• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

Cô gái này tên là Hồ Mị Nhi, là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.

Người đàn ông cường tráng trên giường là ông trùm của thế lực ngầm lớn nhất thành phố này.

Đột nhiên, một giọng nữ nhẹ phát ra từ chiếc tai nghe vô hình của Hồ Mị Nhị.

“Thiên Vương, Thiên Vương, nhanh trở về đi, tìm thấy điện chủ rồi”.

“Gì cơ?”, Hồ Mị Nhi thất thanh hỏi.

“Cục cưng à, anh đâu nói gì đâu!”

Người đàn ông ôm lấy Hồ Mị Nhi đang ngồi trên đùi mình, đưa tay véo nhẹ vào vòng eo mảnh mai của cô ta.

“Đã tìm thấy điện chủ, nhắc lại, đã tìm thấy điện chủ”, giọng nữ trong tai nghe cao giọng nhắc lại.

“Trời ơi!”, Hồ Mị Nhi trợn tròn mắt.

“Cục cưng, có phải sự uy mãnh của anh đã khiến em bị sốc không?”, người đàn ông cười gian nói.

“Câm mồm!”

Hồ Mị Nhi bỗng nhiên tung một cú đấm về phía trước, trực tiếp hạ gục gười đàn ông cường tráng kia.

Cô ta nhảy xuống giường, kéo theo tấm khăn trải giường trên người đối phương rồi chế nhạo: “Đồ vô dụng, chẳng khác gì que tăm, tôi phải đi đón Điện Chủ rồi, hôm khác đến chơi đùa với anh nhé”.

Trong nhà tù, Lôi Tuấn quay mặt về phía tây nam, quỳ trên mặt đất bất động.

“Đại ca, dậy ăn chút gì đi!”

Kim Bàn Tử, người chung phòng giam với anh, hết lòng khuyên nhủ.

“Tôi đã quỳ mấy ngày rồi?”, Lôi Tuấn thản nhiên hỏi.

“Ba ngày rồi!”

“Có lẽ sắp đến rồi”.

Lôi Tuấn đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại đồng phục tù nhân, nói: “Bàn Tử, nhớ kỹ, nhất định phải luôn cách tôi trong khoảng năm bước chân”.

“Tại sao?”, Kim Bàn Tử không hiểu gì cả.

“Tôi đưa cậu vượt ngục”.

Lôi Tuấn nói xong liền sải bước ra khỏi phòng giam.

Trong mắt Kim Bàn Tử, Lôi Tuấn là một bí ẩn?

Anh thần bí và mạnh mẽ, nhưng cho dù là như vậy, thì anh có thể vượt ngục sao?

Anh sẽ làm như thế nào, mọc cánh rồi bay ra ngoài sao?

“Các người muốn ra ngoài không?”

Trên quảng trường, Lôi Tuấn đột nhiên giơ tay lên hướng về phía các tù nhân hét lớn.

Yên lặng!

Cả nhà tù bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Ngoại trừ Kim Bàn Tử, những người khác đều nhìn anh như một tên ngốc.

Không ai dám đụng đến Lôi Tuấn, vì không thể đánh bại anh.

Nhưng anh muốn đi ra ngoài, thật sự là một người điên nằm mộng.

Đột nhiên, một tên lính gác phía trên cổng trại giam ngáp một cái.

Cái ngáp chế giễu này đã khôi phục lại không khí ồn ào trong quảng trường.

“Tên biến thái kia thực sự điên rồi”.

“Lẽ nào hắn có cách ra ngoài?”

“Đừng mơ nữa, tôi đã ở đây hai mươi năm rồi, không ai có thể thoát ra ngoài”.

Những tù nhân này bàn tán xôn xao, không tin thì không tin, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Lôi Tuấn.

“Anh Tuấn, đừng đùa nữa!”

Kim Bàn Tử cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Bàn Tử, lấy điếu thuốc”.

“Có ngay, có ngay”.

Kim Bàn Tử lập tức châm một điếu thuốc đưa cho Lôi Tuấn bằng cả hai tay.

“Phù…”

Lôi Tuấn rít sâu một hơi rồi nói: “Đứng vững”.

Đột nhiên, không biết từ phương hướng nào, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng cánh quạt vù vù?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK