Chương 48
Thật giả dối!
Mino tỏ thái độ kinh bỉ với biểu hiện của Lôi Tuấn “Chỉ dựa vào mình anh?”
A Thất khẽ mỉm cười:“ Bạn bè của tôi biết rất rõ về mặt sẹo, người ta nói rồi, mặt sẹo đã nhận nhầm người. Cái thủ đoạn này anh chỉ có thể dùng được một lần thôi, tôi sẽ chống mắt lên coi sắp tới anh sẽ có kết cục như thế nào?’’ ”Thương Lam”.
Dương Phong ngạo nghễ: “Tôi nghe nói có vẻ như chồng của cô đang cho người xử lí bạn gái của tôi?”
“Không được sao? Hình như chính bạn gái anh là người tấn công tôi trước không phải ư? “
Thương Lam sớm đã tức giận, tự nhận thấy bản thân đã quá sai lầm khi hôm nay đến căn phòng này.
Lòng người thật dễ thay đổi, ngoại trừ một số người có vị trí trung lập, hầu hết bạn học đều coi cô là trò cười.
Nhưng Thương Lam này trước giờ chưa bao giờ chịu đầu hàng.
“Vậy thì sao?”
Dương Phong tiếp lời: “Đừng nghĩ tôi theo đuổi cô thì sẽ nhường cô, chồng cô vốn là kẻ vô dụng. Cô cũng là tiểu tam, chẳng lẽ dám làm không dám chịu hay sao?”
“ Anh….”
Thương Lam nghiến răng bừng bừng lửa giận.
“Thật quá đáng”, Bạch Tiểu Khê tức giận đứng lên.
“Thật không hợp lý”, Tôn Vũ cũng đứng lên.
“Chúng ta đi”.
Thương Lam chán nản, quyết định rời đi.
“Muốn cút thì cút nhanh chút”.
Mino hô to: “ Nơi cao sang như thế này, căn bản không phải là nơi một đám ma đói tội nghiệp nên đến rồi tới chạy lui ăn chực, thật là đáng kinh tởm”.
Bộp, bộp, bộp…..
Lôi Tuấn vỗ tay: “ Kẻ hèn hạ có được lợi, thật không có gì là lạ”.
”Lôi Tuấn, đừng gây chuyện”
Dù tức giận nhưng Thương Lam vẫn lo sợ gặp rắc rối.
“Bà xã”.
Lôi Tuấn khẽ cười: “Chuyện này đến nước này, không chỉ là chuyện của em nữa, dám ăn hiếp vợ anh, anh sẽ không để yên.
Em thấy đó, không một ai giúp đỡ em, nhưng em còn có anh”.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, có vài người đang đứng bên ngoài.
Đứng đầu là một người đàn ông trung tuổi.
“Ông chủ, sao ông lại ở đây?”, Dương Phong lập tức đứng dậy.
“Tiểu Dương, anh mời một vị khách quan trọng như vậy đến dùng bữa cũng không nói với tôi một tiếng, thật là không phải phép mà”.
Ông chủ Lý nói, giọng đầy trách cứ.
“ Tôi…”
Dương Phong nhanh chóng giải thích: “Đây là bạn học cũ của tôi nên không dám làm phiền ông”.
“Có thể mời được anh Lôi tới đây dùng bữa, là vinh hạnh của khách sạn chúng tôi”.
Ông chủ Lý mỉm cười lập tức bước tới, bắt tay với Lôi Tuấn: “Tôi không biết anh Lôi tới đây nên không tiếp đón từ xa, xin anh thứ lỗi”.
Cả căn phòng im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lôi Tuấn.
Ông chủ của tòa nhà cao cấp là một ông trùm kinh doanh, ông ta sở hữu nhiều khách sạn hạng sang trong thành phố.
Một ông chủ lớn như vậy, tại sao đối với Lôi Tuấn lại khách sáo đến vậy?
“Ông chủ, ông đang nói anh ta sao?” Dương Phong suy nghĩ.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là anh Lôi rồi”.
“Hắn không phải chỉ là một tên ở rể sao?”
“Láo xược”.
Ông chủ Lý tức giận: “Thật không biết điều, chẳng qua anh Lôi vốn là người khiêm tốn mà thôi”.