Chương 46
Người phụ nữ tên là Mino, là bạn gái của Dương Phong, cũng là một người có tiếng ở đây, hiện đang làm việc trong một club và chuyên tiếp đón những người giàu có.
Mino và Dương Phong là mối quan hệ hai bên cùng có lợi.
Trên thực tế, không có chút tình cảm.
“Lớp trưởng đến rồi!”
Các bạn học và người thân của họ đều mỉm cười chào đón.
Dương Phong cùng với Mino ngồi vào vị trí của chủ tiệc.
Lúc này, một bàn tròn lớn đã có hơn hai mươi người.
“Các bạn, hiếm có cơ hội gặp nhau, hôm nay tôi đãi, mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé”.
Lời mở đầu táo bạo của Dương Phong đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người.
Nơi này ấy à, vừa là phòng VIP sang trọng, một bữa ăn cho 20 người ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ.
Người bình thường không thể với tới, nhưng đối với Dương Phong mà nói thì quá đơn giản.
Hắn ta không chỉ giàu có, mà còn là quản lý ở đây.
“Thương Lam, đã lâu không gặp”.
Dương Phong nhìn Thương Lam với ánh mắt sáng ngời.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lôi Tuấn, hắn ta lập tức tỏ ra khinh thường.
“Lớp trưởng, hóa ra cậu và Mino đang yêu nhau, rất xứng đôi”.
Hôm nay Thương Lam đến nhờ giúp đỡ, nên đương nhiên phải nói mát một chút.
“Đúng vậy!”
Mino khoác tay Dương Phong nói một cách đầy tự hào: “Hồi đó Dương Phong theo đuổi cô, nhưng cô lại không đồng ý. Cuối cùng thì anh ấy liền chọn tôi. Chúng tôi bây giờ cực kỳ hạnh phúc”.
“Được…”, Thương Lam lúng túng nhìn Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn mỉm cười, không nói gì.
“Này này, đừng cho chúng tôi ăn cơm chó nữa!”, một người bạn nam nói.
“Người ta là trai tài gái sắc, thể hiện tình cảm là chuyện bình thường. Không giống như hoa khôi Thương Lam, muốn khoe cũng chẳng có gì mà khoe. Làm phụ nữ đúng là không dễ, lại còn kiếm một người chồng vô dụng, đúng là khó sống”.
Để lấy lòng Dương Phong, A Thất không thèm để ý đến sắc mặt của Thương Lam.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Tiếp theo đó, có sự nịnh bợ lấy lòng, cũng có sự im lặng.
Chỉ có hai người bạn thân của Thương Lam có chút bất mãn, cũng giống như Thương Lam, đáng ghét nhất chính là khoe khoang giàu có và so sánh bản thân, gây bất lợi cho người khác, thực sự rất khó chịu.
“Nào, mọi người uống một ly đi”.
Lớp trưởng đề nghị, mọi người đều nâng ly.
Lôi Tuấn cũng nhấp một ngụm rượu, nhưng vẫn lặng im không nói gì.
“Lớp trưởng, nghe nói cậu rất thân với tổng giám đốc của tập đoàn Kim Đỉnh?”, Thương Lam ngập ngừng hỏi.
“À, bọn họ đều là bạn tôi. Hai nhà chúng tôi có chút chuyện làm ăn”, Dương Phong cười đáp.
“Cũng không phải người ngoài, cậu nói thật đi!”
Mino trả lời: “Quan hệ giữa Dương Phong nhà chúng tôi và tổng giám đốc Lâm Đông Thăng vẫn luôn rất tốt”.
“Đúng vậy!”
A Thất nịnh nọt: “Hai ngày trước tôi còn thấy lớp trưởng và giám đốc Lâm ăn tối cùng nhau”.
“Chúng tôi làm ăn với nhau, tất nhiên sẽ dùng cơm xã giao”.
Vẻ mặt Dương Phong đắc ý, cả căn phòng này cũng chỉ mỗi mình hắn ta có năng lực đó.
“Lớp trưởng, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi giới thiệu một chút, không biết có được không?”, Thương Lam nói.
“Có phải vì chuyện hồ sơ mời thầu không?”, Dương Phong hỏi.
“Đúng vậy, hồ sơ mời thầu đó rất quan trọng đối với nhà họ Tần chúng tôi”.
“Có vẻ khó rồi, dạo này giám đốc Lâm không tiếp khách, anh ấy rất bận”.
Dương Phong quay đầu lại hỏi: “Thương Lam, cậu sống có tốt không?”
“Tôi…vẫn ổn”, Thương Lam trầm giọng đáp.