạn với mọi người, chúng ta cùng trải qua sinh tử, chỉ với hơn mười người, trải qua tám năm, hiện tại Thần Điện đã có hơn 10 ngàn cao thủ, tinh binh trải rộng khắp thế giới không ít hơn trăm ngàn người”.
“Bây giờ, Thiên Vương Thần Điện đã có đủ khả năng khiến cho các thế lực đen tối trên thế giới vừa nghe tên đã sợ vỡ mật”.
“Chúng ta đã trở thành tổ chức lính đánh thuê đứng đầu Hoa Hạ, thực lực mạnh mẽ không thua gì quân đội chính quy của các quốc gia nhỏ, dù là các cường quốc cũng không dám chống lại chúng ta, có thể nói là mạnh mẽ tuyệt đối”.
“Một năm trước, tôi bị Thượng Quan Liệt hạ độc, sau đó nhốt vào nhà giam ở rừng nhiệt đới”.
“Một năm sau, các anh em đã đồng tâm hiệp lực cứu tôi, cũng ra sức giúp tôi báo thù, việc này khiến tôi vô cùng cảm kích.
Thiên Vương Thần Điện của chúng ta binh mạnh lại lương thiện, tất cả đều là công lao của bốn vị Thiên Vương”.
“Đã tám năm rồi, tài lực và nhân lực của Thiên Vương Thần Điện đã quá mức hùng mạnh!”
“Có lẽ… chúng ta thật sự nên nghỉ ngơi một chút, để tránh cho thế giới rơi vào khủng hoảng”.
“Lôi Tuấn tôi không chỉ chán ghét giết chóc, mà còn cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác”.
“Huống hồ, lời của cha mẹ không thể làm trái, tôi đã suy nghĩ thật kỹ và quyết định dừng lại, tôi muốn đi đến thành Hương Giang để hoàn thành nguyện vọng của bố tôi lúc còn sống, cho nên… xin Tứ Đại Thiên Vương đồng ý để tôi tạm thời rời đi”.
Nói xong, đột nhiên Lôi Tuấn quỳ một chân xuống.
“Điện Chủ không thể!”
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt quỳ xuống.
“Anh là người cao quý, không thể đến đó ở rể được!”, Cao Cương là người đầu tiên lên tiếng.
“Điện Chủ, anh không thể bỏ mặc chúng tôi!”, Âu Dương Sát cao giọng nói.
“Hiện tại chúng ta có khả năng đối địch với quốc gia thì cớ gì phải lùi bước?”, Lý Lăng Phong nói.
“Trái lại, tôi cảm thấy nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng tốt!”, Hồ Mị Nhi nở nụ cười quyến rũ, dùng ánh mắt quái dị đánh giá ba vị Thiên Vương khác.
“Các anh em không cần lo lắng”, Lôi Tuấn bước đến nâng Tứ Đại Thiên Vương dậy, mỉm cười đưa cho mỗi người một điếu xì gà.
Lôi Tuấn tự tay đốt lửa cho mỗi một vị Thiên Vương.
“Ha ha ha ha…”
Anh cười một cách thoải mái và nói: “Tôi chỉ xin nghỉ tạm, chứ không hề có ý định rút lui hoàn toàn, tôi muốn hoàn thành di nguyện của bố mình, chỉ ba năm thôi, ba năm trôi qua rất nhanh. Lúc không có tôi ở đây, các vị hãy quay về giới vực của mình, tạm thời phân tán lực lượng, chia thành từng nhóm nhỏ, nếu có chuyện quan trọng, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong sẽ là người đại diện”.
“Điện Chủ!”
Lý Lăng Phong liền nói: “Tôi có tài đức gì mà có thể gánh trách nhiệm này chứ?”
“Lăng Phong, người anh em của tôi…”
Lôi Tuấn cười nói: “Anh không chỉ là Đông Thiên Vương, mà còn là người anh lớn của tôi, trên thực tế, khi không có tôi ở đây, bốn vị Thiên Vương vẫn có thể hô mưa gọi gió, từ đó cho thấy khả năng của các vị đủ sức gánh vác”.
Lý Lăng Phong khẽ gật đầu, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
“Điện Chủ, anh thật sự muốn đi ở rể à?”, Cao Cương tỏ vẻ rầu rĩ.
“Chó má, báo ơn mà thôi, ông đây chắc chắn sẽ không bị khinh bỉ đâu, ha ha ha…”, Lôi Tuấn cười đáp.